Thừa Phong quét mắt nhìn bản đồ. Trong cảnh này, bản đồ không thể chỉnh sửa cũng không thể phóng to, việc di chuyển cự ly ngắn khiến định vị gần như không phân biệt được. Cô lập tức khẽ trách: "Anh nói nhảm!"
Rồi lại tiếp tục xúi giục Hạng Vân Gian: "Anh ấy vu oan anh đó, anh mà không đến thật thì thiệt thòi lớn đấy!"
"Đừng ồn nữa."
Giọng nói của Hạng Vân Gian toát ra sự uy nghiêm, cố gắng khiến đám đồng đội bướng bỉnh của mình ngừng việc cãi vã vô nghĩa này.
"Tôi đang tìm nơi nghỉ ngơi. Thời gian phó bản trời sắp tối rồi, mọi người nhanh tay lên."
Lúc này, thời gian trong trò chơi hiển thị khoảng 3 giờ chiều, tốc độ thời gian nhanh hơn thực tế một chút. Độ mệt mỏi của nhân vật đang ở mức trung bình, nghĩa là trong 12 giờ tới họ phải bổ sung giấc ngủ.
Sau khi trời tối, dù có thiết bị nhìn đêm nhưng hành động của người chơi sẽ bất tiện hơn nhiều. Ở giai đoạn đầu của trận đấu, thí sinh thường tuân theo nhịp sinh hoạt ngày đêm, đưa trạng thái nhân vật về mức tốt nhất rồi mới tìm cơ hội ra tay ghi điểm.
Hạng Vân Gian hiện đang ở khu vực trung tâm, nơi thí sinh hoạt động nhộn nhịp nhất, không thích hợp để nghỉ qua đêm. Anh đang dần di chuyển ra phía ngoài, tìm một vị trí vừa dễ phòng thủ vừa dễ tấn công.
Tuy nhiên, thực tế là Hạng Vân Gian vẫn đang tiến dần về phía Thừa Phong, bởi cô là người cần được hỗ trợ nhất.
Dù mọi người đều sử dụng thiết bị tiêu chuẩn, ngoại hình của cô vẫn rất nổi bật, lại mang danh hiệu MVP ở hạng mục Chiến binh, cô chẳng khác nào một cái bia ngắm di động khổng lồ.
Tân Khoáng nói: "Không cần giải thích đâu."
Nghiêm Thận thở dài một câu: "Cũ không bằng mới mà."
"Lúc tôi mới vào đội, lão Hạng cũng ưu ái tôi thế này." Tân Khoáng buồn bã nói, "Thời thế đổi thay rồi. Giờ là chúng ta không xứng nữa."
Nghiêm Thận hỏi: "Ai là người vào đội muộn nhất? Là tôi à?"
"Trước đây là cậu, giờ thì không phải nữa." Giang Lâm Hạ giả bộ tốt bụng nói, "Sau này ăn cơm nhớ ăn nhanh lên, không thì lão Hạng sẽ sốt ruột đá cậu bay đi luôn. Biết thân biết phận đi, cậu hết được cưng rồi."
Hạng Vân Gian không nhịn được bật cười chửi một câu. Đám này đúng là không làm ăn đàng hoàng gì cả.
Thừa Phong đang kiểm tra vật phẩm trong ba lô.
5 thiết bị nổ, 2 bom định hướng, 5 lựu đạn, 2 bom khói.
Vũ khí chính là một khẩu súng trường nòng dài với khoảng 100 viên đạn, có thể lắp thêm ống phóng lựu nhưng cần bổ sung đạn lựu ở kho vũ khí.
Một khẩu tiểu liên nhẹ với 300 viên đạn.
Ngoài ra, có 1 lít nước, ít lương thực, dây thừng dài, dao đa năng và một số thiết bị cần thiết khác.
Số đồ tuy không nhiều nhưng gom lại cũng nặng đến vài chục ký. Nhờ vào thiết bị khung xương ngoài, việc di chuyển vẫn tương đối nhẹ nhàng.
Trong lúc cả nhóm trò chuyện linh tinh, kênh đội bất ngờ vang lên tiếng súng, dường như khá gần, không rõ ở vị trí của ai.
Giang Lâm Hạ huýt sáo: "Cuộc tàn sát bắt đầu nhanh vậy à?"
Nghiêm Thận đang thở dốc vì chạy bộ, không tử tế phán đoán: "Xui xẻo thế chắc chắn là Thừa Phong rồi?"
Thừa Phong hừ lạnh, đóng ba lô lại, không thèm so đo: "Vũ khí hơi ít, không đủ hỗ trợ cho trận chiến dài hạn. Một trăm viên đạn, bắn vài phát là hết ngay."
Hạng Vân Gian nói: "Sau khi hội họp, anh sẽ chia cho em vài quả bom. Em kiểm tra địa hình rồi tìm nơi thích hợp mà đặt."
Người duy nhất không lên tiếng chính là Tân Khoáng. Xem ra người nổ phát súng đầu tiên chính là anh ấy.
Thừa Phong ôm khẩu súng nặng trĩu ra trước, nửa nằm rạp trên mặt đất, nhổ vài bụi cây gần đó để ngụy trang.
Khi cô đang gắn những cọng cỏ lên người, một bóng người bất ngờ vụt qua ống ngắm của cô, dũng mãnh lao xuống phía dưới.
Khoảng cách khá xa.
Kỹ năng bắn tỉa của Thừa Phong đã tiến bộ rõ rệt sau một năm rưỡi luyện tập, nhưng ở khoảng cách này, súng trường có thể bị lệch chút ít. Cô không muốn làm kinh động những người xung quanh nên quyết định không khai hỏa.
Ngụy trang xong, cô cẩn thận quan sát môi trường xung quanh rồi di chuyển ngược lên đỉnh núi.
Khi tất cả mọi người đều bận rộn chạy hội họp, việc nằm im phục kích đôi khi lại là lựa chọn sáng suốt.
Vị trí hiện tại của cô không thuận lợi để ẩn nấp, cũng không có đường xuống núi an toàn. Nếu chạy theo dòng người, rất dễ tự đưa mình vào thế nguy hiểm, chẳng hạn như tay dũng sĩ vừa lướt qua lúc nãy.
Ngoài ra, trung tâm bản đồ tuy trông như điểm gặp mặt lý tưởng của đội, nhưng việc hội họp ở rìa bản đồ trước, hoặc tìm đồng minh tạm thời để phối hợp rồi chờ thời cơ cũng là quyết định khôn ngoan.
Chắc chắn sẽ có thí sinh nhiều kinh nghiệm chọn cách này.
Thừa Phong bình tĩnh phân tích tình hình: "Em sẽ không qua đó đâu. Điều kiện bên này không tốt lắm."
Cô nói lý do, toàn bộ đều là những phân tích lạnh lùng, không chút sợ hãi hay nóng vội trước tình huống đơn độc.
Tâm lý vững vàng không khác gì một người đã dày dạn kinh nghiệm chứ chẳng phải sinh viên năm hai.
Hạng Vân Gian nghe xong trầm ngâm một lúc, gật đầu: "Được, anh sẽ xem có cơ hội qua hỗ trợ em không. Nhớ tự vệ."
Tại phòng máy nơi các giảng viên đang theo dõi trận đấu qua màn hình lớn, có vài người bàn luận sôi nổi.
Một người xoa cằm cảm thán: "Giờ sinh viên làm sao mà khác hẳn hồi chúng ta thế nhỉ? Lúc trẻ tôi có gan thế này không?"
Người bên cạnh lắc đầu: "Đừng mơ nữa. Nếu có thì giờ ông đã làm Đại tướng rồi."
Cả phòng bật cười.
Thông thường, việc đầu tiên sau khi thí sinh vào sân là nhanh chóng hội họp. Lý do đơn giản vì sợ hãi.
Không kịp hội họp trong thời gian ngắn sẽ đánh mất lợi thế lớn, mà lợi thế đó quan trọng nhất chính là cảm giác an toàn dựa vào số đông.
Hãy thử tưởng tượng một người đi lẻ loi giữa vòng vây hơn 900 kẻ thù, cảm giác đó đáng sợ đến nhường nào.
Những người như Thừa Phong, dám đưa ra quyết định đi riêng ngay từ đầu, thậm chí tìm cơ hội phản công, thực sự hiếm hoi. Không ngoa khi nói tương lai của cô tràn đầy hứa hẹn.
Thừa Phong vẫn đang lom khom tiến bước.
Không lâu sau, từ phía Tân Khoáng truyền đến tiếng mở kênh liên lạc, có vẻ anh ấy đã giải quyết xong rắc rối.
Anh thở dài: "Không dám qua lượm đồ. Nhưng mới vào trận, ba lô chắc chắn nhiều chiến lợi phẩm lắm."
Trận đấu vừa bắt đầu mà đã có người dám chủ động tấn công, hoặc là kẻ may mắn có đồng đội gần bên hoặc đã hội tụ đủ đội hình, hoặc là kẻ xui xẻo vừa gài xong bom thì tự hại chính mình, vô tình châm lửa đốt thân.
Sau một hồi cân nhắc, Tân Khoáng quyết định bỏ qua chiếc ba lô kia.
Không phải bản thân mai phục mà có, đụng vào không an tâm chút nào. Xã hội giờ hiểm ác không phải chuyện đùa, thôi thì giữ mình cho chắc vậy.
Điểm truyền tải của Nghiêm Thận là một khu nhà hoang. Anh nằm bò trên mái nhà, tận dụng lan can làm chỗ che chắn, tay ôm chặt báng súng, ngắm bắn một bóng người lén lút cách đó năm trăm mét. Giọng anh vẫn bình thản: "Mở màn ngon lành đấy, Tân Khoáng. Không hổ là thủ quỹ của đội chúng ta."
Tiếng súng vang lên. Nghiêm Thận nhướng mày, giữ nguyên tư thế cũ, chờ xem liệu có ai sẽ đến thu dọn chiến lợi phẩm.
Thừa Phong theo thói quen lại quét mắt qua bản đồ, phát hiện mọi người vẫn còn ở khu vực gần điểm truyền tải, chưa di chuyển nhiều.
Ngay từ đầu, vị trí của tất cả thí sinh đã bị phân tán quá mức. Địa hình hoàn toàn xa lạ, không ai dám chắc đằng sau các điểm mù có phục kích hay không. Thế nên dù ngoài miệng cười nói tự nhiên, khi hành động mọi người đều hết sức cẩn thận. Người chạy tích cực nhất vẫn là Hạng Vân Gian.
Ngay sau đó, từ phía Hạng Vân Gian cũng vang lên những tiếng súng mơ hồ, âm thanh không chỉ của một người. Anh lập tức tắt kênh thoại một chiều.
Có vẻ thử thách đầu tiên mà tất cả các đội phải đối mặt chính là: Hội họp.
Mà cách đối phó của đội Hạng Vân Gian thì lại là: Mạnh ai nấy chơi.
Thừa Phong leo thêm khoảng mười lăm phút, cỏ dại xung quanh ngày càng dày đặc. Để đảm bảo an toàn, cô nằm rạp xuống đất để bò.
Sự thận trọng của cô phát huy tác dụng. Không lâu sau, mặt đất truyền đến những rung động nhẹ.
Thừa Phong lập tức dừng lại, trườn mình vào một vị trí kín đáo để ẩn nấp.
Tiếng bước chân lẫn lộn, lúc nhẹ lúc nặng, dần dần xa khỏi vị trí của cô. Ngay sau đó, tiếng súng nổ dồn dập vang lên, nhịp điệu ngày càng căng thẳng, chiến hỏa bùng lên trong chớp mắt.
Thừa Phong khẽ nói: "Hình như bên này đang có hỗn chiến."
Cô do dự không biết có nên qua xem hay không. Dựa theo âm thanh thì số người tham chiến khá đông, có lẽ đây là cuộc hỗn chiến đầu tiên sau khi bắt đầu. Tiếng động này chắc chắn sẽ thu hút thêm các thí sinh khác.
Dù sao thì, ba lô lúc đầu trận luôn là một món mồi béo bở. Chưa có đội hình ổn định, ai cũng dễ bị cám dỗ bởi cơ hội vớ được của hời.
Thừa Phong nhích lại gần khu vực chiến đấu một chút, vừa suy tính vừa lấy từ ba lô ra một thiết bị nổ. Vừa đóng ba lô lại, giọng Giang Lâm Hạ đã vang lên đầy kịch tính: "Thừa Phong, nhóc biết không? Tộc Thần Nông tụi anh có hai thiên phú bẩm sinh."
"À?" Câu hỏi đột ngột khiến Thừa Phong ngớ người, lúng túng đáp, "Bắn tỉa? Cái này đâu tính là kỹ năng thiên phú được?"
"Một!" Giang Lâm Hạ trịnh trọng tuyên bố, "Là xem náo nhiệt!"
Thừa Phong: "..."
Tân Khoáng phản bác không vui: "Hừ! Đó phải gọi là hành hiệp trượng nghĩa! Đừng có bóp méo hình tượng cao đẹp của dân ta. Nghệ thuật ngôn từ đâu hết rồi hả?"
Giang Lâm Hạ hờ hững "Ờ ờ" tiếng hai lần rồi nói tiếp:"Thứ hai!"
Thừa Phong nhanh nhảu: "Can ngăn?"
"Là trồng rau."
Thừa Phong: "..." Giao tiếp với anh ta chắc chắn là quyết định sai lầm nhất trong đời cô.
Tiếng cười của Giang Lâm Hạ đầy chất gian tà của một nhân vật phản diện: "Đào hố chôn hết bọn họ luôn!"
Thừa Phong muốn chôn luôn anh ta cho rồi.
Cười xong, Giang Lâm Hạ tiếp tục: "Vậy em có biết sinh viên Liên Đại chúng ta có hai thiên phú bẩm sinh là gì không?"
Thừa Phong không buồn trả lời. Giang Lâm Hạ tự mình đáp: "Một là nhây, hai là trốn kỹ. Gặp kiểu hỗn chiến này thì đương nhiên phải nhào vào chứ còn gì! Sao lại hỏi mấy câu thế này? Mất hết phong cách quân ta rồi!"
Hạng Vân Gian nhịn không được nói: "Cậu thôi dạy mấy kiến thức kỳ quái này cho em ấy được không? Đầu óc Thừa Phong đã đủ đặc biệt rồi."
Giang Lâm Hạ nói: "Cậu không hiểu gì cả! Ẻm sắp hòa nhập vào xã hội loài người rồi!"
Hạng Vân Gian: "Đừng nghe cậu ấy, đúng kiểu hại đời con nhà người ta!"