Quản Lý Siêu Năng Lực Đã Trở Nên Nổi Tiếng

Chương 73

Nhà của Vưu Dật Tư hôm nay đông nghịt người.

Về lý mà nói thì đây là tiệc mừng công, nhưng lại chẳng biết là mừng công ai.

Lâm Liệt Ảnh – người vừa tổ chức xong buổi biểu diễn đầu tiên trong đời, đang cúi gằm đầu hớn hở rửa rau ở bồn nước. Một lúc sau, anh ấy đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn sang Cố Trường Thanh đang thái hành bên cạnh.

“Này, lão Cố.” Lâm Liệt Ảnh đến tận hôm nay mới nhớ ra để hỏi: “Anh có biết cái poster biểu diễn của tôi hôm đó được treo lên sân khấu kiểu gì không?”

Cố Trường Thanh chẳng mấy hứng thú, ậm ừ một tiếng cho có.

“Là chị Vưu đó!” Lâm Liệt Ảnh hạ thấp giọng, thì thào nói: “Chị ấy lấy ra một ống pháo giấy, “bụp” một phát, bắn cái poster của tôi lên trời luôn!”

Cố Trường Thanh: “Ừ.”

“Anh không thấy bất ngờ à?” Lâm Liệt Ảnh sững sờ.

Có gì mà phải bất ngờ? Cố Trường Thanh vẫn cúi đầu thái ớt chuẩn bị nấu ăn, không thèm ngẩng đầu: “Cậu chưa từng ngồi trực thăng chị Vưu lái hay chưa thấy chị ấy lái xe tăng à? Với trình bắn trăm phát trăm trúng của chị ấy thì bắn cái poster chỉ là chuyện nhỏ.”

“Nhưng mà…” Lâm Liệt Ảnh hạ giọng hơn nữa: “Anh chưa từng nghĩ chị Vưu là người thuộc kiểu đặc biệt sao?”

Cố Trường Thanh dừng dao, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn anh ấy như thể nhìn một thằng ngốc.

“Chắc chỉ có mỗi cậu là chưa từng nghĩ đến thôi.”

Lâm Liệt Ảnh suýt nữa thì cãi nhau với Cố Trường Thanh.

Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng gõ, tiếng Tống Miên gọi từ trong phòng vọng ra: “Ra mở cửa đi.”

Thôi bỏ đi, rộng lượng một chút.

Anh ấy bực bội rửa tay xong rồi chạy ra mở cửa.

Ngoài cửa là một anh chàng trẻ tuổi, trạc tuổi anh ấy, nhưng do ngũ quan anh ấy thì đậm nét, còn người kia thì nhẹ nhàng ôn hoà, nên nhìn trông non nớt hơn hẳn.

“Chào anh.” Cậu trai trẻ dè dặt nói: “Tôi có thể vào không?”

Lâm Liệt Ảnh nhìn xuống, thấy tay của cậu trai trẻ xách theo túi quà, chắc là khách đến chơi, có lẽ là họ hàng bên chị Vưu.

“À à, mời vào.” Anh ấy lùi lại một bước, nhường người ta đi vào.

Cậu trai trẻ này vừa ngoan vừa trầm tính, vào nhà là ngồi ngay ngắn ở ghế cuối sofa, đặt túi quà bên cạnh, hai tay đan lại để ngay ngắn trên đầu gối.

Ăn mặc cũng sạch sẽ chỉnh tề, sơ mi trắng với quần jeans, rất giống kiểu sinh viên đại học, nhưng lại không có cái vẻ bồng bột ngây ngô.

Chính là kiểu con nhà người ta mà từ nhỏ Lâm Liệt Ảnh sợ nhất, kiểu mà chỉ cần đến nhà mình chơi là kiểu gì cũng bị mẹ xách tai ra so sánh.

Dường như nhận ra ánh nhìn của Lâm Liệt Ảnh, cậu trai trẻ kia ngẩng đầu, lễ phép hỏi: “Cần tôi phụ một tay không?”

Hả?

Lâm Liệt Ảnh hơi ngẩn người, rồi như nhìn thấy cái tạp dề trên người mình, người kia nói: “Để tôi làm cho.”

Lâm Liệt Ảnh: “?”

Không phải chứ, con nhà người ta bây giờ siêng tới mức này luôn à? Tự giác quá đáng rồi đó!

Sao trên đời còn có người chủ động đòi làm việc vậy?

Nhưng mà người ta muốn làm thì cứ để người ta làm. Lâm Liệt Ảnh lập tức cởi tạp dề ra đưa cho cậu trai trẻ: “Ok em trai đến đây, anh đây đang cần em giúp đây.”

Anh ấy đè vai người kia đẩy vào bếp, nói: “Thấy không, kia là lão Cố, em phụ việc cho anh ta nha.”

Thanh niên tầm tuổi này mà biết nấu ăn đã là hiếm, huống gì là nấu được nguyên bàn tiệc. Cố Trường Thanh tuy tay nghề chẳng có gì xuất sắc, nhưng so với bọn họ thì đã là khéo tay nhất rồi, biết làm mấy món tủ, nên bị Lâm Liệt Ảnh buộc nhận làm đầu bếp chính.

Anh ấy cũng không trông mong em trai này giỏi giang gì cho lắm, chỉ cần em trai này giúp một tay là tốt rồi.

Người kia gật đầu, thắt tạp dề, nhận dao từ tay Cố Trường Thanh rồi bắt đầu thái khoai tây.

Cố Trường Thanh nghiêng đầu nhìn một cái, tiếp tục đảo rau trong chảo, nói: “Lát nữa để chị Vưu phát hiện cậu bắt nạt người ta thì tới số.”

“Sao lại nói thế được? Tôi cũng là người góp sức tích cực mà, đã rửa biết bao nhiêu rau luôn đó.” Lâm Liệt Ảnh hoàn toàn không hề áy náy: “Hai người cố lên nha, tôi ra cửa đón khách đây.”

Trước khi quay người chuồn đi, anh ấy liếc thấy cậu trai trẻ kia sau khi thắt tạp dề xong, eo vẫn còn rất thon, vạt áo sơ mi đoạn eo còn hơi rộng.

Nhìn kỹ lại thì ô kìa, cắt rau cũng khéo quá trời.

…Khoan đã.

Khoan đã.

Lâm Liệt Ảnh trừng to mắt nhìn, thấy cậu trai trẻ càng cắt càng nhanh, mỗi lát mỏng như cánh ve, cuối cùng còn xếp đều các lát khoai tây thành một lớp, sau đó nhanh như chớp thái ra thành từng sợi đều tăm tắp.

Vãi chưởng!

Dao pháp này?

Chẳng lẽ là do chị Vưu không yên tâm về bọn mình nên thuê riêng đầu bếp chuyên nghiệp đến đấy chứ?

Ngay cả Cố Trường Thanh cũng sững sờ, nghiêng đầu nhìn chằm chằm tay và dao của cậu trai trẻ, đến mức dầu trong chảo bắn tung tóe rồi mới giật mình kêu lên một tiếng.

Lúc này cậu trai trẻ mới ngẩng đầu lên, dừng lại một chút rồi dè dặt hỏi: “Để tôi làm… nhé?”

Cố Trường Thanh không nói lời nào, dứt khoát nhét cả chảo cả xẻng vào tay cậu trai trẻ.

Sau đó, bọn họ đã được chiêm ngưỡng cái gọi là chuyên nghiệp.

Rõ ràng nhìn thì gầy gò thư sinh, sao lại đảo chảo thuần thục thế? Cầm dao sao lại chắc chắn thế? Rõ ràng nguyên liệu nấu giống nhau, nhưng bày ra đĩa nhìn lại đẹp hơn người ta một trời một vực?

Dựa vào đâu mà món cậu ấy nấu lại thơm đến thế?

Lâm Liệt Ảnh đứng nhìn đơ cả người nửa ngày, quên béng mất chuyện đón khách. Anh ấy với Cố Trường Thanh cùng nhau ngồi xổm, dán mặt lên cạnh bàn ăn, ánh mắt dán chặt theo từng động tác của người kia, giống hệt như mèo Tom với chuột Jerry, trông ngốc nghếch mà đồng điệu đến lạ thường.

Lúc này trong đầu Lâm Liệt Ảnh toàn nghĩ đến chuyện làm sao bắt cóc em trai này về nhà mình, hoặc ít nhất là dụ dỗ để tới ăn chực dài dài.

Đợi đến khi Vưu Dật Tư và Tống Miên ra ngoài thì trên đảo bếp đã bày la liệt các món ăn đủ màu sắc hương vị.

Hai người họ đồng loạt khựng lại.

“Tất cả là mấy người làm á?” Tống Miên vô cùng chấn động, có đánh chết cũng không tin nổi.

Lâm Liệt Ảnh nào dám nhận công, vội vàng tránh sang một bên nhường chỗ cho em trai được ló mặt: “Không không không, là cậu ấy, là cậu ấy làm.”

Lúc này Vưu Dật Tư mới nhìn thấy Giang Xuyên Triệt.

Cô chào anh một tiếng: “Chào cậu.”

Giang Xuyên Triệt gật đầu: “Chị.”

Tống Miên thì nhận ra anh, vì từng được ăn ké cơm do Giang Xuyên Triệt nấu, nên lập tức thấy hợp lý vô cùng. Cô ấy cười ha ha: “À ha, thì ra là Tiểu Giang, bảo sao hai người lớn đầu kia thì làm gì có cái trình này… Nào nào Tiểu Giang ngồi đi, khách đến nhà là phải tiếp đãi đàng hoàng, hai người tiếp đãi kiểu gì vậy hả?”

Cố Trường Thanh: “…”

Lâm Liệt Ảnh: “…”

Bọn họ vừa mới bắt khách xào cho một bàn tiệc cực kỳ thịnh soạn.

Cố Trường Thanh vừa múc cơm vừa âm thầm nghe Tống Miên mắng xối xả về sự mặt dày không biết xấu hổ của bọn họ, còn tai bên kia thì nghe tiếng Lâm Liệt Ảnh yếu ớt cãi lại cho có, xen lẫn tiếng Vưu Dật Tư đang trò chuyện.

“Khi nào bố cậu đến?”

“Bố em nhờ em báo lại một tiếng, hôm nay ông ấy có nhiệm vụ đột xuất nên bữa khác sẽ đến.” Giang Xuyên Triệt không ngẩng đầu lên, mười đầu ngón tay đan vào nhau, các đốt tay siết đến đỏ lên: “Chị dạo này khỏe chứ?”

“Khỏe lắm.”

Vưu Dật Tư ngẩng đầu lấy vài chiếc ly từ trong tủ ra, như sực nhớ điều gì, nói: “Nguyên liệu nấu canh cậu gửi đến rất tiện.”

Giang Xuyên Triệt gật đầu không nói gì.

“Còn thiếu Trương Đống Quốc nữa.” Vưu Dật Tư khẽ gõ tay lên thành cốc, nhớ lại lúc đầu còn mời cả Dương Na và Vương Tiểu Hàm, nhưng hai người đó nhất quyết bám trụ ở công ty, không dám lơi tay một phút nào, vì Starfish Entertainment mà chiến đấu đến giây cuối cùng. Theo lời Lâm Liệt Ảnh thì hai người kia đang đua thành tích, sắp phát điên luôn rồi.

Người mà cô quen cũng không nhiều, ngồi ở đây về cơ bản là hết cả rồi.

Trương Đống Quốc xưa nay không phải kiểu người họ sẽ chờ, chỉ tiện miệng hỏi một câu tới đâu rồi, hỏi xong thì Tống Miên liền gọi mọi người ngồi xuống.

Rất nhanh, ánh mắt của tất cả đều đổ dồn về phía Giang Xuyên Triệt.

Bầu không khí chợt im ắng.

Cố Trường Thanh hắng giọng hai tiếng rồi hỏi: “Vị này là?”

Giang Xuyên Triệt đặt đũa xuống, nhìn anh ấy nói: “Chào anh, tôi… bố tôi là đồng nghiệp của chị Vưu.”

“Tiểu Giang nấu ăn rất giỏi đấy, hồi ở trại huấn luyện bọn tôi còn từng ăn chực cơm của cậu ấy nữa.” Tống Miên bổ sung: “Mấy người đúng là trúng số độc đắc, bữa này ăn ké còn được ăn ngon thế.”

Giang Xuyên Triệt vừa định khách sáo đáp lại thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Cố Trường Thanh đứng dậy đi mở cửa, vừa mở ra thì sững lại.

Bên ngoài, Trương Đống Quốc đang túm lấy một người, mồ hôi nhễ nhại, buông tay đang gõ cửa xuống, liếc nhìn Cố Trường Thanh rồi nói: “Sư huynh, giữ giúp tôi thằng này cái.”

Cố Trường Thanh ngơ ngác nhận lấy cổ áo người kia, sau đó thấy Trương Đống Quốc bước vào, đóng cửa lại, nhanh nhẹn thay giày, treo áo khoác lên rồi nói: “Tôi thấy thằng này cứ lén lén lút lút ngoài cửa, nên khống chế rồi, giờ bắt nó vô thẩm tra.”

Vừa nói xong Trương Đống Quốc đã ép người đàn ông kia ngẩng đầu lên. Cố Trường Thanh càng nhìn càng choáng váng.

“Thành thật khai ra đi, cho mày một phút.” Trương Đống Quốc rút chiếc cà vạt trong miệng đối phương ra, lạnh lùng nói: “Để tao thẩm tra ra thì mày…”

“Anh Chu?” Cố Trường Thanh bị lạc giọng luôn.

Trương Đống Quốc cũng bỗng khựng lại.

Một hồi sau, ông ta mới lắp bắp hỏi: “Anh gì cơ?”

Chu Thụy Thần cuối cùng cũng thoát khỏi bàn tay sắt của ông ta.

Anh ta nhếch nhác vuốt vuốt lại mái tóc rối bù, thở hổn hển nói: “Anh, anh, anh, đúng là không thèm nghe người ta nói gì hết…”

“Ai bảo cậu lén lút ngó dáo dác làm gì? Tôi thấy cậu đi lên đi xuống thang máy cả chục lần rồi!”

“Tôi chỉ là… ngại không dám vào…”

“Vậy đã ngại thì đến làm gì?”

Câu chất vấn như đâm trúng tim khiến Chu Thụy Thần im bặt.

Lúc này, anh ta đứng đơ ở đó, không khí vô cùng lúng túng.

Là sếp cũ của công ty, nay nhân viên cũ tụ họp đông đủ ngồi quanh bàn ăn, đồng loạt quay đầu nhìn anh ta.

Tầm mắt của anh ta và Vưu Dật Tư chạm nhau, cuối cùng mới gượng gạo lên tiếng: “…Chào mọi người.”

“Là anh Chu á?” Lâm Liệt Ảnh đang cầm miếng đùi gà cũng buông tay, miếng thịt rơi cái bộp vào bát: “Sao anh lại ở đây?”

“Chuyện này… nói ra thì dài lắm.” Chu Thụy Thần chẳng muốn nhắc gì đến trải nghiệm mất mặt vừa rồi, lau mặt một cái rồi nói: “Tóm lại bây giờ chị Vưu là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi phải làm gì đó để báo đáp thì mới yên lòng.”

Muỗng canh trong tay Tống Miên cũng dừng giữa không trung.

Cô ấy đờ người ra, như nhớ lại gì đó.

Lúc trước, khi nghe tin Chu Thụy Thần mất tích, chị Vưu đã từng nhắc đến thành phố Hoa. Sau đó ở thành phố Hoa, hình như chị Vưu còn từng tham gia một trận đấu súng.

Không phải chứ… Chị Vưu thuận tay cứu luôn cả sếp cũ à???

Đây là tấm lòng rộng lớn biết bao!? Đây là tình cảm cao cả đến nhường nào chứ?!

Loạn xà ngầu một hồi, Trương Đống Quốc và Chu Thụy Thần cuối cùng cũng hiểu là, người nhà đánh lộn với người nhà, liền vờ vịt xin lỗi nhau, rồi cùng ngồi vào bàn.

Vì không chuẩn bị trước cho Chu Thụy Thần nên anh ta chỉ có thể ngồi tạm lên một cái ghế đẩu nhỏ chỉ cao bằng nửa ghế thường, bát đũa cũng là loại dùng một lần.

Anh ta ngồi ngay cạnh Giang Xuyên Triệt, đầu vừa nhô lên khỏi mặt bàn, nhưng vẫn hớn hở gắp đồ ăn lia lịa.

Điều này khiến Giang Xuyên Triệt cảm thấy rất không thoải mái, anh đã mấy lần định lên tiếng, muốn nhường chỗ ngồi của mình cho Chu Thụy Thần.

Cuối cùng anh cũng lấy hết can đảm, người vừa nhích lên được một chút thì Vưu Dật Tư nhẹ nhàng nói một câu: “Không cần nhường.”

Giang Xuyên Triệt lập tức ngồi xuống lại.

Sau đó ngạc nhiên nhìn sang phía đối diện, chị Vưu thậm chí còn chẳng ngẩng đầu lên, nhưng lại như thể đọc được suy nghĩ của anh vậy.

Anh dĩ nhiên không biết.

Vưu Dật Tư đã từng gặp lại anh vô số lần rồi.

Tất nhiên, dù có biết thì cũng không thay đổi được gì.

Cho dù có lặp lại bao nhiêu lần, thì anh vẫn sẽ muốn ở bên cạnh cô, dù chỉ là làm giọt sương mờ nhạt nhất, vướng nhẹ ở vạt áo của cô.

Giang Xuyên Triệt là kiểu người cực kỳ biết điều, nếu không đụng đến nguyên tắc, thì anh nghe lời đến mức khiến người ta có cảm giác anh hoàn toàn không có chính kiến. Trong một tập thể, nếu cần ai đó phải là người đầu tiên hy sinh lợi ích của bản thân thì anh rất có khả năng sẽ là người làm điều đó.

Nhưng điều đó không giống với việc cam chịu, mà có lẽ do khả năng đồng cảm của anh quá mạnh, quá dễ hiểu được nỗi khổ của người khác, nên trong lòng mang một thứ lòng thương xót như một kẻ hiến thân vì lý tưởng.

Cũng có thể vì khí chất dịu dàng, ấm áp mà anh đặc biệt thu hút chó mèo, nhất là trẻ con.

Con người anh gọn gàng tinh tươm, như mang theo mùi của ánh nắng, cỏ non và xà phòng.

Tất cả những điều ấy hợp lại thành hình ảnh Giang Xuyên Triệt trong ấn tượng của Vưu Dật Tư.

Lúc này, Trương Đống Quốc ngẩng đầu lên, nhìn trái nhìn phải, rồi chớp mắt mấy cái.

Không biết sao, ông ta cứ cảm thấy có gì đó là lạ.

Giang Triển Ba không đến thì thôi, nhưng lại bảo con trai đến là có ý gì? Là sư phụ mời hả? Cũng chưa từng nghe chuyện đồng nghiệp thân tới mức kết bạn với con của nhau bao giờ.

Hơn nữa… ông ta cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Cái cậu Tiểu Giang kia khi đối diện với sư phụ tuy không nói nhiều, cũng không có hành vi nào quá lố, nhưng ông ta lại cứ thấy cậu ấy có chút… ngượng ngùng?

Người duy nhất trong bàn vừa từng kết hôn lại vừa từng ly hôn, lập tức đánh hơi được một mùi vị khác thường.

Ông ta cảm thấy sư phụ thì không có suy nghĩ gì đặc biệt cả.

Nhưng cái cậu Tiểu Giang kia ấy à… có khả năng, ừm… là đang thích đồng nghiệp của bố mình.

Cậu nhóc à, tuổi còn trẻ mà con đường cậu chọn đi sao thấy chông gai quá rồi đó.

Bình Luận (0)
Comment