Giống như những thủy thủ trên tàu bị mê hoặc bởi tiếng hát của nàng tiên cá, khoảnh khắc ấy, Beverly cũng mơ màng cảm thấy mình như bị giọng nói kia mê hoặc.
Giọng của Vưu Dật Tư khàn khàn trầm thấp, lúc cô kéo mình đứng dậy, Beverly như thấy trước mắt hiện ra vô vàn những điều khiến cô ấy choáng ngợp.
Phía sau lưng cô ấy là cả một bức tường tranh vẽ – bản phục chế chọn lọc của “Sự sáng tạo”, nơi Thượng Đế đang vươn tay về phía Adam.
… Nữ anh hùng ư?
Cô ấy có thể trở thành… nữ anh hùng cứu lấy bố mình sao?
Khoảnh khắc đó, Beverly như cảm thấy ánh sáng từ sau lưng rọi thẳng tới, chói lòa rực rỡ.
Cô ấy chưa bao giờ cảm thấy sứ mệnh trên người mình lại quan trọng đến thế.
“Ồ, vâng. Tất nhiên tôi đồng ý.” Cô ấy thì thầm, nắm chặt lấy tay Vưu Dật Tư, giọng nói mỗi lúc một phấn khích hơn: “Tôi có thể gia nhập tổ chức của cô được không?! Tổ chức “Báo thù hôn nhân” ấy!”
…
Người đứng đầu tổ chức MINOS hoàn toàn không hề hay biết, tại thế giới khác này, tổ chức của ông ta đã âm thầm phát triển thêm một nhánh.
Tính đến hiện tại, chi nhánh tại thế giới này đã có ba thành viên.
Để che giấu việc họ vừa phát hiện ra mục đích thật sự của Biên Lương Trạch, Beverly lập tức giúp Vưu Dật Tư khôi phục hiện trường, rồi kéo hai kẻ nam nữ kia lại đặt nằm cạnh nhau, chủ động đi tìm bố cô và Biên Lương Trạch.
Lúc đó, người đàn ông lớn tuổi – ba cô, đang ngồi cùng Biên Lương Trạch thưởng thức thuốc xì gà. Cuộc trò chuyện về một phi vụ làm ăn lớn bỗng bị gián đoạn bởi tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên.
Biên Lương Trạch liếc nhìn phần ngực đang rung lên của ông ấy.
Ông ấy ngả người ra sofa, ngập ngừng một chút, rồi trong ánh mắt khó hiểu của Biên Lương Trạch, đưa tay vén cổ áo ra, rút chiếc điện thoại trong túi trong ra. Sau khi xin lỗi, ông ấy ho nhẹ một tiếng rồi bắt máy.
“Beverly, có chuyện gì thế? Ừ, từ từ nói, đừng vội… Con nói gì cơ?”
Sắc mặt Patrick lập tức trở nên nghiêm trọng và kinh ngạc.
Một lúc sau, ông ấy vẫn cầm điện thoại, quay đầu nhìn sang Biên Lương Trạch đang ngồi ghế đối diện.
“Tôi nghĩ… có lẽ cậu cần phải cho tôi một lời giải thích đấy, bạn thân mến.” Patrick nói chậm rãi từng chữ: “Tại sao thư ký của cậu lại đang ngoại tình với con rể tương lai của tôi?”
Biên Lương Trạch khựng lại.
Một lúc sau, như thể nghi ngờ bản thân vừa nghe nhầm.
“Ông vừa nói gì cơ?”
…
Thật khó mà nói được ai trong hai người họ cảm thấy chuyện này nực cười hơn.
Patrick không thể tin nổi rằng một thanh niên trẻ may mắn được làm con rể ông ấy, sau này sẽ cưới viên minh châu xinh đẹp của ông ấy, lại dám có ý định và cả gan đi ngoại tình? Cậu ta bị điên rồi sao?!
Biên Lương Trạch cũng thấy như có người phát điên vậy.
Đúng là hắn có liên hệ với con rể của Patrick thật, nhưng là bảo thư ký dẫn dắt cậu ta tiếp xúc với loại m* t** kia, chứ không phải con mẹ nó làm cái trò ngoại tình này!
Thư ký của hắn sao có thể ngoại tình với vị hôn phu của Beverly được?! Hắn đâu có muốn vứt cái mối làm ăn này đi đâu!
Gần đây vì một sự cố nghiêm trọng xảy ra ở thành phố Hoa, Biên Lương Trạch buộc phải tìm đối tác mới để san sẻ chi phí và rủi ro, không ai thích hợp hơn Patrick.
Nếu Beverly mà khóc lóc rồi làm ầm lên, dọa sống dọa chết, thì vụ làm ăn này chắc chắn tiêu tan. Vì Patrick là một ông bố cuồng con gái, những chuyện liên quan đến con gái thì ông ấy hoàn toàn không dùng lý trí để suy nghĩ, Beverly nói gì ông ấy cũng sẽ tin.
Nếu không vì vậy, hắn đâu cần phải đi đường vòng, lợi dụng vị hôn phu của cô ta để thuyết phục ông ấy chứ!
Biên Lương Trạch cảm thấy chuyện này chắc chắn có điều mờ ám, vừa theo sau Patrick vội vàng đi về phía căn phòng kia, vừa sốt ruột giải thích: “Ông nên tin tôi, thư ký của tôi tuyệt đối không phải loại người làm ra chuyện đó. Cô ấy không phải người sẽ phá hoại tình cảm của người khác, huống hồ đối phương lại là Beverly! Ai mà dám l*m t*nh địch của Beverly chứ?”
“Tôi tất nhiên cũng tin không ai dám làm vậy, nhưng quan điểm của Beverly chắc chắn có lý do. Là cha mẹ, chúng ta phải hiểu được vì sao con bé lại nghĩ vậy, đã nhìn thấy gì, cảm nhận ra sao, liệu hành vi của họ có vượt quá giới hạn khiến con bé khó chịu hay không? Chứ không phải vội vàng đưa ra kết luận.”
“Nhưng nếu là Beverly hiểu lầm thì sao…”
Patrick sải bước lớn đi về phía trước, tà áo gió tung bay. Trước khi bước qua cánh cửa đóng kín, ông ấy quay đầu lại, giơ tay lên ngăn Biên Lương Trạch: “Cậu không hiểu đạo làm cha mẹ, không phải đi đoán suy nghĩ của con, mà là để con tự nói ra.”
Biên Lương Trạch tức nghẹn một bụng.
Những thuộc hạ bị gọi tới lúc này hoàn toàn không biết sự việc đã tiến triển tới mức nào, chỉ có thể sốt ruột đứng nhìn vị thiên kim tiểu thư kia vừa khóc vừa mắng chửi vị hôn phu cặn bã, muốn khuyên cũng không chen được lời, muốn kéo đi cũng không dám chạm vào.
Cuối cùng khi Patrick và Biên Lương Trạch đến nơi, bọn họ lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng kéo cửa hai bên cho hai người bước vào.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Patrick nhìn thấy cậu con rể tương lai đang ngất xỉu trợn trắng mắt nằm dưới đất, bên cạnh là cô thư ký cũng đang nằm úp mặt bất tỉnh. Ông ấy ngẩng đầu nhìn con gái, có hơi ngạc nhiên bởi sức lực ra tay của cô ấy.
Beverly liền thuật lại lời ban đầu cô ấy đã kể với Vưu Dật Tư, dứt khoát chỉ tay vào vị hôn phu dưới đất, cáo buộc: “Con tận mắt thấy anh ta và nữ thư ký đi vào căn phòng này, còn thay một bộ đồ khác!”
Lúc này Biên Lương Trạch mới hiểu chuyện sai ở đâu.
Sai là ở chỗ Beverly – cái đầu óc toàn mơ mộng yêu đương của cô ta đã hiểu nhầm chuyện giữa thư ký và vị hôn phu của mình.
Mặc dù cảnh tượng này vốn dĩ rất dễ hiểu nhầm thật, nhưng để Beverly bắt gặp ngay tại chỗ thì quá xu đi!
Hắn căn bản không có cách nào giải thích thay cho thư ký cả!
Chẳng lẽ phải nói: Không, bọn họ không ngoại tình, họ chỉ đơn thuần là đang… hút m* t** thôi?
Biên Lương Trạch nghĩ đến đó thôi cũng thấy đời mình chưa bao giờ gặp chuyện nực cười như thế.
“Beverly, bình tĩnh lại nào…” Biên Lương Trạch vẫn cố gắng thuyết phục: “Có lẽ giữa họ có ẩn tình gì chăng? Hoặc là họ vào đây để làm chuyện khác? Cưng à, hãy cho vị hôn phu của cháu một chút niềm tin đi, từ trước đến giờ cậu ta vẫn là một người rất phù hợp để kết hôn mà…”
“Tôi không tin.” Beverly lau nước mắt, ngẩng đầu lên nói: “Trừ khi có camera giám sát chứng minh được điều ngược lại, còn không thì tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho họ!”
Biên Lương Trạch hít một hơi thật sâu, cố tự nhủ đừng để máu dồn lên não.
“Tôi thấy chuyện này đã rõ ràng rồi.” Patrick lạnh giọng kết luận: “Từ bây giờ, cậu ta không còn là vị hôn phu của Beverly nữa. Tôi sẽ tìm thời điểm thích hợp để công bố chuyện này.”
Ông ấy quay sang nhìn Biên Lương Trạch, giọng nghiêm khắc, biểu cảm lạnh lùng nhấn mạnh: “Người phản bội hôn ước phải chịu trừng phạt.”
“Patrick à…”
Biên Lương Trạch còn muốn khuyên cha con họ đừng quá nóng vội, nhưng lập tức bị Patrick giơ tay ra hiệu không cần nói nữa.
“Được rồi, chuyện này để sau hẵng bàn lại. Giờ tôi cần phải bù đắp cho con gái mình, vì tôi đã chọn cho nó một vị hôn phu như thế.”
Patrick gọi Beverly lại gần: “Hẹn gặp lại trong bữa tối.”
Mãi đến lúc này ông ấy mới chú ý thấy phía sau Beverly còn có một người phụ nữ đang đứng cùng cô ấy đi ra.
Biên Lương Trạch thì vẫn đang đau đầu nghĩ cách giải quyết mớ hỗn độn này, nên hoàn toàn không để ý tới ánh mắt người phụ nữ kia vừa lướt nhẹ qua mình.
Ông ấy là một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, dáng người cao lớn, ăn mặc gọn gàng, có vẻ ngoài mang nét lai Tây, với người không quen thì trông có vẻ rất nho nhã.
Sau khi vào thang máy, Patrick quay sang nhìn Vưu Dật Tư.
Ông ấy hỏi: “Cô này là?”
“Bạn của con ạ.” Beverly sợ ba truy hỏi lai lịch của Vưu Dật Tư, liền lập tức chen lời trả lời: “Bọn con quen nhau từ lâu rồi, tình cờ gặp lại trên du thuyền, con đã nhờ cô ấy giúp con đi bắt gian.”
“Thì ra là vậy.” Patrick gật đầu quay đi, vẻ mặt điềm đạm nhưng rõ ràng không hoàn toàn tin vào lời giải thích này, chỉ vì có con gái ở đó nên ông ấy không hỏi sâu thêm.
Không bị truy vấn nữa, Beverly liền thở phào nhẹ nhõm.
Vưu Dật Tư khẽ gật đầu chào ông ấy.
Một người lão làng lăn lộn trên thương trường bao năm, việc nghi ngờ người bạn bất ngờ xuất hiện bên cạnh con gái là điều hoàn toàn hợp lý. Vưu Dật Tư sẽ tìm cơ hội để khiến ông ấy tin tưởng.
Cả ba người xuống tầng hai, Patrick hỏi: “Buổi biểu diễn ở nhà hát sắp bắt đầu rồi, hai đứa còn muốn xem không?”
Beverly không có ý kiến: “Vé của anh ta có thể để bạn con dùng.”
Trên đường tới nhà hát, rõ ràng Patrick không hề nhìn cô, nhưng Vưu Dật Tư vẫn cảm nhận được ánh mắt ông ấy đang dõi theo mình.
Cô bình tĩnh đón nhận sự dò xét ấy.
Phí Long đã chuẩn bị cho cô hai thân phận, nếu cần thì có thể xuất hiện với tư cách vệ sĩ hoặc người mẫu thời trang mới nổi.
Bạn của Beverly có thể là một người mẫu thời trang.
Ba người cùng ngồi trong một phòng bao.
Cấu trúc nhà hát trên du thuyền này rất giống với nhà hát ở thành phố Hoa, khoảnh khắc bước vào còn khiến người ta lầm tưởng như đã quay lại nơi đó.
Trên sân khấu là một vở kịch múa rối quy mô hoành tráng. Diễn viên điều khiển những con rối khổng lồ để tái hiện một bản anh hùng ca. Dàn nhạc diễn tấu nền nhạc tráng lệ và bi thương, tiếng va chạm kim loại kêu leng keng phát ra từ bộ áo giáp của các con rối kỵ sĩ.
Vì biểu cảm của các con rối được khắc quá tỉ mỉ, khiến chúng trông có phần đáng sợ.
“Kỹ nghệ múa rối thế này thường chỉ được truyền trong các đoàn kịch gia đình.” Patrick nhìn lên sân khấu, giải thích: “Mỗi con rối được chế tác đều rất trân quý, hư hỏng cũng không nỡ vứt đi, vì mỗi nhân vật đều được coi như người thân trong nhà. Anh Biên từng xuất thân từ một đoàn kịch như vậy.”
Vưu Dật Tư lại chợt nhớ tới những hình nộm quái dị phía sau sân khấu nhà hát ở thành phố Hoa.
Có lẽ chúng chẳng phải thiết kế đặc biệt gì, mà chính xác là những con rối hư hỏng.
Nghĩ đến đây, cả Biên Lương Trạch và nhà hát của hắn đều trở nên đáng ngờ hơn hẳn.
Beverly nghe mà không hiểu gì, cô ấy chẳng mấy hứng thú với những tiết mục trên sân khấu, chỉ gác hai tay lên tay vịn ghế rồi bình luận: “Giống như con người của ông ta, vừa nhìn đã thấy nhàm chán.”
Patrick khẽ thở dài một tiếng.
“Không, có đôi khi chính bố cũng không hiểu nổi anh ta.” Ông ấy lẩm bẩm, giọng trầm thấp như gió thoảng qua tai.
Rời nhà hát, Patrick đưa Beverly đến trung tâm mua sắm.
Sau khi để cô ấy thỏa sức quẹt thẻ, quay về phòng thay đồ mới và trang điểm lại, ông ấy mới gọi Vưu Dật Tư: “Có thể đi cùng tôi chọn một món quà không?”
“Cho Beverly?”
“Đúng vậy, để bù lại sinh nhật của con bé.” Patrick nói, hiếm khi trên khuôn mặt ông ấy lộ ra vẻ mỏi mệt và hối lỗi thuộc về một người cha: “Vì quá bận rộn, hôm sinh nhật nó tôi không thể ở bên, lần du lịch trên du thuyền này vốn muốn bù đắp cho nó, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế.”
Vưu Dật Tư bày tỏ sự thấu hiểu.
Cô theo ông ấy quay lại trung tâm mua sắm, cứ nghĩ sẽ bước vào các cửa hàng như trước để chọn quà, nhưng không ngờ họ lại được mời vào một căn phòng riêng.
Vài người mặc đồng phục công sở gật đầu chào họ, sau đó mở những chiếc hộp đặt trên bàn. Bên trong lần lượt hiện ra những món trang sức lộng lẫy.
Từ dây chuyền, hoa tai, nhẫn, trâm cài đến các món trang sức cài đầu, đủ loại màu sắc sáng rực khiến người nhìn hoa cả mắt.
“Cô Vưu, cô nghĩ Beverly sẽ thích món nào nhất?”
Ngón tay gầy guộc của Patrick nhẹ nhàng lướt qua lớp nhung dưới dây chuyền, ông ấy ngẩng đầu lên hỏi.
Vấn đề đến rồi đây.
Đây chính là một phép thử dành cho “người bạn” đột nhiên xuất hiện này, để xem cô thật sự thân thiết với Beverly hay chỉ là kẻ có mưu đồ riêng muốn leo lên bám víu quyền lực.
Vưu Dật Tư khẽ đóng hộp chiếc nhẫn bên cạnh lại, phát ra tiếng “cạch”.
“Là sự đồng hành.” Cô ngẩng đầu, điềm tĩnh nói: “Thật nhiều, thật nhiều sự đồng hành. Từ gia đình, bạn bè, tất cả những người bên cạnh cô ấy.”
Người đàn ông lớn tuổi cứ thế chăm chú nhìn cô.
“Dường như cô ấy không có nhiều bạn bè, trong khi rất muốn được kết nối với mọi người.” Ngón tay Vưu Dật Tư vẫn đặt trên nắp hộp, giọng bình thản: “Cô ấy rất mong muốn có thể mở lòng với người khác, chỉ là thiếu đi cơ hội.”
Ánh mắt Patrick bắt đầu hoe đỏ.
Ông ấy ra hiệu cho những người còn lại rời khỏi phòng.
“Beverly…” Ông ấy thở dài: “Vì thân phận của tôi, những người bên cạnh con bé đều phải được kiểm tra kỹ lưỡng, nó không thể có quá nhiều bạn bè, rất nhiều mối quan hệ cũng bị tôi cắt đứt.”
“Nhưng tất cả những gì ông có cũng là để cho cô ấy có một cuộc sống tốt đẹp hơn, đúng chứ?”
Người bạn mới của Beverly lên tiếng.
“Đời người ngắn ngủi, thời gian có thể ở bên nhau vốn dĩ đã rất ít. Nếu vì những thứ bên ngoài mà đánh mất điều quan trọng nhất, sau cùng chỉ còn lại hối tiếc.”
“Cháu nói đúng.”
Patrick rút khăn tay, khẽ chấm khóe mắt.
Lúc ông ấy lại nhìn về phía Vưu Dật Tư, vẻ mặt ông ấy chợt hiện lên sự nhân hậu và bao dung kỳ lạ.
Lời lẽ vừa rồi vốn không có vấn đề gì, nhưng chẳng hiểu sao, khi bị nhìn bằng ánh mắt quá mức thân thiện ấy, Vưu Dật Tư lại thấy có gì đó… rất không ổn.
“Không cần giấu ta nữa đâu, con à.” Patrick thoải mái nói, giọng như trút được gánh nặng: “Ta có thể hiểu, thực ra ta cũng luôn biết rằng Beverly vẫn luôn thiếu vắng sự đồng hành, vụ hôn phu phản bội lần này, con bé tuy giận nhưng không thật sự đau lòng.”
“Khi nhìn thấy cháu, ta càng hiểu rõ hơn. Con bé rất tin tưởng cháu, cũng rất để tâm đến suy nghĩ của cháu. Khi ở bên cháu, nó thật sự vui vẻ, khác hẳn với khi ở cạnh người khác. Như thể bất cứ chuyện gì sắp xảy ra với cháu đều khiến nó cảm thấy đáng mong đợi.”
Chân mày Vưu Dật Tư khẽ nhíu lại, cảm giác bất an càng lúc càng rõ rệt.
“Có lẽ ta nên thay đổi quan niệm cố chấp của mình, chấp nhận một số điều mới mẻ, cháu trông đúng là một người đáng để gửi gắm.”
Patrick mỉm cười nhân hậu:
“Cháu là người yêu đồng tính của con bé đúng không?”
…
Vưu Dật Tư: “?”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Hiểu lầm to rồi hiểu lầm to rồi, con rể mà tên phản diện định lôi kéo sao giờ lại thành…