Quan Tiên

Chương 140


Bài của Hoàng Lão Lục là một con Át rô. Bởi vậy hắn vẫn có lý do để theo. Dù sao thì vẫn có thể được đồng hoa, có thể cược một phen, nếu giờ bỏ cuộc thì cũng không có đạo lý.
Trần Thái Trung đã sớm thấy con bài tiếp theo của mình cũng là một con K. Tình thế thế này hắn tất nhiên không sợ, lại đặt thêm năm mươi ngàn. Hoàng Lão Lục đang chia bài tất nhiên là không sợ hãi, thuận thế đặt thêm.
Theo lý mà nói thì với kỹ thuật của Hoàng Lão Lục khi chia bài có thể bố trí bài của hai bên, tạo thành xu thế một bên cực mạnh, một bên cực yếu. Nhưng chơi to như vậy, đối phương có thể yêu cầu bỏ một lá rồi chia bài. Lão có lợi hại hơn nữa thì cũng không thể nắm trọn cả năm mươi hai cây, thế nên chỉ có thể tạo thành trận đấu thế này.
Tiếp theo Trần Thái Trung được một con 9, Hoàng Lão Lục lại thuận thế vuốt một cái, đẩy một con Át tép đi ra. Động tác này cực kỳ nhanh chóng tự nhiên, dường như là nước chảy mây trôi vậy, hoàn toàn trót lọt, tất cả mọi người đều không phát hiện ra.
Vì thế trên bàn liền xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Hoàng Lão Lục không ngờ lại có đôi Át.
Trần Thái Trung thấy được động tác của Hoàng Lão Lục. Chỉ có điều khi đó hắn muốn làm gì thì đã quá muộn rồi!
Đúng vậy, hắn cho tới bây giờ cũng chẳng thế làm gì, dù nhìn ra đối phương gian lận nhưng thủ đoạn của lão rất inh, trong lúc vội vã không phản ứng kịp.
Chính là định ình thua thế này đây. Trần Thái Trung khẽ cười, cũng không ngại. Hoàng lão lục do dự một chút, chần chừ đẩy thêm một trăm ngàn ra. - Đôi Át rồi, thế thì cũng đáng một trăm ngàn...
Lần này Trần Thái Trung cũng không theo. Loại cục diện này trừ người điên thì không kẻ nào lại cầm đôi K mà đi đấu với đôi Át...
...Con bài thứ năm được chia ra! Hoàng Lão Lục lại sử dụng mánh cũ, thuận thế tuồn ra một con bài tẩy. Nhưng mới định chia cho bản thân thì thân thể tự dưng cảm thấy tê rần, trong nháy mắt mất đi khả năng khống chế!
Làm gì có chuyện để ày chơi hai lần? Hắn đã hoài nghi đối phương muốn lấy đôi Át mà ăn đôi K của mình, nhưng không ngờ là đầu năm này lòng tham con người như rắn nuốt voi, Hoàng Lão Lục lại dám định dùng con bài cuối này để ăn sạch mình!
Tay lão vừa nhấc lên, một luồng gió mạnh liền thổi tới, Hoàng Lão Lục bị Trần Thái Trung “ điểm huyệt “ .
Trên thực tế thì cái này không phải là điểm huyệt gì. Nếu thuật điểm huyệt của nhân gian thì hiệu quả cũng không tốt lắm, mà tay của Hoàng Lão Lục quá nhanh, chỉ cần một chút quán tính là có thể hoàn toàn tránh được vận mệnh bị bắt tận tay day tận trán.
Đây là công pháp tiên gia - - Định thân thuật!

- Mày tính giỏi thật.
Trần Thái Trung nhe răng cười đứng lên. Hàm răng trắng bóng của hắn dưới ánh đèn trở lên sáng loáng, phối hợp với đôi môi của hắn khiến hắn trông như một con quái thú ăn thịt người.
Hắn chậm rãi đi tới trước người Hoàng Lão Lục, hướng về phía những người xung quanh gật đầu, lại vừa hướng về phía Hoàng Lão Lục chép chép miệng:
- Mọi người đều thấy cả rồi chứ? Biết người này đang định làm gì không?
Những người xung quanh sớm đã bị biến cố này khiến cho sợ ngây người, dĩ nhiên chẳng ai mở miệng nói chuyện cả. Họ đương nhiên là biết Hoàng Lão Lục có mánh khóe nhưng bị bắt tại trận như vậy thì đây là lần đầu tiên họ được chứng kiến.
Mười Bảy cũng cả kinh trố mắt ra nhìn. Y thật sự đoán được là Trần ca sẽ xuất chiêu, nhưng y lại bị thân thủ kinh người của Trần Thái Trung hù dọa: Biết Trần ca đã lâu mà sao ta không biết Trần ca có thủ đoạn lợi hại như vậy nhỉ?
Thấy mọi người không lên tiếng, Trần Thái Trung khom lưng chậm rãi mở bàn tay của Hoàng Lão Lục, lấy ra con bài tẩy lão đã đưa ra được một nửa: Quả nhiên đúng là một con Át cơ!
- Người này dám chơi bịp.
Trần Thái Trung cười khẽ một tiếng. Không khí toàn hội trường bởi tiếng cười này mà hòa hoãn hơn một chút.
- Bản thân tao đã ày một cơ hội rồi, mày lại còn không biết trân trọng hả. Lại dám lấy thêm một con Át nữa ra, tưởng tao là người chết à? Ha ha...
Hắn lại khẽ cười lần nữa, tay trái cầm một cái gạt tàn bằng thủy tinh hung hăng đập vào bàn tay Hoàng Lão Lục!
“Chát!” Một tiếng vang lên. Bàn tay phải của Hoàng Lão Lục đã thấy máu thịt lẫn lộn, ngay cả xương trắng cũng lòi ra, sau đó máu chảy ròng ròng.
Nhưng cái gạt tàn kia thì vẫn đẹp như mơ, bền như mới.
Tay trái còn chưa buông gạt tàn xuống, tay phải Trần Thái Trung đã nắm lấy tóc của Hoàng Lão Lục, túm đầu lão đập xuống mặt bàn gỗ một cái!

“Rầm” Lại một tiếng va đập vang lên. Trần Thái Trung buông tay ra, Hoàng Lão Lục ngã lăn ra đấy, mặt và tay bê bết máu.
- Mẹ kiếp, mày mà cũng đòi ăn của tao năm mươi ngàn à? Tao đã nhịn mày lâu rồi!
Hoàng Lão Lục bị bắt tại trận thật quá thảm. Những người xung quanh nhìn Trần Thái Trung nổi giận nhưng không ai dám tới khuyên can.
Mặt mũi chỉ là vẻ bề ngoài, cũng chẳng phải chuyện gì lớn. Cho dù là có gãy mũi thì cũng chả sao. Nhưng quan trọng là cánh tay phải kia. Tất cả mọi người đều hiểu rõ, Hoàng Lão Lục sau này sợ rằng không thể kiếm ăn bằng nghề này nữa rồi.
Vì mấy người chơi bạc này toàn bộ đều là dựa vào hai bàn tay để sống. Bàn tay của Hoàng Lão Lục bị hủy thành ra như vậy, cho dù tương lai có khôi phục lại năng lực cũng không thể trở lại sòng bài nữa.
Vì những người chơi bài đều rõ ràng, tay bị hủy là do cái gì, ai còn muốn chơi với lão?
Lộ Hàn Thành đứng một bên cũng trợn tròn mắt. Gã định giúp Hoàng Lão Lục biện hộ nhưng lấy tuổi tác và bối cảnh gia đình gã, nói về tâm cơ gã cũng không thiếu. Cảnh cãi vã đánh nhau thì gã cũng nhìn thấy nhiều rồi, nhưng chỉ là những chuyện nhỏ mà thôi, đã bao giờ gặp phải trường hợp bạo lực, máu thịt mơ hồ thế này?
Nể mặt tôi đi... lời này gã định nói ra , nhưng cứ nghẹn ở cổ, không có gan nói.
Trên thực tế thì Trần Thái Trung cũng không có ý định bỏ qua cho kẻ chủ mưu. Hắn đi tới trước mặt Lộ Hàn Thành, nhìn từ trên xuống dưới một phen rồi mới lạnh lùng hỏi:
- Mười Bảy, anh nói một chút xem theo quy củ thì nên xử lý thằng này thế nào?
Hắn thật sự là không biết quy củ nhưng Mười Bảy hiển nhiên không cho là như vậy. Y không chút hàm hồ mà trả lời:
- Thắng bao nhiêu thì trả lại gấp bội. Chơi gian bằng tay nào thì phế tay đó...
Đây đúng là quy củ của các sòng bài. Chẳng qua hiển nhiên cũng không thích hợp trong lúc này - - Hoàng Lão Lục thì đã bị phế một bàn tay, mà Lộ Hàn Thành thắng tiền thì cũng chả dính dáng gì tới, trả lại gấp bội cái gì chứ?
- Anh nói xem, chủ mưu này... Lại không có việc gì à?

Trần Thái Trung nhìn chằm chằm vào Lộ Hàn Thành, nhưng trong giọng nói lại tỏ vẻ sắp không nhịn được nữa, tỏa ra sát khí và mùi máu tanh nồng nặc.
- Tôi không biết... Tôi thật sự là không biết mà...
Lộ Hàn Thành vội vàng nói dối. Gã bị dọa tới mức mặt trắng bệch cả ra:
- Tôi thật sự không phải là chủ mưu. Tôi không biết lão chơi gian, anh Mười Bảy...anh làm chứng cho em với!
- Ấy....
Mười Bảy bị lời này làm cho tức giận tý là ngất xỉu. Mẹ kiếp mày, giờ lại tìm tao hỗ trợ à? Ông mày vừa rồi không ngừng khuyên mày mà mày có nghe không? Hiện giờ lại còn đòi tao “ làm chứng “ à?
- À, còn nữa, dưới tình huống bình thường thì vẫn phải lấy tiền đặt cược!
Lời này hắn nói ra rất không thật. Nhưng quỷ củ cũng là do người đặt ra, có lấy một cái cớ mà đoạt lấy chứ. Không lấy tiền cược mới là chuyện bất bình thường!
Nói câu này còn ra tiếng người! Trần Thái Trung đối với kết quả này cũng tương đối hài lòng. Nhưng hắn nghiêng đầu nhìn lại, vừa mới nhớ ra thằng nhãi này có sáu trăm ngàn, vốn chính là năm trăm tư. Hiện giờ trên bàn chỉ còn không tới ba trăm. Cái này thì ăn thua gì.
- Chút tiền ấy thì đáng quái gì chứ?
Hắn cười lạnh một tiếng, nhìn Lưu Vọng Nam.
Thằng cháu không biết trời cao đất dầy này, hắn cảm thấy số tiền ấy chả bỏ dính răng!
Đổi lại biện pháp khác hay hơn nhỉ? Hắn nhìn Lộ Hàn Thành một cái. Bạn học Tiểu Lộ của chúng ta lông tóc dựng ngược, bắp chân run rẩy nhưng cả cử động cũng không dám.
- À, Hải Thượng Minh Nguyệt là nhà mày mở hả?
Trần Thái Trung rốt cục nhớ ra một chuyện.
- Cha mày là Lộ Nghiễm Kiệt sao?
- Đúng ... Đúng.

Lộ Hàn Thành thực sự đã rất sợ hãi, nói chuyện cũng không dám ra vẻ nữa;
- Chút tiền ấy... anh cứ lấy đi, coi như là em bù lại tổn thất gây ra do không biết gì ạ.
- Chút tiền này thì mày giữ mà mua thức ăn èo.
Trần Thái Trung hừ lạnh một tiếng:
- Ừ, quay về nói với cha mày một tiếng, khiến lão sắp xếp cho tao ba mươi vị trí làm việc. Tao muốn tạo việc làm cho ba mươi phụ nữ...
Hả ~ những người ở đây đều trợn tròn mắt!
Gì? Cái tên hung thần ác sát này không ngờ chả thèm ba trăm trên bàn mà lại đi tìm việc cho ba mươi nữ công sao? Không phải là tôi không hiểu kịp mà cái thế giới này biến hóa quá nhanh rồi...
Đại não của Lộ Hàn Thành cũng tê liệt một lúc, thật lâu mới có phản ứng trở lại. Gã quả thực không thể tin vào lỗ tai của bản thân.
- Thế nào, thằng nhóc. Hình như là ... Chú mày có vẻ không vui hả?
Sắc mặt Trần Thái Trung sa sầm xuống, vươn tay không nhẹ không nặng vỗ vài cái lên mặt Lộ Hàn Thành. Đây không phải là bạt tai mà lại làm nhục người khác.
Chỉ là hắn đã giáo huấn Hoàng Lão Lục độc ác thế nào, những người ở đây đều thấy cả, ai cũng không dám nói. Hắn hành động quá đáng như vậy nhưng cả đương sự cũng chỉ có thể ngây ra như phỗng, cắn răng mà chịu đựng.
- Nói cho chú mày biết, đây là tao nể mặt anh Mười Bảy của chú mày.
Trần Thái Trung vừa tát vừa cười lạnh.
- Chọc vào đàn bà của tao, mày thật sự là chán sống rồi. Cỡ chú mày ấy hả, anh phẩy tay một cái...
Hải Thượng Minh Nguyệt rất lớn, tuyển thêm mấy người rửa bát bưng bê, không được sao?

Bình Luận (0)
Comment