Quan Môn

Chương 670


Hồ Đại Hải không thèm nhìn đứa cháu họ, mà lớn tiếng nói với mọi người:
- Mấy năm nay nhà máy bị bọn hắn giày vò chỉ còn lại cái vỏ bọc, các người còn dám nói hắn tốt? Bị người bán đi còn giúp người đếm tiền, thế nào, ngóng trông bọn hắn có thể trở về, đem nhà máy giày vò thêm cho suy sụp à? Nói thật với mọi người, mấy năm nay thư tố cáo của tôi gởi tới Ban kỷ luật thanh tra không có một trăm phong cũng là tám mươi phong!
Thanh âm vang vang hữu lực của lão đầu nhi vang vọng khắp nơi, ngay lập tức liền đem toàn bộ mọi người có mặt đều trấn trụ.
- Ban kỷ luật thanh tra thành phố thật vất vả mới đem đám sâu mọt kia bắt giữ, các người ngược lại thật giỏi, nghe xong lời bậy bạ của đám tiểu quỷ tử, lại đi làm ra chuyện ngu xuẩn khiến cho người nhà đau buồn mà bọn người mang âm mưu xấu xa cười thống khoái!
Hồ Đại Hải hô to:
- Mày nói một chút, rốt cục là ai đáp ứng cho mày chỗ tốt, để cho mày chạy khắp nhà máy thêu dệt nói xấu người đây?
- Hồ Văn Tuyển, rốt cục là chuyện gì xảy ra vậy?
Có người hỏi.
Mồ hôi lạnh lập tức tuôn đầy trên lưng Hồ Văn Tuyển.
Tuy hiện tại thời tiết còn rất lạnh, mặc dù hôm nay đã sang tháng hai.
Nhưng Hồ Văn Tuyển dù đang đứng dưới ánh mặt trời, nhưng đối mặt với câu chất vấn của chú họ Hồ Đại Hải, hắn vẫn cảm thấy nội tâm phát run, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Hồ Đại Hải không phải người bình thường, mặc dù chỉ là một phó tổng công trình sư, thậm chí bằng cấp chỉ tới trung chuyên, nói chuyện như nã pháo, thế nhưng không người nào dám xem thường hắn, không phải chỉ vì hắn từ dưới công nhân thấp nhất làm lên tới vị trí hiện tại, cũng không chỉ vì thật nhiều đồ đệ của hắn đã có thành tựu, thậm chí ngay cả Tả Thế Xương còn xem như đồ tôn đồ tử của hắn, không dám có chút khinh mạn đối với hắn.
Trọng yếu nhất chính là Hồ Đại Hải luôn một thân chính khí, làm cho người bội phục.
Cho nên các công nhân nhà máy nếu như có thật tình bội phục ai, vậy thì Hồ Đại Hải chính là nhân tuyển đầu tiên.
Bởi vậy khi Hồ Đại Hải đứng bên người Thạch Khang dùng lời lẽ nghiêm khắc vạch trần âm mưu nham hiểm của Hồ Văn Tuyển, hắn suýt chút muốn tè ra quần.
Trong lòng của hắn có quỷ, tự nhiên trăm ngàn chỗ hở, nhất là sau khi bị chú họ đâm phá đã cảm thấy bản thân mình mấy ngày qua thực sự nhảy nhót có chút quá hăng hái, xác thực lưu lại cho người ta rất nhiều điểm yếu.
Nếu chuyện này dựa theo dự tính ban đầu phát triển thì cũng thôi, sau này cũng sẽ không quá khả năng nhớ ra rốt cục là ai đạo diễn chuyện xúi giục nhiễu loạn này, mà lúc đó có lẽ hắn đã chuyển qua làm việc bên trong tỉnh, đi tới một bộ môn nào đó đảm nhiệm chức phó trưởng phòng rồi.
Thế nhưng hiện tại lại xảy ra sơ suất, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Hồ Văn Tuyển, đối với hắn nổi lên lòng hoài nghi.
- Hèn chi tôi luôn cảm thấy tên tiểu tử này vì sao lại tích cực như vậy, nguyên lai là nhận chỗ tốt của người khác, muốn gây sự bên trong nhà máy ah!
Lúc này có người nhảy ra ngoài lòng đầy căm phẫn chỉ trích Hồ Văn Tuyển.
- Tiểu tử này thật là hỗn đản, vì một chút lợi nhỏ lại đem các huynh đệ bán đi, mày có còn là người hay không?
- Hồ Văn Tuyển, ngay cả chú họ của anh cũng mắng anh không thành tài, anh quả nhiên không phải là thứ gì tốt!
- Đi giúp đỡ người ngoài đến hủy nhà máy của mình, anh không cảm thấy xấu hổ vì đã cầm tiền lương bao nhiêu năm qua sao?
Phát hiện được tình huống của Hồ Văn Tuyển, dư luận lập tức liền thay đổi, ngay cả nhóm người cùng phe phái với hắn đang mai phục trong các công nhân lúc này cũng không dám lên tiếng.
Trong khoảnh khắc Hồ Văn Tuyển đứng cứng ngắc tại đó không biết nên nói gì cho phải.
Mặc cho miệng lưỡi của hắn có lợi hại thế nào, có thể đem chết nói thành sống, thế nhưng đã bị chú họ Hồ Đại Hải ra trấn áp, hắn còn trò bịp bợm gì có thể làm được ra?
- Nhị cẩu tử, mày nói, rốt cục là ai bảo mày làm như vậy đây?
Hồ Đại Hải chứng kiến Hồ Văn Tuyển đang đứng ngây ra như phỗng, trong nội tâm càng thêm tức giận, không nghĩ tới Hồ gia lại xuất hiện con cháu bất hiếu như vậy.
Lúc trước khi Hồ Văn Tuyển vào làm việc trong nhà máy thép, là do cha hắn bắt chặt Hồ Đại Hải nhờ chạy quan hệ, không nghĩ tới lại mang vào trong nhà máy một tên chân ngoài dài hơn chân trong, thật sự khiến hắn vô cùng đau lòng, cảm thấy thật có lỗi với mọi người trong nhà xưởng, Hồ Đại Hải chất vấn Hồ Văn Tuyển muốn hắn đem người sai sử khai ra.
Hồ Văn Tuyển làm sao có thể đem người kia khai ra, chỉ nhắc tới thân phận của đối phương đã đủ làm cho hắn rung động rồi, nếu thật sự ăn nói lung tung làm âm mưu của đối phương bị bại lộ trước mặt mọi người, như vậy đến lúc đó ai bị chết sớm hơn thì cũng không cần nói.
Nhưng hắn không có lá gan lớn như vậy, đột nhiên hắn chợt hiểu được tuy Hồ Đại Hải nhìn ra vấn đề, nhưng đa số chỉ là suy đoán, không cầm ra được chứng cớ, thay vì bị người chỉ chỉ mắng mắng, còn không bằng quay giáo một kích.
- Âm mưu gì chứ? Cái gì mà bán đứng nhà máy? Các người ngoại trừ biết chụp mũ người khác còn có thể làm cái gì?
Hồ Văn Tuyển bỗng nhiên vỗ vào ngực một cái, nhìn lên Hồ Đại Hải lớn tiếng cãi lại:
- Chẳng lẽ chuyện hạng mục đàm phán thất bại không phải là sự thật sao? Người Nhật Bản đều đã rút lui rồi không phải là sự thật sao? Các người ai có thể nói cho tôi biết, nhà máy thép kinh doanh ngày càng sa sút, nguồn tiêu thụ sản phẩm một mực suy giảm, những điều này có chỗ nào mà không đúng sự thật?
Hắn rống to một phen ngược lại liền đem mọi người đang xúc động kích thích bị trấn trụ.
- Phải cái đầu mày!
Hồ Đại Hải không chút khách khí mắng trở về.
Chống lại tên ranh con Hồ Văn Tuyển này hắn cũng không hề có chút kiêng kỵ, nếu như là lời của người khác hắn thật sự bất tiện mắng tới mắng lui, nhưng người này là cháu họ của hắn, chỉ có Hồ Văn Tuyển thiếu hắn, không có chuyện hắn thiếu nợ Hồ Văn Tuyển, đương nhiên Hồ Đại Hải có thể mắng cho hắn tối tăm mặt mày.
- Hạng mục mới có tổ hạng mục quan tâm, việc kinh doanh có tổ tiêu thụ quan tâm, đàm phán với người Nhật Bản có tổ đàm phán đi quan tâm, mắc mớ gì tới mày? Nếu như không phải trong lòng mày có quỷ, ở ngay thời điểm mấu chốt lại xúi giục châm ngòi, lại xảy ra chuyện gì vậy? Mày làm vậy không phải vì e sợ thiên hạ không loạn chứ làm gì?
Vài chục năm nhân sinh của Hồ Đại Hải cũng không phải dùng bài trí, ngay lập tức liền vạch ra vấn đề.
Đúng vậy, trong nhà máy xem trọng nhất là kỷ luật, không có kỷ luật thì toàn bộ nhà máy đều xảy ra vấn đề, nếu không thể tạo lập trật tự thì trình tự làm việc sẽ bị phá hỏng.
Đây cũng là vì sao có câu nói giai cấp công nhân luôn có lực chiến đấu nhất, chính là từ nơi này mà đến.
Hồ Đại Hải mở miệng đã hỏi điểm mấu chốt, chuyện này không phải là chuyện mà Hồ Văn Tuyển quan tâm tới, chuyện thành hay bại đều có người quản lý, hôm nay còn chưa giải quyết đã có người không chờ đợi được nhảy ra ngoài, muốn đem nước quấy đục, từ bên trong chế tạo mâu thuẫn, xúi giục cấp lãnh đạo xung đột cùng công nhân, điều này còn nói không có âm mưu sao?
- Lời không thể chỉ nói như vậy, nhà máy đều là của mọi người, các người hành hạ như thế sớm muộn cũng làm nhà máy tan vỡ rồi, đến lúc đó chúng tôi ăn gì uống gì đây?
Hồ Văn Tuyển hùng hồn cãi:
- Đến lúc đó những kẻ làm quan như các ngươi không có gì sợ hãi, đổi lại địa phương khác cũng sẽ tiếp tục làm quan thôi, những người như chúng tôi thì làm sao bây giờ?
Hắn vừa nói như vậy liền có người có chút hồ đồ.
Đúng vậy, bất kể là lúc nào, người làm lãnh đạo vẫn luôn sẽ có đường ra, đều có biện pháp, nhưng những dân chúng như họ thì làm sao bây giờ? Giống như những xí nghiệp bị phá sản, những lãnh đạo vẫn có ăn có uống, có địa phương khác đi làm quan, thế nhưng những công nhân lại rơi xuống hoàn cảnh nào đây?
Lại có người tưởng tượng, không phải là gặp kết quả vợ con chia lìa cửa nát nhà tan sao?
Có những vết xe đổ kia, làm sao lại làm cho các công nhân có lòng tin đối với những người lãnh đạo?
Nếu như tình huống nhà máy kinh doanh tốt đẹp thì cũng thôi đi, thế nhưng theo tình huống hiện tại, tương lai của nhà máy thép thật khiến người lo lắng, trước mắt tuy còn chịu đựng được, nhưng chỉ cần có sóng gió tiến đến sẽ triệt để tan vỡ.
- Hai chú cháu các người nói tới nói lui, rốt cục là ai nói thật đây chứ?
Bên dưới lập tức có người không còn lòng kiên nhẫn.
Thay vì có thời gian ở đây nghe Hồ Văn Tuyển cùng Hồ Đại Hải gây cãi, còn không bằng trực tiếp đi tới Ủy ban thành phố để lãnh đạo ra mặt giải quyết vấn đề thì tốt hơn, ít nhất cho dù bọn hắn muốn lừa dối công nhân cũng không phải chuyện đơn giản, làm quan bình thường không thể nói loạn, nói ra thì phải giữ lời, đây là ý nghĩ của đại đa số người.
- Đi Ủy ban thành phố! Đi Ủy ban thành phố!
Ngay lập tức lại có người mất bình tĩnh, vốn đám công nhân đã an tĩnh trở lại nhưng hiện tại bắt đầu hướng cổng sắt chen chúc tới.
- Nghe tôi nói! Hãy nghe tôi nói!
Đúng lúc này Thạch Khang la lớn:
- Vừa mới nhận được điện thoại, chủ tịch thành phố Mộc Uyển Dung còn có bí thư Ban kỷ luật thanh tra Diệp Khai Diệp bí thư đang trên đường tới đây, ngay lập tức sẽ tới, họ muốn cùng nói chuyện với mọi người! Đến lúc đó mọi người có ý kiến gì thì cũng có thể nói ra!
- Thật vậy chăng, chủ tịch thành phố có thể tới sao?
- Không phải là lừa dối chúng ta đi?
- Nếu chủ tịch thành phố đã đến cũng tốt, nếu không chúng ta từ nơi này đi qua phải xa hơn mười cây số đâu.
Người bên dưới nghe xong lập tức liền có chút yên tĩnh.
Dù sao nếu như chủ tịch thành phố chịu đích thân tới nơi này thì có thể chứng minh được thành ý, cho nên mọi người cũng không muốn tiếp tục chạy thêm mười cây số oan uổng làm gì.
Đợi thêm chốc lát cũng không phải là việc gì lớn lao.
Nhưng hắn vừa nói như vậy thì Hồ Văn Tuyển đã có chút sốt ruột, trước đó người kia đã nói với hắn, nhất định phải đem sự tình làm lớn chuyện, đem công nhân mang ra ngoài nhà máy, vì chỉ khi nào công nhân ra đường phố mới có thể tạo thành ảnh hưởng xã hội khá lớn, làm cho thật nhiều người chú ý tới vấn đề của nhà máy thép.
Dùng lời nói của đối phương, chính là không sợ sự tình bị làm lớn, chỉ có đem sự tình làm lớn thì người kia mới tiện ra tay, bằng không mà nói các ngươi đóng cửa lại đấu tranh nội bộ cũng đấu không ra được kết quả gì.
Nhà máy sẽ có kết quả gì, các công nhân sẽ có kết quả gì thì Hồ Văn Tuyển cũng chẳng thèm lo tới, hắn chỉ lo lắng mình không hoàn thành được nhiệm vụ, đến lúc đó làm vị kia mất hứng, một tiểu phó phòng như hắn chỉ có thể tiếp tục rúc trong nhà xưởng này mà thôi.
Huống hồ hiện tại hắn đã trở mặt với chú họ Hồ Đại Hải, đoán chừng sẽ không có quản lý nào của nhà máy ưa thích phần tử luôn gây nhiễu châm ngòi thổi gió như hắn, nếu hắn còn lưu lại trong nhà xưởng thì cũng chỉ có con đường chết.
Suy đi nghĩ lại, Hồ Văn Tuyển cảm thấy mình chỉ còn một con đường có thể đi, đó chính là phải phá tan cánh cổng sắt kia, đem các công nhân lừa dối ra ngoài, chỉ cần phá tan được trở ngại kia thì tiền đồ của hắn liền bừng sáng!
- Các huynh đệ, không cần nghe bọn hắn lừa dối!
Hồ Văn Tuyển lập tức hô lớn:
- Bọn hắn chỉ mê hoặc chúng ta, chủ tịch thành phố làm sao có thể tới nơi này? Hiện tại còn không xông đi ra, đến trưa chúng ta còn nhiệt tình đi Ủy ban thành phố sao? Bọn hắn chính là có tính toán như vậy!
Mấy đồng lõa của Hồ Văn Tuyển nghe xong lập tức nhao nhao rống lên:
- Lao ra, lao ra!
Ngay lập tức tình huống bắt đầu hỗn loạn lên, các công nhân chen chúc đi về phía trước, đem cổng sắt đẩy mạnh, thậm chí chút ít xe cảnh sát cũng bị đẩy ngược ra sau.
- Ngăn lại đi, tuyệt đối không cho phép bọn hắn ra đường phố!
Hồ Đại Hải thấy thế lập tức nóng nảy, hắn vung tay lên, đằng sau đã có nhân viên bảo vệ cùng cảnh sát đã sẵn sàng chuẩn bị ngăn cản đều kiên trì lao tới cản lại, cách cánh cửa sắt gắt gao giữ chặt.
- Giội xăng lên đốt!
Hồ Văn Tuyển đã đỏ mắt, la lớn:
- Tao xem còn ai dám ngăn đón?
Tình hình đã bắt đầu không thể kiểm soát!
- Người nọ tên gọi là gì, vì sao người khác đều gọi hắn là lão Cương Tra?
Ngay khi Hồ Đại Hải cùng đám người Hồ Văn Tuyển còn đang giằng co, Diệp Khai cùng Mộc Uyển Dung đã ngồi xe đi tới bên ngoài nhà máy thép, đang cùng một bộ phận cảnh vệ đồng hành lặng lẽ chạy tới.
Bởi vậy bên kia hỗn loạn gay gắt, cho nên tất cả mọi người không nhìn thấy bọn họ đã đến, dù sao đối với tràng diện gần ngàn người tụ tập, nhóm người của Diệp Khai chỉ hơn mười người liền cảm thấy thật ít ỏi.
Hơn nữa nếu như không dán lên nhãn hiệu thì cũng không ai biết chủ tịch thành phố hay là bí thư gì đấy, vì họ cũng không nhiều hơn người khác một con mắt hay cái mũi, dựa vào cái gì là hạc giữa bầy gà thì được mọi người nhận ra ngay đây?
- Hắn gọi là Hồ Đại Hải, là phó tổng công trình sư nhà máy.
Bên cạnh có một cán bộ nhà máy thép cùng đi chung lên tiếng nói:
- Hồ phó tổng năm đó từ dưới cơ sở công nhân làm lên, là chiến sĩ thi đua nhiều năm trong cả nước, lực ảnh hưởng lớn, hiện tại bên trong nhà máy có thật nhiều cấp lãnh đạo đều là học trò mà năm xưa ông ấy dạy ra.
- Hồ phó tổng làm người ngay thẳng, có được uy tín cực cao bên trong nhà máy.
Tuy Mộc Uyển Dung là chủ tịch thành phố, nhưng cũng hiểu rõ tình huống bên trong nhà máy thép, dù sao đây là nơi phát ra tài chính lớn của thành phố, nàng không khả năng không quan tâm.
- Ah, người này không tệ, khó được!
Diệp Khai gật nhẹ đầu.
Bình Luận (0)
Comment