Quan Môn

Chương 669


Diệp Khai mỉm cười nói, sau đó lại dặn Mộc Uyển Dung:
- Em yên tâm đi, người Nhật Bản không dám đi đâu, chỉ là giả vờ giả vịt mà thôi. Trước kia đám người Tả Thế Xương bán đứng lợi ích của nhà máy, Ban kỷ luật thanh tra đã điều tra vô cùng rõ ràng, bằng chứng liên quan đã nắm bắt được tới tay rồi, thậm chí ngay cả tài liệu bằng chứng về việc bọn hắn nhận hối lộ của người Nhật cũng đã nắm giữ xong, hiện tại anh đã hoàn toàn đủ bằng chứng tố cáo Tiểu Dã Tuấn Nam dùng danh nghĩa đầu tư lừa gạt cùng dùng thủ đoạn bất chính trong kinh doanh, chỉ tội này thôi cũng đủ làm cho hắn không chịu nổi!
- Thế nhưng mà trong tỉnh yêu cầu chính là thúc đẩy hạng mục hợp tác.
Mộc Uyển Dung không thể không nhắc nhở hắn:
- Anh làm như vậy chẳng khác gì hủy đi hạng mục hợp tác lần này, nhất định sẽ có rất nhiều người phản đối, đến lúc đó cuộc sống của em không xong, mà bản thân anh sẽ bị bọn hắn trả thù, trong mắt bọn hắn chỉ có tiền, chỉ có con số chiến tích, mặc kệ nhà máy thép phải chăng bị đám sâu mọt kia cướp đoạt hết hay không đâu!
Sầu lo của Mộc Uyển Dung tự nhiên không phải là vô cớ, trên thực tế hiện tại thật nhiều cán bộ tỉnh Hà Đông đang đợi xem náo nhiệt của Long Thành, hơn nữa áp lực mà Mộc Uyển Dung phải chịu đựng cũng rất lớn.
Bởi vì bí thư thành ủy Kim Trạch Khải hiện tại đã là ủy viên tỉnh ủy, cho nên người khác không khả năng đi chỉ trích hắn chuyện gì, vì vậy hiện tại hạng mục đầu tư nhà máy thép bị cản trở, những người bị tổn hại lợi ích đều đem mũi nhọn nhắm vào Mộc Uyển Dung, chỉ trích nàng làm việc bất lực, làm tình huống của nhà máy thép không thể khống chế.
Nhưng những người này không dám đi tìm Diệp Khai gây phiền toái, có trời mới biết vị bí thư trẻ tuổi kia có chịu mua trướng của bọn hắn hay không, bởi vì người có tin tức linh thông đều biết thật rõ ràng, hiện tại Diệp Khai đã tăng thêm một chức vụ phó tổ trưởng tổ hạng mục xây dựng đường cao tốc tỉnh Hà Đông.
Với tư cách là chức vụ mà chỉ có cán bộ phó tỉnh cấp mới đủ tư cách đảm nhận, hơn nữa còn là nghiệp vụ đầu tư bỏ vốn vô cùng trọng yếu, gánh nặng như vậy bỗng nhiên nhét lên người một cán bộ cấp chính sảnh, điều này nói rõ vấn đề gì?
Ở trong tỉnh Diệp Khai được ủng hộ không phải bình thường!
- Hiện tại còn kém chỉ thị trực tiếp cho thành phố là bắt tiểu tổ đàm phán làm ra nhượng bộ rồi, thế nhưng anh có biết lúc trước đám người Tả Thế Xương đưa ra dự thảo hợp tác căn bản chính là trắng trợn bán đứng lợi ích quốc gia, phải xóa bỏ thì cũng thôi đi, hiện tại rõ ràng còn có người muốn cấu kết đám người đầu tư kia, dựa theo cơ sở của bản dự thảo bị hủy bỏ càng hạ thấp thêm điều kiện, em thật sự không biết bọn hắn đang suy nghĩ thế nào kia chứ?
Nhắc tới chuyện này, Mộc Uyển Dung cảm thấy phi thường tức giận.
Có ít người trong đầu chỉ biết đấu tranh chính trị, đối với lợi ích của quốc gia căn bản là không chịu đi cân nhắc.
Hai người còn đang trò chuyện, Mộc Uyển Dung bỗng nhiên dừng lại, sau đó nàng phi thường sốt ruột nói với Diệp Khai:
- Diệp Khai, không tốt rồi! Bên nhà máy thép xảy ra chuyện rồi!
- Đừng hoảng hốt, chúng ta cùng nhau qua xem đi!
Diệp Khai trấn định hồi đáp.
Đám người Hồ Văn Tuyển ở trong nhà máy thép châm ngòi thổi gió hiệu quả vẫn phi thường rõ ràng.
Bởi vì nhóm quản lý cao tầng trên cơ bản đều đã bị bắt giữ, Thạch Khang mới đảm nhiệm chức vị uy vọng còn chưa đủ chấn nhiếp bọn đạo chích, lực ảnh hưởng đối với công nhân viên còn chưa đủ lớn, cho nên hiện tại tư tưởng của công nhân trong nhà máy còn chưa được nhanh chóng thống nhất.
Nhất là trong mấy ngày gần đây, Thạch Khang một mực mang theo người của nhà máy lo lắng công việc đàm phán với Tiểu Dã Tuấn Nam, việc quản lý bên trong nhà máy đã có chút buông lỏng.
Dưới tình huống như vậy, tư tưởng của các công nhân viên đã biến thành phức tạp, nhất là dưới sự xúi giục chế tạo mâu thuẫn của nhóm người Hồ Văn Tuyển, rất nhiều người đã bắt đầu xuất hiện cảm xúc nôn nóng.
Những người này bắt đầu lo lắng cho hiện trạng của nhà máy thép, trong lòng tràn đầy nghi kỵ với tương lai của nhà máy, hơn nữa còn đối với lãnh đạo hiện tại của nhà máy tỏ vẻ không chút tín nhiệm tới mức độ nghiêm trọng.
Hơn nữa vào lúc này còn bị người thả ra tin tức người Nhật Bản không muốn tiếp tục đàm phán cùng nhà máy trong hạng mục đầu tư phát triển, dưới sự kích thích kia loại cảm xúc mặt trái rốt cục đã hoàn toàn bộc phát.
Vào buổi sáng, sau khi nhóm người của Thạch Khang cùng nhóm người Tiểu Dã Tuấn Nam tan rã đàm phán, ra về chẳng vui.
Giữa trưa sau khi ăn cơm xong, nhóm người Tiểu Dã Tuấn Nam liền quyết định thu thập hành lý rời khỏi nhà khách của nhà máy thép, nhưng cũng không quyết định lập tức rời khỏi Long Thành mà là tạm thời đến ở trong khách sạn Long Thành, cho nhân viên công tác nghỉ ngơi thêm hai ngày để họ đi du lịch mấy cảnh điểm buông lỏng thư giãn.
Thế nhưng đại bộ phận người trong nhà máy lại không hiểu rõ nội tình bên trong, chỉ đơn thuần cho rằng đàm phán đã vỡ tan, người Nhật đã bỏ đi, hạng mục mới không còn, nhà máy đã tan biến hi vọng.
- Trách nhiệm này phải do Thạch Khang đến phụ trách!
Hồ Văn Tuyển không ngừng xúi giục các công nhân, tận lực vạch rõ điểm này:
- Vì sao lúc Tả tổng còn ở đây thì mọi việc đàm phán đều thuận thuận lợi lợi, nhưng khi Thạch Khang ra mặt thì lại đàm phán không xong? Tôi nghe nói khẩu vị của Thạch Khang quá lớn, người Nhật vốn rất có thành ý với hạng mục mới, nhưng lại bị hắn đưa ra điều kiện như sư tử ngoạm mà họ đã bị dọa chạy!
- Thật sự có chuyện như vậy?
- Hồ Văn Tuyển, anh không phải khoa trương đi?
Cũng có người biểu thị vẻ hoài nghi:
- Chuyện đàm phán luôn được giữ bí mật như vậy, anh làm sao biết rõ nội tình?
- Chú họ của tôi không phải cũng có mặt trong tổ đàm phán sao.
Hồ Văn Tuyển nói ra:
- Mọi người đã sớm không quen nhìn Thạch Khang một tay che trời rồi, loại chuyện này có gì là kỳ quái?
Chú họ của Hồ Văn Tuyển là một phó tổng công trình sư của nhà máy, đã hơn năm mươi tuổi, từ công nhân mà thăng chức dần lên cao, bình thường rất ít ra mặt, nhưng lại rất có uy tín trong công nhân viên, được gọi là lão Cương Tra, có vài vị lãnh đạo nhà máy xuất thân là đồ đệ của hắn, chú của hắn cũng không bị liên lụy trong vụ án tham ô hối lộ của nhóm người Tả Thế Xương lần này, vẫn đang đảm nhiệm chức vụ trọng yếu bên trong tổ đàm phán, mọi người nghe hắn nói tin tức này là do trong miệng chú họ của Hồ Văn Tuyển truyền ra, ngược lại cảm thấy tin tưởng một ít.
- Nghe nói hạng mục mới không làm thành thì tiền thưởng cuối năm nay của chúng ta đều đã không có hi vọng!
- Lợi nhuận của nhà máy không phải đều rất tốt sao?
- Anh nói chuyện đó đều là chuyện xưa rồi, hiện tại nhà máy chỉ là gượng chống mà thôi. Tả tổng bọn họ vừa bị mang đi, rất nhiều con đường nhân mạch bên ngoài đều đã đứt đoạn, nguồn tiêu thụ sản phẩm đã trở thành vấn đề. Hàng ế ẩm nghiêm trọng, sắp sửa không chịu được nữa rồi!
- Lại có chuyện như vậy?
- Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?
- Đi tới Ủy ban thành phố! Yêu cầu thay người! Chúng ta cần cơm ăn!
Cảm xúc của công nhân giống như thùng xăng, chỉ cần bỏ đốm lửa là lập tức dẫn nổ!
Khi Mộc Uyển Dung nhận được điện thoại, đã có hơn hai trăm công nhân viên chức tạo thành đội ngũ tụ tập chỗ cổng lớn của nhà máy thép thành phố, hơn nữa nhân số còn đang tiếp tục gia tăng, bọn họ tùy thời đều sẽ phá cổng lớn mà xông tới Ủy ban thành phố.
Người phụ trách tạm thời của nhà máy là Thạch Khang nghe tin tức lập tức cùng tổ đàm phán liên hệ cùng người phụ trách của Ban kỷ luật thanh tra thành phố trú đóng trong nhà máy, khẩn cấp chạy tới chỗ cổng lớn ngăn cản những công nhân muốn nháo sự.
Đồng thời bọn họ hướng bên Ủy ban thành phố gọi điện khẩn cấp xin giúp đỡ, thông báo tình huống mới phát sinh bên này.
- Thạch tổng ông tránh ra, để cho chúng tôi đi ra ngoài!
- Chúng tôi muốn đi Ủy ban thành phố đòi công đạo!
- Các anh em, tiến lên!
Cảm xúc của công nhân khá phức tạp, kêu gào náo loạn thành một đoàn.
Thạch Khang trong thời điểm này lập tức lộ ra thủ đoạn cứng rắn, đem cảnh lực hai đồn cảnh sát ở gần bên kết hợp cùng nhân viên bảo vệ nhà máy đều điều động tới, toàn bộ khoảng trên dưới trăm người, ngăn trở ngay chỗ cổng lớn, đồng thời dùng hơn mười chiếc xe cảnh sát ngăn chặn cổng nhà máy.
Bất quá đúng lúc này số lượng công nhân vọt tới chỗ cổng lớn lại tăng thêm không ít, đã lên tới năm sáu trăm người, so sánh với ban nãy không đầy hai mươi phút đã tăng lên hơn gấp đôi!
Đối mặt tình huống như vậy, trong lòng Thạch Khang đã có một ít khẩn trương, nhà máy thép thành phố những thứ khác thì không nói gì, nhưng số lượng công nhân viên chức thì quá nhiều! Mấy chục ngàn công nhân viên chức, tùy tiện tính số lẻ cũng đã có hơn ngàn người, nếu thật sự để cho bọn họ rời khỏi cổng nhà máy thì sự tình sẽ cực kỳ phiền toái!
Từ sau khi sự kiện xảy ra mấy năm về trước, trong nước đối với loại chuyện tụ tập quần chúng đông đúc thế này phi thường kiêng kỵ, mặc kệ ngươi tụ hội là do nguyên nhân gì, chỉ cần ra đường là sẽ có thật nhiều người đi theo không may.
- Các đồng chí không nên vọng động!
Thạch Khang nhảy lên nóc một xe cảnh sát, dùng loa phóng thanh hướng các công nhân khuyên giải:
- Sự tình của nhà máy phải xử lý trong nhà máy, không được gây nhiễu loạn! Có đi qua bên Ủy ban chính phủ cũng không có tác dụng gì, chúng ta phải ngồi xuống từ từ nói chuyện, giải quyết mâu thuẫn, không thể để cho số ít kẻ có dụng tâm hiểm ác che mắt mọi người!
- Chúng tôi không tin ông!
- Chúng tôi muốn đi tới Ủy ban thành phố!
Có người trong đội ngũ lại tiếp tục xúi giục, cố ý gây ra hỗn loạn, mấy trăm người chen chúc về phía cổng, khiến cổng lớn có chút biến hình, nếu như không phải còn mười chiếc xe cảnh sát ngăn chặn bên ngoài thì chỉ sợ đã bị làm đổ sụp.
Tuy trước kia Thạch Khang là phó tổng giám đốc nhà máy, nhưng lực chấn nhiếp xác thực không đủ, hơn nữa các công nhân đã nghe thật nhiều lời xúi giục nói xấu vô cùng bất lợi đối với hắn, nhận định hắn là nguyên nhân chủ yếu gây ra đàm phán vỡ tan, bởi vậy vô luận hắn nói gì các công nhân cũng không tin, nhao nhao gào thét đòi đi ra ngoài!
- Tên ranh con Hồ Văn Tuyển, mày bật nhảy cái gì?
Đúng lúc này, bên trong loa phóng thanh truyền ra thanh âm giận dữ, nghe thanh âm kia làm đám người đang hỗn loạn bỗng nhiên yên tĩnh lại, mọi người đều ngóng cổ nhìn xem rốt cục là ai vừa nói chuyện.
Lúc này mọi người nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một lão đồng chí râu tóc hoa râm đang đứng trên mui xe, cầm qua loa phóng thanh trong tay Thạch Khang, đang tràn ngập lửa giận trợn trừng đôi mắt chẳng khác gì một đầu sư tử đang giận dữ.
Người vừa xuất hiện không phải ai khác mà chính là chú họ của Hồ Văn Tuyển, phó tổng công trình sư Hồ Đại Hải của nhà máy thép thành phố.
Hồ Đại Hải vừa quát lớn trong loa phóng thanh, đám người lập tức an tĩnh rất nhiều, mọi người nhìn vào lão đầu nhi, không hiểu vì sao hắn lại đứng bên chỗ Thạch Khang mà giáo huấn cháu họ của hắn?
Là lão công nhân đại biểu cho người có tư lịch sâu nhất trong nhà máy, Hồ Đại Hải phải đứng bên phía các công nhân mới đúng đi?
Hồ Văn Tuyển bị chú họ của hắn rống lớn ngay lập tức cũng thấy kinh hãi.
Trong mấy ngày nay, hắn xâu chuỗi khắp bốn phía, không ít người tin là thật, trong đó có một nguyên nhân chủ yếu là hắn đập cờ hiệu của chú họ hắn đi lừa dối các công nhân khác, hôm nay Hồ Đại Hải đột nhiên xuất hiện, ngay trước mặt mọi người công khai mắng hắn bật nhảy xúi giục, quả thật làm cho hắn có cảm giác hoàn toàn không kịp chuẩn bị.
Lúc này Hồ Đại Hải nhìn Hồ Văn Tuyển đang ẩn núp trong đám người, có chút phẫn nộ chỉ vào hắn mắng to:
- Tên ranh con kia, những lão gia hỏa như chúng ta còn chưa có chết, lúc nào tới phiên mày đi ra khoa tay múa chân rồi hả? Mấy ngày nay mày đã làm những trò gì, đừng tưởng rằng tao không biết! Mày tản ra những lời đồn kia, rốt cục lại có âm mưu gì? Đến tột cùng là ai sai sử mày đi châm ngòi thổi gió, đồn đãi nhà máy chúng ta sắp phá sản?
- Hoa…
- Tại sao lại như vậy?
Hắn vừa nói như vậy, trong đám người lập tức phân hóa, có rất nhiều người nhớ lại Hồ Văn Tuyển vô cùng tích cực xúi giục họ, lúc này nghe Hồ Đại Hải vừa nói như vậy, liền nổi lên lòng nghi ngờ.
Nói tới mới nhớ rõ lại, mấy ngày nay ở bên trong nhà máy chạy tới chạy lui, châm ngòi thổi gió xác thực là tên Hồ Văn Tuyển này.
- Lão Cương Tra, rốt cục là chuyện gì xảy ra vậy? Anh nói cho rõ ràng đi!
Bên dưới cũng có đồng chí tuổi khá lớn liền hướng Hồ Đại Hải hô to.
Uy tín của Hồ Đại Hải xác thực là rất cao, thoáng chốc đã đem hiện trường trấn trụ.
- Hữu Đức, Tam Pháo, trước tiên xách tên ranh con kia ra cho tôi!
Hồ Đại Hải dùng ngón tay chỉ vào Hồ Văn Tuyển, hướng mấy chàng trai trong đám người quát.
Người chung quanh Hồ Văn Tuyển lập tức xô đẩy hắn ra phía trước.
- Các người đẩy tôi làm gì?
Hồ Văn Tuyển muốn phản kháng, bất quá mấy chàng trai chung quanh hắn đều là đồ tôn đồ tử của Hồ Đại Hải, căn bản không cho hắn phản kháng.
- Ranh con, tao hỏi mày, mấy ngày nay mày đã gặp những người nào, tại sao lại đi châm ngòi thổi gió trong xưởng, e sợ cho thiên hạ bất loạn?
Hồ Đại Hải chỉ thẳng vào mặt Hồ Văn Tuyển, lớn tiếng chất vấn.
- Không có liên quan gì tới tôi, không có vấn đề gì liên quan tới tôi cả…
Hồ Văn Tuyển có chút chột dạ.
Mấy ngày gần đây biểu hiện của hắn xác thực có chút quá sinh động, người có ý chí chỉ cần chú ý một chút thì có thể phát hiện hắn đã làm những gì, huống chi vạch ra điểm này không phải ai khác mà chính là chú họ của hắn Hồ Đại Hải, là lão Cương Tra có ảnh hưởng thật lớn trong nhà máy thép thành phố!
- Đám người Tả Thế Xương rốt cục có phải là phần tử hủ bại hay không, tôi so với các người rõ ràng hơn nhiều!
Bình Luận (0)
Comment