Chị Vưu ghép couple với ai cũng luôn khác biệt.
Người ta cùng khung hình thì ít nhất cũng là ôm nhau, nắm tay, không thì cũng là sai vị trí; còn Chị Vưu thì xách vai người ta bay trên trời.
Thật sự, thật sự là chuyện xưa nay chưa từng nghe bao giờ.
Sau khi về nhà, Giang Xuyên Triệt mới biết được chuyện này.
Bình thường anh không mấy để tâm đến tin đồn trên mạng, toàn xem phim hoặc tìm tài liệu, cuộc sống trên mạng xã hội khá nhàm chán. Việc này là một người bạn học kể lại cho anh nghe.
“Tiểu Giang, là cậu đó hả?” Bạn học rất kinh ngạc: “Cậu lại quen chị Vưu á?”
Lúc này Giang Xuyên Triệt mới biết mình bị ghép đôi thành một cặp với chị Vưu.
Anh nhấn vào xem, vừa nhìn thấy những bình luận đầy lời lẽ dữ dội như hổ như sói thì lập tức thoát ra, lặng người mấy giây.
Sau đó mới trả lời: “Là một người chị.”
“Woa.” Bạn học nói: “Không ngờ cậu lại quen biết rộng thế này!”
Hồi đi học, Giang Xuyên Triệt rất kín tiếng, không ai biết gia đình anh làm gì. Sau khi tốt nghiệp lại càng kín tiếng hơn, chưa từng khoe khoang gì về cuộc sống hay thân phận của mình.
Nhưng chỉ vì đoạn video đó, cả những người quen và không quen đều tìm đến hỏi anh, trên mạng cũng có người tra hỏi anh là ai.
Sự nhiệt tình đến mức này khiến Giang Xuyên Triệt có phần không chống đỡ nổi. Đến khi trả lời hết thì đến cả bố anh cũng nhắn tin hỏi.
Tim anh siết lại, tưởng bố hỏi gì nghiêm trọng, mở ra thì thấy Giang Triển Ba hỏi bộ đồ trên người Vưu Dật Tư lấy ở đâu, hiệu ứng trực tiếp ra sao, cảm giác bay có ổn không.
Giang Xuyên Triệt: “…”
Cuối cùng chỉ trả lời: “Rất ổn.”
“Đồ ổn hay lực tay ổn?”
Giang Xuyên Triệt nhớ lại bàn tay như kìm sắt của chị Vưu, cảm thấy nguyên nhân chắc là do người.
“Được, lát nữa bố cũng kiếm một bộ thử xem.” Giang Triển Ba hứng thú không dứt, hoàn toàn không để tâm đến mấy chuyện đồn đoán khác.
Giang Xuyên Triệt đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn mình trong gương.
Thật ra anh không phải người tự ti, nhưng anh không muốn bản thân xuất hiện bên cạnh chị Vưu theo cách như thế này. Giang Xuyên Triệt rất rõ ràng, cái gọi là cảm giác couple đều dựa trên sức hút cá nhân của chị Vưu, đổi lại là thay bất kỳ ai khác vào, miễn là không có tính công kích thì đều có thể bị khí chất của chị Vưu áp đảo.
Chứ không phải vì thật sự là anh có thể đứng ở đó.
Vì vậy, anh đã nếm trải một chút cảm giác tự ti.
Sao có thể đặt anh bên cạnh chị Vưu được chứ?
Giang Xuyên Triệt nhớ lại câu hỏi mà chị Vưu đã hỏi mình, trằn trọc mãi không ngủ được.
May mà người yêu quý cô nhiều lắm, cô cũng chẳng bận tâm có thêm một người là anh. Chỉ là cái ý nghĩ muốn trở thành bạn đời của cô thì quá ngông cuồng rồi, cô vốn dĩ không cần vai trò đó.
Mang theo suy nghĩ ấy, Giang Xuyên Triệt dần chìm vào giấc mơ mơ hồ.
“Nhất định phải đi sao?”
“Vất vả rồi, chào mừng trở về.”
“Lần này sao vẫn là các cậu?”
Hình ảnh liên tục lặp lại, cùng một đoạn đối thoại được phát đi phát lại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng dừng lại, trước mắt anh sáng rực lên, là một vụ nổ kinh hoàng.
Nửa đêm, Giang Xuyên Triệt toát mồ hôi lạnh ngồi bật dậy.
Thật quá… quá chân thực… Mỗi một câu thoại đều như vừa xảy ra trong hiện thực, tái hiện ngay trước mắt anh.
Nỗi đau buồn và bất lực ấy cũng chân thực đến mức khiến người ta run rẩy. Anh ngồi một lúc, ôm đầu gối cuộn mình lại trong chăn.
Ánh trăng ngoài cửa sổ lạnh lẽo phủ lên giường anh. Giang Xuyên Triệt nhắm mắt rất lâu, cuối cùng lần mò bên gối lấy ra một chiếc tai nghe trùm đầu màu trắng, chậm rãi đeo lên.
Kết nối Bluetooth, bắt đầu phát nhạc.
Nghe đến khi trời sáng, mặt trời từ từ nhô lên, cuối cùng anh mới cảm thấy ấm áp trở lại.
Giấc mơ đó thật khiến người ta sợ hãi.
Rõ ràng huyền ảo như vậy, nhưng sao chi tiết lại rõ ràng đến thế và lại hoàn toàn giống như chuyện có thể xảy ra với Vưu Dật Tư, những lời nói đó cũng giống như là những câu mà cô sẽ nói ra vậy.
Nếu là cô, cô thực sự sẽ chọn cách kiên trì hết lần này đến lần khác.
Một lúc sau, anh bỗng mở choàng mắt, nhìn lên trần nhà.
Dường như trong mơ anh đã nói rằng muốn trở thành bạn đời của cô.
Anh ở bên chị Vưu lâu như vậy, câu nói to gan nhất mà anh từng nói chính là muốn trở thành bạn đời của chị ấy.
Vậy nên, đó là thật sao?
Cô đã nghe thấy trong hoàn cảnh như vậy ư?
Câu hỏi này khiến anh nghĩ mãi không thôi, dù thấy nó thật hoang đường, thật trái ngược với nhận thức, nhưng vẫn không kìm được mà muốn hỏi.
Thế là kể từ khi quen biết đến giờ, hiếm hoi lắm Giang Xuyên Triệt mới chủ động nhắn tin cho Vưu Dật Tư.
Vưu Dật Tư không hay xem điện thoại, nên lúc đầu cũng không để ý.
Hôm nay cô đang phụ trách buổi phỏng vấn người mới của Starfish Entertainment.
“Chị Vưu, đây là những nghệ sĩ đã lọt vào vòng cuối cùng, chỉ cần chị gật đầu là có thể ký hợp đồng vào công ty.” Dương Na đưa hồ sơ cho cô, rồi nói tiếp: “Chị xem ai đến này.”
Vưu Dật Tư ngẩng đầu lên, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, người bước vào là Phương Nhân.
Cô ấy gật đầu mỉm cười, hơi ngại ngùng chào hỏi: “Chị Vưu, em cũng nhảy việc sang Starfish Entertainment rồi ạ.”
Kể từ lần giới thiệu công việc catwalk cho Cố Trường Thanh lần trước, cô ấy đã lâu không xuất hiện.
Vưu Dật Tư cũng hơi bất ngờ, nhưng cũng đưa tay cười đáp lại: “Hoan nghênh.”
Cô rất vui khi thấy Starfish Entertainment ngày càng phát triển vững mạnh.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài.
Hai nghệ sĩ lọt vào vòng cuối đang hồi hộp nói chuyện nhỏ với nhau.
“Hôm nay mình có được gặp chị Vưu không nhỉ?”
“Hình như có đấy, mấy hôm trước người phỏng vấn nói vòng cuối cùng sẽ do chị Vưu quyết định.”
“Woa, được chị Vưu chọn luôn á!”
Kể từ khi chị Vưu về nước, chỉ mới xuất hiện một lần trong buổi biểu diễn của Lâm Liệt Ảnh, bọn họ vẫn đầy tò mò về cô – người được đồn là từng tiêu diệt cả trùm m* t**.
Đang nói chuyện, lại có người đẩy cửa bước vào.
Người đó ăn mặc kín mít, mũ bóng chày gần như che hết mặt, đeo hai lớp khẩu trang, còn thêm cả kính râm khung lớn, sau khi bước vào thì nhìn quanh thật lâu, cuối cùng mới ngồi xuống một bên.
Nghệ sĩ mới A nhỏ giọng hỏi: “Ai vậy?”
Nghệ sĩ mới B: “Không biết.”
Người đội mũ bóng chày liếc nhìn họ một cái, hai người lập tức im bặt, người kia mới quay đầu đi, khoanh tay tựa vào ghế sofa.
Các nghệ sĩ lần lượt được gọi vào trong.
Nghệ sĩ A là fan của Vưu Dật Tư, từ khi bước chân vào Starfish Entertainment, cô ấy đã lâng lâng như đang mơ. Lúc thực sự được gặp chị Vưu, việc có thể nói trọn vẹn phần tự giới thiệu cũng đã là nỗ lực lớn nhất rồi.
“Em là ca sĩ à?” Giọng điệu của Vưu Dật Tư rất nhẹ nhàng.
Cô ấy thậm chí không dám thở mạnh, không ngờ chị Vưu lại dịu dàng đến vậy, vội vàng gật đầu: “Dạ đúng!”
Vưu Dật Tư nhìn qua hồ sơ bên tay trái, gần đây Starfish Entertainment đang chuẩn bị ra mắt một nhóm nhạc nữ gồm sáu thành viên, cô gái này là ứng viên, giọng hát rất nổi bật.
Năng lực chuyên môn đã được kiểm tra ở vòng trước, vòng này chủ yếu là để cô xem qua, xem có phù hợp hay không.
Vưu Dật Tư tin tưởng vào năng lực của những người chuyên nghiệp, không bắt bẻ gì cả. Cô chỉ hỏi hai câu đơn giản, rồi ngẩng đầu lên, điềm đạm nói: “Được rồi, hoan nghênh gia nhập Starfish Entertainment.”
Cô gái sững sờ.
Chỉ đơn giản vậy thôi ư?
Vậy là, vậy là trở thành người của chị Vưu rồi sao?
Mãi một lúc lâu, cô ấy mới vội vàng kích động tiến lên, nắm lấy tay chị Vưu.
Sau khi cô ấy đi ra, nghệ sĩ B thì thào hỏi nhỏ: “Sao rồi sao rồi?”
“Ấm áp lắm.” Cô ấy nắm tay nghệ sĩ B, thì thầm.
“Cái gì ấm?”
“Tay của chị Vưu.” Cô ấy nói: “Ấm áp lắm.”
Nghệ sĩ B: “…”
Chàng trai đội mũ bóng chày ngồi ở góc phòng cũng im lặng một lúc.
Đợi đến khi nghệ sĩ B cũng hớn hở vui vẻ đi ra, thấy xung quanh không có người khác đến nữa, cậu ta mới lúng túng đứng dậy, vừa đẩy cửa bước vào vừa tháo mũ xuống.
“…Chị Vưu.” Cậu ta nói, rồi kéo khẩu trang hai lớp xuống, cởi kính râm ra, cười ngượng: “Lâu quá không gặp.”
“Lưu Hựu?” Vưu Dật Tư nhướng mày.
Từ sau khi chương trình “Thử thách bất khả thi” kết thúc, cô đã lâu không gặp chàng nghệ sĩ trẻ này nữa. Khi ấy, chương trình khiến độ nổi tiếng của cậu ta tăng mạnh, nhưng sau đó lại bị Dolphin Entertainment kìm kẹp, phải né tránh dư luận suốt một thời gian dài.
Lưu Hựu gần như sắp khóc: “Chị còn nhớ em à!”
Vưu Dật Tư hơi nhíu mày, ngay sau đó đã thấy cậu ta nhào tới, nước mắt nước mũi tèm lem bắt đầu kể khổ, nói mấy năm nay sống thê thảm thế nào vì bị Dolphin Entertainment kìm hãm.
“…Thôi đi.” Dương Na ngồi ở góc nhàn nhạt nói: “Bây giờ nghệ sĩ của Dolphin Entertainment, người sống tốt nhất chính là cậu Lưu đây đó, còn lập cả studio riêng, tốt lắm rồi còn gì.”
Bị bóc trần, Lưu Hựu hơi ngượng ngùng rồi lập tức trịnh trọng nói: “Mấy chuyện ấy nhỏ thôi mà, có tốt bằng được chị Vưu quản đâu!”
Ngay sau đó, cậu ta bày tỏ quyết tâm tha thiết, cuối cùng tội nghiệp nói: “Em thật sự rất ngưỡng mộ Starfish Entertainment, hy vọng có thể được làm việc cùng các tiền bối tài giỏi, em nhất định sẽ không gây rắc rối cho công ty và sẽ nỗ lực làm việc, truyền bá tinh thần công ty ra thật xa…”
Vưu Dật Tư gật đầu, trên giấy vạch một nét, nói: “Mặt dày hơn hồi đó không ít.”
Lúc quay chương trình, Lưu Hựu còn chẳng dám chủ động bắt chuyện với cô, bây giờ thì lời nịnh hót tuôn ra như nước.
Dương Na cũng không nhịn được cười: “Giới giải trí xem ra không dễ sống nhỉ.”
Lưu Hựu: “…” Vậy là cậu ta trượt thật rồi sao?
Vừa nghĩ thế, đã nghe chị Vưu nói: “Được rồi, hoan nghênh cậu gia nhập.”
Lưu Hựu ngẩn ra.
“Bây giờ cậu cũng là người của Starfish Entertainment rồi.” Vưu Dật Tư buông bút xuống, ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Đi ký hợp đồng đi.”
Nhìn cậu ta vui vẻ bay theo Dương Na ra ngoài, sau khi phỏng vấn người cuối cùng xong, Vưu Dật Tư mới dựa vào lưng ghế, nhìn đồng hồ.
Cô làm việc nhanh gọn, giờ trời vẫn còn sớm.
Vưu Dật Tư mở điện thoại, đúng lúc thấy tin nhắn của Giang Xuyên Triệt.
Cô không ngờ đến chuyện này.
Giang Xuyên Triệt đã có ký ức giống cô, chỉ là anh vẫn tưởng đó chỉ là giấc mơ.
Vưu Dật Tư trầm ngâm một lúc, rồi trả lời anh.
Giang Xuyên Triệt: […Chị nghĩ thế giới song song thật sự tồn tại không?]
Vưu Dật Tư: [Dù thế giới đó có thật hay không, thì những người sống trong đó là thật, cảm xúc cũng là thật.]
Trước đây, khi cho rằng bản thân đã bước vào một thế giới song song, Vưu Dật Tư cũng từng tự nói với chính mình như thế. Cho dù thế giới này có thật hay không thì những người cùng cô trải qua cuộc sống, những chuyện cô đã trải qua đều là thật.
Vậy nên vẫn là câu nói cũ: yêu đời, trân trọng những người trước mắt là được rồi.
Giang Xuyên Triệt im lặng một lúc, bỗng như ngộ ra điều gì đó.
Một hồi sau, cuối cùng anh cũng lấy hết dũng khí, nói: [Chị Vưu, em có thể giải thích về chuyện hôm đó được không?]
[Hả?]
Anh chậm rãi gõ chữ: [Muốn trở thành người bạn đời của chị, ý là… Em thích chị.]
Bên ngoài đột nhiên ồn ào, một nhóm người chen chúc nhau vào gõ cửa, vài cái đầu ló ra từ bên mép cửa: “Chị Vưu! Hôm nay đi ăn không chị?”
Vưu Dật Tư hơi ngạc nhiên, đây quả thật là lần đầu tiên cô nghe Giang Xuyên Triệt nói điều này. Đối với người bình thường, tỏ tình với cô là chuyện cần rất nhiều dũng khí.
Giang Xuyên Triệt cầm điện thoại, hồi hộp đợi rất lâu, lại như chỉ vừa trôi qua một thoáng, cuối cùng cũng thấy tin nhắn mới.
Cô trả lời: [Được. Sau này từ từ suy nghĩ.]
Anh thở phào nhẹ nhõm, ngả người nằm xuống.
Cuối cùng cũng nói ra được rồi, chỉ cần cô không thấy anh kỳ quặc là tốt rồi.
Vưu Dật Tư đứng dậy, hỏi: “Ăn gì đây?”
“Lẩu!” Tống Miên nói: “Chào đón người mới mà, em gọi mọi người cả rồi.”
“Vẫn nên ăn đồ Pháp đi, em nổi mụn không sao, nhan sắc gánh được, chị Miên đây mà nổi mụn có khi bị Dương Na mắng chết luôn á.”
“Lâm Liệt Ảnh, cậu bị bệnh à?”
“Thôi được rồi, nghe tôi một câu, nể mặt tôi đi.” Cố Trường Thanh chen vào giữa hai người họ: “Ăn món Quảng Đông được không?”
Cố Trường Thanh lập tức bị kéo vào một trận hỗn chiến.
Mấy người mới gia nhập sợ hãi nhìn bọn họ, đây chính là các tiền bối của Starfish Entertainment sao?
“Đừng đánh nữa, muốn đánh thì vào phòng tập mà đánh.” Vưu Dật Tư xách túi bước ra ngoài: “Nghe tôi đi, đến Tiệc đêm Lưu Kim, Tổng giám đốc Trương mời khách.”
Một nhóm người ríu rít vây quanh cô đi ra ngoài, cô liếc nhìn ra cửa sổ, trời rất sáng, một đàn chim bay tới đậu bên khung cửa, nhảy từng bước một, chẳng mấy chốc lại tung cánh bay đi.
Mùa hè đến rồi.
Một cuộc sống mới bắt đầu.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Tuyến tình cảm là điều khó nắm bắt, chừa lại một khoảng trống mới là đẹp nhất.
Phiên ngoại tạm thời cập nhật đến đây nhé~ mong rằng phần kết cũng đơn giản gọn gàng như phần mở đầu.
Chúc mọi người mỗi ngày đều vui vẻ, mạnh khỏe, hẹn gặp lại ở cuốn sau!