Quan Môn

Chương 274

Sở Vân Tùng hài lòng nhìn Diệp Khai, đối với thái độ hạ thấp tư thế của hắn tỏ vẻ vừa ý, uống một hớp nước trà, lại phát hiện đã cạn, chỉ thấy Diệp Khai lập tức bưng ấm trà rót cho hắn, sắc mặt đầy vẻ nịnh nọt.

- Hình như có chút hơi nóng, lão nhân gia từ từ uống.

Diệp Khai dùng tay thử xem độ nóng của ấm trà, lại ân cần nói với Sở Vân Tùng.

Sở Vân Tùng gật nhẹ đầu, lại ra dấu cho Diệp Khai ngồi xuống, lúc này mới nhìn hắn nói ra:

- Kỳ thật ý nghĩ của bác cũng rất đơn giản, nhưng điều kiện tiên quyết là quan điểm của cháu phải chính xác, đồng Rup xác thực phải ngã mạnh mới được.

- Chuyện này cháu có thể cam đoan!

Diệp Khai gật đầu nói:

- Cháu làm sao lại gây khó dễ với tiền của mình kia chứ?

Không có người nào càng có thể cam đoan việc này như Diệp Khai, cũng không ai có thể rõ ràng hơn hắn việc đồng Rup bị ngã thê thảm không còn bộ dáng.

Nói cho cùng đây là một thảm kịch đã được chú định sẵn từ lâu.

Nước Nga lựa chọn cầu viện với nước Mỹ, toàn bộ đều tây hóa, bản thân chính là sự sai lầm, nhất là bọn họ còn ỷ lại vào việc cải cách thể chế kinh tế do người Mỹ đến thực hiện, đó là sai càng thêm sai.

Ở trong trí nhớ của Diệp Khai, lúc trước hối suất của Xô Viết cố định, đến sau khi Nga cải cách liền bị giảm giá trị trên diện rộng, từ 1 Rup =2 đô la lại từ 1 đô la=1400 Rup, rốt cục là chuyện gì xảy ra? Giá trị bị giảm kiểu như vậy làm sao lại phát sinh ra đây? Sau lưng sự thật kinh người là một âm mưu được sự tính từ lâu.

Ở trước mặt người Mỹ, Nga không chút đề phòng về tài chính, lại không hề chuẩn bị hay giám thị lại dám phát hành tự do hóa, hành động này đã mang đến tai nạn sâu nặng cho nước Nga.

Mà sau khi Xô Viết giải thể, người đầu tư tài chính lại thông qua thủ đoạn khác tiếp tục đánh lén công kích đồng Rup.

Một mặt là do cơ quan tài chính quốc tế tinh chuẩn đưa ra báo cáo nghiên cứu cùng truyền thông tài chính quốc tế đưa tin mặt trái khắp toàn cầu, một mặt là giá cả chứng khoán xí nghiệp quốc hữu nước Nga không ngừng xuống dốc vô cùng nhanh chóng tới mức vượt quá tưởng tượng.

Tới lúc nhân dân nước Nga kinh hô chuyện gì xảy ra, thì đã vô lực xoay chuyển trời đất, chỉ đành gia nhập vào đại quân bán đổ bán tháo, càng không ngừng bán, lại bán, bán đi, mà thị trường thì chỉ có một chữ “sụt” không ngừng đổ xuống.

Cứ như vậy, người mượn tiền từng cười tươi tắn từ ngân hàng hải ngoại đầu tư thu mua xí nghiệp quốc hữu của Xô Viết cũ.

Sau khi dùng tiền mượn tới thu mua xí nghiệp quốc hữu Xô Viết cũ, vậy thì họ lại gặp phải một nan đề: làm sao trả tiền lãi cùng tiền vốn được đây?

Đừng nói tới số tiền vốn cao ngất trên trời, cho dù muốn trả tiền lãi cũng đã vô cùng khó khăn.

Nếu như trong thời gian ngắn không bức bách đồng Rup giảm giá thì người đầu tư vay tiền ngân hàng hải ngoại xem như vốn gốc không về, ngoại trừ phá sản sẽ không còn sự lựa chọn nào khác.

Nhưng đúng vào lúc này, một sự kiện tài chính không thể tin được trong lịch sử tài chính quốc tế đã xảy ra: Theo lời đề nghị của chuyên gia Mỹ tại Nga, chính phủ Nga thông qua việc áp dụng buông thả đồng Rup, cũng dùng biện pháp quản lý tự do lưu động giữa đồng Rup cùng đô la đến ứng đối giao dịch chợ đen của đồng Rup.

Đơn giản mà nói, đây là một cuộc khủng hoảng tài chính do chính con người làm ra, là do người Mỹ chủ đạo cho nước Nga bị rơi vào hoàn cảnh khủng hoảng như thế.

Cảnh tượng nhân dân Nga xếp hàng tranh mua lại xuất hiện thêm lần nữa, chỉ có điều lần này họ tranh mua không phải là thực phẩm thương phẩm, mà là đô la, họ dốc sức liều mạng đem đồng Rup trong tay đổi thành đô la.

Việc tranh mua đô la lúc ấy đã trở thành lựa chọn tất yếu.

Bởi vì mượn tiền ngân hàng hải ngoại trong thời gian ngắn, sau khi giải thể thì sự lạm phát tại Nga đã khá phổ biến, kinh tế ngắn hạn tăng trưởng quá độ khiến tình hình giống như lửa cháy đổ thêm dầu.

Mặt khác sau khi thị trường bị khai phóng quá nhanh, lượng cung cấp hàng tiêu dùng ngắn hạn chưa đủ cũng thúc đẩy giá hàng lên cao, trong cải cách nhân dân Nga lấy được tài phú trên giấy cũng cổ vũ tốc độ lạm phát lan tràn.

Tỷ như một công nhân Xô Viết cũ đã nhận được giá trị chứng khoán một trăm đồng Rup, dù cho lúc đó chỉ còn tương đương năm mươi Rup, hắn cũng nóng lòng trao đổi, vì vậy cự lượng tiền trên thị trường nhất thời gia tăng thật nhanh. 

Tiền gởi trong ngân hàng lúc này đã không còn được an toàn, một khi lạm phát tăng lên, mọi người sẽ đem tiền gởi ngân hàng ra đổi lấy vật dụng thực tế dùng bảo đảm giá trị tiền gởi, loại phương thức tuần hoàn này khiến sự kiện lạm phát tại Nga càng giống như con ngựa thoát cương, hoàn toàn mất đi khống chế.

Cuộc cải cách ngắn hạn không hợp lý cùng việc tiền tín dụng hoạt động không quản khống, trong quá trình tài chính siêu tốc tự do hóa ngay lập tức liền tập trung bạo phát đi ra, lực phá hoại này hết sức kinh người.

Dùng tỷ suất hối đoái của đồng Rup ở lúc đó mà tính toán, cuối cùng thực tế đồng Rup bị giảm giá tới 112000 lần, trong lịch sử trừ phi là thời kỳ chiến tranh, còn chưa từng xuất hiện qua sóng động của tỉ suất hối đoái của một quốc gia chủ quyền khủng hoảng đến như thế, kể cả thời kỳ năm 1945 quốc nội phát sinh lạm phát vẫn còn thua kém hơn nhiều.

- Nếu như cháu đã xác định bản thân mình muốn làm gì, bác chỉ cho cháu một con đường.

Sở Vân Tùng thản nhiên nói:

- Ở Nga thứ gì là đáng giá nhất?

- A?

Diệp Khai nghe hỏi, lập tức sửng sốt.

Câu hỏi này thật sự quá kỳ quái nha! truyện được lấy từ website tung hoanh

- Là dầu mỏ cùng khí thiên nhiên!

Sở Vân Tùng thoáng chốc liền điểm thông Diệp Khai:

- Để đồ vật tốt như vậy mà không đi thu mua, có phải cháu đã bị lá cây che mắt nên không nhìn thấy rừng rậm rồi sao?

Diệp Khai nghe tới đây, lập tức liền phản ứng:

- Ý tứ của bác Sở là muốn cháu đi thu mua dầu mỏ cùng khí thiên nhiên công nghiệp của Nga sao? Đầu tư này chỉ sợ là rất lớn đi?

Mặc dù nói hiện tại kinh tế nước Nga phi thường khẩn trương, nhưng dầu mỏ cùng khí thiên nhiên vẫn là hai sản nghiệp trọng yếu nhất có thể đổi lấy được đô la, không có khả năng dễ dàng đơn giản bán cho người nước ngoài, mặc dù là toàn bộ tài sản quốc hữu của Nga đều có thể đem ra bán đấu giá, cũng sẽ không đem loại tài nguyên kia đưa cho người ngoại quốc.

Hơn nữa tổng thống Nga đối với nước cộng hòa lại cực độ cừu thị, đối với nước cộng hòa vẫn luôn kiên trì chủ nghĩa xã hội cũng mang theo lòng cảnh giác sâu sắc.

- Bác nghĩ với năng lực của cháu, tìm vài người Nga làm con rối không có vấn đề gì lớn đi?

Sở Vân Tùng cười nói với Diệp Khai:

- Thông qua phương thức hiệp ước thu mua dầu mỏ cùng khí thiên nhiên tài nguyên của Nga, nói thí dụ như trả trước trăm triệu đô la làm tiền đặt cọc, dùng kỳ hạn ba năm hoặc hai năm làm ước định, đến lúc đó xuất ra bao nhiêu trăm triệu Rup đến thu mua cổ phần công ty dầu mỏ, nếu như không đạt được yêu cầu này, tương lai trăm triệu đô la kia sẽ tự động trở thành tài chính của đối phương!

Diệp Khai nghe Sở Vân Tùng nói xong, đã cảm thấy phương pháp này có thể thực hiện được.

Nếu như chỉ tiến hành vận tác trên thị trường tài chính quốc tế, phong hiểm vẫn khá lớn, dù sao có người Mỹ đứng sau màn thao túng, một khi phát hiện có tài chính bất minh lai lịch đến cùng hưởng gió lốc, bọn hắn tự nhiên sẽ có hành động tương ứng làm ra phản kích.

Nhưng trực tiếp thu mua dầu mỏ cùng tài nguyên khí thiên nhiên của người Nga, phong hiểm liền rơi xuống thấp nhất, kỳ thật loại phương thức hiệp ước kỳ hạn này cũng chung một đạo lý với kỳ hạn giao hàng, chỉ là tiền đặt cọc của mình cũng khá lớn, nhưng phong hiểm sẽ nhỏ hơn rất nhiều.

Chỉ cần đồng Rup có thể giảm giá trị ngoài gấp đôi, Diệp Khai mua tài nguyên liền có thể kiếm một số lớn, đến lúc đó dù mình không bỏ vốn vẫn có thể đem cơ hội bán cho người khác, ổn lợi nhuận mà không bồi thường.

Đương nhiên, Diệp Khai biết rõ đồng Rup bị giảm giá trị tới mức độ không thể nào tưởng tượng nổi, cho nên hắn rất nắm chắc làm chuyện này, hắn trù tính là có nên đầu nhập một tỷ đô la vào trong hay không, dùng hiệp ước kỳ hạn lâu hơn thu mua dầu mỏ cùng tài nguyên khí thiên nhiên một trăm tỷ đô la của Nga?

Một khi thành công, tối đa chỉ trong thời gian một hai năm Diệp Khai đã có được tài phú một trăm tỷ đô la, mặc dù có thất bại, trong tay Diệp Khai cũng có được tài sản bảo đảm giá trị tiền gởi xa xỉ, so với số tiền mình đầu nhập còn tăng hơn mấy chục lần.

Cuộc làm ăn này, thấy thế nào đều là ổn thỏa lợi nhuận không bồi thường.

- Nếu như tài chính của cháu không đủ, bác có thể nể tình cho cháu vay hai trăm triệu đô la, đến lúc đó cháu chỉ cần đưa bác một tỷ đô la là được rồi!

Sở Vân Tùng lại nói thêm một câu.

Diệp Khai đang uống trà suy nghĩ, vừa nghe được lời nói của hắn lập tức sặc một cái, trong lòng tự nhủ vị cha vợ này đúng thật mới là người hung ác, đối với con rể tương lai của mình thậm chí còn có thể cho vay nặng lãi đến như vậy! 

Bình Luận (0)
Comment