Quản Lý Siêu Năng Lực Đã Trở Nên Nổi Tiếng

Chương 67

Người kia mỉm cười gật đầu, lúc lướt ngang qua đã kín đáo nhét vào tay Vưu Dật Tư một món đồ.

Vưu Dật Tư cúi mắt xuống, ngón tay cái mở tờ giấy kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, lông mày hơi nhướng lên.

Cô vo tròn tờ giấy lại, cúi đầu, ghé sát tai Beverly thì thầm một câu.

Beverly dễ dụ gật đầu lia lịa.

Vưu Dật Tư giơ tay nhận một ly rượu từ khay, đốt ngón tay đeo nhẫn tì lên thành ly, ánh mắt bình tĩnh.

Biên Lương Trạch là một người rất tự tin, tự tin đến mức có phần ngông cuồng độc tôn. Hoặc có thể nói, nếu không phải vì tự tin như vậy, thì hắn cũng sẽ không gây ra bao nhiêu hỗn loạn thế này.

Thế cũng tốt, kẻ có khuyết điểm tính cách rõ ràng thì càng dễ dẫn đến việc tự hủy.

Hắn cho rằng ai cũng có thể bị lợi ích làm lung lay, chỉ là lợi nhiều hay ít mà thôi. Hắn cũng tin rằng ai rồi cũng sẽ cúi đầu trước quyền thế và áp lực vũ lực, nếu không chịu cúi đầu thì tức là chưa tạo đủ áp lực.

Trong suốt bữa tiệc, “gia đình ba người” nhà Patrick rõ ràng là tâm điểm của mọi ánh nhìn.

Đặc biệt là người bạn đồng hành của Beverly, rõ ràng chưa từng thấy cô ấy trong giới xã giao, nhưng lại xử lý mọi tình huống một cách ung dung điềm tĩnh, thậm chí còn thoải mái nữa.

Dáng người, nhan sắc, khí chất, cách nói năng của cô, nhìn một lượt thì người ta cũng có thể hiểu vì sao Beverly lại dứt khoát tuyên bố hủy hôn ngay trước mặt mọi người, chẳng mảy may luyến tiếc người bạn trai cũ.

Nếu là ai khác có người yêu như vậy…

Hừm, chịu chút ánh mắt soi mói của thiên hạ cũng không hẳn là không thể.

Tửu lượng của Vưu Dật Tư không tệ, nhưng sau vài ly, trên gò má cô bắt đầu ánh lên chút sắc hồng.

Ánh mắt vẫn sáng rõ, đầu óc vẫn tỉnh táo như thường.

Beverly liếc nhìn cô một cái, hỏi nhỏ: “Cô uống nhiều thế, còn đi gặp Biên Lương Trạch được không?”

“Không nhiều đâu.” Giọng cô vẫn bình thản.

Beverly hơi ngạc nhiên. Không nhiều á? Rõ ràng cô ấy thấy Vưu Dật Tư đã uống kha khá rồi.

Chắc những người khác cũng nghĩ vậy.

Sau khi buổi tiệc kết thúc, các khách mời lần lượt rời đi, Vưu Dật Tư xoa nhẹ trán, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Biên Lương Trạch đang đợi cô.

Cô men theo đường cũ, quay lại tiệm trang sức đã đến hồi sáng.

Người đàn ông lúc nãy đến tìm cô trong buổi tiệc vẫn đang đợi trong tiệm, tươi cười dẫn cô vào một căn phòng phía trong.

Thấy cô đi theo vào mà không hề đề phòng, người kia nhẹ nhàng thở phào, rồi đóng cửa lại từ phía sau.

Biên Lương Trạch đang ngồi trên ghế sô pha bên trong. Khi thấy cô bước vào, hắn mỉm cười nói: “Mời ngồi.”

Vưu Dật Tư ngồi xuống, hai tay đan lại trước người, ánh mắt lướt qua những chiếc hộp đen bày trên bàn trà.

Biên Lương Trạch cũng không vòng vo nữa, vào thẳng vấn đề: “Trước đây cô từng là người mẫu đúng không?”

Vưu Dật Tư không đáp.

“Không cần căng thẳng như vậy.” Biên Lương Trạch giơ tay ra hiệu, rồi nói tiếp: “Tôi là chủ nhân của du thuyền này. Hơn nữa cũng là chú của Beverly. Tất cả những gì tôi làm đều là vì muốn tốt cho con bé.”

Thấy cô vẫn không chủ động lên tiếng, Biên Lương Trạch cũng không vội. Một người xuất thân bình dân, đối mặt với hoàn cảnh như thế này, thêm cả chuyện tình cảm rối rắm, đương nhiên trong lòng sẽ tự ti, càng dễ sợ hãi khi phải đối diện với kỳ thị và chia ly.

Biên Lương Trạch nở một nụ cười ôn hòa, hỏi: “Cô định tặng quà sinh nhật gì cho Beverly? Patrick đã chuẩn bị hàng chục triệu đô tiền trang sức cho cô con gái cưng của mình. Trong tương lai, con bé cũng sẽ là người thừa kế khối tài sản khổng lồ ấy, sống cả đời không cần lo nghĩ chuyện tiền bạc. Dĩ nhiên, nếu cô là người mà nó thích, cô cũng có thể cùng nó sống một cuộc sống xa hoa như vậy. Hiện tại Patrick không có ý kiến gì với cô, ông ấy không quan tâm con gái yêu ai, nhưng ông ấy sẽ quan tâm người đó có đủ tư cách để chia sẻ khối tài sản vô tận với con gái mình hay không.”

Biên Lương Trạch chậm rãi nói, vừa nói vừa tự rót cho mình một ly rượu: “Cô hẳn cũng từng nghĩ đến rồi chứ? Hai người các cô có thể bên nhau được bao lâu? Và cô có thể tặng cho Beverly món quà nào xứng đáng với con bé đây?”

“… Tôi không biết.” Người phụ nữ với vẻ mặt hơi lấm tấm men say khẽ đáp.

Biên Lương Trạch thấy được vẻ mơ hồ trong mắt cô.

Hắn nở nụ cười độ lượng, rồi vào thẳng vấn đề: “Là chú của Beverly, tôi không muốn thấy con bé phải sống một cuộc đời bất hạnh, dù có phải trả một cái giá nào đó. Còn cô thì sao? Vì muốn mãi mãi ở bên con bé, cô có sẵn sàng trả một cái giá không?”

Phía đối diện vẫn im lặng.

Biên Lương Trạch nói tiếp: “Tôi có một con đường đầy sáng lạn cho cô.”

Hắn ra hiệu bằng tay, người bên cạnh tiến lên, mở ra những chiếc hộp đen đặt trên bàn.

Trang sức đắt đỏ lấp lánh xếp kín cả hộp, bày bừa chẳng khác gì những món đồ phụ kiện ngoài chợ trời, trông vừa rẻ rúng vừa dư thừa. 

So với bộ trang sức mà Patrick xem ban nãy, chỗ này còn nhiều hơn gấp mấy lần. Thế mà Biên Lương Trạch lại tỏ vẻ chẳng thèm để mắt tới, chỉ nhàn nhã nâng ly, mỉm cười: “Cô thấy những thứ này có xứng với Beverly không?”

Người phụ nữ đối diện dường như bị choáng ngợp.

Một lúc sau, cô mới lên tiếng: “Phải làm gì?”

“Rất đơn giản.” Biên Lương Trạch nói: “Tôi có một thương vụ lớn, nếu hợp tác thành công với Patrick, không chỉ cô và tôi được lợi mà ông ấy cũng vậy. Cô chỉ cần thông qua Beverly thuyết phục ông ấy tham gia thì ba bên cùng có lợi.”

“Nếu thật sự tốt đến vậy, tại sao ông không trực tiếp mời ông ấy?”

“Vì ông ấy đang nghiêng về một nhà cung ứng khác.” Biên Lương Trạch nói dối không chớp mắt. Hắn biết, nếu nói Patrick đã từ chối thẳng thừng thì người phụ nữ này sẽ không dám chống lại bố vợ tương lai của mình.

“Nhà cung ứng đó với tôi có mâu thuẫn từ lâu rồi… Tôi nghi là hắn ta đã nói gì đó khiến Patrick không còn tin tưởng vào tình nghĩa giữa tôi và ông ấy.”

Biên Lương Trạch càng nói càng ra vẻ chân thành, thậm chí còn bịa ra một cái tên: “Phải rồi, nhà cung ứng đó cũng ở trên du thuyền này, tên là Phí Long.”

Hắn thuận tay đổ hết mọi chuyện lên đầu người kia, nói tiếp: “Nhưng hàng của hắn ta rất nguy hiểm. Gần đây ở thành phố Hoa xảy ra một vụ xung đột lớn chính là do hắn ta cung cấp hàng. Giờ còn đang gồng mình cầm cự, muốn kiếm một vố cuối để thu hồi vốn. Hắn ta mới nãy còn soi mói khắp buổi tiệc, là vì sợ tôi sẽ giành lại Patrick.”

Lý do này hoàn hảo đến mức không chê vào đâu được, thật giả lẫn lộn, hắn không tin một cô người mẫu nhỏ bé có thể phân biệt được.

Vưu Dật Tư cúi mắt, chớp nhẹ một cái.

Một lúc sau, cô mới thấp giọng hỏi: “Tôi sẽ nhận được gì?”

“6.2% hoa hồng.” Biên Lương Trạch đặt ly rượu xuống: “Không có khả năng thương lượng cao hơn, đây là một thương vụ lớn đến mức cô không dám tưởng tượng.”

“Thương vụ gì?” Vưu Dật Tư ngẩng đầu, như thể vừa hạ quyết tâm, hỏi rõ: “Hàng xám à?”

Biên Lương Trạch cười: “Chúng ta đều đang trong ngành hàng xám cả. Khác biệt chỉ là cô có đủ gan hay không.”

Vưu Dật Tư lại im lặng một lúc, rồi hỏi: “Vũ khí à?”

Nhìn biểu cảm của Biên Lương Trạch, cô như nhận ra mình đã quá ngây thơ, cuối cùng cũng dần hiểu ra sự thật.

Đồng thời, cũng hiểu ra lợi nhuận mà nó mang lại.

“Là m* t**?” Cô cuối cùng cũng hỏi ra câu này.

Biên Lương Trạch giơ tay ra hiệu cho những người khác rời khỏi phòng.

“Không thể đơn thuần dùng từ “m* t**” để định nghĩa nó.” Hắn nói: “Nó là một kiệt tác, tác phẩm khiến tôi tự hào nhất.”

Vưu Dật Tư hít một hơi lạnh: “Các người rồi sẽ bị bắt…”

“Cô không biết thành phố Hoa là nơi thế nào sao?” Biên Lương Trạch tỏ ra không hề bận tâm, nói: “Làm người mẫu, chắc cô cũng thường xuyên ra vào thành phố Hoa chứ? Vùng này là khu vực ngoài vòng kiểm soát, buôn bán như thế này quá phổ biến rồi. Để tôi đoán, cô là người trong nước?”

Chỉ có người trong nước mới có giới hạn đạo đức cao như thế.

“So với gọi nó là m* t**, tôi thà gọi nó là một loại thuốc tinh thần mang lại kh*** c*m, giúp người ta quên hết muộn phiền.”

Biên Lương Trạch vừa nói, vừa lần lượt đóng các hộp trang sức trên bàn: “Nó là một loại thuốc hoàn toàn mới, gây nghiện rất nhanh, nhu cầu cực lớn. Ai đã từng nếm nó rồi thì cả đời sẽ tìm mọi cách trả tiền để có lại cảm giác đó.”

“Tôi chỉ bán cho người có tiền.”

 Nắp hộp đóng “cạch” một tiếng, hắn ngẩng lên nhìn: “Người có tiền mới đem lại lợi nhuận nhiều hơn cho tôi. Những người đó từ nhỏ đến lớn đã được hưởng đủ mọi thứ mà cô không bao giờ với tới được đúng chứ? Họ giàu có thì trả giá một chút cũng có sao đâu? Cô không cần phải thương hại họ. Đây chỉ là một phương thức giải trí mà họ tự lựa chọn.”

Biên Lương Trạch nói: “Khi đã giàu đến mức đó, nếu không có mục tiêu nào đủ mạnh để theo đuổi, cuộc sống sẽ vô cùng nhàm chán. Những thứ cô không dám nghĩ đến, đối với họ đã là trò chơi cũ từ lâu. Vậy nên họ sẽ tìm kiếm cảm giác mạnh hơn, cho dù có phạm luật cũng không sợ đâu.”

“Cô sợ điều gì chứ?” Biên Lương Trạch bật cười: “Khi lợi ích đủ lớn, sẽ có tường đồng vách sắt bảo vệ cô.”

Với mỗi tầng lớp, mỗi hoàn cảnh, hắn đều có phương thức dụ dỗ riêng. Và giờ đây, rất rõ ràng, người phụ nữ tay trắng này đang dần bị thế giới mà hắn vẽ nên mê hoặc.

Đạo đức đã bắt đầu lung lay, nỗi sợ dần mờ nhạt, chỉ cần có lợi ích đủ lớn, ai cũng có thể đánh cược tất cả để leo lên một bậc thang mới.

Biên Lương Trạch viết ra một con số.

“Đây là 6.2%.” Hắn nói khẽ: “Chỉ cần năm năm thôi.”

Vưu Dật Tư hoảng hốt ngẩng đầu, đồng tử co rút.

Mười chữ số.

Biên Lương Trạch cực kỳ tin rằng không ai có thể hoàn toàn miễn nhiễm trước một con số khổng lồ vượt xa tài sản cả đời mình.

“Tôi thừa nhận tôi động lòng rồi.” Người phụ nữ đối diện thì thầm, mắt hoe đỏ: “Bảy mươi tư tỷ… có chết cũng đáng.”

“Ngài Biên.” Cô run giọng nói: “Loại thuốc tinh thần của ông… thật sự có thể khiến tất cả mọi người nghiện sao?”

“Tất nhiên.”

Như thể vẫn còn chút nghi ngờ cuối cùng, Vưu Dật Tư dường như hạ quyết tâm: “Tôi có thể xem tình trạng của những người đã nghiện không?”

Biên Lương Trạch nhìn cô chăm chú.

“Tôi có một kẻ thù.” Vưu Dật Tư nói: “Tôi muốn hắn cũng rơi vào cơn ác mộng giống vậy.”

Đến cả Biên Lương Trạch cũng phải nhướng mày. Quả không hổ là người có thể bám lấy Beverly, chẳng phải kẻ đơn giản, chỉ cần thấy có lợi là lập tức lộ ra bản chất độc ác tàn nhẫn.

Cũng chính vì thế, hắn càng thấy người này là đồng minh tiềm năng.

Nếu có cơ hội, Phí Long cũng sẽ rơi vào tình cảnh như vậy.

Ngay cả Patrick, nếu một ngày không còn giá trị lợi dụng nữa, Biên Lương Trạch cũng sẽ không do dự mà ra tay.

“Tất nhiên là có thể.”

Giọng hắn còn mang chút khoái trá: “Trên du thuyền này có mang theo một nhóm người đã nghiện. Khi cô thấy họ giờ ra sao, cô sẽ hối tiếc vì không gặp tôi sớm hơn.”

Biên Lương Trạch đưa tay ra: “Cô Vưu, tôi chính là quý nhân của cô.”

Bình Luận (0)
Comment