Quản Lý Siêu Năng Lực Đã Trở Nên Nổi Tiếng

Chương 71

Bên cảng xảy ra động tĩnh quá lớn, chẳng mấy chốc đã thu hút một số phóng viên địa phương đến thăm dò hiện trường.

Hành khách và người dân bị sơ tán ra xa vẫn chưa rõ chuyện gì xảy ra, vừa đi vừa không nhịn được ngoái đầu nhìn lại.

Chiếc du thuyền kia quá khổng lồ, ngọn lửa bốc cao ngút trời, che khuất cả ánh sáng mặt trời.

Vì để đón tàu Queen cập cảng, cảng nhỏ này vốn đã gần như không có tàu bè neo đậu, giờ đây lại càng trơ trọi, chỉ còn lại mình nó đang cháy rừng rực.

“Chuyện gì vậy?”

“Trên tàu có bom à?”

“Không giống tai nạn đơn thuần đâu!”

Truyền thông kéo tới nhanh chóng nhưng cũng mù mờ không biết chuyện gì đang xảy ra, phỏng vấn những hành khách vừa xuống tàu thì ai nấy đều lắc đầu: “Lúc vừa xuống thì nghe thấy tiếng nổ trên tàu, sau đó lập tức bị sơ tán, ngoài ra chẳng biết gì cả.”

Đây còn là một du thuyền đầy rẫy giới quý tộc và nhân vật nổi tiếng, nên vụ việc này càng không thể xem nhẹ.

Nhưng nếu nói là nhằm vào người trên tàu thì vụ nổ lại xảy ra đúng lúc mọi người vừa rời khỏi, lý do này nghe không xuôi tai.

Ngược lại, càng giống như là cố tình ép họ rời đi trước.

Mọi người nhìn nhau, không ai dám nói gì.

Ngọn lửa lan rộng trên thân tàu khổng lồ.

Sau một khoảng thời gian khống chế và cứu hộ ngắn, đám cháy đã phần nào được kiểm soát. Nhờ việc Vưu Dật Tư biết rõ lộ trình, cô không gặp nguy hiểm gì khi lấy được hộp dụng cụ và tiến vào khoang tàu.

Bốn bề nóng rực.

Tựa như vô số lần bản thân từng ở giữa vụ nổ.

Trước khi trí nhớ lần này trỗi dậy, Vưu Dật Tư từng có vô vàn suy đoán. Cô từng nghĩ liệu hai thế giới có tồn tại song song và có điểm giao nhau ở đâu đó.

Hoặc là nó liên quan đến thế giới mà Giang Xuyên Triệt từng tưởng tượng ra.

Mãi đến hôm nay cô mới tháo được nút thắt.

Cô đã bị phần ký ức còn sót lại đánh lừa.

Tưởng rằng những chuyện từng trải qua chỉ là một câu chuyện, một cuộc đời của người khác, đợi cô đến nhập vai trải nghiệm. Nhưng Tống Miên, Lâm Liệt Ảnh, Cố Trường Thanh, Trương Đống Quốc và cả những con người kia, chưa bao giờ chỉ là vai diễn cả.

Sự gặp gỡ bất kỳ ai trên thế giới này đều là kết quả của vô số dòng thời gian đan xen.

Mười hai phút.

Vưu Dật Tư đã đến được nơi cần đến.

Cô đặt máy gây nhiễu tần số xuống, bắt đầu phá hủy thiết bị kích nổ.

Tháo bom không phải trò chọn một trong hai dây để cắt đơn giản như phim ảnh.

Khó ở chỗ thiết bị kích nổ lần này quá phức tạp.

Kỹ thuật tháo gỡ không khó, điều cần là thời gian đủ dài và tốc độ đủ nhanh.

Nhảy dây một nghìn cái, nếu có đủ thời gian thì ai cũng làm được. Nhưng nếu giới hạn trong năm phút, thì nó sẽ trở thành thử thách chỉ có số ít người chuyên nghiệp dám thử; nếu là một phút thì hầu như chẳng ai dám đụng vào, và sẽ cho rằng người đặt ra yêu cầu này bị điên.

Biên Lương Trạch chính là kẻ điên như thế.

May thay, Vưu Dật Tư sinh ra là để đối phó với kẻ điên.

Lần trước thời gian không đủ, lần này thì đủ rồi.

Tay cô vững chãi như bác sĩ lão luyện đã mổ hàng chục năm trên bàn phẫu thuật.

Trương Đống Quốc đi qua đi lại, cứ như mặt đất bị bỏng chân vậy. Cuối cùng cũng thấy đội cứu hộ dìu một ông già ngoại quốc trở về, ông ta vội vàng chạy tới hỏi: “Sư phụ tôi đi đâu rồi?”

“Hả?” Mấy người đó cũng mơ màng: “Không biết nữa.”

Patrick lấy khăn tay trong túi ngực ra lau mồ hôi trên mặt, lau xong lại nhét về, rồi lịch sự nói: “Chào anh.”

Trương Đống Quốc chẳng có tí hứng thú nào muốn làm quen, tay chỉ hờ hững lướt qua tay ông ấy, rồi quay đầu hỏi: “Sư phụ vừa nhảy xuống tàu một mình đấy, tôi cũng không dám hỏi, rốt cuộc là muốn làm gì vậy chứ?”

Patrick cũng quay đầu lại. Ông ấy nhìn chiếc du thuyền cao lớn kia, thần sắc có phần thất thần.

Mãi đến lúc này, trong đầu ông ấy mới có khoảng trống để nhớ lại những gì Beverly đã nói với ông ấy tối qua.

Thì ra thân phận của cô Vưu lại là như vậy…

“Dựa theo hiểu biết của tôi về Biên Lương Trạch.” Patrick thở dài một hơi thật sâu: “Hắn tám phần là còn để lại một nước đi dự phòng trên tàu.”

Trương Đống Quốc sững người: “Má nó! Vậy sư phụ là đang…?”

Ông ta lập tức quay phắt lại nhìn!

Chẳng phải là liều mạng sao?!

Vậy sư phụ nói mười mấy phút là có ý gì chứ!!

“Trên tàu có bom đúng không? Vừa nãy sư phụ còn bảo chỉ còn hơn mười phút, vậy mình mau chóng rút đi là được rồi, sao còn phải quay lại làm gì?!”

“Có lẽ còn có thứ khác nữa.” Patrick thở dài: “Tên đó là loại người độc ác đến mức không thể tưởng tượng được. Nếu cô Vưu đã liều mình quay lại, vậy thì hẳn là đã đến thời điểm nguy hiểm phải lên tàu rồi.”

“Vậy thì nguy hiểm quá rồi.”

“Làm nghề này thì lúc nào cũng nguy hiểm cả.”

Mắt Trương Đống Quốc đỏ hoe!

Sư phụ!

Sư phụ chưa từng phản bội niềm tin của tổ chức, vẫn luôn thực hiện lý tưởng của tổ chức một cách kiên định!

Đây là kiểu anh hùng gì vậy? Đây là khí phách gì vậy?

Trên thế gian này, còn ai dũng cảm hơn sư phụ ông ta không?

Trong khi đó, đám thuộc hạ của Biên Lương Trạch đang được sơ tán khẩn cấp, lại đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Rõ ràng là sự cố bất ngờ, vậy mà lại có quá nhiều nhân viên công vụ xuất hiện, nhìn kiểu gì cũng như đã chuẩn bị từ trước.

Còn chưa kịp cảnh giác, cũng chưa kịp báo tin cho nhau, bọn họ đã lần lượt bị khống chế hết.

Người dẫn đội chống hông nhìn đám người vừa bị đưa lên xe, cầm bộ đàm hỏi: “Cô Vưu vẫn chưa xuống tàu à?”

“Chưa, cũng không có tín hiệu phản hồi!”

Ai nấy đều rất căng thẳng.

Hiện trường tháo bom phải ngắt toàn bộ tín hiệu, không ai biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì trong tàu, nhưng cũng không ai dám tùy tiện lao vào, chỉ có thể liên hệ máy bay trực thăng để hỗ trợ chữa cháy trước.

“Cứ chuẩn bị phương án hỗ trợ là được, tin tưởng cô Vưu đi.” Phí Long trấn an: “Cô ấy không bao giờ hứa điều gì mình không làm được.”

Cô từng nói sẽ kiếm về cho hắn ta một trăm triệu và thật sự đã làm được. Đến giờ, truyền thuyết về cô vẫn còn lan truyền trong giới ngầm ở thành phố Hoa.

Dù thế nào đi nữa, hắn ta cũng tin rằng Vưu Dật Tư đã có tính toán riêng.

Nhưng không một ai biết được bên trong chiếc du thuyền kia đang xảy ra chuyện gì.

Lần này, trong lòng Vưu Dật Tư thậm chí còn bình thản hơn mọi khi.

Cô quen thuộc từng thớ cơ của mình, nắm rõ huyết áp và nhịp tim, nên có thể xác định được cơ thể còn cách giới hạn cuối cùng bao xa.

Vẫn chưa đến.

Cô ấn thấp cặp kính trên trán, cầm lấy máy X-quang cầm tay để quan sát cấu trúc bên trong thiết bị, nhanh chóng xác định vị trí.

May mà lần này cô không cần phải phân tích lại cấu tạo nữa, chỉ cần triệu hồi những từ khóa tương ứng từ trí nhớ, là có thể trực tiếp cắt bỏ và tháo gỡ.

Vưu Dật Tư vặn mở lớp vỏ ngoài, trực diện đối mặt với cấu trúc cơ khí và đường dây điện phức tạp bên trong thiết bị.

Cô không cần phải phân tâm nhìn đồng hồ, chỉ dùng tiếng tim đập của chính mình để đếm ngược.

Còn sáu trăm nhịp.

Nếu thất bại, đây chính là sáu trăm nhịp tim cuối cùng trong đời cô.

Bốn phía yên tĩnh đến mức rỗng tuếch, như thể thế giới bị tắt tiếng.

Trong sự tĩnh lặng đến gần như đông cứng đó, thời gian tạo cho người ta ảo giác rằng khoảnh khắc này là vĩnh hằng.

Tinh thần cô đã rất kiệt quệ rồi, vừa trải qua một trận truy đuổi bằng trực thăng, lại bị ký ức tràn vào như sóng dữ, giờ có thể đứng vững mà thao tác được thế này đã là chạm tới giới hạn của con người rồi.

Cơn đau âm ỉ trào lên trong lồng ngực, xương sườn như thể vừa bị xé toạc.

Nét mặt Vưu Dật Tư vẫn điềm tĩnh, dùng kìm cắt đứt một sợi thép.

Cùng ngày hôm đó.

Đoàn phim đã lên máy bay trở về nước.

Bên chị Vưu có nhắn không cần đợi, đoàn phim còn phải đi quay ở những địa điểm khác, lịch trình không thể trì hoãn, thế là tất cả nhanh chóng lên đường về nước.

Tống Miên dán cả mặt vào cửa kính khoang máy bay, thậm chí chẳng buồn để ý cửa sổ chưa được khử trùng có làm hỏng da mặt không, mắt mơ màng nhìn ra ngoài, đến cả ảo giác cũng thấy rồi, vậy mà vẫn không thấy chị Vưu quay về.

Chị Vưu đi đâu rồi?

Lại… lại đi đấu súng rồi à?

Cô ấy chỉ còn biết âm thầm cầu nguyện, mong chị Vưu có thể bình an vô sự trở về nước.

Lâm Liệt Ảnh cũng đi đi lại lại đầy lo lắng trong hậu trường.

Chị Vưu nói sẽ kịp về tham gia chung kết, nhưng giờ chương trình sắp bắt đầu quay rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.

Dù là anh ấy hay Tống Miên cũng đều không thể liên lạc được với chị Vưu, như thể chị Vưu đã bốc hơi khỏi thế gian.

Lâm Liệt Ảnh vò đầu bứt tai, chỉ có thể nghĩ theo hướng tích cực.

Chắc là đang trên máy bay không có sóng thôi nhỉ?

Mà mấy giờ thì đến thành phố Hải? Có kịp không đây?

Anh ấy còn đặc biệt chuẩn bị một tiết mục dành riêng cho chị Vưu, nếu không thể được nghe lần công diễn đầu tiên của ca khúc này ngay tại hiện trường thì thật sự tiếc quá rồi.

Lúc này, Giang Triển Ba và một nhóm người đang đứng trong phòng họp.

Từng xấp tài liệu được đưa tới, những cuộc gọi không dứt, hết người này đến người kia được liên hệ, các báo cáo về tình hình hiện trường liên tục gửi về.

Chênh lệch múi giờ mười một tiếng, trong nước đã là hoàng hôn.

Ông ấy nhìn mặt trời đỏ rực bên ngoài cửa sổ, trán bắt đầu rịn mồ hôi.

“Còn bao lâu nữa?”

“Sáu phút.”

Đây là sáu phút định đoạt số phận.

Không ai hiểu rõ hậu quả hơn bọn họ. Thế nhưng lúc này, chỉ có thể đặt hy vọng vào Vưu Dật Tư.

“Ba phút.” Giang Triển Ba ấn chặt ống nghe, nhịp tim nhanh đến mức không còn nghe rõ bản thân đang nói gì nữa, giọng cũng run run: “Bắt đầu đếm ngược.”

Lý trí bảo họ phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nhưng tình cảm lại không cho phép nghĩ đến kết cục đó. Con người ta vốn dĩ khó tránh khỏi việc bị cảm xúc chi phối, không thể thắng hoàn toàn lý trí. Nếu trong tình huống như thế này mà vẫn có thể giữ vững bình tĩnh thì chẳng biết đã phải trải qua huấn luyện kinh hoàng đến mức nào.

Tiếng tích tắc của kim giây như rút cạn không khí trong phòng, căng thẳng đến mức có người bắt đầu đau dạ dày.

Giang Triển Ba không kìm được mà nhớ đến lần đầu tiên gặp Vưu Dật Tư.

Tại căn cứ huấn luyện quân sự Hải Nham Sơn, ông ấy nhìn thấy người phụ nữ trẻ ấy dang vai, không sợ bẩn cũng chẳng sợ mệt, đang chống đẩy trên sân huấn luyện.

Giang Triển Ba không nhịn được mà bước xuống xe, đi về phía cô. Khi ấy ông ấy còn chưa biết, người mình đang tiến đến gần là một truyền kỳ.

Về sau, mỗi lần gặp lại Vưu Dật Tư, đều là với tư cách đồng nghiệp, tận mắt chứng kiến cô khống chế tội phạm, tiếp xúc với những món thiết bị thần kỳ từ tay cô, nghe kể về thành tích bắn súng của cô, cùng hợp tác bắt giữ nghi phạm, thậm chí từng được cô chở đi drift bằng xe tăng.

Cả đời Giang Triển Ba rất ít khi thật lòng bái phục ai.

Nhưng từ thân thủ đến ý chí, từ đạo đức đến chính nghĩa, tất cả đều khiến ông ấy thật tâm kính phục Vưu Dật Tư.

Những trải nghiệm từng có không trở thành lý do để cô kiêu ngạo và sự mạnh mẽ cũng chưa bao giờ là chỗ dựa để cô không biết sợ.

Trong lòng cô có sự kính sợ, cũng có nguyên tắc rõ ràng của riêng mình.

Một con người như thế, thực sự khiến người ta không thể không cúi đầu trước cô.

“Một phút.”

Khi hô ra ba chữ ấy, Giang Triển Ba không dám chớp mắt. Mồ hôi chảy đến mí mắt, làm mờ cả tầm nhìn.

Đây là một phút dài nhất trong cuộc đời.

Khoảng cách giữa từng giây như bị tách nhỏ thành từng ô vuông, mọi người bước qua từng ô một cách chậm chạp, cuối đường ánh sáng lờ mờ, chẳng ai dám nhìn vào góc tối nơi có thể đang ẩn giấu thứ gì đó.

Vì thời điểm tử vong của Biên Lương Trạch không thể xác định chính xác, việc định vị được đến từng phút đã là rất khó khăn, còn lại bao nhiêu giây thì chẳng ai biết được.

Có lẽ ngay khi đồng hồ vừa chạm mốc một phút, kết cục đã được định sẵn.

Khoảnh khắc sau cùng, giống như sự im lặng trước khi thẩm phán gõ búa tuyên án.

Có người ôm chầm lấy nhau.

Có người rã rời ngã xuống ghế, cả người chẳng còn chút sức lực.

Có người thì đông cứng lại như một bức tượng.

Ngọn lửa trên du thuyền Queen đã gần như được dập tắt hoàn toàn, chỉ còn vài đốm cháy lẻ tẻ bốc lên. Thân tàu trắng muốt giờ đã cháy đen loang lổ, chim hải âu cuối cùng cũng dám cất tiếng kêu, bay lượn quanh thân tàu.

Chân Trương Đống Quốc mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.

Ông ta nhìn thấy thời gian chạm về con số 0.

“Sư phụ…” Ông ta đau đớn đến mức nói chẳng nên lời: “Con sẽ kế thừa tâm nguyện của người… Con sẽ giúp sư tỷ tiếp tục bước tiếp, sẽ tiếp quản Starfish Entertainment thật tốt, sẽ phát triển tổ chức của chúng ta…”

Ông ta run rẩy đọc lên tên tổ chức, càng đọc càng nghẹn ngào: “M…IN…OS…”

Trương Đống Quốc òa lên khóc!

Ông ta khóc một cách thảm thiết và đau lòng đến mức mọi người xung quanh đều bị dọa cho không dám động đậy.

Trương Đống Quốc bị nỗi đau nhấn chìm, quỳ rạp trên bờ biển dùng tay đập đất, tay áo chiếc áo len buộc ở cổ rũ xuống nền cát, ông ta gào khóc loạn xạ, trong đầu tua lại từng hình ảnh từ khi quen biết với sư phụ.

Từ lần đầu tiên gặp sư phụ, suýt bị xe của cô đâm chết, rồi phát hiện ra cô là đặc vụ bí mật âm thầm bảo vệ mình, đến lúc đến Bác Phương cầu cứu và chính thức bái sư, rồi từng lời dạy dỗ sau này, từng khoảnh khắc cùng nhau tham gia chương trình, thực hiện nhiệm vụ…

Sư phụ ơi!

Trương Đống Quốc hít mạnh một hơi, giọng khàn đặc: “Sư phụ ơi!!!”

“Gọi hồn à?” Có người lẩm bẩm không nặng không nhẹ.

Tiếng khóc của Trương Đống Quốc lập tức nghẹn cứng trong mũi.

Vưu Dật Tư thả lỏng người, hộp dụng cụ rơi khỏi tay cô, lăn xuống đất, phát ra vài tiếng loảng xoảng.

Cô khụy gối xuống, vỗ vai Trương Đống Quốc, nói: “Nhóc Quốc, lần này ông lập công rồi.”

Trương Đống Quốc hoàn toàn đơ người, nghi ngờ bản thân đang ảo giác, một lúc sau mới vội vã kéo tay áo len lên lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một bóng người ngã xuống.

“Tôi chưa chết.” Vưu Dật Tư ngã xuống đất, nhắm mắt, nhẹ giọng nói: “Sợ ông chôn tôi luôn nên nhắc trước một tiếng.”

“Đi làm thủ tục đi.” Cô lại hít thở một lần rồi nói tiếp: “Tôi muốn nhập viện.”

Trương Đống Quốc còn đang mất hồn, Patrick đã phản ứng trước, hét lớn: “Tổ y tế! Tổ y tế!!”

Giọng cô vẫn mỏng manh và yếu ớt, nhưng khí thế thì khiến người ta sợ còn hơn bị mẹ gọi thẳng tên hồi bé: “Nghe thấy chưa?”

Trương Đống Quốc rùng mình một cái.

Ông ta không còn bay hồn lạc phách nữa, cũng chẳng ngớ người nữa, hoàn toàn hiểu ra rồi.

Sư phụ ông ta đã trở lại rồi!

Sư phụ đã thành công!!!

Trong khoảnh khắc ấy, từ chuyện buồn đã chuyển sang thành chuyện vui!

Ông ta đã biết ngay từ đầu, trên đời này không có chuyện gì mà sư phụ không làm được! Không có nhiệm vụ nào sư phụ không hoàn thành! Một tên trùm m* t** nhỏ nhoi sao có thể thoát khỏi bàn tay sư phụ ông ta được!

“Tổ y tế! Tổ y tế!” Trương Đống Quốc cũng quay đầu hét theo: “Nhanh nhanh tay lên, mấy người mù hết à?! Còn không mau đưa sư phụ tôi vào phòng bệnh VIP hướng biển đi!!”

Âm thanh ấy vang ra, làm đàn hải âu trắng bay tán loạn.

Ở đầu bên kia, trong văn phòng, mọi người cũng lặng đi trong chốc lát, mãi một hồi mới phản ứng lại được.

Một lúc sau, Giang Triển Ba rã rời ngồi phịch xuống ghế.

Giống như mọi lần nhận được tin Vưu Dật Tư hoàn thành nhiệm vụ, trước mắt như mây tan sương tản, ánh sáng lại chiếu rọi trở về.

*

Phía trước là biển lửa.

Vưu Dật Tư bước đi rất lâu trong đường hầm tối tăm. Nước lạnh lẽo và ẩm ướt ngập đến chân, làn gió lạnh quấn quanh cơ thể. Đưa tay ra chạm vào bất cứ nơi nào, đều là bề mặt nóng bỏng, như tôn sắt bị thiêu đốt.

Cô như lại quay về chiếc xe điện, điểm khởi đầu của vụ nổ năm ấy.

Chớp mắt một cái, xung quanh chao đảo, mọi người trong xe mặt mũi mờ ảo, người thì đứng người thì ngồi, chẳng ai để tâm đến tia lửa tóe ra từ đường dây điện bên xe.

Họ cầm báo trong tay, hoặc cúi đầu, giữ im lặng một cách vô cảm.

Vưu Dật Tư nhìn quanh, qua lớp kính cửa sổ đã vỡ nát, cô thấy một hành tinh khổng lồ treo lơ lửng trên bầu trời và một thành phố hoang tàn.

“Ầm” một tiếng, khói đen cuồn cuộn bốc lên từ xa. Kính cửa xe rung lên, có người cuối cùng cũng ngẩng đầu, rồi lại thờ ơ cúi xuống như chưa từng có gì xảy ra.

Những tiếng xì xào bên tai như bị ngăn cách bởi một lớp nước, không nghe rõ ràng, nhưng Vưu Dật Tư lại biết họ đang nói gì.

Là một bà già đang than phiền: “Ngày nào cũng nổ, ngày nào cũng cháy. Sáu mươi năm trước làm gì có chuyện như thế này.”

Hình ảnh lại xoay chuyển, cô đang băng qua một tòa nhà cũ nát.

Cầu thang sắt xoắn quanh bên ngoài khu tập thể, nối lên cao theo hình ziczac. Bóng dáng cô thấp thoáng hiện lên giữa những bức tường đổ nát, cho đến khi leo lên tận mái nhà.

Trên nóc tòa nhà, có thể nhìn bao quát gần như cả thành phố.

Những bảng hiệu rơi lửng lơ một nửa, những bức tường bong tróc, những biển đèn neon mười cái tắt đến chín, tạo thành một bức tranh toàn cảnh mờ mịt và xám xịt.

Không rõ là ai hỏi cô: “Tại sao cô lại xuất hiện ở đây?”

Và cô nghe thấy chính mình trả lời: “Để đưa thế giới trở lại quá khứ.”

“Quá khứ ư?” Giọng nói kia hỏi: “Điều gì ở thế giới cũ khiến cô lưu luyến nhất?”

Đây hẳn là một câu hỏi rất hay, ít nhất là một phân tích về nhân tính và bóc tách h*m m**n, ít nhất thì cũng phải bàn đến nghịch lý thời gian, thực và ảo của quá khứ và hiện tại.

Nhưng câu trả lời của Vưu Dật Tư lại vô cùng đơn giản, đến mức chẳng cần lý do nào thêm. Và đó cũng chính là suy nghĩ chân thật nhất trong khoảnh khắc đó của cô.

“Sô cô la nóng.” Cô khàn giọng nói: “Tôi chỉ muốn uống một ly sô cô la nóng.”

Có vẻ như không ai đoán được câu trả lời này.

Chớp mắt một cái, cô lại quay về chiếc xe điện.

Vẫn là khung cảnh đó, cô đã trải qua vô số lần, biết rõ từng người bên cạnh sẽ làm gì vào lúc nào. Tia lửa lóe lên từ dây điện, phía trước sắp tiến vào hầm tối.

Từ xa có tiếng nổ vang, kính cửa sổ lại rung lên, mọi người trong xe bao gồm cả cô cùng ngẩng đầu nhìn ra ngoài một lần.

Xe điện vừa vặn đến điểm cao nhất, theo sườn dốc mà nhìn xuống, cả thành phố thu nhỏ trong tầm mắt, chẳng khác gì so với mọi khi.

Thế nhưng đúng vào khoảnh khắc đó, Vưu Dật Tư dường như đã nhận ra điều gì đó.

Vì vậy, dưới ánh mắt của tất cả mọi người trong toa tàu, cô hạ tay xuống, sau đó đứng dậy.

Ánh mắt của mọi người dõi theo người khác biệt duy nhất trong số họ.

Phía trước chính là đường hầm.

Vưu Dật Tư nắm lấy tay vịn, xoay người lại, đối diện với họ. Gương mặt của họ vẫn mơ hồ, nhưng lần này dường như đã có biểu cảm.

“Ngày mai khi thức dậy, tất cả những điều này sẽ không còn xảy ra nữa.” Cô nói lời cuối cùng, rồi nghiêng đầu nhìn về đường chân trời đang sắp bị nuốt chửng bởi bóng tối trong hầm tàu, giọng nói hứa hẹn khẽ khàng vang lên.

“Thế giới.” Trước khi ánh sáng trắng ập đến, hai chữ cuối cùng vang lên, nhẹ đến mức không giống giọng cô chút nào, như một chiếc lông vũ bay lơ lửng trên bầu trời thành phố, chầm chậm rơi xuống đất.

“Chúc ngủ ngon.”

Ánh nắng từ mặt biển dần dần xuyên qua cửa sổ.

Vưu Dật Tư tỉnh dậy trên giường bệnh.

Kim truyền cắm trên mu bàn tay, ngực và bụng được băng bó chặt chẽ, mùi thuốc vương trên gương mặt.

Cô vẫn chưa quen với ánh sáng mạnh, nheo mắt nhìn về phía mép giường.

Một quả táo đã gọt vỏ mà chưa ăn được đặt trên đĩa, một lọ thủy tinh cắm đầy hoa chen chúc nhau, cái ghế cạnh giường còn chưa được kê ngay ngắn, nhìn qua là biết người trông nom vừa mới chạy đâu đó.

Vưu Dật Tư thử ngồi dậy, nhưng vùng bụng không cho phép cô làm thế, đành phải nằm yên như một người thực vật chỉ có đôi mắt còn động đậy, rồi cô bắt đầu chú ý đến chiếc TV treo trên tường.

Thật ra do màn hình quá lớn, nên rất khó để không nhìn thấy nó ngay từ cái liếc mắt đầu tiên.

Trên màn hình đang phát bản tin, dường như không chỉ riêng quốc gia này, mà rất nhiều đài truyền hình khắp thế giới đều đang tranh nhau đưa tin.

“…Lần hành động này tổn thất vô cùng nặng nề, theo phóng viên tiền tuyến tại hiện trường vụ nổ du thuyền Queen báo về…”

“Người đóng vai trò quyết định trong lần hành động này là một nữ đặc vụ. Rất tiếc, vì tính chất công việc đặc biệt nên không thể tiếp nhận phỏng vấn.”

“Ngoài ra, doanh nhân họ Trương cũng có đóng góp to lớn trong hành động lần này…”

Khán giả toàn thế giới đang theo dõi tin tức trên truyền hình của các quốc gia.

Dân mạng trong nước cũng đang bàn tán sôi nổi.

“Ông Trương? Là người Hoa ở nước ngoài hay người trong nước vậy?”

“Woa là nữ đặc vụ kìa! Chị gái ngầu quá trời luôn!”

“Má nghĩ thôi đã thấy ngầu! Truy bắt trùm m* t**! Gỡ bom!”

“Còn ngăn chặn cả vụ xả thải chất độc có mức độ sát thương cao! Đây là công đức để đời luôn đó trời!”

Ban đầu khán giả chỉ đơn thuần là cảm kích, chẳng ai thực sự quan tâm anh hùng là ai.

Thế nhưng, trong một khoảnh khắc lướt qua màn hình bản tin, ở góc quay bất ngờ hiện ra một chiếc trực thăng màu xanh lá đậm.

Dù chỉ vụt qua trong giây lát, nhưng vẫn có cư dân mạng mắt tinh tay nhanh chụp lại được, rồi đưa lên mạng hỏi: “Cái này… trông có giống chiếc trực thăng của chị Vưu không?”

Từ sau lần chở Cố Trường Thanh đi làm, chiếc trực thăng màu xanh ấy đã nổi đình nổi đám trên mạng. Giờ nó là tình địch chung của vô số người. Huống hồ loại trực thăng này cũng không phổ biến, mấy cư dân mạng từng xem đi xem lại clip đón người trên thảm đỏ đều nhận ra ngay: Chính là chiếc đó của chị Vưu.

“Ủa chị Vưu đi dự tiệc du thuyền nữa hả? Nguy hiểm vậy trời, cả trực thăng còn te tua thế kia, người chắc không sao chứ?”

“Ủa hình như hành khách không ai bị thương? Vậy chắc không sao đâu ha?”

“Trời má chị Vưu quen biết rộng dữ vậy trời…”

Cuộc thảo luận đang diễn ra một cách rất bình thường.

Bỗng nhiên, có người đang gõ chữ thì khựng lại, như chợt nhận ra điều gì.

Cùng lúc đó, càng có nhiều người bỗng thấy không ổn.

Nữ đặc vụ.

Doanh nhân họ Trương.

Chiếc trực thăng của chị Vưu.

Không thể nào…

…Không thể nào? Thật đó hả?! Biết chị Vưu là siêu chiến binh rồi mà, nhưng vậy có quá lố không?! Hóa ra chị đi nước ngoài không phải để tháp tùng Tống Miên đóng phim mà là để bắt trùm m* t** á?! Đây là chuyện người bình thường có thể làm được sao?

Không, không không… chị Vưu vốn dĩ không phải người bình thường mà!

Càng nghĩ càng thấy hợp lý, càng nghĩ càng thấy có khả năng đó chứ còn gì nữa!

Rất nhanh, càng ngày càng nhiều người nhận ra chuyện này!

Họ sắp phát điên lên rồi!

Rõ ràng trong lòng có cả ngàn giả thuyết, nhưng bản tin đã nói rất rõ, vì tính chất công việc đặc biệt, không thể tiết lộ danh tính, điều đó nghĩa là thân phận của chị Vưu không thể công khai, dù đó là một bí mật mà ai cũng biết.

Thế nhưng, với tư cách là dân bản xứ của chị Vưu, cư dân mạng vẫn tự phát hình thành một bộ mật ngữ riêng, rồi cùng nhau giải thích mọi chuyện một cách rất ăn ý:

“Không không không, không phải chị Vưu đâu, chị Vưu chỉ đi giao lưu trao đổi kinh nghiệm diễn xuất Đông – Tây thôi mà.”

“Đúng đúng đúng, chị Vưu nhà tui là một người quản lý tận tụy, yêu nghề và chỉ làm đúng chuyên môn, không hề có nghề tay trái nào cả.”

“Sao chị ấy còn chưa về nhỉ? Ờ thì nói gì thì nói, giao lưu xong thì phải xem báo cáo tổng kết chương trình chứ đúng không?”

“Ủng hộ chị Vưu mang văn hóa ưu tú ra thế giới! Mang kinh nghiệm giao lưu về nhà nha!”

“Ủng hộ! chị Vưu là người quản lý chuyên nghiệp nhất quả đất!”

Còn Vưu Dật Tư thì hoàn toàn không hay biết gì cả, cô xem bản tin một lúc, rồi đổi kênh, chuyển sang xem chương trình triển lãm công nghệ chế tạo máy móc địa phương.

Xem hết cái này đến cái kia, ánh mắt cô bị một thiết bị trong đó thu hút.

“Thôi sư tỷ đừng hỏi nhiều nữa.” Trương Đống Quốc vẫn giữ vững nguyên tắc chỉ báo tin vui, không báo tin xấu, nói với Tống Miên: “Ừ ừ, sư tỷ cứ yên tâm quay phim đi, tôi vẫn đang dẫn sư phụ đi du lịch thêm vài ngày nữa, nghỉ ngơi hưởng thụ rồi mới về nước. Nói với mọi người là không cần lo đâu, mấy ngày nay tụi tôi chỉ phơi nắng ở bãi biển thôi, làm gì có nhiệm vụ nào, tụi tôi đều là người thường thôi mà.”

Đến cuối cuộc gọi, Trương Đống Quốc còn hứa gửi cả đống đặc sản, vừa cúp máy quay lại thì thấy Beverly và Patrick đang đến thăm bệnh.

Patrick đến giờ trông vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật Vưu Dật Tư không phải con rể tương lai của mình, khuôn mặt ông già buồn bã đến mức không thể nhếch nổi một nụ cười.

“Bố, xin đừng bày ra cái mặt đó nữa.” Beverly hắng giọng, nói: “Chuyện này là bất đắc dĩ, bố không tin nhưng tụi con đã giải thích rất rõ rồi.”

Biểu cảm của Patrick lại càng thêm u ám.

“Há, hai người đến rồi.” Trương Đống Quốc nói: “Phí Long vừa mới rời đi.”

Biên Lương Trạch giờ đã bị ngâm trong nước đến phồng ra, hai người bạn cáo già này nhanh chóng bắt tay chia phần lợi ích, sau đó cam đoan sẽ phối hợp điều tra đầy đủ.

“Cô Vưu tỉnh chưa?” Beverly hỏi.

“Lúc nãy chưa, nhưng bác sĩ nói chắc cũng sắp rồi.” Trương Đống Quốc gõ nhẹ lên cửa: “Cô y tá vừa đi ăn trưa, để tôi xem bên trong có động tĩnh gì không.”

Ông ta vừa gõ được hai cái, cửa đã được mở từ bên trong.

Vưu Dật Tư thu tay khỏi nút chuông cạnh giường lại, tiếp tục xem TV.

“…Sư phụ!”

Trương Đống Quốc mừng rỡ trong giây lát, nhưng liền nhớ ra quả táo đang gọt dở.

Ông ta hơi khựng lại lập tức bước tới nhanh chóng đem đĩa táo đặt sang bàn xa, rồi ngồi xuống bên giường sư phụ, nhanh mồm nhanh miệng nói: “Sư phụ!”

Vưu Dật Tư nghiêng đầu sang phải 10 độ.

Trương Đống Quốc lập tức nhận ra mình đang che mất TV của sư phụ, hơi ngượng một chút.

Hai cha con kia cũng theo phép lịch sự mà ngồi xuống, trò chuyện khách sáo vài câu.

“Cô Vưu định ở lại đây bao lâu?” Patrick vẫn chưa cam lòng hỏi: “Tôi đã chuẩn bị một chuyến du lịch mười hai ngày ở các nước láng giềng, cô có muốn nghỉ ngơi thư giãn không? Beverly cũng sẽ đi cùng cô…”

Trương Đống Quốc liếc ông ta một cái đầy nghi ngờ, sao cứ cảm thấy ông già này có gì đó mờ ám.

“Không cần phiền phức vậy đâu, tôi còn việc phải về nước xử lý.” Vưu Dật Tư từ chối một cách lịch sự.

Patrick cực kỳ cực kỳ thất vọng.

Trương Đống Quốc cảm thấy ông ấy sắp mếu đến nơi rồi.

Mới nói được mấy câu, Trương Đống Quốc – người có mắt nhìn cực tốt – lại lần nữa nhận ra sư phụ của mình rõ ràng quan tâm đến thứ trên TV hơn là họ, liền quay đầu lại xem thử rốt cuộc là chương trình gì.

Đó là một triển lãm công nghệ chế tạo máy được tổ chức tại địa phương, khá có tiếng tăm, mỗi năm đều thu hút những người yêu thích phát minh cơ khí từ khắp nơi trên thế giới đến tham dự và trình bày sản phẩm mới của mình.

Hiện tại, trên màn hình TV đang chiếu chính là một bộ thiết bị hỗ trợ bay, sử dụng hệ thống phun phản lực và khung xương ngoài có động cơ, giúp thực hiện giấc mơ bay lượn.

Chỉ cần mặc bộ thiết bị đó vào, con người đã có thể trở thành siêu nhân ở tầm bay thấp ở một mức độ nhất định.

Trương Đống Quốc nhìn lướt qua TV, rồi quay đầu liếc nhìn sư phụ mình.

Phải hiếu kính! Nhất định phải hiếu kính tặng sư phụ món này!

Chờ đến khi xuất viện, tháng Tư cũng đã trôi qua, bộ phim của Tống Miên đã đóng máy, chung kết chương trình của Lâm Liệt Ảnh cũng đã kết thúc từ lâu. Không chỉ kết thúc, mà độ nổi tiếng còn tăng vọt, giờ đã có kế hoạch tổ chức concert cá nhân.

Dù trình độ ca hát vẫn chưa thể gọi là tiến bộ vượt bậc, nhưng ít nhất bây giờ Lâm Liệt Ảnh khi lên sân khấu đã không còn thua kém idol trung bình nữa. Huống hồ, anh ấy có cảm nhận ống kính tốt, biết tạo không khí.

Có thể anh ấy không hợp hát và nhảy, nhưng nhất định rất hợp với sân khấu.

Vưu Dật Tư cũng chuẩn bị về nước.

“Sư phụ, cô không biết chứ dạo này giới giải trí thay đổi lớn lắm rồi.” Trên đường, Trương Đống Quốc lải nhải: “Dolphin Entertainment cá cược thua người ta, bồi thường sạch đến mức chẳng còn cái mẻ què gì, giờ đang tìm người thu mua, đúng là chó nhà có tang. Còn mấy nghệ sĩ của sư phụ đúng là tiền đồ rộng mở, tiền đồ vô hạn, tương lai đầy hứa hẹn!”

Ông ta tiếp tục nịnh nọt: “Mọi chuyện bên Starfish Entertainment đều được xử lý đâu ra đấy, chỉ có khoản tuyển nghệ sĩ mới là cần người đích thân phê duyệt, tổ chức buổi phỏng vấn. À đúng rồi, tòa nhà Starfish Entertainment cũ quá rồi, hay mình đổi tòa nhà mới to hơn, đổi luôn bảng hiệu nha sư phụ?”

“Không cần phung phí xa hoa như vậy.” Vưu Dật Tư nhấn thang máy sân bay, tay đút lại vào túi quần âu: “Tiết kiệm tài nguyên, tận dụng tối đa.”

“À đúng đúng đúng.” Trương Đống Quốc lập tức đi theo, nói: “Tiết kiệm tài nguyên, bắt đầu từ tôi!”

Dù đã làm sếp, nhưng sư phụ vẫn tiết kiệm như vậy, không quên truyền thống tổ tiên, đúng là khiến người ta khâm phục, cảm thấy như đứng trước núi cao không dám ngẩng đầu nhìn.

Dù họ đã rất khiêm tốn, nhưng khí chất và vóc dáng quá xuất chúng của Vưu Dật Tư vẫn thu hút ánh nhìn.

Từ nước ngoài về đến trong nước, vẫn luôn có không ít ánh mắt dõi theo cô.

Chiếc vali kéo trong tay cô trông có vẻ hơi nhỏ, nhìn không giống hành lý của người đã ở nước ngoài hơn một tháng.

Trương Đống Quốc tự lái xe đưa sư phụ về tận nhà.

Vưu Dật Tư còn chưa vào đến cửa đã thấy một đống đồ đặt ngay trước cửa, không rõ là đồ ăn giao đến hay bưu kiện chuyển phát. Cô buông vali, cúi người nhặt lên, bên trên hộp có buộc một tấm thiệp chúc sớm hồi phục buộc bằng dây mảnh, nét chữ đẹp đẽ, viết rất cẩn thận.

Lật mặt sau, bên dây còn kẹp một bông hoa khô.

Cô mở cửa, xách thùng giấy vào nhà.

Vừa mở ra đã biết là ai gửi.

Mười mấy loại nước dùng và gói gia vị được sắp xếp ngay ngắn, mỗi túi đều có dán giấy nhớ ghi rõ lượng dùng và cách nấu. Ngoài ra còn có một số đồ khô được sắp xếp gọn gàng, kèm theo một chiếc gối dựa lưng và máy massage.

Vưu Dật Tư bật cười, sắp xếp hành lý xong xuôi, rồi lần lượt xếp các gói gia vị vào tủ bếp.

Sau khi rửa mặt và nghỉ ngơi xong, cô treo máy massage lên vai, tựa vào ghế sô pha, mở laptop ra.

Tin nhắn quá nhiều, cô kéo lướt qua những cái không quan trọng lắm, rồi mở nhóm chat của Starfish Entertainment, bắt đầu trả lời mọi người.

Trước sự xuất hiện đột ngột của chị Vưu, họ xúc động đến mức khóc lóc kêu trời:

“Chị ơi, cuối cùng chị cũng về rồi!!!!”

Tống Miên khóc rống lên: “Tiệc mừng đóng máy em cũng bỏ lỡ rồi! À đúng rồi, chị ơi, trên bản tin đó có phải là…”

Nói đến đây, Tống Miên bỗng cảnh giác nuốt lại nửa câu sau, bổ sung thêm: “À, không phải em tò mò đâu, là do cư dân mạng mắt tinh quá, căn bản là giấu không nổi…”

Lúc này Vưu Dật Tư mới biết trên mạng đã nổ tung rồi.

Cô gõ ba cái lên bàn phím bằng ngón trỏ, rồi trả lời: “…Không sao.”

Cũng không phải nhiệm vụ buộc phải giữ bí mật gì, đoán thì cứ đoán thôi, không phải chuyện gì to tát. Cô đã từng được tuyên dương vì hành động nghĩa hiệp, cũng quen rồi.

Cô liếc nhìn những đóa hoa bên cửa sổ đã bắt đầu héo rũ, nhớ tới tài khoản mạng xã hội phủ bụi bấy lâu, liền đăng dòng trạng thái thứ hai của mình:

“Đã bình an về nhà, cảm ơn mọi người quan tâm.”

Hình đính kèm là một bức ảnh chụp thành phố Hải từ trên máy bay trước khi hạ cánh.

Rõ ràng chẳng nói gì nhiều, nhưng cư dân mạng đã có thể suy diễn ra đủ thứ.

Internet lại một lần nữa sục sôi.

Chị Vưu về rồi!

Chị Vưu biết bọn mình đang lo cho chị ấy!

Chị ấy không giải thích! Không phủ nhận! Má ơi! Thế là thừa nhận rồi còn gì!

Chị ấy thật sự ra nước ngoài làm chuyện đó hả trời!

Chị ấy còn tiêu diệt cả trùm m* t** nữa kìa!!

Nữ anh hùng không chỉ là lời đồn nữa, chị Vưu thực sự đang làm chuyện đó một cách nghiêm túc và rực rỡ!

Mọi người cảm động đến rơi nước mắt, bắt đầu giả vờ như không biết để giấu đi thân phận của chị Vưu:

“Các bạn à, chị Vưu vừa từ nước ngoài trao đổi văn hóa trở về, hiểu chứ?’

“Hiểu hiểu hiểu, trao đổi văn hóa!”

Lâm Liệt Ảnh thấy được tin qua Weibo thì sốt ruột muốn chết, nhưng cũng hiểu giờ chắc chắn có vô số người đang liên hệ với chị Vưu nên đành uất ức gửi một tin nhắn: [Chị! Chị không xem được trận chung kết của em rồi! Đã nói là chị sẽ về mà TAT]

Vưu Dật Tư trả lời: [Tôi về kịp trước concert của cậu rồi còn gì.]

Lâm Liệt Ảnh: [Tuyệt quá! Em chờ chị nha! =3=]

Vưu Dật Tư: [Mấy cái dấu cậu đang gõ là gì đấy?]

Lâm Liệt Ảnh: […]

So với hai đồng nghiệp không bình tĩnh kia, Cố Trường Thanh thì chín chắn hơn nhiều.

Anh ấy đặt bút xuống, cầm điện thoại lên mới thấy tin nhắn, phát hiện chị Vưu đã về nước.

Cố Trường Thanh rất biết điều, không định hỏi han lung tung làm phiền chị thêm, chỉ im lặng chào hỏi một câu trong nhóm làm việc, chờ đến khi gặp trực tiếp ở công ty.

Không ngờ chị Vưu lại chủ động nhắn riêng: [Công việc thế nào rồi?]

Cố Trường Thanh giật mình, lập tức nghiêm chỉnh dùng cả hai tay nhắn lại: [Rất thuận lợi.]

Nhìn chồng đề chính trị trên bàn, anh ấy lại gõ thêm: [Đang định học thêm chút nữa.]

Ở chốn trần thế này, chỉ có học tập mới khiến lòng người yên ổn.

Sau khi hỏi han tình hình công ty xong, Vưu Dật Tư mới nhớ đến một người – Chu Thụy Thần chẳng biết chạy đi đâu rồi.

Chu Thụy Thần đã phối hợp điều tra xong từ nửa tháng trước, bị đưa về nước, giờ đang sống trong cảnh ngày nào cũng bị bố mẹ đánh vì giận quá mà hóa rồ, đau khổ vô cùng.

Vừa nghe tin chị Vưu cuối cùng cũng về nước, anh ta mừng như được đại xá, lập tức nhắn hỏi: [Chị Vưu ơi! Dạo này có cần em làm gì cho chị không ạ?!]

Vưu Dật Tư: [Không cần.]

Mặt Chu Thụy Thần lập tức xị xuống.

Vưu Dật Tư: [Đợi tôi sang Alaska rồi tính.]

Đến đây thì vườn thú Starfish Entertainment xem như chính thức thành lập.

Đầu đàn là con sói đơn độc, hồ ly nhỏ, chó husky, thỏ già đều đã đủ mặt, giờ còn thêm một con chó kéo xe tuyết.

Concert cá nhân của Lâm Liệt Ảnh tổ chức ở sân vận động thành phố bên cạnh, lần đầu tiên tổ chức kiểu này nên trong lòng còn hơi hồi hộp, không biết sẽ có bao nhiêu người đến.

Vào ngày mở bán vé, còn chưa kịp chớp mắt thì vé đã bị bán sạch trơn.

Lâm Liệt Ảnh ngẩn người: “Hot dữ vậy á? Không phải bọn phe vé ôm hết đấy chứ?”

“Không đâu, bọn phe vé không dám động vào show của anh đâu.” Vương Tiểu Hàm nói: “Tụi nó sợ bị chị Vưu xử đẹp.”

“…”

“Tự tin lên nào Liệt Ảnh!” Giờ đây Vương Tiểu Hàm đã không còn bộ dạng nhút nhát, uể oải nữa, ngẩng cao đầu nói: “Đây chính là sức hút thật sự của anh đấy!”

Tất nhiên, nói thì nói vậy, phải đến khi thật sự bước vào sân khấu concert, anh ấy mới có được khái niệm rõ ràng về chuyện này.

Đây là sân vận động có sức chứa hơn mười nghìn người, mọi ghế đều có số thứ tự. Dù chưa ai ngồi vào, chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng đã thấy choáng ngợp.

“Má ơi.” Lâm Liệt Ảnh choáng váng hơn ai hết: “Mình cũng có ngày này sao?!”

Cảm giác như cách một thế giới, vài tháng trước anh ấy vẫn chỉ là một idol vô danh không ai quan tâm.

Vậy mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi, không chỉ anh ấy, mà cả Tống Miên, Cố Trường Thanh, lẫn toàn bộ Starfish Entertainment đều đã hoàn toàn lật sang một trang mới.

Việc bố trí sân khấu concert cực kỳ quan trọng, phải có phong cách riêng của anh ấy.

Lâm Liệt Ảnh nhìn quanh hồi lâu, ngoài mấy thứ quen thuộc như màn hình LED và đèn chiếu sáng, vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó.

Phải làm sao để khán giả chỉ cần nhìn vào là nhận ra đây là dấu ấn riêng của mình?

Lúc Vưu Dật Tư đến, anh ấy đang đứng trên sân khấu gào ầm lên.

“Cái đó treo lên được không? Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu!”

“Tại nhà xưởng gửi bản thiết kế trễ quá đó chứ, tôi đặt hàng lâu rồi, thời gian ban đầu là dư sức luôn mà…”

“Treo không được? Vậy giờ làm sao đây?!”

Lâm Liệt Ảnh bắt đầu sốt ruột: “Đây là poster đẹp nhất của tôi luôn á! Không treo lên sân khấu là tiếc cả đời!”

“Ai da!”

Anh ấy ngẩng đầu nhìn bộ đèn và khung treo trên sân khấu, nóng ruột đến mức xắn tay áo, tự mình leo lên than: “Để tôi xem thử có với tới không…”

Anh ấy nghĩ nhiều rồi, anh ấy còn cách trần nhà ít nhất mười mét.

Lâm Liệt Ảnh ngượng ngùng khựng lại giữa không trung.

Một lúc sau, anh ấy mới tụt xuống từng bậc: “Chúng ta nghĩ cách khác đi…”

“Có chuyện gì vậy?”

Sau lưng có người lên tiếng hỏi.

Lâm Liệt Ảnh hoảng đến mức suýt té khỏi thang, quay đầu lại mới thấy là chị Vưu.

Anh ấy vội nhảy xuống đất: “Chị!!”

Sau khi hiểu rõ tình hình, Vưu Dật Tư suy nghĩ một lát.

“Phải treo cho bằng được à?”

Lâm Liệt Ảnh gật đầu như giã tỏi.

Fan đã bắt đầu xếp hàng bên ngoài, không còn thời gian để chần chừ nữa.

Một lúc sau, khi đang lo lắng điều phối, Lâm Liệt Ảnh thấy chị Vưu xách một cái vali nhỏ bước vào. Anh ấy ngây người nhìn cô mở vali ra, lấy ra một thứ giống ống bắn pháo hoa.

Lâm Liệt Ảnh gãi đầu hỏi: “Đó là gì vậy chị?”

Vưu Dật Tư giơ ống pháo lên, nhắm vào sợi dây treo ở mép trên của poster, mặt không cảm xúc: “Dụng cụ trang trí nội thất.”

Ngay giây tiếp theo, vèo một tiếng!

Từ trong ống pháo bay ra một vật thể lướt qua sợi dây treo của poster, mang theo cuộn áp phích bay thẳng lên không trung sân khấu!

Một tiếng “Đinh” vang lên, poster bung ra kêu soạt một cái, hiện lên gương mặt cực lớn và vô cùng tinh xảo của Lâm Liệt Ảnh.

Vèo, Vưu Dật Tư thu lại khẩu súng bắn móc.

Cái này đã được cải tiến, đầu móc có từ tính, tuy không chắc chắn như loại chuyên dụng nhưng ít nhất không gây tổn hại cho kiến trúc. Gọi là dụng cụ trang trí nội thất cũng không sai lắm.

Sau khi thu lại súng bắn móc, cô quay đầu lại thì thấy Lâm Liệt Ảnh đã ngồi bệt dưới đất.

Xung quanh im phăng phắc, tất cả mọi người đều quay cổ lại nhìn cô, mặt mày ngơ ngác như hóa đá.

Vưu Dật Tư xách vali lên, nói: “Tiếp tục đi.”

Dừng một chút, cô quay đầu nói thêm: “Có gì khó cứ gọi tôi.”

Lâm Liệt Ảnh: “…???”

Bình Luận (0)
Comment