Quan Môn

Chương 273

Sở Vân Tùng đang tiêu hóa tin tức mà Diệp Khai mang đến cho hắn, thế cho nên cả điếu thuốc lá cháy tới đầu ngón tay vẫn không hề phát giác.

Nước Nga có ý định cải cách chế độ tiền tệ, đây cũng không phải là một tin tức bình thường, điều này rất có thể sẽ dính dấp tới đủ mọi mặt, thậm chí cũng có thể sẽ ảnh hưởng đến một ít nhân sự trong nước.

Trong giai đoạn gần đây, mậu dịch biên cảnh giữa Nga cùng quốc nội đã được mở rộng hơn trước, nhưng dân gian giao dịch rất ít dùng đồng Rup để kết toán, bình thường đều chỉ dùng đô la hoặc là dùng hàng đổi hàng, dân chúng cũng không phải ngu xuẩn, biết rõ hiện tại Xô Viết đã giải thể, chỉ sợ đồng Rup đã không được an toàn, cho nên thà rằng đổi một ít đồ vật thoạt nhìn còn thực tế cũng không muốn lấy những đồng tiền mặt tuy không an toàn nhưng dễ dàng mang theo kia.

Đương nhiên, có một ít người càng thêm ưa thích dùng da lông cùng hàng quân dụng của Nga để đổi hàng, làm cho người ta có trí nhớ càng thêm khắc sâu là kính viễn vọng bội số lớn của Nga đã từng xuất hiện trong nước một thời gian dài, vào thời kỳ đó, cơ hồ toàn bộ thành thị đầy đường đều có người dùng kính viễn vọng quân dụng ở bên đường chào hàng.

Tình huống tương tự cũng rất nhiều, hàng hóa quân dụng tự nhiên là khá được quần chúng trong nước hoan nghênh, cũng càng dễ dàng sang tay, nhưng những loại đồ vật như da lông có giá trị rất cao, bình thường vừa đi tới biên cảnh đã bị người bán đi, rất ít có hàng chảy vào nội địa.

Nhưng đối với một số người dùng hàng đổi hàng thì độ khó lớn hơn một chút, anh cũng không thể kéo theo mấy toa xe kính viễn vọng quân dụng đem về chào hàng đi? Có thể bán được hay không đã là một vấn đề, ít nhất phương diện thu lại tài chính sẽ gặp vấn đề rất lớn.

Như vậy trong việc giao dịch sẽ khó tránh vấn đề phải sử dụng đồng Rup.

Tuy hiện tại quan hệ giữa quốc nội cùng Nga đã dần dần bình thường trở lại, cũng đã cùng Nga thành lập quan hệ ngoại giao chính thức, nhưng phương diện hợp tác tài chính tiền tệ mới được bắt đầu, đối với việc đồng Rúp sẽ phát sinh biến hóa như thế nào mọi người đều phi thường quan tâm, Sở Vân Tùng là nhà kinh tế học, học giả tài chính, đối với vấn đề này cũng có cách nhìn của mình, chỉ là hắn thật không ngờ Diệp Khai cũng có ý nghĩ này, hơn nữa còn có can đảm làm ra suy đoán.

- Cháu đoán chừng đồng Rup sẽ tiếp tục bị giảm giá trị trong phạm vi lớn sao? Bị giảm giá trị tới mức độ nào?

Sở Vân Tùng cân nhắc thật lâu sau liền nhìn Diệp Khai dò hỏi.

Thư ký nghe xong lập tức cảm thấy vô cùng giật mình, Sở tổng nói như vậy rất hiển nhiên đã nhận động cách nói của Diệp Khai. Chỉ là hai người còn chưa đạt thành nhất trí trong tình huống cụ thể mà thôi, lúc này Sở tổng là muốn xác định lại suy đoán của Diệp Khai một chút, phải chăng ý nghĩ cũng tương hợp với ý nghĩ của chính mình.

Đổi lại câu nói khác, Diệp Khai phán đoán về đồng Rup đã nhận được Sở tổng tán thành.

Người trẻ tuổi này rốt cục là thân phận như thế nào, làm sao cũng có tài năng trong phương diện kinh tế như vậy đây? Trong nội tâm thư ký nghĩ ngợi, không khỏi có chút thất thần.

- Cận Lỵ, cô đi lấy tư liệu điều tra về thị trường đồng Rup năm trước tới đây, nửa giờ sau tôi cần dùng.

Trước khi Diệp Khai trả lời câu hỏi, Sở Vân Tùng bỗng nhiên nhìn nữ thư ký nói.

- Dạ, Sở tổng!

Nữ thư ký đứng lên đáp, sau đó rời khỏi văn phòng.

Trong nội tâm nàng hiểu thật rõ ràng, đây là Sở tổng muốn bàn chuyện riêng với Diệp Khai, loại trường hợp này nhất định không cho phép người không phận sự ngồi bên trong, cho nên nàng nhất định phải đi ra ngoài tìm chút việc làm.

Về tư liệu điều tra thị trường đồng Rup, kỳ thật nằm trong phòng tài liệu ngay bên cạnh văn phòng, chỉ cần hai phút đã có thể lấy ra, nhưng Sở tổng nói nửa giờ nghĩa là cần nói chuyện riêng với Diệp Khai, nàng chỉ đành ở bên ngoài chờ đợi thêm nửa giờ rồi.

- Tốt rồi, bây giờ nói đi.

Sở Vân Tùng nhìn Diệp Khai khoát tay nói.

Diệp Khai nhìn dáng vẻ khoát tay của Sở Vân Tùng, chợt cảm thấy có chút rất giống với phong phạm của Sở lão gia tử, trên thực tế lực ảnh hưởng của Sở Vân Tùng trong giới kinh tế quốc nội xác thực rất lớn, tuy hắn làm người điệu thấp, nhưng cả một trăm nhà kinh tế học chủ lưu cộng lại cũng không phát huy được tác dụng như hắn, lực ảnh hưởng cũng không mạnh bằng hắn.

Những người kia chỉ bất quá là qua loa vài câu trên truyền thông, chỉ lợi nhuận vài đồng tiền vất vả mà thôi, làm sao có thể so sánh được với Sở Vân Tùng chỉ cần âm thầm động tác là có thể quyết định được hướng đi của kinh tế trong quốc gia?

Đây cũng không phải là người nào cũng có thể làm được, căn bản là không thể đánh đồng.

- Nói trắng ra chính là, gọi là cải cách chế độ tiền tệ là cướp sạch tiền trong túi dân chúng mà thôi.

Diệp Khai thuận miệng nói:

- Lần này tỉ suất hối đoái giữa đồng Rup cùng đô la sẽ rớt xuống 1=100, mục tiêu kỳ hai sẽ rớt phá 1=2000, mục tiêu cuối cùng sẽ rớt phá 1= 100000!

- Một so với một trăm ngàn?

Sở Vân Tùng nghe xong cũng cảm thấy có chút kỳ quái nói:

- Cháu thật sự cho rằng kinh tế nước Nga sẽ hoàn toàn sụp đổ?

- Sẽ hoàn toàn sụp đổ!

Diệp Khai hồi đáp.

- Vì sao vậy?

Sở Vân Tùng kiềm chế tâm tình của mình, hỏi lại nguyên nhân bên trong.

Rốt cục là vì lý do gì mà Diệp Khai cho rằng kinh tế của Nga sẽ triệt để sụp đổ? 

Ít nhất theo tình huống hiện tại mà nói, mặc dù kinh tế của Nga có chút khó khăn, nhưng thực sự còn chưa tới tình trạng cùng đường. Kinh tế khó khăn là có, nhưng được tân chính phủ vận tác cộng thêm chuyên gia kinh tế nước Mỹ chỉ đạo, lòng tin của người Nga vẫn phải có, tổng thống Nga Boris Yeltsin tựa hồ cũng có thể cho người tin tưởng, sẽ không ai cho rằng nền kinh tế của Nga sẽ sụp đổ.

Về phần nói tỉ suất hối đoái của đồng Rup với đô la nếu xuống gấp hai cũng chỉ có thể cho rằng do Xô Viết giải thể mà tạo thành ảnh hưởng đó thôi, nhưng lỗi lầm này sẽ bị quy tới trên người tổng thống Xô Viết Gobachev, mà không phải trách nhiệm của tổng thống Nga Boris Yeltsin.

- Bác chỉ cần nhìn xem cố vấn kinh tế của tổng thống Nga là người nước nào, sẽ minh bạch vì sao kinh tế của Nga nhất định sẽ hoàn toàn sụp đổ!

Diệp Khai nói thẳng vào chỗ mấu chốt.

Sở Vân Tùng bưng chén trà lên, thần sắc bắt đầu có chút chuyên chú, hiển nhiên đang suy nghĩ lời nói của Diệp Khai.

Hiện tại người Nga đã có vẻ thật mê muội với chuyên gia tây phương rồi, bởi vì đã có quyết định toàn bộ tây hóa của Boris Yeltsin, cho nên lệnh của tổng thống Nga còn được học giả kinh tế nước Mỹ xưng là “vũ khí bí mật của Nhà Trắng” sửa chữa, mà pháp luật cùng pháp quy hành chính của Nga cũng do chuyên gia pháp luật nước Mỹ tự mình chế định, mà một vị khác của đại học Harvard thuộc Bộ tài chính nước Mỹ lại phụ trách trực tiếp chỉ đạo bộ trưởng Bộ tài chính Nga nên làm sao chế định ra chính sách tài chính của Nga.

- Có thể nói thế này, hiện tại nền kinh tế chính trị của Nga đều đang bị nắm giữ trong tay người Mỹ, bác cảm thấy đây là chuyện bình thường hay sao?

Diệp Khai hỏi ngược lại.

Đây nhất định không tầm thường! Trong nội tâm Sở Vân Tùng thầm nghĩ.

Cầm dao đằng lưỡi, đem vận mệnh của quốc gia mình giao vào trong tay người khác, làm sao có được kết quả tốt?

Nước Mỹ là quốc gia thế nào? Là đối đầu lớn nhất của Xô Viết ngày trước, là kẻ thù một lòng muốn phá vỡ chỉnh thể Xô Viết lớn nhất! Sau nhiều năm căm thù nhau như vậy, đối với thực lực của Xô Viết, hiểu rõ nhất chính là người Mỹ!

Nếu như tự mắt nhìn thấy kế tục thứ nhất của Xô Viết như nước Nga khôi phục lại trong khủng hoảng kinh tế, trở thành quốc gia tư bản chủ nghĩa không ngừng phát triển, người Mỹ còn ngủ được yên sao? Nhất định là không thể!

Mặc dù là đồng minh nhiều năm của Mỹ như nước Anh, cũng từng bị người Mỹ qua mặt nhiều lần, về phần sau thế chiến thu phục Nhật Bản, cũng từng bị thủ đoạn của Mỹ giày vò trở thành đại thương nguyên khí.

Tổng thống Nga lại đem vận mệnh nước Nga giao vào trong tay người Mỹ, cũng không biết chỉ số thông minh của hắn rốt cục có vấn đề gì vậy? Chẳng lẽ nói trong toàn nước Nga không tìm được ai cầm lái nữa hay sao?

- Không phải tộc loại của ta, chắc chắn sẽ nảy sinh dị tâm!

Diệp Khai nói ra:

- Lời nói của cổ nhân vô cùng có đạo lý, người hiện đại không ngờ lại quên đi sạch sẽ, điều này hiển nhiên là tự mình chuốc lấy cực khổ!

- Được rồi, bác tin tưởng phán đoán của cháu, nhưng cháu tìm bác qua Nga mở ngân hàng chỉ sợ là không làm được, ít nhất là trong thời gian ngắn là không được rồi.

Sở Vân Tùng nói với Diệp Khai.

- Nói như vậy, miếng thịt béo kia cũng chỉ có thể tặng cho người Mỹ rồi, thật không cam lòng ah…

Diệp Khai cũng hiểu được nền kinh tế trong nước cũng có một ít chế độ xơ cứng, muốn ra nước ngoài mở ngân hàng, chỉ sợ là không thể làm.

Trên thực tế hắn chỉ là hi vọng thông qua quan hệ nhân tế của Sở Vân Tùng, cho dù là đi đường vòng mở ngân hàng tại Nga cũng tốt, bởi vì một khi tiến nhập vào thể chế tài chính của Nga, như vậy có thể thao tác được nhiều công việc càng thêm dễ dàng hơn, đến lúc đó dùng tiền của mình sẽ thu hoạch được tiền lời vô cùng khả quan khi nền kinh tế nước Nga sụp đổ.

- Tuy không thể mở ngân hàng, nhưng nếu cho cháu cho rằng đồng Rup nhất định sẽ bị giảm giá trị trong phạm vi lớn, bác vẫn có thể chỉ điểm cho cháu một con đường sáng đấy…

Lúc này Sở Vân Tùng đột nhiên có ý tưởng, gác chéo chân cười nói với Diệp Khai.

- Đường sáng?

Diệp Khai nghe xong hai mắt lập tức tỏa sáng.

Phải biết rằng Sở Vân tùng là nhà kinh tế học, chuyên gia tài chính, đối với một ít phương pháp xử lý tiền bạc so với người như Diệp Khai thì mạnh hơn rất nhiều.

Ưu thế của Diệp Khai là do hắn biết trước được tất cả tương lai, mà ưu thế của Sở Vân Tùng là hắn thật quen thuộc với thủ pháp hoạt động tài chính kinh tế, cùng với việc hiểu rõ đại thế mà lợi dụng.

Chỉ có điều sau khi Sở Vân Tùng nói ra một câu như vậy, liền dựa ra sau sô pha, gác chân, bộ dáng như một đại gia.

Diệp Khai nhìn thấy làm sao còn không biết cha vợ tương lai đang cố ý làm ra vẻ, liền cười hì hì rút thuốc lá đưa qua, sau đó lại bật lửa châm thuốc cho Sở Vân Tùng.

Sở Vân Tùng rít một hơi thuốc lá, phun ra làn khói, thoải mái thở ra một hơi, lúc này mới hài lòng gật gật đầu, hắn muốn chính là hiệu quả này, muốn nhìn thấy thái độ hầu hạ nhờ vả của tiểu tử Diệp Khai này một chút mà thôi, nếu không uy vong của cha vợ phải đem đi đâu biểu diễn?

Diệp Khai hiểu rõ tâm tư của cha vợ tương lai, đương nhiên liền hết sức phối hợp, hơn nữa đây cũng không phải là chuyện gì mất mặt, dù sao người ta không công nuôi đứa con gái bạch bạch phú phú mỹ mỹ suốt hai mươi năm đều phải đưa cho hắn làm lão bà mất rồi.

- Kỳ thật chưa hẳn phải mở ngân hàng mới có thể nhanh chóng thẩm thấu vào hệ thống kinh tế của Nga đâu, biện pháp vẫn còn có rất nhiều, con đường nào cũng dẫn đến La Mã thôi!

Sở Vân Tùng chậm rãi nói với Diệp Khai:

- Đôi khi thủ pháp cần phải quanh co vòng vèo hơn một chút, nhưng lại càng dễ đạt được chỗ tốt thực tế, hơn nữa cũng sẽ không bị người oán hận.

- Nguyện nghe lão nhân gia dạy bảo!

Diệp Khai lập tức cười hì hì nói. 

Bình Luận (0)
Comment