Quan Sách

Chương 1111

Trên mặt bàn làm việc màu trắng ngà không nhiễm một hạt bụi.

Trên vị trí tay trái bàn làm việc, một chậu hoa Điền Nam đang ngả, hương lan thoang thoảng, thanh nhã cao quý, thấm vào lòng người.

Ngón tay Thẩm Mộng Lan trắng nõn thon dài, khẽ vuốt móng tay, một bông hoa lan màu tím trong lòng bàn tay cô, mùi thơm lưu lại, hồi lâu không tiêu tan.

Cô yêu thích nhất là hoa lan, tên của cô là Mộng Lan, giống như loài hoa lan cao quý, là ước mơ từ trước đến nay của cô.

Đáng tiếc, đây là thế giới của thế tục, dục vọng và cám dỗ trong thế tục khiến người ta khó có thể tránh được, Thẩm Mộng Lan cô trong hồng trần đã lăn lộn hơn ba mươi năm nay, nội tâm còn sót lại bao nhiêu thanh nhã thuần khiết?

Hôm nay cô uống nhiều rượu quá, đầu óc có chút choáng váng.

Là một người phụ nữ, hàng ngày phải dối lòng tươi cười, phải hủy hoại thân thể của mình làm cái giá để uống rượu nịnh bợ lãnh đạo, trong lòng cô buồn khổ khó có thể nói lên lời.

Phụ nữ qua ba mươi tuổi, trong mắt người ngoài, Thẩm Mộng Lan cô là người thành công trong sự nghiệp, trẻ đẹp, trong Sở Thành này, có rất nhiều thanh niên anh tuấn mơ ước có cô là người yêu, thành tựu như vậy khiến không ít phụ nữ mơ ước.

Nhưng việc của chính mình, giống như người uống nước, nóng lạnh chỉ tự mình biết.
Chỉ khi ở một mình, tay cô lại âu yếm hoa lan, đó là loại cô độc tịch mịch, hiu quạnh và bất đắc dĩ, giống như là đê vỡ hồng thủy vậy, cuộn lên khiến cho người ta chán nản.

Lúc này trong đầu cô đan xen vô số hình ảnh.

Cô nghĩ đến buổi tiệc rượu trưa nay, Bí thư tỉnh ủy Lã tai to mặt lớn, con mắt híp lại bắn ra ánh nhìn giống như loại dâm tà trắng trợn, Thẩm Mộng Lan liền cảm giác giống như có giòi bọ đang bò trên khuôn mặt của cô, loại cảm giác đó thật sự quá đáng sợ.

Nhưng đối với Thẩm Mộng Lan hiện tại mà nói, nếu cô không vui vẻ với Lã Quân Niên, cô còn có cách nào?
Tập đoàn Vạn Hải muốn làm nên thành tích, tập đoàn Vạn Hải muốn thoát khỏi khó khăn trước mắt, phải thực hiện thay đổi lợi nhuận rất lớn, đây là nhiệm vụ tổng công ty giao cho cô.

Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ này, trong lòng Thẩm Mộng Lan rất rõ, bản thân bỏ ra một chút, ngược lại so với cố gắng gần hơn rất nhiều.

Lã Quân Niên cũng không phải là kẻ ngốc, tổng kết của Thẩm Mộng Lan đối với Lã Quân Niên là người béo như heo, mặt như quỷ, Thẩm Mộng Lan nghĩ không đứng đắn về ông ta, chơi cổ phiếu khống với ông ta chẳng khác nào thọ tinh thắt cổ, sống bực mình.

Sở Giang hiện nay không phải thời đại dân Hách Quốc Dân.
Hách Quốc Dân không những rời khỏi Sở Giang, hơn nữa còn hoàn toàn tách khỏi nước cộng hòa, trở thành một cộng hòa quốc dân bị khinh bỉ.

Trước đây do Hách Quốc Dân dẫn đầu tiến vào tập đoàn Vạn Hải, bây giờ sống chết còn có thể dựa vào ai?

Đây chính là cục diện khó xử Thẩm Mộng Lan cần đối mặt.

Cục diện này phải phá!

Nhưng

Hôm nay bỗng nhiên Thẩm Mộng Lan nghĩ đến một người, người này chính là Trần Kinh.
Thẩm Mộng Lan đã nghe qua đại danh của Trần Kinh, nhưng gặp mặt thì hôm nay là lần đầu tiên, Trần Kinh trẻ hơn so với lời đồn đại, cử chỉ của hắn thong dong, cách nói năng sắc bén lại không mất cơ trí.

Họ Trần này để lại cho người ta ấn tượng sâu sắc.

Từ mắt của Trần Kinh, không nhìn ra loại thiếu niên đắc chí, người trẻ tuổi tài cao thường có cạnh sắc, đôi mắt của Trần kinh, dường như thấm nhuần tất cả khí chất và khí độ, rất an tĩnh lại sâu khó lường.

Thẩm Mộng Lan và Trần Kinh giao lưu cũng không nhiều, nhưng chỉ vài câu giao lưu hữu hạn đó lại khiến Thẩm Mộng Lan coi trọng cao Trần Kinh.

Tuy nhiên hiện nay cô hiểu, cô coi trọng Trần Kinh có lẽ vẫn chưa đủ.
Bởi vì suy cho cùng với cô mà nói dường như Lã Quân Niên đối với sự xuất hiện của Trần Kinh biểu hiện còn hoảng hốt hơn một chút.

Không ngờ Lã Quân Niên lại phái Trịnh Vân đặc biệt đến hỏi han Trần Kinh, hơn nữa còn rất quả quyết trì hoãn lại hợp đồng buổi sáng đã nói chuyện xong.

Lã Quân Niên là Phó bí thư Tỉnh ủy, trong tỉnh là nhân vật đứng thứ ba, trên tiệc rượu ông ta trước mặt nhiều người, vỗ ngực hứa hẹn có thể lập tức kí kết.

Điều này với ông ta mà nói, nếu như hoãn lại hợp đồng, không những là tổn thất của tập đoàn Vạn Hải mà lớn hơn là nó sẽ làm mất mặt mũi và uy tín của ông ta.

Nhưng tất cả những việc này dường như ông ta cũng không quan tâm, rất quả quyết yêu cầu hoãn lại hợp đồng, hơn nữa còn nói cái gì mà cần phải làm rõ việc Trần Kinh đột nhiên xuất hiện trong khu xưởng Vạn Hải.

Tuy rằng Trịnh Vân che dấu rất khá, lời nói cũng đường hoàng, nhưng Thẩm Mộng Lan lại hiểu, Lã Quân Niên tuyệt đối là thất hứa, mất đi sự ung dung và bình tĩnh của một Phó bí thư Tỉnh ủy vốn có như ông ta.

Một Trần Kinh nho nhỏ, có thể làm cho Lã Quân Niên chật vật như thế, có thể thấy sức nặng của Trần Kinh tuyệt đối không chỉ đơn thuần là một phòng làm việc.

Khoảng thời gian trước Sở Giang có đồn đại.

Nói Bí thư Tỉnh Ủy NGũ Đại Minh cần người, mà người đầu tiên NGũ Đại Minh muốn chính là Trần Kinh.
Một cán bộ khiến Bí thư Tỉnh ủy chấm điểm, có lẽ đã nói lên giá trị đích thực của Trần Kinh.

Nghĩ tới những điều này Thẩm Mộng Lan liền hối hận.

Lúc ấy sự việc bất ngờ, Thẩm Mộng Lan có chút luống cuống, xong việc nghĩ lại khi đó sao mình lại không làm chút việc, cho dù là lấy danh nghĩa riêng mời Trần Kinh uống một tách cà phê cũng được a.

Đáng tiếc trên thế giới này không có hối hận, bây giờ Thẩm Mộng Lan hối hận nhưng chẳng tìm ra cách nào.

Trần Kinh liền phất tay đi như vậy, chẳng để lại bất cứ lời nói hữu ích nào.
Mà quan hệ của Thẩm Mộng Lan và Trần Kinh cũng chỉ đơn giản là gặp mặt một lần mà thôi, căn bản chẳng thể nói đến chuyện giao lưu chứ đừng nói đến chuyện thiết lập quan hệ gì.

Chậm rãi lắc đầu, Thẩm Mộng Lan mân mê cánh hoa rồi ném vào thùng rác, cô chậm rãi ngồi xuống.

Ở giữa bàn làm việc của cô, đặt một tập tài liệu dày, những tài liệu này đều là tài liệu về Trần Kinh mà cô vội vàng yêu cầu thư ký thu thập được.

Cô quyết định đọc nó tỉ mỉ và ghi nhớ cho kỹ.

Cơ hội rất quý báu, sai một lần là lỗi rồi, nếu cứ tiếp tục sai thì đến Thượng Đế cũng không thể khoan thứ cho cô.
Trần Kinh từ tập đoàn Vạn Hải đi ra, hắn ngồi lên xe công đến Ban tổ chức Tỉnh ủy.

Hắn đến cửa ban tổ chức gọi điện thoại cho Biên Kỳ, phó Trưởng ban tổ chức Hứa Minh Đông trong vòng năm phút liền vụt chạy đến từ cửa lớn văn phòng Ban tổ chức.

Anh ta nhìn Trần Kinh từ xa, liền vươn hai tay nhanh đi đến.

Hai người bắt tay, Hứa Minh Đông nói: - Đồng chí Trần Kinh a, tôi thấy anh muốn hại chết tôi mà, từ hôm qua đến hôm nay, Trưởng ban Biên gọi cho tôi mười mấy cuộc điện thoại rồi, nói anh đã đến Sở Giang từ sớm rồi, bảo chúng tôi phải sắp xếp đón tiếp, nhưng anh lại hoàn toàn chơi trò biến mất, không giấu gì anh, mấy đêm nay tôi đều không ngủ được.
Nếu như anh không xuất hiện, chắc tôi phải đến Tỉnh Ủy báo cáo cho Bí Thư Ngũ thôi, nếu không cái chức Chủ nhiệm này của tôi không gánh nổi!

Trần Kinh từng làm việc ở Ban tổ chức, năm đó khi Trần kinh làm Trưởng phòng, Hứa Minh Đông chính là cán bộ cấp hai.

Nhiều năm không gặp, cuối cùng Hứa Minh Đông cũng thăng tiến một bước, đảm nhiệm chức Phó trưởng ban ở chính đàn Sở Giang, cũng xem như là nhân vật số má rồi.

Trần Kinh nói: - Phó trưởng ban Hứa, các anh đều không sắp xếp việc cho tôi, tôi đến báo sớm hay đến báo muộn cũng chẳng có liên quan gì? Đúng rồi, chúng ta đã lâu không gặp rồi, anh vẫn trẻ như năm nào a!
Hứa Minh Đông nhăn mặt nói: - Được rồi, trước mặt anh thì không nói đến hai từ trẻ trung này nữa, đi thôi, chúng ta vào trong ngồi, Trưởng ban Biên muốn nói chuyện với anh nữa.

Trần Kinh và Hứa Minh Đông ở trước cửa ban tổ chức hàn huyện một hồi, thu hút rất nhiều ánh mắt.

Trong lòng mọi người đều tò mò, rốt cuộc là quý nhân gì mà khiến Phó trưởng ban Hứa đích thân ra đón, hơn nữa còn nhiệt tình thế kia.

Vừa đúng lúc này, có hai nhân vật số một ở Quận huyện phía dưới ý đồ tiếp cận Hứa Minh Đông đến lôi kéo làm quen.

Hứa Minh Đông cũng chẳng thèm liếc nhìn họ một cái, chỉ lo nói chuyện cùng Trần Kinh, hai người bước nhanh vào đại lầu văn phòng làm việc, biến mắt trong tầm mắt của mọi người.

Văn phòng làm việc của Biên Kỳ, Trần Kinh và Hứa Minh Đông vẫn chưa vào trong cửa, phòng bí thư liền thoát ra một người.

- Trưởng phòng Trần, đúng là anh a! Ây da, tôi còn tưởng cha tôi cố ý lừa tôi nữa, xin chào, vui quá, có phải anh lại đến lãnh đạo chúng tôi làm việc không?

Trần Kinh ngẩn người, mới nhìn rõ người đến là Biên Thạc Lâm, con trai của Biên Kỳ.

Trần Kinh thản nhiên cười nói: - Thạc Lâm, tôi đến đây lãnh đạo mọi người làm việc, cậu cảm thấy tôi làm ở vị trí nào thì thích hợp?

Biên Thạc Lâm vui vẻ nói: - Đừng nói, Trưởng phòng Trần, nếu anh đến đây, cha tôi được thối vị nhượng chức, anh được chức Trưởng ban!

Trần Kinh ngẩn người nói: - Cậu toàn nói hươu nói vượn, lời này để Trưởng ban Biên nghe thấy, cẩn thận lột da cậu đấy.

Biên Thạc Lâm nói: - Tôi không sợ, tôi chỉ nói sự thật, ăn ngay nói thẳng, ai nghe thấy tôi cũng không sợ. Cậu ta dừng dừng lại nói:
- Đúng rồi, anh đến quá đột ngột, tôi còn chưa kịp nói cho bọn trưởng phòng Vương biết, tôi phải đi báo ngay cho họ tin tức này.

Buổi tối chúng ta liên hoan, chúng tôi mời khách được không?

- khụ ,khụ!

Ho khan nhẹ hai tiếng, cửa văn phòng Biên Kỳ mở ra, Biên Kỳ cười đi từ văn phòng ra, nói: - Con nhốn nháo cái gì? Cả ngày chỉ biết mấy việc ăn uống, người con cũng thấy rồi, mau đi làm việc, đừng có mà làm ào ào đấy, Trưởng phòng Trần của con bây giờ là người rất bận rộn.

Trần Kinh nhìn thấy Biên Kỳ liền vội vàng đưa tay ra nói:
- Trưởng ban Biên, Chào ông! Rất vui lại được làm việc dưới sự lãnh đạo của ông.

Biên Kỳ giơ tay bắt tay Trần Kinh nói: - Cả hai chúng ta đều rất vinh hạnh, lần này cán bộ từ Trung Ương chuyển xuống, cậu là đứng đầu tiên đấy, đây cũng là hy vọng lớn nhất của Bí thư, mọi người đều hy vọng cậu sẽ xây dựng công đầu ở Sở Giang.

Trần Kinh nói: - Trưởng ban Biên, tôi sẽ cố hết sức để không phụ sự kỳ vọng của các lãnh đạo đối với tôi.

Biên Kỳ cười ha hả nói: - Vào trong nói chuyện đi, vào trong nói, hôm nay chúng ta phải nói chuyện mới được, tôi biết tin tức cậu trở về một khi truyền đi sẽ không yên tĩnh được, hôm nay tôi gần quan được ăn lộc, tôi phải nắm lấy cơ hội này trước.

Biên Kỳ nói với Biên Thạc Lâm: - Thạc Lâm, con đừng ở đó nữa, đi làm việc đi, sau này Trần Kinh không rời khỏi Sở Giang nữa, đám cán bộ cấp dưới các con mời cậu ấy ăn cơm lúc nào không được, có nhất thiết là phải hôm nay không?

Biên Thạc Lâm cười nói: - Cha nói cũng đúng, chỉ là bọn con có chút nôn nóng, nhưng nếu cha đã nói vậy, con xin đi trước, Trưởng phòng Trần, chúng ta hẹn hôm khác nhé!

Biên Kỳ nói với Hứa Minh Đông: - Minh Đông, cùng vào đây nói chuyện đi, Trần Kinh biết pha trà, tôi giấu được một ít trà Ô long ngon, hôm nay cậu có phúc đấy, chúng ta cùng nếm thử đi?

Hứa Minh Đông gật đầu nói: - Vậy thì tôi không từ chối đâu, Trưởng ban trà ngon của ông, tay nghề của Trần Kinh, tôi coi như là ăn không mất tiền..
Bình Luận (0)
Comment