Quan Sách

Chương 1112

Từ phía Biên Kỳ, Trần Kinh không biết được chính xác vị trí mới mà hắn sẽ chuyển tới.

Biên Kỳ nói cho Trần Kinh biết, vấn đề nhân sự của Tỉnh, Tỉnh ủy hiện giờ vẫn đang bàn luận, có thể vẫn cần phải đợi có lệnh bổ nhiệm mới biết chính xác được.

Ông ta nói với Trần Kinh, mấy ngày gần đây Trần Kinh có thể tới Sở Giang thăm thú, đi nhiều một chút, xem xét nhiều một chút, điều này đối với công việc sau này của Trần Kinh cũng rất có lợi.

Còn đối với Trần Kinh mà nói, mấy năm sau trở lại Sở Giang, hắn cũng không chê thời gian rảnh rỗi nhiều.

Tin Trần Kinh trở lại Sở Giang dần dần được lan truyền, mấy ngày nay Trần Kinh nhận được rất nhiều điện thoại.

Khoảng thời gian trước khi Trần Kinh tới Sở Giang, thân phận của hắn rất đặc biệt, hắn là Phó chủ nhiệm Phòng chỉnh đốn tác phong Ủy ban kỉ luật, những người liên hệ với hắn đều phải dè chừng, sợ rằng nếu làm gì đó không tốt, sẽ gặp rắc rối lớn.

Còn hiện giờ, mọi người không còn lo ngại gì, tất nhiên Trần Kinh sẽ nhận được nhiều điện thoại.

Còn đối với Trần Kinh mà nói, hắn cũng nhất định phải chạy hết nơi này nơi kia hỏi thăm lãnh đạo.

Những lãnh đạo cấp Tỉnh hiện giờ có rất nhiều người là lãnh đạo cũ của hắn.

Đầu tiên phía Từ Tự Thanh hắn nhất định phải tới, ngoài ra hắn còn phải tới chỗ Trần Chi Đức, Lã Quân Niên.

Trần Chi Đức hiện giờ đã nghỉ hưu, Trần Kinh đến thăm ông ta đầu tiên.

Lần thăm hỏi lãnh đạo này, Trần Kinh đều chuẩn bị những món quà như nhau, mỗi nhà hai cây thuốc Trung Hoa, hai chai rượu Mao Đài, mỗi túi quà trị giá khoảng 300 nghìn, không phải là quá đắt tiền, nhưng cũng không đến nỗi nào.

Sau khi Trần Chi Đức nghỉ hưu, ông ta không sống trong trụ sở của lãnh đạo Ủy ban Tỉnh.

Sau khi con trai ông ta từ Mĩ trở về, đã đặc biệt mua tặng ông ta một nông trại ở ngoài Sở Giang, tuy hơi xa trung tâm, nhưng phong cảnh rất đẹp, là một nơi tốt để sinh sống.

Trần Chi Đức rất vui khi gặp mặt Trần Kinh, lúc bắt tay Trần Kinh, ông ta nói:

-Trần Kinh à, nói về quan hệ thì chúng ta cùng họ Trần, bố của cậu là Chi Đống, tôi là Chi Đức, nếu nói đúng ra thì cậu phải gọi tôi là bác!

Trần Kinh cười nói: -Chủ tịch Trần, anh đã nói như vậy thì tôi không thể từ chối rồi, sau này tôi sẽ gọi anh là bác!
Một câu bác Trần Kinh gọi ra, khiến hai vợ chồng Trần Chi Đức cười vui vẻ.

Mà Trần Kinh đột nhiên nghĩ tới khoảng thời gian hắn còn ở Lễ Hà.

Năm đó, khi còn làm việc ở Lễ Hà, có người cho rằng quan hệ giữa Trần Kinh và Trần Chí Đức không tầm thường, vì thế mà Trần Kinh thậm chí đã được lợi rất nhiều từ việc đó.

Còn hiện giờ, Trần Kinh thực sự đã gọi ông ta một tiếng bác, nghĩ lại những gì đã qua, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy bùi ngùi.

Là một người không có hậu thuẫn, là một cán bộ từ cấp thấp nhất từng bước từng bước đi lên, đoạn đường đó thật không dễ dàng gì. Lúc đó chỉ một mối quan hệ vô căn cứ, mà có thể khiến Trần Kinh bước được bước đi quan trọng đó, hiện giờ quay đầu lại nhìn, thì có bao nhiêu người có hậu thuẫn như vậy?

Giờ nghĩ lại, hoàn cảnh đó thật khiến cho người ta buồn cười

Trần Chi Đức mời Trần Kinh vào phòng khách ngồi chơi, cô giúp việc và vợ ông ta đều biết hai người có chuyện cần bàn với nhau, nên đều rời đi.

Trần Chi Đức nhìn chằm chằm Trần Kinh, nói: -Cậu đến Sở Giang lần này, xem ra Bí thư Đại Minh lại trọng dụng cậu rồi! Nói một câu thật lòng, cậu trẻ tuổi như vậy, có thể nhận được sự trọng dụng như vậy, đúng là cơ hội ngàn năm có một. Tôi thực sự hi vọng cậu có thể nắm chắc cơ hội này, nhất định không được để lãnh đạo thất vọng.

Trần Kinh gật đầu, nói:
-Chủ tịch Trần, tôi hôm nay tới đây là mong anh có thể chỉ bảo tôi vài điều, cục diện Sở Giang hiện giờ có chút phức tạp!

Trần Chi Đức cười, nói: -Cục diện Sở Giang chính là như vậy. Việc quy hoạch phát triển và dùng người vẫn luôn tồn tại mâu thuẫn, không chỉ trong Tỉnh, ở dưới các thành phố cũng vậy. Theo tôi thấy, cậu chắc sẽ xuống địa phương, sau khi xuống dưới, tính tình phải ôn hòa một chút, không được quá cứng nhắc.

Phải nhẫn nại nhiều hơn một chút, cố gắng đi sâu tìm hiểu tình hình ở địa phương, làm tốt công việc ở Sở Giang thực tình không có nhiều bí quyết. Nếu có thể dụng tậm suy nghĩ cho công việc ở địa phương, có thể thực sự hoàn toàn hiểu rõ địa phương đó, tôi cho rằng công việc nhất định sẽ hoàn thành một cách tốt đẹp.
Trần Kinh chân thành nói: -Những lời nói này của anh, tôi nhất định sẽ ghi nhớ!

Trần Chi Đức vui mừng nói: -Đáng tiếc tôi hiện giờ đã nghỉ hưu rồi, tình hình phát triển của Sở Giang tuy có rất nhiều điểm tôi không thể nhìn được, nhưng hiện giờ lực bất tòng tâm. Sở Giang cần những người trẻ tuổi, nhất là những người trẻ giống như cậu.

Hiện giờ Trung Ương nhấn mạnh lấy con người làm gốc, tôi tặng cậu bốn chữ này: -Chu đáo trên hết. Công việc nhất định phải làm đến nơi đến chốn, nhất định không được chỉ nhìn vào những gì trên giấy tờ, càng làm việc trên giấy tờ nhiều, càng khiến cho người khác phỉ nhổ, lòng tin của nhân dân đối với chúng ta sẽ giảm dần!
Trần Chi Đức và Trần Kinh nói chuyện với nhau rất lâu, ông ta hiện giờ không còn làm lãnh đạo nữa, nên hai người nói chuyện cũng không phải kiêng dè nhiều.

Sở Giang có vấn đề gì, có việc gì ông ta nhìn chướng mắt, ông đều không e dè gì, kể từng việc từng việc một cho Trần Kinh nghe.

Mà ông ta làm việc ở Sở Giang mười mấy năm nay, kinh nghiệm làm việc rất phong phú, lúc nói đến từng việc cụ thể, ông ta có kinh nghiệm và bài học nào, thì đều khảng khái chia sẻ với Trần Kinh.

Có câu này ông ta nói rất hay, mà cũng rất cảm động, ông ta nói: -Trần Kinh à, chúng ta đều cán bộ do Bí thư Minh Đức bồi dưỡng, Bí thư Minh Đức có cống hiến rất lớn cho sự phát triển của Sở Giang. Trong lúc việc cải cách ở Sở Giang gặp khó khăn nhất, ông ta tới Sở Giang, lãnh đạo Sở Giang trải qua mười năm hoàng kim cải cách.

Sở Giang hiện giờ lại đi tới ngã tư tiếp theo, tôi hay nghĩ, chúng ta cần một người lãnh đạo mới như Bí thư Minh Đức

Câu nói đó của Trần Chi Đức, khiến cho quan hệ giữa ông ta và Trần Kinh gần hơn rất nhiều.

Trên quan trường, phe phái đôi lúc chính là bạn học, đồng hương, mặt khác còn là cùng một người dạy.

Sa Minh Đức đến Sở Giang làm việc bao năm, cán bộ dưới sự bồi dưỡng của ông ta, cán bộ ông ta đích thân đề bạt tất nhiên có quan hệ gần gũi với nhau. Nói tới chuyện Trần Kinh là cán bộ được Sa Minh Đức bồi dưỡng, có chút coi trọng hắn quá, nhưng Trần Chi Đức đã nói như vậy, Trần Kinh cũng chỉ có thể e dè tiếp nhận mà thôi.

Trong lòng hắn hiểu rõ, Trần Chi Đức không coi hắn là người ngoài.

Sau khi thăm hỏi Trần Chi Đức xong, Trần Kinh vốn nghĩ sẽ tới thăm Uông Minh Phong, nhưng hình như Uông Minh Phong thực sự quá bận rộn, không có thời gian rảnh rỗi.

Cuối cùng, đến tối Trần Kinh tới nhà Từ Tự Thanh.

Hội nghị hội đồng nhân dân Tỉnh mới kết thúc, Từ Tự Thanh mới chính thức được chọn làm Chủ tịch Tỉnh Sở Giang.
Ông ta được chọn vào vị trí đó, khiến cho những lời đồn trước đây đều tự động bay biến hết, hội nghị hội đồng nhân dân Sở Giang đã không xảy ra vấn đề gì.

Nhưng vẫn tồn tại một số lời đồn, điều này nói lên quan hệ giữa bốn bộ máy của Sở Giang hiện nay vẫn chưa đồng nhất.

Trong chính đàn Sở Giang, Bí thư Tỉnh ủy Ngũ Đại Minh được coi là hậu sinh khả úy, tiểu sử của ông ta kém hơn so với Từ Tự Thanh và Chủ nhiệm ủy ban thường trực hội đồng nhân dân Đường Kiếm Bình một chút.

Mà hội nghị hội đồng nhân dân lần này, Từ Tự Thanh phải loại bỏ khó khăn để thuận lợi được chọn, Đường Kiếm Bình là người đứng đầu Hội đồng nhân dân, muốn lời nói có uy quyền hơn, Ngũ Đại Minh là người đứng đầu Tỉnh, ông ta muốn nắm chắc cục diện.
Bai người ai cũng có suy nghĩ riêng của mình, hơn nữa ba người lại thuộc phe phái khác nhau, quan hệ của họ tất nhiên là thú vị rồi.

Nhưng Trần Kinh càng muốn tin rằng, sự mâu thuẫn này là do Ngũ Đại Minh cố tình gây ra.

Ngũ Đại Minh khống chế cục diện, có bãn lĩnh tung hoành ngang dọc.

Hội đồng nhân dân không ổn định, Từ Tự Thanh sẽ bị kiềm chế, Đường Kiếm Bình cũng phải đối diện với áp lực rất lớn.

Đương nhiên, Ngũ Đại Minh cũng sẽ có áp lực, trong lúc đảm nhiệm chức Bí thư, Trung Ương đưa ra danh sách đề bạt người làm chức Chủ tịch Tỉnh mà không chọn được ai, thì sự uy tín của một Bí thư như ông ta cũng sẽ bị đả kích rất lớn.
Vào thời điểm quan trọng, Ngũ Đại Minh chọn cách cứng rắn, cuối cùng thì tất cả tin đồn đều bị dập tắt, trong quá trình đó, có lẽ đây là một sự hòa hoãn quan trọng đối với Ngũ Đại Minh.

Sau khi Trần Kinh tới Sở Giang, ở Bắc Kinh Trần Kinh và Từ Tự Thanh cũng đã gặp mặt nhau mấy lần, hai người không có cảm giác xa lạ.

Nhưng hôm nay, Từ Tự Thanh lại có chút nhiệt tình thái quá đối với Trần Kinh.

Trong trí nhớ của Trần Kinh, có lẽ đây là lần đầu tiên xảy ra việc như thế này.

Trong hệ Tây Bắc, Từ Tự Thanh vẫn luôn không phải là cán bộ trọng điểm để bồi dưỡng, nhưng ông ta ở Sở Giang tận tụy bao nhiêu năm như vậy, hiện giờ đã có thành tích giống như cô dâu ngày nào giờ được làm mẹ chồng, những người thuộc hệ Tây Bắc cũng có cái nhìn khác với ông ta.

Trần Kinh và hệ Tây Bắc và cả Phương gia có quan hệ thông gia với nhau, lần này hắn tới Sở Giang cũng không phải tìm tới để dựa dẫm Từ Tự Thanh.

Quan hệ của Trần Kinh cũng rất rộng, ở Sở Giang hắn quen rất nhiều người, hơn nữa là có quan hệ thầy trò thân thiết với Ngũ Đại Minh.

Một tướng dũng mãnh như vậy tới Sở Giang, nếu Từ Tự Thanh xử lý tốt mối quan hệ giữa hai người, thì Trần Kinh sẽ giúp ích lớn cho ông ta.

Còn đối với Từ Tự Thanh mà nói, giờ là lúc ông ta cần dùng người, ông ta muốn giữ được vị trí của mình trong cục diện đấu đá phức tạp của Sở Giang, không có người hỗ trợ đắc lực thì sao được?
Những điều này, trong lòng hai bên đều hiểu rõ, hiểu trong lòng không cần nói ra.

Từ Tự Thanh mời Trần Kinh tới phòng sách, hai người ngồi xuống, Từ Tự Thanh nói: -Trần Kinh, cậu rất giỏi. Mấy năm ngắn ngủi lại trở về Sở Giang rồi, trở về rồi nhất định sẽ dốc lòng vì một phương nào đó. Tỉnh ủy rất kì vọng vào cậu, hi vọng cậu sẽ là một tấm gương tốt cho các thành phố khác ở Sở Giang noi theo, cậu không được phụ kì vọng của mọi người đâu đấy!

Trần Kinh cười nói: -Chủ tịch, anh không cần tạo nhiều áp lực cho tôi thế chứ. Mấy ngày hôm nay tôi đến thăm hỏi những lãnh đạo cũ, chuyện nói đến nhiều nhất chính là kì vọng, người người đều kì vọng vào tôi, tôi chưa nhận chức đã cảm thấy áp lực lớn quá!
Từ Tự Thanh cười lớn, nói: -Không có cách nào, từ lúc cậu chuyển về Sở Giang, cậu liền phải chịu sự kì vọng của nhân dân Sở Giang đối với cậu rồi. Hiện giờ cậu ở ngoài hiển hách trở về, Sở Giang lại đang là lúc cần dùng người, cậu không gánh vác sự kì vọng của mọi người, thì ai sẽ gánh vác đây?

Ông ta dừng lại một lúc, rồi nói: -Hôm nay mấy lãnh đạo quan trọng của Tỉnh đã gặp mặt nhau, đối với hướng đi của cậu về cơ bản mọi người đã có cùng quan điểm. Dựa theo quy định của Tổ Chức, tôi vẫn không thể nói với cậu, nhưng tôi cũng có thể tiết lộ với cậu một chút, cậu sẽ đến một thành phố lớn.

Có người nói trong quá trình đưa ra quyết sách Tỉnh ủy chúng ta thường có rất nhiều mâu thuẫn, liên quan đến vấn đề nhân sự và phát triển kinh tế thường không có cùng quan điểm, tôi thấy đúng là nói láo.

Hôm nay lúc chúng tôi bàn luận về vấn đề hướng đi của cậu, ý kiến của chúng tôi rất đồng nhất, ở Sở Giang cậu cần phải làm việc lớn, nơi quan trọng nhất chủ chốt nhất sẽ dành cho cậu, đây là điều mà tất cả chúng tôi đều đồng tình!

Từ Tự Thanh lấy từ ngăn kéo lấy ra một bao thuốc Trung Hoa, đưa cho Trần Kinh nói: -Hút một điếu đi! Sau này đến chỗ tôi nhiều một chút. Khi đến không cần mang theo quà, tôi không hút thuốc, cũng không uống rượu, cậu thích mang quà, thì đợi lát nữa tôi bảo tiểu Hoàng gói hết thuốc, rượu trong nhà cho cậu mang về
Bình Luận (0)
Comment