Quân Sư Hệ Vip - Thối Qua

Chương 89

Mặt mày thầy La tối sầm trong chốc lát, suýt nữa đã muốn cắt đứt quan hệ cha con với Thừa Phong.

Sao lại có đứa con không biết điều đến thế?

Ông vất vả lắm mới gần như dỗ dành được mọi người, thế mà đứa nhỏ này lại bất thình lình đâm một nhát sau lưng. Hăng hái đốt cháy cả hậu viện cũng không nhiệt tình đến mức này.

Giáo quan Chu nhảy dựng lên, vội lao tới, thô bạo gạt đám đông ra, hét lớn: "Tránh ra! Để tôi xem nào!"

Đám đông đông nghịt rẽ ra một lối nhỏ, để lộ cảnh tượng bên trong.

Đào Duệ và Thừa Phong đều bị người ta giữ lại, xung quanh là tiếng bàn tán ồn ào không rõ ràng.

Giáo quan Chu nhìn lướt qua mặt Đào Duệ một vòng, may mà không thấy vết thương nào.

"Cậu ta vẫn sạch sẽ!" Thầy La nhanh miệng nói, nhưng liền vội sửa lại: "Không, không phải, ý tôi là, cậu ta vẫn an toàn. Thừa Phong chưa đánh người phải không?"

Vừa nói, ông vừa kéo Thừa Phong ra sau lưng mình.

Mặt giáo quan Chu lạnh như tiền, hỏi: "Có đánh nhau không?"

Sinh viên Liên Đại vội nhe răng cười cầu hòa: "Sao có thể chứ? Thầy nhìn xem, nếu đánh người thì tại sao lại đeo cái ba lô quân dụng nặng thế?"

Lúc này Thừa Phong mới nhận ra trên vai mình vẫn đang mang một cái debuff lớn, bảo sao vừa rồi đuổi mãi không kịp.

Các đàn anh Liên Đại vây quanh Đào Duệ, vừa cười vừa đấm nhẹ vào vai hắn, nói đùa: "Còn nhỏ mà, chỉ là đùa chút thôi, đừng để bụng."

Đào Duệ tức đến mức thở hổn hển, trừng mắt nhìn Thừa Phong một cái nhưng không nói lời nào.

Giáo quan Chu quay lại, giọng đầy bực bội: "Rốt cuộc cô muốn làm gì?"

Thừa Phong bình thản đáp: "Tôi sắp đi rồi, chỉ muốn nói lời tạm biệt với anh ta, không làm gì cả."

Câu trả lời khiến giáo quan Chu nghẹn lời.

Anh ta nhìn Thừa Phong, hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, nói: "Thừa Phong, đừng để tôi khinh thường cô. Kỷ luật trong quân đội không cho phép bất kỳ ai liên tục vi phạm. Đến đây, cô phải tuân thủ quy định ở đây. Tôi có thể vì cô vẫn là sinh viên mà bỏ qua và cho cô một cơ hội, nhưng tuyệt đối không có cơ hội thứ hai!"

Thừa Phong nói: "Tôi không muốn phá vỡ kỷ luật quân đội, hơn nữa chẳng phải thầy đã định đuổi tôi rồi sao?"

Thầy La lập tức đưa tay bịt miệng cô, khẽ thì thầm bên tai: "Chuyện chưa quyết định, em nói linh tinh gì thế? Căn cứ có thông báo đâu."

Giáo quan Chu nuốt nước bọt, giọng điệu chắc nịch: "Trong quân đội, cô không thể yêu cầu tất cả mọi người đều có cùng suy nghĩ với mình. Nếu muốn có quyền Chỉ huy, muốn thực hiện chiến lược của mình trong đội, cách duy nhất là trở thành người mạnh nhất, chứ không phải thuyết phục người khác đồng tình với cô! Để đứng ở vị trí quyết định vận mệnh của người khác, phải dựa vào thực lực, không phải sự ngang ngược! Nếu không, hành động của cô, nói thẳng ra, chỉ là sự giận dữ vô dụng!"

Môi Thừa Phong mấp máy, dòng máu trong cơ thể như bị một ngọn lửa đốt cháy, khiến cô cảm thấy khó chịu toàn thân. Nhưng trong đầu cô lại chẳng nghĩ ra được một câu nào để phản bác, chỉ có đôi bàn tay đặt dọc bên quần ngày càng siết chặt.

Giáo quan Chu hạ giọng, đầy thất vọng: "Ngày đầu cô đến đây, tôi đã nghĩ cô nhất định sẽ trụ lại đến cuối. Tài năng, sự nỗ lực, bền bỉ, cùng nhận thức về chiến tranh, cô đều có đủ. Nhưng nếu một Chỉ huy không thể kiểm soát cảm xúc của mình, tôi cho rằng cô không xứng đáng. Cô nghĩ rằng Chỉ huy không nên quá lạnh lùng, điều đó tôi không phán xét. Nhưng tôi có thể khẳng định rằng, Chỉ huy cần phải giữ được sự bình tĩnh tuyệt đối. Cô làm được không? Cô mạnh đến mức nào mà dám tức giận xách ba lô bỏ đi?"

Càng nói, anh ta càng không kiềm chế được sự tức giận.

Về mặt tâm trí của một Chỉ huy, Thừa Phong vì những trải nghiệm đặc biệt của mình, thực sự chín chắn hơn so với các sinh viên khác. Sự chín chắn đó là một phẩm chất hiếm có, khiến cô giống như một viên ngọc thô vừa được mài giũa qua kinh nghiệm.

Trước khi sự việc đánh nhau xảy ra, giáo quan Chu từng tin rằng Thừa Phong sẽ là sinh viên triển vọng nhất trong khóa này.

Cô chỉ thiếu cơ hội được tiếp xúc với tri thức đỉnh cao, chỉ cần giữ vững tinh thần học hỏi, cô sẽ sớm trở thành một lưỡi dao sắc bén.

Một Chỉ huy vừa có lý tưởng vừa mang sức sát thương chính là hình mẫu mà đa số Chiến binh muốn theo đuổi. Không chỉ là người chỉ ra con đường đến chiến thắng, mà còn là chỗ dựa vững chắc cho họ.

Nhưng, chỉ vậy thôi thì chưa đủ.

Đêm qua Thừa Phong quyết liệt bỏ đi khiến anh ta đột nhiên nhận ra, cô thực chất vẫn chỉ là một cô gái 19 tuổi.

Kìm nén cơn giận, nói bà đây không phục vụ nữa, chẳng có nhiệt huyết gì trong quân đội.

Những người Chỉ huy mà anh ta biết, ai có thể đi đến đỉnh cao nhất đều mạnh mẽ, cứng rắn, không để lại kẽ hở nào. Nhưng trong hành trình trưởng thành của mình, họ chưa bao giờ bận tâm đến thứ gọi là tự tôn.

Chỉ cần có thể trở nên mạnh hơn, dù là quỳ gối, bò lê hay kiệt sức như một con chó, họ vẫn sẽ bám chặt lấy căn cứ, nuốt máu mà cười.

Nhiều người vẫn lầm tưởng rằng vị trí Chỉ huy an toàn và nhàn nhã, chỉ cần ra lệnh và điều khiển số liệu là có thể quyết định sinh tử của một nhóm người. Nhưng họ không nhìn thấy rằng những người này phải gọt đi mọi góc cạnh, cắt bỏ những điểm yếu đau đớn mới có thể gánh vác được trọng trách của Chỉ huy.

Thừa Phong cúi đầu, lặng lẽ tháo ba lô trên lưng xuống, đứng nghiêm theo tư thế quân đội rồi giơ tay chào.

Giáo quan Chu lạnh lùng nói: "Hôm nay, nếu cô hoàn thành gấp năm lần chỉ tiêu của các sinh viên khác trong chương trình huấn luyện, tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ và cho cô ở lại. Nhưng sau đó, nếu chỉ một lần không đạt tiêu chuẩn, căn cứ sẽ lập tức tiến hành trục xuất cô. Tôi sẽ không chấp nhận thêm bất kỳ sai lầm nào của cô nữa. Nếu làm được thì bắt đầu ngay, còn nếu không phục, thì đi theo thầy của cô về lại chiếc nôi của mình đi."

Thừa Phong lập tức bước chân chạy đi.

Giáo quan Chu hét lớn: "Chạy có mang vác! Đeo súng!"

Thừa Phong quay người, chạy về phía trạm tiếp tế ở cổng để nhận súng.

Giáo quan Chu nhìn quanh một lượt, thấy các sinh viên vẫn đứng yên, liền lớn tiếng quát: "Nhìn cái gì mà nhìn! Rảnh rỗi lắm à?! Muốn theo em ấy tập thêm sao?"

Đám đông lập tức im thin thít, trong tích tắc tản ra, tiếp tục tập luyện.

Đào Duệ chạy được một đoạn, trong lòng như có trống gõ, không kìm nén nổi cảm xúc liền quay lại, hỏi thẳng: "Thầy cảm thấy cô ta giỏi hơn em sao?"

Giáo quan Chu thu ánh mắt khỏi phía xa, thản nhiên đáp: "Tôi chỉ là giáo quan thể lực của cậu. Sau này có thể sẽ hợp tác, nhưng mỗi người ở một vị trí khác nhau. Nhiệm vụ của tôi là huấn luyện các cậu, không phải đánh giá các cậu."

Mặt Đào Duệ đỏ bừng, kìm nén thật lâu rồi mạnh mẽ chớp mắt, hất đi những giọt nước trong khóe, nói: "Em sẽ chứng minh cho thầy thấy."

Giáo quan Chu gật đầu, nói: "Tôi mong đợi điều đó."

Thầy La đứng bên cạnh, im lặng nhìn đám sinh viên đang tập luyện. Tiếng bước chân hỗn loạn xen lẫn với tiếng mồ hôi nhỏ giọt xuống đất, khiến ông không khỏi cảm thán: "Tuổi trẻ mà."

Con đường đến tương lai có vô số lối rẽ, nếu không bị vấp ngã vài lần sẽ chẳng tìm được hướng đi đúng đắn.

Thầy La nói: "Nếu không còn gì nữa, tôi đi trước đây."

Giáo quan Chu nghiêng đầu nhìn ông, nói: "Không ở lại thêm chút nữa à? Biết đâu lát nữa em ấy nhận ra mình không làm nổi rồi hối hận, tôi lại phải báo anh đến."

Thầy La tháo kính, lau qua, nghe vậy thì cười khẽ, nói: "Cậu có thể chế nhạo con bé chuyện khác, nhưng không thể chê nghị lực của em ấy. Chẳng phải cậu vừa nói em ấy lì như trâu sao?"

Giáo quan Chu nhún vai: "Chẳng phải anh bảo em ấy giống con cú mèo à?"

"Cú mèo tốt chứ, cú mèo đứng ở đỉnh chuỗi thức ăn. Đến ban đêm lại càng là sân khấu của nó." Thầy La đeo kính lại, nhấc chiếc ba lô của Thừa Phong đặt dưới đất lên, nói: "Tôi đi đây. Hy vọng trước khi buổi huấn luyện kết thúc, tôi sẽ không nhận thêm tin nhắn nào của cậu."

Giáo quan Chu phất tay: "Đi thong thả, tôi không tiễn."

Buổi huấn luyện thể lực sáng nay là sự kết hợp của nhiều nhiệm vụ. Bắn súng, chạy vượt chướng ngại vật hỗn hợp, và chạy nước rút. Chạy xong một vòng lại có thêm đặc sản văn võ kết hợp của căn cứ.

Những sinh viên có thể lực tốt hoàn thành buổi tập vào khoảng 10 giờ rưỡi, đến phòng y tế thả lỏng cơ bắp một chút rồi đi thẳng tới căn tin ăn trưa. Nghỉ ngơi một lát, chiều đến, giáo quan kéo họ ra sân sau để huấn luyện kỹ năng cơ bản, bao gồm các tư thế bò sát đất.

Thẩm Đạm sợ nhất là bò sát đất. Vì cô ấy cao lớn, thân hình hơi cồng kềnh, động tác không được linh hoạt, tư thế bò của cô ấy lúng túng đến mức nổi bật. Giáo quan Chu không thể chịu nổi, cứ chăm chăm nhìn cô ấy, tay cầm cây gậy gỗ liên tục gõ vào lưng, nhắc nhở cô ấy phải hạ thấp trọng tâm.

Nếu không phải vì cô nàng là nữ, có lẽ giáo quan Chu đã đá cô ấy một cú từ lâu. Đây là lần đầu tiên Thẩm Đạm cảm thấy áp lực nặng nề đến vậy.

Khi bò qua đoạn đường đầy bùn, Thẩm Đạm còn bị ép phải uống mấy ngụm nước bùn. Chỉ vài trăm mét ngắn ngủi nhưng đối với cô ấy như một thử thách khủng khiếp.

Trong đầu đầy những ý nghĩ hỗn độn, Thẩm Đạm thầm nghĩ, Thừa Phong chắc chắn rất hợp với bài tập này. Dáng vẻ linh hoạt như khỉ của cô chưa biết chừng đã "vèo vèo" bay qua từ lâu rồi.

Cuối cùng, đúng như dự đoán, Thẩm Đạm không thể hoàn thành nhiệm vụ buổi chiều, bị giáo quan Chu mắng té tát rồi giữ lại để huấn luyện thêm.

Sắc mặt của anh ta hôm nay rõ ràng là cực kỳ khó chịu. Không ai dám chọc vào, thậm chí ngay cả việc thở cũng phải cẩn thận, sợ lại bị mắng.

Những sinh viên bị phạt huấn luyện thêm hoàn thành nhiệm vụ theo tiêu chuẩn của anh ta xong, lủi thủi kéo nhau đến căng tin thì phát hiện căn tin đã đóng cửa.

Thẩm Đạm mua mấy cái cơm nắm, mang về đại sảnh hoạt động. Cô ấy phát hiện Thừa Phong vẫn đang luyện tập bên trong.

Giáo quan Tiết đang giám sát, ngồi vắt chân chữ ngũ (五) ở cửa, chơi trò chơi trên quang não. Nhạc nền của trò chơi bật to tới mức khiến đầu Thẩm Đạm ong ong.

Cô ấy nhăn nhó ngồi xuống một góc, còng lưng ăn cơm nắm. Giáo quan Tiết liếc cô nàng một cái, đầy vẻ chán ghét, nói: "Chậc, không thể đi tắm trước được à? Cô làm bẩn hết chỗ này rồi."

Thẩm Đạm chỉ tay về phía Thừa Phong, nói: "Chẳng phải cô ấy cũng vậy sao?"

Tóc của Thừa Phong ướt sũng như vừa nhúng nước, mồ hôi nhỏ giọt không ngừng. Robot dọn dẹp chạy theo cô lau chùi sàn nhà suốt.

Thấy Thẩm Đạm không biết tự giác, giáo quan Tiết tự mình kéo ghế ra xa một chút.

Thừa Phong hoàn thành bài tập bắn súng cuối cùng ở phía Đông đại sảnh, ánh mắt dần mơ hồ. Cô nhắm mắt nghỉ một lúc, ôm súng đi về phía Thẩm Đạm.

Cô tháo mũ, để lộ khuôn mặt trắng bệch. Bước đi mà không hề động đậy cánh tay, trông cô như người mất hồn, chỉ dựa vào chút hơi tàn để trụ lại. Đi tới trước mặt Thẩm Đạm, cô không dám ngồi xuống, cúi người nhận cơm nắm từ tay đối phương, đứng ăn luôn tại chỗ.

Nhìn dáng ăn ngấu nghiến của cô, giáo quan Tiết hơi thèm, thúc vai Thẩm Đạm, nói: "Chia cho tôi một cái. Có vị bò kho không?"

"Không có." Thẩm Đạm tiện tay ném cho anh ta một cái. Ba người lén lút ăn tối trong đại sảnh hoạt động.

Đang ăn được một nửa, Đào Duệ từ cửa bước vào, hơi nghiêng đầu, đánh tiếng "Chào giáo quan" rồi xắn tay áo, bắt đầu chạy dọc theo rìa sân tập.

Thừa Phong hé mắt, chăm chú nhìn hắn như thể đang lấy hình bóng của hắn làm gia vị cho bữa ăn.

Giáo quan Tiết cười, nói: "Tôi thích mấy sinh viên chủ động như vậy." Nói xong liền liếc Thẩm Đạm một cái đầy ẩn ý.

Người Thẩm Đạm đầy bùn đất, nước bẩn khô một nửa, cử động một chút là đất cát rơi lả tả. Cô ấy giả vờ không thấy ánh mắt đó, vo tròn túi cơm nắm, nhét vào túi rồi cắn tiếp cái thứ hai, giọng ồm ồm hỏi Thừa Phong: "Cậu còn bao nhiêu nhiệm vụ nữa?"

Thừa Phong không muốn nói chuyện, chỉ run rẩy giơ một ngón tay lên.

Thẩm Đạm kinh ngạc, nói: "Chỉ còn một lượt nữa thôi à? Nhanh thế? Cậu chạy nhanh đến mức cháy cả chân rồi à?"

Giáo quan Tiết phá lên cười, nói: "Đang mơ à? Ý em ấy là còn một nửa! Phần sau khó chạy lắm, chắc đến lúc huấn luyện xong trời cũng gần sáng rồi. Nhiệm vụ ngày hôm sau lại tới, Thừa Phong, cô có sợ không?"

Thừa Phong không đáp lại sự chế nhạo của anh ta, tiếp tục yên lặng ăn hết đồ trong tay. Sau đó, cô mạnh mẽ lau mặt một cái, đứng dậy, đi về phía cửa.

Giáo quan Tiết lớn tiếng gọi: "Đi đâu đấy? Không luyện nữa à?"

"Tắm ạ. Lát nữa quay lại."

Thừa Phong quay đầu lại, mặt không biểu lộ cảm xúc như mặt hồ tĩnh lặng trong đêm, chỉ đôi khi có chút sóng gợn nhè nhẹ.

Không biết chính xác là gì, nhưng rõ ràng cô đã khác so với khi mới tới. Từ sự thờ ơ lạnh nhạt như người ngoài cuộc, nay đã chuyển thành sự tĩnh lặng kiềm chế như một cơn bão núi sắp tới.

Giáo quan Tiết nhìn cô thật sâu, khóe miệng không tự chủ cong lên. Anh ta liếc sang Thẩm Đạm đang ăn cái cơm nắm thứ ba, tỏ vẻ bất lực, nói: "Học hỏi người ta chút đi."

Ánh mắt Thẩm Đạm trống rỗng, phủi bụi trên người, đứng dậy nói: "Em cũng đi tắm đây."
Bình Luận (0)
Comment