Quản Lý Siêu Năng Lực Đã Trở Nên Nổi Tiếng

Chương 53

Giang Xuyên Triệt nghiêm túc gật đầu.

“Được.”

Sau một khoảng lặng, Vưu Dật Tư ngước mắt lên. Ánh mắt cô nghiêm nghị đến mức gần như khiến người khác không dám nhìn thẳng, nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh, nói: “Đến thành phố Hoa, chúng ta sẽ bắt gọn bọn họ trong một mẻ lưới.”

Giang Xuyên Triệt không biết vì sao cô đột nhiên nói với mình điều này, nhưng anh vẫn tỏ ý tin tưởng, một lần nữa gật đầu mạnh mẽ.

Không có nhiệm vụ nào cô không thể hoàn thành, cô là kẻ mạnh tuyệt đối, cũng là nhân vật chính mang dáng dấp anh hùng.

Sau khi Vưu Dật Tư chào tạm biệt bọn họ, Giang Xuyên Triệt quay về phòng, cuối cùng cũng mở túi quà ra.

Bên trong là một chiếc tai nghe chụp tai màu trắng. Anh cẩn thận đặt hộp lên bàn, cầm tai nghe lên đeo vào, kết nối bluetooth.

Một lúc sau, nhìn vào bóng mình phản chiếu trên màn hình máy tính, Giang Xuyên Triệt bỗng im lặng, nhìn chằm chằm một hồi.

Không biết vì sao, anh có cảm giác mình đội cái này lên trông như vừa mọc thêm hai tai thỏ trắng.

Trường quay của Đêm Sao Mới.

Lâm Liệt Ảnh sắp lên sân khấu, có chút hồi hộp.

Chương trình mỗi tập đều có một phần trình diễn để kiểm tra thành quả học tập của họ. Đối với khán giả, có vẻ như chỉ cách một tập, nhưng thực tế giữa hai lần ghi hình là khoảng thời gian tập luyện không hề ngắn.

Lâm Liệt Ảnh cảm thấy mình chẳng có thiên phú ca hát, có hát cả đời cũng không thể trở thành ca sĩ đình đám, còn về vũ đạo thì lại bắt đầu quá muộn, chỉ có thể nói tay chân còn tạm gọi là linh hoạt. Qua quãng thời gian tập luyện này, anh ấy cũng đã nhìn rõ con đường phía trước của mình trong lĩnh vực ca hát và vũ đạo chẳng mấy rộng mở.

Không làm mất mặt thì được đó, nhưng để có lợi thế từ đó thì đúng là giấc mơ hão huyền.

Lâm Liệt Ảnh cảm thấy độ hot của mình bây giờ chỉ là tạm thời, đến khi chương trình kết thúc, mọi người quên mất vụ đánh nhau kia thì anh ấy cũng sẽ bắt đầu flop thôi.

Dù có chút lo lắng, nhưng anh ấy cũng chẳng bận lòng quá nhiều.

Trước núi tất có đường, cùng lắm thì đi diễn tấu hài cũng được.

Đỗ Ninh cũng đã đến, hỏi anh ấy: “Tập luyện ổn chưa?”

Lâm Liệt Ảnh gật đầu: “Đã cố gắng hết sức rồi, nhưng trình độ của tôi thì ai cũng biết mà.”

Đỗ Ninh không nhịn được bật cười, nói: “Anh không cần lo lắng thế đâu, tôi cảm giác lúc nào anh cũng nghĩ mình chẳng có lý do gì để nổi tiếng.”

“Càng hiểu nhiều càng thấy bản thân bình thường.” Lâm Liệt Ảnh nghiêm túc nói: “So với nhiều người giỏi như vậy, tôi dường như chẳng là gì cả.”

Đỗ Ninh lắc đầu.

“Anh có rất nhiều điểm đáng để người khác yêu thích.” Cô ấy nói: “Nếu không thì trong nhóm cũ có bao nhiêu người như thế, tại sao chỉ có anh trở thành top nổi tiếng chứ?”

Anh ấy thăm dò hỏi: “Vì tôi đẹp trai?”

“Không, vì anh có từ trường của riêng mình.” Đỗ Ninh nói: “Hầu hết mọi người đều có gương mặt mờ nhạt, thế nên chúng ta sẽ bị thu hút bởi những người có từ trường mạnh, vô thức bị họ hấp dẫn. Anh biết chị Vưu rất nổi tiếng chứ?”

Lâm Liệt Ảnh chưa từng nghe qua lý thuyết này, nhưng vẫn gật đầu.

“Nếu những việc chị ấy làm được thay bằng một gã đàn ông trung niên bụng bia làm thì liệu có ai phát cuồng vì ông ta không?”

“Không đâu. Mọi người yêu thích chị Vưu không chỉ vì chị ấy đủ mạnh mẽ, mà còn vì chị ấy có từ trường riêng và hoàn toàn không hay biết về sức hút của mình. Dường như trong thế giới của chị ấy, mọi thứ vốn dĩ phải như vậy.”

“Tống Miên chắc anh cũng biết nhỉ? Cô ấy cũng là kiểu người có từ trường. Ngay từ ánh nhìn đầu tiên, cô ấy đã khiến người khác gán cho mình một nhãn mác rất rõ ràng. Chính vì vậy, chỉ cần có cơ hội thể hiện bản thân, cô ấy sẽ nhanh chóng được yêu thích.”

“Anh có thể dùng một từ đầy màu sắc để đánh giá cô ấy, như “chảnh”, “độc miệng” hay “khoa trương”. Nhưng anh có thể dùng những từ như thế để nói về tôi, về đạo diễn ở đây, hay những thí sinh khác không?”

Lâm Liệt Ảnh vô cùng kinh ngạc.

“Anh cũng vậy, anh có màu sắc riêng. Điều này thậm chí không liên quan nhiều đến việc anh có đẹp trai hay không, bởi vì anh là Lâm Liệt Ảnh.” Đỗ Ninh nói: “Thả lỏng đi.”

Lâm Liệt Ảnh lên sân khấu, cầm lấy micro, vẫn còn liếc mắt nhìn về phía Đỗ Ninh vài lần.

Anh ấy nghĩ đến chị Vưu, cảm thấy lời của Đỗ Ninh rất có lý. Những trải nghiệm bí ẩn, năng lực chưa ai biết rõ, cùng khí chất có thể khiến người khác vô điều kiện đi theo của chị Vưu là những thứ không ai có được.

Có lẽ trong người anh ấy cũng có một loại từ trường nào đó mà chính anh ấy chưa phát hiện ra.

Lâm Liệt Ảnh lấy lại tự tin.

Ca khúc này là do Đỗ Ninh viết cho anh ấy. Hai người đã miệt mài trong phòng thu suốt mấy đêm liền, cuối cùng mới hoàn thành một bản thu ưng ý. Đây cũng là single đầu tiên thực sự thuộc về anh ấy.

Giấc mơ còn dang dở thời còn ở trong nhóm nhạc nam, sau khi gặp chị Vưu, vòng vèo một hồi lại trở thành hiện thực. Và thật trùng hợp, người sáng tác nhạc và viết lời vẫn là Đỗ Ninh.

Ca khúc này như một sự tái hiện hoàn hảo hành trình của anh ấy vậy – từ lúc ra mắt với tư cách thành viên nhóm nhạc nam, liên tục thất bại, hết lần này đến lần khác đổi công ty, rồi cuối cùng gặp được chị Vưu.

Mây tan trời sáng, bầu trời quang đãng.

Đang chìm đắm trong bài hát, cánh cửa trường quay bỗng bị đẩy ra.

Người đến không gây ra tiếng động, gần như chẳng ai chú ý, chỉ lặng lẽ tựa vào tường nghe một lúc.

Lâm Liệt Ảnh sắp hát đến đoạn kết mới ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy liền giật mình.

Chị Vưu!

Anh ấy suýt chút nữa lệch tông, vội vàng điều chỉnh giọng, cố gắng hát nốt phần còn lại của bài.

Chẳng phải chị Vưu đang rất bận sao? Sao lại đến đây xem anh ấy biểu diễn thế?

Bởi vì ánh mắt anh ấy không kìm được mà dời về phía ấy, những người khác trong trường quay cũng dần nhận ra và ngoái đầu nhìn theo.

Ai nấy đều hoảng hốt!

Vưu Dật Tư vẫn đội chiếc mũ bóng chày, lúc này đang nhìn lên sân khấu, khẽ nâng vành mũ lên một chút.

Nhận thấy những ánh mắt đổ dồn về phía mình cùng sự xôn xao sắp sửa bùng nổ, cô giơ một ngón tay đặt lên môi ra hiệu im lặng.

Mọi người lập tức che miệng tỏ ý đã hiểu, ngay cả quay phim cũng không nhịn được mà xoay máy quay về phía cô.

Đợi đến khi Lâm Liệt Ảnh hát xong, mặc bộ trang phục sân khấu lòe loẹt như chim công chạy xuống, cô mới giơ tay đặt lên vai anh ấy, đẩy nhẹ ra sau.

Lâm Liệt Ảnh ngớ người, còn tưởng mình bị chị Vưu ghét bỏ.

Không ngờ, chị Vưu chỉ liếc nhìn một cái, rồi nói: “Cũng đẹp trai đấy.”

Anh ấy sững sờ luôn.

Anh ấy không nghe nhầm đấy chứ? Chị Vưu đang khen anh ấy á?

Anh ấy nhớ lại lần đầu tiên gặp chị Vưu ở công ty mấy tháng trước, chị Vưu ngồi sau bàn làm việc, lạnh lùng vô cảm nhận xét: “Cũng tạm.”

Trong mắt chị Vưu, mọi gương mặt đều giống nhau, chỉ là vỏ bọc cho một thân phận. Ngoại hình có thể là điểm đặc trưng, là vỏ ngụy trang, là lợi thế, nhưng tuyệt đối không phải thứ đáng để khen ngợi.

Vậy mà bây giờ chị Vưu lại khen anh ấy, chị ấy khen anh ấy đẹp trai.

Sau khoảnh khắc ngơ ngác ngắn ngủi, trong lòng Lâm Liệt Ảnh bỗng bay bổng như muốn lên tận trời!

Anh ấy hào hứng dí sát mặt lại, nghiêng bên này nghiêng bên kia để khoe với chị Vưu: “Chị nhìn đi! Hôm nay lớp trang điểm này hợp với em đúng không? Chị thấy đường kẻ bạc trên mặt em không? Là vẽ lên đó! Còn lông mày của em nữa, em đổi dáng khác rồi! Còn nữa…”

Vưu Dật Tư đưa mu bàn tay đẩy mặt anh ấy sang một bên, lách qua rồi đi thẳng.

Lâm Liệt Ảnh: “…”

Chưa tự mãn được quá nửa phút đã bị dội ngay gáo nước lạnh.

Chị Vưu trao đổi với tổ chương trình, nói rằng có thể trong tháng tới cô sẽ ở nước ngoài, khả năng cao không liên lạc được. Nếu có chuyện gì thì tìm Vương Tiểu Hàm bên Starfish Entertainment xử lý.

Đạo diễn vội vàng gật đầu, rối rít nói hôm nay có thể gặp được cô cũng là vinh hạnh lắm rồi.

“Phần cuối chương trình chắc tôi sẽ kịp về.” Vưu Dật Tư ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi sẽ cố gắng nhanh nhất có thể.”

“Được được, không vấn đề gì đâu chị Vưu!”

Cô dặn Lâm Liệt Ảnh đừng gây chuyện, lo mà quay chương trình cho tốt.

Lâm Liệt Ảnh ôm gối cuộn tròn trên ghế sofa trong phòng nghỉ, vẫn còn tủi thân vì lúc nãy bị chị Vưu đẩy ra. Nghe thấy vậy, anh ấy thều thào: “Nhỡ em gây chuyện thì sao?”

Chị Vưu lập tức giơ tay gõ nhẹ lên đầu anh ấy.

Lực không mạnh, nhưng Lâm Liệt Ảnh vẫn ôm đầu làm quá lên: “Nhỡ người ta bắt nạt em thì sao?!”

“Vậy chờ tôi về xử lý cậu ta.” Giọng chị Vưu bình thản, rồi đóng cửa lại: “Ngoan ngoãn nghe lời đi.”

Lâm Liệt Ảnh cuộn mình trên sofa, nhìn cánh cửa đã khép, lắng nghe tiếng bước chân xa dần.

Một lúc sau, anh ấy mới với lấy gối ôm lên, chôn mặt vào trong.

… Hu hu hu.

Chị à, ngừng tỏa ra quyến rũ đi!

*

Trên máy bay, Tống Miên vẫn đang lướt Weibo.

Cô ấy không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, cũng may chị Vưu không chơi mạng xã hội, chứ không cảnh tượng chắc khó mà tưởng tượng nổi.

Sau khi tập thứ hai phát sóng, cư dân mạng vừa mới yên ổn được một chút lại bùng nổ lần nữa.

Tổ chương trình đã cắt ghép phần tương tác giữa Vưu Dật Tư và Lâm Liệt Ảnh vào tập này!

Từ lúc cô xuất hiện dưới khán đài xem anh ấy biểu diễn, đến khoảnh khắc cô đưa ngón tay ra hiệu bảo mọi người im lặng để anh ấy hát, rồi đến màn tương tác hậu sân khấu.

Cảnh Lâm Liệt Ảnh hào hứng như con công xòe đuôi khoe lớp trang điểm của mình với chị Vưu, sau đó lại bị chị Vưu vô tình đẩy ra, đến dáng vẻ tiu nghỉu của anh ấy.

Cư dân mạng gào thét!

[Đù!!! Hóa ra Lâm Liệt Ảnh cũng là người của Starfish Entertainment à? Quản lý của anh ấy chính là chị Vưu sao?!]

Vậy là bỗng chốc, cái meme “Đợi đó, để tôi gọi quản lý của tôi đến đánh cậu.jpg” ngay lập tức trở nên cực kỳ hài hước, đồng thời mang tính uy h**p cực mạnh.

[Quản lý của anh ấy là người thật sự biết đánh nhau mà! Nếu ai dám bắt nạt Lâm Liệt Ảnh, có khi anh ấy thật sự sẽ đi than trách, làm nũng rồi gọi chị Vưu đến xử lý mất thôi.]

[Thảo nào tập trước Lâm Liệt Ảnh cứ nhắc mãi về quản lý của mình, là vì quản lý chính là chị Vưu.]

[Còn phải nói sao? Ai mà có quản lý là chị Vưu thì không khoe nát nước luôn ấy chứ? Thế mà anh ấy còn nhịn được đến giờ, để cư dân mạng đều cảm thấy anh ấy quá đỉnh. Không hổ danh là người có thể vừa dạy dỗ Lương Canh vừa cứu người mà vẫn giấu nhẹm chuyện này bấy lâu, thật sự nhịn giỏi ghê.]

[Tên nhóc Lâm Liệt Ảnh này có phúc lắm đấy! Cậu làm thế nào mà chui được vào dưới trướng chị Vưu thế hả?]

Đây chính là tiếng lòng của vô số người.

Đến khi ống kính quay đến hậu trường, thấy chị Vưu nói phải đi công tác nước ngoài, nhưng sẽ kịp về cho đợt tổng kết, cư dân mạng lập tức đánh hơi thấy tiềm năng để “ship” rồi.

Sau đó khi nhìn thấy Lâm Liệt Ảnh tủi thân hỏi: “Nếu có người bắt nạt em thì sao?”

Chị Vưu vỗ nhẹ vào đầu anh ấy, lạnh nhạt đáp: “Chờ tôi về xử lý cậu ta.”

[Vầy mà còn không ship à?]

[Nếu ngay cả thế này còn không ship thì ship cái gì nữa? Dập đầu lạy à?]

Thế là một couple mới của chị Vưu ra đời chỉ sau một đêm!

Cư dân mạng điên cuồng phân tích, fanfic bắt đầu tràn lan, thiết lập nhân vật chính là một chú cún con ngốc nghếch thích gây chuyện và người chủ đáng tin cậy lúc nào cũng phải lo lắng cho nó.

“Em gây chuyện rồi phải làm sao đây?”

“Tôi gánh.”

“Em bị người ta bắt nạt thì sao?”

“Tôi diệt hắn.”

Hay lắm, trước đây dù couple của chị Vưu với ai thì cũng là quan hệ giữa người với người. Còn lần này, thôi xong rồi, là quan hệ giữa người và cún luôn.

Không biết Lâm Liệt Ảnh thấy xong sẽ tru tréo thế nào, có khi lại la ầm lên là mình bị biến thành cún mất. Nhưng trong mắt Tống Miên… Ừm, đúng là hợp thật đấy, cứ ngoan ngoãn làm cún con đi thôi.

Cô ấy ôm lấy tay chị Vưu, tựa đầu vào vai, chụp một tấm selfie gửi cho Lâm Liệt Ảnh.

Cô ấy còn định nhắn thêm một câu nữa, nhưng vừa mở tin nhắn thì phát hiện mình đã bị chặn.

Ha ha, Tống Miên cười khinh thường.

Mấy người có couple với chị Vưu thì đã sao? Chỉ có tôi mới có thể ôm chị Vưu thân mật thế này thôi! Ganh tị đi ha!

Máy bay cất cánh.

Chuyến này là do Trương Đống Quốc sắp xếp riêng. Ông ta vì không thể theo sư phụ đến thành phố Hoa làm nhiệm vụ mà đau lòng muốn chết. Dù Vưu Dật Tư đã nói rõ không cần, ông ta vẫn khăng khăng thề sẽ nhanh chóng giải quyết xong công việc rồi đến tiếp ứng cho sư phụ.

Máy bay rời sân bay thành phố Hải, những tòa nhà dưới mặt đất dần thu nhỏ lại, mặt biển vàng óng ánh hiện ra trong tầm mắt, rồi lại từ từ chìm vào trong mây.

Vưu Dật Tư nhận ra Tống Miên đang tựa vào mình, cô hơi nghiêng đầu liếc nhìn một cái, sau đó quay đi, không quá bận tâm.

Xuống máy bay rồi, cô sẽ có thể tự do lái Black Knight tung hoành.

Bình Luận (0)
Comment