Quản Lý Siêu Năng Lực Đã Trở Nên Nổi Tiếng

Chương 44

Cô gạt tay Tống Miên ra, hỏi: “Thảm đỏ chuẩn bị xong chưa?”

Tống Miên gật đầu liên tục: “Xong hết rồi, xong hết rồi, lễ phục cũng đã sẵn sàng, Cố Trường Thanh đúng là tài thật đó chị.”

Lâm Liệt Ảnh hoàn toàn không biết chuyện gì đang diễn ra, ngây thơ hỏi: “Liên quan gì đến Cố Trường Thanh?”

Ba người còn lại đồng loạt liếc nhìn anh ấy.

Mãi đến lúc này, Lâm Liệt Ảnh mới chớp mắt một cái. Sau đó, dường như bừng tỉnh, nhận ra bản thân có vẻ đã bị cô lập.

Không ai thèm để ý đến Lâm Liệt Ảnh – người đang ôm gối ngồi xổm trong góc vẽ vòng tròn, trên đầu đầy mây đen sấm chớp. Vưu Dật Tư cầm lấy chiếc ly có quai, nhấp một ngụm, nghiêng người đặt xuống bàn rồi đứng dậy nói: “Đi xem thử đi.”

Thấy ba người họ không chút nể nang mà bước ra ngoài, Lâm Liệt Ảnh mới nhanh chóng quay người, bật dậy bước một bước dài, vội vàng bám theo sau, cười ha ha nói: “Ha ha, tôi cũng đi góp ý nữa, thêm một người thêm một góc nhìn thẩm mỹ mà…”

Cố Trường Thanh và Tống Miên quay đầu lại nhìn anh ấy bằng ánh mắt âm u, ý muốn nói rằng gu thẩm mỹ của anh ấy hoàn toàn không cần thiết. Nhưng Lâm Liệt Ảnh rõ ràng không có chút tự nhận thức nào, cứ mặt dày bám theo.

Thế nhưng lần này, họ không đi xuống tầng hầm để xe, mà là vào thang máy, bấm lên tầng trên cùng.

Gương mặt cười tươi rói của Lâm Liệt Ảnh phản chiếu trên cửa thang máy, cười được một lúc, anh ấy bỗng nhận ra số tầng đang tăng dần, vẫn ngây thơ hỏi: “Sao lại bấm nhầm thế?”

Anh ấy còn nhìn trái nhìn phải, thấy không ai phản ứng gì, còn định tốt bụng giúp họ bấm lại về tầng B2 thì cửa thang máy bỗng nhiên mở ra.

Anh ấy hơi ngây người, Vưu Dật Tư đã dẫn hai người kia bước ra ngoài.

Trên sân thượng rộng lớn.

Lúc này, mọi chướng ngại vật đã được dọn dẹp sạch sẽ. Từ buồng thang máy nhỏ đi ra, họ rẽ qua một khúc cua.

Lâm Liệt Ảnh cũng vội vã chạy theo, vừa rẽ qua khúc cua, bóng râm bao trùm lên mặt anh ấy, rồi… đứng ngớ người đằng sau họ.

Mà không chỉ mình anh ấy, lần này tất cả đều sững sờ tại chỗ.

Hả? Bọn họ vừa nhìn thấy gì vậy?

Trực thăng á?!

Đã đến mức dùng đến loại này rồi à? Không phải chứ, chị Vưu cũng đâu có nói là trực thăng này lại to đến mức này!!

Một màu xanh đậm đang nặng nề đỗ ngay trước mặt họ, bóng của thân máy phủ xuống một khoảng rộng. Còn cao gần bằng hai tầng lầu, ngẩng cổ lên cũng không nhìn thấy đỉnh.

Lâm Liệt Ảnh chết sững.

Cánh quạt trên đỉnh ít nhất cũng phải dài hơn chục mét, có cảm giác nếu anh ấy lại gần thêm chút nữa là sẽ bị quấn lên mà xoay tròn theo nó, thậm chí có thể cuốn đứt cả cột điện.

Anh ấy nhẩm tính, mình cao 1m80, vậy phải xếp chồng bảy tám người như mình mới bằng đường kính cánh quạt này, còn một cánh quạt thôi cũng dài bằng ba bốn người cao như anh ấy…

Lâm Liệt Ảnh rùng mình.

Bảo sao cần tận hai tấn hành lý, anh ấy cảm thấy nếu không đủ hai tấn thì con quái vật này cũng chẳng buồn cất cánh.

Anh ấy cũng không phải chưa từng thấy trực thăng, cũng không phải không biết có mấy vị Tổng giám đốc sẽ đi làm bằng trực thăng

Nhưng mà mấy cái đó có là gì đâu chứ, cùng lắm phía sau chỉ ngồi thêm được một, hai người, cảm giác chỉ cần có người bước xuống là trọng lượng sẽ mất cân bằng ngay.

Hơn nữa trực thăng của người ta đều có phi công lái, còn đây là gì? Đây là chuyên cơ riêng của chị Vưu, chính chị ấy tự tay lái luôn!

Mà trực thăng của chị Vưu… Lâm Liệt Ảnh cảm thấy không thể đơn giản dùng hai chữ trực thăng để mô tả nó nữa. Đây là một cỗ máy chiến, là sự uy h**p, là phương tiện của một chiến thần đỉnh cao… là bộ mặt của Starfish Entertainment, là vinh quang của Lâm Liệt Ảnh!

Vưu Dật Tư kéo cửa khoang hành khách, lùa cả bọn lên máy bay, phổ biến một lượt các lưu ý an toàn, rồi hỏi: “Không ai có bệnh tim chứ?”

Lâm Liệt Ảnh là người đầu tiên lắc đầu lia lịa.

Cho dù có, cho dù ngay lúc này tim anh ấy đang đập loạn lên vì phát tác bệnh thì anh ấy cũng phải đợi xuống máy bay rồi mới gọi cấp cứu 120.

Vưu Dật Tư nhìn họ đã thắt chặt dây an toàn, cố định hành lý đâu vào đấy, bèn hỏi tiếp: “Không ai say máy bay?”

Ba người đồng loạt lắc đầu thật mạnh.

Vưu Dật Tư gật đầu hài lòng, một tay vịn mép cửa, nhẹ nhàng nhảy xuống khoang hành khách rồi với tay đóng cửa lại.

Nhìn bóng chị Vưu biến mất sau cánh cửa, ba người họ tim đập thình thịch.

Không thể không nhớ lại mấy tháng trước, còn có tin đồn chị Vưu lái xe cực kỳ tệ. Thế rốt cuộc là tên đần nào tung tin này ra vậy? Dám bảo một chiến thần đỉnh cao lại lái xe kém à? Có phải muốn bị treo lên cánh quạt quay mấy vòng không?

Kể từ sau khi ông chủ trước bỏ trốn, dường như chị Vưu cũng không thèm che giấu thực lực của mình nữa. Bây giờ đối với họ càng lúc càng thoải mái, đến mức có thể thản nhiên lái trực thăng trước mặt bọn họ luôn rồi.

Tốt lắm, thật sự quá tốt.

Bọn họ thích cái cảm giác bị áp đảo như vậy.

Bên trong khoang hành khách được trang bị cực kỳ xa hoa, mà tất cả đều là gu thẩm mỹ của Trương Đống Quốc. Đã mua trực thăng rồi thì không thể thiếu tủ lạnh, tủ rượu, quầy bar, nhà vệ sinh và cả màn hình lớn.

Ánh sáng ban ngày rực rỡ chiếu qua hai ô cửa sổ lớn hai bên, ghế da trắng bao quanh chiếc bàn trà ở giữa.

Lâm Liệt Ảnh run rẩy lên tiếng: “Tôi cảm thấy ngồi thế này hơi bất an.”

Nhìn thấy hai người còn lại cũng nặng nề gật đầu, anh ấy mới tiếp tục: “Muốn quỳ xuống xem chị Vưu lái.”

“…”

Nhân lúc máy bay còn chưa cất cánh, Lâm Liệt Ảnh tranh thủ quan sát xung quanh, rút điện thoại ra tra thử giá chiếc trực thăng này, trong lòng đoán chắc phải một 100 triệu tệ là ít.

Nhưng khi con số hiện ra trên màn hình, nhìn chằm chằm vào dãy số 0 dài ngoằng, anh ấy bắt đầu đếm: “Đơn vị, chục, trăm, nghìn, mười nghìn… Vãi!”

Lâm Liệt Ảnh run rẩy nhét điện thoại lại vào túi trước ngực, rồi nói: “Tôi nhất định phải kiếm thật nhiều tiền cho chị Vưu…”

Cố Trường Thanh chắp tay trước ngực, run run niệm một câu Phật hiệu.

Kiếp trước anh ấy chắc chắn là một cao tăng, kiếp này mới có cái phúc phận chó ngáp phải ruồi như vậy.

Vưu Dật Tư khởi động trực thăng.

Chiếc quái thú này có hệ thống hàng không điện tử hỗ trợ, điều khiển nhẹ nhàng hơn rất nhiều, mỗi thao tác đều đã được máy tính tính toán sẵn, bình thường chỉ dùng để đi lại, lái lên thì cực kỳ nhàn nhã.

Đến khi trực thăng cất cánh, ba người họ cảm nhận được một khoảnh khắc mất trọng lực, liền nhanh chóng bám vào cửa sổ máy bay nhìn ra ngoài.

Tòa nhà Starfish Entertainment trong mắt họ ngày càng thấp dần, nhỏ dần, dần dần trở thành một khối vuông vô danh như những tòa nhà khác.

Tiếng cánh quạt rền vang, mặt trời tựa như một túi kem bắt bông bằng nhựa, bị cắt một khe nhỏ xíu, để từng giọt lòng đỏ trứng chảy tràn qua cửa sổ.

Tống Miên chậm rãi quay đầu lại, nói: “Ha, thích nhất là nhìn cái vẻ mấy người chưa từng thấy thế giới này.”

“Nếu cô không run chân thì còn có sức thuyết phục hơn đấy.”

“…”

Hai người còn lại tràn đầy đố kỵ nhìn kẻ đã từng ngồi trên xe tăng do chị Vưu lái.

Tống Miên nhớ ra mình vẫn chưa khoe khoang vụ này với bọn họ, thế là lại bắt đầu kể: “Này, để tôi kể cho mấy người nghe, hôm đó chị Vưu bước ra từ xe tăng, ngồi lên nắp khoang trước rồi hỏi tôi “Tống Miên, cô có muốn lên không”…”

“Câm miệng giùm cái đi!”

Đến nhà Cố Trường Thanh, Lâm Liệt Ảnh lại một lần nữa đứng đờ ngay trước cửa.

Vưu Dật Tư đã đi vào, phát hiện nhà Cố Trường Thanh so với lần trước đã thay đổi khá nhiều, bây giờ trông càng giống một studio hơn.

Phòng khách được dọn sạch hoàn toàn, trên ma nơ canh treo mấy chiếc lễ phục, dưới đất trải thảm nhung do sợ làm bẩn tà váy. Bên cạnh còn có máy may điện, thước cắt lớn, bàn ủi điện và một chiếc hộp mở ra đựng đầy những viên pha lê vụn để trang trí.

Cố Trường Thanh cẩn thận dời một chiếc váy đang treo trên ma nơ canh qua, tháo tấm bọc chống bụi xuống, nói: “Thử đi.”

Chiếc lễ phục này rất đẹp. Khi lựa chọn, Cố Trường Thanh không chỉ đơn giản xem xét thương hiệu và kiểu dáng, mà còn cân nhắc rất nhiều đến Tống Miên. Nhiều bộ trang phục trên người người mẫu trông rất đẹp, đó là vì người mẫu sinh ra để tôn lên trang phục, khiến nó đạt đến độ quyến rũ tối đa, đây là trang phục chọn người.

Nhưng nghệ sĩ lại mang đặc trưng cá nhân mạnh mẽ, là người chọn trang phục. Một khi khí chất, dáng người không phù hợp với lễ phục thì tổng thể sẽ trở thành một thảm họa thị giác.

Chọn trang phục dự sự kiện là một công việc đầy rắc rối. Ngoài việc stylist phải trao đổi với thương hiệu để chọn mẫu, xác nhận lịch trống và thuyết phục thương hiệu đồng ý cho nghệ sĩ mặc thì bên trang điểm cũng phải phối hợp lên kế hoạch trang điểm phù hợp, cuối cùng mới trình phương án cho ekip nghệ sĩ duyệt.

Việc giao tiếp để cả ba bên cùng thống nhất không hề dễ dàng, đặc biệt vào những mùa sự kiện dày đặc. Rất có thể bên này vừa ưng ý thì bên kia lại không đồng ý, bên kia chọn được rồi thì bên này lại không có lịch trống, dẫn đến tình huống hỗn loạn, cuối cùng khiến tạo hình trở nên sơ sài, xấu đến mức lên cả hot search.

Tất nhiên không sơ sài cũng chưa chắc đã không xấu, giống như có những chuyện dù có cố gắng hết sức cũng chưa chắc đã có kết quả tốt.

Nhưng đối với Starfish Entertainment thì lại khá may mắn.

Vì người ít, không có nhiều lãnh đạo tầng tầng lớp lớp chỉ trỏ góp ý, mọi quyền quyết định đều giao cho Cố Trường Thanh. Anh ấy vốn đã kiêm cả thợ trang điểm lẫn stylist, lại còn có mối quan hệ cá nhân rất tốt với bộ phận PR của các thương hiệu nên cả quá trình diễn ra trơn tru đến mức có thể nói là xuôi chảy như thác đổ.

Đến khi đội ngũ nghệ sĩ khác để mắt tới bộ lễ phục này, sau một hồi trao đổi rồi mới liên hệ PR, ha ha, thì nó đã sớm bị Cố Trường Thanh lấy trước rồi.

Bộ lễ phục lần này là một chiếc váy dài hai dây bằng nhung đỏ, vô cùng phù hợp với khí chất hồ ly con của Tống Miên. Cố Trường Thanh còn chuẩn bị sẵn cả giày lẫn trang sức đi kèm. Nhìn anh ấy thành thạo làm tóc cho Tống Miên, cô ấy thì tự tay đeo hoa tai, Lâm Liệt Ảnh cuối cùng cũng bừng tỉnh từ trong cảm giác thấy bản thân là phế vật.

Anh ấy lẩm bẩm: “Chẳng lẽ chỉ có mình tôi là không có sở trường gì sao?”

Tống Miên vừa đeo hoa tai vừa ngước mắt lên, an ủi: “Ít nhất anh còn có gương mặt mà.”

Lâm Liệt Ảnh lập tức phấn khởi.

Tống Miên liền bổ sung: “Mặt dày.”

Vưu Dật Tư vừa kịp lúc đè Lâm Liệt Ảnh suýt nhảy dựng lên lại, nói: “Đẹp đó.”

Tống Miên nắm một bên tà váy xoay một vòng, vui vẻ cúi đầu ngắm nghía: “Cảm ơn chị, em cũng thấy Cố Trường Thanh giỏi thật, đẹp xuất sắc luôn.”

Vưu Dật Tư đưa tay đón lấy dải lụa đỏ vương đến trước mắt mình khi Tống Miên xoay người, vòng qua eo cô rồi đưa cho Cố Trường Thanh.

Cố Trường Thanh nhận lấy, thắt một nút.

Vưu Dật Tư ngả người ra sau, một tay đặt lên thành ghế sô pha, tay còn lại gập ngón trỏ, nhẹ nhàng chạm lên môi, chốc lát sau mới ngẩng đầu hỏi: “Thời gian cậu đi trình diễn có quá gấp không?”

Cố Trường Thanh ngước lên, lập tức nói: “Không gấp không gấp, vẫn còn hai ngày nữa.”

“Không đi sớm để tập luyện à?”

“Qua đó trước một ngày là được rồi, đạo diễn catwalk đã trao đổi với em rồi, nghệ sĩ chỉ ra sân lẫn với người mẫu, yêu cầu không cao như với mẫu chuyên nghiệp, chỉ cần đi đúng vị trí mà không xảy ra sự cố là được.”

“Ừ.” Cô nhấc ngón tay lên, nói: “Nếu thời gian gấp thì cứ tìm tôi.”

Cố Trường Thanh gật đầu thật mạnh.

*

Đêm tiệc thời trang hôm đó nhanh chóng diễn ra trong sự chú ý của đông đảo khán giả.

Có lẽ đa số mọi người không biết đây là lần đầu tiên Tống Miên bước lên thảm đỏ sau khi nổi tiếng, nhưng đối với không ít người trong giới thì đây là một chuyện rất đáng theo dõi, dù cũng chẳng rõ theo dõi sát sao vậy có ý nghĩa gì không.

Dù sao thì đúng là chẳng có ý nghĩa gì thật, nhưng những ekip từng cạnh tranh hoặc có mâu thuẫn với Tống Miên thì lại rất để tâm.

“Không biết Starfish Entertainment có thể làm nên trò trống gì không, đội ngũ không có nền tảng thì rất… Ừm, tôi không nói nữa, chờ xem Tống Miên mất mặt đi.”

“Có khi sẽ làm quá lố ấy, đi thảm đỏ mà cứ như đi kết hôn vậy.”

“Bên mình cứ thong thả xuất hiện, phong thái đè bẹp là được.”

Ở phía khác.

“Không biết họ có mượn được bộ lễ phục nào tử tế không nhỉ? Tống Miên nổi tiếng muộn quá, ekip lại không có kinh nghiệm, cả quá trình chắc lộn xộn lắm, đến hôm thảm đỏ còn chưa biết có sự cố gì không nữa.”

“Haiz, ai bảo họ sắp xếp lần đầu tiên đi thảm đỏ ngay sau khi chương trình kết thúc làm gì? Kiểu gì cũng bị soi kỹ bằng kính lúp.”

“Tôi đoán luôn được mấy bài báo sẽ viết “Trên thảm đỏ lần này, nghệ sĩ nào thể hiện xuất sắc nhất? Màn ra mắt thảm đỏ của Tống Miên sau khi nổi tiếng!”.”

Đặc biệt là những stylist từng bị họ làm mất mặt.

“Cuối cùng họ chọn ai làm stylist?”

“Không biết nữa, không nghe thấy tin tức gì, hình như không phải tên tuổi lớn?”

“Không phải hạ cấp để hợp tác chứ?”

“Cũng có khi họ tự trang điểm đấy?” Câu này rõ ràng mang ý châm chọc, chẳng ai tin là thật, cả studio đều không nhịn được mà bật cười.

“Bình thường tự trang điểm thì còn được, nhưng đây là thảm đỏ, hàng chục đến hàng trăm chiếc camera độ phân giải cao sẽ dí sát vào mặt, không nể nang đâu. Chỉ cần quản lý biểu cảm hoặc dáng vẻ có chút sơ suất là có thể trở thành vết đen trong sự nghiệp. Nếu ảnh gốc phóng đại lên mà lộ phấn mốc, nếp nhăn, đảm bảo sẽ bị chế giễu suốt mười năm sau, mỗi lần cô ấy đi thảm đỏ lại bị lôi ra cười một lần.”

“Ừ đúng đó, lần trước có một nghệ sĩ ngứa da đầu, đưa tay gãi một cái thôi mà cũng bị làm thành meme luôn rồi.”

Bọn họ phá lên cười ha hả.

Buổi tiệc tối diễn ra đúng hẹn.

Địa điểm được tổ chức trên một hòn đảo nhân tạo, chỉ có một con đường duy nhất dẫn vào đảo và sau khi vào rồi thì không được phép sử dụng phương tiện cơ giới, vô cùng thuận tiện cho việc chặn người.

Giới truyền thông đã sớm cầm theo thư mời tiến vào, chờ sẵn vị trí tác nghiệp. Khu vực xung quanh được dựng rào chắn linh hoạt, dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn một số fan hâm mộ tập trung ở xa xa.

Trên con đường dẫn vào đảo, xe bảo mẫu và xe trung chuyển lần lượt xuất hiện.

Fan hâm mộ vốn rất tinh mắt và giàu kinh nghiệm, gần như chỉ nhìn qua kiểu dáng xe đã có thể đoán được ai đang đến, lập tức hét vang khẩu hiệu.

“Xe đó là ai vậy?”

“Vãi, là xe màu xanh dương!”

Đám đông lập tức xôn xao. Những fan đã có chuẩn bị trước nhanh chóng đội lên bờm phát sáng, giơ cao băng rôn và quạt cổ vũ, thậm chí còn mang theo cả poster in sẵn, tung cờ theo hình số 8.

Tống Miên ghé sát cửa sổ xe, vui vẻ nhìn thấy fan của mình, lại quay đầu sang phía bên kia, hưng phấn gọi: “Chị Vưu, chị Vưu, chị nhìn kìa! Họ chờ chị đó!”

Vưu Dật Tư hơi nâng mi, phân tâm liếc ra ngoài cửa sổ một cái. Chỉ thấy giữa đám đông xuất hiện một tấm băng rôn dài dằng dặc, trên đó viết những câu chữ rồng bay phượng múa, từng chữ thì hiểu nhưng ghép lại thì không hiểu gì cả.

Cô hít nhẹ một hơi, dời ánh mắt trở về, lại thấy phía trước có người giơ poster in hình cô và Tống Miên, trên đầu đội bờm phát sáng với dòng chữ tràn đầy tình cảm, thậm chí còn có một trái tim lấp lánh to tướng.

Cô hỏi: “Đó là gì vậy?”

Tống Miên quay đầu nhìn, rồi hơi ngập ngừng: “Đó gọi là standee… Ờm.”

Cô ấy ngừng lại một chút, nhỏ giọng nói: “Đó là fan couple.”

Vưu Dật Tư: “…”

Cố Trường Thanh ngồi ghế sau, đi theo làm stylist cố nhịn cười, không dám lên tiếng.

Chiếc xe bảo mẫu màu xanh dương chậm rãi tiến vào đường lớn trên đảo.

Fan couple kích động muốn xỉu.

Biết ngay là chị Vưu thương bé con mà! Chắc chắn phải tự mình đưa đến rồi! Đấy thấy chưa?! Chờ tại hiện trường là có đường ăn ngay! Người dậy sớm thì có đường ăn a a a a!!!

Xe đỗ lại trong bãi đậu xe, chờ ban tổ chức đến sắp xếp dẫn đường, từng xe lần lượt di chuyển về lối vào thảm đỏ.

Cố Trường Thanh nhanh chóng kiểm tra lại lớp trang điểm và trang phục của Tống Miên, xác nhận không có sơ suất nào, lại dặm phấn thêm một chút.

Lúc này, Vưu Dật Tư đang khoanh ấy ngồi trên ghế lái bỗng nhận được tin nhắn.

Cô cúi đầu nhìn điện thoại một lát, rồi nghiêng đầu ngó về phía sau.

“Cố Trường Thanh.” Cô gọi.

Cố Trường Thanh đang cầm hộp phấn dặm lại lớp trang điểm liền ngẩn ra hỏi: “Gì thế chị Vưu?”

“Có chuyện gấp cần xử lý.” Cô đã mở cửa xe, dặn dò: “Sau khi đi xong thì chờ tôi ở khu vực hậu trường.”

Tống Miên còn đang ngửa mặt chờ dặm phấn, thấy chị Vưu rời đi, vội gọi một tiếng: “Ơ! Chị!”

Nhưng cửa xe đã đóng lại.

Vưu Dật Tư vừa bước nhanh ra khỏi bãi đậu xe, vừa bắt máy: “Xuất hiện ở đâu?”

“Thành phố Viêm, ngay tại thành phố Viêm, cách chỗ cô hơn 600km.” Giang Triển Ba thở hổn hển, nói: “Tối mai hắn ta sẽ xuất hiện với tư cách khách mời trong một show thời trang, khoảng tám giờ rưỡi sẽ rời đi, sau đó lên chuyến bay lúc rạng sáng.”

Ông ấy lật xem tài liệu:”Hiện tại người ở gần hắn nhất chính là cô, có thể đến đó nhanh nhất không?”

“Hắn có xuất hiện ở đâu ngoài show thời trang không?”

“Dự kiến là không, hơn nữa an ninh rất nghiêm ngặt.” Ông ấy nói: “Có cách nào trà trộn vào show thời trang để tiếp cận trực tiếp với hắn không? Trong giới giải trí chắc có nhiều cơ hội kiểu này.”

“Được.”

Vưu Dật Tư tìm một góc vắng người, nhanh chóng lướt qua toàn bộ tin nhắn gửi đến, đối chiếu gương mặt mục tiêu rồi hỏi Trương Đống Quốc: “Có đó không?”

Trương Đống Quốc hiện tại đang trong trạng thái ứng biến linh hoạt.

Mà ứng biến linh hoạt ở đây có nghĩa là sư phụ ở đâu thì ông ta sẽ ở đó, chỉ sợ có nhiệm vụ nào giao phó mà mình không theo kịp.

Vậy nên khi nghe nói sư phụ sẽ đến hòn đảo nhân tạo giữa biển này để tháp tùng Tống Miên tham dự thảm đỏ, ông ta đã kiếm cớ để đi công tác ngay lập tức.

Tối hôm qua bọn họ còn vô tình đụng phải Trương Đống Quốc ở khách sạn. Ông ta đã nhiệt tình nâng cấp cho họ lên hẳn phòng đại sứ. Nếu không phải lo Tống Miên hôm sau cần giữ trạng thái tốt, e rằng đủ loại sơn hào hải vị đều đã được mang đến luôn rồi.

Lần đầu tiên chứng kiến phong cách làm việc của vị Tổng giám đốc Trương này, Cố Trường Thanh thực sự bị chấn động.

Nhưng điều còn chấn động hơn là anh ấy nghe thấy Trương Đống Quốc cung kính gọi Tống Miên một tiếng “sư tỷ”, sau đó lại thử thăm dò nhìn mình, không chắc chắn lắm mà hỏi: “Sư huynh?”

Cố Trường Thanh: “…”

Anh ấy trầm mặc một lúc, rồi thản nhiên đáp: “Cứ gọi tôi là sư phụ Tịnh Tâm đi.”

Trương Đống Quốc vừa nhận được tin nhắn từ sư phụ, lập tức bật dậy ngay tức khắc.

Ông ta nhảy khỏi giường massage, nhanh chóng trả lời: “Có!”

“Ngày mai có nhiệm vụ, tối nay có thể phải qua đó thăm dò trước.” Cô dặn: “Chuẩn bị khởi động trực thăng.”

“Rõ! Sư phụ!”

Sau thảm đỏ còn có tiệc tối kéo dài đến tận khuya. Thời gian gấp rút mà Vưu Dật Tư lại hoàn toàn không quen thuộc địa hình thành phố Viêm, cô không thể cứ ngồi đây đợi mãi được.

Cô chuẩn bị nhanh chóng rời đảo, định gửi tin nhắn cho Tống Miên và Cố Trường Thanh báo không cần chờ mình, nhưng thoáng nghĩ ra điều gì đó.

Cô kiểm tra lại tư liệu, xác nhận một lần nữa: Ở thành phố Viêm chỉ có một buổi trình diễn thời trang thôi sao?

Nhận được câu trả lời chắc chắn, Vưu Dật Tư đỡ trán.

Vậy thì phải mang theo cả Cố Trường Thanh đi luôn.

Cô nhắn tin liên lạc với Ngải Hạ Dao, người cũng đang có mặt tại bữa tiệc, hỏi liệu sau khi kết thúc cô ấy có thể đưa Tống Miên về không.

Sau đó, cô nhét điện thoại vào túi, nhanh chóng rời khỏi đảo.

Trên đảo chỉ có một con đường duy nhất và vì ngoài xe bảo mẫu của nghệ sĩ ra, không phương tiện cơ giới nào được phép vào nên hiện tại không có lấy một chiếc xe có thể sử dụng.

Vưu Dật Tư quan sát một vòng, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại ở một góc khuất.

Bên ngoài đại lộ, fan hâm mộ thấy các nghệ sĩ gần như đã vào hết, nhiệt tình cũng dần lắng xuống, chuẩn bị rời đi về khách sạn.

“Hôm nay được thấy chị Vưu và bé Miên, lãi to rồi!”

“Về nhà hóng ảnh đẹp thôi, hì hì. Giá mà chị Vưu cũng đi thảm đỏ nhỉ.”

“Đúng đó, dáng người chị Vưu đẹp thế, đừng nói thảm đỏ, đến cả sàn catwalk cũng dư sức.”

Bọn họ vừa trò chuyện vừa chuẩn bị ra về. Lúc này, trên đại lộ lại có một chiếc xe chạy đến. Đó là xe bảo mẫu của Triệu Vĩ. Ông ta cũng được mời tham dự sự kiện này.

Từ sau khi rời khỏi chương trình, Triệu Vĩ đã phải đối mặt với không ít sóng gió. Chỉ là vụ việc của Chu Nhàn Đình ngày càng ồn ào nên ông ta mới có cơ hội kín đáo ẩn mình phía sau.

Lần này nghe tin Tống Miên cũng đến, Triệu Vĩ cực kỳ bực bội.

Ông ta căn bản không muốn đụng mặt mầm họa đó nên cố ý đến muộn một chút.

Fan hâm mộ thấy vẫn còn nghệ sĩ đến muộn, tò mò nhìn sang, không biết là ai.

Triệu Vĩ nhìn ra ngoài cửa xe, thấy vẫn còn nhiều người quan tâm đến mình như vậy, trong lòng mới nguôi ngoai được phần nào bực bội.

Đang đắm chìm trong cảm giác được chú ý, đột nhiên phía đầu đại lộ vang lên tiếng động.

Mọi người xung quanh đều khựng lại, đồng loạt nhìn về phía đó.

Một chiếc xe điện tham quan xình xịch lao tới.

Fan hâm mộ sững sờ! Triệu Vĩ cũng sững sờ!

Chiếc xe điện ba hàng ghế cứ thế lao vun vút ra ngoài với tốc độ còn nhanh hơn cả bọn họ, lướt qua sát sàn sạt!

Đám fan vẫn còn đang đờ đẫn, đồng loạt quay đầu nhìn theo, không một ai thèm để ý đến Triệu Vĩ nữa.

Một lúc sau, có người kịp phản ứng: “Người đội mũ kia có phải chị Vưu không?”

“Vãi! Dáng người giống lắm.”

“Ngoài chị ấy ra còn ai có thể lái cả xe điện tham quan chứ?!”

Ngay trong lúc mọi người còn đang ngẩn ngơ thì chiếc xe điện đã lao đi như một tia chớp, muốn đuổi cũng không kịp.

“Vãi, quên chụp hình mất rồi!”

“Có ai chụp được không?!”

“Tôi chưa mở máy ảnh a a a!”

“Tôi mở rồi!”

Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn! Toàn bộ đám đông bùng nổ!

Bên trong khu vực tổ chức sự kiện, Cố Trường Thanh đang ngẩn người nắm vô lăng, cũng vừa nhận được tin nhắn của chị Vưu.

“Hả?” Anh ấy ngơ ra: “Chị Vưu nói Ngải Hạ Dao đã sắp xếp xong, tí nữa kết thúc sẽ đưa cô về khách sạn?”

Tống Miên: “Hả?”

Cố Trường Thanh gãi đầu: “Chị ấy bảo tôi sau khi xong thảm đỏ phải lập tức rời đảo, tối nay phải lên đường đến thành phố Viêm.”

“Có chuyện gì sao? Chẳng lẽ không kịp tổng duyệt hay phải đổi trang phục gấp?” Tống Miên cũng vò đầu: “Được rồi, tôi sẽ đi cùng chị Ngải”

Hai người mơ hồ chẳng hiểu mô tê gì, cứ thế lái xe tiếp về phía trước.

Đến khu vực chờ gần nhất, phía trước còn vài chiếc xe. Xa hơn một đoạn là con đường đã được phong tỏa, ngay phía trước chính là điểm xuất phát của thảm đỏ.

Cố Trường Thanh nhìn qua, dừng xe lại, nói: “Chắc còn khoảng hai mươi phút nữa.”

Tống Miên gật đầu.

“Cô có hồi hộp không?”

“Không.”

“Cũng đúng, đến xe tăng máy bay cũng đã từng ngồi rồi, mấy chuyện này ăn nhằm gì. Xinh đẹp lộng lẫy lên mà hạ gục bọn họ.”

Hai người vừa nhàn nhã trò chuyện vài câu, bỗng nhiên Cố Trường Thanh nhìn thấy có người bước xuống từ một chiếc xe phía trước, sắc mặt lập tức thay đổi.

Tống Miên thấy anh ấy có vẻ lạ, bèn hỏi: “Sao thế?”

Cố Trường Thanh trông cực kỳ khó chịu.

“Một thằng ngu.” Anh ấy nói: “Bạn học cũ của tôi, nhưng đi theo con đường khá thuận lợi, không làm diễn viên, vẫn luôn theo nghề người mẫu, xem cậu ta kìa, hợm hĩnh chưa.”

Anh ấy dán mắt vào bóng lưng người kia: “Lúc nào cũng châm chọc tôi làm diễn viên mà chẳng có danh tiếng gì, bảo tôi toàn đi ké thảm đỏ rồi lủi thủi đi vòng ngoài. Đi ké cái quần què, tôi toàn được đích thân thương hiệu mời đó.”

Tống Miên liếc mắt nhìn qua, rồi thu ánh mắt về: “Tôi thấy điều kiện của anh ta còn chẳng bằng anh.”

Cô ấy nói xong lại có chút tiếc nuối: “Giá mà chị Vưu có ở đây, chắc chắn sẽ áp đảo anh ta.”

“Cẩn thận chút đi.” Cố Trường Thanh có phần nghiêm túc, nhưng ngay sau đó lại ngoảnh mặt, cười khinh thường: “Ha ha, mai tôi sẽ đi dự Tuần lễ thời trang rồi.”

Bình Luận (0)
Comment