Vưu Dật Tư hiếm khi im lặng đến một giây.
Một lúc sau, cô lạnh nhạt nói: “Tôi không cần cậu kéo xe tuyết.”
“Thế cô cần tôi làm gì?” Chu Thụy Thần lập tức hỏi lại!
Vưu Dật Tư liếc mắt nhìn ra sau một cái.
Vài phút sau, Chu Thụy Thần dốc hết sức lực, mặt đỏ bừng bừng, kéo lê hai người đang hôn mê ra ngoài.
Kéo một người đã mệt bở hơi tai rồi, huống gì là hai, nhưng lúc này chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể tranh thủ từng giây.
Ngoài Chu Thụy Thần ra, nơi này còn mười người nữa, hầu như đều không thể tự đi lại.
Anh ta cuối cùng cũng thấm thía cảm giác ngày trước mình uống đến mất trí nhớ rồi bị bạn bè kéo về, bạn bè đã khổ sở thế nào.
“Nhiều chuyện đừng hỏi, đi theo tôi, trả lời câu hỏi của tôi.” Vưu Dật Tư buộc gọn ba người lại bằng dây thừng, rồi nói tiếp: “Thời gian cậu bị Biên Lương Trạch bắt đi, có thấy chứng cứ tội phạm nào của hắn không?”
Dù có trăm mối nghi ngờ, Chu Thụy Thần cũng không dám hỏi lúc này, cố gắng trả lời: “Ngoài… nhốt người… thì còn có một phòng thí nghiệm.”
“Cậu từng thấy rồi?”
“Tôi biết… tọa độ đại khái.” Chu Thụy Thần vừa đến mép tầng hai thì sững người ra: “Xuống kiểu gì đây?”
Đang nói thì hành lang vang lên tiếng bước chân, theo đó là một nhóm người ùa vào.
Chu Thụy Thần còn đang định né tránh thì nghe họ lịch sự nói: “Cô Vưu, chúng tôi là vệ sĩ của ngài Patrick.”
Đám vệ sĩ mặc thường phục này trước giờ vẫn trà trộn trong đoàn khách du lịch, hôm nay nhận được tín hiệu thì đồng loạt tìm chỗ ẩn nấp, đợi đến khi những du khách khác rời tàu mới ra hỗ trợ Vưu Dật Tư.
Vưu Dật Tư nhướng mày, nói: “Cảm ơn.”
Bọn họ rất chuyên nghiệp, lấy thang rút từ va-li ra, tiếp nhận những người trong tay cô rồi lần lượt đưa ra ngoài.
Có người hỗ trợ, Vưu Dật Tư nhanh chóng kéo Chu Thụy Thần xuống đất, bắt đầu kiểm tra xem có máy tính nào còn có thể sao chép dữ liệu không.
Quả nhiên, trước khi rời đi, đối phương đã kích hoạt tùy chọn xóa sạch dữ liệu, chẳng còn lại gì. Vưu Dật Tư vừa kiểm tra nhanh chóng, vừa bảo Chu Thụy Thần tiếp tục cung cấp thông tin về phòng thí nghiệm đó.
Chu Thụy Thần bị khung cảnh trước mắt làm cho choáng váng, trố mắt há mồm.
Nhưng dẫu sao anh ta cũng là người lớn lên cùng phim bom tấn Hollywood, rất nhanh đã tự thuyết phục mình chấp nhận thực tại này.
Chỉ là một phiên bản đời thực của phim hành động mà thôi!
Mình chẳng qua là một con tin nhỏ nhoi trong cuộc hành động này mà thôi!
Chẳng qua là người quản lý mà mình đào được trước đây bỗng biến thành siêu anh hùng mà thôi!
Không sao, không sao, hợp tác tích cực là được…
Đôi chân Chu Thụy Thần run lẩy bẩy, giọng cũng run theo: “Tôi từng cùng hắn đến thành phố Đông, đi bằng chính con tàu này, lên bờ không lâu thì tới nơi, chắc là gần bờ biển.”
“Cụ thể mất bao lâu?”
“Cỡ… nửa tiếng?” Chu Thụy Thần cố gắng nhớ lại: “Xe chạy rất chậm, cứ rà rà phanh, chắc là đường xấu hoặc đang trong khu dân cư, tốc độ không quá 40km/h.”
“Còn đặc điểm gì nữa không?”
Chu Thụy Thần nghĩ rất lâu. Cuối cùng nói: “Lúc xuống tàu, xung quanh rất ồn ào, chắc là người và hàng đều rất đông.”
“Sao cậu biết đó là thành phố Đông?”
“Hả? Lúc hắn nói chuyện với trợ lý, tôi đã nghe thấy.”
“Là khi nào?”
“Mấy ngày trước thì phải?” Chu Thụy Thần hơi ngẩn ra: “Chắc khoảng ba bốn ngày, tôi không nhạy cảm lắm với thời gian trôi qua.”
Vưu Dật Tư ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt anh ta.
“Ba đến bốn ngày trước?” Cô lặp lại.
“Đúng vậy.” Chu Thụy Thần dồn hết sức gật đầu lia lịa, sợ mình không giúp được gì: “Cùng lắm không quá năm ngày!”
Vưu Dật Tư khẽ hít sâu một hơi, lập tức rút bộ đàm ra, nhanh như chớp liên lạc với đội tiếp ứng.
Giọng cô sắc bén: “Lập tức chặn Biên Lương Trạch ngay tại chỗ! Phòng thí nghiệm không ở thành phố Đông, mà là ở thành phố Hoa!”
Chu Thụy Thần nghe vậy thì lập tức choáng váng.
Gì, gì cơ?
Thành phố Hoa á? Nhưng rõ ràng Biên Lương Trạch và đám thuộc hạ của hắn đều nói là thành phố Đông mà?
Tất cả những người nhận được tin cũng sững sờ!
“Ba ngày trước tôi đến cảng thành phố Hoa lấy mô tô, lúc đó tàu Queen đã có mặt ở đó. Theo lời nhân chứng thì ba đến bốn ngày trước Biên Lương Trạch từng dẫn anh ta đi đường thủy đến phòng thí nghiệm. Quãng đường từ thành phố Hoa đến thành phố Đông không thể hoàn thành trong một ngày.” Vưu Dật Tư nói rất nhanh: “Sau khi rời tàu, Biên Lương Trạch lái xe với tốc độ không quá 40 km/h khoảng nửa tiếng là tới nơi, rất có thể chỉ đang vòng vòng tại chỗ. Lập tức kiểm tra toàn bộ khu vực cảng thành phố Hoa!”
“Thành phố Đông có lẽ chỉ là một cái tên gây nhiễu.” Vưu Dật Tư thở ra một hơi: “Tôi cứ thắc mắc sao hắn lại dễ dàng nói cho tôi biết phòng thí nghiệm ở thành phố Đông như vậy.”
Lúc Biên Lương Trạch đưa cô đi tham quan, vừa vào cửa đã đắc ý nói với cô rằng nơi này chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, phòng thí nghiệm thật sự ở thành phố Đông.
Nếu không chú ý, rất dễ chỉ nghĩ hắn đang khoe khoang thành quả của mình.
Vưu Dật Tư cúp máy, nói: “Cậu đi theo họ lên xuồng cứu hộ đi.”
Chu Thụy Thần còn chưa kịp mở miệng đã thấy cô sải bước chạy vụt đi.
…Trời ơi.
Chu Thụy Thần bị đám vệ sĩ kéo chạy như bay ra ngoài, trong lòng như sét đánh ngang tai, nước mắt giàn giụa.
Đây là gì vậy, gián điệp trong gián điệp trong gián điệp sao?!
Mẹ ơi! Con muốn về nước!!
Tầng mười hai của du thuyền.
“Cậu Biên, cậu định dùng trực thăng để rời đi à?” Patrick lòng thì toát mồ hôi lạnh, mà mặt vẫn phải cố diễn vẻ vui mừng: “Nhưng… phi công của cậu đâu rồi?”
“Tôi đã học lái, mau lên đi.” Biên Lương Trạch đã mở cửa khoang, ngồi vào trong: “Cậu ta đã chạy mất rồi, các người chỉ còn cách đi với tôi thôi.”
Patrick nhìn hắn cài dây an toàn, ánh mắt phóng tới đây, chỉ cảm thấy đôi mắt kia đen sâu lạnh lẽo, khiến người ta ớn lạnh, như thể hắn đang âm thầm bày mưu tính kế điều gì đó.
Hiện tại, đây là cách thoát thân duy nhất của họ. Dù Biên Lương Trạch có bỏ rơi họ đi chăng nữa, lát nữa cũng sẽ có người đến cứu họ. Nhưng nếu giờ mà bỏ mặc Biên Lương Trạch, chẳng khác nào giở mặt, hoàn toàn bại lộ ý đồ.
Nhưng nếu cùng lên máy bay với hắn, thì tên điên này có khi nào sẽ bắt họ làm con tin không? Đáp án gần như chắc chắn là có.
Chỉ trong tích tắc, Patrick rơi vào một tình huống khó xử nhất trong đời.
“Không, chú ơi.” Beverly hoảng hốt mở miệng: “Bạn gái con đâu? Cô ấy vẫn chưa lên đây! Có phải cô ấy đi tìm con không?”
Trán Biên Lương Trạch nổi gân xanh, đến nước này rồi còn chìm đắm yêu đương? Thật muốn bổ não nhỏ này ra xem bên trong làm bằng cái gì.
“Con cũng có thể chờ bạn gái mình đến cứu.” Giọng hắn rõ ràng là khó chịu, thậm chí mang theo vẻ châm chọc: “Biết đâu trước khi lửa cháy tới tầng mười hai, bạn gái con sẽ đột nhiên mọc cánh bay từ trời xuống nói “A Beverly, tôi là thiên sứ được ông trời phái đến cứu cô, mau theo tôi đi!”.”
Biên Lương Trạch không muốn chờ nữa, khởi động trực thăng, thân máy bắt đầu rung lên theo tiếng động cơ rền rĩ.
Hắn đóng cửa khoang, tiếp tục bước tiếp theo, tỏ rõ thái độ ai không lên thì cứ ở lại tự sinh tự diệt đi.
Patrick hiểu rất rõ mình nên làm gì lúc này.
Ông ấy nắm chặt vai Beverly, vẻ mặt đã lộ rõ vẻ già nua, nghiêm trọng nói: “Cậu Biên, xin hãy đưa chúng tôi đi cùng!”
Beverly cảm thấy da đầu tê rần, lo lắng quay đầu nhìn ông ấy.
Biên Lương Trạch dường như lúc này mới hài lòng.
Hai cha con họ cúi người tiến lại gần trực thăng, Patrick là người đầu tiên cúi đầu chui vào khoang, Beverly môi khô khốc, run rẩy ngồi xuống mép cửa.
“Beverly, bố hơi khát.” Patrick nói: “Có thể lấy cho ta một lon coca trong tủ lạnh không?”
Beverly lau mặt, cởi dây an toàn rồi đứng dậy.
Trực thăng chuẩn bị cất cánh.
Đúng vào khoảnh khắc đó, cô ấy đột nhiên cảm thấy một bàn tay già nua bịt miệng mình lại, rồi một bàn tay khác đẩy mạnh phía sau.
Cô ấy kinh hoàng trừng to mắt, ngoái lại nhìn, chỉ thấy Patrick đã đóng sập cửa khoang lại.
Tiếng cánh quạt quay và tiếng đóng cửa át hoàn toàn âm thanh tiếp đất, Beverly ôm chặt miệng, nhanh chóng chạy về phía buồng thang máy trên tầng thượng, nơi có thể ẩn náu.
“Gì vậy?” Biên Lương Trạch hỏi.
“Đóng cửa thôi.” Patrick đáp, tay nhẹ nhàng v**t v* cây dù đen trong tay, tiếp tục nói: “Đặt lon coca lên bàn đi, ngồi xuống đi. Phủ chân lại, khoang máy bay có mở điều hòa đấy.”
Ông ấy mân mê cán dù màu đen với nút kim loại, đầu hơi cúi, vẻ mặt vẫn nghiêm nghị, nhưng giọng nói thì ôn tồn hiền hậu.
Ngay khi trực thăng vừa bay rời khỏi du thuyền không xa, từ phía xa bất ngờ vang lên tiếng động cơ gầm rú tương tự, vang dội cả không trung.
Patrick khựng lại, tay siết lấy cán dù, ngẩng đầu lên.
Ngoài chiếc trực thăng màu đen này, một chiếc trực thăng màu xanh rêu đang bay vút lên giữa ánh ráng đỏ của trời sớm.
Chiếc đó thậm chí còn lớn hơn một chút so với chiếc này, cánh quạt dài 13 mét tạo nên cơn lốc cuộn mạnh khiến những người xung quanh cũng phải rúng động.
Patrick thoáng sững người.
Người lái dường như vẫn chưa hoàn toàn thuần thục, chỉ có thể điều khiển chiếc trực thăng bay lên một cách loạng choạng, từ từ hướng về phía du thuyền.
Trương Đống Quốc tập trung toàn bộ tinh thần điều khiển cần lái, tinh thần căng như dây đàn, hàm răng nghiến chặt.
Ông ta vừa mới lấy bằng lái, giờ đã là một đặc vụ đủ tiêu chuẩn. Tuy kỹ năng chưa xuất sắc, nhưng để bay lên boong tàu thì vẫn dư sức.
Trận này thật lớn, quá lớn rồi.
Không ngờ nhiệm vụ thứ hai của ông ta lại là cùng sư phụ truy bắt tội phạm m* t** xuyên quốc gia!
May mà Trương Đống Quốc ông đây đến kịp. Nếu không thì ai sẽ đến tiếp ứng cho sư phụ đây!?
Trương Đống Quốc kích động đến nỗi tay run lên bần bật, khi tiến sát du thuyền cuối cùng cũng thấy được bóng dáng màu đen kia trên boong tàu.
“Sư phụ!” Ông ta xúc động đến rơi nước mắt!
Sau hơn nửa tháng! Cuối cùng ông ta lại được gặp sư phụ! Thần tượng của mình!
Trương Đống Quốc hạ tốc độ, giữ cho trực thăng lơ lửng trên không ngay phía trên boong tàu.
Trước khi lửa lan đến tầng dưới, Vưu Dật Tư đã bám lấy càng đáp để trèo lên, dễ dàng chui vào khoang lái.
Khoảnh khắc cô nhảy vào, Trương Đống Quốc như nhìn thấy lại cảnh cứu Tổng giám đốc Dolphin Entertainment lần trước. Lúc ấy, sư phụ ông ta cũng từng leo lên một chiếc trực thăng khác từ không trung, hạ cánh an toàn rồi lại tiếp tục quay đầu hành động.
Sư phụ ông ta đúng là không gì là không thể.
Chiếc trực thăng xanh rêu dưới sự điều khiển của Vưu Dật Tư lại một lần nữa vút lên, trong ánh sáng vàng nhạt của buổi sớm, chiếc bóng nhạt nhòa mà nó đổ xuống lướt từng lớp một qua boong tàu, cuối cùng đến tầng thượng.
Beverly núp sau buồng thang máy, ngơ ngác nhìn chiếc trực thăng xanh ấy, đến khi nó bay về phía mình mới dần nhận ra điều gì đó.
Chiếc trực thăng khổng lồ đó dừng lại trước mặt cô ấy, Vưu Dật Tư nghiêng mặt lạnh băng, tay nắm chặt cần điều khiển, gió cuộn ầm ầm, giọng trầm lạnh vang lên: “Lên đi.”
Tiếng gầm rú của động cơ cơ khí vang trời lồng lộng, nhưng giọng cô lại xuyên qua được cả làn gió dữ dội.
Cô không nhìn Beverly, nhưng cảnh tượng ấy lại giống hệt bức danh họa “Sự sáng tạo”, khi Thượng Đế đưa tay về phía Adam.
Beverly cố nén nước mắt, gắng sức mở cửa khoang.
Trực thăng bắt đầu bay lên.
Sau khi đạt đến độ cao đủ an toàn, đầu máy bay đổi hướng, lao thẳng về phía Biên Lương Trạch đang chạy trốn.
“Bố cô đâu?” Vưu Dật Tư hỏi.
Beverly lập tức đáp: “Ông ấy đang ở trên máy bay của Biên Lương Trạch! Hắn bảo sẽ đưa bọn tôi đi, bố tôi sợ bại lộ nên mới đi theo hắn lên máy bay, rồi ngay trước khi cất cánh thì đẩy tôi xuống.”
Vưu Dật Tư hơi khựng lại, hỏi tiếp: “Ông ấy có mang theo thứ gì không?”
“Chỉ có cây dù cô đưa tôi thôi.” Beverly buồn bã đáp: “Vậy giờ chúng ta làm sao cứu ông ấy đây?”
Một khi Biên Lương Trạch phát hiện có điều bất thường, chắc chắn sẽ không để yên cho Patrick.
Huống gì hắn đang có trong tay một con tin quan trọng như vậy, làm sao bỏ qua cơ hội đe dọa giao dịch cho được?
Vưu Dật Tư im lặng một lát, rồi nói: “Điều chúng ta có thể làm là khiến hắn không bay được xa. Còn lại… phải xem phần trình diễn của ngài Patrick.”
Beverly ngẩn ra.
Trực thăng đầy bình nhiên liệu có thể bay được khoảng 500 đến 1000 km.
Biên Lương Trạch hiếm khi có cơ hội ở riêng với Patrick giữa không trung như thế, khả năng cao sẽ không quay lại bờ ngay.
Muốn khống chế hắn trước khi hắn nhận ra tất cả thuộc hạ đều bị bắt giữ, phải hành động trước, ngăn hắn nổi điên lên.
Lúc này, Biên Lương Trạch cũng đã chú ý đến chiếc trực thăng kia.
Trong lòng hắn dâng lên một tia bất an mơ hồ, chẳng rõ vì sao lại cảm thấy có điều không ổn.
Trực thăng đó của ai? Cũng đến cứu người sao? Bay từ đâu tới?
Khi thấy trực thăng dừng lại trên tầng thượng của du thuyền, linh cảm xấu trong lòng hắn càng lúc càng mãnh liệt.
Không lâu sau, chiếc máy bay ấy bắt đầu bay về phía hắn!
Biên Lương Trạch cau mày, giật cần lái chuyển hướng, trầm giọng quát: “Tránh xa ra!”
Nhưng đối phương lại càng áp sát, mục tiêu rõ ràng.
Biên Lương Trạch còn phải giữ khoảng cách an toàn, nhưng bên kia thì không, cứ như một tay lái mới không biết luật giao thông mà lao thẳng tới.
Hai chiếc trực thăng gần như song song lướt đi trên mặt biển, cảnh phía sau là con quái vật mười hai tầng đang chìm trong biển lửa, vật liệu xây dựng nóng chảy rơi xuống, mặt biển như bừng lên một mặt trời thứ hai.
“Cậu Biên, tôi có một thắc mắc.” Patrick đúng lúc này lên tiếng.
Biên Lương Trạch đang mải đối phó, chẳng định trả lời. Nhưng câu tiếp theo của ông ấy lại khiến hắn phải khựng lại: “Việc cậu muốn hợp tác với tôi, là buôn bán m* t** bất hợp pháp đúng không?”
Tay Biên Lương Trạch hơi ngừng lại.
“Điều tôi tò mò nhất là, mục tiêu cuối cùng của cậu là gì?” Patrick từ tốn nói: “Cậu dựa vào đâu cho rằng có thể thuyết phục được tôi? Tôi có rất nhiều việc kinh doanh hợp pháp, vừa an toàn lại kiếm tiền nhanh chóng, cậu có bản kế hoạch gì để khiến tôi thay đổi?”
Dù trong hoàn cảnh hết sức căng thẳng, bị chiếc trực thăng phía sau ép phải bay về phía đất liền, Biên Lương Trạch vẫn phân tâm nở một nụ cười, đáp lại: “Ý tưởng của tôi sẽ khiến ngài phải kinh ngạc. Nói không giấu gì ngài, loại thuốc kia chỉ là bước đầu tiên. Tôi còn nhiều, rất nhiều kế hoạch tuyệt diệu, tất cả đều ở trong phòng thí nghiệm của tôi.” Dù toàn thân đang căng cứng, thái dương đổ mồ hôi, Biên Lương Trạch vẫn siết chặt quai hàm, gặng ra một nụ cười.
“Làm sao để tiền chảy về phía ngài? Cách tốt nhất chính là trở thành người duy nhất sở hữu tài nguyên. Nếu tất cả những người khác trên thế giới có cùng nguồn tài nguyên như ngài đều biến mất, thì ngài sẽ là kẻ duy nhất có tiếng nói. Đó là con đường thứ nhất. Con đường thứ hai chính là khiến tất cả những thứ mà người khác trên thế giới đang sở hữu không còn được gọi là tài nguyên nữa.” Biên Lương Trạch nói: “So với cách trước, cách này còn triệt để hơn phải không?”
Xuất phát điểm của hắn rất đơn giản nhưng tàn bạo, giả như hắn có một mảnh ruộng thì hoặc là hắn giết sạch và kiểm soát toàn bộ các chủ nông trại khác, hoặc là biến tất cả nông trại còn lại thành đất chết.
Patrick lập tức nổi da gà khắp cánh tay.
Điên rồi, Biên Lương Trạch là một kẻ điên không còn nhân tính.
Hắn còn định tiếp tục bay ra biển, cách xa bờ.
Chiếc trực thăng hắn đang lái là loại quân dụng, hiện tại vũ khí mặt đất không dễ gì bắn trúng, mà có trúng thì cũng khó xuyên phá được. Nếu không thể tiêu diệt hắn ngay cú đầu tiên, sẽ không còn cơ hội thứ hai. Hắn sẽ không ngần ngại kéo theo người khác cùng chết.
Giờ đây, tất cả mọi người đều đã rời khỏi du thuyền, không còn gì để hắn nắm thóp hay uy h**p nữa.
Patrick mân mê cán dù, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Chiếc trực thăng đó là đến cứu chúng ta sao?”
Trán Biên Lương Trạch giật một cái, nói: “Nói là đến ám sát chúng ta thì đúng hơn.”
Khoảng cách giữa hai chiếc trực thăng gần đến mức Patrick gần như có ảo giác như thể có thể nhìn thấy khuôn mặt Beverly sau lớp kính đen tuyền kia.
Ngay trong khoảnh khắc Biên Lương Trạch định tiếp tục bỏ chạy, chiếc trực thăng màu xanh rêu bất ngờ đâm thẳng vào!
“Ầm!” Một tiếng nổ vang trời!
Máy bay của Biên Lương Trạch lệch hẳn, suýt nữa thì rơi xuống biển!
Hắn vội vã điều chỉnh lại thân máy, cố gắng bay theo hướng khác.
Biên Lương Trạch từng trải qua huấn luyện khắt khe về điều khiển các loại phương tiện đào thoát, nhưng kỹ thuật lái của đối phương còn giỏi hơn cả hắn, khiến hắn hoàn toàn không có không gian để thoát thân.
Patrick giả vờ hỏi như không biết gì: “Vụ nổ trên du thuyền… là do cậu gây ra?”
Chiếc máy bay lại bị va mạnh một cái, Biên Lương Trạch suýt nữa tức phát điên: “Có thể đừng hỏi tôi lúc này được không?! Đợi xuống đất tôi sẽ giải thích cho ông nghe!”
Patrick gật đầu: “Nhưng… sẽ không có xuống đất đâu.”
Biên Lương Trạch khựng lại.
Patrick giơ hai tay lên, hướng cây dù như một khẩu súng về phía hắn.
“Hẹn gặp lại dưới địa ngục nhé đối tác.” Ông ấy buông tay.
Con ngươi của Biên Lương Trạch co rút kịch liệt, thậm chí không kịp quay đầu lại.
Những mũi kim độc nhỏ cắm đầy vào những vùng không được áo chống đạn che phủ.
Hắn co giật, cố đưa tay tìm thiết bị phát tín hiệu khẩn cấp, nhưng Patrick dùng đầu dù đâm mạnh vào mu bàn tay hắn.
Máu trào ra từ kẽ xương, hắn không kịp chạm vào bất cứ thứ gì.
Trực thăng mất kiểm soát, lơ lửng trong không trung vài giây rồi bắt đầu chao đảo rơi xuống.
Patrick bò sang ghế phụ, tìm thấy bộ phận thoát hiểm, bấm nút. Trước khi rơi chạm đất, kính nổ tung, khoang thoát hiểm bật ra khỏi thân máy bay, rồi bung dù ngay giữa không trung.
Chờ đến khi nhìn thấy chiếc trực thăng đen kia rơi thẳng xuống và phát nổ, lúc này Vưu Dật Tư mới điều khiển máy bay quay về đất liền.
Trương Đống Quốc và Beverly hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, ngơ ngác trợn tròn mắt.
Chiếc trực thăng của họ cũng bị tổn hại nghiêm trọng, vừa nãy Vưu Dật Tư đã liều lĩnh dốc hết kỹ thuật lái để ép Biên Lương Trạch hướng vào đất liền. Chỉ cần lệch một chút thôi, có thể họ cũng không sống sót trở về.
Lúc trước hai người còn sợ đến phát khóc, giờ nhìn thấy Vưu Dật Tư với dáng vẻ trấn tĩnh như đã tính toán hết mọi thứ, họ lại không thốt nổi lấy một lời.
Vậy là… vậy là kết thúc rồi sao?
Bờ biển từ lâu đã được sơ tán sạch sẽ. Thấy họ trở về, lập tức có người giăng dây cảnh giới.
Chiếc trực thăng bị thương nghiêm trọng đáp xuống khu vực đã được khoanh vùng an toàn.
Đội tiếp ứng và đội y tế nhanh chóng chạy tới, mở cửa khoang, đón họ xuống. Một nhóm khác lập tức đi tìm vị trí hạ cánh của Patrick.
Beverly quấn một tấm chăn, vẫn chưa hoàn hồn, đã uống hết mấy cốc nước nóng, được người dẫn ra ngoài khu vực cảnh giới.
Đi được nửa đường, cô ấy đột nhiên sực nhớ, quay đầu nhìn lại.
Vưu Dật Tư không cùng họ rời đi. Sau khi ra khỏi khoang lái, cô chỉ dựa vào thân máy bay, rồi chậm rãi khụy gối ngồi xuống.
Hai chân cô mở rộng, mũi chân nhón lên, hai khuỷu tay đặt trên đầu gối.
Thân máy bay trực thăng đã tàn tạ, phần đuôi gần như không còn chống đỡ nổi, chao đảo sắp sụp.
Phía sau cô là con tàu du lịch khổng lồ vẫn đang cháy rừng rực, ánh lửa đỏ rực phủ kín cả bầu trời.
Trương Đống Quốc cũng giằng khỏi nhân viên y tế, chạy đến bên cô, nói: “Sư phụ! Sư phụ sao vậy?”
Pha va chạm vừa rồi quá dữ dội, mà khoang lái lại là nơi chịu lực trực tiếp. Không rõ sư phụ có bị nội thương gì không.
Hình ảnh méo mó và kỳ quái nhảy loạn trong đầu Vưu Dật Tư, như một màn mosaic rực rỡ màu sắc, như một chiếc tivi nhảy sóng, lượng thông tin khổng lồ khó diễn tả ào ạt vỡ tung như nước lũ vỡ đập tràn ra khỏi sự phong tỏa.
Trong tai là những âm thanh trừu tượng như bị kéo căng, dày đặc như một đàn ong bay với tốc độ gấp trăm lần, gần như khiến người ta phát điên.
Một video độ dài 1 tiếng khoảng 1GB.
Một năm có 8.760 giờ.
Nếu máy tính của bạn bị ép phát hết 8.760GB dữ liệu trong thời gian ngắn thì cảm giác sẽ thế nào?
Nếu lại nhân con số đó lên gấp mười thì sao? Gấp một trăm lần thì sao?
Bàn tay Vưu Dật Tư run rẩy bấu chặt vào cát.
Trương Đống Quốc khoác một chiếc áo len buộc tay lên vai, lo lắng nghiêng người nhìn vẻ mặt sư phụ.
Cô cảm thấy một cơn choáng cực mạnh, mạnh đến mức mọi lần huấn luyện chống chóng mặt trước kia đều không thấm vào đâu.
Cô muốn nôn.
“Gia nhập tổ chức không, gia nhập tổ chức không, gia nhập tổ chức không…”
“Lý do, lý do, lý do…”
“Vưu Dật Tư, Vưu Dật Tư, Vưu Dật Tư…”
“Về đi, về đi, về đi…”
Mỗi câu nói đều có dư âm, vọng đi vọng lại.
Mỗi gương mặt lướt qua trước mắt cô đều lặp lại một câu, đến mức khi bước sang cảnh tiếp theo, cô thậm chí đã biết mình sẽ nghe thấy gì:
“Đây là đứa trẻ mới, thể chất rất tốt, phải đào tạo kỹ.”
“Nó có sợ đau không?”
“Vậy thì tốt.”
“Ăn đồ hộp không nhóc con?”
“Nhiệm vụ mới, để cô ấy đi, anh dẫn dắt đi.”
“Biết lái xe chưa?”
Vưu Dật Tư, đây là nhiệm vụ đơn đầu tiên của em.”
“Chúc mừng.”
“Nhiệm vụ mới, lần này rất gấp, nhưng không còn cách khác, sư phụ em đã chết.”
“Năng lượng thiếu, từ giờ trừ khi khẩn cấp tuyệt đối, không được phép lái phương tiện nữa.”
“Lần này ổn chứ? Dẫn theo nhóc này, mới vào.”
“Nó mất một cánh tay rồi, khóc suốt hai đêm liền, nó còn sợ đau hơn em đấy.”
“Chị Vưu, lần này lại nhờ chị, tụi em chẳng còn mấy ai.”
“Chị Vưu…”
“Chị Vưu à…”
Lần này lại là một giọng khác, dịu dàng và lười biếng: “Chị thích ăn gì?”
Âm thanh nền trở nên hòa nhã và yên bình.
“Cánh tay chị cứng ghê.” Giọng nói ấy bảo: “Mệt rồi à? Thả lỏng chút đi.”
“Thì ra chị là đặc công sao?” Ngạc nhiên.
“Chị vất vả rồi, muốn ăn gì không?” Giọng nói rất khẽ.
“Lần này lại phải đi nữa sao? Tại sao nhất định phải là bọn chị?” Một giọng đầy lo lắng.
Cuối cùng, cô nghe thấy giọng nói của chính mình trong những ký ức ấy.
“Bốn chi mà cậu sử dụng nhiều nhất, khi cơ thể gặp khó khăn nhất thì lại lạnh cóng. Cậu có biết không? Hai cánh tay chưa bao giờ là thứ cần được bảo vệ cả.”
“Vậy thứ gì mới cần bảo vệ?”
“Đôi mắt, bộ não, máu và trái tim.”
“Vậy chị sẽ hy sinh bản thân sao?”
“Trong tình huống thật sự cần thiết thì có lẽ sẽ như vậy.”
“Nhưng chị…” Giọng nói ấy yếu dần: “Chính là mắt, là não, là máu, là tim của em.”
Một lần nữa.
Rồi lại một lần nữa.
Những hình ảnh và âm thanh gần như không có gì khác biệt tua lại liên tục trong đầu cô.
Dòng thời gian bắt đầu chồng lấn, kéo dài, dần dần tạo thành một vòng tròn khép kín.
Từ việc sinh ra trong thời tận thế, gia nhập tổ chức, rồi trong một vụ nổ trở về quá khứ sáu mươi năm trước, phát hiện nguyên nhân tận thế, cố gắng ngăn chặn nó, rồi thất bại, cuối cùng bỏ mạng.
Tận thế lại đến. Cô vẫn theo quy trình mà ra đời.
Hết lần này đến lần khác, quỹ đạo đó dần dần xếp chồng thành những vòng tròn đồng tâm.
Mỗi lần tỉnh dậy, cô đều là một Vưu Dật Tư khác, nhưng cũng vẫn là chính cô.
Như thể đang chạy vòng quanh sân vận động, rõ ràng đã chạy rất lâu rất lâu, nhưng lần nào cũng quay lại điểm xuất phát, bắt đầu lại từ đầu.
Lộ trình có đôi chút khác biệt, nhưng điểm đến luôn là một.
Cô từng mệt mỏi rã rời, chạy ngược chạy xuôi.
Nhưng lại không có lý do gì để dừng lại.
Cô đã lập ra tổ chức, đã để lại Trương Đống Quốc, rồi truyền thừa tới sáu mươi năm sau, rồi lại bồi dưỡng nên chính cô của tương lai.
Vưu Dật Tư sinh ra là để thay đổi vận mệnh của một số người.
Vì vậy, không ngừng luân hồi, không ngừng quay lại từ đầu.
Như một hàm số lặp đi lặp lại, biến số là chính cô, hàm số là quay ngược thời gian trở về quá khứ. Mỗi lần điều chỉnh chỉ là một sai số nhỏ bé, nhưng khi số lần lặp đủ lớn, kết quả cuối cùng sẽ tích tụ đến điểm bùng nổ.
Trong vô số phép lặp đó, chính cô là người duy nhất phải gánh lấy nỗi cô đơn không hồi kết, mỗi lần một nhiều hơn.
Điều may mắn là mỗi lần bắt đầu lại, cô đều sẽ quên đi nỗi đau của lần trước.
Điều không may là cũng vì vậy mà cô không ngừng dốc toàn lực làm lại cùng một việc.
Bộ não con người sinh ra để tự bảo vệ mình, sẽ tự động phong tỏa một số ký ức đau đớn cực độ.
Nhưng cô không muốn quên.
Cô thà đau khổ.
“Sư phụ?” Trương Đống Quốc run rẩy gọi.
“Còn khoảng mười mấy phút nữa.” Vưu Dật Tư đáp.
Trương Đống Quốc ngẩn người.
Vưu Dật Tư vỗ nhẹ lên thân trực thăng sau lưng, nói: “Cảm ơn nhóc Quốc.”
Sư phụ chưa bao giờ gọi mình trìu mến như vậy. Trương Đống Quốc vừa mừng rỡ vừa thấy bất an, dè dặt hỏi: “Sư phụ không sao chứ? Cảm ơn gì thế?”
Cô liếc nhìn phần đuôi trực thăng.
Chỉ cần thay những bộ phận bị va đập, sơn lại lớp vỏ ngoài, thay la bàn và bảng điều khiển thì đây chính là chiếc Sun-Chariot trong trí nhớ của cô.
Vưu Dật Tư vỗ lên mặt Trương Đống Quốc, nói: “Cảm ơn anh đã đưa chiếc Chiến Thần Mặt Trời quay về bên tôi.”
Trương Đống Quốc ngơ ngác, hơi ngại ngùng, nhưng cũng đứng dậy nói: “Mặc dù đó là do tôi thông minh, biết tính xa và tài trí hơn người, nhưng mang nó từ trong nước ra đây là chuyện nên làm mà sư phụ, sao lại nói cảm ơn…”
Vưu Dật Tư xoay người lại.
Xương sườn của cô vẫn đang đau dữ dội, khóe môi còn vương chút máu khô.
Biên Lương Trạch thật sự đã diễn giải hoàn hảo ý nghĩa của câu “thỏ khôn có ba hang”.
Cô từng đuổi đến thành phố Đông, từng điều tra thành phố Hoa, thậm chí từng tiêu diệt Biên Lương Trạch, từng tiêu diệt toàn bộ nhân viên phòng thí nghiệm, nhưng không ngoại lệ, tất cả đều thất bại.
Hắn nói chuyện vĩnh viễn nửa thật nửa giả, giống như những thông tin cô nắm được vậy, tin cái nào thì cái kết cũng sẽ vô cùng thê thảm.
Dù là thành phố Đông hay thành phố Hoa, đều không hề có cái gọi là phòng thí nghiệm.
Phòng thí nghiệm của hắn chính là ở trên du thuyền đang di chuyển này.
Một khi tim của Biên Lương Trạch ngừng đập trong vòng 30 phút, dây dẫn thuốc nổ được gắn ở khoang dưới cùng sẽ bắt đầu cháy, khoảng 20 giây sau sẽ phát nổ toàn bộ, đồng thời dung dịch thải ô nhiễm có độc tính cao sẽ được xả ra từ đáy tàu.
Cần có người lên tháo bom.
Cô từng tháo một lần rồi. Lần đó còn lại năm phút, thời gian không đủ, nhưng đã quen với kết cấu rồi. Không ai quen thuộc hơn cô.
Nếu thành công, tất cả sẽ kết thúc tại đây.
Nếu thất bại, lại bắt đầu lần nữa.
Bắt đầu từ lúc chào đời trong thế giới ấy.
Trong lúc Trương Đống Quốc còn đang sững sờ, sư phụ đã cất bước chạy về phía du thuyền.
Những người xung quanh cũng sững người trong giây lát, sau khi nhận được tín hiệu thì sắc mặt đại biến, hét lớn: “Tất cả rút lui! Nhanh chóng sơ tán ra khỏi khu vực an toàn!”
Vưu Dật Tư bắn móc neo, nhanh chóng trèo dọc thân tàu lên, rồi biến mất khỏi tầm mắt.
“Nếu thực sự đi đến tận thế thì phải làm sao?” Cô nhớ có người từng hỏi trong nỗi hoang mang bất an.
“Đừng sợ.” Cô cũng nhớ mình đã trả lời như thế.
“Tận thế đến thì có gì mà phải sợ chứ? Có chị Vưu bảo vệ cô mà.”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Là… là cái motif anh hùng phi thực tế mà tui thích.
Chương sau sẽ giải thích các vấn đề còn lại!