Quản Lý Siêu Năng Lực Đã Trở Nên Nổi Tiếng

Chương 76

Đây vốn dĩ là một ngày bình thường chẳng có gì đặc biệt.

Vưu Dật Tư vẫn như mọi khi, dậy sớm tập luyện. Sau khi tắm xong, cô kéo cửa tủ lạnh, lấy ra vài nguyên liệu chế biến nhanh nhất.

Bánh mì lát, rau xà lách, cà chua rạch một đường rồi dùng hai tay tách đôi, trông cứ như dễ dàng mở toang nắp sọ ai đó.

Nước cà chua đỏ tươi chảy xuống theo tay cô, nhìn mà rợn người. Vưu Dật Tư cầm lấy quả trứng luộc, gõ nhẹ rồi bóc vỏ, cũng bẻ đôi nó ra, nhét vào giữa bánh mì cùng với thịt hộp.

“Chị Vưu, hôm nay các lãnh đạo cấp cao quan trọng của Starfish Entertainment đều sẽ đến xưởng phim tham quan, bàn bạc về kế hoạch tiến vào ngành điện ảnh…”

Tỉnh dậy là Tống Miên đã vội vã gọi điện ngay, sợ vị tổ tông này lại đi làm nhiệm vụ nhắm bắn mafia nào đó mất rồi.

“Tôi nhớ mà.” Vưu Dật Tư ngậm bữa sáng lạnh ngắt, đầu ngón chân khẽ động đã kéo cửa đóng lại.

Tống Miên còn đang mơ màng tắt chuông báo thức: “Chị Vưu dậy sớm thế này á, đúng là kỷ luật quá…”

Ngay sau đó, cô ấy nghe thấy tiếng động cơ khởi động từ phía Vưu Dật Tư.

Tống Miên lập tức tỉnh táo hẳn.

“Vãi?”

Vưu Dật Tư gắn chặt điện thoại vào giá đỡ, nói: “Mười ba phút nữa có mặt tại địa điểm mục tiêu.”

Tống Miên: “…”

Cô ấy im lặng hai giây, sau đó bật dậy như lò xo, hất chăn lao thẳng vào phòng tắm đánh răng.

Cùng lúc đó, bên kia thành phố Hải, Cố Trường Thanh cũng đã lên đường.

Sau buổi tham quan hôm nay, anh ấy còn phải làm tạo hình, vì vậy đã mang theo nguyên bộ trang phục của mình.

Lâm Liệt Ảnh đứng trước gương chỉnh cổ áo nửa ngày, cuối cùng vẫn vuốt lại tóc mai, làm ra vẻ tự nhiên mà dán miếng độn vai lên.

Lần đầu tiên gặp mặt các đạo diễn lớn phải tạo ấn tượng tốt, đúng vậy.

Khi ba người họ lần lượt đến nơi, xe của Vưu Dật Tư đã đỗ xong từ lâu.

Trong bãi đỗ xe trống trải, chỉ có duy nhất chiếc xe bảo mẫu màu xanh dương, cũng chỉ có một người khoanh tay đứng dựa vào bức tường cao chờ họ.

“Chị Vưu!”

Mọi người chào hỏi qua lại.

Vưu Dật Tư gật đầu.

Lúc này, một nhân viên lái chiếc xe điện nhỏ đi ra.

“Khu này khá rộng, không khuyến khích đi bộ vào. Có ai muốn ngồi xe điện của tôi không?”

Giữa cơn gió rét căm căm, người đàn ông cao to râu ria xồm xoàm mặc áo ngắn tay nhe răng cười.

Lâm Liệt Ảnh: “…”

Anh ấy lạnh đến mức rũ tay áo một cái: “Chúng tôi cũng có thể tự lái xe vào.”

Người đàn ông tiếc nuối gật đầu, kéo cần số: “Vậy tôi dẫn đường cho mọi người, ai lái xe?”

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Cố Trường Thanh.

Cố Trường Thanh: “…”

Anh ấy đành cam chịu đặt tay đang ôm trước ngực xuống.

Cố Trường Thanh: “Tôi.”

Chiếc xe con chạy theo sau xe điện, tiến vào đường trong khuôn viên.

Vưu Dật Tư ngồi ghế phụ, Tống Miên và Lâm Liệt Ảnh ngồi phía sau, ghét bỏ mà đẩy đống trang phục ra, nhét vào cốp xe.

Hai người bị đống tóc giả và quần áo vùi lấp, luống cuống tay chân. Cố Trường Thanh thì vừa chột dạ vừa thản nhiên nhìn vào gương chiếu hậu vài lần.

Thấy chưa, đáng đời, ai bảo lúc nào cũng muốn sai khiến tôi.

Nhưng khi nhìn lại phía trước, chiếc xe điện dẫn đường đột nhiên biến mất.

Con đường tiến vào khu tham quan dường như trở nên vô tận.

Cố Trường Thanh nhíu mày, liếc sang chị Vưu: “…Chị, chị có thấy có gì đó không ổn không?”

Hai người phía sau còn đang ầm ĩ trêu chọc nhau, hoàn toàn không nhận ra xung quanh đã bị màn sương dày đặc bao trùm.

Vưu Dật Tư nghiêm mặt: “Ừ.”

Cô đã áp khuỷu tay vào cửa xe, cảnh giác quét mắt quan sát môi trường bên ngoài.

Trong điều kiện tầm nhìn thấp, dù phía trước là đường thẳng, Cố Trường Thanh vẫn giảm tốc độ, dần dần dừng xe lại.

Lúc này Tống Miên mới quay đầu hỏi: “Tới nơi rồi à?”

Lâm Liệt Ảnh vẫn đang ra sức nhét đôi giày của Cố Trường Thanh, chống tay quay lại nhìn, đột nhiên hét ầm một tiếng.

“Đệt! A a a a!”

Lâm Liệt Ảnh cầm chặt chiếc giày da của Cố Trường Thanh, hoảng sợ đến mức khuôn mặt trở nên méo mó.

“Tống Miên! Phía sau cô kìa!”

Tống Miên sững sờ, quay đầu nhìn, lập tức túm lấy cổ áo sơ mi của Cố Trường Thanh, méo mặt hét lên.

“A a a a a!!!”

Hai người còn chưa kịp định thần đã bị ai đó đẩy một cái, ngã nhào vào nhau.

Vưu Dật Tư nhanh nhẹn nhảy sang, quỳ gối trên hàng ghế sau, bình tĩnh lấy đai bảo hộ, thắt lưng và các linh kiện khác nhau từ balo ra, ghép lại thành một món vũ khí đơn giản chỉ trong chớp mắt.

Trông giống như một cây nỏ.

Bên ngoài cửa xe, một cái đầu khổng lồ, lở loét mưng mủ, nghiêng nghiêng cắm trên chiếc cổ giống như ống nước. Ba chiếc răng nanh sắc nhọn đâm xuyên qua khoang miệng và nhân trung, thò ra ngoài.

Nó vung vẩy hai cánh tay như dây điện, lao tới đánh vào chiếc xe của họ.

“Rầm!”

Nhưng cánh tay đó không đập trúng xe mà bị chính lực quán tính kéo về phía trước, khiến nó lảo đảo mấy bước. Dây điện quấn quanh thân thể nó, mông chổng lên trời rồi ngã lăn ra ven đường.

Cố Trường Thanh đổ mồ hôi lạnh, không dám nhấc chân khỏi chân ga, lúc này mới quay đầu liếc một cái.

“Thứ đó là gì vậy?!”

Vưu Dật Tư nhấc cằm khỏi vũ khí, suy tư nhìn về phía cửa kính sau xe.

Thứ đó đã loạng choạng chống người bò dậy, bước những bước chân vòng kiềng kỳ quái, tiếp tục đuổi theo họ.

“Không biết.” Vưu Dật Tư còn có tâm trạng đùa cợt: “Nhưng chắc không phải đạo cụ của xưởng phim đâu.”

“…”

Thứ đó trông có vẻ như một “con người” đang đi thẳng, nhưng từng bộ phận trên cơ thể lại giống như được ghép lại từ mấy thứ lộn xộn trong đống rác.

Khối u thịt làm đầu, ống nước làm cổ, hộp đựng đồ của một hãng giao đồ ăn nào đó làm thân trên.

Còn đôi tay… Sao lại trông giống dây sạc điện thoại thế này?

Tống Miên và Lâm Liệt Ảnh đờ đẫn như tượng gỗ.

“Chúng ta…” Tống Miên lắp bắp: “Không lẽ đã xuyên không rồi à?”

*

Tác giả có lời muốn nói:

Một phó bản tận thế phiêu lưu nhỏ, ngoại truyện dành cho fan~ Lúc nào tôi cũng muốn viết cảnh họ đánh quái hết a a a!

Bình Luận (0)
Comment