Trong lúc mọi người đang trò chuyện linh tinh, Thừa Phong đã bố trí xong hiện trường và di chuyển đến gần khu vực hỗn chiến.
Những sinh viên tham gia đấu đội vốn đã có thực lực không tầm thường, mà những kẻ dám tham gia vào hỗn chiến ngay từ đầu lại càng tự tin hơn nữa.
Sau khi đến nơi, Thừa Phong cẩn thận quan sát một vòng và nhận ra ở hai vị trí khá kín đáo có hai thí sinh dường như đã bị hạ gục. Không rõ đã "ngủ yên" hẳn chưa, tạm thời cũng chẳng ai dám đến lục soát thi thể.
Dựa vào tư thế ngã xuống của họ cùng môi trường xung quanh, có vẻ những viên đạn hạ gục họ xuất phát từ góc phải phía trên của Thừa Phong. Chắc chắn có một tay bắn tỉa chuyên nghiệp đang nấp ở đó, cần phải tránh xa.
Tuy nhiên, toàn bộ khu vực tác chiến không ngừng di chuyển và mở rộng, vị trí của các thí sinh có thể đã thay đổi, không thể dựa vào đó để tham khảo. Những nơi vừa vang lên tiếng súng cũng chẳng phải là điểm dễ để phục kích.
Tạm thời không có cơ hội thích hợp để nhập cuộc, Thừa Phong đành quan sát tình hình.
Cô ép sát người xuống đám cỏ tối tăm, mắt liên tục đảo theo tiếng súng từ bốn phía.
Mười hai người... Không, tính an toàn thì chắc tầm hơn mười lăm người đang tụ tập trong khu vực này.
Vị trí của những thí sinh đã nổ súng dần hiện lên trên bản đồ trong đầu cô. Thừa Phong giơ tay ước lượng khoảng cách giữa các điểm, mô phỏng tình huống viên đạn xuyên qua lá cây và bắn trúng kẻ địch.
Năm phút sau, tình hình càng hỗn loạn hơn.
Một số thí sinh ở rìa ngoài đã gia nhập. Có vài người không tìm được cơ hội đột phá, đành phải rút lui.
Thừa Phong không hứng thú đứng ngoài quan sát. Cô thích làm kẻ "khuấy nước đục" hơn.
Sau khi xác định đại khái tình hình, cô chỉnh lại kính bảo hộ, khom người, rút từ hông ra một quả bom khói rồi ném thẳng về phía một thi thể nằm ngang không xa.
Khói trắng nhanh chóng bao phủ, lan tỏa trong không trung, che khuất tầm nhìn của mọi người.
Ngay lập tức, vô số họng súng nhắm vào vị trí của thi thể.
Thừa Phong lặng lẽ chờ đợi, đến khi khói mù lan đến vị trí của mình thì cô lập tức chạy theo hướng ngược lại. Đếm số bước chân, cô dừng lại, quỳ gối, nửa ngồi nửa đứng, nâng súng, và dựa vào trí nhớ bắn một loạt đạn.
Một mạng!
Mọi người tưởng cô định lợi dụng màn khói để đến lục soát thi thể, liền xả súng loạn vào nơi khói bốc lên.
Tiếng súng vang lên khắp nơi, không ai nhận ra có điều bất thường từ phía cô.
Vai của Thừa Phong hơi tê vì lực giật của súng, nhưng sau khi bắn tản mạn hơn chục viên đạn, cô lại tiếp tục xông lên. Đến rìa màn khói, cô khéo léo xoay người, nghiêng thân 90 độ và nhắm bắn xuyên qua làn khói mờ ảo.
Mọi thao tác mượt mà, nhanh gọn, không hề có chút do dự, như thể đã luyện tập vô số lần.
Viên đạn xé gió, xuyên qua màn khói dày đặc, lao thẳng vào mục tiêu trong vùng phục kích của cô.
Hai mạng!
Khi làn khói mờ dần, Thừa Phong tính toán thời gian, tranh thủ từng giây, rút thêm một quả bom khói từ balo và ném về phía trước.
"Má!" Một giọng nam trong trẻo vang lên, "Có đúng hai quả bom khói, chơi lớn thế! Ai vậy?"
Tiếng từ loa ngoài át đi âm thanh chát chúa của súng đạn.
Lại một giọng khác vang lên từ phía khác: "Hướng ném kỳ cục thế? Định đi đường nào đây?"
Dù nói vậy, không ai dừng tay. Ai cũng không ngờ rằng đây có thể là chiến thuật đánh lạc hướng.
Thừa Phong nghe thấy tiếng súng bên sườn ngày càng dồn dập, phía trước cũng lác đác vài tiếng bắn bồi. Không biết liệu cú bắn vừa rồi có thành công hạ được ai không, cô vẫn táo bạo lao lên.
Dựa vào trí nhớ, cô nhảy qua một tảng đá, quờ tay tìm kiếm, quả nhiên sờ thấy một thân cây.
Tìm tiếp dưới đất, rất nhanh cô chạm được đến "thi thể" của thí sinh bị mình bắn hạ.
Không có vấn đề gì.
Thừa Phong thở phào, để chắc chắn, cô bắn bồi thêm một phát nữa, thể hiện tác phong cơ bản của sinh viên quân đội.
Đột nhiên, một cơn gió mạnh từ đỉnh núi thổi qua làm cành lá rung rinh, phát ra những âm thanh khô khốc. Các thí sinh bị khói che tầm nhìn nghiến răng, ném lựu đạn về hướng gió, hy vọng làm tan màn khói nhanh hơn.
Thừa Phong ngẩng lên liếc nhìn, nhanh chóng gỡ balo trên thi thể, lấy ra một quả bom khói nữa và tiếp tục ném về phía trước.
Khói trắng chưa kịp tan hết, màn sương mù vừa hé lộ chút hình ảnh lại bị khói đặc che phủ lần nữa.
Những người trong khu hỗn chiến không giữ nổi bình tĩnh.
"Quả thứ ba rồi! Hốt được đồ rồi! Anh em tập trung hỏa lực bắn nó đi!"
"Bắn đi, nhưng bảo nó ở đâu đã chứ!"
"Chắc là đồng đội phối hợp! Trong khói thế này làm ăn gì được chứ?"
"Làm ơn, đồ tốt đấy, đừng ném nữa, đau lòng quá!"
Trong lúc họ còn đang ầm ĩ, Thừa Phong đã men theo đường dự tính, chạy đến chỗ thí sinh thứ hai mà cô phục kích.
Cô quăng súng tiểu liên ra sau lưng, rút từ hông một con dao găm, cầm chắc trong tay phòng trường hợp phải áp sát chiến đấu.
Dựa vào trí nhớ tốt, Thừa Phong tự tin cả cận chiến lẫn tầm xa.
May mắn thay, thí sinh đó cũng bị đạn của cô hạ gục, đã chào tạm biệt hệ thống.
Quả thật, cô bắn giỏi ghê!
Thừa Phong có chút tự đắc, cúi người lục balo đối thủ, lôi ra hai quả lựu đạn, nhanh chóng rút chốt và ném thẳng về phía một lùm cây.
Tiếng nổ vang lên, đất đá và cỏ vụn bay tứ tung.
Dù lựu đạn không quá mạnh, thí sinh có trang bị chống đạn, nhưng ở khoảng cách gần thế này, một đòn chí mạng là hoàn toàn khả thi.
Thừa Phong như nghe được tiếng điểm số cộng thêm vang lên trong lòng.
Ba mạng rồi!
Những thí sinh còn lại thì rơi vào trạng thái kinh hãi, đầu óc rối bời, lý trí như bị nhấn chìm. Sau một thoáng im lặng, tiếng la hét càng hỗn loạn.
"Trời ơi! Ai vậy? Táo bạo thế! Dám ném lựu đạn vào màn khói?"
"Đừng bắn loạn nữa! Rõ ràng bị đùa giỡn rồi! Phí đạn lắm!"
"Anh em, sao cậu có thể tự do di chuyển trong phạm vi của đám khói vậy? Trang bị của mọi người chẳng phải đều giống nhau sao? Cái kính dò tìm của tôi chẳng thấy gì cả!"
"Xem ra là cao thủ rồi."
"Cậu nói nhảm gì đấy!"
Thừa Phong âm thầm nhận xét "Ồn ào quá". Trong tai nghe, giọng nói lải nhải không dứt theo phong cách quen thuộc của Giang Lâm Hạ khiến đầu óc cô như một tổ chim nhốn nháo.
Thừa Phong vừa nghĩ cách tận dụng túi đồ vừa cướp được để làm cho Giang nào đó phải tâm phục khẩu phục, vừa rút chốt quả lựu đạn thứ hai trên tay và tự tin ném đi với sức mạnh tràn đầy.
Thực tế chứng minh rằng, kiêu ngạo quá thì dễ lật thuyền.
Lần này, quả lựu đạn của Thừa Phong bị lệch hướng một chút, không may va phải thân cây, và phát nổ ngay giữa không trung.
Trong lòng cô cũng chửi thầm một câu "Chết tiệt!". Không kịp cúi xuống né, cô đã bị sóng xung kích đẩy ngã lăn ra sau, bụi đất bắn tung tóe phủ lên khắp người.
Cảm giác đau âm ỉ lan từ ngực, chắc là đã đập vào hòn đá nào đó trên núi. Thừa Phong cắn răng chịu đựng, không để lộ bất kỳ âm thanh nào. Cô nhanh chóng bật dậy, phủi sạch bùn đất, từ bỏ ý định tiếp tục cướp mạng, quay về chỗ thi thể để lục túi.
Trong khi đó, những người trong vòng hỗn chiến vẫn không hay biết gì, chỉ bận rộn thảo luận về hướng ném hai quả lựu đạn vừa rồi, cố gắng suy đoán vị trí của Thừa Phong.
Khi bọn họ chỉnh lại chiến thuật và bắt đầu nổ súng bừa để phòng vệ, Thừa Phong đã mang theo hai túi đồ ngon lành, rút khỏi khu hỗn chiến trong yên lặng.
Cô băng qua một bãi cỏ cao đến đầu gối, giữ vững cảnh giác, cẩn thận tìm được một vị trí khuất tầm nhìn. Sau khi đảm bảo xung quanh không có ai, cô trốn sau tảng đá và bụi rậm để kiểm tra chiến lợi phẩm.
Những túi đồ trong giai đoạn đầu đúng là vô cùng phong phú. Vũ khí nổ mà đám thí sinh kia không nỡ sử dụng giờ đều rơi vào tay Thừa Phong.
Đồ nhiều đến mức cô mang không xuể, đành phải chôn lại trong bụi cỏ, để dành khi cần sẽ quay lại lấy.
Thừa Phong nhét lựu đạn và đạn dược cho súng tiểu liên vào ba lô của mình, những thứ khác thì giấu kĩ, xóa sạch dấu vết xung quanh để không ai phát hiện.
Xong xuôi, cô lấy từ ba lô ra nước và bánh quy, vội vàng lấp đầy thanh trạng thái no của nhân vật.
Trên chiến trường không có khái niệm thưởng thức đồ ăn. Thừa Phong vừa uống một chai nước vừa liếc nhìn bảng thông số, trong khi tiếng ong ong trong tai từ vụ nổ vừa rồi dần biến mất. Không khí quá yên tĩnh lại khiến cô hơi khó chịu.
May mắn là trong kênh liên lạc, đồng đội vẫn còn đang phàn nàn, mang lại chút cảm giác thân thuộc.
Giang Lâm Hạ thở dài: "Không thể nhặt được đồ, không dám nhặt đồ, nhìn mà không lấy được, khó chịu thật sự."
Nghiêm Thận cũng góp lời: "Tôi nhìn suốt nửa tiếng rồi, cũng chẳng ai dám mò tới. Giờ mọi người thông minh thế sao?"
"Từ từ đã." Tân Khoáng nói, "Nhịn đi, giờ không phải lúc nhặt đồ."
Thừa Phong khó khăn nuốt miếng bánh khô nghẹn trong họng, cười cười: "Em vừa nhặt được hai túi rồi."
"Giỏi đấy, Thừa Phong!" Giang Lâm Hạ reo lên, "Kịch tính không?"
Thừa Phong: "Tạm ổn, thực ra chẳng thấy gì cả."
"Kể xem nào."
"Mệt lắm, không muốn kể."
Hạng Vân Gian nhắc nhở, giọng anh trầm thấp, rõ ràng tình huống của anh không tiện nói nhiều: "Cẩn thận một chút, đừng chơi liều quá."
Thừa Phong thu dọn xong đồ, chống tay đứng lên, phủi bụi trên quần: "Em quay lại xem tiếp. Bên đó vẫn còn mấy túi nữa."
Khi đó, màn khói dày đặc trong rừng núi cuối cùng cũng tan đi. Những người trong vòng hỗn chiến thông qua kính dò tìm đã bắt đầu nhận ra khung cảnh vừa bị che khuất.
Điểm đầu tiên bọn họ tập trung bắn phá, thi thể và ba lô quân dụng vẫn nằm nguyên tại chỗ.
Thi thể đáng thương kia sau khi bị bắn chết sớm trong giải đấu đồng đội, lại tiếp tục chịu thêm hàng chục vết đạn vô nhân đạo. Đúng là đáng thương hết chỗ nói.
Hạ tầm nhìn xuống, không bất ngờ khi thấy hai thi thể khác không còn túi đồ.
"Chỗ đó, ba lô mất tiêu rồi. Cái trò đánh lạc hướng này đúng là cẩu thả, vậy mà chúng ta vẫn mắc bẫy. Mất mặt thật!"
"Cẩu thả? Phi logic thế còn gì! Lựu đạn biết chọn người à? Sao kẻ đó di chuyển thoải mái được, còn giết hẳn hai mạng?"
"Nói chuyện nắm đấm mà đòi phân tích khoa học à?"
"Chắc chắn là cả đội phối hợp! Giờ có khi người ta chạy xa rồi!"
"Suỵt - chỗ này còn bốn, năm túi nữa. Tôi không tin họ không quay lại! Mọi người giữ im lặng, chờ tên đó quay lại phản công!"
Mọi người đồng lòng, nín thở tập trung, chờ Thừa Phong quay lại.
Trong rừng núi, sự tĩnh lặng ngập tràn như một con thú đang ẩn nấp, giăng đầy sát khí chưa lộ diện.