Quản Lý Siêu Năng Lực Đã Trở Nên Nổi Tiếng

Chương 49

Lâm Liệt Ảnh không biết tại sao mình lại bị cô lập lần nữa.

Anh ấy đã xem tám trăm lần các nội dung couple của chị Vưu với Tống Miên và Cố Trường Thanh, càng xem càng tức, càng xem càng bực, bực nhất là anh ấy còn cảm thấy ghép cặp cũng khá hợp mới đau.

Chuyện gì đây? Mọi người lén lút ghép couple với chị Vưu mà không nói với tôi à? Đến cả tổ hợp ba người cũng có rồi, vậy mà lại phớt lờ một người đang sống sờ sờ như tôi hả?

Starfish Entertainment chỉ có hai nghệ sĩ đó thôi à? Còn tôi, Lâm Liệt Ảnh với khuôn mặt đẹp trai thế này lại chẳng có ai chú ý đến sao?

Bây giờ, người cảm thấy áp lực nhất chính là anh ấy.

Tống Miên và Cố Trường Thanh lần lượt nổi tiếng, chỉ còn lại anh ấy là người duy nhất chưa thấy tương lai ra sao.

Lâm Liệt Ảnh đau đáu suy nghĩ, cảm thấy con người vẫn nên có một kỹ năng gì đó.

Tống Miên ít nhất còn biết diễn xuất, có độ nổi tiếng, có thể được mời tham gia chương trình.

Cố Trường Thanh dù là một tên thần kinh u ám, nhưng lại có phong cách, thậm chí còn giấu bọn họ đi làm người mẫu trình diễn thời trang.

Tất nhiên, người duy nhất bị giấu chuyện này là anh ấy, còn Tống Miên thì đã biết tỏng từ lâu.

Anh ấy gãi đầu, tiếp tục chạy về phía trước.

Hai tháng qua, anh ấy không ngừng tập luyện thể lực, tăng cường độ dần dần theo sự chỉ dẫn của chị Vưu, đến nay đã cảm thấy như lột xác. Cân nặng cũng từ hơn bảy mươi ký, bị coi là hơi thừa cân đối với một idol, đã giảm xuống còn sáu mươi mấy ký.

Thật ra anh ấy chưa bao giờ cảm thấy mình béo, nhìn bề ngoài cũng không thấy rõ, chỉ là anh ấy có cơ địa tích trữ cơ bắp, khung xương lại nặng. Từ nhỏ mẹ đã bảo cân nặng của anh ấy lúc nào cũng cao hơn người khác.

Giảm hơn chục ký này thực sự không dễ dàng, mỗi ngày anh ấy đều đổ mồ hôi như tắm, vất vả lắm mới có được chút dáng vẻ thanh thoát.

Dù lên hình trông vẫn bình thường, không thấy quá gầy, nhưng Lâm Liệt Ảnh đã cố gắng hết sức rồi.

Anh ấy nghi ngờ mật độ xương của mình bẩm sinh đã cao hơn người khác, hoặc là trong đầu anh ấy chứa nhiều thứ hơn.

Cuối cùng cũng đến sát ngày chương trình phát sóng.

Anh ấy vẫn mang theo nỗi oán trách, lặng lẽ khởi động trong phòng tập. Lâu như vậy rồi, chẳng có ai đến thăm anh ấy cả.

Được lắm, không sao cả, Lâm Liệt Ảnh tôi rất độc lập, một mình làm gì cũng được.

Giáo viên đẩy cửa bước vào, nói: “Liệt Ảnh, hôm nay kết thúc rồi chứ?”

“Dạ, sắp xong rồi, sắp xong rồi.” Anh ấy đáp: “Em tập lại động tác này một lần nữa.”

Dù là chương trình ca hát, nhưng ít nhiều cũng phải có chút biểu diễn động tác. Anh ấy vốn xuất thân là idol, chỉ lên hát không thì mất mặt quá, ít nhất cũng phải cân nhắc hiệu ứng sân khấu.

Những ngày luyện tập rất buồn tẻ, ngoài chuyện Lương Canh lần trước đi xem triển lãm xe rồi khoe khoang bị chửi lên hot search thì anh ấy chẳng có gì để giải trí cả.

Chị Vưu hot rồi, Tống Miên hot  rồi, Cố Trường Thanh cũng hot rồi, anh ấy chỉ có thể nhìn qua điện thoại hoặc xem mọi người bàn tán trong nhóm chat.

Thậm chí đến giờ, vẫn không có mấy người biết anh ấy cũng thuộc Starfish Entertainment, rằng Starfish Entertainment còn có một nghệ sĩ như anh ấy.

Nhưng Lâm Liệt Ảnh cũng không quá lo lắng.

Tính cách anh ấy khá vô tư, từ sau khi bị chị Vưu chỉnh đốn suy nghĩ, bảo anh ấy sốt ruột vì bị chìm thì không bằng bảo anh ấy thấy mình không đẹp bằng người ta cho rồi.

Cái tính dở dở này của anh ấy mà vẫn có thể kết bạn ở đây cũng là kỳ tích. Chỉ là anh ấy có hơi rầu rĩ, lại có chút trách móc. Mọi người đều có thể làm chị Vưu rạng danh, khi nào mới đến lượt anh ấy đây?

Có người gõ cửa, một người bạn thực tập sinh quen thuộc mang đồ ăn đến cho anh ấy.

“Ăn cà chua không anh?” Cậu em thực tập sinh trẻ tuổi ôm một hộp đồ ăn bước tới, bám vào cửa, nói: “Tiểu Chu mang chanh dây đến, bọn họ còn có cả salad bơ nữa, anh muốn ăn chút không?”

Lâm Liệt Ảnh lấy khăn ướt lau tay, cầm nĩa xiên một miếng cà chua rồi cắn, đáp: “Thôi, anh đang giảm cân.”

Cậu em thực tập sinh gật đầu: “Anh Lâm chăm chỉ thật đấy.”

Lâm Liệt Ảnh vỗ vai cậu ta, nói: “Đây là lần đầu tiên trong đời có người nhận xét về anh như vậy…”

Bọn họ đã quen thân với nhau, nhưng mỗi người chỉ lo học và luyện tập riêng, chưa từng hỏi về công ty hay công việc của nhau.

Trong số họ, Lâm Liệt Ảnh được coi là tiền bối, dù đã ra mắt nhiều năm nhưng vẫn chưa nổi tiếng, nhóm cũng tan rã từ lâu, trình độ hát nhảy cũng chẳng có gì gọi là mang phong thái tiền bối. Nhưng giới idol rất coi trọng thứ bậc, đa số mọi người vẫn rất lễ phép.

“À đúng rồi, sắp tới anh sẽ tham gia một chương trình.” Lâm Liệt Ảnh dùng khăn giấy đỡ lấy nước cà chua, vừa ăn vừa nói: “Lát nữa mọi người có rảnh qua xem thử màn trình diễn cuối cùng của anh nhé?”

“Được chứ!” Cậu em thực tập sinh vui vẻ thay anh ấy: “Bọn em sẽ quay lại một bản phòng tập, đến lúc chương trình hot lên là vừa có cái để đăng.”

“Hot hay không còn chưa biết…” Lâm Liệt Ảnh vỗ lưng cậu ta rồi đi gọi mọi người đến.

Chẳng mấy chốc, ai nấy đều khiêng ghế, trải đệm, ngồi dạt vào hai bên. Có người dựng sẵn điện thoại, thậm chí có người còn đứng lên lia máy quay theo.

“Fancam triệu view của Lâm Liệt Ảnh đây rồi!” Người đặt máy hò reo: “Bật nhạc, bật nhạc đi!”

Nhạc vang lên rất nhanh, Lâm Liệt Ảnh đứng quay lưng về phía cửa, điều chỉnh trạng thái, cất giọng hát.

Lâm Liệt Ảnh nhập tâm rất nhanh, có người cổ vũ bên dưới, anh ấy lại càng có cảm giác mình là ngôi sao lớn, toàn tâm toàn ý đắm chìm trong màn trình diễn.

Nhớ lại những thăng trầm suốt bao năm qua, trong lòng anh ấy đầy xúc cảm, cảm thấy bài hát này như đang viết về chính cuộc đời mình. Anh ấy thậm chí còn chạy khắp phòng, tương tác với khán giả phía dưới.

Mọi người cũng rất có tâm, giơ tay đung đưa theo nhịp, còn dùng ứng dụng điện thoại tạo một dòng chữ chạy, giơ lên đầu: “Lâm Liệt Ảnh, bọn em yêu anh.”

Ngay lúc Lâm Liệt Ảnh sắp hát đến cao trào, cánh cửa bất chợt khẽ kêu “két” một tiếng.

Khán giả ngồi hàng đầu đột nhiên sững sờ.

Chẳng mấy chốc, cả phòng đều chết lặng, không ai còn đung đưa theo nhịp nữa. Chỉ còn mình Lâm Liệt Ảnh vẫn cúi người, say sưa kéo dài nốt cao.

Hát xong chữ cuối cùng, anh ấy ngẩng đầu lên, nhập vai như thể đang tổ chức concert, đưa micro về phía cậu em thực tập sinh trước mặt: “Hát cùng anh nào! Cho anh chút phản hồi đi!”

Cậu em kia há miệng, mặt đờ ra, cả buổi chẳng hát theo được.

Lâm Liệt Ảnh nhảy nhót một lúc mới nhận ra bầu không khí có gì đó sai sai, thế là anh ấy nhảy về phía sau, ngoảnh đầu nhìn lại.

Chỉ một cú ngoái đầu, suýt nữa anh ấy đã va chân trái vào chân phải ngã lăn ra đất.

Ba người đang đứng chễm chệ trước cửa. Từ cao xuống thấp, hai nữ một nam, đều đeo khẩu trang nhưng nổi bật đến mức không thể không nhận ra, chưa kể tổ hợp này quá đặc trưng.

Bọn họ nhét tay vào túi, nhìn anh ấy chạy loạn khắp phòng, không biết đã đứng xem bao lâu rồi.

Một lúc sau, người con trai là người đầu tiên có phản ứng, rút tay khỏi túi, chậm rãi vỗ tay. Người nhỏ con nhất giơ tay che mắt. Cuối cùng, người đứng giữa lên tiếng nhận xét: “Giỏi lắm.”

Phòng tập rơi vào im lặng.

Lâm Liệt Ảnh không biết giấu mặt vào đâu, sững người hỏi: “Mọi người đến đây làm gì?”

“Đến đón cậu đi chuẩn bị trang phục:” Người ở giữa bình thản nói: “Dù gì cũng phải ăn mặc ra hồn một chút chứ.”

Lâm Liệt Ảnh lại lần nữa bị đánh úp.

Chẳng ai quan tâm anh ấy tổn thương đến mức nào, Vưu Dật Tư ngước lên nói: “Chào mọi người.”

Mấy thực tập sinh ngồi đờ ra phía trước lúc này mới phản ứng lại, vội vàng cúi đầu đứng dậy, lóng ngóng không biết làm gì, mặt mũi đầy kinh ngạc.

Đây… đây chẳng phải chị Vưu sao? Còn có Tống Miên? Cố Trường Thanh nữa?

Bọn họ… bọn họ đến đây làm gì? Đón Lâm Liệt Ảnh á?!

Cảm nhận được ánh mắt đầy chấn động của các đồng đội, Lâm Liệt Ảnh nghĩ bụng: Không phải tôi giấu giếm, mà là có nói ra cũng chẳng ai tin.

Không ngờ chị Vưu lại nhớ tới đón anh ấy, còn tiện thể kéo theo cả hai người kia.

Lâm Liệt Ảnh vừa cảm động vừa lúng túng, gãi đầu, nói: “Vậy đi thôi chị.”

Đợi anh ấy thu dọn xong balo, xách đồ đi ra cửa, những người còn lại mới sực tỉnh.

Đệt?! Lâm Liệt Ảnh là người của Starfish Entertainment á?!

Bốn người xếp thành một hàng đi qua hành lang chật hẹp, khiến cả con đường bỗng trở nên ngột ngạt.

Hôm nay người lái xe là Cố Trường Thanh, anh ấy đã quá quen với việc làm tài xế cho lãnh đạo và hai đồng nghiệp chưa trưởng thành này. Vưu Dật Tư ngồi ghế phụ, Lâm Liệt Ảnh và Tống Miên ngồi ghế sau.

Dù chẳng ai nói gì, nhưng Lâm Liệt Ảnh vẫn cảm thấy mình vô cùng lạc lõng, cực kỳ lạc lõng.

Ba người họ như đã thống nhất từ trước, đều mặc quần áo tông đen, trắng, xám, trông rất khiêm tốn. Còn anh ấy thì diện một chiếc hoodie graffiti sặc sỡ phối với quần jeans in họa tiết loang lổ cũng chói mắt không kém.

Nói thẳng ra thì anh ấy như một đứa không có mắt thẩm mỹ vậy.

Lâm Liệt Ảnh khoanh tay tựa vào cửa xe, bị dây an toàn siết chặt, từ góc độ này mà quan sát bọn họ.

Một lúc sau, anh ấy đột nhiên đau buồn nói: “Có phải tôi đang bị cô lập không?”

Tống Miên nhìn lướt qua điện thoại, hờ hững đáp: “Anh cũng tự ý thức được đấy.”

Lâm Liệt Ảnh rút mũi tên vô hình vừa trúng ngay tim, nghĩ bụng: Không được, không thể nghe Tống Miên nói chuyện, cô ấy chưa bao giờ biết nói lời dễ nghe.

Thế là anh ấy quay sang hỏi Cố Trường Thanh: “Cậu cũng đang cô lập tôi đấy à?”

Cố Trường Thanh im lặng.

… Được rồi, hỏi người này cũng vô ích, cậu ta là kiểu đàn ông trầm tư ít nói.

“Chị Vưu?” Lâm Liệt Ảnh tội nghiệp cầu cứu.

“Hửm?”

Giọng nói bình tĩnh từ phía trước truyền đến, chẳng chút gợn sóng.

Lâm Liệt Ảnh ủ rũ tựa vào góc ghế, khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ, ai oán nói: “Ba người có một couple nhóm rồi, fan còn ship nhiệt tình như thế, tôi không nên ngồi trong xe này mà nên nằm dưới gầm xe mới đúng…”

“Couple ba người gì cơ?” Vưu Dật Tư hỏi.

Cố Trường Thanh và Tống Miên đều thoáng khựng lại.

Cố Trường Thanh phản ứng rất nhanh, giải thích: “Ý là capable person, người có năng lực, nghĩa là ba người chúng ta ở Starfish Entertainment đều rất giỏi giang.”

Tống Miên: “… À, đúng đúng.”

Vưu Dật Tư thấu hiểu nỗi lo của Lâm Liệt Ảnh, bình thản an ủi: “Không sao, chẳng mấy chốc sẽ thành couple bốn người thôi.”

Cố Trường Thanh: “…” Nói hớ rồi.

Tống Miên: “…” Xem anh còn cứu vãn thế nào đây Cố Trường Thanh.

Lâm Liệt Ảnh: “…” Chị Vưu, chị thật tốt, nhưng không cần phải tốt đến thế đâu.

Vào thời điểm này, bọn họ vẫn chưa biết câu “một lời thành sấm” nghĩa là gì.

Chiếc xe chạy đến trung tâm thương mại, chính là khu mua sắm mà Trương Đống Quốc từng nhắc tới lần trước.

Trương Đống Quốc rất ủng hộ sự nghiệp của người không biết nên gọi là sư huynh hay sư đệ này, đối với ông ta mà nói thì Starfish Entertainment chẳng khác nào ngôi nhà thứ hai, nên vô cùng nhiệt tình chào đón bọn họ đến mua sắm.

Lúc này là ngày làm việc trong tuần, ban ngày nên trung tâm thương mại khá vắng vẻ.

Bọn họ dạo một vòng, Cố Trường Thanh rất có tinh thần chuyên nghiệp, phối cho Lâm Liệt Ảnh mấy bộ đồ. Cả nhóm ngồi bên ngoài uống nước chanh, chờ Lâm Liệt Ảnh thay đồ trông chẳng khác nào phụ huynh đưa con đi mua trang phục biểu diễn cho chương trình Tết Thiếu nhi.

Lâm Liệt Ảnh thay xong, trong lòng còn nghĩ quả nhiên mình gầy đi rồi, số đo trước đây vừa vặn giờ lại rộng hẳn, vẫn nên chọn nhỏ hơn một cỡ.

Anh ấy vừa vén rèm bước ra, đi qua hành lang thì đột nhiên va vào một người.

Đó là một cô gái trẻ, sắc mặt nhợt nhạt, trông có vẻ tiều tụy. Bị cú va chạm làm giật mình, cô ấy ngẩng đầu lên, ngay lập tức sững sờ.

“Lâm… Lâm Liệt Ảnh?”

Lâm Liệt Ảnh cũng đờ ra, căng thẳng hẳn.

Đây là?

Sao lại là cô ấy? Trùng hợp đến mức này á?

Cô gái này không phải ai xa lạ.

Chuyện này phải quay ngược lại mấy năm trước, khi mâu thuẫn giữa Lâm Liệt Ảnh và Lương Canh bắt đầu.

Ban đầu, anh ấy và Lương Canh chỉ đơn giản là không ưa nhau, nhưng vẫn chưa đến mức gay gắt như bây giờ.

Thế nhưng ngày hôm đó, Lâm Liệt Ảnh đã đánh nhau với anh ta, khiến cả hai đều bị thương, bỏ lỡ một sân khấu quan trọng. Kể từ đó, họ xem nhau như kẻ thù, đi đâu cũng muốn dìm đối phương xuống.

Nguyên nhân bắt đầu từ cô ấy.

Năm đó, cô ấy là một nhạc sĩ kiêm nhà viết lời có chút danh tiếng, đồng thời cũng từng là fan của bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment