Quan Quan Tương Hộ

Chương 12

Mười hai

Cuối cùng tiếng hừ lạnh đầy dỗi hờn kia không có cách nào được tung ra... vì Đường Cần Thư bận đến mức đến nấu cơm cho bản thân mình còn chả có lúc nào làm.

Phía trên ném xuống một đạo luật lệ mới nhẹ như bỗng, toàn bộ ở dưới lập tức cuống quít như kiến bò chảo nóng. Vốn là các loại sổ sách thuế má của huyện Đào Nguyên chỉ cần đưa lên phủ thành trước ngày phong bút nghỉ Tết cuối tháng chạp là được. Ai dè Hoàng thượng lão nhân gia yêu cầu chuyện năm nào làm xong trong năm đó, thời gian đổ ngược lại, nghĩa là toàn bộ sổ sách phải mang đến phủ thành trước tháng chạp. Thế là cả nha môn huyện thành loạn như cào cào.

(Ngày phong bút nghỉ Tết: thường là ngay trước hăm ba tháng Chạp cúng ông Táo về trời)

Làm cánh tay phải đắc lực nhất của Huyện lệnh đại nhân, dĩ nhiên Đường Cần Thư không thể không bị nhét vào hộ tào (bộ phận xử lý hộ khẩu) để hỗ trợ... Thật ra cũng không phải là vì bắt nạt người mới đến gì cả, mà là huyện Đào Nguyên vẫn chưa bao giờ đủ số nhân viên cần thiết, nên nhân tài có thể xử lý gọn ghẽ được công việc cả sáu tào như cô vô cùng hiếm hoi.

Hộ tào quản lý nhân khẩu bao nhiêu lương thực ra sao thuế má thế nào, vốn là một đơn vị có thể "du di ăn mảnh" được. Nhưng mà hộ tào cũng là đơn vị có khối lượng công việc mệt như chóa... Sổ sách lương thực của cả một huyện không hề dễ dàng, hơn nữa càng dễ bị bắt lấy khuyết điểm mà kiện ngược lại. Mọi người đều cực khổ vô cùng thi cử làm quan lại vào đây, ai mà ngu tới mức tham ô vài đồng tiền bọ để đi mất chức ngồi tù kia chứ... Nên ở huyện nghèo thế này, đây chính là vị trí vừa mệt vừa khổ nhất.

Năm nay huyện Đào Nguyên được mùa bội thu. Thu hoạch ngũ cốc nhiều thì giá thu mua cũng sẽ giảm xuống. Dân thường nhà quê cũng có suy tính của nhà quê. Nếu đã bán không được giá, chẳng thà mang ra gán cho quan gia trả nợ thuế thay tiền luôn cho xong - vì dùng lương thực để nộp thuế được tính theo giá bình ổn do quan phủ định ra.

Nên là vui rồi, bận chết đi được luôn. Kho lúa trong huyện coi như đầy ngút mái không còn chỗ để, phải ra ngoài thuê mướn mấy cái lều bạt căng lên để tạm thời chứa lương thực. Cái gọi là ngũ cốc lương thực, chỉ riêng ngũ cốc đã mấy chục loại khác nhau, ghi sổ sách đã muốn điên lên được, xong rồi lại còn người nọ người kia có khoản nợ thuế từ lần trước lần trước nữa muốn tiện thể trả luôn... Cả hộ tào, người nào cũng mặt mày hốc hác tái mét, đêm ngày cắm dùi trong nha môn mà xúm vào tính toán, đến bữa cơm cũng chỉ lùa vội vài đũa xúc nhanh vài thìa cho có rồi lại vùi đầu làm tiếp, miệng lúc nào cũng lẩm bẩm như bị ma làm, đậu xanh bao nhiêu cân đổi ra lương thực thành bao nhiêu mà đổi ra tiền ra bạc là bao nhiêu...

Đường Cần Thư cũng bận tối mắt tối mũi như đồng nghiệp, trên bàn làm việc, sổ sách chất đống cao không thấy đầu người, làm việc tới mức không biết hôm nay là hôm nao giờ này là giờ nào, đừng nói đến việc có thời gian rảnh rỗi đi nấu cơm.

Tình cờ ngẩng lên thấy Nhan biểu ca, cô giật mình hết cả hồn. Người gã gầy như que củi, mặt mày võ vàng thân hình tiều tụy, áo bông dày cộp mà không ôm sát được vào thân mình.

Oa, thất tình đáng sợ thế sao, tuy cô không dám nói cô hiểu rõ cảm giác đó, nhưng cô khá là đồng tình với gã.

Tuy nhà họ Khương chưa đến mức thân với nhà cô như thông gia tốt với nhau, nhưng dẫu sao cũng cùng một vòng xã giao luẩn quẩn, nên cô cũng từng gặp Khương công tử. Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, nên cô cũng không phản đối mối hôn nhân này gì, thậm chí cũng đã từng có cảm giác mông lung trông ngóng với người chồng tương lai.

Khương công tử cũng từng gửi thư, qua tay cha mẹ rồi mới tới tay cô. Mà cô cũng đã từng báo cáo với cha mẹ rồi mới gửi tặng Khương công tử một chiếc dây đeo quạt.

Kết quả chứng minh, cô đúng là con ngốc!

Thế nên cô kiên cường làm ầm lên muốn từ hôn tên đó, thậm chí rời nhà tự lập làm nữ lại... Nhưng cô cũng đã từng âm thầm đau đớn thương tâm!

Bị thất tình, đau nhất không phải lúc mới thất tình, mà là ở thời gian sau đó khi chỉ còn một mình gặm nhấm nỗi cô đơn, nhớ lại quá khứ, khi đó nỗi đau đớn mới thi thoảng bùng lên, thậm chí khiến cô cảm thấy hay là vì mình làm sai, cảm thấy tự ti mình chưa đủ tốt.

Cho dù là người rộng rãi phóng khoáng tới đâu cũng không tránh được quá trình đó. Càng đừng nói Nhan biểu ca vốn yếu ớt chiều chuộng như vậy.

Kẻ lạnh lùng vô tình như cô còn cảm thấy khó chịu kia mà.

Trên nguyên tắc, Đường Cần Thư tự nhận tuy là mình có hơi độc miệng, có thể chọc thẳng vào nhược điểm khiến đối phương nổi khùng lên, nhưng bản chất của cô vẫn là một người khoan dung nhân hậu. Thế nên bởi cô cũng khá đồng tình với gã, mới không mở miệng "nói thẳng nói thật" khiến vết thương gã thêm xát muối, chỉ thầm nghĩ trong lòng mà thôi.

Cô hận nhất mấy người cứ bảo cái gì mà khẩu xà tâm Phật, miệng sắc như dao nhưng trong lòng thì mềm mịn như tào phớ. Nói đùa à, người ta nợ nần gì anh mà phải chịu đựng việc anh nói ra những câu sắc nhọn như đao khiến người ta tổn thương kia chứ? Độc miệng so với nói ra những câu sắc như dao đó, độc miệng còn độc hơn mấy trăm lần có biết không hả?

Có khuyết điểm, biết mình có khuyết điểm, không sửa được thì cố mà kiềm chế lại, đừng có ra ngoài lung tung bày ra khuyết điểm của mình khiến người ta khó chịu.

Cũng như cô vẫn luôn cảm thấy cha mẹ mình là một đôi vợ chồng vô dụng như đồ bỏ, nửa đời trước dựa vào cha mình (tức ông nội cô), nửa đời sau dựa vào con trai mình (tức anh trai cô), còn bản thân thì méo làm được trò gì ra hồn mà chỉ biết vênh váo ra vẻ ta đây... Nhưng trước nay cô đâu có nói điều đó ra miệng, đúng không?

Khoan dung nhân hậu vẫn là chính xác.

Thế nên cô cảm thấy Nhan biểu ca yếu đuối hơn cả đàn bà, nhưng cô vẫn nguyện ý đồng tình với gã vì gã cũng chẳng dễ dàng gì. Thế nên cho dù cô bị tạm thời điều tới hộ tào giúp việc, bận rộn tới mức muốn điên cái đầu, cô vẫn cố nhín thời gian hầm cho gã một bát canh.

Nếu còn mặc kệ gã, e là Nhan chủ bộ giờ đã mong manh như tờ giấy trước gió kia sẽ gục ngã ở nha môn mất.

Trong tay cô không có nhiều tiền, nhưng cô cũng không nghĩ nên dùng thuốc men gì quý báu cho phí phạm. Cạnh huyện Đào Nguyên có sâm rừng, chỉ có điều dáng vẻ chất lượng không quá bắt mắt nên không cách nào bào chế thành thuốc... Làm gì có ai muốn mua nhân sâm chỉ bé bằng cái que tăm đâu.

Nhưng ngày xưa cô từng làm việc cho Bành đại nhân, cấp trên cũ của cô là một văn nhân đạt tiêu chuẩn, nghĩa là cái gì cũng biết một chút. Ngay cả y thuật, ông ý cũng thuộc dạng có thể xem bệnh bốc thuốc mấy bệnh đơn giản như đau đầu cảm sốt, cùng với vài đơn thuốc dưỡng sinh dược thiện.

Người khác coi thường sâm rừng, nhưng Bành đại nhân lại trân trọng giữ gìn, còn bảo cô là người khác coi báu vật là đồ bỏ, cô đừng có ngu dại mà học cái nông cạn của người ta.

Nhân sâm đã qua bào chế làm thuốc, đương nhiên có dược tính mạnh, nhưng vẫn là thuốc, đã phơi khô rồi mang ra hầm dược thiện (món ăn làm thuốc) thì một là đáng tiếc, hai nữa là người có thể hư, không chịu được dược tính mạnh đại bổ, lại ngược lại có hại cho sức khỏe.

Nếu muốn bổ trung ích khí, cần phải bổ dưỡng một cách thong thả nhẹ nhàng, và tốt nhất là dùng sâm rừng sống, dược tính ôn hòa phù hợp nấu ăn.

Cô lấy một cây sâm rừng sống chỉ to bằng đầu đũa, cắt xéo rồi lấy thêm một miếng sườn, cho hết vào một cái lọ sành chỉ đủ một bát canh, đun cách thủy trên một cái lò lửa bằng đất nung nho nhỏ, dùng than củi để hầm. Lửa phải thật nhỏ, nước sôi liu riu, nước chỉ đủ sâm sấp mặt thịt lẫn sâm là vừa.

Hồi đó ở huyện Sơn Câu, Bành đại nhân từng ép cô ăn món này nguyên một mùa đông, có lợi hay không chưa cần biết... ít nhất là ăn rất ngon.

Gã sai vặt mà huyện lệnh đại nhân cho Nhan Cẩn Dung mượn bưng hộp đựng đồ ăn bước vào, nói là Đường quan nương bận rộn tới mức làm ngày làm đêm mà vẫn nhín thời gian giúp gã nấu canh.

Hừ, con bé còn nhớ tới anh họ như mình cơ à. Nhan Cẩn Dung nguýt dài thầm nghĩ.

Nhưng mà gã còn chưa vô dụng tới mức nổi cáu với người hầu kẻ hạ. Thứ nhất gã không phải kẻ hay giận cá chém thớt, thứ hai, rốt cục đây chỉ là tên sai vặt mà đại nhân tốt bụng cho gã mượn chứ không phải của gã.

Thật ra thì gã không thèm ăn tí nào. Muộn thế này rồi. Cơn tuyết mùa đông đang rào rạt đập vào cánh cửa sổ, cảm giác cô độc thê lương đang chậm rãi lan ra trong lòng.

Cơn giận dữ lúc đầu, sau khi phun ra hai búng máu kia thì cũng đã nhạt dần. Nhưng rồi sau đó nỗi đau đớn thê lương mới càng triền miên trong tim.

Nỗi niềm ái mộ tuổi trẻ phí hoài theo gió, năm tháng thanh xuân tươi trẻ tốt đẹp nhất phí hoài theo gió. Cuối cùng khiến cho mình cảm thấy cuộc đời mình bấy nay không khác gì một trò đùa.

Gã cũng biết mình hẳn là phải ra vẻ thoải mái ung dung, làm như không có chuyện gì xảy ra, mỉm cười tự nhủ, đàn ông đàn ang sợ gì thiếu vợ.

Không cần nghĩ thêm làm gì. Gã tự bảo bản thân. Đừng suy nghĩ nhiều làm gì.

Cuối cùng gã vẫn mở hộp đựng thức ăn ra, cũng phải làm cái gì đó khác đi chứ. Cũng như là khi trước gã luôn nghĩ phải đợi biểu đệ về mà ra vẻ giận dỗi hừ lạnh cho biết thân, bởi vì lúc gã bận giận dỗi với cô ấy, gã có thể tạm thời quên những chuyện đã qua.

Nước canh sườn hầm trong veo, vài mẩu sâm nổi lờ lững, hoàn toàn không có tí váng mỡ nào. Len lỏi vào hai cánh mũi là mùi hương đặc trưng của sâm, thơm nhưng thấp thoáng vị nhần nhận đắng. Thịt sườn hầm nhừ vô cùng, phủ ngoài một lớp phấn của sâm nhẹ nhàng.

Có lẽ chỉ nêm một xíu muối mà thôi. Canh còn nóng hôi hổi, hớp một ngụm, cảm giác sự ấm áp ấy lan tỏa từ khoang miệng xuống tận dạ dày. Cám giác ấm áp đầy đơn giản mà mộc mạc.

Cổ họng khi nãy vẫn rát đau vì ho nhiều, giờ cũng được an ủi ve vuốt dìu dịu.

Gã không những ăn hết sạch phần thịt, mà còn chén sạch toàn bộ lát sâm trong canh. Ban đầu cứ nghĩ sẽ giống như ăn bã thuốc, ai dè lại thơm ngọt lạ thường, hoàn toàn không hề có vị đắng.

Ta không cảm thấy đắng. Không còn thấy cay đắng trong lòng.

Uống xong bát canh đó, gã như được bao phủ bởi một luồng ấm áp, cuối cùng cũng nhẹ nhàng ngủ thiếp đi. Cảm giác ngủ được vô cùng thơm ngọt, dễ chịu nhất từ mấy ngày hôm nay.

***

Lần này chuyển ngữ đoạn kết toán sổ sách, vô cùng đồng cảm với bạn Cần Thư, vì rằng bạn Mèo cũng vừa kết thúc màn kết toán 2 quý đầu năm trong mồ hôi nước mắt y hệt như nhân vật hôm qua. Cả tuần trước đầu cứ ong ong suốt ngày toàn thấy số má nhảy tưng tưng trong đầu T_T

Anh Nhan võ vàng tiều tụy không phải vì thất tình đâu, vì đói ăn vì không có chị Thư nấu cho ăn thôi à =))

Tui vừa ăn no xong mà đọc miêu tả bát canh sâm của anh Nhan, nước miếng vẫn nhỏ tong tỏng là sao T_T

Bình Luận (0)
Comment