Quản Lý Siêu Năng Lực Đã Trở Nên Nổi Tiếng

Chương 63

Trên du thuyền, hầu hết các khu vực đều náo nhiệt sôi động.

Phong cách trang trí của chiếc du thuyền này là kiểu xa hoa thời Trung Cổ, gu thẩm mỹ ham hưởng lạc của chủ nhân thể hiện rõ ràng.

Ba tầng dưới được thông làm khu vực giải trí công cộng, ngẩng đầu nhìn lên là vòm trần lộng lẫy cao mười mét. Quanh đài phun nước trung tâm có cả lối đi dành riêng cho người già đi lại khó khăn, từng chi tiết nhỏ đều được tính toán rất chu đáo.

Vưu Dật Tư đã thay một bộ đồ khác, thay đổi một vài đặc điểm ngoại hình, rồi đi dạo trong trung tâm mua sắm ở tầng thấp nhất.

Vì mọi người vừa mới lên du thuyền, phần lớn vẫn còn đang sắp xếp hành lý nên chỗ này vẫn chưa quá đông.

Vưu Dật Tư đi một lúc thì thấy một cô gái trẻ đang ngồi trước chiếc bàn dưới đài phun nước, chống cằm, hình như còn đang khóc.

Cô nhìn xung quanh, tiếp đó đến cửa của một cửa hàng mua một cây kem, sau đó cầm lấy.

Beverly chống cằm, mặt không biểu cảm nhìn về phía trước, mãi đến khi giọt nước mắt chảy qua kẽ ngón tay rơi xuống mu bàn tay, cô ấy mới đưa tay lau, rồi lại tiếp tục chống cằm, đôi mắt xanh lá xinh đẹp vẫn nhìn chằm chằm về một hướng.

Cô ấy là một cô gái xinh đẹp và quý phái, ăn mặc và trang điểm kỹ lưỡng, khiến từ đầu đến chân đều toát lên vẻ sắc sảo.

Nếu không nhìn kỹ, chỉ qua tư thế ngồi hay khí chất toát ra thì hoàn toàn không ai đoán được rằng cô ấy đang khóc.

Cô ấy luôn rất kiêu ngạo, nên lần này cũng không muốn biểu lộ sự yếu mềm.

“Xin chào.”

Một giọng nữ vang lên bên cạnh. Beverly vẫn chống cằm liền ngước mắt lên, hàng lông mi dưới vẫn còn vương giọt nước mắt, đôi mắt xanh lá nhìn cô từ góc độ thấp hơn.

Người phụ nữ này rất đẹp, một vẻ đẹp thuần túy và cuốn hút mà dù ở bất kỳ nơi đâu cũng có thể được công nhận, vóc dáng lại cao ráo, giọng nói không cố ý thân thiện khách sáo, ngược lại là sự lạnh nhạt dễ khiến người khác cảm thấy yên tâm.

Cô đeo ba lô, hỏi: “Cho hỏi bể bơi đi hướng nào?”

Trên du thuyền đều có bảng chỉ dẫn rõ ràng, huống hồ là nơi nổi bật như bể bơi. Beverly lau khóe mắt, vẫn nhìn về phía trước, giọng không đổi: “Đi thẳng 50 mét, qua cửa tự động.”

Người phụ nữ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó trước mắt Beverly hiện ra một cây kem hai vị.

“Cảm ơn cô.”

Cô ấy sững người một lúc, vẫn chưa kịp phản ứng thì tay đã đưa ra nhận lấy cây kem. Đến khi quay đầu lại, người phụ nữ kia đã đi đến cửa tự động, cánh cửa mở sang hai bên.

Beverly quay đầu nhìn theo.

Cô ấy cầm túi trên ghế lên rồi đứng dậy, một tay cầm cây kem đi về hướng đó.

Khu vực xung quanh đài phun nước được trồng rất nhiều cây xanh, cô ấy vừa đi vừa nghiêng đầu né mấy nhánh cây vươn ra, bước nhanh về phía trước, gót giày cao của đôi bốt đen gõ lên mặt sàn kêu lộp cộp, vừa đi vừa cắn một miếng kem to tướng, trông chả còn dáng vẻ quý phái như trước nữa.

Chờ đến khi cô ấy đi qua đám phục vụ đang bê khay và đẩy xe hành lý, họ mỉm cười lễ phép chào cô ấy, đến được trước cửa tự động thì ánh nắng ngoài biển sáng rực đến chói mắt chiếu thẳng vào. Beverly đảo mắt nhìn quanh, người phụ nữ kia đã biến mất.

Cô ấy liền rời khỏi nơi có điều hòa mát lạnh, lúc này mới phát hiện cây kem trong tay mình sắp chảy ra mất. Trước khi nó tan thành kem lỏng, Beverly cúi đầu cắn một miếng lớn.

Cứ cầm cây kem kiểu này trông thật ngốc, nhất là khi đứng đây một mình không có bạn đi cùng.

Beverly lại nhìn quanh lần nữa, đến khi nghe thấy bên cạnh có người gọi: “Hey.”

Cô ấy lập tức quay đầu lại, thấy người phụ nữ kia đã thay đồ bơi, khoác thêm một chiếc áo choàng, đã cột mái tóc ngắn lên.

“Ồ, xin chào.” Beverly vẫn ngướng cổ nói: “Que kem đó bao nhiêu tiền? Tôi sẽ trả lại cho cô.”

Trên gương mặt xinh đẹp của cô ấy không có biểu cảm gì, nếu không vì vết kem dính ở môi thì hệt như hình mẫu điển hình của những tiểu thư nhà giàu kiêu ngạo trong phim, kiểu người có thể xé xác mấy tên đàn ông thối tha mà không hề chớp mắt.

Đối diện ánh mắt của đối phương, Beverly nhấn mạnh: “Quà cảm ơn cũng không được, ba tôi sẽ không để tôi mang ơn bất kỳ ai…”

“Vừa đúng bằng giá một cặp kính bơi.” Vưu Dật Tư hất cằm: “Mua hai cặp thì sẽ rẻ hơn.”

Beverly đang định nói thì hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn tấm poster lớn treo bên kia, rồi bỗng nuốt lời trở vào. Cô ấy vung tay ném cái ống giấy quấn cây kem về phía sau, ném chính xác vào thùng rác kim loại, rồi hạ tay nói: “Trùng hợp thay, tôi cũng đang định đi bơi.”

Cô ấy vào cửa hàng mua hai cặp kính bơi loại rẻ tiền, sau đó quét tay chọn thêm vài bộ đồ bơi đắt tiền, gửi hành lý, thay một bộ đồ bơi rồi khoác áo choàng bước ra.

Người phụ nữ tóc ngắn kia đã cởi áo khoác, chuẩn bị xuống nước.

Trái ngược với bộ đồ bơi tôn dáng và nổi bật của Beverly, đối phương ở một nơi nghỉ dưỡng như thế này mà lại mặc một bộ đồ lặn.

Kiểu dáng bộ đồ lặn này có vẻ cũng đã được cải tiến chút ít để hợp gu giới trẻ, phần thân trên có thiết kế rõ ràng, nhưng quả thực quá kín đáo.

Beverly trơ mắt nhìn cô cúi người đứng trên bục xuất phát của bể bơi, kéo cặp kính bơi màu đen ánh lên tia laser xuống, rồi giống như một con cá lao mình xuống nước.

Mặt nước hầu như không hề bắn lên chút bọt nào, bóng đen kia như biến mất dưới làn nước, mãi đến khi lặn đến giữa bể bơi mới nổi lên.

Đợi đến khi cô bơi hết một vòng rồi quay về bờ, vuốt lại mái tóc ướt xõa xuống thì Beverly vẫn đang ôm thang xuống nước mới được nửa người, ngẩn ngơ nhìn cô.

Sau khi bị nước làm ướt, các đường nét cơ bắp trên cơ thể người kia hiện rõ dưới làn nước trong veo, là đường nét mà người không chuyên gần như không thể nào có được. Vóc dáng cân đối mà mạnh mẽ, gương mặt góc cạnh đầy khí chất, ngay cả đường chân tóc cũng toát lên vẻ cứng cỏi.

Khi cô đẩy kính bơi lên, những giọt nước theo các góc cạnh sắc nét của gương mặt chảy xuống…

Được rồi, Beverly thừa nhận rằng mình thật sự muốn làm bạn với người này.

Cô ấy rất thiếu bạn bè, nhất là trên chiếc du thuyền này.

Người này có vẻ thần bí, một kiểu thần bí khiến người ta cảm thấy cô sẽ không bao giờ nhiều chuyện, cũng chẳng quan tâm đến nhân vật mà Beverly có thể nhắc đến trong lời kể.

Beverly thấy rất kỳ lạ, sao lại có người ngay lần đầu gặp mặt đã khiến người ta có cảm giác có thể tin tưởng giao phó được nhỉ?

Nhưng thật sự là có đó thôi.

“Được rồi, tôi phải nói đây đúng là một chuyện ly kỳ.” Beverly ngồi trên ghế tắm nắng, ánh mặt trời xuyên qua mái vòm bằng kính chiếu xuống, cô ấy duỗi chân bôi kem chống nắng cho mình, ngẩng đầu nói: “Tôi không hề định khóc. Tôi có một vị hôn phu, cho đến trước hôm nay tôi vẫn luôn nghĩ anh ta là một người rất thích hợp để kết hôn. Rất nhiều người, ý tôi là mấy con bitch đó, ganh tị đến mức muốn bỏ độc vào cà phê của tôi.”

Vưu Dật Tư khoanh tay nằm nghiêng bên bờ, ánh nước lấp lánh gợn sóng phản chiếu lên người cô. Cô cứ thế nhìn Beverly.

Beverly nhanh chóng nhận ra rồi sửa lời: “Ý tôi là những cô gái có đạo đức không tốt. Hôm nay là ngày lên tàu, tôi và anh ta hẹn cùng gặp bố tôi ở nhà hát. Bố tôi rất bận, trước kỳ nghỉ này đã lâu không gặp vị con rể tương lai này của ông. À không, bây giờ có lẽ không còn là tương lai nữa rồi.”

Beverly không biết vẻ mặt mình giờ giống như kiểu người đẹp ngốc nghếch đang thịnh hành trên mạng, vì lỡ đổ quá nhiều kem chống nắng nên đang cau có tranh cãi với đôi chân của chính mình, tiếp tục kể liền một hơi: “Tôi bắt gặp anh ta đi với một cô gái khác, rồi hai người họ cùng vào một căn phòng trên tầng cao nhất và khóa cửa lại. Ồ, cô sẽ không hiểu cảm giác lúc tôi nhìn thấy anh ta cùng một ả đàn bà mặc đồ công sở gợi cảm bước vào cùng một phòng suite đâu… Anh ta thậm chí còn đặt trước cả căn phòng đó cho cuộc hẹn lén lút này!”

“Tầng cao nhất à?” Vưu Dật Tư chống tay hỏi.

“Đúng vậy, tôi tận mắt thấy bọn họ bước vào… Chủ du thuyền là đối tác lâu năm của bố tôi, ông ấy giống như chú ruột của tôi vậy, tuy đôi khi hơi đáng ghét, cứ như lúc nào cũng đang nghĩ chuyện xấu xa gì đó. Người bố chính trực của tôi gần đây cũng có vẻ bị ông ấy dụ dỗ, tinh thần lúc nào cũng ngơ ngẩn…”

“A! Nếu không vì hai tay khó địch lại bốn tay thì tôi thật sự muốn tát thẳng vào mặt tên đàn ông thối tha đó.” Beverly lẩm bẩm.

Vưu Dật Tư trong nước chống tay vào mép bể, nhẹ nhàng bật người lên bờ.

Beverly ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn cô.

Cô đã rút khăn lông ra lau tóc, rồi nói: “Cô không muốn đi bắt gian à?”

Beverly lại sững người.

Không ai có thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của việc “bắt gian”.

Beverly gần như lập tức đứng dậy đi thay đồ, dẫn theo người bạn mới chính khí lẫm liệt lại có cơ bắp của mình đi trừng trị hai kẻ cặn bã đó.

Tầng cao nhất của du thuyền tất nhiên không phải ai cũng có thể tùy tiện lên, nhưng Beverly là ngoại lệ.

Trên con tàu này, hoặc nói đúng hơn, cả cuộc đời cô ấy đều sống như một nàng công chúa, nên cô ấy giống như được đội vương miện mà đi tuần tra khắp nơi.

Cô ấy quét thẻ phòng, dẫn Vưu Dật Tư đi thẳng bằng thang máy chuyên dụng lên tầng mười hai.

“Chính là phòng kia.” Beverly chỉ: “Hành lang bên này có thể đi lại được, phía bên kia đã bị phong tỏa rồi, đó là phòng của chủ du thuyền và đối tác thân thiết nhất của ông ấy. Ngay cả tôi cũng chỉ được ở tầng dưới.”

Vưu Dật Tư gật đầu, khoanh tay đứng sau lưng cô ấy, nhìn cô ấy gõ cửa, rồi cố tình bóp giọng lại: “Dọn phòng đây ạ.”

Một lúc sau, bên trong mới có người mở cửa, nói: “Tôi vừa nói…”

“Chát!” một tiếng, một cái tát giòn tan khiến mặt người đàn ông lệch sang một bên, anh ta sững sờ quay đầu nhìn sang phía này.

Beverly thấy anh ta đã thay quần áo khác, cơn giận không nói thành lời, liền nâng đầu gối định đá một cú, nhưng người đàn ông kia đã đề phòng từ trước, nhanh chóng đỡ lấy, lớn tiếng chất vấn: “Em đang làm gì vậy?!”

Bất ngờ, anh ta lại ăn một cú đấm ngay mặt, ngã ngửa ra sau.

Người phụ nữ đứng cạnh Beverly thu tay lại, giọng bình tĩnh nói: “Bắt gian.”

Beverly hơi sững người, rồi thấy cô đã bước vào trong, liền lập tức đóng cửa lại, lách mình đi vào.

Cánh cửa trong cùng của căn phòng vẫn khép hờ, người phụ nữ quyến rũ mặc đồ công sở kia đang mang giày cao gót đi qua đi lại, vừa đi vừa cúi đầu gọi: “Anh yêu, chúng ta tiếp tục chứ?”

Beverly nghe thấy câu đó mà giận đến mức không thể chịu nổi.

Cô đá bay cánh cửa, người phụ nữ bên trong quay đầu lại, nhưng chưa kịp phản ứng thì miệng đã bị dán chặt bằng băng keo, trợn tròn mắt, chưa kịp hiểu gì thì mí mắt đã giật giật rồi ngất lịm.

Beverly vừa cầm cái đèn bàn lên thì quay đầu lại đã thấy người bạn mới của mình đã chính tay ra đòn gọn gàng hạ gục cô ta.

Cô ấy cuối cùng cũng thật sự ngây ra, sau đó lại cúi nhìn người đang nằm dưới đất kia…

“Thư ký của Biên Lương Trạch?”

Cô ấy lại ngẩng đầu nhìn Vưu Dật Tư.

Sau khi đặt người phụ nữ kia qua một bên, Vưu Dật Tư mới lấy từ túi trong áo khoác ra một chiếc thẻ chứng minh, đưa cho cô bạn đang đứng đực ra đó xem.

“M…INOS…?”

Beverly cầm đèn bàn, cố gắng đánh vần hết cái tên, rồi đờ đẫn nhìn người bạn mới cất chứng nhận đi.

“I là Infidelity (Ngoại tình), N là Nemesis (Kẻ báo thù), O là Organization (Tổ chức).” Đối phương bình thản giải thích.

“Vậy…” Beverly bất giác bị cuốn theo, quay đầu sang hỏi: “M là gì?”

“Marriage.” Người bạn mới nói: “Một tổ chức báo thù chuyên trừng trị sự không trung thủy trong hôn nhân.”

Beverly tròn mắt, há miệng sững sờ.

Vưu Dật Tư bước tới, bắt đầu kiểm tra mọi thứ trên bàn như một quy trình thông thường. Khi nhận thấy điều gì đó không đúng, động tác cô hơi khựng lại, rồi cúi xuống mở cánh tủ ra.

Hàng loạt túi nhựa màu trắng được niêm phong chặt chẽ đổ ào xuống như tuyết rơi.

Cô quay đầu, nhìn cặp đôi đang nằm trên sàn.

Một lúc sau, cô bình thản nói: “OK, có lẽ bọn họ không phải đang ngoại tình, mà là…”

“Hút m* t**?” Beverly run rẩy nối tiếp câu còn đang dang dở.

“Cô nói đúng.” Vưu Dật Tư bắt đầu giải thích về tác hại của loại m* t** mới: “Tôi từng tiếp xúc với loại này rồi, hiện tại đang phải đối mặt với một mối nguy rất lớn.”

Beverly đặt đèn bàn xuống, tay vịn vào mép bàn cũng bỗng chốc mềm nhũn, giọng yếu ớt: “Sao lại có thứ khủng khiếp như vậy… Trời ơi chuyện này còn kinh hoàng hơn chuyện ngoại tình cả trăm lần, tôi thà rằng anh ta cùng lúc cắm sừng tôi với mười người còn hơn…”

“Không cần phải nhường nhịn tới mức đó.” Vưu Dật Tư trầm ngâm nói: “Bố cô gần đây bị Biên Lương Trạch thuyết phục hợp tác làm ăn đúng không?”

“Ôi, tôi không biết phải nói sao với cô nữa… Tôi cảm thấy đó là một phi vụ rất nguy hiểm… Khoan đã…” Beverly bỗng như bừng tỉnh, buông một câu chửi thề xong rồi nói: “Chẳng lẽ ông ta định dụ bố tôi buôn m* t**?!”

“Đừng bi quan như vậy.” Vưu Dật Tư lịch sự an ủi: “Cũng có khả năng là… thuốc nổ kém chất lượng.”

Beverly: “…”

“Phần lớn đàn ông đều không đáng tin, họ dễ dàng bị d*c v*ng và quyền lực làm mờ mắt, ham mê sắc đẹp hoặc tiền tài danh vọng, rồi lại quay sang trách người khác quyến rũ mình.” Vưu Dật Tư cúi người, chìa tay ra, giọng bình tĩnh: “May mà cô nhạy bén, phát hiện kịp thời điểm bất thường của bọn họ. Nếu không thì bố cô có thể vì cậu con đầu heo này mà bị liên lụy nặng nề, thậm chí bị ép phải đồng ý.”

“… Bố tôi sẽ không đồng ý đâu.” Beverly tuy vẫn còn hoảng, nhưng câu này lại nói vô cùng kiên quyết: “Có tôi ở đây, ông ấy sẽ không làm những chuyện nguy hiểm như vậy.”

Đôi mắt xanh lá tuyệt đẹp của cô ấy ánh lên tia sáng kiên định. Cô ấy nhìn vào mắt Vưu Dật Tư, như thể trong khoảnh khắc đó, cả hai đã thầm hiểu nhau mà không cần phải nói ra.

Một cô gái nếu đến tuổi trưởng thành vẫn có thể kiên định tin tưởng vào bố mình thì ít nhất tuổi thơ của cô ấy đã sống trong hạnh phúc.

Vưu Dật Tư sau vài giây im lặng thì khẽ gật đầu.

“Nhưng hiện giờ, ông ấy chỉ mới đang bị dụ dỗ, chưa thật sự dấn thân vào đó, giờ cứu vãn vẫn còn kịp.”

Vưu Dật Tư tiếp nối câu nói vừa nãy, đưa tay kéo cô ấy đứng dậy, giọng điệu vẫn bình thản.

“Vậy thì Beverly, cô có muốn trở thành nữ anh hùng cứu lấy bố mình không?”

Bình Luận (0)
Comment