Quản Lý Siêu Năng Lực Đã Trở Nên Nổi Tiếng

Chương 58

Gió thổi từ con sông sau lưng cô lướt tới.

Vì cuộc nổ súng đêm qua, tất cả các tòa nhà xung quanh đều đóng chặt cửa sổ và cửa ra vào, tạm thời chưa có người qua lại trên phố. Ảnh hưởng của cuộc xung đột lần này có lẽ sẽ còn kéo dài một thời gian nữa, trong vài ngày tới, e là sẽ không có mấy người dân thường dám yên tâm ra ngoài.

Nhìn đám người luống cuống lao đi dập lửa, Vưu Dật Tư nói: “Cảnh sát thành phố Hoa có thái độ thế nào đối với công tác truy quét m* t**?”

Phí Long lúc này mới chậm chạp phản ứng lại, trong lòng chỉ còn lại sự hoảng sợ và chấn động, nói: “Chuyện này… cô nhìn vào mức độ trị an của thành phố Hoa và việc bọn tôi lộng hành đến mức nào…”

“Hiểu rồi.” Vưu Dật Tư gật đầu: “Tức là họ sẽ không quản, hoặc có thấy cũng sẽ giả vờ như không thấy.”

“Các anh đừng để bên cứu hỏa đến quá gần rạp hát, cứ để đám người kia tự lo chữa cháy là đủ. Ngoài ra nhớ bảo đảm đám cháy không lan sang khu dân cư xung quanh.” Cô nói: “Nhìn dáng vẻ hấp tấp của họ khi xông vào thì có lẽ vẫn chưa biết bên trong giấu m* t**. Các anh cũng nhớ, đừng vào đó ngay sau khi đám cháy vừa dập xong, nếu có thể thì phong tỏa khu vực đó, làm tốt công tác bảo hộ, đừng đứng dưới hướng gió, đợi bọn họ rút lui rồi hẵng xử lý.”

Thành phố Hoa phần lớn là các tòa nhà độc lập, mà rạp hát này lại đặc biệt rộng, chiếm trọn một khu đất, không sát vách với kiến trúc nào khác nên tạm thời sẽ không lan sang nơi khác.

“Người anh nói đến ấy, hắn ta chắc cũng không tin tưởng thuộc hạ của mình cho lắm, đến chuyện quan trọng thế này cũng không tiết lộ cho bọn họ biết.”

Giọng Vưu Dật Tư vẫn bình thản: “Đám người dám nổ súng giữa đường phố này, rất nhanh thôi sẽ phải trả giá.”

Khí độc sau khi đốt cháy thứ kia, nếu hít vào một lượng đủ lớn thì hậu quả cũng rất nghiêm trọng, huống chi còn là trong một tòa nhà xây cách âm tránh ánh sáng, gần như kín mít  như vậy.

Phí Long sững người.

Tới khi hắn hiểu ra, thậm chí còn có chút phấn khích, suýt thì muốn kiếm tấm ván sắt đóng đinh chặt cửa rạp hát lại.

“Được thôi cô Vưu, tôi sẽ đi liên hệ người xử lý việc còn lại.” Phí Long vô cùng căm ghét đám côn đồ suýt chút nữa đã g**t ch*t mình, lập tức gật đầu nói: “Cô Vưu đã mở tài khoản ngân hàng ở đây chưa? Tôi sẽ chuyển khoản tiền cho cô ngay.”

Nhìn nét mặt của cô, Phí Long biết ngay là chưa.

Hắn lập tức nói: “Tôi sẽ cho người đi làm ngay…”

Nhìn xe cứu thương chở Trương Yến Nê đi, Vưu Dật Tư xin một miếng băng cá nhân, rồi mượn xe của nhóm vệ sĩ Phí Long để quay lại khách sạn.

Trời đã gần sáng, cô tháo kính nhìn đêm trên đầu xuống, kẹp vào cổ áo, trên đường về phòng còn tiện thể lấy luôn hai phần bữa sáng.

Nhân viên trong sảnh hành chính của khách sạn ai nấy đều còn nguyên vẻ hoảng hốt, vừa thấy có người bước vào đã giật mình, xác định không phải đám băng đảng hung hăng từ nơi khác đến mới thở phào, vội vàng mang đồ ăn ra.

“Ở đây thường xảy ra chuyện như vậy sao?” Cô nhận lấy túi đồ ăn, hỏi.

“Không đâu ạ, bình thường ở đây khá an toàn.”

Nhân viên nhanh chóng thể hiện tinh thần chuyên nghiệp của ngành du lịch: “Có băng nhóm bản địa bảo vệ, cho dù khu vực xung quanh có xung đột thì cũng sẽ không lan đến đây. Đêm qua là tình huống đặc biệt cực kỳ hiếm thấy trong nhiều năm nay, đã khiến quý khách có trải nghiệm không tốt.”

Vị khách này còn chưa kịp lên tiếng gì, mấy quản lý cấp cao của khách sạn đã lập tức cảnh giác, người thì miễn phí phòng, người thì nâng cấp hạng phòng, người thì đưa quà an ủi.

Vị khách chỉ khẽ phất tay: “Không cần.”

Cô chỉ cầm túi đồ ăn, bước tới ấn thang máy: “Làm ăn ở đây cũng không dễ dàng gì.”

Thang máy mở ra, vị khách bước vào trong.

Quản lý khách sạn sững sờ nhìn theo bóng lưng cô.

Về tới phòng, Vưu Dật Tư rửa mặt, lau khô rồi nhìn gương, từ từ gỡ miếng băng keo cá nhân trên mặt xuống.

Vết thương không dài, kéo từ xương gò má đến gần thái dương, cũng không sâu, máu đã ngừng chảy từ khi còn ở trong nhà hát.

Cô lấy hộp thuốc cấp cứu mà mình chuẩn bị sẵn ra, may mà phần lớn thuốc vẫn chưa cần dùng đến, chỉ cần khử trùng là được.

Rất nhanh đã xử lý xong, cô dán lại một miếng băng cá nhân mới, rồi xõa phần tóc hai bên thái dương xuống, nếu nhìn từ xa thì cũng khó nhận ra.

Lúc cô làm xong, Tống Miên mới tỉnh dậy, vừa ngáp vừa đi ra khỏi phòng, liếc mắt một cái đã thấy túi đựng đồ ăn sáng đặt trên bàn.

Cô ấy ngơ ngác lật xem thử rồi hỏi: “Chị Vưu dậy sớm thế?”

Thấy Vưu Dật Tư từ nhà vệ sinh phòng bên bước ra, Tống Miên mới ngồi xuống, bắt đầu bày bữa sáng ra bàn. Đợi chị Vưu kéo ghế ngồi đối diện, Tống Miên cúi đầu đưa ly cà phê qua, nói: “Đêm qua không biết sao ngoài kia như đang sửa chữa gì ấy, ầm ầm đùng đùng, em nửa đêm cứ mơ màng tỉnh dậy mấy lần.”

Bữa sáng toàn là món địa phương đặc trưng, chẳng có gì đặc sắc, không bằng sữa đậu nành và bánh bao.

Tống Miên cắn một miếng thịt xông khói nướng mọng nước, vừa khó chịu vừa ngẩng đầu lên, lập tức chú ý đến miếng băng cá nhân trên mặt chị Vưu.

“Á!” Cô ấy kêu lên: “Chuyện gì thế chị?”

“Va phải đâu đó thôi.” Vưu Dật Tư không ngẩng đầu, hai tay mỗi tay dùng ba ngón giữ một lát bánh mì sandwich, kẹp nguyên liệu rất cân đối, đủ vitamin, protein và tinh bột, không có mứt cũng chẳng có bơ.

“À, à…”

Tống Miên lại nhìn thấy hai chiếc nhẫn trên ngón trỏ và ngón giữa của chị Vưu, liếc qua cả bộ đồ chị ấy đang mặc, lại nghĩ: đúng là người có khí chất, xuống lấy bữa sáng thôi mà ăn mặc cũng chỉn chu thời trang như vậy.

Một lát sau, có người gõ cửa. Tống Miên nhìn qua màn hình, thấy là mấy người trong tổ đạo diễn, trông vô cùng lo lắng, mặt mũi đầy vẻ kinh hoàng.

“Tống Miên, cô với chị Vưu không sao chứ?” Đạo diễn Hàn Dương thấy cô ấy mở cửa với tay chân đầy đủ thì mới thở phào: “May quá, còn ở đây là tốt rồi. Đêm qua có hai băng nhóm nổ súng giữa phố, vẫn chưa thống kê xong thương vong, mấy đoạn đường ngoài kia bị đánh sập rồi, giờ cả thành phố đang bị phong toả.”

Vãi? Nổ súng?

Tống Miên hoảng hồn đến mức phải vịn tay vào cửa, giọng nói run run: “Vẫn sống… vẫn sống…”

Hàn Dương gật đầu: “Giữ an toàn nhé, tôi phải đi kiểm tra mấy người khác nữa.”

Tống Miên đóng cửa lại, tựa người vào tường, suýt thì không đứng vững, một lúc lâu sau mới vội vàng chạy đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Quả nhiên bên ngoài không một bóng người, có toà nhà đằng xa thậm chí còn bị cháy sém cả nửa mặt ngoài.

Chỗ quái quỷ gì thế này!?

Đánh nhau giữa phố là chuyện thường ngày ở đây à? Vừa đặt chân đến đã gặp ngay luôn? Xác suất gì mà kinh dị vậy!?

Tống Miên run lẩy bẩy đi trở lại bàn, vừa định nói gì thì lại thấy chị Vưu dường như hoàn toàn không ngạc nhiên, thậm chí vẫn đang thản nhiên ăn sandwich tự làm.

Đột nhiên, Tống Miên nhớ đến điều gì đó.

Ánh mắt cô ấy run rẩy rơi xuống mặt chị Vưu, rồi lại từ từ dời xuống người chị ấy.

Bộ đồ tối qua đã được thay và xử lý rồi, giờ cô mặc đồ thường ngày, trên người không còn mùi khói thuốc súng.

Nhưng trên tay cô lại có mấy vết trầy đỏ hệt như sau mỗi lần trở về từ căn cứ huấn luyện.

Tống Miên bỗng nhận ra một sự thật cực kỳ đáng sợ.

Cô ấy không dám hỏi, chỉ dám cúi gằm đầu, cắn thật to miếng thịt xông khói mặn đến mức khiến cô ấy nghi ngờ cuộc đời này của mình.

Cả đời này, cô ấy cũng từng là đồng đội của một chiến thần huyền thoại.

Một lúc sau, tổ đạo diễn gửi tin nhắn đến, nói nhờ có lời nhắc nhở hôm qua của chị Vưu mà toàn bộ đoàn phim không ai rời khỏi khách sạn, đều nằm ngủ yên trong phòng, vô cùng an toàn.

Lúc này, Tống Miên mới len lén ngẩng đầu lên, liếc nhìn chị Vưu một cái.

Có khi nào chị Vưu nói phải đi đấu súng… là thật không?

*

Lại nghỉ ngơi thêm một ngày ở thành phố Hoa, đợi khi đường xá được mở lại, đoàn phim cuối cùng cũng tiếp tục lên đường đến địa điểm quay.

Môi trường quay cực kỳ khắc nghiệt, hầu như cách xa thành phố lớn, cả đoàn chỉ có thể ở lại ở một thị trấn nhỏ gần đó. Giao thông và mua sắm ở thị trấn đều rất bất tiện, mỗi ngày phải báo trước nhu cầu để tổ hậu cần thuê xe mang đồ đến.

Suốt nửa tháng trời, khổ còn hơn cả lúc ở căn cứ huấn luyện.

Tống Miên vừa đấm chân vừa nhìn tổ đạo diễn đang chật vật giao tiếp với mấy diễn viên quần chúng nói tiếng địa phương, trong lòng cảm thấy vô cùng chán nản.

Phim điện ảnh Tết hoành tráng chẳng phải ai cũng quay nổi, ít nhất hôm nay nhìn cảnh quay của mình – toàn là lăn lộn trong cát, bò dưới nước, vài hôm nữa còn có cảnh cháy nổ, đu dây thì là chuyện như cơm bữa, tám mươi phần trăm đều là cảnh nguy hiểm.

Nếu không có chị Vưu ở đây trấn thủ, cô ấy nhất định không dám một mình chạy đến quay bộ phim này.

Đợi quay xong chắc cô ấy sẽ được thăng chức thành nữ diễn viên hành động rồi…

Bên kia vừa thương lượng xong, kêu mọi người chuẩn bị máy quay.

Tống Miên đứng dậy, nhìn một vòng xung quanh vẫn chưa thấy chị Vưu đâu, nhớ ra hôm nay chị ấy cũng có cảnh quay, trong đó đám tân binh mỏng manh này sẽ bị một nữ chỉ huy ma quỷ hành cho sống dở chết dở.

Chắc chị Vưu đang đi thay đồ, cô ấy và vài diễn viên chính khác đứng vào vị trí, vừa cười nói vừa chờ bấm máy.

Một lát sau, tiếng clapperboard vang lên, mấy người nhanh chóng nhập vai, bắt đầu tranh cãi!

Đột nhiên, một người trong số họ bị ai đó nắm lấy vai.

Người đó quay đầu lại, sững người – là chị Vưu.

Đoạn này vốn là cảnh cậu ta phải hất tay nữ chỉ huy ra, sau đó bị cô huấn luyện một trận nhớ đời.

Nhưng ngay khoảnh khắc cậu ta vừa quay đầu, động tác và lời thoại lại kẹt cứng nơi cổ họng.

Vãi thật! Chị Vưu này nhập vai quá thật rồi đấy!

Vì để giữ cảm giác chân thật của làn da, nhân vật gần như không trang điểm, chỉ tạo hình đơn giản. Khoảnh khắc cô bước tới, lông mày hạ thấp, đường nét gương mặt không qua chỉnh sửa sắc lạnh đến đáng sợ, vừa nhìn đã khiến cả người cậu ta run lên, như thể bị dã thú rình mồi, không dám kháng cự chứ đừng nói đến phản ứng.

Trên mặt cô còn dán một miếng băng cá nhân, vậy mà chẳng hề buồn cười chút nào, ngược lại cảm giác hoang dại đầy sát khí ấy khiến người ta gần như không thở nổi.

Vì cậu ta kia đơ ra nên cảnh này phải quay lại.

Nghe đạo diễn hô cắt, Vưu Dật Tư liền buông tay ra.

Nam diễn viên lúc này mới cảm giác áp lực trên vai biến mất, vội vàng xin lỗi mọi người: “Xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi tôi chưa theo kịp.”

Mấy người còn lại cũng rất hiểu chuyện: “Không sao đâu, quay lại thôi.”

Ai mà chẳng hiểu chứ, bị chị Vưu túm một cái thì ai chẳng đơ người ra? Chuyện này không trách cậu ta được.

Lần này đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, nam diễn viên cuối cùng cũng có phản ứng.

Cậu ta nhanh chóng định gỡ tay cô ra khỏi vai, sau đó phát hiện tay của nữ chỉ huy chẳng khác nào kìm sắt, gỡ kiểu gì cũng không nhúc nhích. Đáng lẽ cảnh này là thử thách diễn xuất, phải giả vờ cắn răng chịu đau dù không thực sự bị siết mạnh. 

Cậu ta cố gắng nhập vai tạo biểu cảm, bắt đầu gỡ tay ra… nhưng nét mặt của cậu ta lập tức trở nên cực kỳ chân thật.

Vãi nồi! Không gỡ ra nổi thật đấy! Tay chị Vưu đúng là kìm sắt mà! Chị cũng quá tận tâm với vai diễn rồi đó!

Tóm lại, cả ngày quay hôm đó, đạo diễn nhìn từng phân cảnh đều cực kỳ hài lòng, cảm thấy mọi người diễn xuất bùng nổ, phản ứng cực kỳ sống động.

Nghe đạo diễn khen, mấy diễn viên chính mặt mũi lấm lem, nước mắt chực rơi.

Anh diễn thử xem, chắc chắn cũng diễn được thôi.

Chỉ cần có chị Vưu đứng khoanh tay, làm mặt lạnh ở bên cạnh, đừng nói là bắt họ lăn lộn dưới bùn nước, cho dù có bảo đi tháo bom mìn thì họ cũng phải nghiến răng mà làm!

Tiến độ của đoàn phim diễn ra rất suôn sẻ, nhanh chóng đã đến cảnh quay nguy hiểm nhất – cảnh cháy nổ.

Cảnh quay này được dàn dựng rất công phu, phải mời chuyên gia chất nổ chuyên nghiệp đến đặt thuốc nổ. Họ còn dành hẳn một ngày để dạy đoàn phim kiến thức an toàn và vị trí di chuyển ra vào khung hình, tuyệt đối không được xảy ra sai sót, nếu không sẽ ảnh hưởng đến an toàn tính mạng.

Diễn viên nào cũng chăm chú lắng nghe, sợ mình chậm một bước sẽ gặp nguy hiểm.

“Mỗi cảnh cháy nổ đều không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối. Nhất định phải xác định thời điểm nổ và tuyến đường di chuyển của diễn viên từ trước, thử nổ kỹ lưỡng, đảm bảo rủi ro được giảm đến mức thấp nhất.” Chuyên gia chất nổ nghiêm túc nói: “Mọi người nhất định phải nghe kỹ, nếu có người xảy ra lỗi, chỉ còn cách cho nổ lại lần nữa và quay lại từ đầu.”

Các diễn viên vội vàng gật đầu như giã tỏi.

Chuyên gia liếc thấy trong đám người có một cô gái đang ngồi khoanh tay, tựa lưng vào ghế, nét mặt bình thản. Những người khác thì căng thẳng rõ rệt, chỉ mình cô ấy như không hề bị ảnh hưởng.

Ông ấy không nhận ra cô diễn viên đó, liền hỏi đạo diễn: “Cô gái kia là diễn viên kỳ cựu à?”

Hàn Dương khựng lại rồi đáp: “Anh coi cô ấy là dân chuyên nghiệp cũng được.”

Với trình độ am hiểu súng ống và xe tăng như cô thì một cảnh cháy nổ chỉ như muỗi, có khi cô còn từng nhìn thấy cảnh thật rồi cũng nên.

Chuyên gia chất nổ nghe xong thì nửa tin nửa ngờ.

Tối hôm đó, họ bắt đầu bố trí hiện trường, cảnh quay phải thực hiện vào lúc sáng sớm khi trời vừa tờ mờ sáng.

Lúc nghỉ ngơi, những diễn viên chưa từng quay cảnh cháy nổ ai cũng căng thẳng, chạy đi hỏi nam chính. Nam chính là gương mặt quen thuộc của dòng phim quân đội, khá quen với cháy nổ, liền trấn an họ rằng cứ nghe theo chuyên gia là được, không có gì quá nghiêm trọng.

Đêm đó.

Cuối cùng hiện trường cũng được bố trí xong, hàng rào an toàn được giăng lên. Chuyên gia nói: “Cần có người trông ở đây, chờ bắt đầu quay.”

Vài nhân viên gật đầu, có hai người đứng bên ngoài điểm nổ, còn hai người khác thì kiểm tra trong tòa nhà chuẩn bị kích nổ.

Tống Miên cũng hơi lo lắng, cô ấy từng chỉ đóng phim đô thị và cổ trang, cảnh có dính đến thuốc nổ như thế này là lần đầu tiên gặp.

Trong nhà trọ nhỏ ở thị trấn, cô ấy lăn qua lăn lại không sao ngủ được, nhìn đồng hồ cũng sắp đến giờ chuẩn bị lên phim trường, dứt khoát ngồi dậy mở điện thoại ra.

Tín hiệu mạng ở đây không tốt, cả đoàn chỉ có thể lướt mạng khi về lại nhà trọ.

Vừa đăng nhập mạng xã hội, Tống Miên đã thấy một từ khóa đang leo thẳng vọt lên top trending.

Cô ấy thấy trong đó có từ khoá “thành phố Hoa”, cố gắng dịch từng chữ: “Thành phố Hoa… Thương nhân mới nổi… Bán ra một lô thuốc nổ dân dụng kém chất lượng? Lưu thông ra thị trường?”

Cô ấy vừa lẩm bẩm xong thì chuông điện thoại vang lên chói tai.

Cô ấy giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn thấy chị Vưu đã ngồi dậy cầm điện thoại, bấm nghe máy.

Đầu dây bên kia là giọng Hàn Dương gấp đến mức không cần mở loa ngoài cũng nghe rõ: “Xảy ra chuyện rồi!”

Bình Luận (0)
Comment