Quân Sư Hệ Vip - Thối Qua

Chương 118

Video bình luận của Quý Ban được hẹn ra mắt vào lúc 8 giờ tối, là quả bom mà Tam Diêu đã ấp ủ từ lâu. Nội dung video không nhằm vào một trận đấu cụ thể nào, bởi các bản đồ và thời lượng ở vòng loại quá đơn giản, khó chọn ra các tình huống đủ kịch tính. Thế nên Tam Diêu quyết định làm luôn một video tổng hợp.

Cư dân mạng nô nức bấm vào xem, bình luận rần rần. Chỉ trong chốc lát, phần bình luận chia thành nhiều trường phái khác nhau.

Một nhóm thì giả vờ khóc, kêu rằng vòng loại mà không có Thừa Phong thì chẳng còn niềm vui nào cả. Người đâu mà đầu không xuôi, đuôi chẳng lọt thế này?

Một nhóm các sinh viên chuyên ngành Cơ giáp thủ công thì nhân cơ hội dùng tài khoản phụ để "tỏ tình" với Quý Ban một cách vô sỉ.

Còn có nhóm làm việc đàng hoàng, chúc mừng Thừa Phong vượt qua vòng loại thành công và thổi bùm hàng loạt lời khen ngợi không câu nào trùng câu nào. Vì mỗi bình luận đều dài loằng ngoằng, Thừa Phong còn nghi ngờ Tam Diêu thuê cả đội seeding chuyên nghiệp.

Bìa video là hình ảnh bóng lưng của một cơ giáp thủ công. Khi phần bình luận chính thức bắt đầu, tiếng Quý Ban chỉnh trang bàn làm việc vang lên ở hậu cảnh. Sau đó, anh cất giọng bình tĩnh.

"Bình luận của tôi không hài hước đâu, có thể hơi nhàm chán một chút." Quý Ban dừng lại, chỉnh âm lượng của hệ thống, giọng nhẹ nhàng mà ấm áp, "Thực ra, bản đồ đánh đôi thì chẳng có gì để bình luận mấy. Nói chưa hết câu, hai bên đã đánh xong rồi. Thế nên hôm nay, tôi sẽ phân tích trình độ thao tác của Thừa Phong từ góc nhìn cơ bản nhất."

Quý Ban bấm phát video, bắt đầu bình luận một cách rành rọt: "Chắc nhiều người thắc mắc tại sao Thừa Phong luôn thắng nhỉ? Tại sao trong những tình huống tưởng chừng hiểm nghèo, người chiến thắng cuối cùng lại luôn là em ấy? Liệu em ấy thực sự may mắn đến thế không? Những thao tác đó, cơ giáp thủ công của em ấy có làm được không?"

Câu hỏi này quả thực khiến không ít cư dân mạng cảm thấy bối rối.

Cơ giáp thủ công có rào cản kỹ thuật rất cao, đa số người xem chỉ là dân ăn dưa, đến mức thao tác cơ bản nhất còn không hiểu nổi, chứ đừng nói đánh giá mức độ khó của từng hành động.

Thành tích của Thừa Phong có ảo không? Khi so sánh với các Chiến binh chuyên nghiệp trong lĩnh vực cơ giáp cảm biến, cô hơn kém thế nào? Phong cách thi đấu liều mạng của cô là may mắn hay thực lực?

Đủ loại ý kiến được đưa ra. Một số người cầm những số liệu mà dân thường không đọc nổi, lên mạng khua môi múa mép. Ai nói to, người đó thuyết phục được nhiều người hơn. Dù sao thì những cái bẫy kỹ thuật này, người ngoài không cách nào kiểm chứng.

Chỉ trong vài câu nói, hai cơ giáp trong video đã bắt đầu giao chiến.

Để tránh dàn pháo đã được đối thủ bố trí sẵn, Thừa Phong điều khiển cơ giáp đổi hướng 90 độ, bám vào tường và di chuyển gấp. Lợi dụng cửa sổ kính bị chấn động làm vỡ, cô liên tục điều khiển cơ giáp biến hình, như một con nhện máy khổng lồ linh hoạt, nhanh chóng trèo lên trên.

Từ vị trí cao hơn, cô vượt qua chướng ngại vật thấp, thực hiện cú tấn công bất ngờ.

Đối thủ hoàn toàn không ngờ rằng cô có thể leo lên cao như vậy. Đến khi phát hiện, kho vũ khí quan trọng nhất đã bị phá hủy, cơ giáp tổn hại nặng nề, chỉ còn nước rút lui trong thảm hại.

Phía dưới, cư dân mạng đồng loạt spam "666".

(*Đỉnh)

Kỹ năng leo tường vốn là điểm yếu của cơ giáp cảm biến, thao tác kiểu này hiếm khi xuất hiện trong cả giải đấu, chứ đừng nói đến việc leo nhanh và cao như vậy.

Quý Ban dừng video, giải thích: "Phiên bản đầu tiên của Mặc Kỳ có lực bám tường rất mạnh, nhưng cái giá phải trả là hy sinh hơn một phần ba cấu trúc có thể biến hình của cơ giáp. Sau này, nó đã được cải tiến, phần lớn sinh viên đã từ bỏ kỹ năng này. Thực ra, cả Tam Diêu và quân đội đều không khuyến khích kiểu thao tác này, vì ngay cả với phiên bản đầu tiên, độ nguy hiểm vẫn quá cao. Nhưng mà leo tường..."

Anh bỏ lửng câu nói, cư dân mạng lập tức thay anh hoàn thành: "Thật quá đã!"

Đáng tiếc, đây không phải livestream nên Quý Ban không nhìn thấy cảnh tâm đầu ý hợp này.

Quý Ban khẽ cười, mở phần mềm mô phỏng dữ liệu.

Bản đồ khu vực thi đấu được tái hiện, bỏ đi tất cả yếu tố cảnh quan gây nhiễu, chỉ giữ lại đường phố và công trình dưới dạng những đường thẳng màu đen.

"Trước đây, Mặc Kỳ có bộ phận hỗ trợ đủ để nâng đỡ trọng lượng cơ giáp. Giờ thì cần thêm lực đẩy phụ trợ." Quý Ban vừa nói vừa đặt một cơ giáp vào vị trí Thừa Phong từng đứng, nhập đoạn mã, "Em ấy đã dùng đoạn mã này... Chúng ta sẽ thử làm lại."

Quý Ban nhấn enter, phần mềm mô phỏng cơ giáp hạng trung lập tức căn cứ vào số liệu đã nhập vào để thí nghiệm.

Đây là phần mềm chạy thử với tốc độ tay trung bình của sinh viên.

Không có ngoại lệ, do quán tính nên cơ giáp đều rơi xuống ở một góc độ nào đó.

Khi tăng dần tốc độ nhập mã đạt mức 78% tốc độ trung bình của sinh viên, cơ giáp cuối cùng cũng xoay chuyển thành công. Tuy nhiên, thao tác trông khá vụng về, không đủ linh hoạt để tiếp nối động tác leo trèo.

Khi tốc độ tăng vượt 86%, cơ giáp mới thực hiện được động tác một cách tương đối an toàn. Nhưng dù thế, vẫn có gì đó không mượt mà bằng thao tác của Thừa Phong.

Quý Ban im lặng nhìn chằm chằm vào màn hình, chờ chương trình chạy xong rồi mới nhấp một ngụm nước, tiếp tục giải thích: "Cơ sở dữ liệu của chúng tôi không phân chia theo năm học, bao gồm tất cả sinh viên từ năm nhất đến năm tư tham gia khảo thí. Ngoài ra, số liệu trung bình của khóa này cao hơn một chút so với những năm trước, và đây đã là năm thứ ba liên tiếp có xu hướng tăng. Điều này chứng tỏ mọi người thực sự đang tiến bộ. Tin mừng đấy."

Nói xong, anh dừng lại một chút để tìm từ ngữ phù hợp:

"Và đây chính là lý do tại sao tôi nói việc leo tường nguy hiểm. Nếu người điều khiển không kiểm soát được trọng tâm, chỉ cần một sai lệch nhỏ trong thời gian, thất bại là chuyện dễ như chơi. Còn chuyện sửa sai sau khi mắc lỗi? Đừng có mơ, tỷ lệ an toàn là cực thấp."

Nói xong, anh xóa hết dữ liệu vừa thống kê và kéo cơ giáp thủ công ra khỏi màn hình.

"Phần leo trèo tiếp theo tôi sẽ không thử nghiệm, vì nó phụ thuộc rất nhiều vào kinh nghiệm cá nhân của người điều khiển. Biết chính xác khi nào nhập mã, khoảng cách cần di chuyển là bao nhiêu, đó là kỹ năng quan trọng nhất của một Chiến binh, và phần mềm không thể mô phỏng được." Anh bình tĩnh kết luận, "Đối với tay lái cơ giáp thủ công, tốc độ tay không phải yếu tố quan trọng nhất. Thao tác mới là cốt lõi."

Giọng anh trầm xuống, nhấn mạnh: "Những thao tác kiểu này tại sao hiếm thấy? Vì ngoài Thừa Phong, hơn 90% sinh viên không thể thực hiện được. Và đến 99% sinh viên, chẳng ai dám sử dụng những thao tác cực hạn này trong một trận đấu chính thức."

Quý Ban khiêm tốn dùng số liệu 90% để tránh bị gậy ông đập lưng ông.

Cư dân mạng bị anh ném một loạt số liệu vào mặt, ngơ ngác mất mấy giây nhưng cũng hiểu ý chính.

[Ý là cái này người phàm học không nổi, đúng không?]

[99%, không dám! Nhấn mạnh rồi nhé! Thừa Phong chính là cái 1% định mệnh đấy!]

[Vậy đây chính là tinh túy của kiểu đánh liều mạng? Kiểu, tôi không giết được anh thì cũng tự tiễn tôi luôn, hôm nay nhất định phải có mạng nằm xuống!]

[Từ thống kê mà nói, tỷ lệ mắc lỗi của Thừa Phong rất thấp, chứng tỏ người ta có tính toán cả. Với người khác thì là liều mạng, với cô ấy chỉ là thao tác cơ bản thôi]

Quý Ban quay lại giao diện video, bấm vào màn hình, tiếp tục chạy video.

Các cảnh trong video đều từ trận đấu của Thừa Phong, có vài đoạn cho thấy lợi thế áp đảo nhưng không có gì đặc sắc, Quý Ban chỉ bình luận vài câu cho có hoặc "Ừm" một tiếng rồi lướt qua.

Đến giữa video, anh dừng lại một lần nữa.

Cảnh này cư dân mạng vẫn còn nhớ rõ. Sau trận, Thừa Phong đã tự đăng video hướng dẫn cắt ghép đầu tiên của mình. Đối thủ của cô là đàn anh 19 phút, người nổi tiếng nhờ sự thương hại của công chúng.

Tam Diêu cũng chọn đúng khoảnh khắc Thừa Phong bất ngờ quay lại tấn công trong video lần này.

Xem lại lần nữa, cư dân mạng vẫn không khỏi cảm thấy nhức đầu thay cho anh chàng vô danh ấy.

"Lúc nãy tôi nói về tốc độ tay. Giờ tôi sẽ giải thích thêm về nhịp điệu." Quý Ban lên tiếng, "Nhiều người không hiểu nhịp điệu trong thao tác nghĩa là gì. Dài thì có lúc thả, lúc dồn, đó là nhịp điệu điển hình. Nhưng trong hệ thống vi thao tác, cũng có một loại nhịp điệu khác."

Anh kéo thanh tiến độ lùi lại, tìm chức năng 【Phát âm nhấn phím】 trong danh sách của Tam Diêu, đồng bộ hóa âm thanh mã lệnh mà Thừa Phong gõ vào thành những tiếng cơ khí lách cách.

Phát hai lần, anh nhớ thao tác rồi làm theo trên màn hình, ngón tay gõ lạch cạch. Sau đó, anh tua lại video, bật chế độ phát chậm để cư dân mạng so sánh âm thanh nhấn phím của cả hai.

Hệ thống phát ra hai loại âm thanh, một trầm đục, một trong trẻo. Ở chế độ chậm 20 lần, âm thanh nghe giống tiếng mưa rơi trên hai bề mặt khác nhau, rất dễ phân biệt.

Tốc độ gõ mã của Quý Ban chậm hơn Thừa Phong một chút, chủ yếu do anh lớn hơn một thế hệ, phản xạ cơ thể không còn như trước, nhưng không chậm bao nhiêu. Dẫu vậy, hai đoạn mã ở giữa vẫn chẳng trùng lặp chút nào. Thậm chí khi nghe riêng lẻ cũng khó mà nhận ra chúng có cùng tần suất, chứ chưa nói đến cùng một thao tác.

""Tạch... tạch tạch... tạch" với "tạch tạch... tạch tạch", khi phát chậm 20 lần, các bạn nghe rõ sự khác biệt chưa?" Quý Ban giải thích, "Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, hầu hết các thí sinh sẽ theo phản xạ mà nhóm nhiều mã lệnh thành một chuỗi để gõ. Họ sẽ không nghĩ đến ý nghĩa của từng mã lệnh riêng lẻ, hoặc thời gian giữa các lệnh tiếp theo phải cách nhau bao lâu mới tối ưu. Vì sao? Não người không thể làm được chuyện đó."

"Vậy nên, nhịp điệu thao tác tay của mỗi người là khác nhau. Dù cùng một đoạn mã, cùng một khoảng thời gian để nhập, nhưng kết quả hành động của cơ giáp lại không hoàn toàn giống nhau. Thậm chí ngay cả với chỉ số APM 250 cũng không thể giống y hệt. Chỉ là trong hầu hết các trường hợp, sự khác biệt này rất khó cảm nhận."

Khi đang nói chuyện đó, Quý Ban kéo phần mềm mô phỏng trước đó ra màn hình chính. Anh đặt hai cơ giáp thủ công vào vùng trung tâm khung cảnh trắng, chồng lên nhau.

Một cơ giáp sao chép thao tác của Thừa Phong, còn cơ giáp kia dùng mã lệnh của anh để tăng tốc sao cho đạt tốc độ ngang với Thừa Phong, rồi đồng bộ chạy.

Sau khi thử nghiệm, đúng như dự đoán, hai cơ giáp xuất hiện hiệu ứng mờ ảo, chứng minh thao tác của chúng vẫn có khác biệt nhỏ.

"Bọn tôi vẫn hay nói, độ mượt mà và cảm giác tay khi điều khiển cơ giáp là yếu tố cực kỳ quan trọng. Đây chính là lý do lớn nhất, tốc độ tay chỉ là thứ yếu. Thậm chí phong cách chiến đấu của tay lái cơ giáp thủ công hoàn toàn có thể phản ánh đặc trưng thao tác tinh tế của từng người."

Quý Ban dứt lời, anh kéo hai cơ giáp tách ra, đặt cạnh nhau. Vì không có bất kỳ dấu hiệu nhận biết nào, đám người xem nhất thời không phân biệt được đâu là cơ giáp của Thừa Phong.

Quả nhiên, Quý Ban hỏi một câu đầy khiêu khích: "Bên trái hay bên phải? Theo các bạn, bên nào đỉnh hơn?"

Người xem do dự. Trên cả hai cơ giáp đều thấy rõ kinh nghiệm chiến trường dày dặn.

[Dân ngoại đạo chọn: Bên phải.]

[Cược bên phải]

[Tua chậm thì thấy bên phải có đường nét mượt mà, kiểu như cơ thể đang chuyển động. Bên trái hơi khựng nhẹ]

[Chỉ mình tôi thấy phong cách bên trái dứt khoát, gọn gàng hơn sao?]

Quý Ban chờ một lát, giơ tay đánh dấu đỏ cơ giáp bên phải, dán nhãn tên Thừa Phong lên.

Dòng bình luận lập tức đổi chiều, trở nên kỳ lạ.

Quý Ban vẫn giữ giọng điệu bình thường, không có vẻ gì ngạc nhiên.

"Tôi đã xem khá nhiều trận đấu căng thẳng của Thừa Phong. Ban đầu không chú ý lắm, chỉ thấy em ấy thích mạo hiểm, chẳng biết sợ là gì. Một số chiến thắng đúng kiểu sát giới hạn. Nhưng bất cứ ai chơi sát giới hạn đều phải dựa vào may mắn. Tôi không tin may mắn có thể theo đuổi ai qua hơn trăm trận."

"Sau khi phân tích kỹ hơn, tôi có thể khẳng định, tại sao cuối cùng người chiến thắng luôn là Thừa Phong? Vì cảm giác tay và kinh nghiệm của em ấy khiến đối thủ trong trận phải để lộ nhiều sơ hở hơn."

Quý Ban hít một hơi, cân nhắc từ ngữ, cố gắng đưa ra nhận xét công bằng nhất:

"Đối với hầu hết các Chiến binh, những khác biệt nhỏ này hàng ngày rất khó nhận ra, hoặc nếu có nhận ra thì cũng khó để chú ý. Nhưng trên chiến trường thực sự, chúng sẽ bị phóng đại lên gấp vô số lần khi gặp nguy hiểm. Đây chính là khác biệt lớn nhất giữa sinh viên bình thường và lính ở quân đoàn viễn chinh. Nói phũ phàng một chút, rất nhiều người cả đời không thể vượt qua khoảng cách chỉ tính bằng vài phần nghìn giây này..."

"Nhưng Thừa Phong thì có thể."

Đó là một đánh giá cực kỳ cao.

Gần như khẳng định Thừa Phong vượt trội hơn hẳn. Thậm chí ẩn ý rằng cô sở hữu phẩm chất của tay lái viễn chinh.

Mà rõ ràng cô chỉ là sinh viên năm nhất.

Trong khi tay lái cơ giáp thủ công trong quân đội viễn chinh là cực kỳ hiếm, toàn những tinh anh trong ngành.

Quý Ban vừa dứt lời, cả khu bình luận như bị đóng băng.

Mọi người như thấy trước mắt hố sâu ngăn cách giữa đa số sinh viên và đỉnh cao thế giới. Còn Thừa Phong thì đã đứng sừng sững ở bờ bên kia.

Cô đã vượt qua bạn đồng hành, một mình tiến đến nơi cao hơn bất kỳ ai. Những người ở lại phía sau thậm chí không nhìn rõ dấu chân của cô.

Điều này khiến họ nhớ lại cú viền người né đòn kỳ quặc ở đoạn sau video, từng được hàng loạt người xem đề cử vào danh sách "Mười pha thao tác điên rồ nhất năm." Hóa ra, đó cũng nằm trong kế hoạch của Thừa Phong sao?!

Tiềm năng của cơ giáp thủ công quả thật quá đáng sợ!

Người xem chìm đắm trong những pha thao tác ngoạn mục của Thừa Phong, cảm thán tốc độ xử lý não bộ của cô sao lại vượt xa người bình thường đến vậy. Cứ như cô sở hữu chức năng tua chậm và phân tích tốc độ cao tích hợp sẵn vậy.

Khi hình tượng Thừa Phong trong lòng họ càng lúc càng thần thánh hóa, Quý Ban bất ngờ buông một câu: "Tất nhiên, pha tấn công cuối cùng né được đường viền này, hoàn toàn là nhờ may mắn."

Người xem: "..."

Cái bong bóng cảm xúc vừa bơm phồng xong bị chọc thủng một phát.

Anh đang đùa giỡn với tâm lý bọn tôi hả? Bọn tôi làm gì sai sao? Chẳng lẽ bọn tôi không xứng học hỏi à?

Quý Ban trong video không để ý chút nào đến sự bất mãn của người xem, tiếp tục theo quy trình đã chuẩn bị, dẫn dắt sang vấn đề tiếp theo: "Vậy những thao tác tương tự, cơ giáp cảm biến có thể làm được không?"

Anh mở dữ liệu khác trong phần mềm mô phỏng. Trên màn hình, cơ giáp đổi thành loại cảm biến hình người.

"Để Chiến binh hoàn thành thao tác quay người phản kích trong thời gian ngắn, theo dữ liệu bùng nổ trung bình, có hơn 60% sinh viên đạt được tốc độ tiêu chuẩn của Thừa Phong."

Dân mạng thầm nghĩ, tỷ lệ này cao hơn cơ giáp thủ công nhiều ấy chứ. Quả nhiên là cơ giáp cảm biến không phải thơm hơn sao?

"Nhưng nếu thao tác thực tế thì còn chưa tới một nửa đâu. Tại sao? Vì con người cần thời gian phản ứng. Não bộ, cơ thể, tất cả đều vậy. Hơn nữa, hành động này gây tổn thương nhất định cho cơ bắp, Chiến binh không thể lặp đi lặp lại trong thời gian ngắn. Vậy những động tác tiếp theo, tiếp theo nữa, rồi cả cú chuyển hướng này, làm sao đảm bảo thực hiện độc lập được?"

Cư dân mạng trầm ngâm, không ai dám phản bác.

"Còn một điều nữa cần nhắc. Chiến binh điều khiển cơ giáp cảm biến không thể kiểm soát tứ chi một cách độc lập hoàn toàn. Giống như một người bình thường, khi đi tay chân cùng bên sẽ thấy gượng gạo, hay khi vẽ một tay hình vuông, tay kia hình tròn thì không thể làm nhanh hoặc chính xác. Vì thế, tốc độ đổi súng của cơ giáp cảm biến phần lớn không theo kịp cơ giáp thủ công. Nhưng Thừa Phong lại có thể thao tác tách biệt từng bộ phận cơ giáp, mở hết kho vũ khí để tấn công toàn diện, hỏa lực bao phủ khắp nơi."

"Nên tôi mạnh dạn tuyên bố, cả bộ combo thao tác này, cơ giáp cảm biến không thể làm được."

Quý Ban hắng giọng, rõ ràng đã chờ câu này từ rất lâu, nói một cách lưu loát, chuẩn bị sẵn tinh thần để lặp lại vài lần nữa trước mọi người.

"Họ không làm được."

Đã nói thì nói cho trót, Quý Ban nhấn nhá thêm:

"Chỉ cơ giáp thủ công mới làm được. Cực đỉnh luôn."

Người xem cảm nhận rõ sự phấn khích lan tỏa trong từng câu chữ của anh. Vì tôn trọng Quý Ban, họ giả vờ như không nghe thấy. Cũng có vài người đùa theo, chúc mừng tương lai vẫn còn hơi tối tăm của cơ giáp thủ công.

Quý Ban tự mãn trong chốc lát, nhưng nhanh chóng nhớ ra mình còn nhiệm vụ bình luận. Nhờ nhân viên nhắc nhở, anh kéo hết dữ liệu còn lại lên màn hình. Đến đây, phần giải thích mới chỉ kéo dài chưa đầy 20 phút.

Người xem tá hỏa, không ngờ video lại ngắn như vậy. Họ vội nhìn thanh tiến trình, thở phào khi thấy vẫn còn một đoạn.

Màn hình dừng lại ở khung cuối của video tài liệu.

Phía sau vang lên tiếng vặn nắp bình giữ nhiệt. Quý Ban thổi khói nóng, uống một ngụm rồi đặt xuống bên cạnh. Giọng anh cất lên như để chốt lại:

"Tôi cho rằng điểm đáng giá nhất của Thừa Phong không phải là lối chơi đã dần hoàn thiện, cũng không phải tài năng hiếm có. Sau khi tổng hợp dữ liệu từ các trận đấu trước và sau vòng loại, điều khiến tôi kinh ngạc nhất thực ra là đây. Các bạn nhìn kỹ này."

Quý Ban phóng to phần mềm mô phỏng, nhập dữ liệu đã chỉnh sửa vào.

Hai cơ giáp thủ công xuất hiện trên mặt phẳng, bên trái ghi nhãn "Thừa Phong - Trận thứ 2", bên phải ghi "Thừa Phong - Trận thứ 146".

Góc trên cùng màn hình có hai bản đồ nhỏ, với chấm đỏ thể hiện vị trí hiện tại của cơ giáp.

Hai cơ giáp cùng lúc khởi động, thực hiện các động tác tương tự, chạy dọc các con phố, truy kích. Sau đó, cả hai dừng lại và chuyển sang loạt thao tác mã lệnh tiếp theo.

Trong sự so sánh trực diện này, cơ giáp bên phải trông linh hoạt hơn. Khi tua chậm, có thể thấy dưới cùng một chuỗi chỉ thị, các động tác đã trở nên mượt mà, tinh tế hơn.

Những chi tiết trước đây bị bỏ qua giờ hiện lên rõ ràng nhờ phần thuyết minh của Quý Ban, khiến người xem có cảm giác như mây mù được xé toạc, ánh sáng rọi vào.

Dân mạng bắt đầu xôn xao.

"Tiến bộ mà mắt thường thấy được mới thực sự đáng sợ. Một trăm năm mươi trận, bạn có thể học được gì? Nhiều người đánh đến năm trăm trận vẫn chẳng nhận ra sai lầm của mình, cũng không tìm được hướng tiến bộ, rồi cho rằng mình đã đạt giới hạn."

Quý Ban chậm rãi nói, thậm chí nhấn từng từ:

"Tôi muốn nói với các bạn rằng, mọi sự tiến bộ đều có dấu vết. Đừng quên xem lại từng trận đấu, kể cả những trận nhỏ nửa giờ giới hạn, cũng đừng bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào. Thừa Phong là một chuyên viên phân tích dữ liệu, em ấy tận dụng thế mạnh của mình để học hỏi, trưởng thành, và tìm cách bứt phá. Tôi có thể thấy sự căng thẳng và sợ hãi của em ấy trong từng trận. Phá kỷ lục không hề dễ dàng như mọi người nghĩ đâu."

"Em ấy rất mạnh, nhưng không phải từ đầu đã như vậy. Em ấy đi nhanh hơn các bạn, nhưng điều đó không có nghĩa là các bạn không thể đuổi kịp."

"Thách thức rất khó, học hỏi rất mệt, nhưng con đường đi lên vẫn luôn nằm ngay dưới chân các bạn."

Các sinh viên chuyên ngành Cơ giáp thủ công nghe xong lời này, lòng như vừa bị đánh thức. Một dòng cảm xúc mãnh liệt, khó tả cứ thế trào dâng trong lồng ngực.

Sự nhỏ bé của chính mình, tình trạng xuống dốc của cơ giáp thủ công, những lời chế nhạo và nghi ngờ từ mọi phía, cùng với sự mơ hồ, bất an không thể trốn tránh khi đối mặt với tương lai... Tất cả những điều này là gánh nặng mà sinh viên chuyên ngành Cơ giáp thủ công phải chịu nhiều hơn hẳn so với những người học Cơ giáp cảm biến.

Nói chưa từng dao động là nói dối, nói lúc nào cũng lạc quan kiên định cũng là nói dối, nói rằng khi chúc mừng chiến thắng của Thừa Phong mà không tự ghét sự bất lực của mình lại càng là nói dối... Nhưng những cảm xúc tiêu cực, yếu đuối ấy, khi bị Quý Ban chỉ thẳng ra một cách trần trụi, bất ngờ trở nên không còn quan trọng nữa.

Khó khăn vốn dĩ chưa bao giờ là vấn đề. Điều duy nhất họ sợ là không có đường để đi.

Quý Ban thở ra một hơi dài, cười nói: "Phần bình luận hôm nay xin phép dừng tại đây. Cảm ơn Thừa Phong. Hai ngày nay phân tích dữ liệu của em ấy, tôi đã học được rất nhiều. Cũng cảm ơn tất cả các bạn. Tôi có thể nhìn thấy khí thế và nhiệt huyết của thế hệ trẻ từ các bạn. Tôi tin rằng, chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ được chứng kiến ánh sáng rực rỡ mà các bạn tạo ra từ cơ giáp thủ công."

"Chúng ta không may đứng ở vực thẳm thời đại, nhưng tôi tin chắc rằng các bạn chính là những ngọn lửa đang bùng cháy lên. Đừng dừng lại!"

"Hẹn gặp lại ở Quân đoàn Viễn chinh. Ngủ ngon nhé."

Khi câu cuối vừa dứt, video bình luận cũng đến hồi kết.

Người xem ngồi thừ ra, xem xong rồi mà không muốn tắt trang. Tâm trạng trống rỗng đến khó tả. Ai nấy đều ngẩn ngơ hồi lâu, cuối cùng chỉ biết thở dài một tiếng.

Dù bình thường Thừa Phong rất ít khi livestream, tương tác với dân mạng cũng không nhiều, nhưng từ hôm nay, họ lại cảm thấy một nỗi tiếc nuối như thể vòng loại năm nay đã kết thúc từ trước cả khi bắt đầu.

Nhiều người thậm chí còn thấy bực mình. Hành trình của Thừa Phong đã xong hết rồi, vậy mà bây giờ họ mới biết cô mạnh đến thế.

[Đúng là Tam Diêu chiếu video đúng lúc thật đấy. Tôi còn chưa kịp mặc quần đã xem hết cả rồi]

[Bảo sao Tam Diêu dám làm quảng bá to thế, hóa ra nhờ có Thừa Phong làm chỗ dựa]

[151 trận thắng! Anh em ơi, nghĩ lại mà tôi vẫn thấy số này như mơ. Thật sự không chấp nhận nổi]

[Chắc Quý Ban cũng xác nhận rồi nhỉ? Năm nay Thừa Phong mà không vào được chung kết thì chỉ có nước cổ tự bóp chết mình thôi]

[Thừa nhận đi, Thừa Phong chính là phần ngọn của ngọn lửa đang bùng lên đó, nóng nhất và chạy nhanh nhất. Nhưng đốm lửa nhỏ cũng có thể bùng cháy mà, tôi cũng muốn làm phần ngọn!]

[Thì ra cơ giáp thủ công có thể mạnh đến vậy!]

[151 trận thắng... Xin lỗi, đàn anh không thể nguôi ngoai được. Không biết phải đợi đến thời đại nào mới có người phá được kỷ lục của em. Mà trong thành tích hôm nay của em lại có cả thất bại của anh nữa... 【khóc lóc】]

Cả đám người tiếc nuối hồi lâu, nhớ ra vẫn còn một video kết thúc của Thừa Phong, ai cũng băn khoăn không biết có nên xem hay không.

Họ đoán với tính cách ngang tàng, lối chơi táo bạo của Thừa Phong, chắc chắn trong phỏng vấn sẽ vô tình buông vài câu khiến họ tổn thương.

Lời nói của người mạnh với kẻ yếu luôn sắc bén và nặng nề. Những người đi trước sợ mình không chịu nổi.

Sau một hồi đắn đo, cuối cùng họ vẫn tự ngược đãi bản thân, bấm vào xem.
Bình Luận (0)
Comment