Trương Yến Nê không biết mình vừa đồng ý điều gì, lúc này anh ta cũng chưa rõ hậu quả sẽ ra sao.
Đừng nhìn đám người lúc đối mặt với m* t** thì người nào người nấy đều sa sút, đều nói muốn tìm cảm giác k*ch th*ch, đến khi thật sự liên quan đến tính mạng, ai nấy đều chùn bước nhanh hơn bất kỳ ai.
Người bình thường chưa từng qua huấn luyện nghiêm ngặt, khi nghe tiếng súng nổ, thấy lửa bốc lên, ngửi thấy mùi thuốc súng, rồi đối diện với những kẻ to lớn, hung tợn và lạ mặt, sẽ tự nhiên sinh ra nỗi sợ hãi theo bản năng, cảm giác tính mạng đang bị đe dọa.
Những thế lực mạnh mẽ không thể tiếp cận trong hoàn cảnh bình thường này có sức tàn phá vô cùng tàn bạo, hoàn toàn trái ngược với sự giáo dục văn minh mà người dân thường tiếp nhận. Không có bài học nào từng dạy con người cách né tránh đạn, cũng chẳng có khóa học nào từng dạy cách tìm nơi trú ẩn và tìm ra quy tắc sinh tồn khi luật pháp mất đi tính ràng buộc ra sao.
Trương Yến Nê theo bản năng chọn cách dốc sạch tất cả những gì mình có, chỉ mong được cô chọn.
“Gì cũng làm được! Miễn là không chết là được!”
Và anh ta đúng là đã được cô chọn.
“Được thôi.”
Nàng thơ đứng dậy nói: “Chờ một lát.”
Chưa kịp để anh ta phản ứng gì thêm, Vưu Dật Tư đã kéo Phí Long rời đi.
Lúc đến, Vưu Dật Tư đã quan sát kỹ rồi. Cô quá quen thuộc với những dấu hiệu báo trước hỗn loạn. Qua lời giới thiệu của Trương Yến Nê với Phí Long, qua những cuộc trò chuyện bí mật giữa Phí Long và cấp dưới, những nhóm người có vũ trang tụ tập vô cớ, con phố bị “dọn dẹp” sạch sẽ trước giờ bắt đầu tiệc rượu và cả dấu vết bánh xe dày đặc gọn gàng trên lớp đất ẩm ven sông, tất cả đã khiến cô sớm cảm nhận được sắp có chuyện xảy ra.
Điều khiến cô chắc chắn hơn là băng nhóm này rất giống những kẻ mà cô từng đụng độ. Giống đến mức như là một phiên bản tiến hóa hoặc tiền thân của họ.
Ngay cả khi truyền tin, bọn chúng vẫn còn sử dụng loại mật mã từng bị hệ thống MINOS phá giải và bỏ dùng từ lâu.
Thành ra với Vưu Dật Tư, việc nghe lén tin tức chẳng khác gì thò tay vào túi lấy đồ.
Phí Long lảo đảo bị cô kéo đi, lúc này mới nhận ra mình hoàn toàn không có chút sức chống cự nào.
Trên con phố vắng vẻ, hắn bị cô nắm cổ áo lôi đi, cửa xe bị mở ra rồi cô nhét thẳng hắn vào trong.
Vừa đổ nhào vào ghế sau thì cửa đóng sập lại, ngay sau đó Vưu Dật Tư trèo lên ghế lái.
Giữa ghế lái và hàng sau còn có một tấm chắn bằng kim loại, trông y hệt xe áp tải tù nhân hoặc loại xe được thiết kế để bảo vệ tài xế trong tình huống nguy hiểm.
Cô ấy lấy cái xe này ở đâu ra vậy?
Cô ấy chẳng phải người mẫu mà Trương Yến Nê mang từ trong nước đến sao?
Phí Long cố chịu đau bò dậy, đảo mắt nhìn quanh, phát hiện trong xe còn sót lại quần áo, đồ ăn của người khác, thậm chí còn có một đôi ủng nam to đùng…
Phí Long chết sững.
Không phải là cô ấy đang cướp xe đó chứ?!
Thế này không khiến người ta nghi ngờ mới lạ, cô ấy rõ ràng là một lính đánh thuê đang làm nhiệm vụ mà!
Vưu Dật Tư ở ghế lái không nói tiếng nào, vặn chìa khóa, sang số, đạp ga, xe liền lao vút đi, sượt qua đầu xe phía trước như một làn khói. Thậm chí cô không hề lái thẳng ra ngoài, mà xoay tay lái cực gắt giữa con phố hai bên toàn xe đậu, drift một cú ngoạn mục quay ngược ra đại lộ!
Mặt Phí Long đập vào lưng ghế mấy lần liền!
Đợi đến khi Vưu Dật Tư dừng xe lần nữa, hắn mới choáng váng kéo dây an toàn cài lại, đưa tay sờ mũi – máu mũi chảy luôn rồi!
Hắn có bao giờ bị đối xử như thế này đâu chứ?
Chị gái này lái xe cũng quá bạo rồi đó!
Cô ấy thậm chí còn đang đi bốt mũi nhọn và đeo kính râm nữa!
Người đi dò xét tình hình nơi khác đã quay lại, Phí Long vẫn đang ôm mũi, rất nhanh liền nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của họ, tim đập loạn, vội vàng quay đầu lại.
Vưu Dật Tư ngẩng đầu, với tay mở cửa xe, ra hiệu cho Trương Yến Nê mau chóng lên xe.
Trương Yến Nê bật dậy, vừa lăn vừa bò chạy lại, dùng cả hai tay kéo mạnh cửa xe, khóa luôn cả hai bên, run rẩy chắp tay cầu khấn hết tất cả các vị thần mà mình biết.
Phí Long lúc này mới quay đầu lại hỏi: “Giờ chúng ta lái ra ngoài kiểu gì?”
“Văn minh chút.” Vưu Dật Tư vừa xoay vô lăng vừa nói.
Trương Yến Nê lập tức hỏi: “Văn minh kiểu gì?”
“Xông ra ngoài.” Cô nói: “Không tông trúng người.”
Người ở hàng ghế sau trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này lập tức rơi vào sự im lặng kéo dài.
Đúng lúc đó, phía sau vang lên một tràng âm thanh ầm ĩ!
Phí Long lại quay đầu, bọn chúng đã phát hiện ra họ rồi!
Má nó! Mắt Phí Long trợn tròn.
Chúng đuổi theo rồi! Chúng có súng! Súng tiểu liên!
Hắn lập tức đập vào lưng ghế hét lên: “Rẽ! Rẽ ngay đi!”
Vưu Dật Tư phản ứng cực nhanh, không cần nhắc nhở đã lập tức đánh lái!
Phí Long còn chưa kịp nuốt trọn hơi thở đang mắc ở cổ họng thì đã thấy cú đánh lái kia là… xoay 180 độ!
Vãi đái!
Phí Long đập đầu vào cửa xe, ôm đầu ngẩn người. Sao Vưu Dật Tư lại quay đầu lại rồi?!
Hắn ngó phía trước, bên kia cũng đã có người chặn đường, thậm chí còn điều cả xe tải lớn ra để chặn.
Trước có sói, sau có hổ, bốn bề là địch!
Phí Long và Trương Yến Nê cùng rơi vào tuyệt vọng!
Đúng lúc này, Vưu Dật Tư đột nhiên hét lên: “Cúi xuống!”
Ngay sau đó, cô đạp ga hết cỡ, chiếc xe đã được độ lại liền lao thẳng về phía nhóm người đang cầm súng tiểu liên tiến lại!
Phía kia lập tức xả loạt đạn đầu tiên!
“Đùng đoàng!” Tiếng đạn rền vang điếc tai nổ vào thân xe, lúc này hai người họ mới hét lên một tiếng rồi úp sấp người xuống ghế, suýt nữa ôm nhau mà khóc! đ*t con mẹ sao lại bắn thẳng vậy hả?! Cha mẹ chúng mày có dạy phải “ngoại giao trước quân sự sau” không? Thầy cô có dạy phải biết cách cư xử không?!
May mà chiếc xe Vưu Dật Tư cướp được là loại đã qua cải tạo, tạm thời vẫn có thể chống chọi, nhưng tiếng nổ xung quanh khiến họ có cảm giác như đang xuyên qua mưa đạn. bọn họ rùng mình run rẩy, không biết giây tiếp theo liệu có còn sống nổi không!
“Choang!” Kính chắn gió nứt ra!
Xe chỉ còn cách nhóm người kia chưa đến 100 mét!
Với tốc độ này, thật khó mà nói liệu đạn sẽ kịp xuyên vào xe trước hay xe sẽ tông thẳng vào trước!
Hàng ghế sau đã bắt đầu gào gọi mẹ ơi!
Phía bên kia đang chuẩn bị loạt đạn thứ ba!
Kính chắn gió giờ đây đã đầy vết nứt như mạng nhện, thêm một tràng đạn nữa thôi là nó sẽ vỡ tan, người trong xe cũng sẽ bị bắn chết tại chỗ.
Tay súng kia vốn cầm súng rất vững, nhưng khi thấy chiếc xe này mỗi lúc một lao đến gần mình hơn, dưới áp lực quá lớn, tay hắn ta cũng bắt đầu run!
Khoảng cách quá gần!
Nếu bắn loạt đạn cuối cùng, người trong xe chắc chắn tiêu đời, nhưng liệu hắn ta còn kịp tránh không? Người lái xe kia có chấp nhận cược mạng để tông chết hắn ta không?
Trong chớp mắt, chiếc xe đã lao đến sát trước mặt hắn ta!
Tay súng không còn cơ hội do dự nữa, hắn ta lập tức lao người sang bên!
Những kẻ xung quanh cũng lập tức dạt ra, tạo thành một khoảng trống, chiếc xe ấy cứ thế xông thẳng qua!
Sau khi lao vọt ra khỏi khu phố, Vưu Dật Tư nhìn vào gương chiếu hậu thấy người đuổi phía sau đang bám sát, liền nói: “Có lý do để nghi ngờ rằng Phí Long là một trong những mục tiêu của bọn chúng.”
Phí Long còn đang ôm đầu lăn lộn trên sàn xe, hồn vía lên mây, thở hổn hển hỏi: “Tôi, tôi á?!”
“Cắt đứt con đường kiếm tiền của người ta rồi.” Cô đáp: “Chuẩn bị đi, phía trước lại có nữa.”
Quả nhiên, phía trước rực sáng ánh đèn pha!
Phí Long vừa nhấc cổ lên đã thấy ngay một dãy nòng súng đang chĩa thẳng vào mình, sợ đến mức chân mềm nhũn, lại lập tức ôm đầu nằm rạp xuống hét lên.
Chiếc xe bên này là tay lái bên phải.
Vưu Dật Tư đưa tay phải đang rảnh ra, sờ bên hông một cái, lôi ra một thứ gì đó, mặt không biểu cảm cắn mở chốt rồi từ cửa sổ mới hạ xuống quăng ra ngoài.
“Ầm!” Một tiếng nổ vang lên, xe cũng lập tức rẽ phải!
Hai người ngồi sau bị dọa đến mức không dám nhúc nhích! Má nó! Chị này còn khét hơn nữa à!
“Lựu đạn khói thôi, sợ cái gì.” Cô nâng kính cửa xe lên, giọng điệu cứ như thể “tôi đã gác kiếm rồi”, nhưng dù là phiên bản đã gác kiếm cũng khiến họ choáng váng.
Mịa nó chứ cô là ai mà có thể tiện tay rút lựu đạn khói ra vậy? Muốn ném là ném, cô gan quá rồi đó!
Nếu đưa cho cô một khẩu pháo thì có khi cô cho nổ banh cả đám thật ấy chứ!
Chiếc xe luồn lách vào con đường nhỏ, vòng vèo mấy lượt, tiếng ồn phía sau cuối cùng cũng nhỏ dần. Bọn họ chỉ bao vây vài con phố, chỉ cần thoát khỏi vòng vây là có thể an toàn, nhóm vệ sĩ của Phí Long sẽ lập tức đến tiếp ứng.
Khi cả ba đang dần lấy lại hơi thở sau chuỗi hoảng loạn thì xe bất chợt lắc một cái, tốc độ giảm dần rồi dừng lại trước một khu dân cư.
Trương Yến Nê rụt rè ngẩng đầu: “Cô Vưu, chúng ta đến đâu rồi? Không chạy nữa à?”
“Hết xăng rồi.” Vưu Dật Tư vẫn nắm chặt tay lái, đáp.
“…”
Cô thử khởi động lại, xe lết thêm được 5 mét rồi dừng trước một tòa nhà khác.
Chốc lát sau, cô tắt máy, tháo dây an toàn.
Vưu Dật Tư đảo mắt quan sát xung quanh.
Ở thành phố Hoa giờ này, đừng mong có mấy thứ như xe đạp công cộng nữa.
Cô đẩy kính nhìn đêm lên, mở cửa nói: “Xuống xe.”
Hai người đằng sau mới lảo đảo bò dậy, ngay cả sức mở cửa cũng không còn. Vưu Dật Tư lái xe căn bản chẳng buồn quan tâm sống chết của họ – Phí Long mặt mũi bê bết máu, trán rách toạc, khắp người toàn vết bầm tím, còn Trương Yến Nê cũng chẳng khá hơn – mí mắt bị mảnh kính văng trúng, giờ cả mắt không mở ra được, khóe miệng cũng rách toạc.
Không cần phải cảnh báo hai người này, cô đến đây là để tìm hiểu về kẻ cung cấp m* t**, chứ không phải để cứu bọn họ.
Vưu Dật Tư quan sát cảnh tượng xung quanh một vòng, vì tiếng súng ở đằng xa, tất cả người dân đều đã nhanh chóng đóng chặt cửa nẻo, đường phố lúc này trống không không một bóng người.
Bọn họ không có xe, nếu chạy ra ngoài thì sẽ trở thành mục tiêu nổi bật.
Cô hỏi Phí Long: “Đám vệ sĩ của anh đâu rồi?”
Phí Long vội vàng lôi cái điện thoại vỡ nát ra, lau bụi nhìn chằm chằm vào màn hình sứt mẻ: “Cách đây khoảng hơn chục cây thôi!”
Vưu Dật Tư gật đầu: “Kêu thêm vài người nữa.”
Phí Long gật lia lịa, chốc sau như nhớ ra điều gì, bèn kéo áo sơ mi, lôi từ sau lưng ra một khẩu súng ngắn phòng thân, hai tay dâng lên cho Vưu Dật Tư:
“Cô… cô cầm lấy cái này đi, để đề phòng”
Vưu Dật Tư nhận lấy, nói: “Tìm chỗ trốn trước đã.”
Tất cả nhà dân và cửa hàng quanh đó đều đã khóa chặt, nhưng không phải vấn đề gì lớn.
Vưu Dật Tư chọn một tòa nhà cũ kỹ, dẫn hai người họ theo rồi bám theo gờ cửa sổ, leo lên ban công tầng hai.
Ưu điểm lớn nhất của những tòa nhà kiểu cũ này chính là bệ cửa sổ và ban công nhô ra rất nhiều, cực kỳ thuận tiện cho việc leo trèo.
Dù là hai kẻ vô dụng kia cũng không đến mức vướng tay vướng chân, gắng sức một chút là đã leo lên được.
Đợi đến khi cả ba chui vào bên trong, họ mới phát hiện ra đây là một nhà hát đã bỏ hoang từ lâu, chẳng còn dấu vết gì của hoạt động con người. Những chiếc ghế ngồi trong phòng riêng trên tầng hai vẫn còn lót đệm nhung đỏ, đèn trên trần gần như sắp rơi xuống, sân khấu chất đầy vật liệu xây dựng.
Nhìn phong cách trang trí, ít nhất cũng phải mấy năm rồi chưa mở cửa.
Cả ba men theo bậc thang đi xuống, vòng ra phía sau sân khấu tìm xem có chỗ nào tiện để ẩn nấp hay không.
Vừa bước vào, Phí Long và Trương Yến Nê lập tức bị dọa cho giật bắn, suýt hét thành tiếng.
Phía sau sân khấu rất rộng, nhưng lại có cả đống hình nộm người nằm ngổn ngang, có cái chỉ là nửa thân trên đặt ngay trên bàn, mặc áo diễn cổ chữ V, đầu đội tóc giả, thoáng nhìn qua không khác gì người thật.
Vưu Dật Tư vặn nhẹ chiếc nhẫn trên tay, ánh sáng chiếu lên trần nhà rồi phản xạ ngược lại, khiến không gian xung quanh mơ hồ ánh lên một lớp ánh huỳnh quang nhạt.
Ngoại trừ những bộ trang phục treo trên móc, một số đạo cụ linh tinh, một cây đàn piano, chỉ còn một đống lớn đồ đạc lộn xộn ở góc phòng được phủ vải đỏ để tránh bụi..
Trương Yến Nê đánh bạo bước tới xem, rồi quay đầu nói: “Tôi thấy chỗ này có thể trốn được.”
Vừa nói, anh ta vừa đưa tay kéo tấm khăn đỏ ra.
Chỉ một động tác vậy thôi.
Trong ánh sáng lờ mờ, hai người còn lại bỗng im bặt.
Trương Yến Nê thấy biểu cảm họ khác lạ, cũng vội quay đầu lại, lập tức hét to một tiếng: “Đụ má!”