Thành phố Hoa nằm ở vĩ độ thấp, là một thành phố cảng ven biển, quanh năm nhiệt độ thường trên 25 độ C. Dòng sông chảy ra biển uốn lượn xuyên suốt thành phố, tựa như viên hổ phách xanh lam được khảm lên lớp y phục sang trọng.
Thành phố này có rất nhiều biệt danh, có người gọi là thủ đô thời trang, có người lại gọi là sào huyệt của d*c v*ng và tội ác. Có người tránh xa nó như tránh dịch, cũng có người đổ xô tìm đến. Nơi phồn hoa như lò thiêu tiền, cũng thường là hang ổ tội phạm.
“Trị an ở địa phương phân hóa cực kỳ rõ rệt. Khu trung tâm thì đèn hoa rực rỡ, ca múa tưng bừng, nhưng khu xa trung tâm và những nơi tụ tập ăn chơi thì tuyệt đối đừng tới, rất dễ bị mất đồ.” Đạo diễn Hàn Dương nghiêm túc nói: “Nhẹ thì mất ví, nặng thì mất… cả nội tạng.”
“Còn nữa, ở đây có một số bang hội. Những tổ chức này ở thành phố Hoa có thể tồn tại hợp pháp, thỉnh thoảng còn ra đường tổ chức “team building”. Nếu mọi người gặp phải thì tốt nhất mau tránh xa, đừng quấy rầy họ là được, bình thường họ sẽ không gây chuyện đâu.”
“Nhưng tốt nhất vẫn là đừng rời khỏi nơi ở. Lỡ mà vướng phải mâu thuẫn giữa các bang hội thì có mọc cánh cũng khó thoát được, đừng coi thường, họ có thể có súng đấy.”
Vừa xuống máy bay, Tống Miên lập tức bám chặt lấy chị Vưu, vội vã gật đầu:
“Chị Vưu đi đâu em đi đó.”
“Nếu tôi đi đấu súng thì sao?” Vưu Dật Tư liếc sang, bất thình lình buông một câu lạnh tanh.
Mọi người: “…”
Chị Vưu đúng là có khiếu hài hước.
Chuyện tưởng như không thể xảy ra, nhưng bởi vì những tin đồn và lý lịch ly kỳ của chị Vưu, nghe vào tai lại nửa thật nửa đùa, càng nghĩ càng buồn cười.
Ha ha, chị Vưu đúng là biết dùng meme của chính mình ghê!
Tống Miên cũng cười hùa theo, mạnh miệng nói: “Vậy em sẽ lái xe cho chị Vưu…”
Cả đám người không ai để ý là chị Vưu không trả lời, cứ cười đùa ríu rít mà lần lượt lên xe.
Thành phố Hoa có lịch sử tồn tại từ lâu đời, nhưng lịch sử phát triển lại chưa dài. Vài chục năm trước, từ khi trở thành cảng biển thông thương, nhờ vào ưu thế tự nhiên về địa lý, kinh tế và văn hóa mới dần phát triển.
Chính vì vậy mà trong thành phố xen lẫn rất nhiều công trình cổ, chỉ cần nhìn những vệt nước mưa nhuộm đen từng bức tường trắng nhọn đầu bên kia bờ sông là có thể thấy được dấu vết thời gian.
Xe chạy dọc theo bờ sông, đoạn đường đi qua tạm thời đều là khu vực yên ổn, đường phố bằng phẳng rộng rãi, kiến trúc ven đường mới mẻ, cửa kính sạch bong, xe sang xuất hiện với tần suất liên tục, cảm giác xa hoa như lơ lửng trong không khí.
Tống Miên áp sát bên cửa sổ xe nhìn ra ngoài, cảm thán: “Nhiều gái xinh quá trời.”
Nhìn bộ đồ và túi xách họ đeo, cô ấy lại nói tiếp: “Giàu thật đấy.”
Cô ấy ngồi lại ngay ngắn, rồi hỏi: “Ở đây không mặc đồ hiệu là không được ra đường à?”
Tống Miên lẩm bẩm: “May mà em không nghe lời đạo diễn mặc đồ thường, không thì ở đây trông em như một con chó quê mùa, chịu gì nổi.”
Vưu Dật Tư tựa vào ghế, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lướt qua từng nắp cống trên đường.
Đến khách sạn, Tống Miên vẫn còn háo hức muốn ra nhà hàng xem thử, vừa định bước ra thì đã bị chị Vưu giữ lại.
“Chỉ gọi món giao tận phòng.” Cô nói: “Trong khách sạn này còn có người khác ở, đừng tùy tiện ra chỗ công cộng.”
Tống Miên ngơ ngác gật đầu, rồi lại nghe cô dặn tiếp: “Đồ uống phải có niêm phong, không niêm phong thì không được uống.”
Vưu Dật Tư nghiêm túc như thế, khiến Tống Miên cũng căng thẳng theo, cô ấy nhỏ giọng hỏi: “Chị Vưu, chỗ này cũng có băng đảng xã hội đen hả?”
“Ở đây phổ biến một loại m* t** dạng pha uống, bỏ vào đồ uống gần như không màu không vị, chỉ một lượng rất nhỏ cũng đủ gây nghiện, thường được sử dụng trong các buổi tiệc.” Vưu Dật Tư mặt không biến sắc mà dọa cô ấy, nếu có thể khiến cô ấy bỏ ý định đi chơi phố thì càng tốt: “Chúng ta chỉ ở đây hai đêm thôi, ráng nhịn đi, đến địa điểm quay rồi hẵng tính.”
Tống Miên nghe xong, hoảng hốt gật đầu lia lịa.
Cô ấy hạ giọng thì thào: “Thứ đó chỉ cần ra tay là chắc chắn trúng chiêu liền à? b**n th** vậy sao?”
“Thủ đoạn kiểu đó có rất nhiều, chẳng qua là vì trong nước kiểm soát m* t** rất nghiêm ngặt, mà các loại khác lại không gây nghiện mạnh bằng thứ này, nên ở đây độ nguy hiểm của nó mới càng nổi bật.”
Vưu Dật Tư bình thản nói: “Nếu ông chủ trước mất tích ở khu vực này, rất có khả năng có liên quan đến thứ đó.”
Tống Miên nghe vậy lại càng sợ hãi.
Cô ấy càng nghĩ càng thấy có lý. Ông chủ trước của cô ấy chơi bời sa đọa, nơi ra vào toàn là sòng bạc, có bị ai theo dõi rồi dính dớp gì đó cũng không phải không thể.
Thấy cô ấy như con chim nhỏ sợ cành cong, Vưu Dật Tư im lặng giây lát rồi nói thêm: “Cũng không cần quá lo lắng.”
Cô khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ, những tòa nhà không quá cao và dòng sông xanh ngắt chảy xuyên thành phố. Ở đây rất hiếm thấy bóng dáng trẻ con, ven sông toàn là xe cộ qua lại và người lớn ăn mặc bảnh bao.
Cô nói: “Có tôi ở đây, tạm thời sẽ không sao.”
Chỉ một câu nói đã nhanh chóng trấn an được Tống Miên.
Có chị Vưu ở đây thì còn sợ gì nữa?
Cho dù có băng đảng nào thật sự trèo cửa sổ vào ám sát thì có khi chị Vưu còn xả cả băng đạn tiễn cả đám đó xuống suối vàng luôn ấy chứ.
Đi theo bên cạnh một chiến thần huyền thoại như thế thì ai có thể an toàn hơn cô ấy chứ?
Vưu Dật Tư cũng nhắc nhở những người khác trong đoàn phim, thế nên suốt buổi tối hôm đó, tất cả đều ngoan ngoãn ở yên trong phòng, không một ai dám lén lút ra ngoài.
Đoàn phim đặt phòng suite, Vưu Dật Tư và Tống Miên mỗi người một phòng ngủ, ở giữa là phòng khách thông nhau.
Lúc đang ăn tối, Tống Miên đã thấy chị Vưu đang nghịch thứ gì đó ở phòng khách.
Cô ấy hỏi: “Chị Vưu, thứ gì đấy ạ?”
Vưu Dật Tư ngẩng đầu, liếc nhìn chiếc ăng-ten nhỏ dựng đứng trên bàn, đáp: “Máy báo động tự động.”
Tống Miên: “?”
“Căn phòng này chỉ cài nhận diện cho hai chúng ta. Người nào khác bước vào sẽ tự động báo động cho chúng ta biết.”
Cô đứng dậy, ném cho Tống Miên một chiếc màn hình nhỏ: “Mang theo bên người.”
Tống Miên đờ đẫn nhìn cô, đây là cảnh trong phim đặc vụ đấy à?
Cô ấy ngẩn ra mất một lúc lâu mới buông miếng bánh ngọt trong tay xuống, nói: “Chị… chị không phải thật sự đang làm nhiệm vụ đấy chứ?”
Tuy trong lòng cô ấy luôn biết thân phận của chị Vưu không hề tầm thường, lại còn thân thiết với mấy huấn luyện viên trong căn cứ, chắc chắn đã trải qua những chuyện không giống người thường. Nhưng Tống Miên cũng biết điều, chuyện gì cần giả ngốc thì phải giả ngốc, mọi người cùng vờ như không biết thì đều sẽ qua thôi, nếu thực sự hỏi thì đã thành việc ngoài xã hội, ít hóng thì tốt hơn.
Trên mạng vẫn hay có mấy câu đùa kiểu nếu bạn bắt gặp một người đang bán bánh kếp bên đường mà bánh bị nát te tua thì cũng đừng vạch trần, cứ âm thầm rời đi, có thể người ta đang làm nhiệm vụ đó.
Tống Miên cảm thấy tình huống trước mắt mình bây giờ chính là như thế.
Vưu Dật Tư ngồi xổm trước ghế sofa, chống đầu gối, lặng lẽ nhìn cô ấy.
Tống Miên chỉ dám nhìn chị Vưu mấy giây đã không có lá gan đó nữa, lập tức đập tan lòng hiếu kỳ của mình, nghiêng người chụp lấy thiết bị nhỏ trên bàn, ôm vào ngực, dứt khoát nói: “Cảm ơn chị Vưu!”
Tối hôm đó, cô ấy thậm chí không dám lắng nghe động tĩnh bên ngoài, sợ chẳng may lại nghe thấy âm thanh của làm nhiệm vụ bí mật nào đó.
May mà đêm nay rất yên tĩnh, vì căn phòng đối diện hoàn toàn không có ai ở.
Buổi tối ở thành phố Hoa, chưa bao giờ thiếu những hoạt động giải trí.
Trương Yến Nê thấp thỏm đợi rất lâu, cầm ly rượu lắc ít nhất cả tiếng đồng hồ, lắc đến mức lòng cũng rối bời.
Bạn bên cạnh hỏi: “Người mẫu của cậu còn chưa tới à?”
“Sắp rồi, sắp rồi.” Trương Yến Nê bồn chồn đáp: “Cô ấy đáng để chờ mà.”
Mọi người xung quanh liếc nhau, tuy không mấy đồng tình nhưng vẫn hiểu được sự si mê của một nhà thiết kế đối với nàng thơ định mệnh của mình.
Dù vậy, cũng chẳng ai xem là chuyện gì to tát, dù là người đẹp bình dân hay siêu mẫu nổi tiếng, nơi này đã quá quen thuộc với những gương mặt như vậy rồi.
Cuối cùng, Trương Yến Nê cũng nhận được tin nhắn.
[Tới rồi.]
Anh ta lập tức bật dậy nói: “Tôi ra cửa đón cô ấy vào.”
Trương Yến Nê đứng đợi một lúc dưới mái hiên ngắn ngoài cửa, nhìn quanh mà không thấy người quen nào bước xuống từ xe đang đỗ.
Một lúc sau, cuối cùng cũng có người gọi từ phía sau: “Anh Trương.”
Âm điệu quê nhà quen thuộc khiến Trương Yến Nê giật mình, anh ta quay phắt lại liền nhìn thấy Vưu Dật Tư.
Cô cao ngang ngửa anh ta, nhưng đứng cạnh nhau lại khiến anh ta có cảm giác mình thấp hơn một cái đầu. Trương Yến Nê thoáng sững người, sau đó vội vàng chỉ tay vào trong: “Chờ cô mãi, đi bên này.”
Vưu Dật Tư khẽ gật đầu, đi theo anh ta vào trong.
Trương Yến Nê không nhịn được lại liếc nhìn cô mấy lần.
So với sự hào nhoáng phù phiếm của đám người đi đường xung quanh, sự xuất hiện của cô lại vô cùng giản dị và kín đáo – một chiếc áo len cổ lọ dày màu đen, không ôm sát người, kết hợp với quần jean xanh đậm ống rộng thoải mái. Tóc cô được chải gọn và buộc chặt ra sau, trên mặt đeo một chiếc kính râm vuông.
Nếu có điểm nào nổi bật thì là đôi bốt mũi nhọn bóng loáng dưới chân, cùng hai chiếc nhẫn trên tay, mỗi tay một chiếc.
Chỉ với dáng người và khí chất ấy, dù ăn mặc đơn giản thế nào, cô vẫn toát lên vẻ như một siêu mẫu đang dạo phố.
Trương Yến Nê dẫn cô vào phòng, trong lòng có chút tự hào.
Anh ta giới thiệu với bạn bè: “Đây là người mẫu của tôi, cô Vưu.”
Những người đang đánh bài trong phòng lần lượt ngẩng đầu lên, trông thấy cô thì đều sững lại. Họ không ngờ mẫu mà anh ta mời lại là kiểu người như vậy, vốn tưởng sẽ là loại xinh đẹp mát mẻ, giỏi đùa giỡn, dễ bắt chuyện.
Vưu Dật Tư chỉ khẽ gật đầu.
Đợi cô ngồi xuống, trong phòng bỗng chốc không ai biết nên bắt chuyện thế nào.
Một lát sau, có người thấy cô thuần thục mở nắp chai rượu và rót cho mình một ly, mới chợt nhớ ra hỏi: “Cô Vưu biết chơi bài không?”
Người đang rót rượu đợi cho ly đầy đến hai phần ba, sau đó mới đặt chai xuống, ngẩng đầu lên: “Biết.”
Anh ta vội nhường ghế bên cạnh, mời cô Vưu này sang ngồi.
Trương Yến Nê lo lắng nhìn cô, không biết trình độ cô thế nào. Đám người này đều là khách quen ở sòng bạc, sợ Vưu Dật Tư chỉ mạnh miệng mà không uống nổi.
Bọn họ cũng mang tâm lý hóng hớt, liền đưa bài cho cô.
Lúc này cô người mẫu mới tháo kính râm xuống, đôi mắt lạnh lùng đến mức gần như không mang chút cảm xúc nào, như mặt sông đóng băng giữa mùa đông, chẳng giao tiếp bằng mắt với ai, không có lấy một tia mềm mại hay quyến rũ. Nhìn một cái là biết kiểu người chẳng cần nhờ vả, càng không định lấy lòng ai, tóm lại là loại mà họ chẳng hứng thú tiếp cận.
Vưu Dật Tư nhận lấy bộ bài, xào qua tay một lượt, rồi dùng hai tay ép bộ bài cong thành hình vòng cung, buông tay ra, bài rơi xuống đều tăm tắp, mắt vẫn không ngẩng lên.
Ồ, xào bài rất chuyên nghiệp.
Mấy người trong phòng liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng bắt đầu thấy hứng thú.
Một người khoác áo vest trên vai, đang cầm điếu xì gà chuẩn bị cắt, nghe thấy tiếng chia bài liền ngẩng đầu lên nhìn một lúc.
Chờ Vưu Dật Tư chia xong bài, hắn vượt qua một người ngồi giữa và mặt bàn, đưa tay đưa cái kéo cắt xì gà cho cô, nói: “Làm phiền cô cắt giúp tôi.”
Một phép thử đơn giản, gần như vừa nhìn đã hiểu ngầm, muốn xem cô có hòa nhập nổi với bọn họ, có sẵn sàng đóng vai một bình hoa đẹp trong bàn chơi không.
Vưu Dật Tư cụp mắt, điềm nhiên nhận lấy kéo, động tác nhanh gọn cắt đầu xì gà, đường cắt phẳng mịn, tay nâng lên là cắt cái rụp, thành thạo như thể đã cầm dao vô số lần.
Cô cầm lấy bật lửa trên bàn, dùng một tay bật lên, cách một đoạn rồi châm lửa.
Người kia kẹp điếu xì gà xoay một vòng, thấy cháy đều rồi mới đưa vào miệng, nhả khói, rồi nghiêng đầu hất cằm về phía người bên cạnh: “Ra kia ngồi.”
Rất nhanh, gã khoác vest đã ngồi xuống cạnh cô.
Hắn nói nhỏ: “Cô Vưu có thể giúp tôi thắng bài không?”
Chờ một lúc vẫn không thấy cô trả lời, hắn nhướng mày, tưởng là bị từ chối.
Chốc lát sau, bên cạnh hắn cuối cùng cũng vang lên một giọng nói. Đây là câu dài đầu tiên cô nói trong tối nay, giọng lạnh và hơi khàn, nhưng điều khiến hắn bất ngờ là nội dung của câu nói đó.
“Anh muốn tôi giúp anh thắng bao nhiêu?”