Quản Lý Siêu Năng Lực Đã Trở Nên Nổi Tiếng

Chương 57

Dưới tấm vải đỏ lại là một thứ không ai ngờ đến.

Là một “ngọn núi” thuốc màu trắng.

Toàn bộ đều được chất chồng dày đặc, trông như cá trong trại nuôi, chỉ có điều hầu như đã không còn ánh sáng kết tinh lấp lánh như trước.

Dù sao thì Phí Long cũng lăn lộn ở thành phố Hoa nhiều năm, rất nhanh đã phản ứng lại: “Đây là thứ đang hot gần đây!”

Trương Yến Nê thì càng quen thuộc hơn, sắc mặt tái mét: “Vảy cá trắng!”

Chính là thứ khiến anh ta nghiện, sao có thể không nhận ra được chứ.

Vưu Dật Tư cầm một gói lên, cẩn thận nhận dạng, nói: “Không phải.”

Cô lại ngừng một chút: “Phải nói là đã không phải nữa rồi.”

Thứ này là phiên bản tiến hóa hoàn toàn của nó, ít tạp chất hơn, gần như chạm đến độ tinh khiết tuyệt đối.

Trương Yến Nê cũng vội vàng nhặt lên xem thử, đúng là khác với loại anh ta từng bỏ tiền mua, đang định gật đầu đồng tình thì bỗng nhớ ra, sao Vưu Dật Tư lại rõ về thứ này như thế chứ?

Anh ta như bị ai bóp nghẹn cổ họng, quay sang nhìn cô.

Ánh mắt anh ta giao với ánh mắt của Vưu Dật Tư, cả người Trương Yến Nê lập tức túa mồ hôi lạnh.

Giờ thì anh ta dường như đã hiểu ra.

Nàng thơ căn bản không phải người mẫu gì cả. Không đúng, người ta vốn là quản lý – nói đúng hơn, cô căn bản không phải người bình thường.

Cô ít nhất, ít nhất… cũng là một lính đặc chủng đã giải ngũ.

Hoặc nói cách khác là một đặc vụ chuyên phụ trách điều tra các vụ việc đặc biệt.

Trương Yến Nê càng nghĩ chân càng mềm, không kiềm được nhớ lại ngày mà anh ta ngất xỉu trước mặt Vưu Dật Tư. Anh ta đã nhận lấy điếu thuốc cô đưa.

Anh ta thực sự là tự mình ngất sao?

Có khi nào… Vưu Dật Tư, thậm chí cả cơ quan nào đó trong nước, đều đã biết hết rồi không?

Bọn họ thả anh ta ra, chẳng qua là để thả câu dài bắt cá lớn?

Trương Yến Nê run rẩy nhìn cô, suýt nữa thì quỳ luôn rồi. Nếu không phải anh ta còn chút giá trị lợi dụng thì anh ta nghi ngờ cô có thể không chớp mắt mà tiễn anh ta đi luôn.

Người phụ nữ này… là kiểu có thể lù lù tiến thẳng về phía trước ngay cả khi đối diện với súng tiểu liên…

Giờ anh ta mới để ý thấy trên mặt cô có vệt máu do mảnh kính vỡ bắn trúng, nhưng lại hoàn toàn khác anh ta. Ngay cả khi xương gò má bị rạch một đường chảy đầy máu thì trên mặt cô vẫn chỉ toát ra sự kiên cường, máu lửa và sát khí, chẳng liên quan gì đến hai chữ chật vật cả.

Anh ta… anh ta có thể làm gì cho nàng thơ đây?

… Khai! Anh ta sẽ khai hết!

Trương Yến Nê gần như lập tức vỡ giọng: “Tôi, tôi có thể cung cấp toàn bộ chuỗi cung ứng! Tôi muốn lập công chuộc tội!”

Vưu Dật Tư còn chưa hỏi mà anh ta đã tự thú rồi.

Phí Long nhìn anh ta một cái, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Vưu Dật Tư cất gói hàng trong tay, thu chứng cứ tại chỗ, rồi cầm túi niêm phong, ra hiệu hỏi anh ta: “Anh nghiện từ khi nào?”

“Tôi… tôi không biết.” Trương Yến Nê ngơ ngác nói: “Chỉ là có một ngày đột nhiên tôi cứ ngày đêm nghĩ tới thứ này, tâm trí rối loạn, một người bạn bảo tôi đã nghiện rồi, nhưng tôi không biết mình nghiện từ lúc nào, tôi căn bản chưa từng tiếp xúc với nó. Mãi đến khi cậu ta mang thứ này ra, tôi mới chắc chắn đúng là nó.”

Vưu Dật Tư thu lại gói hàng, cúi đầu nói: “Anh đã trúng chiêu rồi.”

Trương Yến Nê khựng lại.

“Khả năng cao là người bạn đó của anh đã lén bỏ nó vào rượu của anh, bỏ vài lần là anh sẽ nghiện lúc nào không hay, sau đó hắn ta lại dẫn anh tiếp xúc với nguồn hàng, ăn tiền hoa hồng trung gian.”

Sắc mặt Trương Yến Nê trở nên rất khó coi.

“Những vụ bị thứ gọi là “bạn bè” kéo xuống địa ngục như thế thì không hiếm đâu.” Cô nói: “Nó là đòn chí mạng với sự nghiệp của anh. Người bạn kia của anh cũng làm cùng ngành với anh à?”

Sắc mặt Trương Yến Nê giờ không chỉ là khó coi, mà đã đến mức như muốn giết người.

“Tôi…”

“Bây giờ bắt đầu cai thì đã hơi muộn rồi, trừ khi anh liều mạng thử một lần.” Vưu Dật Tư nói giọng bình tĩnh: “Chúng tôi cũng sẽ cho anh cơ hội lập công chuộc tội.”

Phí Long nhìn sang trái, rồi lại nhìn sang phải, phải mất một lúc mới hiểu ra đoạn đối thoại này đang nói gì.

Hắn còn đang định xen vào thì bên ngoài đã vang lên tiếng lục lọi, cánh cửa lớn của nhà hát bị kéo ra kêu kèn kẹt.

Cả ba người lập tức căng thẳng, đồng loạt quay đầu nhìn về phía đó.

Hình như là đám người kia đã đuổi tới nơi, đang lần theo hướng xe rời đi mà lục từng căn phòng một.

Vưu Dật Tư vặn tắt đèn trên nhẫn, hạ giọng ra lệnh: “Đừng động đậy. Đợi tôi ra hiệu, lập tức chạy lên tầng hai rồi nhảy từ ban công xuống.”

Hai người còn lại mím chặt môi, gật đầu lia lịa.

Tiếng lục soát từ cửa lớn dần tiến vào trong, hàng ghế nhung lần lượt bị lật tung lên, rèm nhung bị xốc sổ thô bạo, bọn chúng dẫm lên sân khấu gỗ bước tới.

Sân khấu bằng gỗ, bên dưới rỗng, kết cấu chằng chịt.

Vưu Dật Tư vỗ vào người Trương Yến Nê, Trương Yến Nê lập tức bật dậy lao lên tầng hai!

“Ai đó?”

Phía Trương Yến Nê liền vang lên một loạt tiếng súng dồn dập!

Vưu Dật Tư nổ một phát đạn về hướng khác, tấm rèm sân khấu dày nặng trĩu cùng trục treo rơi ầm ầm từ độ cao gần mười mét xuống!

Cô vỗ vào người Phí Long, hai người họ vừa chạy đi, Vưu Dật Tư mới luồn tay vào túi quần bò lỏng lẻo của mình.

Thời gian từ lúc kích hoạt đến khi nổ là 4–5 giây, phạm vi nổ 10–20 mét.

“Bây giờ không phải đang ở trong nước.” Cô nói: “Tôi không cần phải theo luật nữa.”

Cô ấn tay vào tay cầm, rút chốt an toàn, ném thẳng xuống dưới bục sân khấu.

Kim va đập rơi xuống, đập vào đầu nổ.

Dưới kết cấu gỗ tối om, dây dẫn cháy hết, bộ kích nổ nhận được mệnh lệnh cuối cùng.

“Đùng!!!”

Vưu Dật Tư treo người trên lan can ban công, cuối cùng quay đầu nhìn lại phía nhà hát một lần nữa.

Tấm rèm đỏ đổ xuống, những hình nộm ngã rạp cũng bốc cháy, cả đống túi bị niêm phong từng bị vải đỏ phủ lên cũng bị biển lửa nuốt chửng. Những chất kết tinh màu trắng trông như đường phèn, dưới ánh lửa lại ánh lên màu sắc dị thường.

Giống như vết máu trên gương mặt cô, giống như máu của những người đã chết trong vụ này – một màu rực rỡ đến chói mắt.

Trương Yến Nê bị đạn lạc sượt qua mấy chỗ, may mà không bị thương nặng. Sau khi cả ba người thoát ra ngoài, mới thấy nhà hát đang cháy dữ dội, không ai còn lòng dạ nào để tìm người nữa, tất cả đều chạy đi dập lửa.

Phí Long sợ đến mức môi khô nứt nẻ, phải mất một lúc lâu mới run rẩy nói: “Cô thật sự vì tiền mà cứu tôi à?”

Vì tiền mà một lính đánh thuê tàn nhẫn và lạnh lùng như vậy lại có thể cải trang thành người mẫu và làm những chuyện như vậy sao?

“Tiền là bắt buộc.” Vưu Dật Tư ngẩng đầu nói: “Dù còn lý do nào khác thì tiền vẫn phải được trả trước.”

Phí Long im lặng một lúc, cuối cùng nói: “Tôi nghĩ tôi biết ai đã giấu thứ kia ở đây. Tiền sẽ trả cho cô, mạng của tôi rất đáng giá đó cô Vưu. Nhưng tôi có một yêu cầu.”

Vưu Dật Tư ra hiệu bảo hắn nói tiếp.

“Người mà tôi nói đến, rất có thể chính là kẻ đã thuê đám vũ trang kia gây chiến với băng đảng bản địa ở thành phố Hoa. Hắn ta luôn muốn nhúng tay vào việc kinh doanh của tôi, muốn giành lấy mối quan hệ của tôi, rất ngứa mắt tôi, hơn nữa là một người hoàn toàn không biết giữ quy tắc.”

Giọng Phí Long trở nên nặng nề: “Nhà hát này, tôi nghĩ kỹ rồi, chắc là tài sản của gia tộc hắn ta. Chỉ là mấy năm trước hắn ta đã rời khỏi thành phố Hoa, nhà hát không có người vận hành, kinh doanh bê bết, không có tiền đầu tư nên bị bỏ hoang. Lại còn có tin đồn bị ma ám, công nhân thi công tháo dỡ còn chưa hết hạn hợp đồng đã bỏ chạy.”

“Hắn ta mới chỉ xuất hiện trở lại trong khoảng một năm nay, chen chân vào đủ ngành nghề, có không ít kẻ thù. Tôi cũng từng nghe về những chuyện hắn ta làm, không sạch sẽ gì cho cam, dù bản thân tôi cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.”

Phí Long dốc hết can đảm, với khuôn mặt bầm tím sưng vù, nói: “Nửa tháng nữa hắn ta sẽ tổ chức tiệc trên du thuyền tại vùng biển gần đây, đã mời tôi. Tôi rất lo cho sự an toàn của mình. Cô Vưu, tôi có thể mời cô làm vệ sĩ đi cùng tôi được không?”

Lông mày Vưu Dật Tư khẽ nhướng lên.

Chuyện này, cô vốn dĩ định sẽ đi, nhưng vẫn hỏi: “Lý do muốn mời tôi là gì?”

“Tôi cảm thấy cô còn giỏi hơn cả lính đánh thuê.” Phí Long nói: “Lại có thể giao tiếp và muốn điều tra vụ việc này. Tôi nghĩ cô cũng có thành kiến cá nhân với hắn ta giống như tôi vậy.”

Vưu Dật Tư vẫn chưa trả lời.

Đội vệ sĩ của Phí Long rốt cuộc cũng có mặt kịp thời, đúng vào lúc họ đã không còn cần thiết nữa, bọn họ thông báo rằng cuộc nổ súng đã kết thúc. Do vụ nổ ở nhà hát khiến đối phương rối loạn đội hình, tổn thất nặng nề.

“Còn một chuyện nữa, thưa ông chủ.” Một người trong nhóm nói: “Băng đảng bản địa ở thành phố Hoa trước đó còn lưỡng lự với một phi vụ chưa chốt với chúng ta. Sau chuyện tối nay, họ quyết định sẽ kiên quyết củng cố quan hệ hợp tác với ta, đã phái người đại diện đến ký kết rồi. Bọn họ nói tổ chức chính quy ở thành phố Hoa tuyệt đối không thể để đám liều mạng dã man kia xâm nhập được.”

Phí Long gật đầu, vừa định xua tay bảo người lui xuống thì bỗng khựng lại, như chợt nhớ ra điều gì.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Vưu Dật Tư.

“Cá nhân tôi không có ý kiến gì về lời mời của anh.” Cô nói: “Nhưng tôi kiến nghị anh nên tăng giá. Ngoài ra, chuyện kia cũng cần thanh toán nốt phần còn lại.”

Phí Long sững người.

Chỉ trong chớp mắt, câu nói đêm đó của hắn vang lên trong đầu – lúc hắn vẫn còn nghĩ cô chỉ là một người mẫu, khi đang ngồi trên bàn đánh bài, hắn đã nói: “Một trăm triệu, giúp tôi thắng một trăm triệu. Thế nào?”

Ánh mắt Phí Long trở nên đờ đẫn.

Vưu Dật Tư giơ tay chỉ về phía sau, nơi thành phố xa hoa rực rỡ đang dần thức giấc trong ánh bình minh, rồi nói: “Bây giờ anh đã có một trăm triệu rồi.”

Bình Luận (0)
Comment