Quan Sơn Nguyệt

Chương 63


Edit & Beta: Đòe
Sầm Dạ Lan giết người, vừa mới ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, không nhịn được mà nôn ra.

Buổi tối y không ăn gì, uống một chén rượu xong sau đó thì tức giận đánh nhau với người khác, hiện tại trong bụng đứa nhỏ làm loạn.
Sầm Dạ Lan theo bản năng muốn ôm bụng dưới, nhưng y đột ngột dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Nguyên Trưng, người đã tỉnh lại, tóc tai bù xù, ướt sũng, ngây người nhìn anh như chó gặp nước.
Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng y cảm thấy nỗi đau đớn khó hiểu, không thể nhìn ra được người trước mặt này và Nguyên Trưng luôn kiêu căng ngạo mạn trong tưởng tượng của y là cùng một người.

Đột nhiên, Nguyên Trưng đi về phía Sầm Dạ Lan, y giật mình, người cứng đờ không nhúc nhích, chỉ thấy hắn đưa tay ra với y.
Ngay sau đó, ngón tay Nguyên Trưng chọc chọc lên chiếc mặt nạ y đang đeo, chiếc mặt nạ này là chiếc mặt nạ thường xuất hiện trong mỗi dịp Tết nguyên đán ở Yến đô, thường được bày bán trên đường phố vào năm mới, mặt trắng với hai má đỏ hồng, trông vừa lố bịch vừa buồn cười.
Nguyên Trưng vỗ tay một cái, cười rộ lên: “Búp bê, búp bê Niên!”
Sầm Dạ Lan sững sờ, trái tim đột nhiên chùng xuống, có chút lạc lõng khó tả.

Y vỗ vỗ vào tay Nguyên Trưng, Nguyên Trưng ăn đau, rút tay về.
Y chậm rãi đứng lên, nhìn vào mắt Nguyên Trưng, nhẹ giọng hỏi: “Nguyên Trưng, ngươi điên thật rồi?”

Nguyên Trưng không biết gì nhìn y, có chút bực bội lại có chút luống cuống, lẩm bẩm nói: “Không được đánh người, A Thư nói, không được đánh người khác, không được đánh người khác.” Trên mặt Nguyên Trưng có vết thương, xương gò má tinh tế bị trầy da, quá gầy, đường nét khuôn mặt ngày càng rõ, nhưng hơi đờ đẫn vì biểu cảm.

Sầm Dạ Lan nhìn hắn chằm chằm một lúc, đột nhiên vung tay về phía mặt đối phương, Nguyên Trưng như thể phản ứng chậm chạp, nếu đổi lại là hắn lúc bình thường thì đã sớm né ra, còn bây giờ hắn chỉ trợn mắt nhìn, cho đến khi bàn tay trắng nõn dừng trước chóp mũi mới chớp mắt một cái.
Lúc đó, không ai trong hai người nhúc nhích.
Cơn tức giận không thể giải thích được đột nhiên dâng lên trong lòng y cũng như một chút buồn bã khó hiểu, Sầm Dạ Lan muốn rút tay về,nhưng lòng bàn tay lại siết chặt, Nguyên Trưng đang nắm lấy tay y.

Tên ngốc kia đến gần y, mặt dán sát lên chiếc mặt nạ y đang đeo, cười nói: “Chơi rất vui.”
Sầm Dạ Lan vẫn im lặng, muốn rút tay về, nhưng sức của Nguyên Trưng rất lớn nắm chặt lấy, giống như khi hai người ở Bắc Cảnh.

Y nhìn Nguyên Trưng, khe khẽ thở dài, đổi khách thành chủ cầm lấy tay hắn dắt vào phòng.

Ánh mắt Nguyên Trưng vẫn luôn nhìn chỗ hai người nắm tay, càng không có giãy giụa, ngoan ngoãn đi theo Sầm Dạ Lan.
Căn phòng tối om, không có ánh đèn, trê giường bừa bộn, hiển nhiên là hắn bị những kẻ đó tóm từ trên giường xuống.
Sầm Dạ Lan thắp nến, ngay khi y quay người lại thì chợt thấy Nguyên Trưng đang đi theo mình.

Y đi một bước, Nguyên Trưng cũng bước một bước, thậm chí còn đưa tay nghịch mái tóc đen dài được búi lên của y, ngây ngô ngốc nghếch.
Sầm Dạ Lan nhìn hắn, nói: “Nguyên Trưng, ngươi thật đáng ghéc.” =))))
Giọng điệu y lạnh lùng, Nguyên Trưng lại không hề hay biết, chỉ chăm chú nhìn mặt nạ của y, vươn tay sờ sờ chiếc mặt nạ.

Sầm Dạ Lan chặn tay hắn: “Cởi quần áo ra.”
Nguyên Trưng nhìn mấy ngón tay trắng nõn thon dài của y, cong khóe miệng đáng thương nói đau.

Sầm Dạ Lan buông tay ra, chỉ vào bộ quần áo sạch sẽ mà y ném trên giường, lặp lại: “Cởi quần áo ra.”
Nguyên Trưng rầm rì nói: “A Thư nói không thể tùy tiện cởi quần áo.”
Sầm Dạ Lan nhàn nhạt hỏi: “Có cởi ra không?”

Nguyên Trưng liếc mắt nhìn y, hai mắt y tối sầm lại, đẩy hắn lảo đảo ngã xuống giường, bắt đầu vụng về cởi thắt lưng, rồi đến cởi áo, từng cái quần chiếc áo rơi xuống đất, phô ra bộ ngực trần.
Sầm Dạ Lan nhìn chằm chằm vào những vết xẹo cũ mới chồng chất lên nhau trên người hắn, hai người đã từng nhìn nhau một cách chân thành nhất, Nguyên Trưng từ nhỏ đến lớn luôn sống trong nhung lụa, có rất ít xẹo nhưng giờ đây lại xuất hiện thêm mấy vết.

Y lẳng lặng nhìn, mắt thấy Nguyên Trưng đang muốn cởi quần lót ra, y theo bản năng quay đầu đi, nói: “Mặc quần áo sạch trên giường lên đi.”
Sau lưng có tiếng vải sột soạt, Sầm Dạ Lan xoay người, Nguyên Trưng đã đang cài lại vạt áo, cúi đầu nghịch dây vải lụa trắng, lông mày nhíu lại, có vẻ hơi sốt ruột.
Một lúc sau, Sầm Dạ Lan vươn tay câm lấy, dứt khoát thắt đai lưng lại gọn gàng.
Nguyên Trưng nhìn y không chớp mắt, Sầm Dạ Lan ngước mắt lên nhìn, ánh mắt hai người lại chạm nhau, còn chưa kịp nhìn thấy gì, Nguyên Trưng đã thò tay ra tháo mặt nạ y đang đeo xuống, rồi lại đeo lên mặt mình, lắc lắc đầu, có vẻ chơi rất vui.
Sầm Dạ Lan lặng lẽ nhìn hắn, vẫn không nói gì suốt cả buổi, Nguyên Trưng đeo cái mặt nạ buồn cười kia hỏi: “Tại sao ngươi không nói?”
Sầm Dạ Lan mất bình tĩnh: “Nói cái gì?”
Nguyên Trưng nháy mắt một cái: “Ca ca, ngươi không vui sao?”
“...!Ngươi gọi ta là gì?” Sầm Dạ Lan trợn tròn hai mắt, chăm chăm nhìn hắn.

Nguyên Trưng đang đeo mặt nạ, chỉ để lộ ra hai mắt, nghiêng đầu nói: “Ca ca, không phải sao?”
“A Thư nói Tam ca là ca ca, lớn tuổi hơn A Trưng, ngươi không phải ca ca sao?”
Sầm Dạ Lan im lặng một lúc rồi nói: “Đừng tin Tam ca của ngươi.”
Nguyên Trưng há hốc miệng ngạc nhiên, lại thì thầm vào tai Sầm Dạ Lan: “A Thư cũng nói như vậy, nói rằng không thể quá thân với Tam ca.”
Ánh mắt y trầm xuống, hỏi: “Nàng ấy còn nói gì nữa?”
Nguyên Trưng không chút do dự nói: “A Thư nói Tam ca là...âm sâu khó lường, phải đề phòng hắn.” Nguyên Trưng cố gắng nhớ lại, vô cùng thần bí: “A Thư nói nơi này có rất nhiều người xấu.”

Sầm Dạ Lan nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “A Thư của ngươi nói rất đúng.”
Nguyên Trưng khoanh chân, chống má nhìn Sầm Dạ Lan, hỏi: “Ca ca, ngươi bị ốm sao?”
Sầm Dạ Lan: “Hả?”
Ngón tay hắn chọc một cái lên má y: “Sắc mặt của ca ca không tốt, vừa mới nôn ra xong...”
Sầm Dạ Lan sững sờ, có hơi mất tự nhiên, nhẹ nhàng nói: “Không sao.”
Nguyên Trưng đột nhiên lẩm bẩm: “Tam ca muốn khám bệnh cho A Trưng, mấyngười kia cũng là người xấu, bọn họ dùng kim chích ta, nếu ca ca bị bệnh thì cũng đừng tìm họ nhé.”
Sầm Dạ Lan suy tư, Nguyên Trưng cũng đã nằm xuống, vươn tay nghịch nghịch chiếc mặt nạ trên mặt, y nhìn Nguyên Trưng một lúc rồi nói: “Ta đi đây.”
Nguyên Trưng nhìn Sầm Dạ Lan hỏi: “Ca ca sẽ còn đến chứ?”
Ánh mắt y nhìn hắn: “Nguyên Trưng, ngươi thật sự điên rồi sao?”
Đôi mắt của Nguyên Trưng xuyên qua lớp mặt nạ nhìn Sầm Dạ Lan, y cũng nhìn hắn một lúc: “Thôi, nếu điên rồi thì cứ điên đi.”
“Nhớ kỹ, ngày mai phải nói cho A Thư của ngươi biết, có kẻ muốn mượn đao giết người.”
- ----
Gãy bả vai =))))) Lâu rồi không edit 2 chương một ngày nhưng phải nhanh nhanh đến chỗ Nguyên Trưng khôi phục trí nhớ thôi chứ cuti quá khum chịu được.

Bình Luận (0)
Comment