Quản Lý Siêu Năng Lực Đã Trở Nên Nổi Tiếng

Chương 45

Tống Miên cũng hùa theo: “Đúng vậy, khi thấy anh xuất hiện ở tuần lễ thời trang xem anh ta có ngớ người ra không. Đoán chừng bản thân anh ta còn chưa có cơ hội ấy chứ?”

Người của Starfish Entertainment trước nay chưa bao giờ ngại dành ác ý lớn nhất cho những kẻ họ ghét.

Chiếc xe phía sau từ từ lăn bánh.

Ngồi trong chiếc xe phía trước là Long Thao Nam, bạn cùng trường đại học với Cố Trường Thanh.

Phải nói rằng đàn ông vốn là sinh vật hẹp hòi và hay ghen tị, nhất là khi thấy những người đàn ông khác có nét nữ tính rõ ràng lại nhận được đãi ngộ tốt hơn mình.

Cố Trường Thanh không chỉ có tố chất và chuyên môn vượt trội hơn anh ta mà còn có tính cách phóng khoáng và kỹ năng trang điểm xuất sắc, tuy không cong nhưng xung quanh luôn có rất nhiều chị em. Khi học viện mời người quay tác nghiệp thì Cố Trường Thanh luôn là lựa chọn hàng đầu. Vì anh ấy dễ nói chuyện, có gu thẩm mỹ, lại thực sự ưa nhìn.

Từ điểm số, tác phẩm cho đến nhân duyên, Long Thao Nam thua kém Cố Trường Thanh ở mọi mặt, khiến anh ta luôn cảm thấy bản thân bị đè ép. Nhưng anh ta lại không cho rằng điều kiện của mình kém hơn Cố Trường Thanh là bao.

Những kẻ tự cho rằng mình tài năng mà không gặp thời thường dễ bất mãn với thế giới.

Suốt bốn năm đại học, Long Thao Nam luôn giữ trạng thái bực bội, có thể nói là “mãi trẻ trung, mãi nước mắt lưng tròng”. Dù là công khai hay ngấm ngầm, Long Thao Nam đã từng nhiều lần giở trò chơi xấu với Cố Trường Thanh, cũng không ít lần lắm điều nói xấu sau lưng anh ấy.

Rõ ràng hai người chẳng có mấy giao thiệp, vậy mà anh ta cứ phải diễn tả thành kiểu Cố Trường Thanh khiến anh ta tổn thương thế nào, giữa hai người có thù sâu hận lớn ra sao.

Đến khi Cố Trường Thanh tham gia quay một phim ngắn của bạn, được một biên kịch lớn để mắt đến rồi ký hợp đồng, Long Thao Nam càng tức đến đỏ mắt, những đêm mất ngủ kéo dài liên tục.

Mãi đến sau này, khi Cố Trường Thanh không thể thuận buồm xuôi gió mà lại rơi xuống tận đáy giới giải trí, còn anh ta thì ký hợp đồng làm người mẫu ra mắt, chứng bệnh đỏ mắt của Long Thao Nam mới đỡ được một chút.

Sau lưng, anh ta vẽ nên hình tượng về bản thân trước mặt bạn bè: Hồi đại học bị Cố Trường Thanh chèn ép ra sao, bị coi thường thế nào, bây giờ lại cắn răng phấn đấu để lội ngược dòng như thế nào.

Kết quả là không ít người tin rằng Cố Trường Thanh đã làm chuyện có lỗi với anh ta, trong khi bản thân Cố Trường Thanh thì ngơ ngác, cả quãng đời đại học anh ấy căn bản chẳng nói với người này được mấy câu.

Có những kẻ luôn thích tô vẽ những điều mình không có theo cách như vậy, nói thẳng ra thì gọi là bịa chuyện.

Lúc này, Cố Trường Thanh nhìn chằm chằm vào đuôi xe phía trước, thực sự muốn lao lên chặn đầu cậu ta một phen.

Long Thao Nam chỉnh lại áo vest, hỏi trợ lý: “Tóc không có vấn đề gì chứ?”

Trợ lý vội vàng chỉnh lại kiểu tóc cho anh ta, nói: “Xịt hết nửa chai keo rồi, chắc chắn không sao đâu ạ, có trực thăng đến cũng không thổi xẹp được đâu.”

Long Thao Nam “Ừ” một tiếng, quay đầu hỏi: “Chiếc xe phía sau là của ai vậy?”

Anh ta cũng có tính toán riêng. Nếu người phía sau là một nhân vật có độ hot cao nhưng gu thẩm mỹ kém, anh ta sẽ xuống xe muộn một chút để có thể lọt chung khung hình với người đó, tạo sự đối lập, càng làm nổi bật khí chất của bản thân và tạo đề tài bàn tán. Còn nếu người phía sau không nổi tiếng hoặc có tạo hình rất ấn tượng thì anh ta sẽ không làm từ thiện hay bám fame nữa.

Trợ lý quay đầu nhìn rồi không chắc chắn lắm mà nói: “Hình như là… Tống Miên của show “Thử thách bất khả thi”?”

Trong lòng Long Thao Nam không đến mức khinh thường nhưng cũng chẳng để vào mắt.

Việc Tống Miên chọn nhà tạo mẫu đã trở thành đề tài bàn tán của nhiều người, phần lớn đều không tin cô ấy có thể làm nên chuyện gì ra trò, khả năng cao sẽ chỉ bình bình vô vị hoặc là làm quá đà.

Cô ấy thuộc nhóm nhân vật mà Long Thao Nam thấy nhiệt độ không tệ lại có thể bắt nạt về tạo hình, anh ta gật đầu nói: “Vậy tôi xuống muộn một chút.”

Dù sao trong giới thời trang thì anh ta cũng có chút vị trí nhất định, mượn được đồ của một thương hiệu hàng đầu, tuy không phải người mặc đầu tiên nhưng vẫn có thể giữ khí thế.

Tống Miên và Cố Trường Thanh ở phía sau chờ mãi, tất cả những xe trước đều đã đi hết mà Long Thao Nam vẫn đứng ì một chỗ.

Tống Miên chậc một tiếng, chống cằm nghiêng người nhìn về phía trước, cau mày nói: “Anh ta làm quần què gì vậy?”

Thời gian xuống xe đã được sắp xếp từ trước, thế mà Long Thao Nam vẫn cứ ì ra đó như con rùa không chịu nhúc nhích.

Cố Trường Thanh đang trả lời tin nhắn, nghe vậy cũng ngẩng lên nhìn, suýt nữa không che giấu được vẻ chán ghét.

Anh ấy gửi nốt tin nhắn than vãn cuối cùng cho chị Vưu, cất điện thoại, nói: “Để tôi xuống xem thử.”

Thay vì nhờ phía ban tổ chức liên hệ với Long Thao Nam, rõ ràng trực tiếp đối thoại sẽ nhanh hơn.

Trong xe, Long Thao Nam bỗng nghe thấy có người gõ cửa sổ, âm thanh không mấy kiên nhẫn, rõ ràng đã là sự lịch sự cuối cùng.

Anh ta quay đầu lại, vừa định nói xem ai hối gì mà dữ, liếc mắt một cái đã thấy một khuôn mặt quen thuộc đến không thể quen hơn.

Long Thao Nam sững người, nhìn chằm chằm Cố Trường Thanh rồi lại liếc ra phía sau.

Phản ứng một lúc mới nghĩ: Đệt, Cố Trường Thanh sao lại ở đây? Rõ ràng cậu ta không có trong danh sách khách mời mà?

Qua một lúc lại chợt hiểu ra, hình như Cố Trường Thanh bây giờ là người của Starfish Entertainment? Cùng công ty với Tống Miên? Lẽ nào lại đến ké thảm đỏ nữa?

Long Thao Nam bật cười, hạ cửa sổ xe, chống tay lên thành cửa, nói: “Cố Trường Thanh hả? Lại đi ké à? Không đến nỗi vậy chứ?”

Cố Trường Thanh vừa nhìn khuôn mặt bóng loáng trát phấn của anh ta đã thấy ngứa mắt, lạnh mặt nói: “Liên quan gì đến cậu? Cứ rề rà thế này thì đi hay không đi đây?”

“Chậc.” Long Thao Nam quay đầu nhìn một cái, cười cười: “Anh Cố đừng nóng, tôi biết cậu sốt ruột, nhưng thứ tự vẫn phải theo từng bước mà. Chúng tôi chưa đến giờ, mấy người phía sau thì chậm lại một chút, chờ một lát đã.”

“Biết thân biết phận đi, bọn tôi đến giờ rồi.” Cố Trường Thanh nói: “Có khi chính cậu mới là đứa đang định bám fame chúng tôi ấy nhỉ?”

“Tôi bám…”

Chưa kịp quát lên, Cố Trường Thanh đã quay lưng bỏ đi. Anh ấy vừa về chỗ vừa nghĩ xem nên làm phép gì để đẩy anh ta xuống địa ngục.

Vừa ngồi lại vào xe, Tống Miên hỏi: “Sao rồi?”

“Tôi biết cái kiểu đó của cậu ta mà, tám phần là định bám fame bọn mình.” Cố Trường Thanh thắt dây an toàn: “Tưởng chúng ta dễ bắt nạt.”

Hai người cùng nhau cười khinh thường, thế thì để xem anh ta có bắt nạt nổi không

“Nếu không thì cứ vượt luôn đi.” Tống Miên nói: “Chúng ta cứ xuống đúng giờ, còn anh ta lề mề là chuyện của anh ta, cái thứ rác rưởi.”

Cố Trường Thanh cũng cảm thấy không cần phải giao tiếp thêm, gật đầu, bật xi-nhan trái.

Long Thao Nam ở phía trước vẫn đang nói với trợ lý: “Tôi cứ kéo dài đấy, hừ, tôi cứ kéo dài xem bọn họ làm gì được tôi.”

Lời còn chưa dứt, đột nhiên nghe thấy phía sau vang lên tiếng còi xe chói tai.

Mấy người trong xe sững lại, vội quay đầu nhìn, chỉ thấy chiếc xe bảo mẫu màu xanh dương đã vượt quá khoảng cách an toàn, ép sát về phía trước.

Long Thao Nam kinh hãi.

Đệt, bọn họ điên rồi sao?!

Anh ta vội vàng quay sang đập vai tài xế: “Chạy đi! Mau chạy lên trước đi, má nó chứ!!”

Tài xế nào dám?! Người ta rõ ràng là muốn vượt lên, nếu còn lao lên thì chẳng phải tự đâm vào nhau sao?

Trong lúc hai người còn đang giằng co thì chiếc xe bảo mẫu màu xanh dương đã vượt thẳng qua bọn họ, lao về điểm xuất phát của thảm đỏ.

Mọi người trong xe Long Thao Nam đều chết lặng.

Đệt, có ai chơi vậy không?! Ai bị chặn lại chẳng phải đều ngoan ngoãn chờ sao? Ai mà chẳng sợ bị chụp cảnh tranh chấp nên đành nhịn nhục? Cùng lắm thì đi nhờ ban tổ chức can thiệp chứ?! Có ai lại vượt xe thẳng mặt thế này đâu?!

Lúc này tài xế của Long Thao Nam mới hoảng hốt lách xe lên phía trước, đỗ lại sau xe của Tống Miên. Vì thắng gấp mà suýt chút nữa đâm vào xe trước.

Còn chưa kịp nổi đóa, Long Thao Nam đã vội mở cửa xuống xe.

MC thảm đỏ sẽ đọc tên khách mời. Nếu đọc xong tên anh ta mà tiếp theo lại đến Tống Miên thì rắc rối to.

Nhưng anh ta đã muộn rồi.

Phía trước, cửa xe đã mở ra, Tống Miên bước xuống.

MC thảm đỏ đã đợi một lúc, vừa thấy xe đến thì lập tức giới thiệu một tràng dài về Long Thao Nam.

Bỗng nhiên, cửa xe bật mở.

Tất cả các phóng viên, nhiếp ảnh gia hai bên đều sững sờ.

Khoan đã? Không phải Long Thao Nam sao? Sao lại là một ngôi sao nữ bước ra?

Khoảnh khắc tiếp theo thì bọn họ nhận ra rồi.

Tống Miên! Là Tống Miên!!!

Hiện trường bùng nổ với tiếng reo hò kinh ngạc.

Tống Miên thản nhiên cúi đầu phủi nhẹ dải lụa rơi trên vai, bước đi với dáng vẻ vững chãi đến cực điểm.

Từng đợt đèn flash lóe sáng dày đặc chưa từng thấy!

Những phóng viên giàu kinh nghiệm đều hiểu động tác phủi dải lụa này. Đệt, khoảnh khắc phủi dải lụa kia nhất định sẽ trở thành một khoảnh khắc kinh điển!!!

Tống Miên xuất hiện trên thảm đỏ theo cách mà không ai có thể ngờ tới!

Giây phút đó, không ai tìm được từ nào để miêu tả, ngoài một chữ: Đẹp!

Đẹp đến mức tất cả mọi người đều dùng chung một từ này!

Không ai nghĩ rằng sau khi đá bay nhà tạo mẫu trước, thậm chí không nhờ đến bất cứ chuyên gia nổi tiếng nào, đội ngũ của Tống Miên lại có thể tìm ra một stylist hoàn toàn phù hợp với khí chất của cô.

Mãi đến bây giờ, mọi người mới nhận ra vì những tin đồn nhảm nhí trước đây, họ đã hoàn toàn xem nhẹ nhan sắc của Tống Miên đến mức nào.

Gương mặt nhỏ nhắn sắc nét và đôi môi dưới đầy đặn của cô ấy được tôn lên một cách hoàn hảo, đôi mắt vẫn đẹp như trước, mang một nét rực rỡ thanh thoát, tựa như một đóa hoa nở rộ kiều diễm mà linh động.

Cổ thon dài, lưng mỏng vai gầy, nhưng xương bả vai hai bên không quá nhô ra mà có đường nét trơn tru, mềm mại. Đường cong nối liền với xương bướm sau lưng và rãnh xương sống, cùng với đôi tay trắng đến phát sáng, tất cả đều được tôn lên một cách hoàn hảo nhờ chiếc váy dài hai dây màu đỏ này.

Điểm nhấn tinh tế nhất chính là đường eo hình chữ V ngược, phần lụa bóng tinh tế ghép ngay dưới đường eo và dải lụa buông dài phía sau.

Tống Miên quả thực sinh ra để diện màu đỏ.

Vẻ đẹp rực rỡ, chói chang, mang chút kiêu kỳ đầy áp đảo này, nhất định phải có sắc đỏ tươi để tôn lên.

Chỉ cần đối diện với bất cứ ai, cô ấy đều có thể nuốt trọn màu sắc của đối phương.

Mãi đến lúc này, những người xung quanh mới từ cơn chấn động nhan sắc quá mức dữ dội mà hoàn hồn lại.

Chiếc váy này là…? Là…

Đệt!!!

Đây chẳng phải là thiết kế cao cấp của một thương hiệu hàng đầu sao?! Hơn nữa lại là lần đầu tiên được mặc!!! Tống Miên đã lấy được suất mặc đầu tiên của một bộ cao cấp!!!

Bỏ mặc những ánh mắt chấn động xung quanh, Tống Miên vẫn điềm nhiên sải bước trên thảm đỏ.

Váy dài nhưng không quá xòe, tà sau hơi kéo đất, cô ấy bước đi một cách tự nhiên và thuần thục. Giày cao gót mười phân là tiêu chuẩn của ngôi sao, đã xuất hiện trước ống kính thì không cho phép bản thân có chút kém hoàn hảo nào. Dáng đi của cô ấy nhẹ nhàng mà thanh thoát, khẽ nâng váy lên, bước từng bước qua đoạn đường dài thăm thẳm.

Không quan trọng là chụp chính diện, chụp góc nghiêng, chụp từ dưới lên, chụp sau gáy, hay thậm chí chụp xoay vòng, chụp từ trên cao. Từng biểu cảm của cô ấy đều không hề sụp đổ dù chỉ một giây, ngay cả một cái chớp mắt bị chụp lại cũng chẳng phải sợ. Mỗi một động tác đều đẹp đến mức như đã được sắp đặt hoàn hảo.

Đèn flash lóe lên tới mức dày đặc chưa từng thấy!!!

Mọi ống kính đều điên cuồng ghi lại từng giây từng phút của cô ấy.

Khoảnh khắc cô ấy lướt qua, hệt như một trang truyện cổ tích quên đóng lại, để công chúa bước ra ngoài.

Những kẻ chờ xem trò cười của cô ấy đều chết lặng.

Trên màn hình lớn đầu thảm đỏ, có thể thấy rõ khuôn mặt tinh xảo không chút tì vết của Tống Miên lướt qua bối cảnh phía sau. Ngay cả làn gió cũng ưu ái cô ấy, dải lụa bay lên vẽ thành những đường cong như tranh vẽ.

Chỉ cần đối diện với ánh mắt cô ấy, trái tim cũng như lỡ một nhịp.

Thắng đời 1-0.

Không biết có bao nhiêu người thẫn thờ, thì thầm trong lòng.

Bộ trang phục này, tạo hình này, Tống Miên đã thắng hoàn toàn.

Rốt cuộc, stylist của cô ấy là ai? Đội ngũ của cô ấy làm thế nào có được năng lực này? Rõ ràng mới nổi gần đây thôi mà!

MC vẫn đang ngẩn ra, giờ mới bừng tỉnh, vội vàng giới thiệu Tống Miên.

Trong khi đó, ở phía sau, Long Thao Nam vừa vội vã xuống xe đã rơi vào tình thế vô cùng bối rối.

Chỉ riêng chuyện MC gọi tên anh ta nhưng người bước ra lại không phải anh ta đã đủ xấu hổ lắm rồi. Nhưng không ngờ, điều xấu hổ hơn còn chưa dừng lại ở đó.

Tạo hình của Tống Miên quá mức nổi bật, đến mức ngay sau khi cô ấy xuất hiện, anh ta hoàn toàn bị lu mờ, không những không nhận được chút chú ý nào, mà còn bị dìm thảm hại, toàn bộ khí thế đều bị cô ấy đè bẹp.

Huống hồ bộ đồ anh ta mặc còn không phải lần đầu tiên được diện nữa. Còn Tống Miên là suất mặc đầu tiên của một bộ cao cấp!!!

Từng chuyện từng chuyện một, không có điều gì có thể sánh bằng Tống Miên.

Ấy vậy mà trước đó, Long Thao Nam còn toan tính dùng Tống Miên để làm nền cho mình.

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, e rằng ai cũng sẽ nói chưa từng thấy ai ngốc đến mức này, lại còn muốn lợi dụng Tống Miên á?

Tống Miên chính là Black Widow của giới giải trí, ai dính vào cô ấy sẽ lập tức bị què chân.

Long Thao Nam làm thế nào cũng thấy không cam tâm, rốt cuộc vì sao mọi chuyện lại không giống như anh ta tưởng tượng? Sai sót nằm ở đâu, điều gì khiến Tống Miên hôm nay tỏa sáng rực rỡ đến vậy?

Đúng rồi, Cố Trường Thanh… Cố Trường Thanh đâu? Cậu ta có còn đi thảm đỏ không?

Long Thao Nam thậm chí không nhịn được mà ngoảnh đầu nhìn lại giữa thảm đỏ, thế nhưng chẳng thấy bóng dáng ai cả.

Khoảnh khắc thất thố này đã bị ống kính chụp lại.

Tống Miên bước đến khu vực ký tên, đưa tay viết tên mình. Cô ấy đặt bút xuống rồi tiến đến chỗ MC.

Lúc này, MC mới hoàn hồn từ sự kiện bất ngờ, lịch sự hỏi: “Tống Miên, hôm nay tạo hình của cô rất đẹp, hoàn toàn khác với phong cách trước đây. Có phải cô muốn thử nghiệm một sự đột phá mới không?”

Đây rồi, chính là câu hỏi mà tất cả mọi người đều muốn biết câu trả lời.

Tống Miên mỉm cười thân thiện: “Tất cả là nhờ công lao của đội ngũ của tôi.”

Một câu nói đơn giản, nhưng lại khiến cả hiện trường dậy sóng: “Nhờ có chị Vưu tinh mắt nhìn người, phát hiện ra tài năng của Cố Trường Thanh, mời anh Cố giúp tôi thiết kế toàn bộ tạo hình. Từ trang phục đến trang điểm đều do anh ấy trực tiếp thực hiện.”

Lời vừa dứt, toàn trường bỗng im bặt. Vài giây sau, MC cuối cùng cũng kìm chế lại đôi mắt ngày càng trợn to của mình.

Cái gì?! Cố Trường Thanh?! Là người mà cô ấy biết, khách quen của thảm đỏ, Cố Trường Thanh đó sao?!

Khoảnh khắc này, không chỉ hiện trường mà cả mạng xã hội bùng nổ như sóng thần!

Có người hoang mang hỏi: “Cố Trường Thanh là ai? Là vị stylist nổi tiếng nào à?”

“Anh ấy không phải stylist mà anh ấy là diễn viên!”

“Khoan đã, là người thường xuyên xuất hiện trên thảm đỏ sao? Tôi từng thấy mấy tạo hình của anh ấy rồi!”

“Vãi?! Chẳng lẽ mấy lần trước anh ấy cũng tự thiết kế tạo hình cho mình? Tôi đã thắc mắc sao một diễn viên vô danh lại có thể hợp tác với stylist đỉnh như vậy!”

“Đậu má!”

Mọi người đều bị chấn động.

Cố Trường Thanh cũng là người của công ty mấy người?! Từ Cố Trường Thanh đến Tống Miên, hóa ra tất cả đều là mấy người DIY hết sao?!

(*DIY là viết tắt của “Do It Yourself”, nghĩa là “Tự làm lấy”. Đây là một thuật ngữ phổ biến dùng để chỉ các hoạt động mà bạn tự tay thực hiện mà không cần thuê thợ chuyên nghiệp.)

Quá lố bịch rồi đó!!!

Starfish Entertainment có cần vô lý như vậy không?! Có chừa chỗ kiếm ăn cho người khác không?! Cái gì cũng tự làm hết vậy à?!

Một người làm quản lý kiêm luôn nhiều vai trò khác nhau đã là quá bất ngờ rồi: vừa lo cho nghệ sĩ, vừa làm khách mời, thậm chí còn là lính đặc nhiệm giải ngũ. Giờ đến một diễn viên vô danh như Cố Trường Thanh cũng đa tài đến mức này? Hóa trang, tạo hình, tất cả đều nắm trong lòng bàn tay? Thậm chí làm còn tốt hơn vô số stylist kỳ cựu?

Đùa hả? Công ty các người toàn nhân tài thất lạc từ các ngành khác vào đây à?!

Starfish Entertainment thực chất là một trung tâm môi giới việc làm cho những người tài đổi nghề phải không?!

Cả khán phòng rối loạn trong cơn bão tin tức. Nhưng người hoang mang nhất vẫn là Long Thao Nam.

Từ giây phút nghe thấy cái tên này, biểu cảm của anh ta đã hoàn toàn sụp đổ.

Cố Trường Thanh?!

Tạo hình của Tống Miên là do cậu ta làm?! Váy cũng là cậu ta mượn?!

Sao có thể? Cậu ta chẳng phải đã cắt đứt quan hệ với giới thời trang, đi làm diễn viên vô danh rồi sao?!

Tại sao lại còn…

Tim Long Thao Nam đập liên hồi.

Anh ta nhớ lại cảnh vừa rồi khi vô tình chạm mặt Tống Miên và Cố Trường Thanh bên ngoài thảm đỏ, lại nhớ về những năm tháng đại học bị Cố Trường Thanh chèn ép đến nghẹt thở.

Tại sao? Lẽ nào Cố Trường Thanh thực sự có hào quang sao?! Vì sao mỗi lần anh ta tưởng rằng mình đã vượt lên, cậu ta lại từ một góc bất ngờ xuất hiện, nghiền nát anh ta từ một phương diện khác?!

Chẳng lẽ… cả đời này, anh ta cũng không thể vượt qua Cố Trường Thanh hay sao?!

Không, không thể nào.

Bây giờ, cùng lắm thì Cố Trường Thanh cũng chỉ là một chuyên viên trang điểm bán thời gian, thậm chí còn không phải người mẫu. Không giống như anh ta, ít nhất anh ta đã là một người mẫu có danh tiếng, anh ta đã đi trên con đường này xa hơn cậu ta nhiều.

Dù nhất thời nổi bật nhờ phong cách thời trang thì sao chứ?

Ngay cả khi cậu ta được một số nhãn hàng chú ý vì tạo hình lần này, khoảng cách giữa hai người đã kéo xa đến mức không thể đuổi kịp.

Hơn nữa, anh ta cũng nghĩ giống như nhiều người ở đây rằng Starfish Entertainment cũng chỉ coi Cố Trường Thanh như một công cụ, mượn cậu ta để làm nền cho Tống Miên mà thôi, dùng xong chắc chắn sẽ bị vứt bỏ.

Nghĩ đến đây, Cố Trường Thanh đúng là có chút thảm, trước kia dù sao cũng là một diễn viên, giờ thì trực tiếp bị đẩy vào hậu trường rồi.

Sau một hồi tự trấn an, Long Thao Nam cuối cùng cũng bình tĩnh lại, đưa tay ký tên.

Nhưng vì quá căng thẳng, tay anh ta run lên, làm rơi luôn cây bút, còn vẽ một đường lên ống quần.

Nhìn Long Thao Nam đứng sững tại chỗ đầy bối rối, ống kính lại điên cuồng chụp lấy khoảnh khắc này.

Người ta nói anh ta là người mẫu nam, vậy mà hôm nay bị Tống Miên đè bẹp trên thảm đỏ, còn thất thần đến mức cầm bút không vững, làm bẩn cả bộ trang phục. Tự nhiên cảm thấy thương hiệu lớn chọn anh ta làm đại diện cũng thật xui xẻo.

Sau khi đi qua khu ký tên, Tống Miên tìm được chỗ của mình ở khu vực khách mời. Trước ánh mắt dõi theo của tất cả mọi người, cô ấy bình thản ngồi xuống.

Vị trí của Ngải Hạ Dao gần đó, cô ấy nghiêng người lại, gọi nhỏ: “Bé Miên!”

Tống Miên khẽ nhíu mày, quay sang nhìn cô ấy.

“Chị Vưu không đến à? Hay là có việc rồi?” Ngải Hạ Dao tò mò hỏi: “Chị ấy vừa nhắn bảo chị đưa em về khách sạn. Chị Vưu bận quá nhỉ.”

“Có lẽ là công việc của Cố Trường Thanh.” Tống Miên cũng không chắc: “Tối nay họ phải đi khảo sát vị trí trước.”

“À đúng rồi, chị đang định nói là Cố Trường Thanh giỏi thật đấy.” Ngải Hạ Dao cảm thán: “Trước giờ chị không biết anh ấy cũng cùng công ty với em. Chị Vưu đúng là có mắt nhìn người, đến chuyên viên trang điểm cũng chọn sẵn luôn.”

Tống Miên khẽ cười, đáp: “Anh ấy không chỉ là chuyên viên trang điểm đâu.”

Nếu bầu không khí ở đây vẫn hòa nhã thì ở những nơi khác, sóng gió đã nổi lên dữ dội.

Cố Trường Thanh đỗ xe xong, xuống xe, định đến khu khách mời chào Tống Miên một tiếng rồi rời đi.

Tống Miên không mang điện thoại theo, anh ấy còn phải mang túi xách của cô ấy vào.

Đi ngang qua bãi cỏ bên ngoài tiệc tối, anh ấy nghe thấy giọng nói rì rầm sau mấy chậu hoa từ phía nhà vệ sinh.

“Anh Long, bộ đồ này phải làm sao đây?”

“Tôi biết làm sao được?! Camera đã quay lại hết rồi!”

Long Thao Nam cáu kỉnh. “Ngoài việc mua lại nó thì còn có cách nào khác nữa?”

“Chắc… chắc có thể giặt được mà?”

“Bộ đồ này giặt được hả? Thiết kế thế này là không để giặt đấy.” Long Thao Nam bực bội: “Thôi kệ, cứ thử xem. Bên PR cứ trì hoãn một chút, tìm ai đó tẩy vết bẩn trước, nếu làm sạch được thì càng tốt.”

Cố Trường Thanh vô tình liếc sang một cái. Chỉ một cái nhìn ấy, Long Thao Nam đã bước ra và chạm mặt anh ấy.

Anh ta sững lại, nghi ngờ rằng Cố Trường Thanh đã nghe thấy hết.

Bị xấu mặt trước kẻ mình ghét cay ghét đắng, cộng thêm việc vừa mất thể diện to lớn trên thảm đỏ, lúc này tâm trạng Long Thao Nam có thể nói là uất hận đến mức muốn giết người.

Anh ta sa sầm mặt, nói: “Cậu còn muốn cười nhạo tôi à?”

Chưa đợi đối phương lên tiếng, anh ta đã tự mình tuôn ra một tràng công kích: “Cố Trường Thanh, cậu không cảm thấy mình đang ảo tưởng quá rồi à? Mới thế này đã nghĩ mình giỏi lắm sao? Chỉ là trang điểm cho người ta, mượn được cái váy, cậu đã tưởng mình nổi tiếng rồi à?”

Cố Trường Thanh khẽ nhướng mày.

Đây đúng là biểu cảm gia truyền của Starfish Entertainment. Mỗi khi nhìn thấy kẻ thần kinh hoặc bị dọa sợ, bọn họ đều trưng ra vẻ mặt này, bắt nguồn từ chị Vưu.

Long Thao Nam hiển nhiên không có chút tự nhận thức nào rằng mình đang bị coi là tên ngốc, tiếp tục trút giận: “Làm chuyên viên trang điểm chính là hiện trạng của cậu rồi đấy, tự hào lắm à? Cảm thấy vui vẻ khi làm bệ đỡ cho người khác sao?”

Anh ta thậm chí còn cố lôi một cái cớ cao thượng vào: “Cậu bảo giáo viên từng đặt kỳ vọng lớn vào cậu sẽ nghĩ thế nào đây? Từng coi trọng cậu đến mức nào, cơ hội nào cũng dành cho cậu, kết quả cậu lại chọn làm diễn viên. Đã thế rồi, bây giờ còn học nhiều như vậy chỉ để làm chuyên viên trang điểm cho nghệ sĩ nữ à? Người ta đi thảm đỏ, còn cậu thì cầm túi đứng đây nuôi muỗi?”

Câu này nói cứ như anh ta có tư cách chỉ trích Cố Trường Thanh không bằng, mượn danh nghĩa của giáo viên thất vọng để xả hết những đố kỵ đen tối trong lòng, còn muốn đứng trên lập trường đạo đức để khiến đối phương xấu hổ không thể phản bác.

Cố Trường Thanh nét mặt điềm nhiên, giọng điệu nhã nhặn: “Cậu nghĩ trò lố này của cậu ai mà không nhìn ra? Định diễn ông nội nhà cậu ấy. Tôi sống trong công ty thế nào, với trí tưởng tượng nghèo nàn của cậu, cậu có nghĩ cũng chẳng hình dung nổi đâu.”

Long Thao Nam lập tức nghẹn lời, như thể bị bóp nghẹt cổ họng.

“Đừng có phát điên trước mặt bố cậu đây.” Cố Trường Thanh niệm một câu Phật hiệu, nhưng lời nói lại sắc bén vô cùng: “Chờ tôi rảnh sẽ tới siêu độ cho thứ nghiệp chướng như cậu.”

“Cố Trường Thanh!”

Long Thao Nam thực sự tức điên, nhưng anh ta sao có thể đấu khẩu lại một blogger thời trang nổi tiếng độc miệng trên mạng như “Quả phụ Tiểu Thanh” chứ? Người ta tu Phật chính là để tu dưỡng thân tâm, rèn giũa đức hạnh đàn ông, bây giờ đã đạt đến trình độ có thể cúi chào một cái rồi mới mắng người.

Lâm Liệt Ảnh ấy à, thật ra là người có tố chất nhất trong ba người bọn họ.

Trợ lý vội vàng can ngăn: “Anh Long, anh Long! Ảnh hưởng không tốt, bên ngoài còn có truyền thông, đừng quá lớn tiếng.”

Long Thao Nam tức đến mức hơi thở run rẩy, suýt nữa định xông lên đánh nhau với Cố Trường Thanh. Anh ta siết bàn tay đang run rẩy hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể gằn giọng: “Được, cậu nhớ kỹ những gì mình nói đó.”

Cố Trường Thanh giơ tay ngăn anh ta lại: “Tôi nhớ rất rõ, không cần cậu kiểm tra bài, tôi có thể đọc lại ngay đây: Đừng có phát điên trước mặt bố cậu đây, chờ tôi rảnh sẽ tới siêu độ…”

“Anh Long!!”

Trợ lý hoảng hốt giữ chặt Long Thao Nam, anh ta suýt nữa đã xông lên ra tay với Cố Trường Thanh

“Tối nay còn phải đến thành phố Viêm để xem show ngày mai nữa! Anh Long đừng tức giận! Không đáng đâu, không đáng đâu, đừng so đo với anh ta!”

“Tôi mẹ nó phải so đo với cậu ta làm gì!!!” Long Thao Nam tức giận gào lên: “Cậu nhìn công ty bọn họ có quản cậu ta không? Chỉ coi cậu ta như công cụ mà thôi…”

Lời vừa dứt, ngay khoảnh khắc đó, tất cả mọi người dường như nghe thấy một âm thanh gì đó, mơ hồ vọng đến từ phía chân trời.

Cố Trường Thanh sững lại, ngẩng đầu nhìn lên. Bầu trời vẫn quang đãng, không có dấu hiệu sấm sét. Nhưng âm thanh đó lại rất rõ ràng, thậm chí còn có chút quen thuộc.

Long Thao Nam và trợ lý cũng ngớ ra, quay đầu nhìn trời, chẳng có gì bất thường, mà gần đây cũng không có sân bay, không thể có máy bay bay qua được.

Bên trong sảnh tiệc với mái vòm kính, mọi người cũng nghe thấy, đồng loạt ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn lên bầu trời.

Giây lát sau, Tống Miên ngửa đầu nhìn, như thể đã nhận ra điều gì, ánh mắt thoáng vẻ không dám tin.

“Này, bé Miên!”

Ngải Hạ Dao định kéo Tống Miên lại nhưng không kịp. Cô ấy đã xách váy đứng bật dậy, đột ngột bước nhanh ra ngoài, tốc độ gần như chạy, tà váy dài tung bay phía sau.

Mọi người trong sảnh tiệc đều sững sờ nhìn cô ấy lao đi.

Người thứ hai phản ứng lại là Cố Trường Thanh. Anh ấy chớp mắt, trong khoảnh khắc đó còn chưa dám tin, chỉ có thể ngây người nhìn lên bầu trời.

Truyền thông bên ngoài thảm đỏ cũng nghe thấy, những người đang vác máy quay lập tức ngoảnh lại.

Hòn đảo này vốn được định vị là điểm đến du lịch thương mại cao cấp, vì là đảo nhân tạo nên địa hình bằng phẳng, không có công trình nào quá cao, chủ yếu là trung tâm hội nghị, triển lãm, cửa hàng xa xỉ, nhà hàng và khách sạn biệt thự, chỉ có một con đường nối với đất liền.

Sau khu biệt thự suối nước nóng có một bãi đáp trực thăng.

Trong khoảnh khắc ấy, đầu Cố Trường Thanh bỗng lóe lên một suy nghĩ.

Sảnh tiệc nơi họ đang ở cách khu biệt thự suối nước nóng rất gần, gần đến mức chỉ cần vượt qua rặng cây cọ là có thể nhìn thấy bãi đất xanh phía đó.

Là ai? Lại có tay nhà giàu nào lái trực thăng đến đây sao?

Đến lúc này, Cố Trường Thanh cũng chỉ dám nghĩ đến thế.

Mọi người xung quanh cũng đều mang theo ánh mắt đầy ngưỡng mộ mà tưởng tượng, cho đến khi Tống Miên đẩy cửa sải bước chạy ra ngoài.

Cố Trường Thanh nghe thấy tiếng cửa bật mạnh đóng sầm lại, quay đầu nhìn thì chỉ thấy Tống Miên xách váy, giẫm trên đôi giày cao gót chót vót mà lao đi.

Anh ta kinh ngạc thốt lên: “Cô đỉnh thật đấy, đi đôi giày này mà cũng chạy được à?”

Lời còn chưa dứt, Tống Miên đã lướt qua anh ấy, tiếp tục lao thẳng về phía trước.

Cuối cùng, đúng vào khoảnh khắc đó, trên bầu trời xuất hiện một chấm nhỏ.

Ngay sau đó, một khối bóng đen hiện ra. Khi nhìn rõ kích thước và màu sắc của khối tròn đó, Cố Trường Thanh lập tức sững sờ.

Vãi… Không phải chứ? Không thể nào? Thật không đấy? Vãi!!!

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, anh ấy lập tức lao theo Tống Miên.

Những người khác còn đang mờ mịt, chỉ thấy hai người bọn họ đột nhiên chạy vút qua trước mắt.

Cái bóng đó mỗi lúc một gần hơn. 500 mét! 300 mét!! 100 mét!!!

Toàn bộ người trên mặt đất đều đứng bật dậy.

“Đệt! Đó là gì?! Trực thăng à?! Ai đến vậy?!”

Không, đó không phải trọng điểm. Các đại gia lái trực thăng đến đây không có gì lạ, nhưng thứ họ đang nhìn thấy này là thứ gì vậy?!

Trên càng đáp có người đứng kìa!!! Người đó đang bám vào cửa khoang, cứ thế cùng trực thăng bay từ xa tới!!! Càng lúc càng gần!!!

Ghế sau lưng mọi người ngã đổ hàng loạt. Trực thăng bắt đầu hạ độ cao, áp sát mặt đất.

Người đó buông tay, nhảy xuống.

“AAAAAAA!!!”

Dưới đất lập tức hỗn loạn, một tràng thét chói tai vang lên, suýt chút nữa khiến gan ruột mọi người văng ra ngoài, cứ tưởng sẽ phải chứng kiến một cảnh tượng máu me kinh hoàng.

Thế nhưng người đó vừa thả tay liền nhẹ nhàng đu lấy càng đáp, hai cánh tay giữ chặt, đung đưa hai lần. Một chân dài khẽ co lại, hòa cùng tiếng động cơ ầm ầm của trực thăng mà nhẹ nhàng lướt tới.

Càng lúc càng gần, thậm chí có thể nhìn rõ mặt người rồi!

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, tất cả đều mở to mắt, nhìn thấy rõ ràng gương mặt của người đang treo lơ lửng trên trực thăng.

Gió lốc cuồn cuộn, luồng khí xoáy tán ra xung quanh, tà váy đỏ của Tống Miên phấp phới như dòng nước cuộn siết. Cô ấy cũng trừng lớn mắt.

Mái tóc được vuốt cả nửa chai keo xịt của Long Thao Nam bắt đầu rung chuyển, toàn bộ đồng loạt dựng ngược ra sau, để lộ những nếp nhăn trên trán.

Anh ta còn đang chật vật giữ tóc thì một người tinh mắt đã nhận ra người kia là ai.

“Vưu Dật Tư!?”

Triệu Vĩ hét toáng lên: “Đệt! Sao lại là Vưu Dật Tư?!”

Ông ta thực sự có bóng ma tâm lý với người này!

Kể từ khi cô thế chỗ khách mời bổ sung của ông ta, mọi chuyện kỳ quái cứ thế mà xảy ra. Người này không chỉ thể hiện sức mạnh đáng sợ trong chương trình bắn bách phát bách trúng khi bắn súng, còn biết drift xe tăng, thậm chí cô còn là cựu quản lý của Chu Nhàn Đình, là người chủ chốt giúp cậu ta nổi tiếng.

Trên đời làm gì có ai quái dị đến thế?

Những nhân vật như vậy chỉ có trong mấy bộ tiểu thuyết về vua lính đánh thuê mà ông ta từng đọc hồi trẻ, hoặc các phim điệp viên Hollywood! Cái gì cô cũng làm được, tất cả âm mưu đằng sau đều do cô bày ra, mọi thế lực đều thuộc về cô, từ sát thủ, lính đánh thuê cho đến cả một đế chế ngầm!

Triệu Vĩ sợ đến mức lùi về sau, không biết vấp phải ghế của ai, rầm một tiếng ngã sõng soài!

*

Từ trên cao, trong mắt Vưu Dật Tư, đám người dưới đất chỉ là một loạt những chấm nhỏ. Có chấm nhỏ đứng dậy, có chấm nhỏ ngã xuống, cũng có chấm nhỏ đang lao về phía mình.

Cô không có sở thích đặc biệt gì, nếu phải kể thì có lẽ chỉ có một điều duy nhất đáng nói, đó là cô không thích nhìn thấy người của mình bị bắt nạt.

Cô đã làm chuyện như thế này rất nhiều lần.

Có thể sẽ gây ra một số hậu quả cần giải quyết, có thể sẽ có người không hài lòng về cô, có thể không phải điều đáng được cổ vũ.

Nhưng cô vẫn sẽ lựa chọn cách đó, giống như khi thấy đồng đội bị hạ gục, cô sẽ điều khiển chiến đấu cơ lao thẳng vào cánh máy bay của kẻ thù.

Sư phụ từng nói rằng, Vưu Dật Tư chẳng có tính khí gì đâu, chỉ cần đừng đánh vào hậu phương của cô là được.

Cô có một loại khí chất bẩm sinh, bản năng bảo vệ người khác rất mạnh, nhưng lại không phô trương, không thể hiện ra ngoài, thậm chí còn tự kiềm chế. Nhưng bản tính khó đổi, điều đó là thật. Cô là kiểu người dù ở trong bầy sói cũng phải trở thành thủ lĩnh.

Câu chuyện của Cố Trường Thanh trong mắt cô chẳng có gì to tát, rất dễ giải quyết, chỉ là… hơi bực mình.

Vậy nên, mặt đất cứ thế mà tiến đến gần hơn trong tầm mắt.

Cô đã có thể nhìn rõ những chấm nhỏ đang chạy về phía mình, chấm đỏ là Tống Miên, chấm đen là Cố Trường Thanh.

*

Khoảng cách với mặt đất chỉ còn năm mét, Trương Đống Quốc đã có thể dễ dàng điều khiển hệ thống điện tử của trực thăng giữ vững độ cao. Qua cửa sổ buồng lái, ông ta thấy rõ bóng người trên mặt đất, phấn khích đến mức đeo tai nghe chống ồn mà vẫn thò đầu ra vẫy tay:

“Hê! Tôi đến rồi đây!”

Mặt đất càng lúc càng gần hơn.

Vưu Dật Tư có chút bất đắc dĩ, giữa bao ánh mắt kinh hoàng dõi theo, cô thả tay ra rồi nhảy xuống.

Lại thêm một tràng hét chói tai nữa vang lên!

Tống Miên vội vã lao lên trước, gió thổi phần phật khiến mắt cô ấy sáng rực, giọng khàn cả đi mà vẫn cố hét to: “Chị Vưu!! Chị ngầu quá trời ơi!!!”

Quản lý đu trực thăng đến đón người! Hỏi xem ngoài Starfish Entertainment ra thì còn ai dám chơi trội thế này?! Còn ai nữa?!

Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến cô phấn khích muốn phát điên!

Vưu Dật Tư nhẹ nhàng tiếp đất, tiện tay gõ hai cái lên đầu Tống Miên, nói: “Vào đi, coi chừng váy bay lên kìa.”

“Không! Em muốn đi cùng mọi người!”

“Còn bữa tiệc tối.”

“Cũng sắp tàn rồi, chẳng có gì hay ho cả!”

Long Thao Nam ở bên kia đã đứng hình hoàn toàn.

Người này là ai? Quản lý của Starfish Entertainment?! Cô ấy không phải đặc công sao?! Cô ấy đến đây làm gì?!

Cố Trường Thanh cũng ngây người.

Anh ấy chưa từng nghĩ chị Vưu lại xuất hiện theo cái cách điên rồ thế này. Vãi thật!

Quá ngầu luôn rồi trời ơi!!!

Anh ấy kích động đến mức muốn hét lên, mà điều khiến anh ấy kích động hơn nữa, chính là…

Vưu Dật Tư nhấc mắt lên, gọi: “Cố Trường Thanh.”

Cả người anh ấy bỗng đứng nghiêm.

“Starfish Entertainment không thể thiếu cậu.”

Giọng điệu của cô vẫn bình thản, giữa bao ánh mắt đổ dồn, giữa cơn gió lồng lộng, giọng nói vang lên vô cùng rõ ràng. “Đi thôi, tôi đến đón cậu đi làm.”

*

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Thanh đúng là có mặt mũi.

Bình Luận (0)
Comment