Quản Lý Siêu Năng Lực Đã Trở Nên Nổi Tiếng

Chương 55

Hắn hơi sững người, tưởng mình nghe nhầm, lại ngẩng đầu nhìn cô thêm lần nữa.

Sau khi nói câu đó, Vưu Dật Tư lại cúi đầu lặng lẽ đánh bài, như thể không hề có dây thanh quản.

Câu nói ấy được thốt ra mà không hề có chút nhún nhường hay dè dặt nào, cũng chẳng kèm bất kỳ điều kiện hạn chế nào, như thể chỉ đơn giản đang hỏi hắn: Muốn thắng bao nhiêu?

Cứ như thể chỉ cần hắn nói ra, cô sẽ chắc chắn làm được vậy.

Đến cả hắn cũng phải kinh ngạc bởi sự tự tin gần như ngạo mạn đó.

Một lúc sau, hắn rốt cuộc cũng cúi đầu, ghé sát tai Vưu Dật Tư rồi nói ra một con số.

Phí Long vốn tưởng sẽ được chứng kiến gương mặt lạnh lùng kia sẽ kinh ngạc, ai ngờ cô chỉ khẽ cúi đầu cười nhạt, đẩy bài trong tay ra phía trước. Đợi người đối diện lật bài xong, cô mới khẽ nói: “Được thôi.”

Lần này, người kinh ngạc lại là Phí Long.

Suốt ván bài, hắn cứ thất thần, liên tục tranh thủ liếc nhìn Vưu Dật Tư. Không hiểu làm sao sau khi nhận lời một chuyện như thế, cô vẫn có thể thản nhiên ngồi ở đó đánh bài như không có gì xảy ra.

Giữa chừng có người bước vào nói chuyện với hắn.

Chỉ lúc đó Phí Long mới tạm rời sự chú ý khỏi bàn đánh bài, nhưng trong lòng vẫn không ngừng nghĩ rốt cuộc Vưu Dật Tư định làm gì và làm thế nào?

Có lẽ chỉ là một trò đùa hoặc là đang chơi chữ gì đó với hắn?

Tóm lại, Phí Long thấy chuyện này bắt đầu thú vị rồi.

Nhưng người căng thẳng nhất thật ra là Trương Yến Nê.

Ban đầu anh ta chỉ muốn tiếp cận cô Vưu một chút, xem có thể lấy được thêm cảm hứng gì không. Trước khi mời cô tới cũng đã giới thiệu sơ lược trong buổi tiệc rượu này sẽ có những ai.

Cô hẳn phải biết Phí Long là người có bối cảnh không được sạch sẽ chứ?

Thế mà lại trò chuyện với hắn.

Gần đây đúng là Phí Long không mấy thoải mái. Ở thành phố Hoa, cái gọi là bang phái thậm chí không thể gọi là tổ chức ngầm, mà gần như là tổ chức chính quy, có mã số, có hồ sơ, phải đăng ký báo cáo. Nếu có thế lực từ nơi khác muốn chen chân vào địa bàn thì phải đàm phán chính thức, phân chia lợi ích, còn phải lập kế hoạch và làm PowerPoint theo quy trình.

Nhưng dạo này có một nhóm chẳng thèm tuân thủ quy tắc, muốn giở trò cứng rắn.

Phí Long nghe tin gần đây giao dịch súng ống diễn ra thường xuyên, trong lòng cảm thấy áp lực, như sắp có chuyện lớn xảy ra.

Bọn họ làm nghề này cũng cần khách hàng ổn định. Nếu thành phố Hoa loạn lên, bọn họ kẹt ở giữa cũng chẳng dễ chịu gì.

Phí Long rít một hơi xì gà, đuổi người kia đi rồi tiếp tục dõi mắt về bàn đánh bài.

Cô nàng người mẫu này đúng là có kỹ năng chơi bài rất tốt, cũng không có dấu hiệu gian lận gì, chỉ là kỹ năng tính bài tốt, ra bài dứt khoát, tâm lý vững vàng.

Sau mấy ván chơi, cô thắng không ít, nhưng so với con số mà hắn đưa ra thì vẫn còn cách xa một trời một vực.

Phí Long thực sự rất muốn xem cô định xoay chuyển lời nói mạnh miệng kia thế nào.

“Thắng rồi.” Cô đánh ra lá bài cuối cùng, nói.

Những người khác nhìn xong cũng chỉ biết ném bài lên bàn, nói: “Trương Yến Nê, người mẫu của cậu lợi hại đấy.”

Trương Yến Nê cũng cười, không biết đáp gì, trong lòng còn ngạc nhiên hơn cả họ. Anh ta hiểu quá rõ cô Vưu này không phải kiểu người giỏi xã giao, cô chỉ là một người quản lý, à… nếu nhất định phải nói thì là một người quản lý từng catwalk trên sàn diễn lớn.

Nhưng cô lại cứ như thể chuyện gì nên biết không nên biết đều biết cả.

Giới giải trí trong nước cũng chơi mấy thứ này sao?

Bọn họ chơi bài đến tận nửa đêm, cuối cùng quyết định giải tán.

Phí Long đi chậm lại, đợi Trương Yến Nê và Vưu Dật Tư cùng bước ra mới lên tiếng: “Cùng đi dạo một lát chứ?”

Tưởng Phí Long có ý muốn kết giao, Trương Yến Nê gật đầu, lại giới thiệu cả hai người lại một lượt.

Cuối cùng, Phí Long hỏi:“Cô Vưu định bao giờ thực hiện lời nói đó?”

Trương Yến Nê ngơ ngác nhìn hắn, rồi nghe thấy Vưu Dật Tư đáp: “Chờ đúng thời cơ.”

“Cô định kiếm từ tay ai?”

“Anh nghĩ là ai thì sẽ là người đó.”

Trương Yến Nê nghe mà ngây người, không hiểu nổi một chữ nào, hai người này làm sao lại cứ như đang nói mật mã với nhau vậy? Họ đang bàn chuyện buôn bán gì ư?

Hai bên bờ sông, gạch đá đã nhuốm màu thời gian, các cột đá thấp được nối với nhau bằng xích sắt đã khiến mặt đất rạn nứt. Lúc nước dâng, sóng nước tràn lên hai bờ, những vết nứt ấy dần ngấm nước mà trở nên sẫm màu.

Một vầng trăng sáng lặng lẽ phản chiếu trên mặt sông yên ả, xung quanh chỉ lác đác tiếng động cơ xe và vài câu xã giao ngắn ngủi.

Lòng kiên nhẫn của Phí Long cũng chỉ đủ để hắn đi đến đây. Hắn dừng lại xem đồng hồ, nói: “Nếu có manh mối gì thì mong cô báo lại cho tôi.”

Cuối con đường là một chiếc ô tô đang đỗ, sau khúc ngoặt là một mảng tối om.

Phí Long vừa mới bước đi một bước, sau lưng đã nghe thấy hai chữ vang lên: “Nửa phút.”

Hắn khựng lại, ngay khoảnh khắc ấy, sự yên tĩnh phía xa bị phá vỡ, tiếng bước chân truyền đến, chỉ vài câu trao đổi ngắn ngủi, sau đó là âm thanh mở cửa xe, ai đó bị đá văng xuống, cửa xe đóng sầm  lại.

Nửa phút đã trôi qua.

Ầm!

Ngọn lửa dữ dội bùng nổ trong khoảnh khắc đó!

Phí Long quay đầu lại, luồng nhiệt khủng khiếp phả ngay trước mắt khiến đồng tử hắn co rút vì kinh hãi, sau đó bị sóng xung kích đẩy loạng choạng lùi lại một bước.

Hắn và Trương Yến Nê hoàn toàn không kịp phản ứng, chật vật ngã nhào xuống đất, mới phát hiện cô người mẫu này vẫn đứng vững như không, sóng xung kích chỉ khiến quần áo cô bay phần phật. Vì hai người họ ngã xuống, trong đêm tối, Vưu Dật Tư giờ đã đứng chắn trước mặt họ.

Luồng nhiệt bắt đầu trở nên ghê gớm, Phí Long chưa kịp nghĩ nhiều, theo bản năng nhận ra rằng có chuyện rồi!

Một cuộc xung đột đã được lên kế hoạch từ lâu, nhưng không ngờ lại lớn đến mức này.

Với ít nhiều kinh nghiệm, hắn lập tức bật dậy, chẳng kịp nhặt áo khoác, quay người bỏ chạy!

Trương Yến Nê chưa từng thấy cảnh tượng như thế, phản ứng chậm hơn một chút mới luống cuống bò dậy, cũng định chạy theo. Nhưng mới chạy được hai bước lại thấy Phí Long vòng trở lại.

“Đệt!” Phí Long, người lăn lộn mấy chục năm ở thành phố Hoa, không kìm được bật ra một câu chửi bậy lâu ngày không dùng: “Phía trước bọn chúng đang nổ súng thật rồi!”

Trương Yến Nê hoàn toàn đơ người, luống cuống không biết phải làm gì, nhìn quanh một lúc, thấy một quán pub có lối đi xuống tầng hầm vẫn chưa khóa cửa, lập tức quay người chạy về phía đó.

Nhưng khi hai người họ chạy đến nơi thì ông chủ đã nhanh tay đóng sập cửa rồi!

Cả con phố chỉ còn lại ba người bọn họ!

Hai người họ hoảng loạn nhìn nhau, không hẹn mà cùng lao về một con hẻm hẹp giữa hai tòa nhà, chen chúc dùng cả tay chân mà chui vào!

Hẻm quá hẹp, hai người lại hoảng loạn, chẳng màng tình nghĩa gì nữa, đẩy mặt nhau mà lách vào trong. Khó khăn lắm mới chui lọt cả hai người, họ nín thở nấp vào khe tối, vừa cầu mong trận xung đột sớm qua, vừa hy vọng vệ sĩ của Phí Long nhanh chóng tới cứu người, nhưng tiếng bước chân bên ngoài lại ngày một gần hơn…

Bước chân nặng nề, nghe như đang mang theo vũ khí, lại xen lẫn với tiếng bánh xe đè lên mặt đường.

Tiếng nói xì xồ đủ thứ giọng vang lên bên ngoài, hai người họ cứng đờ người, bấu chặt lấy gạch tường, không dám động đậy, căng tai lắng nghe rất lâu, cho đến khi nghe rõ đại khái nội dung thì càng tuyệt vọng hơn.

Ban đầu họ còn hy vọng vào thân phận nhà cung cấp vũ khí của Phí Long, nghĩ bụng nếu bên kia thật sự có xảy ra xung đột thì cùng lắm hắn có thể dùng thân phận là thương nhân để bàn chuyện làm ăn rồi chuồn êm.

Nhưng bây giờ thì sao? Bọn họ nghe rõ ràng rằng băng nhóm mới lén lút trà trộn vào thành phố Hoa gần đây vốn là có chống lưng cực lớn, người ta có cả nguồn hàng riêng luôn kia kìa!

Mẹ nó, cái xe tải to tướng kia chính là để chở hàng đến!

Giờ thì Phí Long chẳng những không phải người bán vũ khí mà lại biến thành tấm bia sống!

Trương Yến Nê nghiến răng quay lại trừng mắt nhìn Phí Long, lần đầu tiên trong đời có dũng khí thù ghét hắn đến vậy.

Phí Long cũng trợn mắt trừng lại.

Hắn vẫn còn đàn em, còn vệ sĩ, một khi phát hiện gần đây có đụng độ, nhất định sẽ nghĩ cách đến cứu người. Đám vệ sĩ của hắn toàn lính đánh thuê, đến là giải quyết gọn ghẽ.

Tiếng bàn luận bên ngoài lại vang lên, đang nói liệu có cần kiểm tra cái khe hẹp này không.

Hai người bọn họ lập tức chết lặng.

Tìm đến tận đây rồi ư?! Thế còn chờ gì nữa mà không chạy?!

Còn mong vệ sĩ đến cứu á? Vệ sĩ đến chắc cũng chỉ kịp nhặt xác thôi!

Trương Yến Nê đau tim vô cùng, đầu óc lập tức tỉnh táo lại, hối hận không thôi, đang yên đang lành sao lại đến thành phố Hoa, sao lại giao du với đám người này, sao năm xưa lại chọn làm nhà thiết kế làm gì…

Đang nghĩ ngợi tới tận thời tiểu học, bỗng dưng anh ta sực nhớ ra: Cô Vưu đâu rồi?

Lúc nãy cô ấy vẫn còn ở ngoài kia, bọn họ chỉ mải lo chạy, chẳng ai nghĩ đến cô ấy cả.

Trương Yến Nê vừa giật mình sợ hãi, không dám tưởng tượng cảnh cô ấy giờ ra sao, thì trong đầu chợt vang lên những câu nói vừa rồi:

“Nửa phút.”

“Chờ đúng thời cơ.”

“Ầm!”

Trương Yến Nê cúi đầu, nhìn Phí Long cũng đang chen chúc trong khe tường như mình.

Hiển nhiên, biểu cảm trên mặt đối phương cũng cho thấy hắn vừa nhớ lại những điều tương tự.

Hai người họ sợ hãi đến mức chỉ biết trừng mắt nhìn nhau.

Cô ấy… Cô ấy có ý gì? Cô ấy biết hôm nay sẽ có nổ súng ư? Vậy giờ cô ấy ở đâu?

Bỗng dưng, phía xa lại vang lên một tiếng nổ lớn nữa!

Tiếng bước chân ngoài kia lập tức dừng lại, rồi hàng loạt người ào ào chạy về hướng phát ra tiếng động. Con phố chợt trở nên yên tĩnh.

Hai người đang căng như dây đàn, như được sống lại sau tai nạn, vội thở phào nhẹ nhõm, vừa định đổi tư thế cho đỡ mỏi thì trên mái nhà lại có tiếng động , “cạch” một tiếng, có người như con nhện bò giữa hai vách tường, trượt xuống.

Vãi cả lều!

Hai người chưa kịp phản ứng đã trượt tay ngã lăn xuống dưới.

Sau khi xoay mòng mòng một vòng, cuối cùng họ cũng nhìn rõ người nhện đó là ai.

Chính là cô người mẫu vừa tiên đoán tất cả mọi chuyện!

Phí Long và Trương Yến Nê trợn to mắt, kinh hoàng đến tột độ!

Cô dáng người tuy cao nhưng mảnh mai, vậy mà trong con hẻm hẹp này vẫn có thể xoay mình ngang dọc. Từ trên tường trượt xuống, cô khuỵu gối ngồi xổm để giảm bớt lực cản, bề mặt bóng loáng của đôi bốt da nhăn nheo. Với bộ trang phục chẳng phù hợp để hành động chút nào như vậy, cô vẫn có thể leo trèo nhảy nhót như không.

Vẻ mặt của Vưu Dật Tư vẫn lạnh nhạt, cô một tay nhấc bổng Trương Yến Nê đang đè lên người Phí Long dậy, sau đó nhìn Phí Long dưới đất nói: “Đi.”

Trương Yến Nê sững sờ, chuyện gì đây? Nàng thơ trở lại rồi sao? Còn là kiểu bay trên nóc nhà để quay lại nữa?

Cô định đưa Phí Long đi à? Thế… thế còn anh ta thì sao?

Phí Long bị cô nắm cổ áo lôi dậy, dáng vẻ vô cùng chật vật, nhìn cô đầy sợ hãi: “Cô định làm gì?”

“Lo cho mạng của anh một chút đi, anh đáng giá đấy.” Vưu Dật Tư nói: “Tôi chỉ thiếu một khoản đó, anh sống sót trở về là được.”

Phí Long ngây người luôn tại chỗ.

Thấy Vưu Dật Tư định kéo tên đang ngơ ngác kia chạy đi, Trương Yến Nê vội vàng nước mắt ngắn dài gọi lớn: “Cô Vưu! Cô Vưu! Còn tôi nữa mà! Cô là nàng thơ của tôi mà!”

Vưu Dật Tư đang túm cổ áo Phí Long nghiêng đầu nhìn anh ta một cái.

Chân Trương Yến Nê mềm nhũn, lúc này không còn ai để trông cậy ngoài một người mẫu kiêm luôn người quản lý. Nếu là trước đây anh ta tự nghe thấy chuyện này, chắc chắn sẽ thấy quá đỗi hoang đường. Nhưng giờ đây, anh ta chỉ biết nước mắt nước mũi tèm lem, tha thiết van xin: “Cầu xin cô đưa tôi theo với! Cô Vưu ơi! Cô Vưu!”

Cô Vưu dừng lại, ánh mắt gần như không mang theo chút tình cảm nào liếc qua người anh ta, như đang đánh giá.

Trương Yến Nê không biết đâu mới là điểm khiến cô mủi lòng, chỉ đành nước mắt lã chã, run rẩy nhìn cô.

Việc hút thứ kia là kiểu tự sát chậm rãi, còn cái cảm giác đối mặt với cái chết thực sự ngay lúc này lại hoàn toàn khác.

Đến tận giây phút này, anh ta mới nhận ra mình có h*m m**n sống mạnh mẽ đến thế nào, đến mức lần đầu trong đời nảy sinh nỗi hối hận và căm ghét đối với m* t**.

Trong ánh trăng tàn mờ mịt, ở đầu con hẻm, người đang đứng giữa gió và tiếng sóng, lạnh lùng quan sát.

Hai tay Trương Yến Nê run rẩy từ từ ôm lấy đầu. Đột nhiên, anh ta thấy cô quay đầu lại.

Cô khuỵu gối ngồi xuống, hỏi: “Anh có thể làm gì cho nàng thơ của mình?”

Bình Luận (0)
Comment