Quản Lý Siêu Năng Lực Đã Trở Nên Nổi Tiếng

Chương 59

“Chuyện gì vậy?”

Vưu Dật Tư đã nhanh chóng thay xong giày, thắt chặt thắt lưng, cầm điện thoại lên hỏi.

“Trong căn nhà chuẩn bị cho cảnh nổ xảy ra sự cố thuốc nổ rồi!” Lúc này, Hàn Dương ngoài việc cầu cứu với chiến thần huyền thoại của mình là chị Vưu thì hoàn toàn không nghĩ ra được cách nào nhanh hơn: “Có hai nhân viên bị vùi bên trong rồi!”

“Thuốc nổ dùng để quay phim là loại mềm, trừ khi thao tác sai chứ bình thường rất khó xảy ra sự cố nghiêm trọng.” Giọng điệu Vưu Dật Tư bình tĩnh, cô đã sải bước mở cửa, hỏi: “Có ai bị thương chưa?”

“Hiện tại vẫn chưa biết! Đường ra bị bịt kín rồi, trong đó sập mất một nửa!” Hàn Dương luống cuống như gà mắc tóc: “Nhân viên đã gọi bác sĩ đã rồi, nhưng vì sáng nay mới bắt đầu quay nên tụi tôi đều ở trong thị trấn, hiện trường chỉ có hai người trông coi thôi!”

“Chuyên gia thuốc nổ đâu?”

“Anh ta đã lập tức tới hiện trường, nhưng đoạn đường đó rất xấu, lái xe mất hơn một tiếng đồng hồ.”

Hàn Dương sốt ruột đến mức môi cũng khô nứt cả ra: “Hiện trường có chôn nhiều điểm nổ, tụi tôi sợ mấy cái còn lại cũng phát nổ nên chỉ có thể để hai người bên ngoài rời đi trước, sau đó xin viện trợ.”

“Được rồi.” Vưu Dật Tư đã chạy ra khỏi nhà nghỉ, nói: “Những người khác tránh xa khu vực phát nổ, tôi sẽ tới ngay.”

Nghe giọng nói chắc chắn của cô ở đầu dây bên kia, tim Hàn Dương cuối cùng cũng bình ổn lại đôi chút. Lúc nửa đêm nhận được cuộc gọi, bên ngoài tối đen như mực, một tiếng chuông đột ngột réo vang đánh thức ông ta dậy, báo có sự cố thuốc nổ, có trời mới biết đáng sợ đến mức nào.

Cả đời này Hàn Dương chưa từng nghĩ loại tai nạn kinh hoàng này sẽ xảy ra với mình. Ông ta từng nghe nói trong những bộ phim có cảnh nổ lớn, do điểm nổ nhiều, chuyên gia thuốc nổ và diễn viên phối hợp không đủ ăn ý nên từng xảy ra tai nạn. Nhưng tổ phim của bọn họ quy mô không đến mức đó, sao lại xảy ra chuyện thế này?

Hơn nữa còn chưa kịp kích nổ thì đã tự nổ trước rồi!

Đống vật liệu nguy hiểm nhập khẩu từ nước ngoài này thật sự không đáng tin chút nào. Ông ta hối hận đến mức ruột gan xoắn lại, sớm biết vậy thà làm thủ tục xin vận chuyển từ trong nước còn hơn…

Tới lúc này, ông ta mới thở ra một hơi, đưa tay lau mồ hôi trên mặt, cả người rã rời ngồi phịch xuống ghế xe.

Một lúc sau, Hàn Dương bỗng nhớ ra điều gì đó: “Khoan đã, ai đi đón chị Vưu thế?”

Ông ta vừa định gọi thêm người đi lấy xe thì bên kia đã nói: “Không cần, tôi tự đến.”

Sau đó đầu dây bên kia liền cúp ngang điện thoại.

Hàn Dương sững người.

“Chị Vưu!” Tống Miên cũng chạy theo xuống, hỏi: “Phim trường xảy ra chuyện rồi ạ?”

“Sự cố thuốc nổ.” Cô nhét điện thoại vào túi, sải bước rất nhanh: “Điểm nổ phát nổ trước thời gian dự kiến.”

Tống Miên sửng sốt, nói: “Thật không đó? Em vừa thấy hot search nói ở thành phố Hoa có một lô thuốc nổ dân dụng kém chất lượng bị tuồn ra thị trường, không phải là…”

“Rất có thể.” Vưu Dật Tư đã bước nhanh tới trước, gõ cửa một căn nhà trong thị trấn.

Bọn họ ở đây vài ngày, đã quen biết một số cư dân quanh vùng, chủ nhà này là ông chủ cửa hàng nông cụ, mỗi sáng đều dậy rất sớm để đi trông tiệm.

Chủ nhà đã thức dậy, đang mặc áo khoác, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Cho mượn xe máy một chút.” Vưu Dật Tư nói chuyện với ông ấy, sau một lúc thì để lại một tờ tiền, được ông ấy dẫn vào nhà xe.

Đó là một chiếc xe máy rất thô sơ, chủ yếu để phục vụ nhu cầu đi lại, không được cải tiến, ống xả khí thì đầy vết bùn.

Nhưng với con đường gập ghềnh từ thị trấn đến phim trường, chỉ có nó là dùng được.

Thế là cô ấy tròn mắt nhìn chị Vưu chân dài bước lên chiếc mô-tô đỏ chói đó, đội mũ bảo hiểm, vặn chìa khóa khởi động, lúc này Tống Miên mới phản ứng lại, vội vàng gọi theo: “Em đi cùng được không?”

“Lần sau sẽ dẫn cô theo.” Vưu Dật Tư đã nhẹ nhàng đá sang số, cúi người về phía trước, nói: “Về nhà nghỉ đi.”

Tống Miên ngoan ngoãn gật đầu, cũng biết lúc này không thể gây thêm rắc rối, vội vàng chạy về hướng ngược lại.

Khi cô ấy vừa về tới phòng, nhìn ra cửa sổ thì chiếc mô-tô kia đã phóng vút đi từ lâu, chỉ còn sót lại một vệt đỏ loáng thoáng.

Từ thị trấn tới phim trường thực ra chỉ khoảng bốn, năm chục cây số. Nhưng do đường xấu nhiều ổ gà, xe ô tô chạy trên đó cứ xóc nảy liên tục, lần nào đi cũng khiến người trong xe muốn nôn. Đoạn đường này phải mất hơn một tiếng mới tới nơi.

Dù đạo diễn và chuyên gia thuốc nổ có sốt ruột thế nào cũng chẳng còn cách nào khác, lỡ lái nhanh mà gặp tai nạn thì còn tệ hơn.

Để giảm bớt nỗi lo và căng thẳng, trong xe bắt đầu có người mở lời: “Chị Vưu tự lái xe tới à?”

“Hình như từng thấy chị ấy lái xe ép sát xe Chu Nhàn Đình, dữ dằn lắm.”

“Biết đâu cô ấy còn tới sớm hơn mình, tay lái chắc cứng lắm.”

“Chuẩn luôn, người ta từng drift xe tăng, lái trực thăng đấy!”

“Hy vọng mọi người ở phim trường đều bình an, nhà có nổ cũng không sao, chứ người mà có chuyện là toi.”

“Chắc chắn sẽ ổn thôi, người tốt sẽ được ông trời phù hộ.”

Đạo diễn lòng dạ rối bời, mặt mày xám xịt nằm ngả ra ghế, lấy tay che mặt.

Một lúc sau, ông ta nghe thấy tiếng ầm ầm vọng từ phía sau, bèn bỏ tay xuống, hỏi: “Tiếng gì vậy?”

Tài xế nghe ngóng, không chắc chắn, nói : “Hình như là mô-tô?”

“Âm thanh lớn vậy, công suất chắc tầm 700-800cc hả?” Hàn Dương lau mồ hôi quay lại nói: “Khu này mà có dân chơi xe phân khối lớn chạy vào sáng sớm hả?”

Trong lúc họ đang nói, tiếng gầm rú càng lúc càng gần.

Phía sau con đường đầy sỏi đá và bùn đất, một cái bóng màu đỏ đang lao đến với tốc độ cực nhanh.

Không biết là dân chơi hay tay đua tìm cảm giác mạnh, tiếng động cơ càng lúc càng chấn động màng tai, lại gần đến mức cả lồng ngực và nội tạng cũng như rung theo, Hàn Dương thậm chí còn cảm giác má mình cũng đang rung bần bật!

Khoảng cách rút ngắn chóng mặt!

500 mét!

Gió cuộn lên, bầu trời u ám dường như cũng bị chiếc xe ấy kéo theo, lao vùn vụt về phía trước, nơi chiếc xe đi qua, bầu trời phía sau liền xuất hiện ánh sáng trắng lờ mờ.

300 mét!

Người lái và chiếc xe đỏ kia dường như chính là bình minh, ánh đèn pha quét sạch màn đêm, ống xả khí phun ra không phải khói mà là ánh sáng đầu ngày. Cảnh tượng được phóng đại, ánh nhìn từ vạt áo tung bay chuyển lên thân xe đỏ như viên đạn lao giữa đất trời rộng lớn – dáng người cúi rạp lao đi ấy dường như đang kéo cả sự xoay vần ngày đêm của trái đất chuyển động theo mình.

Cỏ khô xé gió, đất đá bắn tung tóe, cả rặng núi bốn phía cũng như cộng hưởng cùng tiếng động đó.

Người trong xe phía trước đều trợn mắt há hốc mồm!

Chưa đến 200 mét nữa!

Họ nhìn rõ rồi!!

Vãi, này mà là mô-tô phân khối lớn cái gì, là mô tô kiểu nông thôn chứ gì nữa!!

Người cầm lái là phụ nữ! Mà còn là người họ rất quen!!

Vưu Dật Tư!

Tài xế nhìn thấy mô-tô từ gương chiếu hậu, hoảng hốt đánh tay lái tránh sang bên, còn chưa kịp né xong thì người ta đã vượt luôn rồi!

Tiếng gầm rú xé gió lướt qua, bỏ họ lại đằng sau xa tít tắp!

Hàn Dương lúc này mới vội nhào lên cửa sổ, mắt trợn to đầy kinh hoàng!

Vãi chưởng, đó là chị Vưu thật hả?! Cô tới kiểu này luôn đó hả??

Tốc độ tối đa của một chiếc mô-tô thông thường nhiều nhất cũng chỉ quanh quẩn 100 km/h, rõ ràng không thể so với Black Knight chạy tới 300km/h, nhưng chiếc xe này dường như cũng có linh tính, biết thời thế, dưới áp lực khủng khiếp mà bộc phát ra mã lực cực hạn cuối cùng.

Khung cảnh xung quanh toàn là những hình ảnh lặp lại: gần thì là đám cỏ vàng úa, xa thì là dãy núi mờ xám. Dưới tốc độ kinh hoàng ấy, tất cả trở thành những vệt dài trong tầm mắt, Vưu Dật Tư như đang xuyên qua một đường hầm thời không, xung quanh toàn là khái niệm thị giác trừu tượng, như thể cô đang vượt qua giới hạn về không gian và thời gian.

Khoảnh khắc khi tốc độ gần như đạt tới cực điểm, cô như thể phá vỡ được một tầng rào cản vô hình, rõ ràng đang lao đi điên cuồng, thế mà cô lại có thể cảm nhận được một khoảnh khắc như thể ngừng trôi và bay lên.

Cô đã xuyên qua được bức màn ấy.

Phim trường đã hiện ngay trước mắt.

Vưu Dật Tư cuối cùng cũng giảm tốc, drift đuôi xe một vòng rồi dừng phanh gấp, nhanh chóng nhảy xuống xe.

Lúc tập huấn, cả đoàn làm phim đều đã học thuộc vị trí các điểm nổ. Xung quanh vốn có giăng dây cảnh báo, nhưng do thuốc nổ trong căn nhà kia phát nổ sớm nên hàng rào bên ngoài đã đổ rạp.

Căn nhà bị nổ tung một nửa nằm sâu trong cùng, gạch đá thép vụn bắn tung tóe, khung cảnh vô cùng thảm khốc.

Hai nhân viên đang trong trạng thái sắp sụp đổ cuối cùng cũng lao tới: “Chị Vưu!!”

“Người bên trong sao rồi?”

“Vẫn còn nhắn tin được! Không bị vùi lấp, chỉ là không ra được thôi!”

“Không sao, tôi tới rồi.” Cô quay đầu, chỉ ra một vùng: “Đứng ngoài khu đó.”

Hai người kia vừa lau nước mắt vừa gật đầu, còn chưa kịp hỏi chuyên gia phá nổ đâu thì đã thấy chị Vưu một mình đi thẳng vào khu nhà bị nổ.

Trong đầu cô đã đánh dấu lại tất cả vị trí các điểm nổ, nhanh chóng vòng ra ngoài công trình.

Phần bị phá hủy khá nhiều, dù người bên trong may mắn không bị gạch đá đè trúng thì cũng không thể bị kẹt trong đống đổ nát gần như kín mít này quá lâu.

Việc cứu viện vẫn cần thêm thời gian.

Vưu Dật Tư nhớ gần đây có một trang trại bỏ hoang, khi dựng cảnh từng đến mượn máy móc của ông lão trông coi ở đó.

Cô lập tức chạy đi, hỏi hai người vừa rồi: “Hôm đó đào mấy cái chiến hào phòng thủ bằng gì?”

“Đào… bằng máy xúc chăng?” Họ đáp: “Mượn từ nông trại đó, vẫn còn đậu bên kia, chỉ là mấy bác tài chưa tới, không ai biết lái cả!”

Vưu Dật Tư quay đầu liếc một cái, sau đó bọn họ lại trơ mắt nhìn chị Vưu chạy biến đi. Hai người mở to mắt nhìn nhau.

Điện thoại trong tay họ đổ chuông, là đạo diễn gọi tới. Họ lập tức nghe máy, chỉ nghe thấy Hàn Dương hét lên: “Chị Vưu tới chưa?!”

“Rồi, rồi ạ!” Họ vội nói: “Cô ấy hỏi tụi em khi dựng cảnh đào chiến hào phòng thủ bằng gì, tụi em nói là máy xúc, giờ cô ấy chạy đâu mất tiêu rồi. Đạo diễn, mau giục các bác tài tới đào đi ạ!”

“Đang trên đường đến rồi!” Hàn Dương cũng cuống lắm: “Lái xe qua đây cũng mất thời gian, đã gọi hết cả rồi, phải đợi thêm chút nữa!”

Cả hai ngớ người: “Vậy sao chị Vưu lại tới trước thế?”

“Cô ấy phóng mô-tô tới đó!” Hàn Dương nói: “Cái xe máy cày ấy mà bị cô ấy lái ra thành đẳng cấp xe mô-tô đua luôn rồi. Tôi cũng cạn lời, chị Vưu gì cũng biết lái…”

Đột nhiên, ông ta khựng lại.

“Đúng rồi.” Hàn Dương run rẩy nói sau một hồi im lặng: “Hai cậu nói thử xem… Chị Vưu… có khi nào biết lái máy xúc luôn không?”

Bình Luận (0)
Comment