Quản Lý Siêu Năng Lực Đã Trở Nên Nổi Tiếng

Chương 74

Giang Xuyên Triệt là người rất kín đáo về cảm xúc.

Nhưng dù có kín đáo đến mấy thì anh cũng vẫn còn trẻ, mà Trương Đống Quốc – con cáo già ngàn năm này tuổi tác gần như ngang với bố anh, chỉ cần nhìn mấy lần là đã thấy rõ ngay.

Lúc này Trương Đống Quốc mới chợt nhớ ra, từ lúc quen sư phụ tới nay, ông ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.

Rõ ràng khi hỏi người khác về việc phụ nữ thành đạt thích gì, trong các phương án có cả lựa chọn là trai đẹp, vậy mà ông ta hoàn toàn không liên tưởng nổi hai chữ đó với sư phụ mình.

Sư phụ mà cần trai đẹp á?

Ha, ông ta thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Thứ duy nhất ông ta có thể tưởng tượng được là cảnh sư phụ đang đè một gã đàn ông cơ bắp xuống đất, trói tay ra sau lưng mà tra hỏi.

Lẽ ra việc này chẳng liên quan gì đến mình, nhưng có lẽ do tuổi tác lớn rồi nên tự dưng lại sinh lòng thích làm bà mối. Trương Đống Quốc bỗng nhiên cảm thấy hứng thú vô hạn với mối tình cảm của mấy người thanh niên này.

Trương Đống Quốc thề, ông ta tuyệt đối không phải muốn xem trò vui đâu.

Ăn cơm xong, lại thấy Giang Xuyên Triệt là người đầu tiên đứng dậy dọn bát đũa, rồi nhìn sang mấy đứa trẻ khác đang vụng về lóng ngóng muốn giúp một tay, Trương Đống Quốc cảm thấy chuyện này càng ngày càng hấp dẫn. Ít nhất thì Tiểu Giang rất hợp với sư phụ.

Chờ bọn họ cùng nhau vào bếp rồi, Trương Đống Quốc mới làm ra vẻ vô tình cảm thán một câu: “Tiểu Giang đúng là đảm đang thật đấy.”

Vưu Dật Tư không ngẩng đầu lên, chỉ “ừ” một tiếng.

Trương Đống Quốc tiếp lời: “Không biết sau này hoa sẽ rơi vào nhà ai nữa.”

“Ừ.”

Thấy sư phụ vẫn đang thu dọn đồ đạc trên bàn, chẳng mấy quan tâm đến đề tài mình khơi ra, Trương Đống Quốc có hơi nhức đầu.

Đây gọi là “hoa có ý mà nước vô tình”, sư phụ ông ta dường như chẳng hề có hứng thú với loài người.

Thôi, chuyện này nóng vội cũng không được, để sau rồi tính tiếp vậy.

Ăn cơm xong, Lâm Liệt Ảnh đề xuất: “Công ty mình có nên tổ chức một buổi team building gì đó không?”

“Team gì cơ?”

“À, tức là xây dựng tinh thần đồng đội ấy… để nâng cao sự gắn kết, làm việc hiệu quả hơn.” Anh ấy quay sang giải thích với Vưu Dật Tư: “Ví dụ như đi du lịch, ăn uống, tổ chức tiệc tùng gì đó chẳng hạn.”

“Trước giờ có làm bao giờ chưa?”

Trong phòng khách bỗng yên lặng một lát, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Chu Thụy Thần.

“…Khụ, đừng nhìn tôi, hồi đó chẳng phải do chưa quen biết nhau lâu nên chưa kịp làm ấy mà.” Chu Thụy Thần cãi chày cãi cối, nói rồi còn cố tình nâng cao giọng, giả bộ hùng hồn: “Hồi đó thành tích của công ty như vậy thì làm team building làm gì chứ?”

Người có cuộc đời kịch tính nhất thời gian gần đây thực ra chính là Chu Thụy Thần.

Mấy người Tống Miên thì còn đỡ, nổi lại trong giới giải trí dù sao cũng là chuyện có thể tưởng tượng được, nhưng ai mà ngờ cuộc đời anh ta lại lố bịch đến thế này chứ?

Sau khi bán cổ phần công ty, ban đầu là ăn chơi sa đọa một thời gian, rồi sa chân vào sào huyệt của bọn buôn m* t**, thậm chí còn bị đem ra làm vật thí nghiệm, bị giam giữ sống dở chết dở suốt một thời gian dài, điều ly kỳ nhất là cuối cùng anh ta lại được chính người quản lý cũ của công ty mình cứu ra.

Nếu phải nói trong đời mình làm được chuyện gì ngầu nhất thì chính là ký hợp đồng với chị Vưu về Starfish Entertainment. Cô không chỉ cứu công ty, cứu nghệ sĩ, mà mẹ nó, còn có thể cứu mạng người nữa!

Bây giờ địa vị đã khác xưa, chị Vưu là người làm chủ, bản thân anh ta còn chưa biết liệu có thể mặt dày ở lại làm việc được không, nên Chu Thụy Thần bèn chuyển sang nịnh bợ: “Tất nhiên rồi, dưới sự dẫn dắt của chị Vưu, ai cũng thấy rõ thành tích hiện tại của Starfish Entertainment, xứng đáng được khen thưởng.”

Mọi người cuối cùng cũng quay đầu lại.

Vưu Dật Tư gật đầu, vẫn tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính: “Sẽ cân nhắc.”

Tới tận lúc nãy cô vẫn đang trao đổi chi tiết công việc với Dương Na, ánh sáng từ màn hình hắt lên khuôn mặt, tốc độ gõ phím cực nhanh.

Giang Xuyên Triệt cảm thấy mình không nên tiếp tục ở lại đây nữa, bèn đứng dậy định đi.

“Ê ê, Tiểu Giang, đừng vội đi mà.” Trương Đống Quốc lập tức thò đầu ra khỏi phía sau ghế sofa, gọi với theo: “Team building thì cậu cũng phải tham gia cùng chứ!”

Chính Giang Xuyên Triệt cũng sững người.

Team building của Starfish Entertainment thì có liên quan gì đến anh cơ chứ?

Những người khác thì lại không có ý kiến gì, chỉ ngớ ra một chút rồi lập tức hiểu ý ngay. À, Trương Đống Quốc thèm mấy món ăn của người ta rồi chứ gì.

Lâm Liệt Ảnh – người hoàn toàn không biết trong chuyện này có gì mờ ám, còn hớn hở phụ họa: “Đúng đó em trai, hôm nào cậu cũng đến chơi nhé! Mọi người là người một nhà mà! Đừng khách sáo!”

Giang Xuyên Triệt khẽ liếc mắt nhìn về phía Vưu Dật Tư.

Cô không phản đối, dường như cũng không để tâm đến việc anh có tham gia hay không.

Anh nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Đến lúc mọi người đi về, trong thang máy, Trương Đống Quốc mới đưa tay vỗ một cái vào đầu Lâm Liệt Ảnh, khiến anh ta ngơ ngác.

“Tổng giám đốc Trương?” Anh ấy vừa xoa sau đầu vừa khó hiểu: “Sao lại vỗ đầu tôi?”

“Thì do tôi đang vui đó.” Trương Đống Quốc chắp tay sau lưng, cười tươi rói bước ra khỏi thang máy: “Cậu đúng là biết ăn nói đấy.”

Lâm Liệt Ảnh vẫn ngơ ngác chẳng hiểu gì.

Nhìn Trương Đống Quốc vui vẻ đi mất, dường như lúc này Tống Miên mới phát giác có gì đó không đúng.

Cô ấy đi chậm lại vài bước, quay đầu nhìn thoáng về sau, trong lòng dâng lên chút cảm giác khó nói.

Không phải vậy chứ…

Chu Thụy Thần thì còn nán lại một mình, vẫn đang ra sức nịnh nọt.

“Chị Vưu, cô vất vả quá rồi, có việc gì cần tôi phụ không?” Anh ta nịnh bợ: “Ví dụ lau sàn? Rót nước? Hay tài liệu của cô có cần in không?”

“Nói thẳng.” Vưu Dật Tư gõ một vào phím Enter.

“…Được, là thế này.” Chu Thụy Thần không vòng vo nữa: “Cô xem giờ công ty Starfish thế này, còn thiếu chỗ nào có thể cho tôi vào làm không? À không không, cô đừng nhìn tôi như thế, tôi tuyệt đối không có ý định soán vị gì đâu. Ý tôi là, dẫu sao giờ tôi cũng rảnh rỗi, ở đâu chẳng là ở, chi bằng tiếp tục góp sức cho Starfish Entertainment thì hơn?”

“Tôi thấy cậu làm giáo viên hướng dẫn biểu diễn cho Cố Trường Thanh cũng hợp đấy.” Vưu Dật Tư chẳng thèm ngẩng đầu lên.

Chu Thụy Thần: “…Cô đang đùa à, tôi đâu biết gì đâu.”

“Tháng sau Starfish Entertainment tuyển thêm người, nộp CV cho phòng nhân sự đi.” Vưu Dật Tư cuối cùng cũng gập màn hình xuống: “Có vị trí phù hợp sẽ tự khắc gọi cậu.”

Cửa sau thất bại, Chu Thụy Thần mặt mày chua chát.

Haiz.

Giá mà anh ta có một tay nghề nấu nướng như cậu trai đẹp kia thì đâu đến nỗi bị ghét bỏ thế này.

*

Giang Xuyên Triệt đẩy cửa nhà bước vào.

Anh nhìn vào bên trong, Giang Triển Ba vẫn chưa về, vẫn như mọi ngày, chỉ có một mình anh thôi.

Anh rửa tay, thay đồ, ngồi xuống ghế sofa, ôm lấy gối ôm vào lòng.

Đêm qua anh lại mơ cùng một giấc mơ. Những giấc mơ này thậm chí còn có sự tiếp nối, như thể ở một chiều không gian khác đã hình thành nên một thế giới hoàn chỉnh.

Cứ như là biết anh đang viết tiểu thuyết về tận thế vậy, những giấc mơ đó đều có liên quan đến tận thế.

Những tòa nhà đổ nát, biển hiệu treo lủng lẳng trên tường, cầu thang bằng sắt kêu kẽo kẹt, còn có cả những toa tàu điện với cửa kính bể nát khi chạy ngang còn xẹt tia lửa.

Thế giới trong mơ càng lúc càng rõ nét, chi tiết cũng ngày càng phong phú. Anh thậm chí còn nhìn thấy nhà máy của họ, những người đang làm việc bên trong và cả lớp bụi mịn bay ngang trước mắt khi vụ nổ xảy ra.

Giang Xuyên Triệt ngẩng đầu lên, xoa xoa ấn đường.

Anh ngồi xuống trước máy tính, ghi lại toàn bộ khung cảnh vừa rồi.

Chớp mắt đã đến ngày team building của Starfish Entertainment.

Chu Thụy Thần xung phong nhận nhiệm vụ, nói mình rành ăn chơi hưởng thụ nhất, cuối cùng cũng thành công chen chân vào đội ngũ tổ chức hành trình. Hai hoạt động mà anh ta sắp xếp là cưỡi ngựa và trượt tuyết, đều diễn ra tại một khu nghỉ dưỡng ở tỉnh lân cận, cuối cùng hóa ra lại là khu nghỉ của nhà anh ta.

“Quảng bá trá hình rồi đấy nhé.” Trương Đống Quốc vừa lật cánh gà nướng trong lò vừa ngẩng đầu lên nói: “Nhưng mà khu nghỉ dưỡng nhà cậu cũng được đấy, lần sau team building của Vạn Tượng Video chắc cũng có thể chọn chỗ này.”

Ông ta cũng mặt dày đi theo tới đây.

Khu nghỉ dưỡng có một bãi cỏ rất rộng, nếu cưỡi ngựa đi chậm thì phải mất một đến hai tiếng mới đi hết một vòng. Ngoài ra còn có một quả đồi nhỏ, có thể leo lên đó ngắm hoàng hôn.

Mấy người khác không mấy hứng thú với cưỡi ngựa, chủ yếu là tụ tập lại tán gẫu linh tinh.

Trương Đống Quốc ngẩng đầu lên hỏi: “Kỹ thuật cưỡi ngựa của sư phụ thế nào? Hình như chưa từng thấy sư phụ cưỡi lần nào.”

Tống Miên đáp: “Không biết nữa, tôi cũng chưa thấy, nhưng mà chị Vưu cái gì cũng biết, chắc cưỡi ngựa cũng giỏi thôi.”

Rồi họ cứ thế mắt trân trân nhìn chị Vưu đi tìm huấn luyện viên cưỡi ngựa để hỏi cách cưỡi.

Tống Miên: “…”

Cô ấy chợt có cảm giác như đang xem lại cảnh chị Vưu lần đầu học lái máy xúc.

Lúc ai cũng tưởng cô biết thì thật ra cô chưa biết.

Lúc ai cũng tưởng cô không biết thì cô đã học xong từ đời nào rồi.

Với những thứ có động cơ hay vận hành bằng cơ học, Vưu Dật Tư thực sự có thiên phú vượt xa người thường. Cô quan sát một lúc, rồi đạp vào bàn đạp, vung chân dài rồi nhẹ nhàng leo lên lưng ngựa.

Với người lần đầu cưỡi ngựa, việc lên ngựa vốn không dễ dàng, nhất là khi con ngựa được chọn lại cao lớn như thế. Ngựa là sinh vật sống, không vững chãi như xe cộ, không khởi động thì không chạy. Ngựa sẽ lắc đầu, thở mạnh, quất đuôi và lưng ngựa thì cong, không hề bằng phẳng.

Người nào thấp một chút thì khó mà leo lên nổi, mà leo lên được thì cũng chưa chắc ngồi vững.

Vưu Dật Tư siết chặt dây cương, cảm nhận được phần bụng ngựa dưới chân mình phập phồng theo hơi thở, nó từ từ bước về phía trước, hai chân trước thúc đẩy cơ bắp ở vai, độ chênh lệch của mặt đất dưới vó ngựa cũng dễ dàng cảm nhận được.

Huấn luyện viên cưỡi ngựa mới chỉ kịp giảng sơ qua vài điều cơ bản, quay đi quay lại đã thấy người ta điều khiển ngựa chạy chầm chậm, thậm chí còn tự học được kỹ thuật vỗ sóng khi cưỡi ngựa.

Huấn luyện viên: “…”

Mặt trời ngả về tây.

Vưu Dật Tư cưỡi ngựa chạy băng băng trên đồng cỏ, trời càng về chiều, mặt đất nổi lên một làn khói mỏng mờ ảo, hoặc có lẽ là do vó ngựa dẫm lên bụi cỏ. Dưới ánh hoàng hôn, nó trông như viền sáng lấp lánh phủ lấy bãi cỏ.

Sau khi cưỡi ngựa l*n đ*nh đồi, chỗ này đã không còn được mấy người. Cô ra hiệu cho ngựa dừng lại, đứng trên đỉnh đồi, lặng lẽ nhìn ra xa.

Phía bên kia núi là một hồ nước, ven hồ có vài ngôi nhà nhỏ màu xanh lam nằm lác đác, yên tĩnh và hoang vu như một chốn bí ẩn.

Trên đỉnh đồi rộng lớn còn có một người khác cũng đang cưỡi ngựa nhìn về phía xa.

Một lúc sau, dường như mới phát hiện ra cô, người kia quay đầu nhìn sang.

Chốc lát sau, Vưu Dật Tư lại nghe thấy tiếng vó ngựa tiến gần về phía mình.

“Chị Vưu?” Giang Xuyên Triệt cẩn trọng gọi một tiếng.

Vưu Dật Tư liếc nhìn anh, đáp lại một tiếng.

Giang Xuyên Triệt trò chuyện vài câu với cô, sau đó mới nói: “…Gần đây em hay mơ, mơ thấy một thế giới rất giống với thế giới mà em từng tưởng tượng.”

“Thế giới như thế nào?”

Giang Xuyên Triệt kể lại giấc mơ của mình, giọng càng lúc càng nhỏ: “Cũng có thể là vì từng mơ thấy như vậy, nên em mới xây dựng nó thành cốt truyện.”

“Cũng có thể.”

Giang Xuyên Triệt ngẩng đầu lên, quay sang nhìn cô.

“Tôi cũng cảm thấy mình đáng ra nên sống trong thế giới như thế.” Vưu Dật Tư nói: “Tôi đến từ thế giới đó, đến để cảm nhận thế giới này.”

“Nếu thật sự là như vậy…” Giang Xuyên Triệt chân thành nói: “Thì đúng là tuyệt vời quá rồi.”

Vưu Dật Tư lại liếc nhìn anh.

Bất chợt, cô nhớ tới một chuyện. Vưu Dật Tư không phải kiểu người thích giấu diếm, cô hỏi thẳng: “Đúng rồi Tiểu Giang, cậu có thể trả lời tôi một câu hỏi được không?”

“Câu hỏi gì ạ?”

Vưu Dật Tư gật đầu, đi thẳng vào vấn đề: “Nếu cậu nói cậu muốn trở thành người bạn đời của ai đó thì có nghĩa là gì?”

Phụt!

Giang Xuyên Triệt suýt nữa ngã khỏi lưng ngựa.

Anh luống cuống túm lấy dây cương để giữ thăng bằng, còn chưa kịp ngồi vững, Vưu Dật Tư đã đưa tay ra giúp anh giữ lấy con ngựa.

Thấy cô lại gần, cả người Giang Xuyên Triệt như bốc cháy, cúi đầu ho nhẹ hai tiếng để che giấu sự lúng túng, rồi mới lí nhí nói lời cảm ơn và hỏi lại: “Chị… chị nghe được gì rồi à? Thực ra cái đó…”

“Không phải, là tôi tự nhìn thấy.” Vưu Dật Tư bình thản nói.

Trước đó, trong những ký ức trào dâng, quả thật cô đã thấy những đoạn như thế nên mới nghi ngờ.

Giang Xuyên Triệt đơ người.

Thấy cái gì? Thấy ở đâu?

“Không… không có gì đâu.” Anh cúi đầu nhỏ giọng: “Em chưa từng dám nghĩ tới…”

Vưu Dật Tư nhìn thấy tai anh đỏ bừng. Ánh hoàng hôn chiếu từ phía bên kia khiến cằm anh càng lộ rõ lớp lông tơ mờ mờ.

Vậy tức là lần này vẫn chưa kịp nghĩ đến? Có lẽ vì dòng thời gian hiện tại phát triển khác trước.

Cô gật đầu, nói: “Không sao cả, tôi cũng không bận tâm đâu.”

Trên mạng có bao nhiêu người viết tiểu thuyết đủ kiểu về cô, cô đều không để ý. Chỉ là vì Giang Xuyên Triệt trong ký ức của cô có độ tồn tại khá cao nên mới tiện miệng hỏi vài câu.

Cô nghĩ một lát rồi nói: “Cố gắng lên nhé.”

Giang Xuyên Triệt ngồi vững lại, cô cũng thả tay ra.

Vưu Dật Tư giục ngựa chạy về phía trước, bên kia mọi người của Starfish Entertainment đang hò reo vẫy tay với cô đầy hào hứng.

Giang Xuyên Triệt nắm dây cương, ngẩn người nhìn theo bóng lưng cô chạy xa, luôn có cảm giác như mình đã nhìn thấy bóng lưng ấy vô số lần rồi.

“Sư phụ!” Trương Đống Quốc chạy tới, nhìn ra phía sau lưng cô một cái, nhướng mày, lại hạ giọng hỏi: “Nói chuyện với Tiểu Giang à?”

Vưu Dật Tư gật nhẹ một tiếng, rồi quay sang hỏi Tống Miên: “Mọi người đang vui vẻ cái gì thế?”

Trương Đống Quốc lập tức quên luôn chuyện mai mối, tranh lời: “Là món quà nhỏ tôi tặng sư phụ đấy!”

Lần trước ở bệnh viện thấy sư phụ có vẻ hứng thú với món đồ đó, Trương Đống Quốc liền nhanh chóng sai người đi hỏi thăm nguồn hàng. Vì đó là phát minh cá nhân, chưa được sản xuất đại trà nên ông ta phải lặn lội tìm mua mấy thiết bị tương tự, cuối cùng mới gom được một bộ.

Bộ thiết bị này thật ra cũng dễ hiểu, là một loại thiết bị bay cá nhân tầm thấp. Sau khi mặc toàn bộ trang bị, có thể bay lơ lửng ở độ cao thấp nhờ vào lực đẩy từ động cơ, tất nhiên hiện tại kỹ thuật vẫn chưa hoàn thiện, bay quá năm mét thì độ nguy hiểm tăng cao, lại dễ bị ảnh hưởng bởi hướng gió.

Trương Đống Quốc tháo thùng hàng tại chỗ, giúp sư phụ trang bị thiết bị lên người.

Vưu Dật Tư có chút ngạc nhiên với sự tinh ý của Trương Đống Quốc, quay đầu liếc ông ta một cái rồi mới cố định bộ phun khí ở cổ tay.

“Sư phụ cứ thử từ từ nhé, bay cao cách mặt đất từ một đến hai mét là phù hợp nhất.” Trương Đống Quốc cẩn thận đứng cách cô khoảng năm mét, tay ôm một tấm đệm hơi.

Vưu Dật Tư nhấn nút, chiếc ba lô sau lưng bắt đầu từ từ phun khí.

Khoảng một phút sau, cô dang hai tay ra, hai chân chầm chậm rời khỏi mặt đất.

Mọi người bên dưới reo hò như bầy khỉ.

Bọn họ bên này vui quá, nên chẳng ai để ý thấy tiếng vó ngựa hỗn loạn từ xa.

Vưu Dật Tư điều khiển cơ thể bay vòng hai vòng trong không trung, thử cảm giác điều hướng. Khả năng điều khiển khá linh hoạt, chỉ cần điều chỉnh trọng tâm là được. Chỉ là hiện tại vẫn chưa rời mặt đất xa được, hơi bị giới hạn một chút.

Vòng đến lần thứ ba, cô tinh mắt trông thấy một cái bóng đang vật lộn ở bãi cỏ xa xa.

Rõ ràng là con ngựa bị thứ gì đó k*ch th*ch, bắt đầu mất kiểm soát, lúc thì quỳ xuống suýt nữa hất người trên lưng xuống, lúc lại đứng bật dậy lao đi điên cuồng.

Vưu Dật Tư im lặng một lát.

Không biết vì sao, chỗ nào có cô xuất hiện, hình như chỗ đó luôn xảy ra mấy chuyện cần người giúp đỡ thế này.

Những người khác thấy cô đổi hướng mà chưa hiểu chuyện gì, đến khi chị Vưu lao vút về phía đó thì mới đồng loạt kêu “vãi chưởng” vài tiếng.

Ai đang cưỡi ngựa vậy trời?!

Vưu Dật Tư đã quá quen với mấy chuyện cứu người kiểu này rồi, dù bây giờ mới mặc bộ đồ mới, động tác của cô vẫn cực kỳ nhanh nhẹn, lập tức áp sát con ngựa đang hoảng loạn, thừa lúc nó chưa bị hơi phun ra dọa cho phát cuồng, cô liền túm lấy Giang Xuyên Triệt rồi nhấc bổng lên.

Giang Xuyên Triệt không nặng, đến cả thời kỳ mập mạp của Lâm Liệt Ảnh mà Vưu Dật Tư còn nhấc được nhẹ nhàng thì huống chi là anh.

Huấn luyện viên cưỡi ngựa vội vàng đi khống chế ngựa, còn cô thì xách theo Giang Xuyên Triệt quay lại.

Sau khi hạ đất, Vưu Dật Tư mới nói: “Vừa nãy còn bảo cái này vô dụng.”

Được đấy, chớp mắt một cái đã thành thiết bị cứu người rồi.

Trương Đống Quốc thở phào một hơi, vội vàng nịnh nọt rằng đúng là sư phụ có sức mạnh phi phàm, ra tay cực nhanh…

Họ không hề biết cảnh tượng ấy đã bị quay lại.

Tối hôm đó, chủ đề vốn thiếu “lương thực” đã được “tiếp tế” một loạt video mới toanh.

Trong khung hình, chị Vưu mặc đồ cưỡi ngựa, nét mặt lạnh lùng, trông như siêu nhân bước ra từ phim điện ảnh, bay, bay, bay lên trời…

Dù cư dân mạng bảo là họ đã chai sạn với mọi thứ rồi, nhưng vẫn không khỏi choáng váng.

“Vãi, chị Vưu không những biết lái máy bay, giờ còn không thèm giấu mọi người nữa, bay lên luôn rồi hả? Thế này là hơi vượt quá phạm vi nhận thức của loài người rồi đấy chị ơi?”

Ngay sau đó, chị Vưu xách theo một cậu con trai bay trở lại.

Tuy cậu trai không nhỏ con, nhưng trong tay chị Vưu, trông… cứ như gà con bị đại bàng bắt đi.

Cậu trai ấy còn hơi hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn chị Vưu đang xách mình. Có lẽ cả đời này cậu ấy cũng chưa từng bị người ta nhấc lên bay trên không thế này bao giờ.

Đợi đến lúc hạ cánh xong, mới thấy cậu ấy đỏ bừng tai, rối rít cảm ơn chị Vưu.

Chị Vưu vừa cởi thiết bị, chẳng mấy để ý, chỉ là lúc quay đầu lại thấy tóc cậu ấy rối tung cả lên, liền đưa tay đè lại giúp.

Lọn tóc vểnh lên bị đè xuống, vẻ mặt của Giang Xuyên Triệt khựng lại, cư dân mạng hóng chuyện cũng khựng lại theo.

Mười giây sau, các cư dân mạng dày dạn kinh nghiệm đã bắt đầu bàn luận về một chủ đề đã thảo luận vô số lần, nhưng lần nào cũng có chất mới, thuần thục đến mức khiến người ta thấy thương.

“Các bạn ơi, couple của chị Vưu lần này gọi là gì đây?”

“…Đại bàng bắt gà con, gọi vậy luôn đi.”

Bình Luận (0)
Comment