Thẩm Đạm ngồi trước máy quang não, háo hức chờ xem người bạn cùng phòng phá kỷ lục của mình sẽ phát biểu cảm nghĩ như thế nào.
Cô ấy nghĩ có thể học hỏi đôi chút, biết đâu trong mơ sẽ dùng được.
Mở đầu video chẳng cần hoa hoè gì hết, cứ thế phang luôn câu hỏi từ phóng viên cho Thừa Phong.
Đậm chất Tam Diêu.
Cuộc phỏng vấn diễn ra vào ngày 30 tháng 4.
Phóng viên hỏi: "Có thể cho tôi xem lịch trình luyện tập hàng ngày của cô không?"
Thừa Phong mở quang não, lấy thời khóa biểu cô đã làm sẵn từ lâu.
"Tôi thấy trong đây có khá nhiều thời gian trống." Phóng viên hỏi, "Vậy bình thường cô có giải trí gì không?"
"Thông thường thì không. Thỉnh thoảng chơi game, đọc tin tức thôi." Thừa Phong ưỡn ngực, nghiêm túc trả lời, "Tôi đã vượt qua các thú vui tầm thường rồi."
Nói xong, cô gật đầu chắc nịch.
Phóng viên cũng gật gù, "Ừm."
Máy quay chuyển cảnh.
Giờ nghỉ giải lao. Khu đất trống trước ký túc xá.
Thừa Phong đang cười toe toét, chỉ huy bé cú mèo vừa được lắp hệ thống bay, biểu diễn cho mọi người xem.
"Qua trái, qua phải!"
Bé cú mắt lim dim bay xoay vòng trên không trung.
Thừa Phong: "Bay cao lên một mét!"
Bé cú cố gắng bay lên.
"Đẹp lắm!" Thừa Phong giơ tay, ra lệnh: "Đập tay nào!"
Bé cú lao đến, vỗ cánh vào tay cô một cách đầy quyết tâm.
Nhưng Thừa Phong không kiểm soát được lực, vô tình đẩy bé cú bay đi. Cô hoảng hốt hít một hơi lạnh.
Bé cú kiên cường đứng dậy, bay về chỗ cũ. Thừa Phong giơ ngón cái, tặng nó biểu cảm khen ngợi rồi quay sang nhướng mày, đầy tự mãn hỏi phóng viên: "Anh thấy sao hả?"
Phóng viên: "..."
Niềm vui từ việc điều khiển một con robot nhỏ có thể lớn thế này sao? Không biết còn tưởng đây là cú thật đấy.
Máy quay trở lại cảnh phỏng vấn nghiêm túc.
Thời gian ghi hình ở góc phải chuyển sang ngày 2 tháng 5.
Phóng viên hỏi: "Cô nghĩ yếu tố quan trọng nhất giúp cô giữ được tỷ lệ thắng cao như vậy là gì?"
Thừa Phong ngẩng cao đầu đáp: "Vì tôi yêu lao động. Lao động làm tôi vui. Lao động giúp tôi trưởng thành. Lao động là bậc thang tiến bộ của loài người. Lao động là con đường tôi buộc phải đi để tôi luyện tinh thần."
Giọng nói đều đều kết hợp với ánh mắt vô hồn của cô, khiến cả đoạn hội thoại toát lên một thứ năng lượng kỳ lạ khó tả.
Phóng viên im lặng.
Khung hình như đứng yên trong bảy, tám giây.
Bình luận bên dưới lướt qua toàn dấu "...".
[Thừa Phong bị làm sao thế? Có phải người máy không đấy?]
[Bỗng dưng tôi tin vào tin đồn rồi. Con người không thể mạnh thế này được. Chỉ người máy mới cứu được thế giới cơ giáp thủ công!]
[Không ổn, tôi nghi cô ấy bị xuyên qua rồi]
Máy quay bất ngờ chuyển cảnh.
Một dòng suối nhỏ chảy róc rách hiện lên.
Ven suối, cỏ dại mọc xanh rì, bóng nước phản chiếu những bụi cỏ lộn xộn. Ánh mặt trời rọi xuống dòng nước mát, kéo thành dải sáng, phía trên là một chiếc lá cây vô danh trôi lững lờ đậm chất xuân.
Máy quay từ từ kéo xa, hướng về đoàn quân sinh viên đang tiến bước trên con đường nhỏ.
Trong tiếng gió cuối xuân, máy quay thu hẹp khung hình, tìm thấy mục tiêu chính của video, Thừa Phong. Cô đang vác cuốc trên vai, linh hoạt chạy trên đường núi gồ ghề.
Chỉ nhìn bước chân cũng đủ thấy cô đang rất vui.
Nhiệt độ buổi trưa bắt đầu tăng lên.
Thừa Phong đứng tấn, cầm cuốc bổ mạnh xuống mảnh đất đầy cỏ dại. Tư thế của cô chuẩn chỉnh hơn hẳn các sinh viên khác, tinh thần làm việc cũng vượt trội.
Giáo quan ngồi bên bờ ruộng, thổi còi rồi lớn tiếng tuyên bố: "Lớp nào chưa làm xong thì tối nay khỏi về! Có mỗi việc lao động nhẹ nhàng thế này cũng không xong thì còn làm được cái gì nữa?"
Mặt trời dần lặn.
Thừa Phong mồ hôi nhễ nhại, chống cuốc đứng lại, nhíu mày nhìn về phía trước.
Đội hậu kỳ chu đáo đánh dấu khu đất cô tự khai hoang và khu đất sinh viên khác đã cải tạo.
... Còn có khối lượng công việc khổng lồ còn lại.
Gần tối, trong ánh hoàng hôn cam đỏ, các sinh viên chuyên ngành Cơ giáp cảm biến lần lượt vác đồ về trường, đi ngang qua nhóm của Thừa Phong còn buông vài lời châm chọc.
Các sinh viên khóa trên của chuyên ngành Cơ giáp thủ công cũng hoàn thành nhiệm vụ muộn hơn một chút, vừa cười nói vừa khoác vai nhau rời đi.
Chỉ còn lại vài lớp năm nhất ngồi bệt khắp nơi, chẳng ai muốn cố nữa.
Thừa Phong ngồi xổm đào mấy viên sỏi nhỏ. Giáo quan tay cầm hộp cơm, đứng giữa ruộng, vừa ăn vừa cố gắng truyền cảm hứng cho nhóm sinh viên non trẻ lười biếng.
Giọng trầm ấm vang vọng trong làn gió tối nơi núi rừng, mang theo sự hùng hồn và chút niềm vui sướng khi thấy người gặp chuyện không che giấu được:
"Lao động làm con người hạnh phúc! Lao động làm con người trưởng thành! Chúng ta phải yêu lao động..."
... Án mạng đã sáng tỏ!
Hóa ra trong việc tẩy não tinh thần, các giáo quan của Đại học Liên hợp lại mạnh mẽ đến thế!
Ba ngày trước, đoạn phim tài liệu được tung ra có hơi hướng chính diện, toàn là cảnh các sinh viên mồ hôi nhễ nhại, hăng say lao động.
Nhưng khi thấy những gian khổ sau hậu trường, cư dân mạng không nhịn được mà dành cho Thừa Phong một chút thương cảm.
Họ đồng thanh hét lớn: Làm tốt lắm!
Máy quay quay lại, nối tiếp phần phỏng vấn trước đó.
Tiếng chuông tan học của Liên Đại vang lên trong nền, con đường khu sinh hoạt dần đông đúc khiến âm thanh tạp nham trong video cũng tăng lên.
Phóng viên hỏi: "Gần đây có phải đặc biệt bận không? Vừa phải chuẩn bị thi đấu mỗi ngày, vừa phải bảo đảm việc học?"
"Đúng vậy." Thừa Phong gật đầu, "Hơn nữa sắp hết kỳ rồi, tôi còn phải chuẩn bị thi các môn nữa."
Vừa nói, ánh mắt cô nhìn xuống dưới, giọng điệu trầm dần, cuối cùng thở dài: "Kỳ này chọn hơi nhiều môn, bài tập nhiều khủng khiếp."
Phóng viên hỏi tiếp: "Điểm số của cô thế nào? Chắc các môn chuyên ngành phải rất xuất sắc nhỉ?"
"Cũng tạm." Thừa Phong đáp.
Phóng viên: "Nghe nói cô học song ngành, mà hai ngành lại khác biệt khá nhiều. Vậy áp lực học hành thế nào? Cô cân bằng thời gian giữa hai ngành ra sao? Có ưu tiên cái nào hơn không?"
"Không không, tôi luôn đối xử công bằng với tất cả." Thừa Phong nghiêm túc nói, "Tôi sẽ không bỏ qua bất kỳ môn nào! Thầy Khổng, thầy La, tôi không thiên vị ai cả."
Ngay sau đó, quang não của Thừa Phong vang lên. Cô tiện tay mở màn hình xem.
Không ai biết cô nhìn thấy gì, nhưng sắc mặt cô tái mét đi trông thấy.
Buổi chiều, từ 2 giờ đến 8 giờ tối, Thừa Phong lặng lẽ ngồi trong phòng tự học, cố gắng hoàn thành bài luận môn Lịch sử.
Sau sáu tiếng ngồi thừ ra, cuối cùng cô đeo cặp bước ra với dáng vẻ ủ rũ.
Cư dân mạng cảm thấy mình vừa được hé lộ một bí mật động trời. Thật khó để không liên tưởng lung tung.
Ánh sáng màn hình thay đổi. Thừa Phong xuất hiện với một bộ đồ khác, thời gian ghi hình nhảy sang ngày 3 tháng 5.
Phóng viên hỏi: "Nghe nói cô quyết định dừng giải đấu lần này ở mức 151 trận, đúng không? Tại sao lại đột ngột ngừng lại? Vẫn còn hơn hai mươi ngày nữa mà."
Thừa Phong trông có vẻ không tập trung, ánh mắt hơi lơ đãng. Không rõ cuộc phỏng vấn này được thực hiện lúc nào.
Cô chạm nhẹ vào má mình, khi giơ tay lên, có thể thấy lòng bàn tay cô có một vết thương mới.
Cô không tỏ ra nhiều cảm xúc, chỉ bình thản đáp: "Vì đã chắc chắn vào vòng loại rồi."
Phóng viên nói: "Nếu cô tiếp tục thi đấu, có thể tạo ra một kỷ lục thắng liên tiếp cao hơn nữa. Mỗi trận thắng đều là một kỳ tích mới. Cô không muốn thử xem mình có thể đi xa đến đâu sao?"
Thừa Phong lắc đầu, nói một câu rất triết lý: "Không có điểm dừng. Chúng ta đều đang tiến bộ không ngừng. Không cần thiết phải chứng minh tôi có thể đi xa đến đâu ở một giai đoạn nhất định nào đó. Người khác có thể vượt qua tôi, nhưng tôi chỉ cần vượt qua chính mình."
Phóng viên gật gù: "Câu này rất hay."
Phóng viên hỏi thêm: "Nhiều dân mạng muốn hỏi, khi cô tuyên bố ở Tam Diêu rằng mình sẽ vào vòng loại, cô đã quyết định đạt 150 trận thắng từ trước chưa? Đây là thành tích chưa từng có tiền lệ. Phải chăng ngay từ đầu cô đã có tham vọng lớn và tự tin tuyệt đối vào khả năng của mình?"
"Không, lúc đó tôi chỉ nói đại thôi, không nghĩ gì nhiều." Thừa Phong ngừng lại một chút, rồi nói tiếp, "Tôi nghĩ ai cũng rất mạnh. Vì chỉ có những đối thủ ngang tầm mới có thể giúp nhau tiến bộ, và tôi đã tiến bộ rất nhiều. Bao gồm cả các đàn anh trong nhóm phân tích, tài liệu họ cung cấp thực sự rất hữu ích."
Phóng viên nói: "Tôi nghĩ họ nghe được sẽ rất vui. Bởi vì 151 trận thắng, ý tôi là, nếu ngày mai cô thực sự thắng nữa thì đó sẽ là một thành tích đáng sợ."
Thừa Phong chỉ "Ừm" một tiếng, nghe không có chút cảm xúc nào.
Phóng viên hỏi: "Cô có điều gì đặc biệt muốn nói không?"
Thừa Phong nhanh chóng lùi lại một bước, cúi chào: "Tạm biệt." Sau đó, cô thực sự xoay người đi mất.
Lại là một khoảnh khắc im lặng mà phóng viên đã quá quen thuộc.
Cameraman đứng sau lưng ngạc nhiên hỏi: "Thế là xong rồi á?"
Phóng viên cũng lúng túng nói: "Vậy... vậy thu dọn thôi?"
Buổi phỏng vấn kết thúc.