Quân Sư Hệ Vip - Thối Qua

Chương 90

Khi Thừa Phong quay lại đại sảnh hoạt động, bên trong đã trống không.

Các sinh viên đang học môn chuyên ngành trên tầng ba, không biết tối nay sẽ dạy về cái gì.

Trong căn phòng tắt một nửa đèn, bóng dáng mờ nhạt của Thừa Phong kéo dài theo bước chân, cô lại bắt đầu đợt chạy buổi tối của mình.

Trong đại sảnh trống rỗng, mọi âm thanh nhỏ nhất cũng trở nên rõ ràng. Mặc dù bầu trời đêm ngoài cửa sổ yên tĩnh, tiếng thở dốc gấp gáp của cô lại khiến không gian trở nên xao động hơn.

Cô lặp lại nhịp bước chân, lặng lẽ nhẩm thuộc một chuỗi mã lệnh, cố gắng giữ cho đầu óc bận rộn để không cảm nhận thấy sự mệt mỏi của cơ thể. Tuy nhiên, việc này cũng khiến cô không còn ý thức rõ ràng về thời gian, cảm giác như dòng chảy quanh mình trở nên cực kỳ chậm, quãng đường vài trăm mét ngắn ngủi lại xa xôi như một cuộc marathon.

Đến 9 giờ rưỡi, tiếng chuông báo vang lên đột ngột, kéo ý thức của Thừa Phong từ cõi không gian xa xăm trở về thực tại.

Cô lo sau giờ học chính thức, phòng y tế sẽ trở nên quá đông nên tranh thủ sắp xếp lại đồ đạc, đến máy mát xa nằm nửa tiếng rồi bôi một ít thuốc chống mỏi cơ. Cảm thấy cơ thể như được tái sinh, cô trở lại chiến trường của mình.

Huấn luyện thể lực chỉ là những động tác máy móc lặp đi lặp lại.

Thừa Phong không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, có lẽ là giữa bài tập thứ ba và thứ tư của chuỗi huấn luyện.

Cô vừa chạy xong đoạn đường nước rút, giảm tốc độ, rút mô hình súng trường từ sau lưng ra để chuẩn bị ngắm bắn mục tiêu. Khi cúi người thực hiện tư thế nửa quỳ, đầu gối cô bỗng nhũn ra, cánh tay dùng để chống cũng không đủ sức, và thế là cô ngã xuống đất.

Nằm xuống là một tư thế rất thoải mái. Cơ thể chạm vào nền đất mát lạnh, một chút ý nghĩ lười biếng lóe qua đầu, cô quyết định nghỉ ngơi năm phút.

Trước khi kịp tự trách bản thân, mí mắt cô đã sụp xuống, thế giới trong tâm trí bắt đầu trôi dạt.

Trong cơn hỗn độn, Thừa Phong vẫn nhớ rằng mình còn một vòng huấn luyện chưa hoàn thành. Không rõ là thân thể hay linh hồn đứng dậy, cô nhẹ nhàng bước theo đường kẻ trắng, tiếp tục tập luyện.

Cửa phòng huấn luyện bỗng thoáng hiện một bóng dáng quen thuộc. Một con cú nhỏ bay vào, cánh đập phành phạch, cất tiếng kêu chói tai, bật sáng toàn bộ đèn trong sân tập.

Chỉ mới xa cách một thời gian ngắn, đôi cánh của nó đã trở nên mạnh mẽ như vừa qua lần thay lông thứ hai. Bộ lông cũng dày dặn và bồng bềnh hơn hẳn, nhưng lại khiến cơ thể nhỏ nhắn của nó trông không cân đối lắm.

Thừa Phong mừng rỡ đến mức không chỉ ra sự kỳ quặc ấy, chỉ hét lên: "Bạn mình ơi! Cậu thay đổi nhiều quá!"

Nhưng tại sao nó lại không lớn lên giống như hình dáng đại bàng uy nghiêm trong giấc mơ của cô nhỉ?

Bé cú đáp xuống trước mặt cô, cúi đầu sửa lại bộ lông rồi nhiệt tình mời cô lên lưng, nói rằng nó đã lắp đặt hệ thống bay tối tân, mạnh mẽ nhất, và giờ đã có giấy phép hợp pháp để chở người.

Thừa Phong kinh ngạc nhìn đôi cánh của nó, vừa mong chờ vừa ngại ngần. Nhưng trước sự thúc giục khẩn thiết của bé cú, cô cẩn thận leo lên.

Gầm của bé cú không vững khiến Thừa Phong cảm thấy bản thân như đang lơ lửng, đầu nặng chân nhẹ, lắc lư không ngừng. Cô phải co rụt tứ chi, cố gắng hạ thấp trọng tâm để tránh bị ngã.

Trước khi kịp tìm được tư thế phù hợp, đôi mắt của robot cú lóe lên ánh đỏ như khởi động một chương trình kỳ lạ nào đó, rồi lập tức lao đi với tốc độ tối đa.

Thừa Phong nín thở, kinh ngạc trước sức mạnh đáng sợ của đôi chân giống móng gà của nó. Cô thầm nghĩ công nghệ của Liên minh thật quá sức hiện đại, luôn phát triển theo những hướng mà cô không thể hiểu nổi.

Dù tứ chi như bị trói buộc, niềm vui trong lòng cô lại trào dâng không kìm được.

Chỉ trong chớp mắt, bé cú đã đưa cô bay ra ngoài cửa sổ. Nhưng trước khi kịp tận hưởng niềm vui gió lùa, cô nhìn xuống và phát hiện mình đang lao thẳng xuống đất cùng bé cú.

Chưa đầy mười giây, một tai nạn hàng không đã xảy ra.

Cô há miệng định hét lên, sao người máy chiến đấu đổi vỏ mà lại trở nên tệ thế này chứ!

Cô vung tay loạn xạ trong không trung, động tác này cũng thành công kéo cô thoát khỏi giấc mơ. Mở mắt ra, cô thấy ánh sáng trắng mờ mịt từ trần nhà, trong góc là gương mặt nhợt nhạt của giáo quan.

Thừa Phong cố định thần, giọng khàn khàn hỏi: "Bây giờ là mấy giờ rồi ạ?"

Giáo quan chuyên ngành trả lời: "Một giờ rưỡi."

Thừa Phong không biết mình đã ngủ bao lâu, cô suy nghĩ một lúc vẫn không ra, đành chống tay ngồi dậy. Nhưng cơ bắp bốn chi mệt mỏi đến mức cô cảm giác như chúng không phải của mình, khiến động tác đơn giản này cũng trở nên cồng kềnh.

Tầm nhìn vẫn hơi mờ, cô đưa tay lên định dụi mắt nhưng bị giáo quan ngăn lại. Cô ấy đưa cho cô một lọ thuốc nhỏ mắt, nhắc cô chú ý bảo vệ sức khỏe đôi mắt.

Giáo quan nhìn cô ngửa đầu, cố gắng mở to mắt, tay run run nhỏ thuốc, cô ấy đùa: "Ngủ thôi mà tay chân cứ loạn cả lên, vậy là mơ thấy giáo quan hay Đào Duệ đây?"

Thừa Phong đáp: "Làm gì có chuyện đó ạ."

Cô chợt nhớ đến bé cú, dù nó chẳng biết bay cũng không sao cả.

Con chim ngốc ấy, không biết có sạc pin đúng giờ không. Nó toàn chạy đi đánh nhau với mèo hoang, hoặc đứng trên lan can nhìn xuống phía dưới.

Giáo quan nói: "Bài giảng hôm nay đã được tải lên nền tảng rồi, nhớ tải xuống xem nhé."

Thừa Phong chật vật nhỏ thuốc vào mắt, cuối cùng cũng thành công. Khi cúi đầu, nước mắt hòa lẫn với thuốc chảy xuống, cộng thêm những vệt đỏ trong mắt do thức đêm quá lâu, trông cô như vừa khóc xong.

"Vâng ạ." Cô lễ phép trả lời, "Cảm ơn giáo quan."

Giáo quan nói xong không rời đi ngay, mà đặt quang não xuống, tiện tay ngồi bên cạnh Thừa Phong, tỏ vẻ muốn trò chuyện: "Tôi tưởng hôm qua em đã về rồi."

Thừa Phong do dự một chút rồi hỏi: "Giáo quan, em chưa từng hỏi, giữa mô hình của em và Đào Duệ, cô nghiêng về cái nào hơn?" Nghĩ ngợi thêm, cô bổ sung: "Câu này có thể trả lời không ạ?"

Giáo quan trầm ngâm: "Ừm..."

Cô ấy tháo cúc áo đầu tiên trên đồng phục, cân nhắc một lúc rồi đáp: "Chuyên viên có tỷ lệ tổn thất cao quả thật rất khó để thăng tiến, đây là vấn đề mà nhiều lính mới thường gặp phải. Vì vậy, một số Chỉ huy có kỹ thuật tốt hoặc đã hợp tác nhiều lần sẽ ưu tiên nâng cao trọng số của tài nguyên, nhiệm vụ, và các điều kiện đặc biệt khác."

Thừa Phong phần nào hiểu được.

"Nhưng với Đào Duệ, kiểu mô hình đó vẫn còn quá sớm. Hiện tại, cậu ấy không có kỹ năng phù hợp, cũng không có khả năng chiến đấu độc lập mạnh mẽ, chưa đạt được điều kiện tiên quyết của người khác đã vội nhấn mạnh lợi ích, nên phong cách trở nên tàn nhẫn. Nhưng điều đó không có nghĩa là mô hình đúng hay sai." Giáo quan thành thật chia sẻ, "Nói thật nhé, trong quân đoàn cơ giáp tinh nhuệ của quân viễn chinh, tham số mô hình kiểu Đào Duệ phổ biến hơn mô hình của em."

Thừa Phong không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ khẽ gật đầu.

Bài kiểm tra cô từng hỗ trợ sửa lỗi cũng có xu hướng tương tự, điều đó cô hoàn toàn hiểu được.

Cô bực mình không phải vì đúng hay sai, mà vì sự thiếu tôn trọng mà Đào Duệ thể hiện. Để bảo vệ tính đúng đắn của mô hình, hắn cố ý đứng ở phía đối lập với tình cảm con người, như thể chỉ có vậy mới đảm bảo mô hình vận hành bình thường, đúng là nực cười.

Giáo quan quan sát biểu cảm của cô, thấy sự khó hiểu của cô nhiều hơn là tức giận, liền bật cười: "Đây cũng là một trong những hệ quả của hệ thống mô phỏng thực tế hoàn chỉnh. Mọi người quen nghĩ rằng sinh mạng chỉ là dữ liệu trong một trò chơi. Nhưng khi thực sự ra chiến trường, thay vì coi thường sinh mạng, hơn 90% sinh viên lại không dám bắn, không dám giết."

Thừa Phong im lặng hồi lâu, sắc mặt nghiêm trọng nói hai chữ: "Em dám."

Giáo quan bật cười: "Tối nay cậu ấy cũng luyện tập ở đây. Tôi nói chuyện với cậu ấy hơn một tiếng. Khi hỏi cùng câu hỏi này, cậu ấy cũng trả lời giống em. Cậu ấy nghĩ mình dám."

Thừa Phong thản nhiên: "Em nghiêm túc đấy. Em có tư cách phát biểu. Anh ta thì chỉ nói bừa thôi, em lấy tóc mình ra đảm bảo."

"Điểm này thì hai người đúng là khác nhau." Giáo quan suy nghĩ sâu xa. Ngồi đối diện với Thừa Phong vài phút, cô ấy nhìn bảng đo lường trên ngực cô, quét qua các con số rồi nở một nụ cười cảm thông: "Tiếp tục luyện tập đi nhé. Tôi đi trước."

Thừa Phong ỉu xìu đáp: "Vâng."

Cô rất đói bụng, nhưng sau một giấc ngủ ngắn, tinh thần phấn chấn hơn, hiệu suất làm việc cao hơn dự kiến, cô đã hoàn thành trọn vẹn bài tập cuối cùng trong đêm.

Nhìn thẻ tên, cô nhận ra đã gần 4 giờ rưỡi sáng. Cô không muốn quay về ký túc xá, tìm một góc rồi nằm xuống, ngủ ngay tại phòng tập.

Khi cô tỉnh dậy lần nữa đã bị hai đàn anh mỗi người giữ một bên tay, lôi cô vào giữa đội hình. Chưa kịp tỉnh táo hẳn, cô đã bị đặt đứng thẳng.

Giáo quan Chu đứng phía trước, khoanh tay nhìn quanh hàng ngũ, ánh mắt dừng lại ở mái tóc rối bù và vẻ mặt ngơ ngác của Thừa Phong rồi thổi còi lớn, hét lên: "Huấn luyện buổi sáng sắp bắt đầu, tất cả lấy lại tinh thần cho tôi!"

Tiếng còi sắc bén khiến Thừa Phong giật bắn mình, cơn buồn ngủ cũng tan biến. Nhưng cảm giác đói lại càng mãnh liệt hơn.

Thẩm Đạm móc từ túi áo phồng lên một hộp sữa và một chiếc bánh bao, lén lút đưa sang phía cô.

Giáo quan Chu chỉ liếc nhìn rồi làm ngơ quay đi. Thừa Phong tranh thủ nuốt vội, dạ dày có cái lót liền cảm thấy sống lại.

Có lẽ nên nói cô may mắn, vì bài tập hôm nay là bắn súng. Trên khẩu súng có đặt một chiếc cốc nước để rèn độ ổn định khi cầm súng.

Khẩu súng của Thừa Phong vốn luôn được giữ rất chắc chắn. Khác với Liên minh kiểm soát súng chặt chẽ, cô đã học cầm súng từ khi còn nhỏ. Nhưng hiện tại, thể lực bị tiêu hao quá độ, cơ bắp không còn nghe lời khiến cô gặp bất lợi trong bài kiểm tra này.

May mắn là yêu cầu độ chính xác của Chỉ huy loại B không cao. Thêm nữa, bắn súng không phải là kỹ năng có thể thành thạo trong ngày một ngày hai, nên giáo quan đã nới tay khi chấm điểm.

Thừa Phong dù không xuất sắc nhưng vẫn hoàn thành nhiệm vụ một cách an toàn.

Cố gắng thêm một ngày nữa, cuối cùng căn cứ cũng cho nghỉ.

Thừa Phong đổ ập xuống giường ở ký túc xá, ngủ mê mệt đến khi trời tối. Sau đó, cô dành nửa ngày còn lại để xem bài giảng trên nền tảng và nộp bài tập kịp thời hạn. Cuối cùng, cô cũng kéo bản thân ra khỏi bờ vực bị đuổi học.

Các đàn anh, đàn chị cũng thở phào nhẹ nhõm. Mấy ngày nay vì cô mà họ không ít lần phải lo lắng, chỉ đứng nhìn thôi cũng đủ sốt ruột.

Thật ra, áp lực với Thừa Phong còn lớn hơn. Thầy La đã gửi cô hai tin nhắn làm cô mất ăn mất ngủ.

Thầy La: [Thầy đã nghĩ kỹ rồi. Để tăng động lực cho em, thầy sẽ đưa ra một kế hoạch thúc tiến cho em]

Thầy La: [Nếu em bị đuổi về trước một ngày, thầy sẽ xin trừ 1000 đồng trợ cấp học bổng của em. Tối đa là 10.000 đồng. Nghe rất hợp lý, đúng không?]

Trong lòng Thừa Phong như muốn nổ tung, suýt chút nữa đập vỡ luôn quang não.

Sau khi an toàn vượt qua, cô gửi cho thầy La một biểu tượng cảm xúc 【Lau nước mắt】.

Thầy La: [Đừng tự mãn, cũng đừng đánh giá thấp bản thân!]

Diệp Quy Thừa: [...]

Cô chỉ muốn block người này ngay lập tức, không hề do dự giao nộp quang não.

Cuộc sống dưới áp lực cao khiến mọi người không còn cảm giác về thời gian, nhưng tóc vẫn không ngừng dài ra.

Căn cứ không bỏ lỡ cơ hội thể hiện nghệ thuật truyền thống của mình.

Cuối tuần thứ hai của tháng 3, các giáo quan lấy tông đơ và kéo từ nhà kho ra, thông báo sẽ cắt tóc cho toàn bộ nam sinh, nhằm cứu vớt nhan sắc trung bình của căn cứ.

Với nữ sinh, nếu tóc mái quá dài hoặc tóc ngắn nhưng không gọn gàng thì cũng phải cắt. Nếu buộc tóc được, có thể miễn cưỡng được tha.

Hôm đó, quảng trường hoạt động vang lên tiếng gào khóc thảm thiết.

Tay nghề của giáo quan tốt hay không hoàn toàn phụ thuộc vào sự phù hộ của ông trời.

Thừa Phong hoảng hốt đi mượn một chiếc dây buộc tóc, phát hiện mái tóc ngắn cứng cáp của mình giờ đã buộc được gọn gàng.

Giáo quan Chu dùng hai ngón tay chéo nhau đo đạc chiều dài tóc của cô, không tìm được lý do nào để cắt. Cuối cùng, anh ta chỉ sửa lại tóc mái của cô một chút.

Anh ta tiếc nuối nói thêm: "Tôi giỏi nhất là cắt đầu đinh đấy, cô có muốn thử không?"

Thừa Phong như bị lửa đốt dưới mông, chạy biến đi.

Mơ đẹp nhỉ!

Dù căn cứ không yêu cầu quá khắt khe về kiểu tóc của sinh viên, chỉ cần gọn gàng, sạch sẽ, không che tai là được, nhưng các giáo quan vẫn hào hứng cắt đầu đinh cho toàn bộ nam sinh, còn để lộ cả da đầu.

Sau khi cắt tóc, đám nam sinh trông như vừa tốt nghiệp trường đời, mang theo một vẻ dữ dằn đặc biệt.

Đầu đinh của nam sinh còn miễn cưỡng coi là gọn gàng, ít ra không khó coi. Nhưng với nữ sinh thì đúng là thảm họa.

Thừa Phong thường nhận diện người khác qua kiểu tóc, suýt không nhận ra một số nữ sinh vì tóc mái của họ bị cắt lên tận giữa trán.

May mà lúc tập luyện đều phải đội mũ nên dáng vẻ xấu xí không thường xuyên bị lộ ra.

Sau khi cắt tóc đồng loạt, có lẽ vì muốn mọi người cảm thấy mình đổi mới hoàn toàn, căn cứ đồng thời công bố bảng thống kê thành tích.

Bảng này liệt kê điểm trung bình của từng sinh viện từ khi bắt đầu huấn luyện. Mỗi sinh viên còn có thể tải xuống bảng đánh giá cá nhân của mình.

"Gì đây?" Thừa Phong vừa tìm tên mình qua đường dẫn giáo quan cung cấp, vừa hỏi mọi người xung quanh. "Ý là muốn chúng ta làm lại từ đầu sao?"

Một đàn anh đáp: "Có lẽ là vì sắp kết thúc huấn luyện rồi. Họ chuẩn bị chia đội để làm bài kiểm tra đối kháng giữa phe đỏ và phe trắng."
Bình Luận (0)
Comment