Lâm Liệt Ảnh… Lâm Liệt Ảnh thật sự không hiểu còn chuyện khó khăn gì đến mức phải khiến chị Vưu tự mình ra tay.
Anh ấy ngây người nhìn chằm chằm một lúc lâu, nhìn tấm poster, lại nhìn bóng lưng chị Vưu.
“Vãi thật.” Lâm Liệt Ảnh cuối cùng cũng phản ứng kịp: “Má nó, chị Vưu không phải thật sự làm đặc vụ đấy chứ?!”
Ai đời quản lý lại mang cái thứ này đến buổi biểu diễn chứ!
Dụng cụ trang trí nội thất đéo gì!
Buổi biểu diễn của Lâm Liệt Ảnh là chuyện lớn với công ty Starfish Entertainment. Tống Miên vừa kết thúc một buổi ghi hình chương trình, cũng lên xe chạy đến đó.
Tới cổng sau sân vận động, vừa hay nhìn thấy một chiếc xe khác chạy tới từ phía đối diện, cửa xe mở ra, cô đụng mặt Cố Trường Thanh.
Tống Miên “Yo” một tiếng: “Anh Thanh, hôm nay không học từ mới à?”
“Hôm qua học trước rồi.” Cố Trường Thanh tháo tai nghe xuống, liếc nhìn màn hình điện thoại: “Tôi có kế hoạch hết rồi.”
Tống Miên: “…” Thua mấy người luôn.
Rõ ràng đang ở giai đoạn phát triển sự nghiệp tốt nhất, thế mà Cố Trường Thanh đã bắt đầu tính chuyện học lên cao học, ai hiểu nổi tâm thế lo xa này chứ.
Hai người một trước một sau bước vào sân vận động, còn đang thắc mắc không biết khi nào chị Vưu đến thì vừa vào đã bị gương mặt to tướng của Lâm Liệt Ảnh trên sân khấu dọa giật mình.
“Má nó, cậu đang chơi nghệ thuật trình diễn đấy à?” Người không nhịn được trước là Cố Trường Thanh: “Fan chưa kịp bị dọa chết thì tụi này đã chết trước rồi đấy!”
Lâm Liệt Ảnh ôm bóng bay quay đầu lại, khinh bỉ hai đồng nghiệp có gu thẩm mỹ thấp kém này: “Tôi lấy cảm hứng từ một nghệ sĩ nước ngoài, còn xin bản quyền hẳn hoi, đây là điểm đặc sắc trong buổi diễn của tôi.”
“Đặc sắc kiểu gì mà mặt cậu ở khắp nơi thế?” Tống Miên nói: “Cái đầu to tổ chảng này bay lơ lửng trong sân, khán giả về nhà kiểu gì cũng gặp ác mộng, cậu lo cho họ một chút đi.”
Lâm Liệt Ảnh lại nhìn quả bóng có in gương mặt to đùng của mình, ngờ vực: “Cũng được mà? Ngoài chuyện bơm khí làm mặt tôi hơi béo ra thì cảm giác tồn tại rất mạnh đấy chứ.”
Không biết là ai thiết kế quả bóng trời đánh này, hình dáng chỉ là một cái đầu người, Lâm Liệt Ảnh vừa nhìn thấy đã như nhặt được báu vật, lập tức in nguyên cái mặt mình lên, mà còn in hai mặt trước sau cơ.
“Thôi được rồi, không muốn nói chuyện với cậu nữa, tối nay thể nào cũng có người đâm thủng cái đó.” Tống Miên giơ tay chắn mặt anh ấy: “Tôi đi trước đây.”
Lâm Liệt Ảnh chỉ biết dõi theo bóng lưng hai người họ đi vào khu khán đài, trông tội nghiệp như một con chó đang đi giữa đường thì bị đá một phát.
Mãi đến khi vào đến khu khán đài, hai người mới phát hiện ra sân khấu còn có một thứ to hơn.
Một tấm poster.
Một tấm poster siêu to khổng lồ là mặt của Lâm Liệt Ảnh.
“…”
Sức nóng của Lâm Liệt Ảnh dạo này, chỉ sau khi khán giả vào sân mới thực sự hiện rõ ra.
Phóng tầm mắt nhìn quanh, cả khán đài đều là fan cầm gậy cổ vũ trong tay, ánh đèn nhấp nháy không ngừng, phần lớn người còn quấn ruy băng trên tay, đội bờm phát sáng trên đầu, cách một đoạn lại có người hô hào giăng băng rôn.
Có người đang điều chỉnh thiết bị, vừa làm vừa háo hức thì thầm với nhau, người điều khiển ánh sáng lia đèn khắp sân khấu và khán đài, trên màn hình lớn thỉnh thoảng lại chiếu gương mặt của khán giả, họ xấu hổ nghiêng người nép vào bạn bè để che lại.
Vị trí của Tống Miên và Cố Trường Thanh nằm ở hàng giữa phía trước, là khu vực khách mời đặc biệt được chừa riêng ra, phía trước có rào chắn. Vì bạn bè của Lâm Liệt Ảnh không nhiều, nên lúc này chỉ có hai người họ ngồi ở đó, chán đến mức gác chân lên đung đưa qua lại.
Xung quanh có fan nhận ra họ, kích động đến không nhịn được lên tiếng chào hỏi!
“Bé Miên bé Miên! Ngày nào tớ cũng xem video quân sự huấn luyện của mọi người lúc ăn cơm đó!” Giữa tiếng ồn ào, có fan hét về phía cô ấy: “Em thích chị với chị Vưu lắm! Hôm nay chị Vưu có đến không ạ?!”
“Chắc là sẽ đến, có lẽ đang trên đường đến rồi.” Tống Miên hỏi fan: “Em là trưởng fanclub của Lâm Liệt Ảnh à?”
“Không không, em chỉ chụp chơi thôi.” Fan lắc đầu: “Mấy fanclub lớn đều liên hệ với hậu viện hội để đổi lấy vé khu vực hàng đầu rồi.”
“Ồ, còn làm được cả vậy à.” Tống Miên thấy hơi mới mẻ: “Hậu viện hội có nhiều việc đến thế sao?”
“Đúng vậy, sẽ dựa vào trình độ chụp ảnh, độ nổi tiếng và mức độ ủng hộ thương mại của từng fanclub mà chọn lọc, phát miễn phí vé khu A cho các trưởng fanclub.” Hiếm khi có cơ hội tán gẫu với ngôi sao, cô fan nói không ngừng: “Bọn em còn làm cả tường hoa rất đẹp, mua màn hình quảng cáo ở các tòa nhà mang tính biểu tượng ở vài thành phố lớn, bao trọn cả thiết kế xe buýt và bảng trạm xe nữa! Giờ đi ra ngoài là trên mặt đất đều có bảng chỉ đường in mặt Lâm Liệt Ảnh luôn!”
Tống Miên giật mình.
Ghê thật, đúng là fan giống idol, đều thích dán mặt to. Khoan đã, dán mặt Lâm Liệt Ảnh xuống đất chỉ đường á?
Mọi người sáng tạo thật đấy…
Một lát sau, có một nhóm trai trẻ xuất hiện.
Họ là mấy thực tập sinh và nghệ sĩ trẻ mà Lâm Liệt Ảnh quen lúc còn luyện tập trước khi tham gia show, hôm nay đến xem buổi diễn rõ ràng có hơi căng thẳng.
Hồi còn trong phòng luyện tập, mọi người từng giúp Lâm Liệt Ảnh mở buổi biểu diễn nhập vai, không ai ngờ cảnh tượng ngày hôm nay lại thành hiện thực.
Nhìn thấy Tống Miên và Cố Trường Thanh, mấy cậu trai càng thêm lúng túng, vội vàng cúi đầu chào hỏi: “Chào chị Tống, chào anh Cố.”
Nhưng hai người đó lại không như trong tưởng tượng, một kiêu ngạo, một lạnh lùng mà đều rất thân thiện, vui vẻ chào lại.
Tống Miên vẫn đang trò chuyện với cô fan bên cạnh. Cô gái đó rất thích cô ấy, còn cho cô ấy mượn máy ảnh để xem sân khấu, vừa nhìn vừa kêu lên: “Wow, rõ quá!”
Cô ấy giơ máy ảnh lên lia khắp, bắt đầu từ hàng đầu tiên, quay một vòng thì bị ai đó chặn mất khung hình.
Người đó đứng mãi không rời khỏi góc chụp, Tống Miên cuối cùng cũng ngẩng máy ảnh lên nhìn, nói: “Chị gì đó, tránh một chút…”
Lời nói đến nửa chừng thì nghẹn lại: “Chị Vưu!”
Vưu Dật Tư hơi nâng cằm: “Cô làm nhiếp ảnh cho Lâm Liệt Ảnh à?”
“Đâu có, em mượn máy người ta chơi thôi!” Tống Miên lập tức thanh minh, Lâm Liệt Ảnh mà cũng xứng à.
Vưu Dật Tư “Ừ” một tiếng, chỉ cúi người xuống, cũng nhìn về sân khấu qua màn hình.
Trên màn hình nhỏ, từng cử động nhỏ của người hàng đầu đều hiện rõ mồn một, thậm chí có thể thấy cả khe ghép trên sàn sân khấu.
Đèn sân khấu dần tối lại, Lâm Liệt Ảnh sắp lên sân khấu rồi. Chỉ còn chút ánh sáng yếu ớt, đủ màu sắc quét qua hàng ghế khán giả, trong bóng tối lướt qua từng gương mặt đầy mong đợi.
Góc nghiêng của cô cũng bị ánh sáng chiếu đến.
Cô gái cho mượn máy ảnh đã hóa đá.
Khoảng cách gần đến mức nghe rõ cả tiếng nói, chị Vưu đang ở ngay trước mặt cô ấy.
Khuôn mặt nghiêng có đường nét sắc sảo kia đẹp đến mức khiến người ta không dám thở mạnh, lông mi dài rũ xuống, khóe môi sắc nét, xương mặt mượt mà, đường viền hàm như dùng dao vạch ra.
Cô ấy thậm chí còn thấy được chị Vưu để mặt mộc hoàn toàn, làn da mịn màng, từng đường nét lông mày và mắt đều sắc nét.
Rõ ràng chị Vưu có gương mặt mang nét lạnh lùng, cả người cũng mảnh mai, nhưng đôi môi lại không mỏng, có độ đầy đặn nhất định, đỉnh môi rõ nét và tự nhiên mang sắc đỏ hơi đậm
Cô ấy thậm chí còn ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt trên người chị Vưu.
Rất trong trẻo, nhàn nhạt mà dễ khiến tim người ta đập nhanh.
Chị Vưu đưa tay lên, đỡ vào thân máy ảnh. Trên hai ngón tay còn quấn miếng băng trắng bảo vệ khớp, các đốt ngón tay hiện rõ, nâng chiếc máy ảnh khá nặng đối với con gái lên rất dễ dàng.
Cô fan cầm máy ảnh mà tim như muốn nổ tung khỏi lồng ngực.
Sao lại may mắn thế này chứ?!
Ai nói không giành được ghế hàng đầu là chuyện xui? Hả? Nếu biết trước chị Vưu ngồi ở đâu, chỗ này của cô ấy sớm bị giành giật đến cháy vé rồi ấy!
Đến khi họ trả lại máy ảnh, cô fan vẫn không dám tin vào sự thật rằng mình vừa nhận máy ảnh từ tay chị Vưu.
“Chị… chị Vưu.” Gặp được cơ hội ngàn năm có một, cô ấy lấy hết can đảm gọi một tiếng: “Có… có thể xin chị một chữ ký được không ạ?”
“Hả?”
Vưu Dật Tư ngẩng mắt nhìn cô ấy.
Biểu cảm có vẻ hơi khó hiểu, như thể đang hỏi cô ấy có phải nhận nhầm người không.
“Em… em là fan của chị!” Cô ấy nói: “Chính vì thích chị mà em mới thích Lâm Liệt Ảnh!”
Một lúc sau, dù vẫn không hiểu rõ chữ ký có ích gì, Vưu Dật Tư vẫn hỏi: “Có bút không?”
Cô fan mừng phát khóc!
Ban đầu cô ấy cứ tưởng chị Vưu sẽ từ chối, lập tức lục tung người tìm bút, sợ để chị Vưu phải đợi lâu, nhưng chị Vưu lại không hề tỏ ra sốt ruột, chỉ yên lặng đứng đó chờ cô ấy.
Cuối cùng lôi ra được một cây bút sơn dầu, Vưu Dật Tư nhận lấy, ngẩng đầu hỏi: “Ký ở đâu?”
“Trên máy ảnh ạ!” Mắt cô ấy sáng rực: “Phiền chị ký lên thân máy giúp em được không ạ?”
Vưu Dật Tư cầm máy ảnh, cầm bút cúi đầu, nét mực vàng óng hiện ra ngay ngắn rõ ràng.
“Chị Vưu.” Cô ấy do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng: “Chuyện là… cảm ơn chị đã hy sinh, bọn em thật sự rất biết ơn chị.”
Tuy mọi người đều nói phải giữ bí mật cho chị Vưu, dù trong lòng biết rõ cũng không được nói ra miệng, nhưng cô ấy vẫn muốn trực tiếp cảm ơn một câu.
Dưới lớp băng dán bảo vệ khớp tay, dưới làn da tưởng chừng không có gì đặc biệt đó, không ai biết chị Vưu đã trải qua bao nhiêu nguy hiểm và vất vả.
Vưu Dật Tư đưa bút lại cho cô ấy, không nhìn vào mắt cô ấy, nhưng vẫn khẽ nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Sau khi máy ảnh về lại tay mình, tim cô ấy vẫn còn đập thình thịch không ngừng.
Gặp vận may lớn rồi…
Vận may kiểu “trúng phân chó từ trời rơi xuống”…
Đây là chữ ký độc quyền đầu tiên của chị Vưu!!!
Là chị Vưu đấy!!!
Buổi biểu diễn sau đó, cho dù Lâm Liệt Ảnh có hát hò hết mình trên sân khấu, cô ấy cũng không nghe lọt tai được câu nào, cứ ôm khư khư cái máy ảnh mà hồn bay lên mây, miệng cười ngoác đến tận mang tai.
Về sau, chiếc máy ảnh có chữ ký của chị Vưu bị đẩy giá lên trời, rất nhiều người ganh tị đỏ mắt, nhưng cô ấy vẫn kiên quyết không bán lại, cất giữ ở nhà như một báu vật.
Tất nhiên, đó là chuyện về sau rồi.
Sau khi Lâm Liệt Ảnh lên sân khấu, liếc mắt một cái là thấy mấy người bạn đang ngồi ở khu khách mời giữa sân.
Hát xong một bài, anh ấy vẫy tay chào bọn họ.
Lúc này cả hội trường mới nhìn theo hướng anh ấy chỉ và thấy mấy người đó. Chỉ một cái nhìn ấy thôi, cả khán đài đã bùng nổ.
Chị Vưu!!
Là chị Vưu anh hùng lại lần nữa xuất hiện!
Còn dẫn theo Tống Miên! Còn có cả Cố Trường Thanh! Bốn trụ cột lớn của Starfish Entertainment!!!
Tiếng hét và hò reo từ khán giả còn chấn động hơn cả lúc Lâm Liệt Ảnh xuất hiện trên sân khấu.
Lâm Liệt Ảnh bị cho ra rìa: “…”
Vưu Dật Tư chẳng có phản ứng gì trước những ánh nhìn đó.
Ngược lại Tống Miên thì rất hào hứng, giơ gậy cổ vũ lên vung vẩy, nhìn sang hai người bên cạnh thì ai cũng lạnh như tiền, cô ấy đành quay sang gọi mấy thực tập sinh bên kia cùng chơi.
Một lúc sau, đám thực tập sinh vốn còn rụt rè cũng lần lượt đứng dậy, bắt đầu lắc lư theo nhịp nhạc, thậm chí có người rút điện thoại ra, giống như lần trước trong phòng tập, chiếu dòng chữ cuộn to tướng, gào lên khản cả giọng: “Lâm Liệt Ảnh, bọn em yêu anh!”
Không khí tại hiện trường quá mức náo nhiệt.
Vưu Dật Tư hiếm khi nhìn thấy nhiều người đến thế.
Vào thời đại này, dân số đông gấp hàng chục lần so với sau này, hơn nữa con người còn rất giỏi tụ tập giải trí, tính tập thể vô cùng mạnh mẽ. Khắp nơi đâu đâu cũng thấy người tụ thành từng nhóm, trong cuộc sống của mỗi người đều được tạo nên từ vô số mối quan hệ.
Dù là cô cũng vậy.
Sống ở đây, sẽ không còn là một kẻ cô đơn nữa.
Ca khúc kết thúc đã tới, không biết Tống Miên vơ đâu ra một nắm bờm phát sáng, dúi cho chị Vưu một cái: “Chị! Cùng chơi đi mà!”
Cố Trường Thanh cũng bị ép đội một cái, mặt mũi đầy bất lực bị hai người kẹp giữa lôi dậy, đung đưa theo điệu nhạc.
Không ai dám chạm vào cô, Vưu Dật Tư hơi khựng lại, rồi nhận lấy bờm, cúi đầu đội lên.
Ánh đèn đổi màu liên tục, ánh sáng và bóng tối hòa trộn.
Người trên sân khấu chạy khắp nơi, khán giả bên dưới bắt đầu cùng nhau cất tiếng hát.
Bài hát này là ca khúc hợp tác giữa Lâm Liệt Ảnh và Đỗ Ninh, cũng là điểm khởi đầu giúp anh ấy vụt sáng. Người nghe đều hiểu, đây chính là hành trình cuộc đời của anh ấy, cũng là câu chuyện gặp gỡ giữa anh ấy, giữa rất nhiều người và chị Vưu.
Vì một người mà số phận thay đổi hoàn toàn.
Không nhắc một từ đến cô, nhưng từng câu, từng chữ đều là về cô.
Sau bài hát cao trào, đến ca khúc cuối cùng, bài này mang màu sắc cảm xúc bình thản hơn nhiều. Lâm Liệt Ảnh điều chỉnh hơi thở, cầm micro lên nói: “Trước khi hát bài cuối, tôi muốn cảm ơn sếp của tôi.”
Khán giả bên dưới lập tức dựng tai lên, sếp là ai chứ? Trước giờ chưa từng nghe đến người này, chỉ biết người quản lý là chị Vưu.
“Chính chị ấy đã nhìn thấy tiềm năng của tôi, dẫn dắt tôi, sửa sai cho tôi, khiến tôi trở thành tôi như hôm nay.” Lâm Liệt Ảnh giơ tay lên, ống kính quay theo hướng cánh tay anh ấy một vòng tròn lớn, cuối cùng dừng lại tại khán đài.
“Chị Vưu.” Anh ấy nói: “Lần này là lời chúc mừng chính thức, cũng là lời cảm ơn vì đã trở thành sếp mới của Starfish Entertainment.”
Anh ấy nở nụ cười rạng rỡ: “Chào Tổng Giám đốc Vưu.”
Sau một thoáng yên lặng, khán phòng lập tức vỡ òa.
Tất cả ánh nhìn đều đổ dồn về phía cô, tiếng hò reo vang dội tận trời, bầu không khí được đẩy lên đến đỉnh điểm.
Cô nghe thấy rất nhiều tiếng gọi tên mình, có người trẻ, có người già, có cả con trai lẫn con gái, đến từ những thành phố mà cô biết hoặc chưa từng nghe qua, mỗi người có một quá khứ khác nhau, cũng mang trong mình tương lai rực rỡ muôn màu.
Con thuyền nhỏ của cô cuối cùng cũng đã vượt qua cơn hồng thủy sắp ập đến, những người bé nhỏ ấy khi rời khỏi thuyền vẫn phấn khích vẫy tay chào cô.
Một lát sau, Vưu Dật Tư chống tay lên lan can, gương mặt luôn lạnh lùng ấy khẽ nở một nụ cười, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Liệu sẽ có một ngày nào đó, thật sự cảm nhận được hạnh phúc không?
Nhiều năm trước, khi Vưu Dật Tư còn đang chao đảo phi nhanh trên vùng hoang vu, từng có lần cô đã tự hỏi như vậy.
Thế giới của cô là những cơn gió lạnh vô tận và hoang vu cằn cỗi, vì một chút ấm áp chưa từng thấy, cô đã cật lực bôn ba trên con đường chưa biết trước, lạnh lẽo đến mức hóa thành băng giá.
Đến cuối cùng, cuối cùng cũng có một ngày.
Tuyết rơi vào biển người.
Mọi người ngẩng đầu lên, kinh ngạc thốt lên rằng đó là mùa xuân.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Khi viết truyện này, có rất nhiều đoạn khiến tôi cảm giác như đang viết kịch bản chia cảnh cho một bộ phim, đến đoạn này lại càng giống đoạn kết của phim – nhân vật chính sau khi cứu rỗi thế giới thì trở về với đời sống thực tại, trong tiếng đồng ca rộn ràng, ống kính kéo dần lên toàn cảnh, dòng chữ lặng lẽ nổi lên giữa bầu trời đêm.
Diễn viên chính: Vưu Dật Tư
Diễn viên: Tống Miên, Lâm Liệt Ảnh, Cố Trường Thanh, Trương Đống Quốc, Giang Xuyên Triệt, Giang Triển Ba
Đạo diễn: Bay Nhanh Suốt Đêm
Nhà sản xuất: 27.916 độc giả
Trong quá trình đăng chính văn, để tránh phần “Tác giả có lời muốn nói” quá dài làm ảnh hưởng đến trải nghiệm đọc, tôi đã không thêm danh sách cảm ơn.
(Xin phép lượt bỏ phần thống kê cám ơn)
Một truyện về nữ chiến binh đặc công – thể loại vốn rất kén người đọc, với một hình tượng nữ chính hiếm gặp như vậy, mà lại nhận được nhiều sự ủng hộ đến thế, tôi thật sự thấy mình vô cùng may mắn vì đã cùng hơn 20.000 độc giả đi qua mùa đông này.
Cùng đùa giỡn trong khu bình luận, nghĩ đủ trò miêu tả thiết lập trong truyện, đặc biệt là “tranh ôm đèn của Đống Quốc”, nửa đêm lục tung tài liệu học cách lái xe tăng, máy bay, tháo bom… tất cả đều là những ký ức rất vui vẻ.
Cảm ơn những độc giả thú vị đã khiến việc viết truyện và theo dõi truyện trở thành một điều hạnh phúc.
Chúc mọi người luôn gặp được cuốn sách mình yêu thích, khu bình luận của mỗi truyện đều hòa thuận vui vẻ, đọc sách mà tài lộc dồi dào.
Dù đây là tiểu thuyết, nhưng tôi thật lòng tin rằng chị Vưu thật sự đang tồn tại ở một thế giới khác, hoặc cũng có thể là đang ở một nơi nào đó mà chúng ta không biết, lặng lẽ cứu rỗi thế giới. Có thể là trên một chuyến bay nào đó, một đoàn tàu nào đó, một thành phố nhỏ không mấy tên tuổi nào đó mà chúng ta đã từng vô tình lướt qua cô ấy khi cô ấy đang làm nhiệm vụ hay trong thời gian nghỉ ngơi.
Sau khi phần chính văn kết thúc, câu chuyện của chị Vưu mới chỉ thật sự bắt đầu.
Lúc viết những chương cuối cùng, nhạc nền của tôi là bài “Nếu như chúng ta chưa từng gặp gỡ”, dù nghe bao nhiêu lần cũng vẫn bị lời hát làm xúc động, xin được chia sẻ lại với mọi người.
Hy vọng ở cuốn sách tiếp theo, chúng ta vẫn có duyên gặp lại, và vẫn còn nhận ra nhau~
Trong vài ngày tới, tôi có chuẩn bị một số ngoại truyện kể về những ngày gà bay chó sủa trong Starfish Entertainment, nếu ai hứng thú thì hẹn gặp ở phần ngoại truyện nhé~