Quân Sư Hệ Vip - Thối Qua

Chương 148

Thừa Phong bám sát mặt cỏ, lặng lẽ bò về phía trước. Mỗi đoạn di chuyển cô đều dừng lại quan sát kỹ xung quanh, khiến quá trình tiến lên chậm như rùa bò.

Lúc này, đã hơn nửa tiếng kể từ khi cô rời khỏi vòng hỗn chiến.

Cánh rừng phía trước im lìm như chết. Không có tiếng bước chân, cũng chẳng nghe thấy tiếng súng, tựa như cả khu vực này đã không còn ai.

Nhưng Thừa Phong không dễ dàng bị đánh lừa như vậy.

Những túi đồ phong phú đến mức khó tin, hơn mười lăm người tham chiến. Con số có lẽ còn đang tăng, thêm vào đó là sự hỗn loạn do màn khói dày đặc ban đầu che tầm nhìn... Tất cả những yếu tố này cho thấy, trong nửa tiếng ngắn ngủi, chẳng thể nào giải quyết được vấn đề cốt lõi.

Hiển nhiên, đợt tấn công bất ngờ của Thừa Phong đã khiến mọi người tức giận. Các đội đối đầu buộc phải tạm gác mâu thuẫn nội bộ, chuyển toàn bộ họng súng về phía kẻ ngoài cuộc, hình thành một thế cân bằng mới - hay có thể gọi là cục diện bế tắc.

Thừa Phong dừng lại ở khoảng cách ba đến bốn trăm mét. Phía trước không còn chỗ ẩn nấp thích hợp. Nếu tiếp tục tiến lên, cô sẽ dễ bị phát hiện. Với địa hình cao hơn hiện tại, tầm nhìn khá thoáng, rất lý tưởng để cô nắm bắt thời cơ.

Cô dựng khẩu súng trường dài trong khe đá, nhắm về phía vòng hỗn chiến vẫn đang âm ỉ biến động, mượn ống ngắm để quan sát tình hình.

Trong vòng chiến đã xuất hiện thêm hai xác chết, gần như nằm chắn ngang đường. Rõ ràng, đây là những người vô tình đi qua mà không kịp nhận ra mối nguy, cứ thế thản nhiên bước vào vòng vây.

Trước khi rời sân khấu, không biết họ đã phải đón nhận bao nhiêu loạt đạn tiễn biệt.

Thừa Phong khẽ lắc đầu, ánh mắt thoáng vẻ thương cảm. Cô siết chặt khẩu súng trong tay, điều chỉnh lại tư thế rồi nằm im như đá.

Mười lăm phút...

Nửa tiếng...

Thời gian trong khung cảnh tĩnh lặng này tựa như chiếc bóng kéo dài mãi dưới ánh chiều tà, chậm chạp đến khó chịu.

Thừa Phong vẫn duy trì cùng một tư thế, bình tĩnh, tập trung. Tất cả sự nôn nóng trong cô đều lắng đọng, những góc cạnh sắc bén bị thu lại, chỉ còn lại một ánh nhìn vô hại, lặng lẽ quan sát con mồi trước mắt.

Từng chiếc lá rơi nhẹ trong ánh hoàng hôn dần tàn, chao đảo trong cơn gió núi bất ngờ nổi lên, cuối cùng đáp xuống vành mũ của cô.

Khung cảnh yên tĩnh và hài hòa đến mức, nếu không phải vì khẩu súng đen bóng đang nhẹ nhàng chỉnh hướng, người vừa vào kênh livestream chắc chắn không thể nhận ra nơi này có một người đang nấp.

Thời gian trong trò chơi: 5 giờ chiều.

Bầu không khí xung quanh dần trở nên gượng gạo.

Tất cả những người còn lại đều nhận ra rằng, sự kiên nhẫn của đối thủ trong vòng này còn cao hơn họ tưởng tượng.

Khi mọi người bắt đầu nghi ngờ liệu họ có phải chôn chân ở đây qua đêm không, cuối cùng cũng có người không chịu nổi mà cử động.

Một thanh niên quyết định bỏ cuộc, từ từ rút lui với khẩu súng trong tay, miệng lẩm bẩm: "Chán chết mất thôi!"

Chờ đợi vô tận đã khiến cậu ta hoàn toàn mất kiên nhẫn, kèm theo đó là nỗi hối tiếc mãnh liệt.

Bỏ qua thời gian quý giá để tập hợp lúc mới vào chỉ vì một túi đồ chẳng mấy cần thiết, rốt cuộc chẳng giành được mạng nào, không chạm được ba lô quân dụng, còn bị mắc kẹt với những kẻ đầu óc khó hiểu suốt đến tận lúc trời tối.

Toàn bộ khu thi đấu, cả nghìn người hai chân đều là những con khỉ tiến hóa, chẳng ai cao quý hơn ai. Chỉ cần làm ma dưới nòng súng của cậu ta là được, cậu không kén chọn. Vậy tại sao lại phải phí thời gian ở đây chứ?

Chơi không nổi nữa. Bái bai!

Chưa kịp lùi được bao xa, tiếng súng của Thừa Phong vang lên đột ngột phá tan sự im lặng, đồng thời làm kinh động lũ chim vừa đáp xuống cành cây.

Đám đông bắt đầu hỗn loạn.

Những người vừa định nhắm bắn để cướp mạng quay cuồng tìm kiếm kẻ nổ súng. Nhưng tiếng súng đến quá bất ngờ, chẳng ai kịp xác định được gì cả.

Một nam sinh tức tối gào lên: "Ai vậy! Là ai! Ở đâu thế! Không biết quy tắc tới trước được ưu tiên à?"

"Đằng kia kìa!"

"Tôi có nhìn thấy đâu, quỷ mới biết cậu nói kia là đâu! Nếu thấy thì bắn đi chứ!"

"Đừng tưởng tôi không biết, cậu định gạt tôi đấy à!"

Trong tiếng cãi vã, một giọng khàn thô kêu lên: "Hai tiếng rồi anh em ơi! Trời sắp tối rồi! Chỗ này tổng cộng có 11 cái ba lô, hai cái bị cái tên chết tiệt đó cướp mất, số còn lại chia đều xong rút đi được chưa?"

"Tôi đồng ý. Cậu đi nhặt đi, tôi cho cậu một cái nguyên vẹn."

"Cứ tiếp tục thế này chẳng có ích gì. Đường đầy xác chết mang theo ba lô nằm đó, ai cũng biết chỗ này không qua được. Mọi người chân thành chút đi, đừng xem đối phương là đồ ngốc nữa, thương lượng thôi."

"Lập trường mỗi người mỗi khác, thương lượng kiểu gì? Đánh luôn đi, anh em! Đừng vờ vịt giữ hòa bình nữa, không thì tôi đi thật đấy!"

"Phía xa có bắn tỉa, giờ không nhặt đồ thì cũng chẳng đi được đâu."

Thừa Phong ở xa, dù có loa phóng thanh cũng không nghe rõ họ nói gì, chỉ thấy các bóng người bắt đầu di chuyển, sau đó vài người bắn chỉ thiên để kích động đối thủ.

Chẳng bao lâu, tiếng súng trở nên lộn xộn. Một ai đó đã ném lựu đạn khói.

Thừa Phong thầm nghĩ, cuối cùng cũng có người thông minh. Nếu là cô, cô đã ném từ lâu rồi. Nước không đục thì sao bắt cá?

Nhân lúc khói trắng lan tràn, những thí sinh gan dạ bắt chước cô trước đó lao vào nhặt túi đồ rải rác khắp nơi, rồi nhanh chóng rút lui.

Một số ít rời khỏi hỗn chiến vì sợ bị đạn lạc. Nhưng phần lớn vẫn giương súng bắn loạn. Thừa Phong cũng bắn mấy phát vào trung tâm vòng chiến, góp phần đẩy cao sự hỗn loạn.

Lúc này, những người còn ở lại đều đang dựa vào vận may để chiến đấu. Biết đâu, vận khí tốt lại bắn trúng ai đó thì sao.

Tiếng súng kéo dài không dứt, mãi đến khi trời tối đen như mực.

Có lẽ đạn đã gần cạn, những loạt súng như mưa rào cũng dần lắng xuống. Hoặc có thể, số người sống sót giảm đi, tạo điều kiện thuận lợi để chia đồ.

Sau tiếng nổ đinh tai của một quả lựu đạn, trong không khí tĩnh lặng, Thừa Phong thoáng ngửi thấy mùi vị của hòa bình.

Cô cúi đầu nạp hộp đạn thứ hai, tính thử vận may xem có thể kiếm thêm vài điểm nữa không.

Cô ngẩng đầu lên, phát hiện một thanh niên vừa chạy tới mép khu vực khói mù, nấp sau một thân cây, quay lưng về phía cô.

Cặp kính theo dõi của Thừa Phong may mắn xuyên qua màn khói mỏng, bắt được bóng dáng mờ ảo của cậu ta. Cô nhanh chóng nạp đạn, nheo mắt nhắm mục tiêu, xoay nòng súng và bóp cò trước khi đối phương kịp di chuyển.

Pằng!

Bóng người nửa quỳ lập tức ngã xuống.

Dễ cưng quá cơ, đúng ý cô luôn!

Thừa Phong nhanh gọn bắn thêm hai phát để xác nhận rồi thư thả thả lỏng cơ vai, ngón tay hơi co lại, chỉnh lại tư thế. Tính cả 3 mạng trước đó, hiện tại cô đã hạ được hơn 5 người.

Không lỗ.

Tuy nhiên, cũng chính phát súng này đã khiến phe đối diện nhận ra sự hiện diện của Thừa Phong.

Chẳng bao lâu, một nhóm thí sinh lao ra, phía trước dùng các tấm chắn chống đạn tự chế để bảo vệ. Dựa vào phán đoán vị trí phát súng, họ nhanh chóng xác định được vị trí của cô.

Thừa Phong lập tức lăn sang một bên, toàn thân nấp kín sau một tảng đá lớn.

Đám sinh viên quân đội này, trong tình huống đối mặt với một xạ thủ chuyên cướp đầu người như cô, lại một lần nữa tạm gác thù riêng, quyết tâm giải quyết ngoại họa trước.

Họ thể hiện sự thận trọng của mình bằng cách luân phiên chạy giữa các vật cản, trong khi để lại một vài người tại chỗ để kiềm chế, không cho cô ló đầu.

Thừa Phong nghe rõ tiếng đạn găm vào phiến đá sau lưng, những âm thanh vang dội rung chuyển cả thính giác. Mặc kệ nguy cơ đạn bay sát đầu, cô vẫn liều mình thò ra quan sát, đồng thời với tay vào túi lấy ra một chiếc điều khiển từ xa.

Để tới được chỗ cô đang nấp, họ chắc chắn sẽ phải băng qua bãi cỏ nơi cô đã cài bẫy từ trước trong đợt tấn công vừa rồi. Đợi hai người trong đội kia gần đến, cô lạnh lùng bấm nút đỏ.

Một người trưởng thành, nhất định phải có kế hoạch dự phòng.

Chỉ với lực bấm nhẹ chưa đầy 10g, hai thiết bị nổ đồng thời phát huy tác dụng, thắp sáng màn đêm bằng ánh lửa chói mắt. Tia sáng đỏ lóe lên giữa sườn núi cũng thu hút ánh nhìn của không ít thí sinh.

Hai chàng trai xui xẻo kia, trong ánh mắt kinh hoàng đã bị hất văng khỏi khu vực thi đấu. Sau lưng họ chỉ còn lại bốn người sống sót, đứng ngây ra như tượng gỗ.

"Quá đẹp!"

Thừa Phong búng tay, mãn nguyện đeo ba lô, xoay người rời đi.

Cô chỉnh lại mũ, không quay đầu nhìn, bật bộ đàm khoe với đồng đội: "Lần này em ăn được khoảng 7 mạng!"

Nghiêm Thận chẳng thèm nghĩ, đáp ngay: "Chém gió à?"

"Chậc, sao lại nói thế? Trẻ con cần được khuyến khích, hiểu không?" Giang Lâm Hạ cố ý dùng giọng the thé, "Làm tốt lắm, bé Phong Phong! Đến cả chém gió mà em cũng học được rồi, anh tự hào về em lắm!"

Thừa Phong hừ một tiếng: "Không tin thì thôi."

Trái ngược với sự đùa cợt của đội cô, bên ngoài trường thi đã náo động từ lâu.

Những phát bắn mù quáng của Thừa Phong ban nãy chủ yếu nhắm vào khu vực vật phẩm, và trong những nơi cô không để ý, số lượng người bị cô hạ gục thực ra đã lên tới 9 mạng.

Cộng thêm 4 mạng bên phía Hạng Vân Gian, tổng điểm của cả đội đã nhảy vọt lên 16, vượt xa các đối thủ khác, giữ vững vị trí đầu bảng!

Cần biết rằng, trong các kỳ thi đội hình 1000 người những năm trước, không thiếu đội thậm chí không ghi nổi một điểm. Đa số chỉ đạt 2 đến 4 điểm. 5 điểm đã được coi là đạt, 6 điểm là thắng lớn.

Kỳ thi còn kéo dài ba ngày, nhưng chỉ mới trôi qua ba tiếng mà Thừa Phong đã tiệm cận mốc hai chữ số, gần như phá vỡ kỷ lục tiêu diệt trước đó.

Trận đấu mới chỉ bắt đầu, nhưng chuyên ngành Cơ giáp thủ công và hệ Chỉ huy đã bắt đầu ăn mừng. Ngay cả ban tổ chức cũng chuẩn bị sẵn áp phích cho kỷ lục mười mạng đầu tiên, chờ cơ hội tung ra.

Bình luận trên kênh livestream thì toàn là những câu cảm thán phấn khích.

[9 mạng! Thật sao?! Thừa Phong, cô quá đỉnh!]

[Không hổ là toàn đội MVP! Tốc độ này, chớp mắt một cái là có người gục. Tôi giờ không dám rời khỏi phòng, chỉ biết cắm chốt trước livestream!]

[Tôi thừa nhận là tôi không nghĩ đến! Tôi tưởng sức chiến đấu của Thừa Phong yếu, trận này chắc chắn sẽ chết sớm, cứng đầu một chút có thể sống sót đến cuối, nhưng tôi hoàn toàn không ngờ cô ấy lại tỏa sáng như vậy!]

[Chậc, cú 1v3 của lão Hạng lúc nãy có vẻ chả có gì, Thừa Phong thì lại trong vòng mười mấy người, vào ra hai lần, lừa mấy lần, lấy đủ 9 mạng, gần như là tiêu diệt toàn đội!]

[Tôi chỉ có một câu hỏi, thực sự là chuyên viên phân tích dữ liệu mạnh vậy sao? Đây đúng là sân chơi riêng của Thừa Phong rồi!]

[Sự xuất hiện của Thừa Phong giống như là trong một thế giới chỉ biết dùng nắm đấm mà đột nhiên có thêm sự hỗ trợ của cách mạng công nghệ vậy. Đồng chí ơi, cho nên nói kiến thức chính là sức mạnh! Đây là chân lý đó!]

[Dù sao thì Chỉ huy loại B cũng đã phát điên rồi, không ngờ thành tích rực rỡ của phân tích dữ liệu cuối cùng lại phụ thuộc vào chuyên ngành Cơ giáp thủ công! Trời tạnh mưa rồi, tôi cảm thấy giờ làm gì cũng được!]

[Từ nay, bạn bè hệ Chỉ huy chính là anh em thất lạc từ lâu của tôi!]

Thừa Phong bước nhanh trở về kho vật tư của mình, bổ sung thêm một hộp đạn vào balo, quyết định xuống núi để gặp Hạng Vân Gian.

Cô mở bản đồ, sửng sốt. Trước đó, cái ông Hạng này bảo sẽ qua chỗ cô, giờ lại thấy anh đứng bên kia bản đồ, sát với Nghiêm Thận.

Cả bốn người kia đã gần như hội tụ, chỉ còn mỗi Thừa Phong bị bỏ rơi tận phía Đông bản đồ.

Thừa Phong: "??" Mấy người có coi tôi ra gì không đấy?
Bình Luận (0)
Comment