Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 162.1

Editor: Quỳnh Nguyễn

"Mậu kiểm sát trưởng, từ lâu đã được nghe đại danh của cô.". Miêu Từ Hành nói, "Gần đây Mậu kiểm sát trưởng cực kỳ nổi tiếng, rốt cục cũng nhìn thấy người thật rồi.".

Mậu Hinh đánh giá người đàn ông này, làn da trắng, trắng gần như không có huyết sắc, ánh mắt rất lớn, môi hồng, áo sơmi rộng rãi ngược lại khiến anh càng lộ vẻ gầy. Người đàn ông này rất đẹp, nhưng có phần ốm yếu.

"Tôi coi đây là khen ngợi sao?". Mậu Hinh hỏi lại.

"Đương nhiên là ca ngợi.". Ánh mắt Miêu Từ Hành nhìn sang Tiểu Sâm, mắt sáng lên, "Bạn nhỏ hết sức khả ái, A Nhất, thực hâm mộ cậu, có một con trai đáng yêu như vậy.".

"Có một số việc hâm mộ cũng không được.". Minh Ý nghiêm trang trả lời.

Mậu Hinh kinh ngạc nhìn Minh Ý, anh làm sao có thể đúng lý hợp tình nói lời thoại ngược FA  này, càng đừng nói Tiểu Sâm cũng không phải đứa nhỏ của anh.

"Đích xác hâm mộ không được, không bằng để con trai cậu làm con trai nuôi tôi có được không?". Miêu Từ Hành cũng không tức giận, đôi mắt dừng trên người Tiểu Sâm, yêu thích không lời nào có thể miêu tả được.

"Tôi không cần cha nuôi.".

"Con tôi không cần cha nuôi.".

Minh Ý và Tiểu Sâm cùng lúc nói ra.

Mậu Hinh lại kinh ngạc, khi nào thì bọn họ tự động giống cha con như vậy.

Miêu Từ Hành cũng không tức, ngược lại ý cười càng sâu: "Tôi chỉ cố gắng một chút, tối hôm nay tự mình xuống bếp làm bữa tối cho các vị, Tiểu Sâm nguyện ý nhét chú vào danh sách người được đề cử làm cha nuôi không?".

Tiểu Sâm thấy chú này có thành ý như vậy, gật gật đầu: "Cháu sẽ cân nhắc.".

Mậu Hinh vỗ con trai một cái, bé quá đủ rồi, tự mãn đến ngay cả mẹ bé cũng nhìn không vừa mắt.

Ngược lại Minh Ý lộ ra bộ dáng con tôi cực kỳ thông minh, sẽ không dễ dàng bị mua chuộc, tươi cười cực kì chói mắt. Mậu Hinh rất muốn nhắc nhở anh, như vậy không tốt, bọn họ vốn không phải cha con.

Nhưng mà nhìn thấy một lớn một nhỏ cười sáng lạn như vậy, tất cả lời nói đều nghẹn ở trong cổ không phun ra được.

Miêu Từ Hành tự mình đi nấu cho họ, mỗi món ăn đều làm cực kỳ tinh tế, dùng cà rốt gọt thành con thỏ lại càng xuất thần nhập hóa, trông rất sống động.

"Miêu tiên sinh này nấu nướng thật không tệ.". Mậu Hinh nhìn con trai ăn không ít thịt, còn ăn không ít rau dưa, mình lại càng khen không dứt miệng với những đồ ăn này.

"Đây là nghề phụ của anh mà thôi.". Minh Ý gắp thức ăn cho cô.

"Vậy nghề chính của anh là gì?". Mậu Hinh tò mò.

"Em hỏi Quý Thần Hi, đại khái biết nghề chính của anh là gì?". Minh Ý trả lời.

"Anh là bác sĩ?". Mậu Hinh lập tức liên tưởng, một bác sĩ tài nấu nướng cao siêu, hình ảnh này thật đẹp không thể ngờ.

"Không sai, cho nên đao phẫu thuật của anh chính là đồ làm bếp, anh có câu nói cửa miệng, nguyên liệu nấu ăn đối với anh cũng giống như người, tìm ra kinh mạch, mỗi một đao hạ xuống vô cùng vui vẻ.". Minh Ý buồn cười nói.

Mậu Hinh vừa nghe lời này, miệng đang ăn thịt, đột nhiên cảm giác nuốt không trôi.

Chờ bọn họ ăn tương đối no, Miêu Từ Hành tiến vào: "Đồ ăn hôm nay hài lòng không?".

"Tạm được.". Minh Ý nhàn nhạt đáp lại.

"Tiểu Sâm, cháu cảm thấy thế nào?". Miêu Từ Hành hiểu Minh Ý, muốn nghe được ca ngợi từ miệng anh có lẽ không có khả năng.

"Cháu nhất trí lập trường với chú Nhất.". Tiểu Sâm nói.

"=_=" Miêu Từ Hành nhìn đứa trẻ rất đáng yêu, tiểu quỷ này thật đúng là giống Minh Ý, ngay cả bộ dạng ra vẻ cũng giống nhau.

Ăn xong, Minh Ý chuẩn bị dẫn Mậu Hinh về nhà, kết quả một phụ nữ từ cửa đi vào.

Bình Luận (0)
Comment