Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 162.2

Editor: Quỳnh Nguyễn

Người phụ nữ mặc áo da quần da màu đen, một đầu tóc ngắn, dáng người cực kỳ cao gầy, nhìn ra ít nhất 1m75 trở lên, còn đi giày cao gót, đứng bên cạnh Miêu Từ Hành, gần như cao bằng anh.

"Chào, A Nhất.". Người phụ nữ đi tới, "Vừa nghe được Tả Thủ nói cậu ở đây, tôi nghĩ cậu ở với bạn cho nên không tiện quấy rầy.". Tả Thủ là tên khác của Miêu Từ Hành.

"Cô về nước khi nào?". Vẻ mặt Minh Ý nhàn nhạt, không sóng không gió.

"Ngày hôm qua vừa về, đang nghĩ có nên liên hệ hay không, không nghĩ tới hôm nay lại ngẫu nhiên gặp cậu.". Ánh mắt người phụ nữ nhìn sang Mậu Hinh, "Vị này chính là Mậu kiểm sát trưởng Mậu Hinh sao?",

"Xin chào, tôi là Mậu Hinh.". Trực giác người phụ nữ khiến Mậu Hinh cảm thấy người phụ nữ trước mắt và Minh Ý không tầm thường, ánh mắt hai người nhìn nhau ẩn chứa vài phần ái muội phức tạp. Trực giác này khiến người không thoải mái, Mậu Hinh bắt đầu bực mình.

"Tôi gọi Tô Nhân, Nhân trong nhân duyên.". Tô Nhân cười nói, "Tôi vừa về thì đọc được tin tức kết hôn của hai người, A Nhất, chúc phúc cậu.",

"Cảm ơn.". Minh Ý trả lời.

Tô Nhân nói xong câu đó, vươn tay muốn bắt tay với Minh Ý.

Minh Ý hơi nhíu mi, nhưng mà vẫn vươn tay ra bắt tay với cô.

Mậu Hinh nhìn chằm chằm ngón tay hai người chạm nhau, dài nhỏ và cương nhu, nắm không quá mười giây, sao cô lại cảm thấy bọn họ nắm tay dài như thiên sơn vạn thủy rồi.

"Mậu kiểm sát trưởng, chúc mừng cô.". Tô Nhân lại vươn tay với Mậu Hinh.

Căn cứ vào lễ phép, Mậu Hinh cũng nhẹ nhàng bắt tay với cô. Thịt trên tay người phụ nữ rất ít, làn da màu mật ong, lúc hai người nắm, đôi mắt Tô Nhân cực kỳ tự nhiên nhìn thấy nhẫn trên ngón áp út của cô, sau đó cười.

"Không còn sớm, chúng tôi đi trước.", Minh Ý cầm tay Mậu Hinh, một tay ôm lấy Tiểu Sâm.

"Tạm biệt.". Tô Nhân nhìn theo bọn họ rời khỏi.

Mậu Hinh chỉ cảm thấy lần gặp này thật sự quá quỷ dị, rõ ràng chỉ nói mấy câu, nhưng dường như sắp nổi gió. Cô thậm chí cảm thấy được, một ánh mắt bọn họ nhìn nhau, đã nói lên thiên ngôn vạn ngữ.

Minh Ý rất quen thuộc với người phụ nữ này, cái quen thuộc này là hiểu ý mà mình chưa từng có với Minh Ý, cho nên cô không thoải mái.

Lên xe, cô và Tiểu Sâm ngồi phía sau, Mậu Hinh trầm mặc không nói lời nào, Minh Ý chuyên tâm lái xe.

Trở về nhà, Mậu Hinh nói: "Em nghĩ hôm nay bắt đầu chuyển về nhà mình ở, Vương đội trưởng nói em đã không còn nguy hiểm tánh mạng.".

Thực ra Minh Ý là người rất tinh tế cực kỳ mẫn cảm, nghe lời này liền cảm giác không đúng, anh nói: "Được.".

Vì thế anh đưa cô trở về nhà trọ của cô, Tiểu Sâm trong thang máy nhìn Mậu Hinh, nhìn Minh Ý. Bé cảm thấy giữa người lớn thật kỳ quái, luôn là như thế. Một giây trước còn ngọt ngào, một giây sau hận không thể lạnh như người xa lạ.

Hinh Hinh, mẹ thật sự khó hiểu a!

Trở lại nhà trọ, Mậu Hinh tắm rửa thay quần áo cho con trai, dỗ bé đi ngủ.

"Hinh Hinh, mẹ như vậy không được.". Trước khi ngủ Tiểu Sâm kéo tay cô nói.

"Cái gì không được?". Mậu Hinh khó hiểu.

"Chính là đối với chú Nhất nha? Một lúc mẹ thích chú, một lúc sau lại giống như không thích chú, rốt cuộc mẹ có thích chú Nhất hay không?". Tiểu Sâm hỏi.

Mậu Hinh chọc trán con trai: "Tiểu gia hỏa, con biết thích là cái gì không?".

"Thích rất đơn giản nha, thấy một người sẽ cực kỳ vui vẻ. Con nhìn thấy Hinh Hinh sẽ cực kỳ vui vẻ, nhìn thấy chú Nhất cũng cực kỳ vui vẻ nha! Nhưng mà mẹ khác, mẹ nhìn chú Nhất còn có thể đỏ mặt.". Tiểu Sâm nói.

Bình Luận (0)
Comment