Quan Quan Tương Hộ

Chương 13

Mười ba

Điều mà Đường Cần Thư không ngờ đến là, vị Nhan biểu ca mà cô luôn coi như một biểu tỷ yếu đuối cần che chở kia, tới giờ tan việc lại không đi về mà xụ mặt (gương mặt vốn võ vàng tiều tụy như đóa phù dung bị mưa vùi dập) bước lại ôm một đống sổ sách trên bàn làm việc của cô, sau đó lật giở đọc lướt nhanh như gió cuốn rồi viết luôn kết quả tính toán mà không cần dùng bàn tính lẫn thẻ tính, mà còn là kết quả chính xác.

Ý nghĩ đầu tiên bật ra trong óc cô là: ôi chao quả là tài tử xịn xò hàng đỉnh của chóp chứ không phải dạng xoàng chỉ biết mỗi phong hoa tuyết nguyệt... Nhìn mà xem, lần đầu tiên cô chứng kiến khả năng tính nhẩm nhanh như chớp mà trước nay mới chỉ nghe nói trong truyền thuyết. Chả trách tuy yếu đuối mong manh là thế nhưng vẫn được coi là cánh tay đắc lực cho Huyện lệnh đại nhân.

Rồi sau đó ý nghĩ tiếp theo mới khiến cô ngỡ ngàng. Đây vốn là việc nên làm của hộ tào (bộ phận quản lý nhân khẩu) lẫn thư lại (chức lại chuyên quản sổ sách), hoàn toàn không liên quan đến vị trí chủ bộ của anh ta. Vậy nghĩa là... Nhan biểu ca đang làm việc giúp cô đúng không.

Hóa ra là trả ơn bát canh sâm lúc trước.

Tuy cô giúp người khác hoàn toàn không phải mong chờ ai nhớ ơn báo đáp, nhưng mà bất ngờ được trả ơn thì vẫn ít nhiều cảm thấy ngạc nhiên... và ấm áp trong lòng.

Hai người vùi đầu vào sổ sách tính toán mải miết trong im lặng. Chờ đến khi canh sâm đã tắt lửa, cô bắc ra rồi đưa thẳng cho Nhan Cẩn Dung. Gã liếc cô một cái rồi đứng lên đi tìm một cái bát con khác, chia đôi một nửa đưa cho Đường Cần Thư rồi mới cầm thìa múc từng chút một uống hết nửa còn lại.

Có Nhan Cẩn Dung nhúng tay hỗ trợ, nên cuối cùng toàn bộ hộ tào cũng có thể kết toán xong xuôi trước tháng chạp, ai nấy cảm thấy mình mệt sắp lăn quay ra chết tới nơi. Chờ tới khi đám lương thực tiền nong thuế má được gồng gồng gánh gánh lên phủ thành cùng với vị quan phụ trách thuế xong xuôi, cảm giác duy nhất của mọi người là mệt rũ người. Huyện lệnh đại nhân vô cùng tốt bụng, cho phép toàn bộ nhân viên liên quan tới hộ tào được nghỉ một hôm.

Đường Cần Thư cảm thấy chỉ cần mình chạm đầu vào gối là có thể lập tức ngủ im như chết... Cơ mà cô vẫn lê lết tấm thân mệt nhoài của mình trên đường phố.

Khoảng thời gian mọi người bận rộn gian khổ này cũng khiến cho không ít người lăn ra ốm. Quá nửa trong số đó là mệt nhọc quá độ khiến cảm nhiễm phong hàn. Bất hạnh thay, biểu tỷ yếu ớt mong manh... à nhầm, biểu ca yếu ớt mong manh kia cũng dính chưởng luôn. Vốn còn đang võ vàng xơ xác vì thất tình, lại thêm mệt nhọc quá độ kèm phong hàn, khiến cho gã lần này thật sự nằm bẹp không dậy nổi. Uống thuốc mất mấy ngày liền mới hơi hơi khá hơn một chút, nhưng mà vẫn bị ho khan kéo dài liên tục không cách nào dứt..

Cô định mua mấy quả lê, nhưng mà không phải mùa nên chẳng ai bán cả. Thôi thì đành mua lá sơn trà phơi khô dùng tạm, nhưng chạy khắp các cửa hàng tiệm thuốc trong huyện, không một ai có hàng dự trữ.

Rồi, cô thừa nhận, mình hết cách rồi đó.

Cuối cùng cô đành phải dùng bài thuốc lang của cấp trên cũ của cô, Bành đại nhân... Cơ mà tuy cô biết nó rất có ích, cô cũng phải thừa nhận món ấy cực kỳ khó ăn.

Nhan Cẩn Dung đang ngủ mơ màng thì mở mắt ra, gã kinh ngạc nhìn Đường Cần Thư đang lay mình để đánh thức, bụng bảo dạ sao cô ấy lại xuất hiện ở đây kia chứ... Vì mặc dù gã vẫn luôn gọi cô là biểu đệ, và phần lớn thời gian đều cảm thấy cô ấy quả thật là một đấng anh thư, không hề thua kém bậc mày râu. Nhưng thật ra gã biết ngày thường vị "biểu đệ" này rất giữ kẽ... à không, ý là cực nghiêm túc tuân thủ lễ giáo quy tắc.

Thế nên việc cô xuất hiện bên cạnh giường ngủ của gã như thế này là cực kỳ quái lạ.

Gã vừa mở miệng định hỏi, thì lại một tràng ho khan sù sụ lại trào ra, như muốn văng cả tim cả phổi ra ngoài.

"Nhà Tiểu Ất có việc gấp." Cô giải thích. Cậu nhóc sai vặt mà Huyện lệnh đại nhân cho Nhan Cẩn Dung mượn để nhờ cậy lúc ốm đau lại chạy sang gõ cửa nhà cô, mặt mũi cuống lên vội vàng, khiến cô sợ hết cả hồn. "Mẹ của Tiểu Ất ốm nặng. Huynh đã ngủ một mạch quá hai bữa cơm rồi. Nếu còn ngủ nữa mà bỏ bữa tối sẽ sẽ hại dạ dày lắm."

Ra thế. Nhan Cẩn Dung vẫn đang nghệt mặt ra chậm chạp gật đầu. Vừa vung chăn ngồi dậy đã bị nhét một chén trà nhỏ vào tay.

"Ăn trước cho tỉnh đã." Đường Cần Thư rầu rĩ nhìn gã. Biểu ca ngủ không hề ngon giấc chút nào, ho khan liên tục, hơn nữa dường như đang lên cơn sốt. "Cơm tối xong rồi đấy. Ăn ở gian ngoài hay trên giường?"

"... Gian ngoài đi." Nhan Cần Dung tỉnh táo vui vẻ hơn một chút. Nhưng cũng không thể quá vui tới mức được voi đòi tiên được, đúng không? Biểu đệ đã sang tận nhà mình để nấu cơm tối giúp. Nếu ăn ở gian ngoài thì còn có thể ngồi ăn cùng nhau. Nếu ăn trên giường này, chắc chắn cô ấy sẽ bưng thức ăn về nhà ăn một mình.

Trời lạnh đến thế, bưng đồ ăn đi vòng về nhà thì e là sẽ nguội tanh nguội ngắt.

Nhan Cẩn Dung ngồi dậy, đầu óc vẫn hơi quay cuồng. Gã mở nắp chén trà trong tay, rồi ngẩn ngơ nhìn một khối đậu hũ non nho nhỏ bên trong.

Chính là đậu hũ non, thứ đậu hũ trắng muốt ngâm trong thứ nước trong vắt.

Là chè. Đậu hũ ninh thành chè ngọt ăn thật là kỳ cục. Chưa nói đến ngon hay không ngon, nhưng vừa ngủ dậy được uống một bát ngọt ngào ấm áp luôn khiến người ta cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng. Gã lấy chiếc thìa nhỏ xíu, xắn từng miếng đậu hũ ngọt ngào bỏ vào trong miệng. Khi nuốt vào bụng, chỗ cổ họng đang rát bỏng vì ho nhiều của gã như được một bàn tay dịu dàng vỗ về an ủi.

(Làm tui thèm món tào phớ nước đường hoa nhài miền Bắc và đậu hũ nước đường với gừng âm ấm của miền Nam quá!)

Dường như không còn cảm thấy khó chịu như cũ.

Gã ăn xong đứng lên lấy áo ngoài mặc vào. Đầu lưỡi cuống họng vẫn còn dư vị ngọt ngào ấy.

Chỉ nhờ một chén trà nhỏ xíu đó, khiến cho gã vốn không có khẩu vị ăn uống gì cả giờ bỗng cảm thấy thèm ăn. Mặc dù chỉ là bát cháo trắng kèm ít dưa ghém ăn kèm, gã vẫn vùi đầu hớn hở ăn. Đĩa giá đỗ xào tỏi kia khiến gã hài lòng nhất. Biểu đệ ủ giá đỗ cực kỳ giỏi, mỗi một cây giá ngọn giá đều mập mạp trắng trẻo, xào sơ giữ độ giòn tan. Cả đĩa giá hầu như toàn gã ăn là chính.

Ăn xong bữa tối, gã cảm giác mình đã khỏi ốm quá nửa.

Ngược lại, biểu đệ lại ăn rất ít. Gã nhìn kỹ, phát hiện đôi mắt cô đỏ ngầu như trước. "Tới giờ cô còn chưa nghỉ ngơi ư?" Gã vừa rời khỏi nha môn là về nhà luôn, gục xuống giường ngủ một mạch tới giờ. "Thôi khỏi cần thu dọn bát đũa, cô mau về nghỉ ngơi đi."

"Một tí là xong ấy mà." Đường Cần Thư cười nhẹ. "Trên bếp có nước nóng rồi đó."

Cô vẫn dọn dẹp bát đũa xong xuôi rồi mới ra về.

Nhan Cẩn Dung ăn liên tục món chè đậu hũ kia suốt mười hôm. Sáng nào món đó cũng xuất hiện trên bếp nhà gã như có phép, mãi cho tới khi gã khỏi hẳn ho khan mới thôi. Mãi tới khi sắp nghỉ Tết gã mới biết, hôm đó Đường Cần Thư chạy khắp nơi trong huyện tìm mua lê với lá sơn trà không được, cuối cùng gần như là lật tung cả huyện thành lên mới mua được thứ vừa hiếm vừa đắt lòi mắt, là đường phèn.

Mỗi sáng sớm, trời còn chưa hửng, Đường Cần Thư đã tập tễnh đạp tuyết ra ngoài để mua thứ đậu hũ non nhất, vừa mới ra lò, còn nóng hôi hổi.

Như thế rồi mà cô ấy vẫn còn cảm thấy vô cùng áy náy, vì không có cách nào khác mới phải dùng bài thuốc lang gia truyền không biết hiệu quả ra sao này.

Thật ra cô ấy không cần làm thế. Ta có đối xử tử tế với cô ấy lắm đâu, ta cũng chỉ là một biểu ca họ xa tít tắp thôi mà.

Một mình tha phương, nhậm chức xứ lạ, lưu lạc từ một vị công tử sang trọng thành một tên quan tép riu ở một huyện nghèo. Cha mẹ cố tình bán đứng cuộc đời gã để đổi lấy vinh hoa phú quý, rồi trách gã bất hiếu.

Gã cho là mình đang hy sinh để đổi lấy tương lai rạng ngời có thể sánh đôi cùng Thôi Hiền.

Ai dè kẻ đầu tiên bán đứng mình, lại chính là cô gái mà bấy lâu mình hằng trân trọng nâng niu.Lạnh lẽo, cô độc, đau đớn, đắng cay. Cùng nhau trộn lẫn.

Chỉ có một người biểu đệ... à nhầm, biểu muội họ xa tít mù chịu quan tâm tới việc gã bị ốm ra sao buồn đau thế nào. Cuối cùng cũng vẫn còn có Đường Cần Thư.

Khiến gã cảm thấy dường như... mùa đông cũng không lạnh đến thế, không cô đơn đến thế.

Giao thừa năm đó, cả gã lẫn Đường Cần Thư đều bị Huyện lệnh đại nhân cưỡng chế mời về nhà ăn cơm tất niên quây quần quanh bếp lò ấm áp, cùng với rất nhiều quan lại độc thân khác.

Nhan Cẩn Dung uống rượu tới say mèm, dù có người đỡ cũng không bước đi nổi, cuối cùng phải nhờ người cõng về nhà.

Ngày hôm sau tỉnh rượu, gã ôm bụng co rúm như con tôm luộc trên giường, vừa say rượu vừa đau dạ dày, mới mồng Một Tết, năm mới năm me đã đau đớn chết đi sống lại.

Đường biểu đệ, à, biểu muội vô cùng giận dữ. Nhưng dù giận dữ tới đâu đi nữa, cô vẫn tận tình mang cháo sang cho Nhan biểu ca... Một bát cháo bí rợ.

Gọi là cháo nhưng thật ra hoàn toàn không dùng gạo để nấu. Bí rợ để nguyên vỏ, chỉ khoét bỏ ruột bên trong rồi mang ra hấp chín nguyên quả, sau đó dùng thìa khoét thịt quả bên trong ra, nghiền nhuyễn như bùn, thêm ít nước cho sánh rồi đun lửa nhỏ tới khi sôi. Trong lúc đun phải không ngừng quấy đều tay để tránh bén nồi, chỉ cần bén một chút là món cháo sẽ khét lẹt, hỏng bét.

Khi bị say rượu, lại thêm đau dạ dày, cháo bí rợ quả thực là thần dược cứu tinh quý hơn vàng vậy.

Màu sắc tươi sáng rạng rỡ như ngày đông hửng nắng, rải lên một chút muối và một chút hạt tiêu thơm lừng, ngọt ngào mềm mịn, ăn ngon tới mức muốn nuốt luôn cả lưỡi.

Gã lại bắt đầu tỉ mẩn tính toán xem, làm thế nào mới có thể lừa biểu đệ nấu cơm cho gã ăn cả đời luôn nhỉ...

***

Tui đang suy tính có nên thử tập nấu vài món giống chị Cần Thư không. Nghe tả mà thèm dã man. Món cháo bí rợ kia hơi hơi giống súp bí đỏ, có điều súp bí đỏ có thêm bơ, hạt nutmeg nghiền bột, kem tươi dạng lỏng...

Bình Luận (0)
Comment