Quản Lý Siêu Năng Lực Đã Trở Nên Nổi Tiếng

Chương 50

Chợt, ánh mắt anh ta bắt gặp một người quen.

“Anh Lý!” Anh ta gọi người đàn ông cầm cốc cà phê kia, nhiệt tình chào hỏi: “Sao anh lại ở đây? Thầy Vương đang ghi hình chương trình này à?”

Người được gọi là anh Lý quay đầu lại, đáp: “Lương Canh à, đúng vậy, thầy Vương đến quay Đêm Sao Mới.”

“Trùng hợp thế? Em cũng có lịch trình ở đây.” Lương Canh mặt không đổi sắc, tim không loạn, nói tiếp: “Lâu lắm rồi không gặp thầy Vương, lần trước thầy ấy nhờ em tìm một quán ăn, em đã tìm ra rồi mà chưa kịp báo lại…”

“Ồ, thế à?” Anh Lý đó nói: “Hay vào thăm thầy ấy một lát đi.”

Lương Canh mừng rỡ, lập tức đồng ý.

Anh Lý dẫn anh ta vào phòng trang điểm, nhìn quanh rồi bảo: “Thầy Vương đang trên sân khấu, cậu đợi chút nhé.”

Lương Canh gật đầu, ngồi xuống phòng thay đồ, không có ý định rời đi. Xem ra anh ta muốn chờ đến khi chương trình xong, có khi còn muốn kiếm cớ đi ăn khuya cùng mọi người luôn. Dù vậy, chẳng ai để ý đến anh ta.

Lương Canh ngồi một lát thì không chịu nổi nữa, đẩy cửa bước ra, dạo quanh hành lang quan sát.

Tất cả khách mời đều đã lên sân khấu, phần lớn nhân viên cũng đi theo, hậu trường chỉ còn lại rất ít người.

Anh ta nhìn từng tấm bảng tên treo trước cửa các phòng nghỉ, càng nhìn càng ghen tị.

Những phòng chờ cá nhân thế này mang theo một loại cảm giác bất khả xâm phạm, tượng trưng cho vị thế của một ngôi sao lớn. Không biết đến bao giờ anh ta mới có thể trở thành một trong số đó đây?

Anh ta đi đến cuối hành lang, thấy cánh cửa một phòng nghỉ khép hờ. Ban đầu chỉ định lướt qua, nhưng trong khoảnh khắc đó, ánh mắt anh ta khẽ nâng lên, liền sững người.

Trên bảng tên treo phía trên cửa, ba chữ Lâm Liệt Ảnh đập thẳng vào mắt.

Cái gì?!

Lương Canh suýt chút nữa đã văng tục tại chỗ, mất một lúc lâu mới hoàn hồn.

Lâm Liệt Ảnh? Cậu ta cũng có mặt ở đây? Còn có phòng nghỉ riêng?!

Không thể nào! Sao có thể chứ? Cậu ta flop thế kia, làm sao có suất trong một chương trình lớn như vậy? Mấy người tham gia chương trình này đều là nhân vật cỡ thầy Vương cả đấy! Lâm Liệt Ảnh xứng hả?!

Ngay lúc anh ta còn đang ngỡ ngàng, một nhóm người cười nói bước tới.

Lâm Liệt Ảnh vừa thay xong trang phục biểu diễn, đi đến để quay cảnh bước ra khỏi phòng nghỉ.

Vừa đến cửa, anh ấy đã thấy một kẻ đang nắm lấy tay nắm cửa, đơ người tại chỗ.

Lâm Liệt Ảnh nhìn kỹ, anh ấy cũng chết sững.

Ai đây? Không phải thằng ngu Lương Canh à?!

Lâm Liệt Ảnh “Ô hô”một tiếng, lập tức xắn tay áo, chỉ tay về phía Lương Canh: “Cậu làm gì đấy?!”

Lương Canh giật mình, quay đầu lại, đúng thật là Lâm Liệt Ảnh.

“Chậc, cậu còn muốn lẻn vào phòng nghỉ của tôi để phục kích à?” Lâm Liệt Ảnh cảm thấy chuyện này thú vị thật đấy: “Định đi theo con đường tội phạm luôn à?”

Những người xung quanh không biết kẻ đột nhiên xuất hiện này là ai, chỉ trố mắt nhìn nhau.

Mãi đến lúc này, Lương Canh mới hoàn toàn nhận thức được sự thật rằng Lâm Liệt Ảnh thật sự có mặt ở đây, thật sự đang tham gia chương trình này.

Trong lòng anh ta lạnh ngắt, nhất thời không biết nói gì. Mất một hồi lâu, anh ta mới nghiến răng, từ kẽ răng rặn ra một câu: “Tôi đến thăm thầy Vương.”

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến liền.

Thầy Vương mà anh ta vừa nhắc cũng vừa hay mới xuống sân khấu, nhìn thấy anh ta thì hơi sững lại: “Lương Canh, sao cậu lại ở đây?”

Xem ra ngay cả thầy Vương cũng không biết chuyện này.

Trước ánh mắt khó diễn tả của những người xung quanh, Lương Canh vội vàng nói: “Em vừa gặp anh Lý bên ngoài, lần trước thầy nhờ em tìm một quán ăn, em định nói với thầy…”

“Ồ, được được, chuyện đó để nói riêng sau.” Thầy Vương phất tay, rồi nhìn anh ta đứng ngay cửa phòng nghỉ của Lâm Liệt Ảnh, hỏi: “Cậu tìm tôi, sao lại đứng ở cửa phòng Tiểu Lâm vậy?”

Tiểu Lâm.

Thầy Vương gọi Lâm Liệt Ảnh là Tiểu Lâm, mà bản thân anh ta thì chẳng có danh phận gì.

Lương Canh chỉ hận không thể nôn ra ngay tại chỗ, nhưng vẫn phải gượng cười: “Không có gì đâu ạ, em với Lâm Liệt Ảnh cũng quen biết, gặp lại trò chuyện chút thôi.”

“Chuyện trò quần què gì, vừa nhìn đã biết cậu chẳng có ý tốt rồi.” Lâm Liệt Ảnh không chút khách khí: “Ai thèm ôn chuyện với cậu? Không có chuyện gì thì cút nhanh lên, mượn danh thầy Vương mà lên mặt làm gì? Chúng tôi còn phải ghi hình nữa.”

Nếu anh ấy không có cái miệng độc như vậy, thật ra cũng khá biết cách xã giao. Chỉ mất chút thời gian trang điểm mà anh ấy đã hòa nhập với các khách mời khác rồi.

Lương Canh trừng lớn mắt, còn định nói gì đó. Nhưng ngay lúc ấy, cánh cửa phòng nghỉ bị anh ta dựa vào liền bị đẩy rộng ra.

Anh ta không đứng vững, theo đà cánh cửa mà ngã ngửa về sau.

Khuôn mặt anh ta lơ lửng giữa không trung, chân lại vấp phải bậc cửa, suýt chút nữa thì ngã sõng soài xuống đất.

Mọi người đều sững sờ, không ngờ lại chứng kiến một màn như vậy.

Sau khi cánh cửa mở ra, người đang ngồi trên sô pha bên trong cuối cùng cũng có động tĩnh.

Một bàn tay thon dài khẽ nâng vành mũ đang đội xuống, lộ ra một đôi mắt sắc bén. Sau đó, người đó đứng lên.

Mọi người ngẩn người nhìn cô sải bước đến gần.

Cô thậm chí không tốn nhiều sức, chỉ dùng một tay túm lấy cổ áo Lương Canh, nhấc bổng anh ta lên như xách một con gà con.

Giọng nói khàn khàn cất lên một câu ngắn ngủi: “Lương Canh?”

Rồi nhướng cằm, nhấn mạnh: “Lần trước người ở triển lãm xe là cậu à?”

Nghe thấy câu này, Lương Canh – kẻ đang bị bóp chặt gáy như một con gà yếu ớt – cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo.

Là Vưu Dật Tư.

Sắc mặt anh ta lập tức chuyển từ không cam lòng sang hoảng sợ.

Tại sao Vưu Dật Tư lại đích thân đi cùng Lâm Liệt Ảnh?!

“Tôi, tôi tôi…”

Không cho anh ta cơ hội giãy giụa, Vưu Dật Tư hất cằm: “Đi ghi hình.”

Nhận được chỉ thị từ chị Vưu, Lâm Liệt Ảnh lập tức gật đầu như gà mổ thóc, hận không thể bồi thêm một cú tát vào mặt thằng khốn này vì dám quấy rầy chị Vưu.

Trước khi rời đi, anh ấy còn hung hăng giẫm lên chân Lương Canh một cái.

Lương Canh thậm chí còn chưa kịp kêu đau, đã cảm thấy mình bị lôi ra khỏi trường quay, lại còn ăn thêm một cú đá vào mông.

“A a a a…!”

Anh ta rú lên một tiếng, ngã sấp mặt xuống đất, sau lưng là tiếng cửa đóng rầm một cái.

Anh ta cắn răng, khuôn mặt méo mó, cảm nhận ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh, vội chống tay bò dậy. Quay đầu nhìn lại, cánh cửa đã đóng chặt.

Lương Canh chật vật siết chặt nắm đấm.

Tuyệt đối, tuyệt đối không thể để Lâm Liệt Ảnh sống tốt hơn anh ta được. Anh ta vẫn đang nắm trong tay một con át chủ bài.

Cứ chờ xem.

Còn trong trường quay, mọi người đều bị khí thế dứt khoát của Vưu Dật Tư làm cho sững sờ, chỉ biết trơ mắt nhìn bóng lưng cô.

Mãi sau mới có người lắp bắp lên tiếng: “… Chị Vưu?”

Câu nói như đánh thức tất cả khỏi cơn mơ.

Đệt, chị Vưu!? Chị Vưu đích thân đưa Lâm Liệt Ảnh đến!?

Hiện trường lập tức xôn xao.

Không ai còn nhớ đến chuyện của Lương Canh nữa. Một số nhân viên cũng định chạy đến hóng chuyện nhưng đều bị phó đạo diễn ngăn lại.

“Chị Vưu!”

Người kích động nhất chính là phó đạo diễn. Anh ta vội vàng bước tới bắt tay Vưu Dật Tư, không kìm được sự phấn khích: “Ngưỡng mộ đã lâu! Trăm nghe không bằng một thấy! Quả nhiên là khí chất oai hùng!”

“Đúng đúng, cú đá vừa rồi đẳng cấp quá!”

“Mời chị Vưu ngồi bên này, phòng nghỉ này chật quá, bên kia rộng rãi hơn…”

Giọng điệu của chị Vưu vẫn rất khách khí, khiến bọn họ càng thêm bất ngờ: “Không cần khách sáo, ở đây cũng được.”

Phó đạo diễn vội vàng nói: “Vậy có muốn ra phía trước xem ghi hình không?”

“Được.”

Anh ta mừng rỡ, lập tức dẫn đường.

Đi bên cạnh Vưu Dật Tư, có cảm giác như đang đu theo chân một huyền thoại.

Những người đang ghi hình ở phía trước ban đầu cũng không để ý lắm, cho đến khi phó đạo diễn đích thân dẫn Vưu Dật Tư ngồi xuống ghế sô pha dưới sân khấu, lúc này mới có vài người nhìn kỹ hơn.

Sau đó, càng nhìn càng thấy sai sai.

Đệt!

Rất nhanh có người nhận ra, đây chẳng phải là chị Vưu sao?!

Phản ứng của mọi người đều nhất quán, trình độ Lâm Liệt Ảnh thế nào mà lại được chính chị Vưu đích thân đưa đến thế?!

Lâm Liệt Ảnh có mặt mũi thật đấy!

Từ trước đến nay, Lâm Liệt Ảnh chưa từng có vinh dự lớn thế này, nhưng vẫn phải giữ phong thái khiêm tốn, không để người khác thấy mình đang lâng lâng.

Mãi đến khi ghi hình bắt đầu, trạng thái của Lâm Liệt Ảnh tốt đến bất ngờ, cảm xúc vô cùng dồi dào.

Ngay cả các giám khảo trên ghế cố vấn cũng liên tục quay đầu nhìn về phía sô pha. Đến khi kết thúc một phân đoạn, bắt đầu nghỉ giữa giờ, có không ít người tranh thủ chạy đến chào hỏi.

“Chị Vưu!”

“Chị Vưu, chào chị!”

“Chị Vưu, em vừa xem show chị diễn gần đây, thần thái quá đỉnh! Năm nay có dự định diễn tiếp không ạ?”

“Chị Vưu, em có xem chương trình của chị, quá ngầu luôn! Cả đời em chưa từng thấy xe tăng tận mắt, chị đúng là siêu phàm…”

Vị huyền thoại binh vương này vậy mà lại rất thân thiện, còn cảm ơn họ, khiến ai nấy đều cảm thấy được ưu ái.

Buổi ghi hình suýt nữa biến thành buổi gặp gỡ người hâm mộ. Vưu Dật Tư ngồi một lúc, sau đó lịch sự từ biệt tổ đạo diễn để tránh làm ảnh hưởng đến chương trình.

Trong tòa nhà đài truyền hình, người qua kẻ lại tấp nập. Cô kéo thấp vành mũ xuống, đi lên sân thượng hít thở chút không khí.

Mặc dù thành phố Hải nằm ở phía nam và gần biển, nhưng tháng ba đôi khi vẫn có những đợt lạnh bất chợt. Không đến mức rét, nhưng nhiệt độ cũng giảm xuống.

Tất nhiên, với cô thì chút thời tiết này không đáng gì. Chỉ là dạo gần đây lịch trình dày đặc, cô lại luôn ngủ ít, dẫn đến giọng hơi khàn.

Phát hiện dấu hiệu này, Vưu Dật Tư đã tranh thủ chợp mắt khi có cơ hội.

Gió thổi qua giúp cô tỉnh táo lại rất nhanh.

Trên sân thượng còn một người nữa, là một cô gái đang thất thần. Vưu Dật Tư không bận tâm, mỗi người đứng một góc.

Một lúc sau, cô gái kia như phát hiện ra cô.

“Chào… Chào  chị.” Cô ấy rụt rè bước tới, hỏi nhỏ: “Chị là… chị Vưu đúng không ạ?”

Vưu Dật Tư nghiêng đầu.

Hóa ra không phải người xa lạ, là cô gái hôm trước gặp trong cửa hàng quần áo khi đi mua đồ cho Lâm Liệt Ảnh.

Ánh mắt giao nhau, Đỗ Ninh có hơi e dè, nhưng vẫn lấy can đảm hỏi: “Chị là quản lý của Lâm Liệt Ảnh đúng không ạ?”

“Đúng.”

Đỗ Ninh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hôm đó, cô ấy đã quay đầu nhìn lại mấy lần mới có suy đoán này, hóa ra không nhìn nhầm. Lâm Liệt Ảnh bây giờ thật sự đang được chị Vưu dẫn dắt, tiền đồ rộng mở, cảm giác tội lỗi của cô ấy cũng bớt nặng nề hơn.

Cô ấy khẽ nói: “Chắc chị không biết em đâu, em trước đây là…”

Đỗ Ninh tự giới thiệu một lượt, trong lòng có chút xấu hổ: “Em không dám nói chuyện với Lâm Liệt Ảnh, vì lúc đó chính em đã khiến cậu ấy lỡ mất cơ hội lên sân khấu do vụ đánh nhau. Nếu không phải chuyện đó xảy ra, có lẽ cậu ấy đã nổi tiếng từ lâu rồi. Em đã trốn tránh suốt mấy năm nay, không biết làm thế nào để xin lỗi cậu ấy. Bây giờ cậu ấy cuối cùng cũng có một người quản lý giỏi dẫn dắt, nhưng em vẫn muốn nhờ chị chuyển lời…”

“Thủ phạm thực sự là Lương Canh.” Vưu Dật Tư tựa vào lan can sân thượng, không hề liếc mắt qua.

Đỗ Ninh sững người.

“Phụ nữ lúc nào cũng có xu hướng đổ lỗi cho bản thân, đó không phải một thói quen tốt.” Cô nói: “Bị chó cắn không có nghĩa là do mình đi đường ban đêm.”

Đỗ Ninh có chút bối rối: “Nhưng nếu lúc đó em không nghe theo lời Lương Canh, không tiếp xúc với anh ta thì đã không bị lừa đến khách sạn. Rõ ràng khi ấy tranh chấp về ca khúc solo đang rất gay gắt, vậy mà em lại không giữ vững lập trường, để quan hệ cá nhân xen vào… Em…”

“Nếu chỉ chiếm mười phần trăm trách nhiệm mà đã phải gánh nặng cảm giác tội lỗi như vậy thì kẻ chiếm chín mươi phần trăm như Lương Canh chắc phải lấy cái chết để chuộc tội rồi.”

Lời của Vưu Dật Tư hiếm khi dài đến vậy. Cô quay đầu nhìn Đỗ Ninh, ánh mắt bình tĩnh đến mức khiến lòng người cũng dần yên ổn theo.

“Chính cậu ta có hiềm khích với Lâm Liệt Ảnh. Chính cậu ta có tâm địa xấu xa, dùng thủ đoạn bẩn thỉu. Chính cậu ta đã ép buộc cô, cũng chính cậu ta đánh nhau với Lâm Liệt Ảnh. Cuối cùng, những gì xảy ra cũng chỉ là một biến số mang tính xác suất mà thôi. Nếu lên sân khấu thì chắc chắn sẽ nổi tiếng à? Không có mối quan hệ nhân quả tuyệt đối nào cả.”

“Lâm Liệt Ảnh đã dám ra tay thì bản thân cũng chuẩn bị tinh thần gánh chịu hậu quả. Không nổi tiếng thì đã sao?” Giọng cô vẫn điềm nhiên: “Chỉ là giữ nguyên hiện trạng mà thôi. Nếu không tiến lên thì có nghĩa là thụt lùi.”

Đỗ Ninh sững sờ nhìn cô, không nói nổi một lời.

Cô ấy chợt nhận ra mình đã mắc kẹt trong một vòng luẩn quẩn. Chưa từng có ai chỉ ra điều này và cô ấy cũng chưa bao giờ nghi ngờ lối suy nghĩ ấy, cho đến tận hôm nay mới có người nói cho cô ấy biết rằng có lẽ như vậy chưa chắc là đúng.

Cô ấy cũng không ngờ một người danh tiếng lẫy lừng như chị Vưu lại dành nhiều lời như vậy cho mình.

Đột nhiên, tấm màn đen che phủ trong lòng cô ấy suốt bao năm qua được vén lên.

Cô ấy đã chìm đắm trong sự tiêu cực và trốn tránh chuyện này suốt ngần ấy năm.

Không chỉ cô ấy, mà còn rất nhiều người cũng từng tự trách trong một thời gian dài, chỉ vì đánh mất một cơ hội thành công chưa biết trước, chỉ vì cảm thấy bản thân đã gây ra ảnh hưởng tiêu cực lên người khác. Đôi khi khi truy cứu lỗi lầm, người ta thường chú trọng đến cái gọi là nguyên nhân ban đầu hơn là trách nhiệm thực sự của người trong cuộc. Nhưng chị Vưu lại quan tâm đến việc chuyện này xảy ra với ai, chứ không phải xảy ra như thế nào.

Cô quan tâm đến hiện tại, chứ không vướng mắc về tương lai chưa biết trước.

Đỗ Ninh cảm thấy khóe mắt hơi cay. Cô ấy nói: “Cảm ơn chị Vưu… Em sẽ tự mình đi xin lỗi Lâm Liệt Ảnh.”

“Phải là cảm ơn.” Vưu Dật Tư nói: “Đừng để những thứ không đáng trở thành gánh nặng đè lên mình.”

Đỗ Ninh nhìn cô. Mãi một lúc lâu sau, cô ấy mới gật đầu thật mạnh.

So với một lời xin lỗi muộn màng, chưa biết liệu Lâm Liệt Ảnh có còn bận tâm hay không thì có lẽ anh ấy càng cần biết rằng anh ấy đã thực sự giúp cô ấy.

Đỗ Ninh đã hạ quyết tâm.

Cô ấy sẽ không giữ lại những bằng chứng về Lương Canh nữa.

Bình Luận (0)
Comment