“Được thôi.” Vưu Dật Tư thậm chí còn chẳng buồn ngẩng đầu lên.
Nghe cô nói xong câu đó, ánh mắt xung quanh càng trở nên sắc bén như lưỡi dao cứa sau lưng.
Tống Miên kinh ngạc, nhưng sau đó lại kiêu ngạo hẳn lên.
Chuyện này ít nhất cô ấy phải nhắn mười mấy tin khoe trong group chat mới được, Lâm Liệt Ảnh với Cố Trường Thanh chắc chắn sẽ ghen chết mất!
Cô ấy líu ríu hỏi nhỏ: “Chị Vưu, chị xin nghỉ đi đâu thế? Có việc gì à?”
Vưu Dật Tư ngẩng mắt nhìn cô ấy, lại là ánh nhìn kiểu “Chuyện ngoài xã hội, cô tự cân nhắc xem có nên nhiều chuyện không”.
Tống Miên lập tức ngồi ngay ngắn, làm như chưa từng hỏi gì, chỉ vào bàn rồi nói: “Haha, ăn thôi, ăn thôi!”
Dù chị Vưu có định đi Tam Giác Vàng diệt trùm m* t**, cô ấy cũng thề sẽ không hỏi nữa đâu.
Cơm nước xong xuôi, Tống Miên vui như tết, xách túi nhỏ líu ríu đi theo sau chị Vưu.
Nhìn chị Vưu vắt chân dài leo lên yên xe, cô ấy cũng gắng gượng vịn vai chị Vưu trèo lên sau.
Chiếc mô-tô tuy ngầu thật đấy, nhưng yên ngồi quá cao, mà phần sau cũng chẳng phải thiết kế để chở người. Không chỉ leo lên rất khó, dù có ngồi vững được thì cũng rất thử thách lòng can đảm.
Chân Tống Miên hoàn toàn không chạm đất, chỉ có thể cẩn thận gác lên bàn để chân. Cô ấy muốn ôm eo chị Vưu mà lại sợ sau khi xuống xe sẽ bị mọi người úp bao tải đánh nên đành rụt rè bám vào thân xe.
Lên xe rồi cô ấy mới nhận ra chân chị Vưu dài cỡ nào, kỹ thuật ổn định đến mức nào. Cô ấy chỉ cần ngồi ở cái độ cao đó thôi đã thấy mình như đang lắc lư, hoàn toàn không kiểm soát được thăng bằng, nếu không phải nhờ chị Vưu lái vững, chắc chắn đã ngã dập mặt.
Không có thêm mũ bảo hiểm, họ phải quay lại mượn tạm cái mũ của ông chú cho mượn xe lần trước.
Vưu Dật Tư nghiêng đầu, liếc nhẹ qua vai xác nhận Tống Miên đã ngồi vững, sau đó cúi người xuống.
Cô nói: “Xuất phát.”
Ga được vặn lên, hỗn hợp khí lọt vào buồng đốt, van nạp và van xả đóng lại, bugi bắt lửa.
Black Knight khẽ gầm một tiếng rồi lao đi.
Tống Miên cảm giác mình sắp bay lên trời, cô ấy thậm chí còn cảm nhận được độ nóng của thân xe, cả sức mạnh nơi cánh tay chị Vưu khi giữ tay lái. Khi tốc độ chạm ngưỡng 100 km/h, cô ấy có cảm giác k*ch th*ch như đang chơi tàu lượn siêu tốc khi tăng tốc đột ngột vậy.
Tốc độ tối đa của Black Knight là 300 km/h, giờ mới chỉ là món khai vị.
Rời khỏi khu phố, họ tiến vào con đường dẫn đến điểm quay. Khung cảnh hai bên không còn là những căn nhà xanh thấp lè tè hiếm người ở, mà là những bãi cỏ trải dài, xa xa là núi non trùng điệp.
Gió mạnh làm ngọn cỏ lay động, Tống Miên cố mở to mắt nhìn, thấy phía trước có vài con ngựa đang chạy băng băng.
Mấy con ngựa đó có màu xám xanh, bốn vó đen nhánh, phần hông và đùi cơ bắp cuồn cuộn.
Giữa vùng đất rộng lớn hoang vu này, chiếc xe mô-tô đen tuyền của họ và đàn ngựa màu xám kia là hai điểm chuyển động duy nhất khiến ánh nhìn tự nhiên bị hút về phía đó.
Tống Miên phấn khích ôm chặt lấy chị Vưu, hét to: “A a a, bên kia có ngựa con kìa!!”
Vưu Dật Tư liếc mắt nhìn theo. Đó không phải là ngựa con gì đâu, với dáng người nhỏ nhắn như Tống Miên thì leo lên chắc chắn không nổi, mà người bình thường cũng khó mà thuần phục được nó.
Trong thời đại của họ, loài vật như ngựa đã gần như không còn chỗ tồn tại. Cô từng nghe, từng tìm hiểu, nhưng chưa bao giờ được cưỡi.
Nếu có thời gian thì cô thật sự muốn thử một lần.
“Chị Vưu!! Tăng tốc đi! Mình vượt qua bọn nó luôn!!!” Tống Miên hú hét, máu nóng lập tức dồn lên não: “Còn k*ch th*ch hơn được nữa không chị?!”
“Cô chắc là muốn k*ch th*ch thật đấy chứ?”
Vưu Dật Tư vừa nói, cơ bụng hơi rung nhẹ, đường nét cơ bắp rõ ràng, thậm chí còn cảm nhận được nhịp thở nhấp nhô.
“Muốn! A a a a muốn mà!”
Vưu Dật Tư không đáp, chỉ nhẹ nhàng dùng chân đá sang số.
“Rầm!” Tiếng động cơ gầm vang dữ dội.
Khoảng cách giữa họ và đàn ngựa ban đầu vẫn còn một đoạn, nhưng Black Knight liền tăng tốc vùn vụt, quãng đường này như thể bị gấp khúc, thị giác còn lưu lại cảnh tượng phía trước thì cơ thể đã dịch chuyển sang không gian kế tiếp.
Những con ngựa mạnh mẽ đang phi nước đại rất nhanh, nhưng vẫn bị họ đuổi kịp từ phía sau.
Bốn vó của đàn ngựa thay nhau đạp đất, dường như đã cảm nhận được mối đe dọa từ con mãnh thú đen này, móng sau giậm xuống gần như vượt qua dấu chân của móng trước, tiếng vó ngựa cộc cộc vang lên nghe vừa hỗn loạn vừa có tiết tấu.
Từ góc nhìn trên cao nhìn xuống, cánh đồng và con đường thẳng tắp chỉ còn lại hai bóng đen phóng như bay, càng nhìn càng thấy xa, đến mức cuối cùng chỉ còn hai chấm chuyển động nhỏ nhoi.
Chiếc xe cơ giới màu đen cuối cùng cũng bắt kịp, lướt ngang đàn ngựa lực lưỡng.
Sau khoảnh khắc lướt qua nhau ấy, nó tiếp tục lao về phía trước. Đàn ngựa đang phi nước đại đã bị bỏ lại phía sau.
Khoảnh khắc vượt qua ấy vô cùng ngắn ngủi, nhưng lại giống như một thước phim, như một thời đại đã trôi qua.
Vưu Dật Tư nhìn vào kính chiếu hậu.
Cánh đồng hoang cỏ dại bạt ngàn, đàn ngựa dần biến mất nơi đường chân trời. Khung cảnh của khoảnh khắc này quá đỗi đẹp đẽ, như một ẩn dụ về nét đẹp của sự vĩnh hằng.
Cô thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng về phía trước.
Tiếng hét phấn khích của Tống Miên cùng tiếng gầm rú của động cơ dần tan biến phía sau tai.
*
“Cô Vưu.”
Phí Long niềm nở chìa tay ra bắt tay côi. Người bên cạnh mang đến một chiếc vali, đặt ngang lên bàn.
Cô liếc mắt nhìn xuống, rồi ngẩng đầu hỏi: “Đây là gì?”
Phí Long mời cô ngồi, đáp: “Một chút quà mọn.”
Vưu Dật Tư khi làm việc vốn không nhận quà cảm ơn ngoài thù lao công việc nên định từ chối, nhưng trợ lý bên cạnh đã mở vali ra, bên trong là một loạt thiết bị chuyên dụng.
Máy gây nhiễu tín hiệu đắt tiền, thiết bị khuếch đại âm thanh sinh học, máy ghi nhận dữ liệu máy tính, camera cúc áo, súng ngụy trang trong đồ dùng hằng ngày, một cặp kính cùng micro.
Phí Long giới thiệu: “Đây là một bộ thiết bị phổ biến chúng tôi chuẩn bị cho cô Vưu. Trước đó đã hỏi kích cỡ của cô, giày nghe lén và lễ phục chống đạn cũng được đặt may rồi. Nhưng Biên Lương Trạch là thằng khốn rất cẩn thận, một số thiết bị có thể không qua được kiểm tra an ninh khi lên du thuyền nên bọn tôi phải chuẩn bị thêm nhiều thứ khác.”
Vưu Dật Tư nuốt lời sắp nói xuống cổ họng. Đầu lưỡi chạm nhẹ vào răng, cô nhấc một chân lên rồi bắt chéo lại, ngả người tựa vào ghế, nâng tay phải khẽ che nửa khuôn mặt.
Một lúc sau, cô đưa ngón tay về phía Phí Long.
“Anh đúng là hiểu dân đặc công đấy.”
Phí Long cười hiền lành, rồi thu lại ngay, ra hiệu cho trợ lý đẩy giá treo quần áo đến.
Một hàng giá treo đầy váy áo lộng lẫy, kèm theo một giá giày rực rỡ các kiểu.
“Dãy bên này là giày da có gắn thiết bị nghe lén ở gót, dãy bên kia là giày cao gót có lưỡi dao tẩm độc ẩn ở mũi giày. Mỗi đôi đều có một bản sao bình thường để đối phó kiểm tra. Tất cả là hàng hiệu cao cấp, logo to tướng, thường thì chẳng ai nghi ngờ đâu.”
Trợ lý đưa tay giới thiệu tiếp: “Dãy váy lễ phục này đều là hàng đặt may thủ công, từng hạt cườm đều do nghệ nhân nổi tiếng đính bằng tay, mà đồ của vị chuyên gia này làm thì chẳng ai lại đi kiểm tra cả.”
Tay người trợ lý lướt đến dãy cuối cùng, ra hiệu: “Đây là áo chống đạn có thể mặc như đồ thường ngày. Va-li có chứa màn hình hiển thị và bàn phím.”
Vưu Dật Tư bình tĩnh đưa tay khẽ che môi: “Ừm” một tiếng rồi hỏi: “Còn kính mắt này?”
“Kính gián điệp.” Trợ lý lễ phép trả lời: “Có thể chụp ảnh, tra cứu thông tin, truyền tệp, chỉ đường, còn có chức năng quét nhận diện khuôn mặt.”
Vưu Dật Tư cầm lên một cây dù, hai tay giữ phía trước và phía sau, kiểm tra nòng súng bên trong.
“Đây là súng dù tẩm độc khá thông dụng, nhưng khả năng cao sẽ không mang lên tàu được. Vì vậy, chúng tôi cũng đã chuẩn bị thêm súng bút và súng son môi cho cô.”
Trợ lý nói thêm: “Chúc cô có một chuyến đi vui vẻ.”
Vưu Dật Tư ngẩng mắt lên, bắt gặp vẻ mặt đầy mong đợi của Phí Long. Cô lại một lần nữa vươn tay, bắt tay hắn.
Cô nhận ra mình đã gặp được một đại gia vượt xa dự đoán.
*
Tuyến hành trình của The Queen không dài, bốn ngày ba đêm. Trừ đi thời gian dừng chân tại các điểm tham quan dọc đường, tổng quãng đường thực tế chỉ khoảng 3.000km.
Dọc đường dừng lại ba lần, mỗi lần chỉ vài tiếng, hầu hết thời gian đều diễn ra trên du thuyền.
Chiếc du thuyền này chỉ bắt đầu nổi tiếng sau khi Biên Lương Trạch xuất hiện trở lại, mời rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn trong giới chính trị, thương gia và cả những ngôi sao hạng A chỉ thường thấy trong phim ảnh. Đối với nhiều khách mời, chỉ cần nhận được lời mời đã đủ để khoe khoang.
Nhìn thấy một blogger nổi tiếng đang giơ máy quay vlog, Phí Long cười nói với nữ vệ sĩ trong xe: “Xem ra tạp nham đủ kiểu, chắc khâu kiểm tra cũng không gắt. Biên Lương Trạch có lẽ muốn nhân dịp này để kết nối quan hệ nên mới phát thư mời đại trà như vậy.”
Nữ vệ sĩ gật đầu.
“Nhưng giữa tôi và hắn ta vốn có hiềm khích. Hắn mời tôi lên đây chắc chắn là có ý đồ. Chúng ta phải cẩn thận đề phòng thủ đoạn hèn hạ của hắn ta.” Phí Long càng nói càng thấy phấn khích. Ban đầu nếu không nhờ gặp được nữ đặc công hạng nhất này, hắn ta vốn đã định từ chối lời mời. Nhưng giờ đã có người đi theo bảo vệ, hắn chỉ muốn xem Biên Lương Trạch chết thế nào mà thôi.
Nữ vệ sĩ mặt lạnh bấm tai nghe, nghiêng đầu ra hiệu rồi xuống xe trước.
Biên Lương Trạch là kẻ cực kỳ cẩn trọng, vậy mà lần này lại dám mời đủ hạng người lên một con tàu khép kín suốt bốn ngày ba đêm, thật khó không khiến người khác sinh nghi về ý đồ thật sự.
Nữ vệ sĩ mặc vest đen rộng thùng thình, thay hắn mở cửa xe, rút chiếc ô đặt trên cửa ra.
Phí Long hơi lúng túng, khẽ ho một tiếng rồi mới theo nữ vệ sĩ bước lên tàu.
Phòng của họ được sắp xếp nằm ở tầng tám, là một trong những phòng suite lớn nhất du thuyền, thậm chí còn có phòng riêng cho vệ sĩ, trợ lý và quản gia đi cùng.
Chuyên viên trang điểm và người mẫu thử đồ của phái nữ được bố trí ở các tầng thấp hơn, cần thì mới gọi.
Các tầng bên dưới còn có trung tâm thương mại, nhà hát, đài phun nước, sân golf, phòng gym, vô số nhà hàng và cửa hiệu, gần như có đầy đủ tiện nghi như ở đất liền, thậm chí còn có cả sân đỗ trực thăng.
Do việc dùng sân đỗ cần phải thông báo trước để thương lượng với chủ du thuyền, Phí Long không thích phiền phức như vậy nên chỉ đi xe tới.
Lối lên tàu của họ khá vắng. Sau khi được thuyền trưởng tiếp đón và quản gia giới thiệu, Phí Long liền đưa trợ lý và nữ vệ sĩ lên tầng tám, mỉm cười rồi đóng sập cửa nhốt quản gia bên ngoài.
Cửa vừa khép lại, sắc mặt hắn lập tức thay đổi. Trợ lý và nữ vệ sĩ lập tức phối hợp ăn ý, bắt đầu kiểm tra khắp nơi trong phòng. Họ mở nắp bồn cầu, kiểm tra ống thoát nước, ổ cắm, bình đun nước, bàn ủi, đến cây nhét giày, ngay cả vòi nước cũng bị tháo ra kiểm tra kỹ lưỡng. Sau khi chắc chắn không có thiết bị theo dõi hay nguy hiểm nào thì mới yên tâm nhận phòng.
Vưu Dật Tư và người trợ lý đang nhanh nhẹn kiểm tra đèn trần kia nhìn nhau.
Phí Long giới thiệu: “Vị này là anh Lý, từng là đặc công, người cùng ngành với cô, đã làm việc bên tôi suốt chín năm.”
Vưu Dật Tư khẽ gật đầu, lúc này mới coi như chính thức chào hỏi: “Chào anh.”
Trợ lý cũng lịch sự nói: “Chào cô, cô rất chuyên nghiệp.”
Lần đầu tiếp xúc với người cùng ngành trong thế giới này, Vưu Dật Tư không khỏi liếc nhìn người đàn ông đó thêm mấy lần.
Cô dán micro vào cánh cửa, thu lại âm thanh bên ngoài, sau đó quay đầu hỏi: “Biên Lương Trạch bao giờ sẽ xuất hiện?”
Phí Long nhìn đồng hồ, rồi lật xem cuốn sổ da đặt trên bàn, trả lời: “Giờ này có lẽ hắn ta đã có mặt trên tàu hoặc đang trên đường đến rồi. Tối nay trong sảnh yến tiệc, hắn ta sẽ mời các vị khách quý dự một bữa tiệc rượu, cùng nhau thưởng thức bộ sưu tập rượu quý của mình. Nhưng nếu cô Vưu quan tâm đến loại m* t** mới kia, có thể tích cực giao tiếp với các khách mời. Trong số đó tám phần là khách hàng hiện tại hoặc tương lai của hắn ta.”
Vưu Dật Tư gật đầu, cài cây bút máy vào thắt lưng sau, thu tay lại, áo vest bên ngoài vừa vặn phủ xuống, che kín không để lộ bất kỳ dấu vết gì.
Cùng lúc đó.
Trên lối lên tàu và hành lang boong tàu nhộn nhịp đều nghe thấy tiếng ầm ầm truyền đến từ đằng xa.
Một blogger đang quay vlog ngẩng đầu nhìn theo tiếng động, chỉ thấy từ phía xa một chiếc trực thăng màu đen tuyền khổng lồ đang rẽ gió bay tới, hướng thẳng về bãi đáp trên đỉnh du thuyền.
Đó là sân bay trực thăng, người có thể đến một cách rình rang vào thời điểm này, hẳn chỉ có thể là chủ nhân của chiếc du thuyền này.
Đám đông bắt đầu xôn xao, không ít người ngẩng đầu chờ mong, háo hức muốn được tận mắt nhìn thấy thế lực mới trong giới thượng lưu này.
Vưu Dật Tư cũng nghe thấy tiếng cánh quạt, cô ngẩng đầu, nhanh chóng chạy ra hành lang.
Chiếc trực thăng thân đen tuyền ấy có thân hình thon dài và bóng loáng, là loại hai người lái, khoang hành khách rất rộng, không khác mấy so với chiếc mà Trương Đống Quốc đã tặng cô. Bóng cánh quạt lướt qua boong tàu, bay qua từng tầng lầu, cuối cùng vụt qua đỉnh đầu cô rồi bắt đầu hạ cánh..
Mặt biển lấp lánh ánh nắng, cuộc chiến này đã chính thức bắt đầu rồi.