Quản Lý Siêu Năng Lực Đã Trở Nên Nổi Tiếng

Chương 68

Cũng không thể trách Biên Lương Trạch dễ tin người.

Hễ là người khiến Patrick hài lòng, hắn đều cho rằng đối phương đã được điều tra kỹ lưỡng về lai lịch và quá trình trưởng thành, là người được xác nhận có thể tiếp xúc với Beverly.

Với tính cách của Patrick, chỉ cần gia thế hay quá khứ có chút gì không đáng tin thì đã bị chia cách, loại bỏ sạch sẽ từ lâu rồi.

Huống hồ một khi đã xác định, bọn họ liền như châu chấu buộc chung một sợi dây, muốn người khác mạo hiểm vì mình, thì ít nhất cũng phải dùng cả ân lẫn uy, lấy lòng rồi mới răn đe.

Trên du thuyền có bao nhiêu người canh giữ như vậy, Biên Lương Trạch cũng không nghĩ người phụ nữ này có thể giở được trò gì.

Hắn rất nhanh đã sảng khoái đồng ý.

Dĩ nhiên Biên Lương Trạch không thể ngờ mọi chuyện về sau lại phát triển kỳ quặc đến thế, nếu người cung cấp tin cho hắn ở trong nước không bị bắt, Vưu Dật Tư đã không theo Tống Miên ra nước ngoài quay phim; nếu hắn không bắt giữ ông chủ cũ của Starfish Entertainment là Chu Thụy Thần, Vưu Dật Tư cũng sẽ không đặc biệt chú ý đến thành phố Hoa như thế; nếu hắn không giao chiến với Phí Long ở thành phố Hoa thì Vưu Dật Tư đã không có cơ hội làm vệ sĩ cho Phí Long mà lên được tàu; nếu hắn không cố gắng thuyết phục vị hôn phu cũ của Beverly thì Vưu Dật Tư càng không thể ngồi đây, đưa ra yêu cầu như vậy với hắn.

Lại thêm hắn không thể đoán trước được tâm lý khó đoán của Patrick sau khi về già, và sự nôn nóng muốn cứu cha của Beverly…

Tóm lại, chỉ vì một ý nghĩ sai lệch ban đầu, mọi bước sau đó đều trở nên quá sức khó tin.

Nói thật thì Vưu Dật Tư làm nhiệm vụ bao nhiêu năm nay, lần này quả thực nằm trong top những nhiệm vụ kỳ lạ nhất. Những nhân vật then chốt trong từng mắt xích của nhiệm vụ lần này, hình như ai cũng có chỗ không bình thường.

Biên Lương Trạch đứng dậy, ra hiệu bảo cô đi theo.

Mấy vệ sĩ được huấn luyện bài bản cũng chẳng biết từ đâu nhảy ra, đi theo sát xung quanh bọn họ.

Đi qua cánh cửa gấp sau căn phòng nhỏ, Biên Lương Trạch cúi người, vặn mở một công tắc trên tường gắn với két bảo hiểm. Cửa két mở ra, tấm bảng điều khiển bên trong hạ xuống, sau lỗ hổng hẹp lộ ra một hành lang rộng rãi.

Biên Lương Trạch cúi đầu trước, chui qua lối đi nhỏ rồi tiến vào bên trong hành lang.

Lối hành lang này ánh sáng lờ mờ, không khí bí bách, kéo dài xuống phía dưới, mặt đất dưới chân như có độ dốc.

Đi một lúc thì đến cuối đường. Biên Lương Trạch quét vân tay mở khóa, bên trong có người mở cửa, cung kính đứng đợi cạnh đó.

Lần này mọi người đều bận rộn, không ai kịp chào hỏi hắn cả.

Biên Lương Trạch bước lên bục nâng, quay đầu lại liếc nhìn.

Vưu Dật Tư dường như sững sờ, phải một lúc sau mới đuổi kịp.

“Đây là phòng thí nghiệm của tôi trên tàu.” Biên Lương Trạch chắp hai tay trước bụng, ngẩng đầu nói: “Chỗ này chỉ là một phần nhỏ thôi, phòng thí nghiệm thật sự nằm ở thành phố Đông.”

Cánh tay cơ khí thu vào nâng bục lên tầng hai, đưa họ lên cao.

“Thành phố Đông?” Vưu Dật Tư lẩm bẩm.

Biên Lương Trạch thu ánh mắt lại, hài lòng với dáng vẻ bị chấn động của cô.

Điều đó khiến hắn cảm thấy bao năm chuẩn bị của mình đủ hoành tráng, trong lòng có một loại hư vinh gần như phình to ra, đáng tiếc vì không thể công khai nên vẫn chưa ai từng được chứng kiến sự đồ sộ trong suy nghĩ của hắn.

Những năm tháng bị kìm nén càng lúc càng nhiều, sự chuẩn bị càng lúc càng đầy đủ, Biên Lương Trạch dần xây dựng nên một thế giới thuộc về riêng mình, nhưng mãi chẳng có ai có thể chia sẻ.

Patrick đã có quá nhiều thứ, sẽ không còn cảm thấy chấn động bởi thế giới mà hắn tạo ra nữa.

Những người xung quanh hắn thì đã đi cùng hắn đến tận ngày hôm nay, đã không còn cảm thấy ngạc nhiên vì điều gì cả.

Vưu Dật Tư chính là một đối tượng rất tốt.

Vừa thuộc cùng một phe, tâm địa lại đủ đen tối, sẽ không vì cái gọi là đạo đức mà phản bác khiến hắn khó chịu. Đồng thời lại xuất thân bình thường, chưa từng chứng kiến những cảnh tượng quy mô như thế này.

Biên Lương Trạch bề ngoài bình tĩnh, nhưng gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay không nghi ngờ gì đã để lộ sự phấn khích của hắn.

Nếu một nghệ sĩ suốt đời chỉ có thể tự mình thưởng thức tác phẩm đắc ý nhất mà không thể đưa ra ánh sáng, thì e rằng đến chết hắn cũng không nhắm mắt nổi.

Bọn họ đi dọc theo một hành lang dài, hai bên là khoang tàu nằm dưới đáy du thuyền, cửa sắt đen dày nặng chỉ có một ô cửa nhỏ để quan sát.

Trên trần hành lang gắn đèn ánh xanh lam, tĩnh lặng và lạnh lẽo như một con tàu ma, chỉ có tiếng bước chân của họ vang vọng.

“Chỗ này là những ca phản ứng nghiêm trọng.” Biên Lương Trạch thuận tay chỉ một cái, lướt qua cả khu vực bên phải.

Qua cửa quan sát, có thể thấy phần lớn người bên trong đang mê man.

Sắc mặt họ rất bình thản, thậm chí còn lẩm bẩm như đang chìm vào giấc mộng đẹp, trên tay cắm kim truyền dịch.

Bên còn lại, khu vực không bị hắn chỉ vào thì trông có vẻ tinh thần rối loạn hơn.

Mỗi lần đi ngang qua một ô cửa sổ là một cảnh tượng rùng rợn lướt qua.

Ánh sáng xanh mờ mờ phản chiếu qua cửa kính nhỏ, từng khoang một hắt lên khuôn mặt họ.

Người bên trong thì giãy giụa, dữ tợn, uốn éo cơ thể.

Biên Lương Trạch gõ nhẹ lên một ô cửa sổ, rồi quay đầu nói: “Là lô thí nghiệm đầu tiên, thể chất bọn họ không chịu nổi, phản ứng rất mạnh, hiện tại đang theo dõi.”

Vưu Dật Tư nhìn dọc theo hành lang, chăm chú dõi theo từng ô cửa sổ như thể bị cảnh tượng hoàn toàn không coi con người ra gì này làm chấn động sâu sắc.

Biên Lương Trạch khẽ cười khẩy, dường như có chút đắc ý, quay đầu tiếp tục bước đi.

Những sào huyệt của các trùm buôn m* t** nổi tiếng thế giới còn tàn nhẫn và đẫm máu hơn chỗ này nhiều, thậm chí có kẻ dám phát động chiến tranh, ám sát tổng thống. Còn nơi này chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, vậy mà cũng đủ khiến những người bình thường thấy sợ hãi và khó chịu.

Đặc biệt là đối với loại phụ nữ nhát gan.

Cảm giác ưu việt và hư vinh trong hắn tiếp tục lan rộng.

Đang đi, ánh mắt Vưu Dật Tư đột nhiên dừng lại.

Trong một căn phòng, có một người đàn ông đang bóp cổ mình nhảy dựng lên, như đang đánh nhau với không khí.

Tuy không nghe thấy âm thanh, nhưng có thể tưởng tượng anh ta đang chửi rủa thậm tệ.

Người đàn ông này trạc hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, kiểu tóc vẫn còn chút dấu vết được chăm chút, chỉ là thời gian này không được sửa sang nên đã rối tung cả lên. Môi anh ta tím tái, vô cùng tức giận, hoàn toàn chìm trong trạng thái kích động. Cứ như đã không còn chút cảm giác nào về thế giới bên ngoài.

Vưu Dật Tư nhìn chằm chằm vào khẩu hình của anh ta một lúc lâu. Sau đó mới tiếp tục đi theo sau Biên Lương Trạch rời khỏi nơi đó.

“Xem hết rồi chứ?” Hắn hỏi: “Giờ còn muốn tham gia nữa không?”

“Rất chấn động.” Vưu Dật Tư cụp mắt xuống: “Tôi sẽ ghi nhớ ngày hôm nay mãi mãi.”

“Vậy thì phải xem cô thế nào.” Biên Lương Trạch nói.

Theo tiếng hắn, trợ lý bên cạnh bưng tới một chiếc hộp đen, thành thạo mở ra cho cô xem, sau đó “phịch” một tiếng đóng lại, giao cho Vưu Dật Tư.

“Quà gặp mặt nho nhỏ.” Hắn nói: “Cô mang đi tặng Beverly đi, đợi cô có tin vui rồi, hãy quay lại tìm tôi.”

Beverly đang đi đi lại lại đầy lo lắng trong phòng.

Đã gần hai tiếng trôi qua, Vưu Dật Tư vẫn chưa trở về.

Liệu Biên Lương Trạch có làm gì cô ấy không?

Đúng lúc đó, chuông gọi ngoài cửa đột nhiên vang lên. Cô ấy vội vàng chạy ra mở cửa, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ khi thấy Vưu Dật Tư trở về một mình, hoàn toàn nguyên vẹn.

Vưu Dật Tư đóng cửa rồi bước vào trong, Beverly lập tức theo sát phía sau.

Chỉ thấy cô cầm theo một chiếc vali da không biết lấy từ đâu, đặt xuống đất rồi mở ra. Sau đó cô đeo găng tay, lấy từ túi áo ra một chiếc hộp nhỏ.

“Đây là gì vậy?” Beverly tò mò cúi người nhìn.

Vưu Dật Tư nhẹ nhàng mở nắp hộp, giọng điềm tĩnh đưa cho cô ấy: “Quà gặp mặt của Biên Lương Trạch tặng cô.”

Bên trong là một sợi dây chuyền kim cương, hơn hai mươi carat kim cương chỉ là phần phụ, viên đá chính là một viên mắt mèo thay đổi màu sắc nặng đến một trăm carat. Ánh sáng lấp lánh, rực rỡ chói lòa, giá trị lên đến hàng chục triệu.

“Hắn lại có dụng ý gì?” Beverly kinh ngạc cau mày, cầm sợi dây chuyền trong lòng bàn tay lên xem.

Vưu Dật Tư đóng nắp hộp lại, lấy ra một lọ thuốc thử xịt lên trên. Một lúc sau, phản ứng hiện rõ trên nắp hộp, xuất hiện vài dấu vân tay màu tím. Nhân viên bán hàng và trợ lý ở tiệm trang sức đều đeo găng tay, trong thời gian gần đây chỉ có Biên Lương Trạch khi đóng nắp và bản thân Vưu Dật Tư khi nhận lấy là từng chạm vào.

Cô nhớ rất rõ vị trí tay mình đã chạm vào chiếc hộp, cũng nhớ rõ vị trí tay của Biên Lương Trạch. Thế nên, rất dễ dàng phân biệt được đâu là dấu vân tay của Biên Lương Trạch.

Beverly chỉ biết trợn mắt há hốc nhìn cô trích xuất dấu vân tay, sau đó lấy ra nguyên vật liệu bắt đầu làm mô hình.

Vưu Dật Tư ngẩng đầu lên hỏi: “Có nến không?”

“… À có, có chứ.” Beverly lúc này mới phản ứng lại, vội chạy đến bên giường lục tìm, cuối cùng hai tay ôm lấy một hộp nến thơm, ngồi xổm trước mặt cô, căng thẳng đầy mong đợi nhìn theo.

Những cây nến thơm điêu khắc tinh xảo này, cô ấy chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày dùng vào việc như thế.

Beverly cầm chiếc máy sấy đắt tiền, thổi tan cây nến đắt tiền, tập trung cao độ.

Vưu Dật Tư dùng thiết bị quét dấu vân tay, chờ đến khi Beverly làm tan nến xong, cô ấn dấu vân tay vào phần sáp còn chưa khô. Đợi nó khô lại, cô đổ keo dán thủy tinh vào phần lõm in dấu. Cuối cùng lấy ra một mẫu keo dẻo, có thể dùng để mở khóa vân tay của Biên Lương Trạch.

“Ôi trời ơi.” Beverly không kìm được thốt lên: “Thế chẳng phải bất cứ thứ gì tôi từng chạm vào đều có thể lấy được dấu vân tay của tôi sao?”

 “Ảnh chụp cũng có thể.” Vưu Dật Tư cúi đầu đẩy không khí ra khỏi khuôn mẫu, nói: “Tạo dáng tay chữ V rất dễ bị lấy dấu vân tay.”

Beverly lập tức nắm chặt hai tay lại, quyết định phải xóa sạch tất cả ảnh có bàn tay lộ ra trên mạng xã hội.

Mô hình dấu vân tay cuối cùng cũng hoàn thành.

Beverly nhìn cô giơ cao mẫu nhỏ màu xám ấy, từ từ đứng lên, ngẩng đầu hỏi: “Tiếp theo làm gì?”

“Rời khỏi thuyền.” Vưu Dật Tư nói bằng giọng điềm tĩnh.

Beverly ngẩn người.

Ngoài cửa sổ trời đã về khuya, tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền, xung quanh một màu đen kịt.

“Sáng mai, Queen sẽ cập cảng, tất cả mọi người, kể cả Biên Lương Trạch, đều phải rời khỏi thuyền.” Vưu Dật Tư nói từng từ một, rõ ràng và lạnh lùng.

Nếu trên tàu không có những người bị đem ra làm thí nghiệm kia thì chỉ cần đuổi hết người khác, giữ lại đám Biên Lương Trạch là được.

Nhưng giờ không thể.

Biên Lương Trạch cũng phải rời thuyền thì cô mới có cơ hội đưa những người đó ra ngoài.

“Vậy… chúng ta phải làm thế nào?” Giọng Beverly run run.

Vưu Dật Tư im lặng một lúc, sau đó cô ngẩng đầu lên, không trả lời thẳng mà hỏi ngược lại: “Cô từng tự chế thuốc nổ bao giờ chưa?”

Bình Luận (0)
Comment