Quan Sơn Nguyệt

Chương 64


Edit & Beta: Đòe
Yến đô tháng tư phồn hoa như gấm, ngày càng trở nên sôi động, sau kỳ quốc tang, những dải lụa trắng treo trên những con phố dài của kinh đô được dỡ bỏ, sự nhộn nhịp thường ngày dần khôi phục, người người tấp nập, cuộc sống yên bình.
Có vẻ như không có ai quan tâm đến người đang ngồi trên tường cao kia là ai.
Sầm Dạ Lan vừa mới quay về kinh, tất nhiên cũng phải vào triều sớm như các vị quan trong kinh khác.

Hôm ấy trời đổ cơn mưa, mưa xuân như dệt cửi, tí tách tí tách rơi bao phủ toàn bộ kinh thành.

Ngay khi y vừa đi ra khỏi điện, cung nhân lập tức mở ô, chào y: “Tướng quân.”
Vừa tan triều, các văn võ bá quan túm năm tụm ba đi với nhau, tính tình Sầm Dạ Lan vừa quái gở vừa lạnh nhạt, ít giao thiệp với quan lại kinh thành nên không có ai dám lại gần y.
Ngay khi chuẩn bị rời đi, y chợt nhận ra có người đang nhìn mình, quay đầu lại thì thấy có một thanh niên mặc quan triều phục màu xanh đậm đang cầm ô chậm rãi đi tới.
Chàng trai trẻ có khuôn mặt tuấn tú, dáng người cao ráo, có chút thư sinh, hắn khẽ mỉm cười với Sầm Dạ Lan, chào: “Sầm Tướng Quân.”
Sầm Dạ Lan gật đầu: “Tư tướng quân.”
Tư Thiều Anh cười nói: “Từ khi trở về kinh vẫn còn bận vài chuyện vặt vãnh, chưa thể đích thân tới bái phỏng Sầm tướng quân.”
Sầm Dạ Lan nhận ô trong tay cung nhân, không mặn không nhạt nói: “Tư tướng quân khách khí.”
Hai người sánh bước bên nhau, Tư Thiều Anh nói: “Tân quân đăng cơ, chủ soái biên quân về kinh xưa nay đã là tục lệ, Từ khi ta và người trở về kinh đô, Yến Nam chỉ còn một đứa con nhỏ, Phong soái khu vực phía Tây xin cáo bệnh.” Hắn thở dài, nói: “Biên quân Tứ phủ năm đó giờ đây ngày càng điêu tàn.”

Sầm Dạ Lan cầm ô chậm rãi bước đi, ánh mắt nhìn màn mưa dày đặc, nói: “Phong soái đang ở thời kì thịnh nhất, Tiểu vương gia Yến Nam rất thông minh, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng đã có phong thái của một vị tướng, đại đội biên quân vẫn như lửa rực cháy không dừng, tại sao lại nói là ngày càng điêu tàn.”
Tư Thiều Anh cười nói: “Thật sự là như vậy sao?”
“Vậy Sầm gia của ngươi đâu?”
Sầm Dạ Lan giơ ô lên, ánh mắt không thay đổi: “Tư tướng quân hỏi vậy là có ý gì?”
Tư Thiều Anh nói: “Sầm Diệc làm phản là chuyện không thể chối cãi, Sầm gia bây giờ ngoại trừ Sầm Tướng Quân, cũng chỉ còn lại Sầm Mặc mới ba tuổi, chưa kể cha nó còn là một tội nhân.”
“Lệnh bài Tĩnh Bắc của Sầm gia sẽ truyền cho ai đây?”
Y dừng bước, quay đầu nhìn Tư Thiều Anh, giọng điệu lạnh lùng: “Bắc Cảnh đã có Sầm gia lo, không phiền Tư tướng quân nhọc lòng quan tâm.”
“Ngược lại là Tư tướng quân đây.” Y nhìn khuôn mặt tuấn tú kia, nói: “Thủ tướng Hạc Sơn Châu bỏ thành mà chạy, quân Hà Đông chỉ lo đối phó với nhánh phụ quân Hồ rồi lập tức rút lui, không thể không nghi ngờ, lẽ nào sau khi ngầm đấu tranh nội bộ, Tư gia không còn ai có khả năng lên làm tướng?”
Vẻ mặt của Tư Thiều Anh hơi thay đổi, nhìn chằm chằm Sầm Dạ Lan.

Lời nói của y rất thâm sâu, hà họ Tư đông anh em, dù là ở Hà Đông hay kinh đô, ai cũng muốn so đo với nhau.

Chẳng qua chỉ là nhánh phụ, Tư Hàm Đấu và Tư Thiều Anh là anh em ruột dòng chính, Tư Hàm Đấu khi còn sống vẫn luôn đè ép Tư Thiều Anh.

Ngay cả khi hoàng đế muốn giữ lại một người con trai của Tư gia ở lại kinh đô, Tư lão tướng quân cũng giữ lại người sau, đó là Tư Thiều Anh.

Sầm Dạ Lan nhìn thẳng vào mắt Tư Thiều Anh không lảng tránh, Hạc Sơn Châu thất thủ một cách khó hiểu, Hà Đông lại lần nữa khoanh tay đứng nhìn, trong lòng y vốn đã có nghi ngờ, chưa kể Tư Thiểu Anh hiện giờ còn dám nói bóng nói gió với y.
Tư Thiều Anh giật giật khóe miệng: “Sầm tướng quân hãy cứ mở to hai mắt ra nhìn xem Tư gia có người có đủ khả năng làm tướng hay không.”
Dứt lời, hắn che ô rời đi.
Sầm Dạ Lan nhìn bóng lưng hắn, thật ra những gì Tư Thiều Anh nói biên quân Tứ phủ đang ngày càng điêu tàn không phải không có lý.

Huống chi ở Hà Đông Bắc Cảnh, tiểu thế tử Yến Nam còn nhỏ,chỉ mới bảy, tám tuổi, người nắm quyền thật sự là một vị tướng trẻ có xuất thân thấp kém.

Mà Phong soái Tây vực đang ngày một yếu đi, Phong gia phía Tây là một vũng bùn sâu, tương lai không biết binh quyền sẽ rơi vào tay ai.
Sầm Dạ Lan khẽ thở dài, bản thân còn lo không xong thì làm sao lo được cho người khác?
Mạnh phủ.
Mưa xuân không ngớt, lúc Mạnh Hoài Tuyết vén rèm đi vào, Mạnh Đàm đang đứng trước cửa sổ, nhìn một khóm chuối ngoài cửa sổ bị gió thổi xào xạc, mưa tung bọt trắng xóa.
Mạnh Hoài Tuyết tiến lên đóng cửa sổ lại, nói: “Nhị thúc, sức khỏe của người không tốt, cẩn thận cảm lạnh.”
Mạnh Đàm trời sinh gầy gò nhưng lại rất tuấn tú, hai má tái nhợt, giữa hai hàng lông mày có vẻ bệnh tật nhưng không giấu đi nổi sự cao quý của gia tộc thanh thế, y khẽ mỉm cười, che miệng ho: “Không sao đâu, đã tốt hơn nhiều rồi.”
Mạnh Hoài Tuyết nói: “Tốt nhất là nên để Tô tiểu thần y đến xem cho người.”

Mạnh Đàm lắc lắc đầu, nói: “Thân thể ta tự ta hiểu rõ.”
Hai người cùng nhau ngồi vào bàn nói chuyện, Mạnh Hoài Tuyết xắn tay áo rót cho Mạnh Đàm một chén trà ấm, nói: “Hôm nay Tô tiểu thần y lại đến xem bệnh cho A Trưng.“.

Đam Mỹ Trọng Sinh
Mạnh Đàm: “Sao rồi?”
Nhiệt độ của trà trong chén không giống nhau, Mạnh Hoài Tuyết nhấp một ngụm nhỏ, hương trà vẫn còn thoang thoảng hương thơm, thấm ruột thấm gan, vừa nếm đã biết là tác phẩm của Mạnh Cửu.

Mạnh Cửu vốn là đao sống do Mạnh gia nuôi dưỡng, là ảnh vệ đi theo bảo vệ chủ nhân, sau khi ở bên cạnh Mạnh Đàm một thời gian dài, đao hung cũng trở nên tao nhã hơn một chút.
Mạnh Hoài Tuyết đặt chén trà xuống, lắc đầu, cô nhìn Mạnh Đàm, nói: “Nhị thúc, cứ như vậy —— còn phải đợi đến lúc nào?”
Mạnh Đàm ngẩng đầu lên nhìn cô, giọng điệu dịu dàng nói: “Con mệt mỏi sao?”
Mạnh Hoài Tuyết nói: “Không mệt, con chỉ là...!Nhìn mà thấy xót xa.” Cô cụp mắt nói: “Mấy ngày trước có thích khách đột nhập vào phủ, ý muốn thăm dò A Trưng, bức ép hắn, suýt chút nữa đã giết chết hắn, nếu không có Sầm Dạ Lan...”
Sắc mặt Mạnh Đàm không thay đổi, chậm rãi nói: “Ta đang chờ di chiếu của tiên đế.”
Mạnh Hoài Tuyết chợt ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Mạnh Đàm: “Không phải nói không có di chiếu, chỉ có khẩu dụ sao?”
Mạnh Đàm cười khẩy nói: “Ta và bệ hạ quân thần hơn mười năm, dựa vào tâm tính của ngài, sao có thể không để lại di chiếu? Huống chi nếu không có di chiếu, Lưu công công làm sao có thể chết được?”
Lưu công công là Đại thái giám ngự tiền tiên đế, là người hầu cận của tiên đế.
Mạnh Hoài Tuyết cau mày hỏi: “Vậy di chiếu đang ở đâu?”
Mạnh Đàm bấm tay gõ lên chén trà, nói: “Lưu công công có một đứa con nuôi, tên là Thành Hòe, sau đêm trong cung xảy ra chuyện thì biến mất, di chiếu chắc chắn đang ở trên người hắn.


Đêm đó Lưu công công bị kiếm đâm thương nặng, ta để Mạnh Cửu đi lật xác của ông ấy, phần bụng đã bị mổ xẻ, mà không chỉ có một lần.”
Mạnh Hoài Tuyết hít sâu một hơi, Mạnh Đàm nói tiếp: “Hiện tại không chỉ mỗi chúng ta tìm tiểu Thành công công kia mà tân hoàng đế cũng đang tìm.”
Mạnh Hoài Tuyết nói: “Nếu như Nguyên Hành tìm thấy Thành Hòe trước chúng ta...”
Mạnh Đàm nói: “Cho nên chúng ta phải có được di chiếu trước bệ hạ mới có thể đảm bảo rằng A Trưng có thể đoạt lại ngôi vị một cách chính đáng.”
Mạnh Hoài Tuyết trầm mặc một lúc rồi nói: “Nhị thúc, Sầm gia từ trước đến nay vẫn luôn không nhúng tay vào việc triều chính, quân Bắc Cảnh thật sự có thể để chúng ta lợi dụng sao?”
“Không phải để chúng ta lợi dụng.” Giọng điệu Mạnh Đàm đều đều: “Kể từ khi tiên đế phái A Trưng đến Bắc Cảnh, Sầm gia đã không thể đứng ngoài cuộc nữa rồi, với cái tính đa nghi của Nguyên Hành, một khi hắn đã vững vàng trên ngôi vị, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Sầm gia.”
“Sầm Tướng Quân là vì bảo vệ Sầm gia, mọi người đều lấy những gì họ cần thôi.”
Mạnh Hoài Tuyết suy nghĩ một lúc rồi nói: “...!Có thể A Trưng và Sầm Tướng Quân —— “
“Lúc con cứu hắn từ dưới vách đá lên, hắn bị sốt mấy ngày trời, trong cơn mơ màng vẫn luôn gọi tên Sầm tướng quân.”
Vẻ mặt cô có chút cổ quái, Mạnh Đạm bất đắc dĩ cười cười, nói: “Kệ nó đi.”
“Là người thì chung quy vẫn phải luôn nghĩ về một thứ gì đó.”
- ----
Chếch tôi rồi =((( Tư gia nhầm Ty gia rồi ớ ớ ớ.

Hết cứu.

Bình Luận (0)
Comment