Hai người đó đều hóa đá tại chỗ.
Chị Vưu lái… máy xúc?
Mới nghe thì đúng là buồn cười thật, nhưng mà nghĩ kỹ lại thì cũng không phải không thể. Máy xúc là xe bánh xích, xe tăng cũng là xe bánh xích, người ta vẫn thường nói nếu biết lái máy xúc thì học lái xe tăng cũng không khó.
Vậy thì ngược lại cũng hợp lý chứ, đã biết lái xe tăng rồi thì rất có thể cũng biết lái máy xúc.
Đúng lúc bọn họ còn đang bị suy nghĩ này làm cho chấn động thì ở đầu bên kia phim trường bỗng truyền đến tiếng tút tút tút nặng nề.
Cả hai ngẩng đầu lên nhìn – chiếc máy xúc màu vàng ấy đã chạy tới rồi!
Trong buồng lái cao hơn mặt đất khá nhiều có một người đang ngồi.
Rõ ràng chỉ là một chiếc máy móc làm công trình, vậy mà khi được cô lái tới lại cứ như một chiếc xe tăng hạng nhẹ, chạy vừa êm vừa nhanh, ép cho đất bụi trên đường bằng phẳng hết cả.
Quần què gì vậy!?
Chị Vưu thật sự tới lái máy xúc rồi á?!
Ngay cả máy xúc vào tay chị ấy cũng cảm nhận được tốc độ luôn!
So với xe tăng, máy xúc chỉ hơn có cái cần cẩu và cái gầu xúc, còn lại về điều khiển thì về cơ bản chẳng khác biệt mấy, thậm chí còn dễ hơn rất nhiều ở phần khởi động và thao tác.
Chỉ cần biết một trong hai là có thể suy ra cái còn lại.
Chỉ có điều việc điều khiển cánh tay máy và gầu xúc là công việc đòi hỏi kỹ thuật khá tinh vi.
Người điều khiển giỏi có thể sử dụng gầu xúc linh hoạt hơn cả tay mình, độ chính xác lên đến từng milimet. Họ thậm chí có thể dùng gầu xúc nâng thân xe lên để xoay tròn hoặc để leo dốc.
Thứ này trong dân gian cũng có độ uy tín và lượng fan không hề thua kém xe tăng đâu, thật đấy.
Bao nhiêu đứa trẻ khi còn nhỏ mơ ước được lái máy móc đầu tiên là gì? Chính là “Mẹ ơi lớn lên con muốn lái máy xúc”.
Bao nhiêu người từ nhỏ đến lớn ấn tượng sâu nhất với quảng cáo vẫn là câu “Công nghệ lái máy xúc nhà nào mạnh hơn?”.
Người lái xe tăng giỏi là chiến thần, phải kính trọng, phải ngước nhìn từ xa. Người lái máy xúc giỏi cũng sẽ nhận được những ánh mắt đầy tôn kính.
Hai nhân viên có mặt tại hiện trường chỉ biết ngơ ngác đứng giữa gió.
Chị Vưu thật sự biết lái luôn hả?!
Vưu Dật Tư dù đang điều khiển máy xúc với tốc độ không hề chậm, nhưng vẫn vô cùng linh hoạt tránh những điểm nổ, luồn lách qua các khe hở mà tiến sát công trình bị sập.
Máy xúc cũng là loại xe yêu cầu phối hợp cả hai tay hai chân để điều khiển, về một góc độ nào đó cũng có thể xem là hình thái sơ khai của người máy chiến đấu.
Cần điều khiển bên tay trái dùng để điều chỉnh cánh tay nhỏ vươn ra thu vào và hướng quay trái phải của thân xe; cần điều khiển bên tay phải điều khiển việc nâng hạ cánh tay lớn và gầu xúc; còn hai bàn đạp dưới chân dùng để điều khiển hướng di chuyển của bánh xích.
Tất cả các thao tác đều cần thực hiện đồng thời: nâng hạ cánh tay máy, thu gầu, lật gầu, yêu cầu người điều khiển phải thành thục, phối hợp tốt và có độ nhạy bén cao.
Vưu Dật Tư lái máy xúc tới trước khu vực công trình bị nổ.
Cô hạ cánh tay máy xuống, điều khiển gầu xúc múc một đống gạch đá vụn. Xe xoay đầu, cánh tay nâng lên, gầu xúc lật ra, mảnh vụn được đổ gọn sang một bên.
Lần đầu thao tác còn chưa nhanh, nhưng việc biết lái đã đủ khiến hai người kia đứng ngẩn ra tại chỗ.
Một người quay đầu lại, phát hiện người đứng kế mình đang giơ điện thoại lên quay phim.
“Anh… anh quay phim lại làm gì vậy?”
“Đứng đực ra cũng vậy thôi, ghi lại cảnh anh hùng cứu người không tốt à?”
“Ờ, ờ đúng rồi.”
Sau khi xúc vài gầu, họ bắt đầu thấy tốc độ thao tác của Vưu Dật Tư tăng lên rõ rệt.
Người quay video từ trước đó lại sững người một lúc, rồi nói: “Cảm giác lúc đầu chị Vưu có vẻ… chưa quen tay lắm nhỉ?”
“…Nhưng giờ thì cô ấy bắt đầu nhanh rồi.”
“…Càng lúc càng nhanh.”
“Vãi, cô ấy còn thao tác cả động tác kỹ thuật khó luôn à? Sao tôi thấy cô ấy lái máy xúc như lái xe tăng vậy?!”
Hai người trợn tròn mắt nhìn nhau, khó mà không nghĩ tới một khả năng động trời: “Chị Vưu… có khi nào chưa từng lái máy xúc, vừa nãy là lần đầu lái không?”
“…”
Chuyện, chuyện, chuyện này?!
Lúc này, tổ đạo diễn và chuyên gia phá nổ cuối cùng cũng tới nơi, mở cửa xe cái rầm rồi lao xuống, cuống cuồng hỏi: “Sao rồi?!”
“Chị, chị Vưu đang đào rồi ạ.”
Mọi người nhìn về phía trước, chiếc máy xúc ấy đã gần như dọn sạch một lối đi trong đống đổ nát.
Ngay lúc họ nhìn sang, một đống cát đá trượt xuống, “rầm” một tiếng, cuối cùng cũng lộ ra một lối thoát đủ cho người chui ra!
Từ bên trong vang lên tiếng nghẹn ngào mừng rỡ đến phát khóc!
Máy xúc lại mở rộng lối thoát lớn hơn, cánh tay máy nâng cao lên, để lại khoảng trống đủ cho người bò ra.
Hai nhân viên bị mắc kẹt bên trong mặt mày lem luốc, dùng áo khoác bịt mũi miệng, cố gắng bò ra rồi lập tức ngã phịch xuống đất, như vừa từ cõi chết trở về.
Từ lúc xảy ra tai nạn đến giờ đã một tiếng đồng hồ, họ cũng không rõ đã sống sót thế nào, nhưng nếu chậm thêm chút nữa thì có khi thật sự đã chết ngạt trong đó rồi. Giờ phút này được thấy lại ánh sáng, họ chỉ muốn ôm nhau khóc rống lên.
Chiếc gầu xúc khổng lồ của máy xúc lại từ từ hạ xuống, đặt ngay bên cạnh họ.
Người trong buồng lái cất tiếng: “Lên đi.”
Hai người đang khóc nức nở lúc này mới ngẩng đầu, người lái máy xúc không phải nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp nào… mà chính là chị Vưu!
Thậm chí còn không phải đội cứu hộ!
Chiếc gầu xúc to hơn cả người, lặng lẽ dừng bên cạnh họ, ý chị Vưu là chở họ đi ra ngoài.
Cả hai sững người nhìn nhau một cái, sau đó mới vội vàng bò dậy, trèo lên gầu xúc.
Cánh tay máy từ từ nâng lên, đưa họ rời khỏi mặt đất. Máy xúc xoay đầu, bắt đầu di chuyển ra ngoài khu phim trường.
Người lái xe có trí nhớ cực tốt, dù trong hiện trường hỗn loạn như vậy vẫn nhớ rõ vị trí các điểm nổ chôn sẵn, điều khiển máy xúc vòng tránh một cách chính xác, còn kỹ lưỡng hơn cả tuyến đường mà chuyên gia phá nổ vạch ra.
Khi đến vùng an toàn, gầu xúc hạ xuống, tổ đạo diễn lúc này mới như tỉnh mộng, vội vàng chạy tới đỡ họ xuống.
“Lãnh đạo!”
“Tiểu Trương!”
Một người trong đó bật khóc nức nở: “Sợ quá đi mất! Tôi cứ tưởng lần này tiêu thật rồi!”
“Không sao rồi, không sao rồi, mau lên xe tới bệnh viện!” Hàn Dương đỡ cậu ta dậy, nói: “Đội y tế ở ngay chiếc xe phía sau!”
Cả hai người lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Nếu không có chị Vưu, tụi tôi có khi thật sự không quay về được đâu.”
“Cảm ơn chị Vưu, cảm ơn chị Vưu!” Người còn lại cũng òa khóc: “Chị Vưu là ân nhân cứu mạng của tôi đó!”
Vưu Dật Tư tắt máy, nhảy xuống khỏi buồng lái máy xúc, nói: “Trừ chuyên gia phá nổ ra, những người còn lại nhanh chóng rời khỏi phim trường.”
Mọi người giật mình, không ai dám cãi nửa câu, lập tức cắm đầu chạy thục mạng ra ngoài.
Chuyên gia phá nổ chân tay đã mềm nhũn, đến giờ mới từ trạng thái thoát nạn mà bừng tỉnh lại. Người thì không sao, nhưng trách nhiệm thì rõ ràng vẫn phải gánh.
Ông ta run rẩy lắp bắp gọi theo cách xưng hô của mọi người gọi nữ diễn viên kia.: “Chị, chị Vưu…”
Cô giơ điện thoại ra, cho ông ta xem dòng chữ trên màn hình: “Lô thuốc nổ này là mua từ công ty này à?”
“Đúng, đúng vậy!”
Chuyên gia phá nổ chưa bao giờ nghĩ sẽ xảy ra tai nạn kiểu này, mấy loại vật liệu nguy hiểm này chẳng phải đều phải trải qua kiểm định nghiêm ngặt rồi mới được phép đưa ra thị trường sao? Hàng kém chất lượng lọt ra ngoài mà không sợ bị truy cứu trách nhiệm à? Công ty này còn muốn làm ăn nữa không vậy?!
“Biết rồi.” Vưu Dật Tư thu lại điện thoại, quay đầu đi.
“Hiện trường còn bảy điểm nổ nữa, nguyên tắc là phải tiêu hủy tại chỗ. Đợi mọi người đi xa rồi, anh phụ trách kích nổ đi.”
“Được, tôi lập tức…”
Lời còn chưa dứt, “rầm” một tiếng!
Lại một điểm nổ phát nổ sớm!
Chuyên gia phá nổ không phòng bị gì, ngã lăn sang bên cạnh!
Vưu Dật Tư giơ tay che luồng khí nóng ập tới, quay đầu nhìn lại, nói: “Còn sáu điểm.”
Chuyên gia phá nổ muốn khóc mà không có nước mắt, lồm cồm bò dậy.
Đợi mọi người đều lùi ra xa, cuối cùng ông ta cũng nhấn nút kích nổ.
Sáu điểm nổ đồng loạt bùng phát, biển lửa khổng lồ lần lượt bốc lên từ xa!
Cho đến khi âm thanh đất đá rơi rào rào cuối cùng cũng lắng xuống, hiện trường chìm trong một đống hoang tàn tĩnh mịch.
Chuyên gia phá nổ thở phào một hơi, cảm thấy cái bóng tâm lý của tai nạn này chắc phải dùng cả đời mới xóa được. Ông ta đoán là trong thời gian tới bản thân sẽ chẳng muốn dính vào công việc phá nổ nữa đâu…
Vừa mới thả lỏng, còn đang ôm ngực ngồi phịch xuống, đã thấy chị Vưu dường như không biết mệt là gì, đang bắt đầu thu nhặt các mảnh vỡ tại hiện trường.
Ông ta đờ đẫn nhìn bóng lưng cô đang ngồi xuống.
Tâm lý cứng cỏi thế này, chẳng trách đạo diễn bảo cô là dân chuyên.
Nếu không có cô ấy, có lẽ sự nghiệp của ông ta đến đây là kết thúc. Không, thậm chí còn có thể phải chịu trách nhiệm cho tính mạng con người.
Chuyên gia phá nổ sụp đổ vò đầu bứt tai, không biết nên có cảm xúc thế nào mới đúng. Tóm lại, ông ta chỉ biết một điều rằng tất cả bọn họ đều được cô cứu rồi.
Vưu Dật Tư nhặt lên một mảnh vỡ vỏ thuốc nổ.
Phía Phí Long lúc này cũng đã nhận được tin tức.
Cô Vưu nhắn một cái tên, hỏi: [Anh biết nhà sản xuất thuốc nổ này không?]
Phí Long dĩ nhiên là biết.
[Chính là sản nghiệp của người đã gây ra vụ việc ở nhà hát.]
Phía Vưu Dật Tư im lặng một lát, rồi hỏi: [Bữa tiệc trên du thuyền bao giờ bắt đầu?]