Beverly chết sững.
Tự chế… gì cơ? Cô ấy nghe hiểu từng từ, nhưng Vưu Dật Tư vừa nói gì vậy?
Gì mà thuốc nổ?!
Trong chớp mắt, chân Beverly mềm nhũn, phải vịn lấy cái bàn sau lưng.
Chúa ơi, rốt cuộc cô ấy đã quen biết kiểu thần thánh gì thế này?!
Phải một lúc lâu sau, cô ấy mới run rẩy thốt lên: “Chưa… chưa từng…”
Chuyện đó không phải thừa à, người bình thường nào lại từng tự chế thuốc nổ chứ?!
Vưu Dật Tư khẽ hít một hơi, cúi đầu nói: “Xem ra chúng ta phải bắt đầu rồi.”
Muốn tất cả mọi người rời khỏi tàu, cách đơn giản nhất là tạo ra một cuộc khủng hoảng trên tàu mà không thể giải quyết được. Hơn nữa thời gian phải đủ ngắn, để bọn chúng không kịp phản ứng hay di chuyển lũ người bị thí nghiệm kia.
Nếu là thuốc nổ điều khiển từ xa, bọn chúng có thể dùng thiết bị gây nhiễu sóng vô tuyến.
Nếu là bom có ngòi nổ, sẽ khó kiểm soát chính xác thời điểm và thứ tự kích nổ.
Nếu là bom dễ bị phát hiện, chúng có thể sử dụng thùng chống nổ. Biên Lương Trạch làm nghề này, rất có thể hắn có mang theo chuyên gia gỡ bom trên tàu.
Vưu Dật Tư lập tức tính toán.
Cần dùng bom hẹn giờ, phân bố rộng khắp và đặt ở vị trí kín đáo.
Đầu tiên cho nổ một phần, khiến đám Biên Lương Trạch xác định trên du thuyền có nhiều điểm nổ chưa rõ vị trí, không thể tháo gỡ kịp thời nên buộc phải bỏ tàu.
Nhưng sức công phá của bom cũng cần được kiểm soát.
Trên tàu vẫn còn gần một nghìn hành khách và thủy thủ, hơn nữa vì không thể kiểm soát chính xác thời điểm Biên Lương Trạch rời tàu, nên cũng không thể xác định quả bom cuối cùng sẽ nổ lúc nào. Nếu bọn họ rời khỏi tàu thì Vưu Dật Tư cùng những người bị giam giữ ở trên tàu vẫn có khả năng phải đối mặt với hiểm nguy.
Nguy hiểm nhất là không thể chắc chắn liệu Biên Lương Trạch có vì muốn xóa sạch chứng cứ mà liều lĩnh cài thêm thuốc nổ riêng, khiến toàn bộ con tàu phát nổ như một vụ “tai nạn ngoài ý muốn” hay không.
Vì vậy, cô phát hiện Biên Lương Trạch có súng, cho đến khi hắn rời tàu, phải kiểm soát hành vi của hắn.
Ngoài ra, còn phải cân nhắc xử lý hắn sau khi rời tàu.
Bắt tại chỗ hay theo dõi hắn đến tận thành phố Đông?
Nếu không bắt tại chỗ, chặng đường đến thành phố Đông còn quá nhiều biến số chưa lường trước. Nhưng nếu bắt ngay tại chỗ, thì cái phòng thí nghiệm bí mật ở thành phố Đông kia sẽ hành động liều lĩnh, hủy diệt tất cả hay không?
Ép Biên Lương Trạch rời khỏi tàu, đây là một ván bài mặt nào cũng khó.
Nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội này thì những người đang bị nhốt trên du thuyền gần như không còn cơ hội thứ hai.
Vưu Dật Tư giữ vẻ mặt bình tĩnh, mở hòm dụng cụ lấy ra các vật dụng cần thiết.
Phí Long có chuẩn bị thuốc nổ, nhưng lượng mang được qua kiểm tra quá ít, độ nguy hiểm quá nhỏ, đối với một du thuyền khổng lồ thì chẳng khác nào muối bỏ biển.
Cô phải tự chế tạo.
Đầu tiên là thuốc pháo.
Cồn, nước rửa chén, baking soda, những thứ này có thể tìm được trên tàu.
Các nguyên liệu khác, cũng có trữ sẵn một phần.
Ngoài ra, cô còn cần liên lạc với các đầu mối.
Phải có người chịu trách nhiệm kiểm soát hành tung của Biên Lương Trạch trên tàu, có người theo dõi sau khi hắn xuống tàu, có người phụ trách sơ tán hành khách, và có người đón cô cùng con tin bỏ trốn.
Các đốt ngón tay cô trầy xước đỏ ửng, rớm máu, nhưng chẳng hề để ý, chỉ cúi đầu lặng lẽ lau chùi một khẩu súng.
Một đêm căng thẳng.
Vưu Dật Tư từng vô số lần cận kề cái chết, nhưng lần này khác biệt, có lẽ đêm nay chính là ranh giới của hai thế giới.
Nếu thành công, Biên Lương Trạch cùng toàn bộ tổ chức của hắn bị tiêu diệt, con đường phía trước vẫn còn ánh sáng và quy luật.
Nếu thất bại, âm mưu của Biên Lương Trạch thành công hoặc cũng có thể là vì ngoài ý muốn, tương lai rất có khả năng vẫn sẽ là tận thế.
Một thời kỳ tận thế không có đường, không có vật tư, không có người thân, cũng không có hy vọng.
Trong đêm yên bình gió lặng, trên mặt biển đen kịt dưới ánh trăng sáng, mỗi ô cửa sổ bên trong mười hai tầng của du thuyền đều là một đời người.
Trong vô số ô cửa ấy, chỉ có mình cô biết đêm nay phải đối mặt với sự lựa chọn như thế nào.
Liệu cô độc và tầm nhìn xa có nhất thiết phải tồn tại cùng nhau không?
Câu hỏi này dường như không phải lần đầu xuất hiện trong đầu Vưu Dật Tư.
Có lẽ, không phải cô muốn hỏi, mà là ai đó từng hỏi cô câu đó.
Hình như đã từng có người đặt câu hỏi như vậy với cô, chỉ là cô nhất thời không nhớ ra là ai, trong hoàn cảnh nào.
Bỗng nhiên, cô lại nhớ đến một câu nói. Nhẹ nhàng, như vang vọng bên tai.
Con người có cơ chế tự bảo vệ bản thân, sẽ khiến ký ức đau khổ dần bị lãng quên.
Bàn tay đang lau súng của Vưu Dật Tư hơi khựng lại.
Beverly nín thở, khẽ hỏi: “Có việc gì cần tôi giúp không?”
Vưu Dật Tư ngẩng đầu lên, nói: “Có thể cần phải nhờ đến bố cô.”
*
Bên ngoài cửa sổ tàu bay là khung cảnh đêm rực rỡ. Trương Đống Quốc vươn vai một cái, nhận khăn nóng tiếp viên vừa đưa để lau mặt, rồi gọi thêm một ly cà phê.
Nơi họ hạ cánh là thành phố lớn gần thành phố Hoa nhất, thời gian qua liên tục chạy đôn chạy đáo, cuối cùng cũng đến kịp trước khi sư phụ đóng máy bộ phim mới.
Sau khi sư phụ đóng máy vẫn còn nhiệm vụ khác, ông ta còn nhớ lần đó bắt được đầu mối trong khách sạn, tuyến trên chính là từ thành phố Hoa.
Trương Đống Quốc ông đây tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội lập công cho tổ chức!
Gần đây thành phố Hoa không yên tĩnh chút nào, lúc thì đấu súng, lúc thì thuốc nổ, đến cả máy bay cũng không được phép hạ cánh trực tiếp, chỉ có thể chuyển tiếp qua thành phố khác.
Trương Đống Quốc vừa uống cà phê vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng cong cong, khẽ mỉm cười.
Sư phụ chắc chắn không thể ngờ được rằng ông ta mang theo thứ gì đến.
Trước khi Vưu Dật Tư ra nước ngoài đã để trực thăng của mình ở sân đỗ nhà Trương Đống Quốc nhờ ông ta trông giúp. Những ngày gần đây, ông ta lúc nào cũng muốn tự mình đi lau kính cho em trực thăng bé nhỏ màu xanh ấy.
Để vận chuyển được thứ đó ra ngoài, ông ta còn đặc biệt liên hệ với Giang Triển Ba – người từng làm nhiệm vụ chung lần trước, nói chung là trải qua đủ thứ khó khăn.
Máy bay hạ cánh.
Trước khi rời khỏi sân bay, Trương Đống Quốc nhìn màn hình điện thoại vẫn chưa nhận được phản hồi. Sư phụ đúng là rất ít khi online, mà ông ta lại không dám gọi điện, sợ quấy rầy sư phụ làm việc.
Vậy thì đợi thêm một chút nữa…
“Ting ting!” Tiếng chuông báo điện thoại vang lên.
Trương Đống Quốc mở to mắt nhìn, sư phụ trả lời rồi!
Ông ta luống cuống đến mức suýt làm rơi điện thoại, vội vàng cầm chặt lấy, nhìn kỹ dòng chữ.
Một lúc lâu sau, ông ta ngơ ngác ngẩng đầu lên, nói: “Cảnh sát Hình sự quốc tế?”
Không đúng, sư phụ không phải cao thủ quân đội à, sao lại còn hợp tác với cả Cảnh sát Hình sự quốc tế nữa?
Khoan đã… Sư phụ đã bắt đầu làm nhiệm vụ rồi sao?!
*
Patrick đang ngồi trên ghế đọc sách. Nhận được tin nhắn gấp gáp từ con gái, ông ấy cau mày, đẩy cặp kính trượt xuống sống mũi trên khuôn mặt đầy nếp nhăn, đặt cuốn sách xuống, đứng dậy ra mở cửa.
“Beverly, có chuyện gì không thể để đến mai nói được sao…”
Beverly “rầm” một tiếng đóng sập cửa lại, dáo dác nhìn quanh, sốt ruột nói: “Không còn kịp nữa! Bố à, Biên Lương Trạch định giở trò với bố!”
Patrick sững người: “Con nghe được từ đâu…”
“Trước đây ông ta đã tìm đến vị hôn phu của con, định ra tay từ chỗ đó, bây giờ lại muốn thuyết phục cô Vưu!” Cô ấy nói một hơi rất nhanh: “Vừa rồi cô Vưu bị ông ta gọi đi, bị đe dọa đủ điều, ông ta muốn kéo bố vào buôn m* t**!”
Sắc mặt Patrick trở nên nghiêm trọng. Một lúc sau, ông ấy nghiêm giọng hỏi: “Hắn lại tìm đến cô Vưu rồi sao?”
Beverly sững sờ.
Patrick nắm lấy tay con gái, kéo cô vào phòng sách, bảo cô ngồi xuống: “Tên Biên Lương Trạch này điên rồi, hắn đã đến bước đường cùng.” Patrick vừa nói vừa bắt đầu thu xếp đồ vào một chiếc vali nhỏ: “Mang theo những thứ quan trọng, sáng mai xuống thuyền, đừng để hắn phát hiện chúng ta không có ý định quay lại. Bố đã liên hệ người ở cảng chờ tiếp ứng, cũng cài sẵn vài vệ sĩ chìm trên tàu, nếu cần sẽ dùng đến vũ lực.”
Beverly còn đang mơ hồ, bị ông ấy ép ngồi vào ghế, lát sau nhìn thấy ông ấy đổi chỗ thu dọn hành lý.
“Bố… bố biết rồi ư?” Cô ấy ngơ ngẩn hỏi.
“Sau khi lên tàu mới biết.” Patrick không quay đầu lại: “Bố đã đoán được hắn sẽ tìm cách tiếp cận từ người bên cạnh mình, chỉ là nhờ con đi bắt gian nên bố mới phát hiện ra hắn muốn thuyết phục bố thông qua con, vì vậy lập tức nhân cơ hội đó cắt đứt quan hệ với tên con rể kia, để hắn khỏi mơ mộng nữa.”
Beverly sững sờ như bị sét đánh. Chẳng trách cô Vưu lại nói bố cô nhất định đã có chuẩn bị…
“Biên Lương Trạch vẫn luôn giấu mình rất kỹ, đến mức khiến bố không nhận ra tình hình của hắn đã nguy cấp đến mức này. Đến cả cô Vưu, người mới vừa công khai mối quan hệ với nhà ta mà hắn cũng dám lợi dụng, thật khó mà tưởng tượng hai ngày tới hắn còn dám làm gì.”
Patrick đóng vali lại, đặt thẳng lên bàn, bắt đầu lấy từ phòng thay đồ ra một loạt quần áo đang treo, chọn một bộ chỉnh tề trải trên bàn ủi, giày cũng được sắp xếp ngay ngắn, bày ra dáng vẻ như chỉ xuống thuyền đi dạo, lát nữa sẽ quay về.
“Hắn điên rồi.” Patrick quay đầu lại, nhấn mạnh với con gái: “Hắn thật sự đã điên rồi.”
“Khoan đã bố.” Beverly lúc này mới chen vào được: “Nên bố hoàn toàn không bị ông ta lừa gạt đúng không?”
“Ồ, tất nhiên rồi. Nhưng cũng có thể là do bố đã già, thường hay mắc sai lầm ngớ ngẩn.” Patrick thở dài, xoa trán: “Bố cứ tưởng hắn đang làm ăn nghiêm túc, cũng tưởng hắn không đến mức quá vội vàng như vậy.”
“Nếu con nói là… bây giờ chúng ta không thể trốn thoát thì sao?” Giọng Beverly run rẩy.
Patrick sững lại.
“Biên Lương Trạch đã đưa cô Vưu đi xem phòng thí nghiệm mà ông ta giấu trên tàu.” Cô ấy nói: “Ông ta giam giữ rất nhiều người, dùng để thử nghiệm loại m* t** mới của mình. Nếu chúng ta chống đối, ông ta có thể sẽ dùng thứ đó để xử lý chúng ta.”
“Hiện tại ông ta vẫn còn ra vẻ nịnh nọt là để lôi kéo hợp tác.” Giọng Beverly bắt đầu run lên: “Nếu không thể cùng ông ta làm điều xấu, thì một là ta chết, hai là ông ta chết.”
Patrick ngây người, đôi môi khô khốc mấp máy không thành tiếng.
“Bây giờ, bố à.” Lần đầu tiên, cô con gái luôn được bảo vệ kỹ lưỡng lên tiếng chỉ đạo với người cha luôn quyết đoán: “Nghe con, khống chế ông ta.”
*
Trước khi trời sáng, là thời điểm lạnh nhất trong ngày.
Phí Long không dám ngủ.
Hắn ta lặp đi lặp lại quy trình hành động sau khi trời sáng, sợ nhất là mình xảy ra sơ suất.
Vưu Dật Tư đã chuẩn bị xong, cuối cùng dựa người ra sau, ngồi nghỉ bên tường một lúc.
Cô không lên giường, cũng không chọn chỗ nào êm ái hơn, môi trường càng không thoải mái thì tỉnh lại càng nhanh, trong giấc ngủ cũng sẽ giữ lại nửa phần ý thức để cảm nhận mặt phẳng cứng cáp dưới người, chỉ có thể chợp mắt hời hợt.
Nhiều năm qua, cô luôn như vậy.
Giữ cảnh giác.
Luôn luôn giữ cảnh giác.
Đặc công là chiếc ô bảo vệ người thường, chứ không phải cỗ máy giết người mang danh quyền lực.
Ngay từ ngày đầu bước chân vào tổ chức, cô đã được nhắc đi nhắc lại như thế.
Người đứng đầu tổ chức là một ông lão tuổi cao, gần như mù quáng sùng bái những tín điều của tổ chức. Khi Vưu Dật Tư gia nhập, ông ấy đã lâm bệnh nặng, nhưng dù nằm trên giường bệnh vẫn không ngừng hô vang khẩu hiệu của họ.
Câu cuối cùng ông ấy nói là: “Trái tim vì cô mà đập, chính là lý do để cô phải bảo vệ nó đến chết.”
Về sau Vưu Dật Tư nghe người khác kể, thể chất ông ấy không tốt, nhưng ý chí cực kỳ mạnh mẽ, và rất giỏi quản lý. Những năm ông ấy còn ở vị trí lãnh đạo, tổ chức chưa từng gặp khó khăn tài chính.
Không rõ vì sao, là vì bầu không khí quen thuộc của nhiệm vụ này hay gì khác, mà trong cơn mơ hồ, Vưu Dật Tư lại bất giác nhớ đến những người cô từng gặp. Rõ ràng mới đến thế giới này chưa được mấy tháng, vậy mà ký ức về tận thế lại cứ như chuyện của kiếp trước.
Những dãy nhà đổ nát, nguồn nước ô nhiễm, động vật hấp hối, tàn tích, nhà máy, biển hiệu rũ xuống. Lon đồ hộp bị ăn vội vã trong hai ba miếng, khói thuốc súng từ họng súng, vết máu và sự đau nhức trên cơ thể.
Cuối cùng là chiếc xe điện phát ra tiếng kẽo kẹt.
Tia lửa, ánh sáng trắng, vụ nổ.
“Ầm.”
Vưu Dật Tư mở mắt ra.
Cô đã đến nơi này.
Trời đã sáng. Du thuyền sắp cập cảng.
Cô chống tay lên đầu gối đứng dậy, kéo mạnh rèm cửa ra. Ánh bình minh vàng nhạt và mặt trời vừa nhú lên lơ lửng trên mặt biển xanh đậm, một khung cảnh mà tranh sơn dầu rất thích vẽ.
Loa phát thanh trên tàu đã bắt đầu phát nhạc du dương, thông báo với hành khách rằng sáng nay sẽ là điểm dừng đầu tiên, sau khi xuống tàu sẽ được thưởng thức một tiết mục múa truyền thống tại địa phương.
Từng người bắt đầu thức dậy, thu dọn những vật dụng quan trọng mang theo bên người.
Với Biên Lương Trạch, đây cũng chỉ là một buổi sáng bình thường.
Hắn nhấp một ngụm cà phê, có người đến báo Patrick muốn gặp.
Từ trước đến nay chưa từng thấy Patrick chủ động như vậy, Biên Lương Trạch hơi ngạc nhiên, nghĩ đến người phụ nữ tối qua hắn vừa bôi trơn bằng quà cáp, liền thầm nghĩ chẳng lẽ cô ta hành động nhanh đến thế?
Patrick bước vào với vẻ mặt nghiêm nghị, nói: “Tôi suy nghĩ cả đêm rồi, chuyện làm ăn này nhất định phải nói chuyện kỹ với anh.”
Ông ấy ra hiệu cho Biên Lương Trạch: “Vào phòng họp nói, mọi thứ cần giữ bí mật.”
Cánh cửa phòng họp khép lại.
Sau bữa sáng, hành khách đã bắt đầu chuẩn bị xuống tàu. Du thuyền càng lúc càng gần cảng, đã có thể thấy đám đông nhấp nhô từ xa.
Trong tiếng phát thanh nhắc nhở cẩn thận hành lý, hành khách lần lượt xuống tàu.
Phần lớn vẫn đang trò chuyện rôm rả về trải nghiệm trên chiếc du thuyền Queen: “Bên trong thực sự rất xa hoa, tôi chưa từng có trải nghiệm thế này bao giờ!”
“Khu mua sắm cũng đa dạng nữa, buổi tiệc tối qua thật sự mở mang tầm mắt…”
Họ vẫn còn đang cười nói hào hứng thì đột nhiên có người nghe thấy âm thanh lạ.
Một người quay đầu nhìn lại, thấy một cửa sổ lóe lên ánh lửa. Ngay sau đó là một tiếng nổ lớn hơn nữa.
“Ầm!!” Kính cửa sổ vỡ tung!
Những hành khách vừa mới còn nhã nhặn trao đổi cảm nhận với nhau bỗng trợn tròn mắt, hét lên một tiếng: “Đ* má!”
Còn chưa kịp phản ứng, một ô cửa sổ khác ở phía xa cũng bùng lên ánh lửa.
“Ầm!!”
Tiếng nổ liên tiếp vang lên!
Hành khách hoảng sợ hét thất thanh!
Thủy thủ đoàn cũng hoảng loạn, vội vã sơ tán hành khách rời khỏi tàu, những người còn trên tàu lập tức được thông báo khẩn cấp phải xuống ngay.
Trên du thuyền, khung cảnh trở nên hỗn loạn!
Cùng lúc đó, trong phòng họp, nơi Biên Lương Trạch và Patrick đang bàn bạc chuyện hợp tác, cuối cùng cũng chú ý đến động tĩnh bên ngoài.
Cả hai người khựng lại, đồng thời nhận điện thoại.
“Nổ á?” Biên Lương Trạch chau mày, đứng bật dậy: “Nổ ở đâu? Sao lại có chuyện đó?”
Khi nghe thấy là khu vực gần phòng thí nghiệm, linh cảm chẳng lành trong lòng hắn càng dâng lên mãnh liệt.
Không thể nào… Chẳng lẽ mấy quả thuốc nổ rởm hắn từng bán lại báo ứng lên đầu hắn thật?
Còn chưa kịp nghĩ nhiều, bên kia Patrick cũng đang nghe máy, chợt hét lớn: “Cái gì?! Beverly, con đừng sợ! Bố và chú con sẽ đến cứu con ngay!”
Ông già nghiêm nghị cúp điện thoại, run rẩy nắm lấy cánh tay Biên Lương Trạch, nói: “Mau theo tôi! Beverly bị kẹt rồi!”
Biên Lương Trạch còn chưa kịp nói rằng mình phải đi dặn dò thủy thủ thì đã bị Patrick kéo đi không cho từ chối.
“Ngài bình tĩnh đã, chúng ta có vệ sĩ…”
“Vệ sĩ cái gì chứ? Là cha mẹ, giờ phút này chỉ muốn ở bên con gái!” Patrick đanh thép đáp: “Mau đi theo! Con gái tôi nhất định không thể xảy ra chuyện!”
Ở khoang dưới, những người trong phòng thí nghiệm cũng đã phát hiện ra động tĩnh.
Họ ngẩng đầu lên, có người liên lạc với bên ngoài thì biết du thuyền xảy ra nổ, không chỉ một lần, vẫn chưa xác định được địa điểm chính xác.
Ngay sau đó, họ nhận được lệnh khẩn cấp phải rút lui, liền vội vã bàn bạc xem có nên vứt lại đồ đạc để bỏ tàu hay không.
“Ầm!”
Tiếng nổ lại vang lên ngay hành lang bên ngoài!
Vãi thật, chỗ này cũng có bom à?!
Họ không còn thời gian để lựa chọn nữa, chỉ có thể nhanh chóng sao chép dữ liệu, mang theo những vật dụng quan trọng nhất rồi chạy ra ngoài qua lối thoát hiểm.
“Có mang theo mấy người đó không?!” Trong lúc hoảng loạn, có người còn nhớ đến những mẫu thử nghiệm bị nhốt ở tầng trên.
“Lo mà giữ mạng mình trước đi!” Người cầm đầu chửi một câu, vội vã xách vali chạy biến.
Nhân viên trên du thuyền lần lượt rời tàu. Khoang dưới bị dọn sạch trong chốc lát.
Cùng lúc ấy, Biên Lương Trạch và Patrick cũng vừa lên tới tầng cao, kéo được Beverly ra khỏi phòng thì thấy biển lửa đang bùng cháy phía sau cô ấy.
Nhìn cặp cha con ngốc nghếch này vừa khóc vừa ôm nhau vì mừng rỡ, Biên Lương Trạch tức đến mức muốn vứt cả hai xuống biển cho cá mập ăn. Giờ thang máy không dùng được nữa, chỉ có thể đi thang bộ, mà chẳng biết lúc xuống đến tầng dưới thì có còn sống nổi không.
Đột nhiên hắn khựng lại.
Tầng trên cùng! Tầng trên cùng là bãi đỗ trực thăng của hắn!
Lúc này, những người khác trên tàu gần như đã rút hết.
Phía bên kia, Phí Long và trợ lý của hắn ta – anh Lý – đã tìm được chỗ các xuồng cứu hộ.
Trợ lý quen thuộc phá vỡ từng camera một, cầm súng quan sát đề phòng phía sau.
Chốc lát, Phí Long bấm tai nghe, hỏi: “Cô đã vào được chưa?”
Lúc này, Vưu Dật Tư đang cầm mô hình dấu vân tay của Biên Lương Trạch để mở khóa.
Bên trong khoang tàu giờ đã vắng tanh không một bóng người, chỉ còn lại vài mẫu vật thí nghiệm vứt lộn xộn cùng đống đồ linh tinh.
Vưu Dật Tư vừa ghi hình gửi về, vừa xắn tay áo lên, lộ ra khẩu súng bắn móc đã lâu không dùng.
Cánh tay máy có thể nâng cô lên tầng hai đã dừng hoạt động, cô liền men theo tường, vài động tác đã dễ dàng trèo lên được, xác nhận lại một lần nữa.
Tổng cộng có mười một người.
Vưu Dật Tư đi đến phòng sâu nhất.
Chu Thụy Thần phát hiện ánh sáng ngoài ô cửa thăm dò thay đổi, liền bật dậy, tuyệt vọng bắt đầu màn diễn bắt gian mỗi ngày.
Có người đến thì diễn, ngày nào cũng diễn, diễn đến độ anh ta sắp thành ảnh đế rồi.
May mà Biên Lương Trạch sợ dữ liệu giám sát bị đánh cắp nên những nơi thật sự cơ mật đều không lắp camera. Nếu căn phòng này mà có máy quay, từ lúc mở mắt đến khi ngủ anh ta cũng phải diễn thì chắc chắn điên luôn.
Mà nói thật, hiện tại Chu Thụy Thần cũng gần điên rồi.
Nếu hỏi đời này anh ta hối hận nhất điều gì, thì đó chính là sau khi xem xong màn đua chó kéo xe trượt tuyết cảm thấy chán, học đòi người ta đến thành phố Hoa ăn chơi trác táng tiêu tiền như nước, kết quả bây giờ thì hay rồi, suýt vung luôn cả cái mạng mình đi theo.
Anh ta sắp khóc luôn.
Nếu được chọn lại, anh ta nhất định sẽ cắm cúi làm việc nghiêm túc, làm một ông chủ công ty giải trí cần cù chăm chỉ!
Cái số gì mà thảm thế không biết!
“Tít tít.”
Cánh cửa sắt nặng nề bị ai đó mở từ bên ngoài.
Tim Chu Thụy Thần thắt lại!
Chưa bao giờ trong đời anh ta cảm thấy tuyệt vọng đến vậy.
Cuối cùng… vẫn là đến lượt anh ta bị tiêm mũi đó sao?
Ngay khoảnh khắc trước khi cửa mở, anh ta thậm chí đã tưởng tượng ra biểu cảm của cha mẹ mình sau khi biết anh ta chết thế nào.
Biên Lương Trạch là một thằng điên, đồ thần kinh, suốt ngày làm mấy thứ vớ vẩn, chính hắn cũng không kiểm soát nổi, chỉ biết lôi người ra làm thí nghiệm!
Nào là thuốc nổ, m* t**, các loại hóa chất sinh học, không có cái nào bình thường!
Trước giây phút hạ màn, Chu Thụy Thần còn rất chuyên nghiệp mà đá một phát vào giường, ôm đầu co rúm lại, nước mắt giàn giụa thì thầm: “Mày sẽ chết vì chính thứ vũ khí sinh học của mày!”
Cửa mở ra.
Một vệt sáng xanh nhạt hắt vào.
Bên ngoài lạnh buốt, Chu Thụy Thần rùng mình, ôm chặt lấy đầu.
Anh ta nghe thấy tiếng bước chân đến gần, đây là đến bắt anh ta đây mà.
Chu Thụy Thần tuyệt vọng lẩm nhẩm lời trăn trối. Mong rằng người nhà mình đã báo cảnh sát, một ngày nào đó sẽ có người tìm ra cái tên điên đó…
“Ông chủ.” Một giọng nói vang lên.
Chu Thụy Thần khựng lại, động tác ôm đầu cũng ngừng, ngay cả những sợi lông tơ sau gáy cũng từ từ cụp xuống.
Chốc lát sau, giọng nói đó hỏi: “Chó kéo xe trượt tuyết có vui không?”
Giọng nói này là…
Chu Thụy Thần hết run, đờ đẫn ngẩng đầu lên.
Anh ta cứ tưởng mình nghe nhầm.
Sao có thể thấy cô ấy ở đây?
Ngay sau đó, anh ta nhìn thấy khẩu súng bên hông cô.
Chu Thụy Thần chậm rãi nuốt một ngụm nước bọt, có cảm giác mình vừa phát hiện ra điều gì đó lớn lao.
Cuối cùng khẽ nói: “Không vui chút nào.”
“…Chị ơi, sau này em kéo xe trượt tuyết cho chị.”
*
*Tác giả có lời muốn nói:
Khi tra cứu tư liệu, tôi ghi lại được rất nhiều thứ trong cuộc sống có nguy cơ phát nổ, mong mọi người đặc biệt chú ý an toàn nhé!
Gói chống ẩm: gặp nước sẽ gây phản ứng (đặc biệt nguy hiểm nếu bị bỏ vào chai, lọ. Trẻ con ăn vặt nên bỏ gói này ra luôn.)
Lò vi sóng: không nên cho vào đồ kim loại, trứng còn vỏ, đồ kín hơi, chai lọ nhựa hoặc giấy dễ cháy, hoặc hâm quá lâu.
Bình giữ nhiệt: không được cho viên sủi, đổ nước quá đầy, hay để các loại thảo dược (táo đỏ, kỷ tử, hạt bồ công anh…) quá lâu gây tăng áp suất, tốt nhất pha đến đâu uống đến đó.
Ngăn đá: các loại nước có gas như soda, bia… không được để vào ngăn đá.
Tất nhiên nội dung chương này thì tuyệt đối không được bắt chước, rất dễ vô tù thật đấy!