Khi một nghệ sĩ vừa mới bắt đầu nổi tiếng, cũng là lúc họ bắt đầu trải qua kiếp nạn.
Chỉ cần có người muốn bới móc thì dù một người sống hơn hai mươi năm trời, từng gặp qua biết bao nhiêu người, chắc chắn cũng có lúc đối nhân xử thế không hoàn hảo. Không có chuyện cũng có thể bịa ra chuyện, huống hồ vụ đánh nhau kia thực sự đã xảy ra.
Lương Canh biết mình chắc chắn cũng sẽ bị liên lụy, nhưng đối với anh ta, chuyện đó không còn quan trọng nữa.
Bây giờ Lâm Liệt Ảnh đang có nhiệt độ, nổi tiếng hơn hắn. Mà người nổi tiếng hơn thì đương nhiên phải chịu nhiều lời bàn tán và trách nhiệm hơn, đó là cái giá của sự nổi tiếng.
Lúc đó, thứ mà mọi người bàn luận sẽ là “Lâm Liệt Ảnh đánh nhau với đồng đội”, chứ không phải “Lâm Liệt Ảnh và Lương Canh đánh nhau”.
Lương Canh tìm lại ảnh chụp ngày trước khi anh ta đi bệnh viện kiểm tra, rồi gửi cho một tài khoản marketing.
Bên đó thậm chí còn phấn khích hơn cả anh ta nữa!
Đây là tin độc quyền cơ mà! Trong khi người ta còn đang khen ngợi khả năng giải trí của Lâm Liệt Ảnh, bàn tán về nhan sắc bị chôn vùi của anh ấy, thì đột nhiên lại bùng ra một phốt đen, nghĩ xem phải giật gân biết bao nhiêu chứ?
Nhưng bản thân Lâm Liệt Ảnh hoàn toàn không hay biết gì cả, anh ấy vẫn đang đau đầu vì buổi ghi hình tập hai.
Trong tập này có một nhiệm vụ là mời một người bạn trong giới hợp tác biểu diễn một ca khúc. Anh ấy nghĩ mãi cũng không tìm được ai.
Chị Vưu gần đây đang bận rộn chuẩn bị cho dự án phim ở nước ngoài, anh ấy vẫn chưa kịp nói với chị Vưu về chuyện này. Nếu có thể tự tìm được người thì tốt nhất.
Lần đầu tiên trong đời, Lâm Liệt Ảnh cảm thấy đau đầu vì mối quan hệ của mình.
Tống Miên và Cố Trường Thanh, xét cho cùng cũng không thực sự tính là đồng nghiệp của anh ấy. Còn những người bạn khác thì do những năm gần đây anh ấy ít hoạt động, dần dần cũng xa cách, lựa tới lựa lui, chẳng ai là lựa chọn đáng tin cậy cả. Lâm Liệt Ảnh thậm chí đã chuẩn bị tinh thần nếu không được thì đành chiến đấu một mình vậy.
Hôm đó khi đang ghi hình, đột nhiên anh ấy nghe thấy tiếng kêu đầy kinh ngạc từ phía khán giả, kèm theo một câu “Vãi thật!”.
Mọi người xung quanh đều quay đầu nhìn, nhân viên kia vội vàng đưa tay bịt miệng, nhanh chóng nói: “Không có gì đâu.”
Những người khác có thể không biết có chuyện gì, nhưng Lâm Liệt Ảnh thấy người kia cứ nhìn chằm chằm mình thì cảm giác chắc chắn là có vấn đề.
Chờ mãi mới kết thúc buổi quay, anh ấy liền chạy tới vỗ vai đối phương: “Anh bạn, tôi có vấn đề gì sao?”
Người kia nhìn anh ấy với vẻ khó nói thành lời, rồi đáp: “Anh Lâm, anh mau xem Weibo đi.”
Lâm Liệt Ảnh tò mò ghé mắt nhìn màn hình điện thoại đối phương, mới phát hiện mình lại lên top tìm kiếm? Sao lại có nhiều tin tức thế này?
Anh ấy còn chưa nghĩ ra chuyện gì thì đã nhìn thấy dòng chữ “Lâm Liệt Ảnh đánh nhau”.
Hả? Anh ấy đánh nhau với ai? Chẳng phải chỉ có lần đó với tên ngốc Lương Canh thôi sao?
Lâm Liệt Ảnh cầm chai nước vặn nắp, vừa uống vừa hoang mang nhấn vào xem, rồi mới nhận ra đúng là chuyện năm đó thật. Có một “người trong cuộc” lên tiếng tiết lộ rằng Lâm Liệt Ảnh từng đánh nhau với đồng đội vì một fan nữ!
Hiện trường xảy ra ở khách sạn, quá đủ để người ta liên tưởng lung tung!
Vãi cả…
Lâm Liệt Ảnh suýt nữa thì phun hết nước ra.
Quần què gì vậy? Ai lại bày ra trò mất nết này?
Mà tin này còn được mô tả vô cùng rành rọt, nào là hôm đó có hai fan nữ trẻ tuổi bước vào khách sạn, rồi sau đó Lâm Liệt Ảnh và đồng đội đánh nhau, cả hai đều bị thương nên không thể lên sân khấu biểu diễn.
Mới chỉ qua một lúc mà trên mạng đã bùng nổ!
Không gì có thể so sánh với sự nhiệt tình hóng drama của cư dân mạng. Ai cũng thi nhau hỏi:
“Lâm Liệt Ảnh là ai? Đồng đội là ai? Nổi lắm hả?”
Những khán giả vừa xem chương trình xong còn đang ngơ ngác, cố gắng giải thích:
“Một idol nhỏ mới có chút nhiệt độ nhờ tham gia một chương trình gần đây, chúng tôi cũng không biết vụ này đâu!”
[Có ai tóm tắt cụ thể không? Tôi đọc mà chẳng hiểu gì cả.]
[Vãi, ý là Lâm Liệt Ảnh ngủ với fan hả?]
[Cái này chắc không phải ngủ fan, mà là “chị dâu” rồi! Đánh nhau vì cô ta cơ mà! Idol nào lại đi đánh nhau chứ, điên rồi à?]
[Vậy sao trong bài lại có tận hai cô gái?]
[Thì anh ta và đồng đội cũng có hai người đấy thôi.]
Chuyện này không thể thảo luận nhiều, càng nói càng lệch xa sự thật, đủ loại suy đoán bắt đầu lan truyền như thật. Nào là một nhóm nhạc có hai idol cùng theo đuổi một người, nào là một fan nữ thực chất là người yêu cũ của Lâm Liệt Ảnh nhưng sau đó lại cặp với Lương Canh, khiến Lâm Liệt Ảnh ghen tuông nên ra tay.
Thậm chí còn có tin đồn hẹn hò tập thể, nhân tiện kéo theo cả drama về sự hỗn loạn trong giới idol.
Dù có xem chương trình hay không, ai nấy đều sửng sốt, mở mang tầm mắt.
Những fan vừa mới thích Lâm Liệt Ảnh nhờ chương trình lại càng bàng hoàng.
Không thể nào! Mới thích một anh đẹp trai mà đã phải chứng kiến anh ấy sập nhà rồi sao?
Họ vô cùng tuyệt vọng.
Bởi những chuyện thế này đã xảy ra quá nhiều trong lịch sử hóng drama của họ. Không có lửa sao có khói? Dù bản thân idol và công ty có giải thích thế nào, đến cuối cùng chỉ càng bị bóc phốt thê thảm hơn mà thôi.
Chuyện này cũng thật quá hoang đường. Nửa đêm, hai fan nữ vô cớ xuất hiện ở tầng khách sạn của idol, chẳng lẽ đến để cổ vũ hay sao?
Từ lâu đã có câu càng flop thì càng dễ làm bậy.
Để tránh bị vả mặt, một số fan nhanh chóng rút lui, quyết định ngồi chờ diễn biến tiếp theo.
Lâm Liệt Ảnh cầm điện thoại trên tay: “…”
Anh ấy đặt chai nước xuống, bấm huyệt nhân trung, suýt nữa thì ngất xỉu.
Chỉ mới không động vào điện thoại một lúc mà đã xảy ra một tai họa vô cớ thế này?
Có thể bịa đặt vô lý hơn nữa không? Đến cả “vận động tập thể” cũng lôi ra được, trông anh ấy giống loại người đó lắm sao?!
Lâm Liệt Ảnh vò đầu bứt tai, rồi nói với ekip chương trình: “Xin lỗi, tôi phải đi một chút.”
Trước ánh mắt khó hiểu của mọi người, anh ấy chạy ra ngoài, lấy điện thoại thì đúng lúc nhận được cuộc gọi từ Vương Tiểu Hàm.
“Vãi thật, đứa tung tin này bị điên hả?” Giọng anh ấy đầy bực tức: “Chuyện từ bao nhiêu năm trước cũng lôi ra được? Chỉ bóc chuyện đánh nhau thì thôi đi, lại còn vu oan nữa chứ?”
“Chúng ta đều biết là do Lương Canh tìm người tung tin, có thể giải thích như vậy, nhưng vấn đề là chúng ta không có bằng chứng, Liệt Ảnh à.” Vương Tiểu Hàm vừa gõ bàn phím lách cách vừa nói: “Tôi đang cố liên lạc với hai fan nữ năm đó, anh còn nhớ họ không? Nếu không nhớ thì chẳng khác nào mò kim đáy bể.”
Cậu ấy ngừng một chút, tò mò hỏi: “Mà rốt cuộc năm đó anh đánh nhau với anh ta vì chuyện gì?”
Lâm Liệt Ảnh là người coi trọng gương mặt nhất, lại rất sợ đau, vậy mà lần đó lại đánh nhau đến mức bị thương, đúng là xưa nay hiếm có.
Lâm Liệt Ảnh ngập ngừng một chút, rồi đáp: “Cậu ta cưỡng ép fan nữ đó.”
Vương Tiểu Hàm đưa tay đỡ trán: “Vậy anh còn nhớ người đó không? Hay là chúng ta cứ kệ luôn, chờ cô ta chủ động tìm đến?”
“Thế chẳng phải là buông xuôi luôn à?”
Lâm Liệt Ảnh đi qua đi lại trong phòng nghỉ, một lúc sau lại ngồi xuống.
Anh ấy dùng sức vò đầu, lòng rối như tơ vò.
Hôm đó ở trung tâm thương mại, Lâm Liệt Ảnh đã nhìn thấy Đỗ Ninh. Có vẻ như cô ấy không muốn gặp anh ấy lắm. Không biết là vì đêm đó đã để lại bóng ma tâm lý cho cô ấy hay là vì cảm thấy khi đánh nhau anh ấy ra tay quá tàn nhẫn.
Nhưng dù có nghĩ thế nào, lúc này đi tìm cô ấy nhờ giúp đỡ cũng không phải chuyện dễ dàng.
Lâm Liệt Ảnh kêu lên một tiếng, ngửa người ngã ra sau, kéo chặt dây mũ áo hoodie, hai tay ôm mặt, chìm vào tuyệt vọng.
Giờ phải làm sao đây? Mới giúp chị Vưu nở mày nở mặt được chút, mới khởi nghiệp thành công có một nửa mà đã sụp đổ giữa đường rồi sao? Còn bằng chứng nào nữa không?
Anh ấy thật sự ước gì trong xã hội hiện đại cũng có thủ cung sa* dành cho đàn ông. Mẹ nó chứ.
(*Thủ cung sa thường được nhắc đến trong văn học cổ và dân gian Trung Quốc như một cách để kiểm tra trinh tiết của phụ nữ.)
Điện thoại bị vứt sang bên ghế sô pha đột nhiên rung lên.
Lâm Liệt Ảnh thả một tay xuống, cầm điện thoại lên, nhắm mắt vuốt màn hình nghe máy, cả người toát ra vẻ chấp nhận số phận.
“Liệt Ảnh, Liệt Ảnh!” Giọng Vương Tiểu Hàm đầy kích động: “Có người tìm đến chúng ta rồi!”
Lâm Liệt Ảnh bật dậy ngay lập tức. “Hả? Ai?”
“Đỗ…” Cậu ấy ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: “Tên là Đỗ Ninh.”
Lâm Liệt Ảnh sững người.
“Cô ấy vừa gửi email liên hệ với tôi, còn gửi kèm rất nhiều video và tin nhắn.” Vương Tiểu Hàm vừa nhanh chóng tải xuống vừa không giấu nổi sự kinh ngạc: “Nhiều lắm.”
“Cô ấy còn để lại thông tin liên lạc, hỏi anh có thể gặp cô ấy không.”
“…Gặp.” Lâm Liệt Ảnh im lặng một lúc lâu, rồi vỗ trán, nói: “Tất nhiên là gặp rồi. Tôi đang ở tòa nhà đài truyền hình thành phố Hải, cô ấy sẽ đến tìm tôi hôm nay à?”
“À, cô ấy nói dạo gần đây đang hợp tác với một chương trình, cũng ở đó luôn, mấy hôm trước đã nhìn thấy anh rồi.”
Lâm Liệt Ảnh vẫn còn đờ đẫn: “Hả?”
Đỗ Ninh cũng ở đây sao?
Anh ấy nghe Vương Tiểu Hàm báo địa điểm, cúi xuống nhìn điện thoại, rồi bật dậy ngay lập tức, nhanh chóng chạy đi.
*
Đỗ Ninh đang ở trên sân thượng, nơi hôm đó đã gặp Vưu Dật Tư.
Thành phố Hải vẫn còn quá nhỏ, địa điểm quay chương trình chỉ có mấy chỗ, dù có tránh thế nào cũng có thể đụng mặt nhau.
Ngay từ khi chương trình bắt đầu ghi hình, cô ấy đã thấy Lâm Liệt Ảnh và quản lý của anh ấy ở đây rồi.
Việc không tình cờ gặp nhau hoàn toàn là vì cô ấy vẫn đang chuẩn bị tâm lý. Cô ấy đã quyết định dọn sạch toàn bộ chứng cứ về Lương Canh, thu thập lại cho đầy đủ, sau đó công khai hết một lần.
Nhưng cô ấy không ngờ chuyện này lại nổ ra nhanh như vậy. Vụ đánh nhau bị vạch trần, thậm chí còn kéo cả những chuyện ghê tởm mà Lương Canh từng làm đổ lên đầu Lâm Liệt Ảnh.
Bây giờ, cô ấy đã giao toàn bộ bằng chứng cho Starfish Entertainment, để họ kiểm soát mọi thứ.
Đến lúc này, điều cô ấy muốn làm nhất chính là nói lời cảm ơn với Lâm Liệt Ảnh, đúng như chị Vưu đã nói hôm đó.
*
Lâm Liệt Ảnh chạy nhanh lên sân thượng, nhìn quanh một lượt rồi mới thấy Đỗ Ninh.
Anh ấy kéo mũ hoodie xuống, bước tới, gọi: “Đỗ Ninh.”
Anh ấy vẫn còn chút lúng túng, không hiểu vì sao Đỗ Ninh đột nhiên chịu đứng ra giúp anh ấy làm chứng, trong khi mấy hôm trước còn không muốn gặp anh ấy.
Đỗ Ninh đứng dậy, hai tay cầm một chiếc túi nhỏ trước người.
Cô ấy cúi đầu, nhẹ nhàng gật đầu với anh ấy: “Lâm Liệt Ảnh.”
“À… Ừ.” Anh ấy đưa tay gãi gáy, phát hiện dây mũ bị mình hất ra sau, vội kéo lại.
Đỗ Ninh nhìn anh ấy, cuối cùng cũng tìm được chủ đề để bắt đầu câu chuyện, nói: “Làm phiền anh khi đang ghi hình thế này thật ngại quá. Thật ra chỉ cần gửi tin nhắn cũng có thể nói rõ, nhưng vì ở gần như vậy, có lẽ gặp mặt sẽ chân thành hơn.”
Lâm Liệt Ảnh ngơ ngác gật đầu.
“Nói ngắn gọn thì, tôi vẫn luôn cảm thấy áy náy vì đã ảnh hưởng đến việc lên sân khấu của anh, nên không dám đối mặt với anh. Không phải vì anh không tốt, cũng không phải anh làm sai điều gì cả. Anh rất tốt.”
Lâm Liệt Ảnh không biết phải để tay vào đâu, đành buông thõng xuống hai bên, nghe cô ấy nói mà suýt muốn cúi đầu cảm ơn lại.
“May mà hôm đó gặp chị Vưu, chị ấy giúp tôi nhận ra rằng tôi thực sự đã sai rồi. Tôi biết rõ có sự cạnh tranh mà vẫn duy trì quan hệ cá nhân với Lương Canh. Nhưng quan trọng hơn là tôi muốn trừng phạt anh ta.” Đỗ Ninh nói: “Anh ta chính là vì dựa vào sự bao che của fan mà mới có thể hoành hành ngang ngược như vậy.”
Lâm Liệt Ảnh ngây ra một chút, không ngờ chuyện này lại liên quan đến chị Vưu. Chị Vưu lại giúp anh ấy giải quyết vấn đề này rồi sao?
Cuối cùng, Đỗ Ninh đột nhiên nói: “Cảm ơn anh.”
Lâm Liệt Ảnh mờ mịt chớp mắt một cái.
“Hai lần rồi.” Cô ấy tiếp tục: “Tôi có hai lần đều quên nói cảm ơn anh. Ba năm trước và lần này khi anh nhặt giúp tôi con búp bê đó.”
Cô ấy nâng chiếc túi nhỏ lên, đưa cho anh ấy: “Một chút quà cảm ơn, không có gì đắt đỏ, idol có thể nhận được.”
“Không… không có gì.”
Mất một lúc, Lâm Liệt Ảnh mới lúng túng nhận lấy, mở ra xem một chút để chắc chắn rằng bên trong không có gì giá trị quá cao. Thư từ, búp bê vải thì có thể nhận, nhưng nếu là những món quà khác thì sẽ vi phạm đạo đức nghề nghiệp.
Bên trong là con búp bê bông hôm đó.
Anh ấy ngẩn ra, chợt nhận ra con búp bê trống trơn lần trước giờ đã được mặc quần áo. Kiểu tóc và trang phục đều được thiết kế theo tạo hình lần đầu tiên anh ấy đứng trên sân khấu, nhưng là phiên bản chibi. Ngoài ra, còn có một số huy hiệu, thẻ bài, vòng tay nhỏ, tất cả đều là vật phẩm cổ vũ phiên bản đầu tiên của anh ấy, giờ đã không còn sản xuất nữa.
Còn có một hộp kẹo mềm vị nho.
Lâm Liệt Ảnh chợt nhớ lại, ngày đó fan thường nói hy vọng anh ấy luôn có kẹo vị nho để ăn.
Anh ấy ngẩng đầu lên.
“Tôi sẽ luôn là fan của anh.” Đỗ Ninh nói: “Đây là lời hứa của tôi với idol của mình.”
Cô ấy khẽ gật đầu với anh, sau đó quay người rời đi.
Lâm Liệt Ảnh đứng yên tại chỗ một lúc, đột nhiên nói: “Này, đợi đã!”
Ánh mắt anh ấy đuổi theo bóng dáng cô ấy, như thể vừa nghĩ ra một ý tưởng vô cùng tuyệt vời. Đầu óc bỗng chốc tỉnh táo hẳn, đôi mắt sáng rực lên: “Cô làm khách mời hỗ trợ trong buổi diễn của tôi được không?”
Đỗ Ninh quay đầu lại nhìn anh ấy, sững sờ.
*
Cùng một lỗi lầm, ai nổi tiếng hơn thì người đó chịu trận.
Làn sóng dư luận bùng nổ, Lương Canh gần như tàng hình trong cả vụ việc. Mọi người chỉ tập trung vào chuyện Lâm Liệt Ảnh vì sao lại đánh nhau, liệu có phải nhân cách sụp đổ hay không. Đây có lẽ là lần duy nhất anh ta cảm thấy vui mừng vì bị ghẻ lạnh.
Có những gã đàn ông mà lòng đố kỵ thật đáng sợ, không có được thì phải phá cho hôi.
Lương Canh đang tận hưởng kh*** c*m b*nh h**n đó, sung sướng vì mình đã lừa được mấy cô gái tin tưởng anh ta hết lòng, chẳng ai đứng ra tố cáo anh ta.
Lâm Liệt Ảnh thì không có bản lĩnh điều khiển lòng người như anh ta. Dù anh ấy có đẹp trai đến đâu thì số lượng fan mẹ vẫn nhiều hơn fan kiểu bạn gái.
Lâm Liệt Ảnh khó khăn lắm mới có được cơ hội này, anh ta cũng có thể khiến anh ấy một lần nữa rơi xuống vực sâu.
Lúc này, anh ta đang lướt qua những bình luận nghi ngờ Lâm Liệt Ảnh, đọc đến mức sướng rơn trong lòng.
Bỗng nhiên, một cửa sổ thông báo bật lên trên màn hình.
“Nhạc sĩ Đỗ Ninh vạch trần sự thật về vụ đánh nhau của Lâm Liệt Ảnh.”
Nhìn thấy cái tên này, lông mày Lương Canh lập tức giật mạnh một cái, một cảm giác lạnh lẽo khó tả bò dọc sống lưng.
Lương Canh đột nhiên cảm thấy nóng rực cả lưng, bàn tay vô thức run lên.
Đỗ Ninh? Cô ta vạch trần cái gì?
Đỗ Ninh có rất nhiều thứ có thể vạch trần.
Cô ấy không chỉ là fan của họ, mà còn là đồng nghiệp trong ngành, có cơ hội tiếp xúc và hợp tác ở khoảng cách gần. Những bằng chứng mà cô ấy có thể giữ lại vượt xa sức tưởng tượng của Lương Canh.
Cô ấy trình bày rõ ràng toàn bộ dòng thời gian và sự kiện, từ lúc công ty cũ quyết định phát hành đĩa đơn, đến cách Lương Canh tiếp cận cô ấy, bao gồm cả những tin nhắn mờ ám, những lời công kích đồng đội, cùng vô số hành vi dò hỏi, thậm chí là thao túng tâm lý.
Cô ấy còn chỉ ra cách Lương Canh lợi dụng công việc để lừa cô ấy đến khách sạn chỉnh sửa phần nhạc đệm và cách anh ta giở trò sàm sỡ ngay trước cửa phòng khách sạn.
Thậm chí, cô ấy còn tung ra một đoạn video quay ngay trước cửa phòng khách sạn.
Ngay khi nhận thấy có gì đó không ổn, cô ấy đã nhanh chóng bật điện thoại trong túi lên ghi âm, dù không kịp lấy ra nhưng âm thanh thì vô cùng rõ ràng.
“Em không phải đã đến rồi sao? Vào đi, không sao đâu, anh có ăn thịt em đâu mà.”
“Chẳng phải em thích anh sao?”
“Anh không tin, đừng có xấu hổ như thế.”
Sau đoạn thoại trơn tuột khiến người ta phải nhíu mày là tiếng tranh cãi nhỏ, tiếp đến là những âm thanh giằng co, xô đẩy. Và rồi một âm thanh khác vang lên, cánh cửa phòng kế bên bị đẩy mạnh ra.
“Mẹ kiếp, cái thằng khốn nạn này!” Giọng nói vừa vang lên đã mang theo vẻ cuốn hút khó tả: “Nhìn nãy giờ rồi, giờ còn dám động tay động chân hả?”
Người đó vừa mắng vừa lao đến đánh nhau với Lương Canh!
Trong trận hỗn chiến, xen lẫn là những lời chửi bới đầy màu sắc nghệ thuật, cùng với tiếng gào lên đầy tức tối của Lương Canh.
Cư dân mạng đều hóa đá tại chỗ!
WTF!!!
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cú twist cực hạn này là sao đây? Sao lại có thể thế này được? Diễn biến này đi lệch quỹ đạo quá rồi đấy!?
Hóa ra chuyện này không hề liên quan gì đến Lâm Liệt Ảnh, mà là tên khốn cùng nhóm chơi bẩn, còn Lâm Liệt Ảnh thì đứng ra ra tay nghĩa hiệp?
Vãi chưởng!
Anh ấy vì chuyện này mà bỏ lỡ cơ hội lên sân khấu? Anh ấy chưa từng nhắc đến chuyện này?
Thậm chí đến khi bị vu khống, chính nạn nhân không thể chịu nổi nữa mới đứng ra làm chứng để làm sáng tỏ?
Cú lật kèo này mạnh đến nỗi làm dân hóng hớt trật eo hết!
Từ trước đến giờ ăn bao nhiêu quả dưa, có dưa là chắc chắn có cơ sở. Những tin đồn lan truyền ngầm thì có thể là bịa đặt, nhưng nếu đã làm lớn chuyện thì chắc chắn phải có bằng chứng, dù có đính chính thế nào, người ta cũng có thể tìm ra sơ hở trong từng chi tiết.
Nhưng riêng Lâm Liệt Ảnh, anh ấy thực sự khiến người ta câm nín. Sự thật và lời đồn đúng là một trời một vực.
Người chính trực lại bị đồn thành kẻ có tội, còn tên khốn kia thì ẩn mình trong bóng tối, tiếp tục hành vi đáng khinh chỉ vì anh ta đủ mờ nhạt để không bị ai soi đến?
Kẻ tung tin đồn này đúng là coi cư dân mạng như con bò muốn dắt đi đâu thì dắt đây mà!?
Rốt cuộc ai có ý đồ xấu, thấy Lâm Liệt Ảnh hot lên liền không chịu nổi đây?
Sự phẫn nộ của cư dân mạng nhanh chóng bùng lên, mọi người ào ào điều tra, rất nhanh đã khóa mục tiêu, đó chính là Lương Canh.
[Chính là cái tên khốn đó! Tôi dám cá là anh ta ghen tị với độ nổi tiếng của Lâm Liệt Ảnh nên mới kéo anh ấy xuống nước!]
[Sao lại có loại rác rưởi vừa ngu vừa ác thế này? Ngoài anh ta thì còn ai thù dai vụ đánh nhau này chứ? Chỉ có anh ta mới nắm rõ chi tiết, thế là bịa chuyện vu khống luôn!]
[Cười chết mất, anh ta thậm chí còn lấy chuyện bản thân từng làm để đổ lên đầu Lâm Liệt Ảnh. Đúng là gặp phải đồng đội như vậy xui xẻo quá!]
Mọi tài khoản mạng xã hội của Lương Canh ngay lập tức bị cư dân mạng tổng tấn công!
Công ty của anh ta cũng nhanh chóng bị đào ra, lúc này mọi người mới phát hiện ra hóa ra anh ta từng được Lâm Kinh nâng đỡ. Quả nhiên là cùng một loại với Chu Nhàn Đình, thủ đoạn đổi trắng thay đen chơi cực kỳ thuần thục!
Rất nhanh, scandal khoe mẽ tại triển lãm xe của anh ta cũng bị khui lại.
Hóa ra từ lâu anh ta đã làm không ít chuyện ghê tởm, chẳng qua vì quá vô danh nên chưa từng có ai thèm quan tâm.
Thậm chí, có cả những người từng là fan của Lương Canh cũng đứng ra bóc phốt.
Năm đó anh ta đã từng liên hệ riêng với fan thế nào, sau lưng quyến rũ bao nhiêu fan nữ, lừa bao nhiêu quà cáp, tất cả đều bị lôi ra ánh sáng.
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ cư dân mạng đều sững sờ!
Lúc này họ mới hiểu được thế nào là dựa vào độ vô danh để tác oai tác quái.
Anh ta làm ra ngần ấy chuyện mà vẫn có thể ung dung trà trộn trong giới giải trí sao!?
Với kinh nghiệm từng khiến Chu Nhàn Đình sụp đổ hoàn toàn, lần này cư dân mạng không hề bỡ ngỡ, nhanh chóng bắt tay vào hành động, mỗi người góp một phần sức mạnh.
Mức độ bảo mật thông tin cá nhân của Lương Canh thua xa Chu Nhàn Đình, trước đây ngay cả quá khứ của Chu Nhàn Đình cũng bị đào sạch, huống hồ gì một kẻ vô danh như anh ta.
Chẳng bao lâu, ảnh cũ và những phát ngôn dơ bẩn trước khi ra mắt của anh ta bị đào lại.
Những hotgirl mạng từng hẹn hò với anh ta đều lên tiếng bóc phốt.
Những đoạn tin nhắn mờ ám anh ta gửi cho các quý bà giàu có cũng bị tung ra.
Thậm chí, ngay cả nhân viên cũ trong công ty trước kia của anh ta, dù đã không còn hoạt động trên mạng nữa, cũng bất ngờ xuất hiện để nói một câu: “Đồ ngu, đáng đời!”
Email và tài khoản cá nhân của anh ta cũng bị lộ.
Tốc độ bóc phốt quá nhanh, anh ta thậm chí không kịp xóa tài khoản.
Lúc này, Lương Canh cuối cùng cũng cảm nhận được nỗi kinh hoàng thực sự.
Anh ta từng nghĩ vụ bị chửi rủa tại triển lãm xe đã là khủng khiếp lắm rồi, nhưng đến giờ anh ta mới hiểu được cảm giác khi toàn bộ sự chú ý của dư luận đổ dồn vào mình là như thế nào.
Nó giống như bị một ngọn núi khổng lồ đè xuống, giống như bị vô số bàn tay liên tục ấn đầu xuống nước, không cho anh ta lấy nổi một hơi thở.
Anh ta từng muốn lợi dụng sự chú ý này để kéo Lâm Liệt Ảnh xuống nước, nhưng bây giờ, thứ anh ta nhận được chính là một cơn ác mộng do tự anh ta tạo ra.
Những gì anh ta từng tự hào là khả năng kiểm soát hóa ra trong mắt người khác chỉ là trò cười. Những người phụ nữ mà anh ta tưởng đã nắm chắc trong lòng bàn tay thực chất lại coi anh ta như một tên hề, chửi anh ta không thương tiếc, mà trước đây anh ta thậm chí còn không có cơ hội biết đến những điều này.
Họ không bóc phốt anh ta, có lẽ chỉ vì anh ta quá vô danh, chẳng đáng để lãng phí thời gian.
Nếu như trước đây anh ta nổi tiếng hơn một chút thôi, chắc chắn đã có người đạp anh ta xuống bùn từ lâu rồi.
Nhưng điều khiến anh ta khó chịu nhất chính là Lâm Liệt Ảnh.
Người mà anh ta căm ghét nhất, người mà anh ta tranh đấu suốt bao lâu, những phẩm chất mà anh ta khinh thường và ghét cay ghét đắng, vậy mà trong mắt người khác lại là những điều quý giá.
Chính anh ta tự tay đào lên bí mật lẽ ra có thể bị chôn vùi cả đời này, kết quả lại giúp Lâm Liệt Ảnh nhận được một lượng lớn sự chú ý.
Chính anh ta tự tay khiến mọi người nhận ra rằng, người mà anh ta ghét nhất, thực ra lại là một viên ngọc quý!
Lương Canh tức giận đến hai mắt đỏ ngầu, chuyện này cả đời anh ta cũng không thể quên được.
Bất ngờ hơn nữa là chương trình Đêm Sao Mới vốn không quá nổi bật, bỗng chốc trở thành hiện tượng bùng nổ!
Ngay cả những người trước đây chưa từng nghe đến cái tên này, giờ cũng muốn vào xem thử xem Lâm Liệt Ảnh là người như thế nào. Và rồi sau khi xem xong tập đầu tiên, tất cả đều bị chinh phục.
Nếu thật sự hiểu về Lâm Liệt Ảnh, rất khó để không thích anh ấy.
Anh ấy không chỉ hài hước, mà còn rất dễ bị lừa, nhìn thì có vẻ thông minh, nhưng thực tế lại là một chú cún con ngây thơ.
Có người thậm chí còn dự đoán rằng, sau Tống Miên và Cố Trường Thanh, một con ngựa đen mới của năm nay đã xuất hiện!
Trên mạng, các tài khoản truyền thông đua nhau tổng hợp những nghệ sĩ nổi lên đầy bất ngờ trong năm nay:
“Lội ngược dòng từ toàn mạng ghét bỏ đến ủy viên đạo đức của giới giải trí, Tống Miên đã trải qua điều gì?”
“Người làm thuê trong giới giải trí làm việc để nuôi dưỡng ước mơ, Cố Trường Thanh đã tìm ra tài năng thật sự của mình như thế nào?”
“Âm thầm tích lũy nhiều năm, một lần bùng nổ, bước ngoặt vận mệnh của Lâm Liệt Ảnh bắt đầu từ khi nào?”
Kết luận cuối cùng: Tất cả đều nhờ quản lý.
Hai người trước không cần nói cũng biết là do chị Vưu, còn Lâm Liệt Ảnh cũng nhờ vào sự nâng đỡ của ông chủ và sự thúc đẩy của quản lý mới có cơ hội tham gia chương trình này, từ đó bật lên lần nữa.
Cư dân mạng cười ầm lên, gọi năm nay của giới giải trí là “Năm cải mệnh của các quản lý.”
Trường quay tập 2 của Đêm Sao Mới.
Đạo diễn hỏi Lâm Liệt Ảnh: “Cậu chắc chứ? Muốn hợp tác với Đỗ Ninh à?”
Lâm Liệt Ảnh gật đầu: “Vâng, chủ yếu là… tôi cũng chẳng quen ai khác.”
Đạo diễn: “… Được rồi.”
Vụ bóc phốt Lương Canh vẫn đang là tâm điểm, đạo diễn thật không ngờ Lâm Liệt Ảnh lại mời luôn nhân vật liên quan còn lại tham gia cùng.
Không biết đến lúc đó, độ hot của tập 2 sẽ khủng đến mức nào, chỉ riêng sự tò mò về drama này cũng đủ để kéo hàng loạt khán giả vào xem.
Đạo diễn thật sự không nghĩ rằng một quyết định mời Lâm Liệt Ảnh lại vô tình mang đến nhiều bất ngờ đến thế.
Đúng là số muốn nổi tiếng, có cản cũng cản không nổi.
Ông ấy ngập ngừng hỏi: “À đúng rồi, lần này khi cậu biểu diễn, chị Vưu có đến xem không?”
“Chị Vưu đang chuẩn bị đi công tác.” Lâm Liệt Ảnh gãi đầu: “Chị ấy dạo này bận lắm, thoắt ẩn thoắt hiện, chắc không đến đâu.”
“Ồ… Vậy à.” Đạo diễn thở dài, có chút thất vọng.
Bây giờ cả ê-kíp đều là fan của chị Vưu, ai cũng mong Lâm Liệt Ảnh có thể tranh thủ cơ hội kéo cô đến trường quay lần nữa. Nhưng người ta bận công việc, cũng đành chịu thôi.
Cùng lúc đó, Vưu Dật Tư đang làm thủ tục xin visa.
Chuyến đi này rất nhiều việc lặt vặt, cô có hai điểm đến, một là thảo nguyên nơi sẽ quay phim, hai là thành phố Hoa.
Đến thành phố Hoa, cô còn phải cùng nhà thiết kế Trương Yến Nê tham dự show diễn, hòa nhập vào giới quan hệ của anh ta.
Hai địa điểm cách nhau hàng trăm cây số, để tiện di chuyển, cô còn phải chuẩn bị một chiếc xe riêng bên đó.
Vưu Dật Tư định ghé qua nhà Giang Triển Ba để bàn bạc một số vấn đề.
Trước khi đi, cô nhớ ra Giang Xuyên Triệt ở căn cứ trước đây đã nấu không ít bữa, cảm thấy không thể cứ đi tay không, nên đã tạt qua trung tâm thương mại mua ít quà.
Giang Xuyên Triệt nghe thấy tiếng gõ cửa, cúi đầu gọi: “Bố.”
Trong phòng khách không có tiếng đáp lại, chắc là Giang Triển Ba không có nhà.
Tiếng gõ cửa tạm dừng trong chốc lát, sau đó lại vang lên một cách chừng mực.
Giang Xuyên Triệt ngẩng lên, đặt con dao trong tay xuống, rửa sạch tay rồi ra mở cửa, lễ phép hỏi: “Xin chào, anh chị tìm ai…”
Nhưng khi nhìn rõ người trước mặt, anh hơi sững lại.
Người đến là Vưu Dật Tư.
Cô xách theo một túi đồ trông như quà tặng, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như thường lệ, bình tĩnh, không hề có chút phản ứng nào dù phải chờ ngoài cửa một lúc.
Vưu Dật Tư khẽ gật đầu: “Tìm bố cậu.”
Giang Xuyên Triệt đứng sau cánh cửa, lúc này mới phản ứng lại, vội vàng kéo cửa lùi vào trong để nhường đường.
Anh lấy một đôi dép ra đặt trước mặt cô, sau đó muốn nhận lấy túi đồ trong tay cô, nhưng không hiểu sao, lại căng thẳng đến mức lắp bắp. Cuối cùng, sau khi anh nhận túi đồ, nghe thấy cô bình thản nói “Cảm ơn”, rồi bước thẳng vào phòng làm việc.
Trước đó, Vưu Dật Tư đã báo trước với Giang Triển Ba, nên khi cô gõ cửa, ông ấy liền lập tức ra đón, nhiệt tình bàn luận về thiết bị với cô.
Giang Xuyên Triệt đứng yên tại chỗ một lúc, rồi đột nhiên, anh xoay người thật nhanh, trở về phòng mình, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Anh nhanh chóng tháo tạp dề từ phía sau eo, tiện tay vắt lên lưng ghế, sau đó cúi đầu cởi khuy áo cổ của bộ đồ ở nhà. Nhưng mới được một nửa, động tác lại chậm dần, rồi ngừng hẳn.
Ngón tay anh siết chặt, nắm lấy lưng ghế.
Bố thậm chí còn không báo trước là chị ấy sẽ đến. Cứ thế mà xuất hiện trước mặt chị ấy, thật sự khiến anh cảm thấy rất mất tự nhiên. Nhưng mà… đột nhiên thay một bộ đồ khác rồi mới đi ra ngoài, có khi còn kỳ quặc hơn.
Anh im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn hít sâu một hơi, giơ tay cởi phăng áo qua đầu, thay một chiếc áo thun đơn giản. Sau đó, cúi xuống, nhìn bóng mình phản chiếu trên màn hình máy tính, tỉ mỉ vuốt lại mái tóc đen mềm hơi rối.
Khi cầm lại tạp dề đi ra, lúc ngang qua cánh cửa phòng sách không đóng, anh bất giác siết chặt tay, hơi căng thẳng.
Vưu Dật Tư đang cúi đầu vẽ gì đó trên bàn, vừa vẽ vừa nói chuyện với Giang Triển Ba, không nhìn về phía anh.
Giang Xuyên Triệt về lại nhà bếp, đeo tạp dề vào, rửa tay rồi tiếp tục cắt rau.
Vai anh dần dần thả lỏng.
“Cần đăng ký biển số không?”
“Phải làm thủ tục hải quan, chỉ có thể sử dụng trong thành phố cửa khẩu.” Giang Triển Ba trầm ngâm nói: “Bên thành phố Hoa, bằng lái trong nước có thể dùng khoảng một năm, quá hạn thì bắt buộc phải thi bằng lái tại địa phương.”
“Xe cũng có thể vận chuyển sang đó?”
“Có thể, nhưng sẽ hơi phiền một chút. Nếu cần, có thể bắt đầu làm thủ tục ngay từ bây giờ.”
“Được.” Vưu Dật Tư khoanh một nét trên giấy, đặt bút xuống: “Cảm ơn.”
“Nhất định phải chú ý an toàn.” Giang Triển Ba dặn dò: “Cô quen hành động một mình, nếu đi cùng người khác có thể sẽ gây cản trở. Nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ phía sau.”
“Đó chính là điều tôi cần.” Vưu Dật Tư bắt tay với ông ấy.
Sau khi giải quyết xong vấn đề quan trọng nhất, Giang Triển Ba nói: “Ở lại ăn bữa cơm nhé? Cô cũng biết tay nghề của Tiểu Giang mà.”
Vừa nói, ông ấy vừa đưa cô ra phòng khách.
Nhà của Giang Triển Ba và văn phòng của ông ấy đúng là hai phong cách hoàn toàn khác biệt.
Văn phòng rộng lớn nhưng trống trải, chỉ có bàn làm việc, tủ hồ sơ, hai bộ sô pha gỗ, ngoài ra chỉ còn lại cốc trà và con dấu. Còn nhà riêng của ông ấy thì lại có một cảm giác rất đỗi ấm cúng.
Không gian rộng rãi nhưng không hề lạnh lẽo, đồ nội thất đầy đủ phong phú, tông màu ấm áp, khắp nơi phảng phất mùi hương gỗ, mọi góc nhìn đều toát lên sự mềm mại và ấm cúng.
Ở đây không có TV, thay vào đó là một bức tường lắp máy chiếu cỡ lớn, hiệu ứng hình ảnh rất tốt, dù dưới ánh sáng tự nhiên cũng không hề bị mờ tối.
Nhìn đống đôn mềm và chăn tua rua bày biện trong phòng khách, Vưu Dật Tư lặng thinh một lúc, hơi không biết nên ngồi xuống thế nào.
Cuối cùng, cô chắp tay ngồi xuống sô pha, im lặng nhìn Giang Triển Ba bật màn hình chiếu, rồi mới phát hiện sau lưng mình bị bao vây bởi cả đống gối ôm và thú nhồi bông.
Trên bàn trà đặt sẵn trái cây đã rửa sạch, thậm chí còn được bày đĩa, có cả một ít bánh ngọt.
Giang Triển Ba nhìn túi quà đặt trên bàn, cười nói: “Khách sáo thế, còn mang theo quà nữa.”
“Tôi ăn chực không ít bữa rồi.”
Giang Triển Ba bật cười: “Nó nên thế mà, bản thân nó cũng rất vui khi được nấu cho cô ăn…”
Tiếng dao thái trong bếp bỗng nhiên lớn hẳn.
Một lát sau, Giang Xuyên Triệt bưng món ăn lên bàn, nói: “Có thể ăn rồi.”
Giang Triển Ba tự đi lấy bát đũa, còn Vưu Dật Tư vào bếp rửa tay.
Khi quay ra, vô tình lướt qua Giang Xuyên Triệt.
Anh giống như con vật nhỏ bị giật mình, mặt vẫn bình tĩnh, ánh mắt dường như không hề dao động, nhưng gần như dán sát vào cánh cửa tủ lạnh mà đi qua.
Vưu Dật Tư nghi hoặc liếc nhìn anh một cái.
Sau khi ăn xong, Giang Xuyên Triệt dọn dẹp bàn ăn, bỏ bát đũa vào máy rửa chén, rồi cuối cùng cũng ngồi xuống.
Anh ngồi cách hai người kia rất xa, trên một chiếc đôn mềm.
Một lúc sau, anh im lặng gọt lê.
Giang Triển Ba thấy anh đã gọt gần hết cả đĩa lê, bèn lên tiếng ngăn lại: “Đủ rồi đủ rồi, vất vả cho con quá.”
Nhưng rồi, hai người lại nhìn anh đẩy cả một đĩa lê được tỉa thành hình thỏ con về phía họ, còn đưa kèm một hộp tăm.
Anh có làn da trắng, mái tóc đen mềm mượt, dưới ánh sáng lấp lánh ánh lên chút sáng nhạt. Lúc cúi đầu, hàng mi buông xuống, che đi đôi mắt. Ngón tay đan vào nhau, đầu ngón tay ửng hồng.
Ở nhà, anh không đeo kính, nên đường nét quanh mắt và sống mũi càng rõ ràng hơn.
Rất đẹp, nhưng là một kiểu đẹp không mang tính công kích, khiến người khác cảm thấy anh rất ngoan ngoãn.
Cứ như thể chỉ cần ai đó bảo anh ngẩng đầu thì anh sẽ ngoan ngoãn làm theo.
Nhưng ánh mắt lại không dám nhìn vào phía đối diện, chỉ nhìn xuống dưới, chỉ có thể thấy hàng mi dài phủ xuống.
Khác với Cố Trường Thanh – con thỏ già lọc lõi nhai cỏ, anh giống như một con thỏ trắng nhút nhát, cẩn thận chống chân đứng dậy, khẽ vươn mình lên bám vào chuồng, ngẩng đầu nhìn người đối diện. Chỉ cần chạm nhẹ vào gáy, thậm chí cả chỏm đuôi nhỏ cũng sẽ run lên.
Vưu Dật Tư cũng không hiểu tại sao anh lại sợ mình như vậy. Nhưng mà, người sợ cô thì nhiều rồi, cô cũng chẳng bận tâm làm gì.
Cô khẽ chỉ về túi quà trên bàn, nói: “Tặng cậu đấy.”
Giang Xuyên Triệt sững sờ một chút, rồi vội vàng giơ tay ra, cẩn thận kẹp lấy một góc túi, nhẹ nhàng nhấc lên, cánh tay anh ôm ngang, giữ chặt vào lòng.
Anh nói: “Cảm ơn chị.”
Vưu Dật Tư khẽ gật đầu, tiện thể hỏi: “Viết có suôn sẻ không?”
“Rất suôn sẻ.” Anh cũng gật đầu: “Đã bắt đầu viết chính văn rồi.”
“Sau này cậu đã nghĩ thông suốt về thế giới quan chưa?”
“Rồi ạ.” Giang Xuyên Triệt càng dùng sức gật đầu: “Thế giới này vốn dĩ là một xã hội loài người bình thường. Từ hòa bình, phồn vinh đến khi bước vào thời kỳ tận thế, tất cả đều đã được thiết lập xong hết rồi.”
Thấy ánh mắt Vưu Dật Tư khuyến khích mình tiếp tục nói, Giang Xuyên Triệt tạm thời quên đi cảm giác xấu hổ khi nói về tiểu thuyết của mình trước mặt người lớn, tiếp tục: “Tất cả bắt nguồn từ lòng tham không đáy của một số người. Họ muốn dùng thuốc để kiểm soát tinh thần kẻ khác. Trong quá trình thử nghiệm, do rò rỉ thuốc, một thảm họa quy mô lớn đã xảy ra, khiến thế giới bắt đầu…”
“Là như vậy à?” Vưu Dật Tư nhẹ giọng hỏi.
Không biết vì sao, giọng cô đột nhiên trở nên rất nhẹ: “Chính là bắt đầu từ lúc đó sao?”