Quản Lý Siêu Năng Lực Đã Trở Nên Nổi Tiếng

Chương 65

Patrick thậm chí còn đang cố tự làm cho logic của mình trở nên hợp lý.

“Ánh mắt con bé nhìn cháu…” Ông ấy nói: “Giống như thể cháu có thể mang đến cho con bé một tương lai tươi đẹp.”

Vưu Dật Tư: “?”

Cô không biết phải nói gì. Đó là vì Beverly nghĩ đi theo cô thì có thể cứu được bố mình.

“Với sức tấn công của con bé, hoàn toàn không thể khống chế được hai người kia, chắc chắn phần lớn là do cháu ra tay.” Patrick nói với vẻ hiền hậu: “Cháu có thể bảo vệ con bé.”

Vưu Dật Tư hít một hơi thật sâu.

“Ta không dây dưa nhiều với Biên Lương Trạch, tránh để lộ quan hệ của hai đứa, liền chủ động ra tay trước rồi lập tức rời đi.” Patrick nói tiếp: “Ta hiểu rõ Beverly, khi phát hiện vị hôn phu ngoại tình, biểu hiện của con bé giống như là hưng phấn hơn là đau khổ. Khóc chỉ là giả vờ thôi, nó không qua được mắt ta đâu.”

“Cô ấy không phải là…”

“Tất nhiên, bây giờ hai đứa không muốn công khai chuyện này với ta cũng không sao.” Patrick nhanh chóng cắt lời cô: “Ta hoàn toàn hiểu nỗi lo lắng của cháu, cũng có thể nói cho cháu biết rằng cuộc trò chuyện này không phải là cái bẫy để ta thăm dò cháu hay chia rẽ hai đứa. Ta thật lòng hy vọng Beverly có thể hạnh phúc.”

Lần đầu tiên Vưu Dật Tư bị người ta chặn họng đến mức không nói nổi gì cả.

Cô cảm thấy mọi chuyện bắt đầu trở nên hơi nực cười.

“Không phải đâu thưa ngài, Beverly không phải là người yêu của tôi.” Vưu Dật Tư tiếp tục giải thích: “Chuyện này chắc là hiểu lầm, tôi chỉ là muốn giúp…”

“Hai người ở đây à?”

Beverly cuối cùng cũng thay xong váy, đẩy cửa bước vào, vui vẻ nói: “Con hỏi mấy người mới tìm được, hai người đang nói gì thế?”

Cô ấy vô tư xách váy bước tới, khoác tay Vưu Dật Tư, phấn khởi ngẩng đầu lên nói: “Tối nay tôi có thể cùng cô dự tiệc tối rồi phải không?”

Đôi mắt cô ấy sáng rực, tràn đầy khao khát được gây chuyện, như thể đã không thể chờ thêm được nữa để nhìn thấy Biên Lương Trạch ngã ngựa.

Vưu Dật Tư thấy ngực mình nghẹn lại.

Ánh mắt cô từ cánh tay bị khoác nhìn lên trên, chầm chậm đối diện với đôi mắt già nua đầy an ủi và chan chứa ý “đã hiểu tất cả” của Patrick.

“Giờ thì không thể giải thích nổi nữa rồi.”

Vưu Dật Tư đưa tay đỡ trán.

Mà Beverly, người vừa nghe xong lời kể của cô, cũng hơi đơ người.

“Gì cơ?”

Cô ấy ngẩn ra: “Bố tôi nghĩ cô là người yêu của tôi á?”

Bên ngoài người qua lại tấp nập, Vưu Dật Tư vừa định lên tiếng, liếc thấy bóng người sau rèm tua rua phía sau Beverly, liền kéo tay cô đi ra góc boong tàu không có ai.

Beverly ngơ ngác bị cô kéo đi, tiếng gót giày gõ lộp cộp, váy khẽ lay động trên sàn boong tàu.

“Sao ông ấy lại nghĩ vậy được?” Beverly nghi hoặc, vừa đi vừa ngoái đầu lại: “Chúng ta đâu có hành vi thân mật nào, mà tôi cũng chưa từng thể hiện xu hướng kiểu đó…”

Đến khi cô ấy quay đầu lại nhìn Vưu Dật Tư, đột nhiên lại im lặng.

“Được rồi.” Beverly nói: “Tôi thừa nhận đúng là có khả năng bị hiểu nhầm.”

Vưu Dật Tư quay đầu nhìn cô ấy.

“Gương mặt cô trông khá mạnh mẽ, vóc dáng cũng rất chuẩn.” Beverly thành thật nhận xét: “Rất hợp với định kiến, hoặc cũng có thể là kiểu tình yêu thứ tư.”

“Tình yêu thứ tư là gì?”

“Không ai nói với cô à?” Beverly ngạc nhiên, giải thích: “…Tôi tưởng chắc có nhiều cậu trai thuộc kiểu tình yêu thứ tư theo đuổi cô lắm chứ.”

Vưu Dật Tư lại đưa tay đỡ trán, nhắm mắt.

Cô từng thắc mắc vì sao trên mạng lại có những tài khoản gọi mình là “chồng”, trong đó còn có cả người mang giới tính nam, cứ tưởng đó là một kiểu đùa.

“Cô từng thích con trai chưa?” Beverly nghiêng đầu hỏi.

“Chưa.”

“Vậy con gái thì sao?”

“Cũng chưa.”

“Vậy chẳng phải là luôn độc thân à?!” Beverly giật mình.

Không, độc thân thì thôi cũng được, nhưng đến người mình từng thích cũng không có à? Thật quá kỳ lạ. Môi trường trưởng thành của cô ấy là kiểu gì vậy? Chẳng lẽ là vô tính?

Beverly nhỏ giọng hỏi: “…Vậy cô có từng nảy sinh ý nghĩ muốn sống chung với một người nào đó cả đời không?”

“Nhất định phải là nảy sinh tình cảm với một người cụ thể à?” Vưu Dật Tư nói: “Tôi thích sống cùng máy móc hơn.”

“Ồ, tôi hiểu rồi.” Cô ấy gật đầu, không hỏi nữa.

Con người không nhất thiết phải có tình yêu, có thứ bản thân yêu thích đã là điều hiếm có.

Vưu Dật Tư không cảm thấy có gì kỳ lạ.

Thời đại cô sống đầy rẫy nguy cơ, sống hôm nay chưa chắc có ngày mai, người hôm qua còn gặp hôm nay có thể đã không còn nữa, chẳng ai có thể hứa hẹn sẽ ở bên ai trong bao lâu. Khi không còn đủ không gian cho sự sống, việc sinh sôi cũng mất đi ý nghĩa, lúc đó quan hệ gắn bó lại càng dễ trở thành gánh nặng và vết thương lòng.

Cô chưa từng gặp bố mẹ mình, cũng gần như chưa bao giờ thấy một gia đình trọn vẹn, nên không có gì để khát khao hay mong mỏi.

Cũng vì thế, lần đầu gặp Giang Xuyên Triệt, biết được cậu ấy còn đủ cha mẹ và thường xuyên liên lạc với gia đình, cô mới để tâm nhiều hơn.

Cô cảm thấy người như thế thật hiếm có.

Sau khi sống lâu trong thế giới này, cô mới biết thì ra ở thế giới hòa bình, phần lớn mọi người đều có mối quan hệ thân thuộc cố định, thậm chí rất nhiều người còn sẵn lòng tìm kiếm bạn đời, gắn bó với người khác, mà không phải lo sợ nỗi đau mất mát.

Vưu Dật Tư nhận ra, bản thân chưa bao giờ nghĩ đến nếu thật sự phải chọn một con người làm bạn đời thì cô sẽ chọn kiểu người như thế nào.

Tất nhiên, điều đó cũng chẳng nhất thiết phải suy nghĩ làm gì.

“Nhưng tôi cảm thấy không cần thiết phải phủ nhận chuyện này với bố tôi.” Beverly cuối cùng quay lại vấn đề chính, hiếm khi tỏ ra thông minh như vậy: “Nếu ông ấy tin là thật, thì chúng ta sẽ có nhiều cơ hội đường hoàng đi cùng nhau và cô cũng sẽ có thân phận hợp lý để tiếp cận Biên Lương Trạch.”

Beverly tưởng tượng: “Trước mặt người ngoài, chúng ta có thể nói là vì bị vị hôn phu phản bội nên đau lòng khôn xiết, rồi tìm được một người yêu đồng giới để xoa dịu vết thương… Không chỉ khiến tên khốn kia bị chê cười vì đã dám đụng đến m* t**, mà còn có thể củng cố hình tượng của tôi trong lòng Biên Lương Trạch, khiến ông ta không nghi ngờ gì cả…”

Hình tượng của cô ấy trong lòng Biên Lương Trạch là gì cơ chứ…

Thỉnh thoảng Beverly cũng có chút tự biết mình là ai.

Vưu Dật Tư mấp máy môi.

Cô cảm thấy vào thời khắc này, mọi mưu tính đột nhiên đều trở nên yếu ớt và thừa thãi.

Chiều tà dần buông, người trên boong tàu cũng ngày càng nhiều. Sóng biển dưới ánh hoàng hôn nhuộm màu cam đỏ rực rỡ và dịu dàng, bị mũi tàu tách ra, trôi về hai bên mạn thuyền.

Không ít người đã thay lễ phục, các quý cô trang điểm kỹ lưỡng, khoác tay bạn trai ngắm hoàng hôn trên boong tàu.

Phí Long xịt chút nước hoa lên cổ tay, sau đó mới nhớ ra hỏi: “Cô Vưu sao vẫn chưa quay lại vậy?”

Tiệc tối sắp bắt đầu rồi, nếu không nhanh chuẩn bị tạo hình thì sẽ không kịp mất.

Trợ lý đã gửi tin nhắn cho Vưu Dật Tư.

Một lúc sau, trợ lý ngẩng đầu lên nói: “Sếp, cô Vưu nói cô ấy sẽ tham dự buổi tiệc với thân phận khác, không cần chờ và nhất định phải giả vờ như không quen biết.”

Phí Long đặt lọ nước hoa xuống rồi ngẩng đầu lên, mặt có hơi nghi hoặc.

Cô Vưu nhanh vậy đã tìm được điểm đột phá rồi sao? Có phải cô ấy đã tìm được cơ hội tiếp cận bên cạnh Biên Lương Trạch rồi không?

Không hổ là cô Vưu.

*

Bữa tiệc tối nhanh chóng bắt đầu.

Khách mời lần lượt đưa thư mời, theo thứ tự bước vào hội trường.

Hội trường bữa tiệc lộng lẫy, giữa là sàn nhảy, xung quanh là dàn nhạc đẳng cấp đang tấu lên những bản nhạc du dương.

Các vị khách tụm năm tụm ba trò chuyện, bồi bàn cẩn thận len lỏi qua những vạt váy sặc sỡ, cung kính phục vụ từng vị khách quý.

Phí Long nhìn lướt qua đám đông, nói: “Lát nữa nếu nhìn thấy Biên Lương Trạch, hãy cố tỏ ác cảm rõ ràng một chút, thể hiện cảm xúc ra mặt mới khiến hắn lơ là cảnh giác.”

Trợ lý gật đầu.

Hai người đợi một lúc, đến sát giờ rồi mới mang vẻ mặt khó chịu bước vào hội trường.

Biên Lương Trạch đang trò chuyện với vài người, xung quanh là những vị khách vây quanh, lời nói cử chỉ đều nhã nhặn vui vẻ, thoạt nhìn giống như một người hiếu khách và thân thiện thực thụ.

Phí Long liếc nhìn hắn một cái, chẳng buồn chào hỏi, đi thẳng vào trong

Có người ghé sát tai Biên Lương Trạch thì thầm điều gì đó, hắn mới ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua Phí Long.

Phí Long lập tức né tránh ánh nhìn, tỏ rõ thái độ rất có ác cảm, bắt đầu soi mói buổi tiệc.

“Rượu này phải tự tôi khui à?” Phí Long nhíu mày chỉ vào bồi bàn: “Nói với Biên Lương Trạch là nếu không biết tiếp khách thì đừng tổ chức nữa.”

Sau đó lại chỉ vào ban nhạc: “Chơi cái gì vậy? Nghe như nhạc đám ma, không thể vui tươi hơn chút à?”

Rồi lại nói: “Không có đèn màu à?”

Bồi bàn: “…”

Biên Lương Trạch chỉ khẽ bật cười, rồi quay đầu lại, đút tay vào túi quần, tiếp tục nói chuyện về một vở kịch rối.

“Ngài Biên quả thật rất có hiểu biết nghệ thuật.” Có người tâng bốc hắn: “Nếu không phải sau này chuyển sang thương trường, chắc chắn đã trở thành bậc thầy sân khấu rồi.”

“Cũng không khác gì nhau.” Biên Lương Trạch quay đầu lấy một ly rượu từ khay bồi bàn, cụng nhẹ với ly của đối phương, mỉm cười nói: “Dù sao thì cũng là người giật dây.”

Vị khách hơi khựng lại, thấy hắn đã ngửa đầu uống cạn, rồi xoay người đi về phía nhóm khách mới đến.

Có người ghé sát tai hắn thì thầm: “Ngài Biên, ông Patrick và con gái đã đến.”

Biên Lương Trạch ngẩng đầu lên, do dự một lát, không biết có nên ra đón hay không.

Vốn dĩ hắn nên đi ngay không chút lưỡng lự, nhưng hôm nay vừa gặp một chuyện dở khóc dở cười, thật khó nói hai cha con họ có làm hắn bẽ mặt nữa không.

Cuối cùng, hắn quyết định giả vờ không nhìn thấy.

“Cô Vưu à, cô còn tuấn tú hơn thằng nhóc Austin nhiều.” Patrick khen một cách lịch sự, thậm chí còn có chút tự hào: “Con gái tôi nên có một người bạn đời như thế.”

Beverly: “…”

Vưu Dật Tư: “…”

Hai người vốn đã là kiểu bị ép lên sân khấu, giờ lại càng thêm lúng túng đến nỗi cảm thấy khó chịu khắp người.

Chờ cả ba bước vào hội trường, Vưu Dật Tư mới khẽ nói ỏ: “Nếu chúng ta chia tay, bố cô sẽ buồn không?”

Beverly: “… Sẽ buồn đó.”

Có khi ông ấy còn khóc nữa.

Những người trong hội trường nhanh chóng lần lượt dồn ánh mắt về phía họ.

Không có lý do gì khác, chỉ là ba người này quá nổi bật, muốn phớt lờ cũng không được.

Dẫn đầu là một ông già cao lớn, vẻ mặt nghiêm nghị, tay cầm gậy, mặc lễ phục cực kỳ khí thế, trông như thể thời trẻ đã từng diệt sạch cả trăm tên đầu sỏ băng đảng vậy.

Sau lưng ông ấy là hai cô gái trẻ.

Một người có gương mặt tinh xảo, tóc xoăn xõa xuống vai, váy dạ hội màu xanh lục đắt tiền kéo dài chạm đất, viên đá quý to đùng được chuỗi bạc nâng đỡ giữa ngực.

Người còn lại đang được cô ấy khoác tay…

Những ánh mắt nhìn tới lập tức khựng lại trong giây lát.

Áo sơ mi cổ chữ V sâu, vest đen, tóc ngắn, có ăn mặc thế nào thì cũng thấy bình thường, nhưng do khuôn mặt quá xuất chúng, khi cô cúi đầu nhìn Beverly thì vẫn khiến không ít người bị thu hút.

Cái, cái này… không đúng lắm thì phải?

Những người quen biết Beverly đều bối rối.

Beverly không đi cùng vị hôn phu, vậy người cô ấy khoác tay là ai? Bạn thân? Bạn bè? Chưa từng nghe nói tới mà?

Những người không quen Beverly cũng ngơ ngác.

Hai cô gái đẹp kia là ai vậy?

Họ cứ thản nhiên bước xuyên qua đám đông, tiến vào đại sảnh tiệc.

Biên Lương Trạch cảm nhận được những ánh mắt xung quanh đều chuyển hướng, lúc ấy mới giả vờ như vừa phát hiện, chậm rãi quay đầu lại.

“Ngài Patrick.” Hắn bước tới chào hỏi, theo phép lịch sự khen một câu rằng Beverly rất xinh đẹp, sau đó ánh mắt dừng lại ở người phụ nữ xa lạ kia.

Giống như hắn, ánh nhìn của vô số người khác cũng lướt qua ba người họ, cuối cùng dừng lại ở Vưu Dật Tư.

Trợ lý của Phí Long ban nãy còn đang nghênh ngang ngoài kia. Sau khi phô trương xong, anh ta tìm được một góc yên tĩnh để báo cáo với sếp: [Hiện đã có 242 khách mời.]

Phí Long trả lời: [Đã thấy cô Vưu chưa?]

Trợ lý: [Chưa thấy ạ.]

Vừa nhắn xong, anh ta ngẩng đầu lên, liền thấy một bóng dáng hơi quen đang được một cô gái khoác tay đi vào.

Trợ lý ngớ người, sau đó nhắn lại: [Sếp, hình như tôi thấy cô Vưu rồi.]

Phí Long thu lại thiết bị liên lạc, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, nhưng bên đó người đông nghịt, không thấy rõ gì cả.

Phí Long quay đầu lại, cầm lấy ly rượu từ tay bồi bàn, từ tốn bước về phía đó, vừa nhấp một ngụm vừa tìm kiếm bóng dáng cô Vưu.

“Cô này là?” Biên Lương Trạch hỏi.

“Ồ, đúng lúc tôi định nói về chuyện này.” Patrick chống gậy lên tiếng: “Mọi người đều biết, vị hôn phu của con gái tôi đã làm điều sai trái. Từ giờ phút này, hôn ước giữa hai bên chính thức vô hiệu. Tôi sẽ không bao giờ chào đón kẻ không biết giữ lễ nghĩa bước vào nhà tôi nữa.”

Ông ấy nói không lớn, nhưng quanh đó lập tức lặng ngắt như tờ, sau đó là ánh mắt rúng động.

Gì mà “mọi người đều biết”? Rõ ràng là không ai biết gì cả! Vị hôn phu của Beverly đã làm gì? Đến mức hủy cả hôn ước á?

Phí Long cũng nghe thấy, vừa uống rượu vừa tò mò nhìn xuyên qua đám đông để quan sát.

Phí Long biết rõ tiếng tăm “cuồng con gái” của Patrick, hễ dính đến con gái thì ông ấy không bao giờ chịu nhượng bộ, hôm nay đúng là đụng ngay lúc nhà người ta bốc phốt nội bộ.

Patrick nói tiếp: “Con gái tôi xứng đáng với một người tốt hơn.”

Ông ấy chỉ nói một câu như thế, không giải thích gì thêm, nhưng tất cả mọi người đã lập tức hiểu ngay.

Sau đó, ai nấy đều tròn xoe mắt kinh ngạc nhìn về phía hai cô gái trẻ kia.

Vãi chưởng.

Chuyện này… được luôn á?

Không, không hổ là “cuồng con gái”, đúng là con gái muốn làm gì ông ấy cũng gật đầu cái rụp…

Phí Long cũng bắt đầu thấy tò mò. Giữa tiếng xì xào khắp nơi, hắn ta cầm ly rượu, chen qua hai người trước mặt, vừa nuốt ngụm rượu cuối thì…

“Phụt!”

Phí Long lập tức phun hết ra đất, kinh hãi túm lấy cổ áo.

Cái quái gì vậy?! Người mà Beverly khoác tay… là ai vậy chứ?!

Đây không phải là Vưu Dật Tư sao?!!

Thân phận mới mà cô nói là cái này á?!

Tỉnh lại đi, cô là một đặc công đấy!!!

Phí Long muốn sụp đổ!!!

Biên Lương Trạch cũng chết lặng.

Hắn suýt chút nữa buột miệng chửi thề! Trên đời này đúng là chưa từng gặp ai chơi không theo luật thế này!

Một lúc sau, hắn cố gắng kìm nén lại.

Không sao cả, chỉ là một công cụ không còn giá trị mà thôi.

Biên Lương Trạch hít sâu một hơi, nhìn về phía Vưu Dật Tư – người dường như còn được Patrick yêu thích hơn cả vị hôn phu cũ –  cuối cùng vươn tay, chậm rãi bắt tay với Patrick, hạ giọng nói: “Chúc mừng ông.”

Hắn vẫn còn một quân cờ khác.

Bình Luận (0)
Comment