Mọi người xung quanh Phí Long đều nhìn về phía hắn ta.
Dù ai nấy cũng đều chấn động, nhưng phản ứng của Phí Long thì hơi thái quá.
Phí Long chưa từng trải qua khoảnh khắc nào bẽ mặt đến vậy. Hắn ta cúi người, giơ mu bàn tay lên lau cằm, rồi mới nhớ ra phải gọi bồi bàn lấy khăn.
Đến khi cầm khăn ngẩng đầu lên, vừa chạm ánh mắt với Vưu Dật Tư, hắn ta lập tức quay mặt đi, vội vã nhờ bồi bàn dẫn mình ra ngoài xử lý quần áo.
Biên Lương Trạch liếc Phí Long một cái, tưởng Phí Long cố tình gây chuyện, liền thu tầm mắt lại, không để tâm thêm.
“Xin mời vào.” Biên Lương Trạch vươn tay ra sau làm động tác mời, hòa nhã nói: “Tiệc tối sắp bắt đầu rồi.”
Hắn đổi sắc mặt rất nhanh, gần như không cho người khác kịp nhìn ra phản ứng gì.
Beverly kéo tay Vưu Dật Tư bước lên phía trước, trên mặt không thay đổi gì, chỉ lặng lẽ thốt ra một câu: “Giả tạo.”
…
Bên ngoài, bữa tiệc vẫn vô cùng náo nhiệt.
Biên Lương Trạch nhận được một cuộc điện thoại, nhìn quanh một chút, rồi thu lại ánh mắt, vén rèm tua rua bước vào hành lang. Dưới ánh đèn mờ ảo, hắn đi đến cuối hành lang, dùng bàn tay đeo đồng hồ khẽ chạm vào khóa vân tay trên cửa.
Sau khi hắn vào trong, cánh cửa khép lại từ hai bên.
Dưới mái vòm cao màu đen, hàng loạt người bên trong đồng loạt đứng dậy, khẽ gật đầu: “Sếp.”
Biên Lương Trạch giơ tay làm một động tác ra hiệu cứ tiếp tục, rồi tự bước lên một tấm bệ, hai tay buông xuống, đan lại đặt trước bụng.
Tấm bệ kim loại dưới chân hắn bắt đầu nâng lên, phần khung đỡ từ từ trồi ra, đưa hắn lên cao.
“Phòng thí nghiệm ở thành phố Đông sao rồi?” Biên Lương Trạch hỏi trợ lý bên cạnh.
“Tiến triển thuận lợi, trước đó bị mất một lô mẫu, đáng ra đã có thể triển khai ở thành phố Hoa, nhưng vì vậy mới phải trì hoãn. Hiện giờ sắp hoàn tất, tối nay có thể chuẩn bị họp qua video.”
Biên Lương Trạch gật đầu, lại hỏi: “Đám người tiến vào nhà hát kia giờ thế nào rồi?”
“Có một phần bị ảnh hưởng nặng do tiếp xúc trong không gian kín quá lâu, đã bí mật đưa vào viện và có kế hoạch an ủi người nhà. Những người nhẹ hơn thì xuất hiện ảo giác, cũng đã kiểm soát được.”
“Giải thích với phía thành phố Hoa ra sao?”
“Nói là do hỗn chiến gây ra thương vong nghiêm trọng.”
Biên Lương Trạch im lặng.
Tài trợ cho thí nghiệm, bồi thường cho người nhà, bịt miệng mọi phía, duy trì quan hệ với các cơ quan, việc nào cũng tốn tiền như nước.
Hắn vẫn còn cần đến Patrick.
Bệ nâng đưa hắn lên tầng hai. Đây là nơi có nhiều căn phòng nhỏ, trước kia vốn là kho chứa của hắn.
Bây giờ, nơi này được dùng để giam giữ những người có phản ứng nghiêm trọng sớm hơn dự kiến.
Theo như tính toán của Biên Lương Trạch, ít nhất phải vài tháng nữa những người đó mới bắt đầu bị thuốc kiểm soát hoàn toàn. Nhưng bọn họ lại phản ứng dữ dội trước thời hạn, khiến hắn hơi bất ngờ, đành phải quan sát thêm một thời gian.
Biên Lương Trạch đi ngang từng cánh cửa, ánh mắt nhìn qua ô cửa quan sát nhỏ.
Đa phần người bên trong đang ngủ mê man trong ác mộng, số ít thì thực hiện những hành vi khó hiểu, như thể đã mất hết lý trí.
Hắn đi một đoạn thì dừng lại, một tay vịn vào ô cửa, nghiêng đầu hỏi: “Trong này là ai?”
“Là một cậu ấm nhà giàu đột nhiên xuất hiện ở thành phố Hoa, quê gốc không thuộc ở đây. Dạo đó anh ta tiêu tiền như nước, chẳng ai quản lý, nên bị chúng tôi để mắt tới.”
Trợ lý lật tài liệu, giới thiệu: “Người này từng mở một công ty giải trí, sau này gặp khó khăn tài chính nên bán lại. Không tính là nhân vật có năng lực gì.”
Biên Lương Trạch hỏi: “Phản ứng của cậu ta có bình thường không?”
Trợ lý bước lên nhìn thử một cái.
Người thanh niên trong phòng đang ngồi bên giường, chống tay lên đầu gối, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, không nhúc nhích.
So với những kẻ hoặc đang ngủ mê man, hoặc phát điên bên ngoài, anh ta đúng là có phần khác thường.
“Không chắc lắm.” Trợ lý đáp: “Nhưng chúng ta có thể tiêm thêm một liều.”
Biên Lương Trạch gật đầu, định dặn đừng tiêm quá liều, thì người thanh niên kia đột nhiên bật dậy.
Qua cửa sổ quan sát cách âm, họ không nghe được âm thanh, nhưng vẫn có thể thấy rõ hành vi của anh ta.
“Ha!” Chu Thụy Thần tung một cú đá vào không trung, sau đó bắt đầu vật lộn với không khí trong suốt năm phút, còn lăn qua lộn lại trên sàn như thể đang bị người ta bóp cổ, mặt đỏ gay.
Đánh nhau với không khí một lúc, anh ta lại bò dậy, bắt đầu chửi rủa cái giường.
Biên Lương Trạch nhìn cảnh anh ta chống nạnh, nhảy dựng lên mắng nhiếc cái giường, im lặng hồi lâu rồi quay đầu hỏi: “Cậu ta đang nói gì thế?”
Trợ lý vội vã ấn tai nghe, bảo trung tâm điều khiển chuyển âm thanh trong phòng ra.
Sau đó trả lời: “Sếp, anh ta đang chửi cái giường vì đã cướp mất người đàn ông của mình.”
Bắt gặp ánh mắt của ông chủ, trợ lý lập tức bổ sung: “Nhận thức hiện tại của anh ta dường như là một bà vợ già bị ruồng bỏ, chồng bỏ đi với quả phụ đầu thôn, giờ đang quyết chiến với con hồ ly tinh này.”
Biên Lương Trạch nghẹn lời.
Một lúc sau, hắn nhắm mắt lại, quay người sang phòng tiếp theo.
Chu Thụy Thần đá một cú vào thành giường, mồm vẫn mắng không ngừng, nhưng trong lòng thì hoảng loạn cực độ.
Ông ta vẫn chưa hoàn toàn nghiện, ông ta vẫn chưa hoàn toàn bị loại thuốc kia khống chế.
Suốt hơn một tháng nay, Chu Thụy Thần theo đám người này đi khắp nơi, từ lúc hoàn toàn mù mờ cho đến khi dần hiểu ra một số chuyện.
Trong lòng ông ta đầy sợ hãi, biết mình đã vướng vào một chuyện kinh thiên động địa chưa từng có.
Không chỉ mạng sống của bản thân đang gặp nguy hiểm, những người này còn định làm ra những chuyện khủng khiếp hơn nhiều!
Chuyện họ đang âm thầm chuẩn bị, không ai dám nghĩ đến, cũng chẳng ai đoán ra được…
Chu Thụy Thần chỉ là một vật thí nghiệm nhỏ bé, không đáng nhắc tới.
Ông ta phải làm sao đây? Phải làm sao để thoát khỏi nơi này?
Chu Thụy Thần tức giận đá một cú vào giường: “Con hồ ly tinh chết tiệt! Auuu!”
Ông ta ôm ngón chân, kêu oai oái vừa nhảy dựng lên.
*
Trong bữa tiệc bên ngoài, Vưu Dật Tư đang cùng Beverly trò chuyện với người khác.
Đối phương có vẻ muốn làm quen với Beverly, nhưng cũng không dám hỏi gì quá mức, chỉ đơn giản là khen vài câu, sau đó hỏi ngày mai cô ấy có dự định gì, liệu có thể cùng tham gia không, coi như làm bạn đồng hành.
“À, cũng chẳng có gì.” Beverly cười tít mắt nói: “Chỉ là muốn quét sạch vài tiệm kim cương, chọn ít quà kỷ niệm cho cô ấy thôi.”
Người tới bắt chuyện: “…”
Biết nói gì giờ? Mà nếu cứ nhất quyết đòi theo, chẳng phải tự chứng minh mình vô duyên à?
Beverly cứ thế đuổi từng người một, đến khi cuối cùng không còn ai đến tán dóc nữa, cô ấy mới hạ giọng hỏi: “Biên Lương Trạch đâu?”
“Đi vào hành lang bên kia.” Vưu Dật Tư nhẹ giọng đáp: “Biến mất đã hơn hai mươi phút rồi. Trước khi đi còn nhận một cuộc điện thoại, chắc là có chuyện đột xuất.”
“Có chuyện gì lại quan trọng tới mức khiến ông ta biến mất khỏi tiệc lâu như vậy?” Beverly kinh ngạc: “Trừ khi ông ta sắp ra tay, nếu không thì cái tên đạo đức giả như Biên Lương Trạch sẽ không dễ gì chịu mất mặt ở nơi đông người thế này đâu.”
“Có thể.” Vưu Dật Tư bình tĩnh nói: “Chúng ta phải luôn cảnh giác. Cô biết thuyền cứu sinh ở đâu không?”
“Cần đến thuyền cứu sinh luôn à?”
“Không loại trừ khả năng đó.” Vưu Dật Tư liếc nhìn cô ấy: “Tổ chức của chúng tôi từng tiếp xúc với nhiều kẻ liều mạng, chó cùng rứt giậu là chuyện thường gặp. Sáng mai, Queen sẽ cập cảng đầu tiên để tiếp tế, ai có việc gấp cũng có thể rời tàu tại đó. Người hỗn tạp, dễ phát sinh sự cố nhất.”
“Chẳng lẽ ông ta không chỉ định làm mỗi vụ buôn m* t** thôi sao?” Beverly bắt đầu cảm thấy căng thẳng.
“Cô có nghe về vụ đụng độ ở thành phố Hoa thời gian trước không?”
Beverly gật đầu.
“Rõ ràng có thể từ từ thâm nhập vào nội bộ thành phố Hoa, nhưng Biên Lương Trạch lại chọn cách đối đầu kịch liệt nhất. Hắn không phải kẻ liều lĩnh, hành vi mạo hiểm thế này rất có khả năng vì thời gian không còn nhiều.”
Vưu Dật Tư nhìn chằm chằm vào lối đi mà Biên Lương Trạch đã rời khỏi, tiếp tục nói: “Tàu sẽ ở trên biển bốn ngày ba đêm, nhưng hắn vừa lên tàu đã nhắm vào vị hôn phu của cô và lập tức hành động, chứng tỏ quả thực hắn đang rất gấp.”
Beverly chợt nghĩ đến điều gì đó, run rẩy hỏi: “Thuốc của ông ta mạnh như vậy, ông ta… có bỏ gì vào rượu tối nay không?”
“Tạm thời thì chưa đâu.” Vưu Dật Tư đáp: “Hắn vẫn đang cố gắng đàm phán làm ăn với bố cô, hắn cần cái đầu tỉnh táo của ông ấy. Dù là do cần tiền vì tổn thất hay muốn chia sẻ rủi ro, tóm lại hắn vẫn còn cần ông ấy.”
Beverly càng thêm rối rắm.
“Phân chia phe cánh.” Vưu Dật Tư hạ giọng: “Tôi thấy hắn đang phân chia phe cánh.”
Có thể lợi dụng, có thể đồng tình thì lôi kéo hợp tác.
Kiên quyết phản đối thì đàn áp, loại trừ dị nghị.
Bố của Beverly bây giờ vẫn được hắn cung kính tiếp đón là vì Patrick chưa thể hiện thái độ từ chối dứt khoát, trông như còn có thể bị thuyết phục, mà Biên Lương Trạch không muốn tốn thêm công sức để thuyết phục người khác nữa.
Nếu Patrick kiên quyết từ chối, thì với việc biết rõ Biên Lương Trạch đang làm gì, ông ấy chắc chắn sẽ trở thành kẻ địch của hắn.
Beverly dần hiểu được tình hình.
Cô đoán rằng có lẽ Biên Lương Trạch đang gặp trục trặc kỹ thuật hoặc sai sót lớn, dẫn đến thiệt hại nặng nề. Cuộc đụng độ ở thành phố Hoa cũng là do muốn chiếm thị trường nhanh chóng, nhưng không ngờ lại thất bại và mắc thêm nợ.
Hiện tại, hắn cần gấp một người như Patrick để hỗ trợ tài chính.
Nếu chỉ thiếu tiền thì còn dễ xoay sở, nhưng đáng sợ là kỹ thuật xảy ra vấn đề.
Vưu Dật Tư đã từng sống qua thời kỳ tận thế.
Cô càng lúc càng cảm thấy giữa hai thế giới này có liên kết không rõ ràng. Nếu không ngăn chặn được Biên Lương Trạch thì thế giới này rất có thể sẽ đi đến tận thế như thế giới cô từng sống.
Từ lô thuốc nổ kém chất lượng lần trước, có thể thấy Biên Lương Trạch có niềm tin mù quáng vào chất lượng sản phẩm của mình, trong khi kỹ thuật lại yếu kém, thậm chí tồn tại lỗ hổng lớn.
Nếu hiện tại đã xuất hiện vấn đề… Vậy thì tương lai sẽ ra sao?
Chìa khóa dẫn đến tận thế có thực sự nằm ở Biên Lương Trạch không?
Vưu Dật Tư nâng mắt lên.
Từng dòng suy nghĩ rối rắm chạy loạn trong đầu cô, như thể có điều gì đó muốn dừng lại, nhưng không thể.
Dù vậy, cô không muốn nghĩ tiếp nữa.
Ít nhất, nếu xử lý được Biên Lương Trạch thì có thể ngăn chặn trước một mối nguy lớn sẽ gây đau khổ cho rất nhiều người trong tương lai.
Nếu sau này còn có hiểm họa lớn hơn thì lúc đó chiến tiếp.
Vưu Dật Tư không sinh ra để đứng yên một chỗ.
Cô xoay chiếc nhẫn trên tay, gửi tin nhắn cho Phí Long.
Đang dặn dò thì có người bất ngờ gọi cô lại.
“Cô Vưu?” Người nọ lễ phép nói: “Tôi là quản lý tiệm trang sức hôm nay, mẫu cô muốn xem đã được tìm thấy. Sau buổi tiệc tối nay, cô có tiện ghé xem một chút không?”
Vưu Dật Tư dừng lại, quay đầu nhìn.
Đối phương nhìn cô rất tự nhiên, dường như không hề cảm thấy áy náy với lời nói dối kia.
Cô chưa từng bảo muốn xem mẫu gì cả.
Một lát sau, cô liếc nhìn Beverly bên cạnh, khẽ nói: “Chắc là bất ngờ mà người ta chuẩn bị cho cô đấy.”
Cô dùng đốt ngón tay trỏ khẽ chạm lên sống mũi, ngẩng mắt lên đầy bình tĩnh.
Biên Lương Trạch muốn gặp cô.