Quản Lý Siêu Năng Lực Đã Trở Nên Nổi Tiếng

Chương 42

Bức ảnh này vậy mà lại là một bài viết dài.

Thậm chí còn được viết dưới góc nhìn của một nhân vật cấp cao trong Dolphin Entertainment, tự thuật lại mọi chuyện đã xảy ra trong suốt tám năm qua.

[Tám năm trước, tôi lần đầu tiên gặp cô Vưu tại công ty. Khi đó, cô ấy còn rất trẻ, năng lực xuất sắc, cũng tràn đầy nhiệt huyết.

Cô ấy được điều đến phụ trách Chu Nhàn Đình – một người khi ấy vẫn còn vô danh. Vì sự nghiệp của Chu Nhàn Đình, cô ấy đã cống hiến suốt năm năm tuổi trẻ, làm việc ngày đêm không ngừng nghỉ, cuối cùng giúp cậu ta đạt đến đỉnh cao.

Thế nhưng suốt những năm đó, thành quả của cô ấy luôn bị người khác che giấu, công lao bị xóa sạch. Vì lời hứa của Chu Nhàn Đình và công ty, cô ấy chấp nhận lùi về sau cánh gà. Có lẽ khi ấy, cô ấy vẫn cho rằng đó là một sự bảo vệ, rằng nếu người đứng sau đội ngũ thực sự không bị để ý thì sẽ tránh được cảnh cây cao đón gió.

Cho đến sau này, khi Chu Nhàn Đình nổi tiếng, tất cả thành tích ấy lại bị đội lốt gán cho người khác. Sự tồn tại của cô ấy bị xóa bỏ hoàn toàn và đương nhiên, cô ấy cũng bị đuổi khỏi Dolphin Entertainment.]

Văn phong đơn giản, bình thản, chỉ là kể lại tất cả mọi chuyện theo cách trực diện nhất. Nhưng đối với những người đang đọc bài viết này, từng câu từng chữ đều như một nhát dao chém đứt thế giới quan của họ.

Gì… gì cơ???

Đây… đây rốt cuộc là chuyện gì vậy??

Đổi trắng thay đen? Cướp công lao? Xóa sạch dấu vết, để cô ấy hoàn toàn biến mất?

Dolphin Entertainment, các người có biết mình đang nói gì không hả???

Bất cứ ai đọc đến đây đều trợn tròn mắt.

Đây là thời đại nào rồi?! Người bị nhắc đến lại là một thiên vương sáng chói, từng lẫy lừng một thời đấy!

Chuyện của anh ta đã được viết thành vô số bài truyền cảm hứng, cả một thế hệ học sinh lớn lên đều quen thuộc với câu chuyện về anh ta. Anh ta còn từng là biểu tượng của nghị lực vươn lên.

Ngay cả vụ tranh giành hào quang lần trước cũng chỉ khiến lớp kính màu thanh xuân vỡ vụn đôi chút, chứ chưa đến mức lật đổ hoàn toàn.

Nhưng bài viết này đang nói gì vậy??

Năm xưa, anh ta nhờ tình cảm mà giữ chân Vưu Dật Tư, lợi dụng trí tuệ của cô ấy để dựng nên danh tiếng cho mình, rồi cùng người khác mưu tính thay thế cô ấy, thậm chí còn trực tiếp khiến cô ấy mất việc sao?

Vãi cả bều, đây mà là con người à? Mấy người nghe thử xem, đây có phải lời mà con người nói không?

Anh đang nói với tôi rằng một người như vậy đã nổi tiếng suốt bao năm qua? Còn truyền cảm hứng? Còn tích cực? Còn là hình mẫu lý tưởng?

Tất cả mọi người đều bàng hoàng.

Phải, trước khi giận dữ thì người ta chỉ có thể sững sờ.

Bởi vì câu chuyện này quá mức hoang đường, vượt quá giới hạn đạo đức và sự chấp nhận của con người bình thường.

Chu Nhàn Đình và Vưu Dật Tư – hai cái tên này ai cũng quen thuộc, nhưng khi đặt cạnh nhau lại trở nên kỳ lạ vô cùng. Huống hồ, lại là theo cách như thế này?!

Thì ra năm xưa, bọn họ còn có một quá khứ như thế sao?!

Vãi! Cả thế giới quan đều sụp đổ rồi.

Cuối cùng, cư dân mạng cũng bùng nổ cơn tức giận.

[Chu Nhàn Đình đã lừa bao nhiêu người vậy? Anh ta lại có thể đối xử với chị Vưu như thế sao??]

[Đ** m**! Thằng đàn ông rẻ rách này làm tôi tức đến nắm đấm cứng đờ! Giết! Giết! Giết!]

[Quá bỉ ổi! Anh ta làm sao có thể an ổn lăn lộn trong giới giải trí suốt bao nhiêu năm nay thế?]

[Bây giờ đến cả người trong Dolphin Entertainment cũng không chịu nổi mà đứng ra vạch trần luôn à? Tôi đã nói mà, lúc đó sao anh ta rút lui nhanh như thế, hóa ra là do lương tâm cắn rứt! Nhìn thấy chị Vưu sợ muốn chết đúng không?]

[Chị Vưu lợi hại như vậy, năm đó anh ta lấy đâu ra gan mà dám làm thế? Không sợ bị vặn gãy chân thứ ba à?]

[Tôi đang nghĩ… có khi nào chính vì bị anh ta hại nên chị Vưu mới trở nên mạnh mẽ như bây giờ không?]

[Ụ á nó chứ! Hu hu hu, chị ơi, vợ ơi, chị thật quá tuyệt vời, chắc chị đã phải chịu rất nhiều đau khổ đúng không hu hu hu.]

[Ủng hộ chị Vưu đạp xe cán chết anh ta!]

Fan nào mà chịu nổi chuyện này? Bọn họ lập tức bùng nổ.

[Mọi người ơi! Tập hợp!]

[Có kinh nghiệm rồi đúng không? Chúng ta đi xử lý thằng đàn ông rác rưởi này một lần nữa nào!]

Trong chớp mắt, mọi người ùn ùn kéo đến.

Toàn bộ tài khoản mạng xã hội của Chu Nhàn Đình, bất kể là trong nước hay quốc tế, bất kể là bài viết hay video, bất kể còn hoạt động hay không, đều bị càn quét bởi vô số bình luận đồng loạt.

Cư dân mạng cũng đã có kinh nghiệm, lập tức nhập cuộc.

Vì lưu lượng người quá lớn và thời gian quá tập trung, thậm chí còn khiến chủ đề này leo thẳng lên top trending thế giới.

Vô số cư dân mạng nước ngoài ngơ ngác bấm vào chủ đề này và rồi chỉ thấy một màn spam kinh thiên động địa chưa từng có.

Thằng đàn ông rẻ rách ra đây chịu trận đi! Cút khỏi giới giải trí! Không, cút thẳng ra khỏi hệ sinh vật luôn đi!

Sau vụ việc này, Chu Nhàn Đình đã nổi danh khắp toàn cầu.

So với cơn bão ngoài kia, nhà của Cố Trường Thanh lại vô cùng yên tĩnh.

Anh ấy vừa mới về đến nhà, liền nhìn thấy vô số tin nhắn chưa đọc trong điện thoại.

Vốn dĩ anh ấy đã tắt hết thông báo tin nhắn nhóm và cuộc gọi để có thể sống những ngày tháng yên bình không bị làm phiền. Nhưng đến lúc này, khi nhìn thấy cả một danh sách dài đỏ chót đầy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, anh ấy mới sững sờ.

Vụ gì nữa vậy?

Đến khi mở ra xem…

Vãi đái!

Chỉ mới một lúc không để ý, thế mà chị Vưu lại gây thêm một chuyện kinh thiên động địa nữa rồi!

Hóa ra Chu Nhàn Đình cũng là do chị Vưu nâng đỡ mà nổi tiếng? Vãi lều, thật hay giả mà nghe đáng sợ thế này?

Chuyện, chuyện này… cuộc đời của chị Vưu cũng quá dữ dội rồi đấy!

Bị thằng người yêu cặn bã hàng top bỏ rơi, sau đó trở thành chiến thần một cõi?

Đúng là có hương vị của Long Ngạo Thiên!

(*Long ngạo thiên: chỉ nhân vật chính mạnh mẽ, bá đạo trong tiểu thuyết mạng Trung Quốc)

Cố Trường Thanh rưng rưng nước mắt.

Bảo sao chị Vưu lại đỉnh đến thế, vừa ra tay là đã nâng được Tống Miên lên, hóa ra chị Vưu vốn đã lợi hại như vậy từ lâu rồi!

Cố Trường Thanh trong phút chốc lại tràn đầy hy vọng về tương lai của mình.

Chị Vưu đối xử với anh ấy tốt như vậy, anh ấy nhất định phải nghe lời chị Vưu, hiếu thuận với chị Vưu, đi theo chị Vưu, tuyệt đối không được đi sai đường, càng không thể làm mất mặt Starfish Entertainment.

Toàn bộ Starfish Entertainment đều vô cùng chấn động!

Ngoại trừ một số ít người đã biết chuyện, hầu hết mọi người đều sửng sốt trước quá khứ này của chị Vưu.

Là đồng nghiệp cùng công ty với chị Vưu, hôm nay bọn họ nhận được vô số cuộc gọi và tin nhắn liên tục, tắt cái này thì cái khác lại đến, ai ai cũng muốn đào sâu thêm thông tin.

Thế nhưng, nhân viên công ty cũng chỉ có thể bày tỏ rằng bọn tôi cũng không biết nữa.

Lúc này, khi Tống Miên và Lâm Liệt Ảnh đang vui sướng muốn khui sâm banh ăn mừng thì có một người đang ở nhà bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.

Lương Canh – đồng đội cũ của Lâm Liệt Ảnh, xem đi xem lại tin tức vẫn không dám tin: “Người đại diện của Lâm Liệt Ảnh cũng là cô ấy á?”

Sao có thể như vậy chứ?

Anh ta ngẩn ngơ, nhớ lại cuộc điện thoại mà Lâm Liệt Ảnh gọi trong phòng luyện hát.

Dựa vào cái gì… Dựa vào cái gì mà Lâm Liệt Ảnh lại may mắn gặp được một người đại diện như thế? Không chỉ nâng đỡ Tống Miên, giúp cô ta duy trì nhiệt độ ổn định, mà thậm chí còn là người đứng sau thành công của Chu Nhàn Đình nữa?

Mà không phải là… Lâm Kinh – người mà anh ta luôn ra sức lấy lòng?

Trong lòng Lương Canh dâng lên một cảm giác không cam lòng mãnh liệt, cùng sự bất lực đến hoang đường.

Lâm Liệt Ảnh ngoài khuôn mặt đẹp ra thì có gì hơn anh ta?

Dựa vào đâu mà Lâm Liệt Ảnh lại có vận may như vậy? Dựa vào đâu mà tất cả những gì Lâm Liệt Ảnh chọn đều đúng, còn những gì anh ta nhận được thì đều sai?

Suốt đời Lâm Liệt Ảnh chỉ có thể may mắn thế thôi sao?

Lương Canh không tin.

Nếu chị Vưu cũng để mắt đến anh ta thì sao…

Anh ta siết chặt điện thoại, trong lòng dần có quyết định.

Còn về Chu Nhàn Đình và Lâm Kinh.

Sau khi nghe tin này, đúng như họ dự đoán, bọn họ cảm thấy như thanh kiếm treo trên đầu cuối cùng cũng đã rơi xuống.

Quả nhiên cô trở lại chính là để báo thù bọn họ…

Thậm chí không biết cô đã làm cách nào mà có thể chiếm được Starfish Entertainment, cũng không biết những lãnh đạo cấp cao kia đã bị đe dọa đến mức nào.

Chu Nhàn Đình tuyệt vọng nhìn sự nghiệp mà mình đã gây dựng bao năm nay bị hủy hoại trong chớp mắt, nhưng lại không dám nói một lời, thậm chí còn chẳng dám lộ mặt.

Tới giờ vẫn còn sống đã là may mắn lắm rồi.

Bởi vì, từng khoảnh khắc huy hoàng trong cuộc đời anh ta… Đều có một người phải lặng lẽ gánh vác trong bóng tối.

Cái tên Chu Nhàn Đình năm xưa do chính cô nâng lên, bây giờ cũng bị chính tay cô hủy hoại hoàn toàn.

*

Chuyện này đã gây bão trên mạng suốt mấy ngày liền.

Thân phận của chị Vưu cũng từ một đặc công bí ẩn, trở nên càng thêm thần bí khiến người ta không thể đoán được rốt cuộc cô còn có thân phận gì khác nữa không.

Không thể không nhắc đến một ảnh hưởng đặc biệt. Đó chính là trong giới fanfic, lại có thêm vô số tác phẩm văn học báo thù đen tối với nội dung nhân vật chính trở về trong vinh quang.

Còn hai người Chu Nhàn Đình và Lâm Kinh, trong các câu chuyện ấy đã chết đi sống lại ít nhất tám trăm lần.

Giải quyết xong chuyện này, Vưu Dật Tư bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về một vấn đề quan trọng hơn.

Mua một phương tiện đi lại mới.

Chiếc xe bảo mẫu màu xanh ngoài việc đưa đón nghệ sĩ đi làm thì hầu như không thể sử dụng vào mục đích khác nữa. Còn việc đạp xe công cộng đuổi theo người, cảm giác này thực sự không ổn cho lắm.

Thứ nhất, tốc độ có giới hạn, chỉ có thể đi đường hẹp để cắt ngắn khoảng cách.

Thứ hai, đi xa quá sẽ vượt ra khỏi khu vực hoạt động cho phép, không tiện trả xe.

Vưu Dật Tư lên diễn đàn xem thử, phát hiện gần đây ở thành phố Hải đang diễn ra một triển lãm ô tô vô cùng sôi động, bèn quyết định tranh thủ thời gian đến xem.

Bây giờ đi xe trong thành phố cũng không có quá nhiều yêu cầu, miễn là đủ chắc chắn, công suất lớn một chút là được.

Hai ngày sau nhân dịp cuối tuần, Vưu Dật Tư lặng lẽ ra ngoài.

Triển lãm xe rất đông người, cô men theo lối đi đã sắp xếp sẵn, đi một vòng từ đầu đến cuối, lướt qua hết các phân khúc và thương hiệu, nhìn thấy vài mẫu xe phù hợp, chỉ cần tìm hiểu thêm một chút là có thể ra chọn mua.

Cô không quá kén chọn, dù sao cũng chỉ là phương tiện đi lại, chỉ cần tiện dụng khi ra ngoài là đủ.

Lúc này, Lương Canh cũng đang có mặt tại triển lãm xe.

Mấy ngày nay, anh ta cứ bồn chồn không yên, trong đầu luôn suy nghĩ vẩn vơ, làm gì cũng lơ đãng.

Thêm vào đó, Lâm Kinh gặp chuyện khiến công việc của anh ta cũng không thể tiếp tục, nên anh ta vô cùng bực bội. Các đối tác cũng có ý kiến đề nghị anh ta với tư cách là nghệ sĩ của Dolphin Entertainment, tốt nhất nên tránh sóng gió một thời gian. Vì vậy, Lương Canh chẳng thể làm được gì cả.

Trong lòng bức bối, anh ta chỉ còn cách tìm việc gì đó để thư giãn.

Vốn là một người mê mô-tô, anh ta đã chi không dưới một triệu cho sở thích này. Nghe nói ở đây có triển lãm mô-tô, anh ta bèn một mình đến dạo chơi.

Bên cạnh triển lãm mô-tô chính là triển lãm ô tô, hai khu vực đối diện nhau, lượng người đổ về đều đông như nhau.

Dù nhu cầu về mô-tô không lớn bằng ô tô, nhưng không thể phủ nhận rằng mọi người đều thích xem những thứ mới lạ và phong cách ngầu lòi.

Khu triển lãm mô-tô trông thật hoành tráng quá!

Lương Canh kéo thấp vành mũ, nhét tay vào túi, hòa lẫn vào dòng người, vừa đi vừa dừng, thần trí vẫn chưa hoàn toàn tập trung.

Đi một lúc, anh ta cảm thấy không khí bên trong hơi ngột ngạt nên định ra ngoài đi dạo.

Lương Canh bước đến cửa ra vào, đúng lúc nhìn thấy một bóng dáng từ phía đối diện đi vào.

Anh ta sững người, người đó là…

Dạo này anh ta đã tìm hiểu rất nhiều về Vưu Dật Tư, xem đủ loại ảnh chụp và video, tự nhận rằng đã quen thuộc đến mức gần như là người thân bên cạnh cô. Người bình thường có thể không nhận ra, nhưng Lương Canh nhìn thấy phong cách ăn mặc quen thuộc, chiều cao và dáng người ấy, cộng thêm khí thế khi bước đi, liền cảm thấy tám, chín phần là cô.

Cô đến mua xe sao?

Lương Canh trong lòng phấn chấn.

Cũng phải thôi, chiếc xe bảo mẫu kia đã quá nổi tiếng rồi, bây giờ ra ngoài bắt người cũng phải dùng xe đạp công cộng, chắc chắn cô phải tìm một chiếc xe mới để di chuyển.

Đang đau đầu không biết làm sao để tiếp cận cô, Lương Canh vội vàng bám theo.

Nhưng vừa bước vào, Vưu Dật Tư đã biến mất.

Cô phát hiện có người đang theo dõi mình.

Ánh mắt cô khẽ liếc xuống một góc chéo, sau đó nâng tầm nhìn lên, tiếp tục đi về phía trước.

Không có gì nguy hiểm.

Khi cô xem xong một vòng xe và bước ra ngoài, người kia vẫn đứng đó, liên tục đảo mắt nhìn xung quanh.

Vưu Dật Tư thậm chí chẳng buồn liếc mắt đến anh ta.

Cô cuối cùng chọn ra hai mẫu xe, hỏi nhân viên bán hàng về thông số kỹ thuật và đặc điểm của từng dòng. Cô suy nghĩ mãi mà vẫn chưa đưa ra quyết định.

Đúng lúc này, Lương Canh cuối cùng cũng nhìn thấy cô.

Anh ta thấy Vưu Dật Tư đứng đó hỏi han đã được một lúc, bèn nhanh chân bước tới, giả vờ như một người xa lạ rồi cũng hỏi thăm nhân viên bán hàng.

Một lát sau, anh ta quay đầu lại, cười nói: “Chị gái, chị cũng đang phân vân giữa hai mẫu xe này à?”

Lương Canh vận dụng toàn bộ kỹ năng diễn xuất của mình, hạ giọng thì thầm: “Tôi có tìm hiểu trước rồi, nghe nói mẫu này hao xăng…”

Lời còn chưa dứt, Vưu Dật Tư đã khẽ nghiêng đầu, ánh mắt vượt qua anh ta mà hướng về phía một khu triển lãm mô-tô đối diện.

Lương Canh tưởng cô đang nhìn mình, liền vội vàng tiếp lời: “Tôi có nghiên cứu rồi, muốn chia sẻ với cô…”

Vưu Dật Tư bước thẳng ra ngoài.

Lương Canh sững người.

Gì cơ?

Anh ta chủ động bắt chuyện mà cô lại chẳng thèm để mắt tới, trực tiếp phớt lờ luôn sao?

Bước chân của Vưu Dật Tư ngày càng nhanh hơn. Thậm chí, người quen thuộc với cô có thể nhận ra một chút kích động, dù rất nhẹ và không quá rõ ràng.

Lương Canh ngoảnh đầu lại, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cô không muốn để ý đến anh ta hay là cô hứng thú với mô-tô?

Thôi kệ, chẳng phải mô-tô là sở trường của anh ta sao!

Lương Canh lại giả vờ như một người lạ, lặng lẽ đi theo. Khi thấy Vưu Dật Tư đang nhìn chằm chằm một chiếc mô-tô với vẻ thất thần, trong lòng anh ta thầm reo lên, cơ hội thể hiện đây rồi!

Anh ta liền tiến đến một chiếc mô-tô đang cho khách trải nghiệm, thoải mái vắt chân lên ngồi, vặn ga một cái.

“Ìn ìn!”

Tiếng động cơ gầm rú vang lên, thu hút ánh nhìn của những người xung quanh.

Lương Canh tỏ vẻ chuyên nghiệp, v**t v* thân xe, quan sát tỉ mỉ từng bộ phận, sau đó đánh giá một cách điềm đạm rồi kết luận: “Cũng tạm được.”

Nhân viên bán hàng đổ một giọt mồ hôi lạnh, cười gượng, trong lòng chỉ muốn đá bay tên khoe mẽ này xuống xe.

Lương Canh quay đầu lại, nghĩ rằng âm thanh lớn như vậy chắc chắn đã thu hút được sự chú ý của cô.

Không ngờ khi nhìn sang, Vưu Dật Tư lại lịch sự hỏi nhân viên bên cạnh: “Chiếc này gọi là gì?”

“À, đây là Ducati Panigale V4S Black Knight.” Nhân viên tươi cười nhiệt tình: “Chiều cao của cô rất phù hợp để lái mẫu này.”

Vưu Dật Tư khẽ gật đầu, nhẹ giọng lặp lại: “Black Knight.”

Lại phải đi thi bằng lái rồi.

Cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt thân xe, hỏi: “Có thể lái thử không?”

Nhân viên lập tức gật đầu: “Được chứ! Đây là mẫu xe bán chạy…”

Lương Canh vừa quay đầu lại, liền trông thấy cô vắt chân, dễ dàng ngồi lên xe.

Thân xe màu đen tuyền, yên xe cao hơn 80cm vậy mà cô không cần nghiêng chân đạp trụ vẫn có thể đặt cả bàn chân xuống đất, không chỉ là mũi chân chạm đất đơn thuần.

Lương Canh sửng sốt.

Đệch… Đ-đ-đôi chân này dài thật đấy!

Anh ta cao ngang cô, thậm chí còn nhỉnh hơn một chút, vậy mà cũng không thể đặt cả bàn chân xuống được.

Vài giây sau, Lương Canh hoàn hồn, nhìn dáng người cô khi cúi xuống nắm lấy tay lái.

Vãi lều! Chẳng lẽ… cô cũng biết lái chiếc xe này sao?

Bình Luận (0)
Comment