Quan Tiên

Chương 141


Đã chơi tới mức này muốn đánh tiếp cũng không thể. Trần Thái Trung xoay người thu hết tiền bạc rồi ngang nhiên rời đi.
Khi đi ngang qua Lưu Vọng Nam, hắn còn không quên véo yêu khuôn mặt cô một cái, trong miệng khẽ cười:
- Bảo bối, tiền hôm nay tôi thắng, tý nữa bảo Mười Bảy thu lại, coi như tôi tặng cho cô đó....
Mười Bảy nhìn cảnh tượng trước mắt này, hơi suy nghĩ một chút mới thở phào một hơi, chậm rãi lắc đầu. Bội phục, bội phục, Trần ca quả nhiên là người làm đại sự, hôm nay chơi đùa như vậy thật sự là quá trâu bò đi!
Trần Thái Trung đối với tiền bạc cũng không coi trọng lắm. Chỉ là hắn không chịu được việc có kẻ khác dám trêu đùa Lưu Vọng Nam nên mới có hành động khiến kẻ khác không thể tưởng tượng được như ngày hôm nay. Nếu đổi lại làm một người thần trí bình thường, ba trăm ngàn nhân dân tệ cùng với chỗ làm cho ba mươi nữ công, nên lấy cái gì thì khỏi cần phải hỏi đúng không?
Nhưng Mười Bảy hết lần này tới lần khác lại nghĩ: Chiêu thức ấy của Trần ca mới gọi là mạnh mẽ, mới chính thức là cao tay!
Có tiền không cầm, chứng tỏ anh mày không thiếu tiền. Sau đó lại đưa ra yêu cầu, căn bản không cho người khác phản đối, hơn nữa yêu cầu đề ra lại là một việc nhỏ xíu không người nào thèm quan tâm.
Chuyện này chẳng những cường điệu thân phận là cán bộ chính phủ của hắn mà lại càng làm rõ một ý tứ: Đối với người này mà nói, những người trong phòng căn bản chỉ như những con kiến hôi, không đáng để hắn chú tâm đối đãi.
Đây chính là trong mắt không người, tuyệt đối mạnh mẽ nhìn thiên hạ!
Mười Bảy lại còn hiểu rõ một điểm, Lộ Hàn Thành từ nhỏ đã được nuông chiều, lớn như vậy rồi mà cũng chưa từng bị mắng chửi. Trần ca nếu dùng thủ đoạn khác thì Tiểu Lộ khó có thể phục được, nói không chừng có tìm cách phá quấy lung tung. Nhưng chiêu này của hắn thì tuyệt đối đã trấn áp Tiểu Lộ.
Bất kể người nào có não cũng không muốn trêu chọc vào một nhân vật thế này phải không?
Nếu Trần Thái Trung biết Mười Bảy đang nghĩ những gì thì có lẽ phải trợn tròn mắt. Bản thân mình nào có nghĩ tới những việc này đâu, làm gì có nhiều tâm địa gian xảo như vậy hả?

Nhưng mà nói thế nào thì nói, hôm nay hắn cũng khoan khoái vô cùng rồi. Mặc dù về hơi muộn, không có cách nào đi thư viện hay nơi khác nhưng không phải hôm nay cũng là được không ít chuyện sao?
Khiến hắn cao hứng chính là lại có thể cho Lưu Vọng Nam khá nhiều tiền. Là đàn ông mà, hiển nhiên là muốn ra vẻ nam tính. Hơn nữa Lưu Vọng Nam có tiền thì hiển nhiên cũng không bạc đãi hai mẹ con quả phụ Thường.
À...quả phụ Thường sao? Nghĩ tới đây Trần Thái Trung không nhịn được lại nghĩ tới Nhâm Kiều. Cô Hình như lâu lắm rồi mình chưa tặng quà cho cô giáo Nhâm thì phải.
Bản thân mình đã nghĩ kỹ rồi, muốn mua cho cô ấy một cái điện thoại di động mà! Trần Thái Trung nhìn đồng hồ trên di động, thấy còn hai mươi phút nữa mới tới giờ tan tầm, liền bắt xe chạy tới trung tâm điện tín.
Năm chín bảy, điện tín vẫn giữ vị trí lũng loạn thị trường. Mặc dù là thành phố Phượng Hoàng đã xuất hiện rất nhiều cửa hàng chuyên kinh doanh điện thoại và điện thoại di động, hơn nữa giá rất rẻ nhưng nhiều người vẫn muốn tới trung tâm điện tín mua mấy thứ này với giá cao
Trần Thái Trung đi tới cửa hàng điện tín là lúc sắp đóng cửa. Nhân viên bán hàng thấy có một vị khách bước vào liền đi tới bên cạnh hắn. Mặc dù có hơi không tình nguyện nhưng vẫn phải lấy mấy cái điện thoại di động cho hắn lựa chọn.
Hắn ở nơi này đang chọn thì có một vị khách tiến vào nói:
- Cô gái à, pin điện thoại của tôi có chút vấn đề. Ngày hôm trước tôi mới mua, trong vòng 3 ngày, tôi muốn đổi cục pin.
Nhân viên bán hàng hơi không vui. Đổi hàng là chậm trễ nhất:
- Hiện giờ đã đến giờ đóng cửa rồi, lãnh đạo cũng không có ở đây, ngày mai ông tới sớm nhé.
Vị này không chịu nổi:
- Thái độ phục vụ của cô là sao hả? Người mua điện thoại mới thì cô tiếp, còn tôi tới đổi lại hàng thì cô không để ý hả? Có phải là không coi ai ra gì không?
Trần Thái Trung đang cúi đầu, cân nhắc xem chọn loại nào thì lại nghe thấy người này nhắc tới mình, liền ngẩng đầu lên nhìn đối phương một cái. Mẹ nó, tôi chọc giận gì ông à?

Vừa mới ngẩng đầu lên hắn liền phát hiện ra vị này là ai:
- Hả, là giáo sư Diêm sao? Ôi, lâu lắm không gặp thầy.
Người đổi điện thoại di động chính là vị giáo sư của thị ủy, thiết diện vô tư, giáo sư Diêm. Ấn tượng của Trần Thái Trung đối với người này rất tốt. Tuy nói rằng trong cuộc thi cuối kỳ Diêm Khiêm kiên trì chủ trương thi đóng sách, rất nhiều bạn học đối với vị này có ác cảm nhưng Trần Thái Trung lại cho rằng người có thể kiên trì theo nguyên tắc như vậy thật sự không nhiều lắm.
Diêm Khiêm sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm vào Trần Thái Trung, suy nghĩ một lúc:
- À, là Tiểu Trần hả. Cậu chờ một chút, tôi đổi điện thoại xong lại nói chuyện với cậu.
Vậy thì ông tự nhiên đi! Trần Thái Trung cũng không muốn nhiều lời, tiện tay lấy một chiếc điện thoại nhỏ nhất:
- Tôi chọn cái này, à, đây là thầy giáo của tôi. Cô giúp ông ấy đổi điện thoại trước đi.
Trong lòng người bán hàng khẳng định không vui vẻ gì. Nhưng nếu thêm vài phút mà kiếm được một khoản thì cũng không thành vấn đề, vì vậy bắt đầu đăng ký số điện thoại cho hắn.
Trần Thái Trung phát hiện ra điện thoại của giáo sư Diêm dường như khá nữ tính:
- Giáo Diêm sư, hình như loại điện thoại này không thích hợp cho thầy dùng lắm thì phải?
- Đúng vậy.
Diêm Khiêm cười cười, tay đẩy gọng kính nói:
- À, là thế này. Vợ tôi gần đây phải điều đi nghiên cứu, thế nên muốn mua một chiếc điện thoại di động để tiện liên lạc với nhau.

- Vợ của thầy? Cô ấy làm việc gì thế?
- Cô ấy hả, là phòng ghi chép ở Thanh Thủy, ha ha...
Trần Thái Trung nhất thời ngây ngẩn cả người. Có thể đi nghiên cứu thì khẳng định là lên phòng ghi chép của thành phố Phượng Hoàng rồi. Mặc dù cùng với văn phòng ghi chép cấp quận của hắn không có liên hệ gì, nhưng thế này thì cũng trùng hợp quá nhỉ?
Mặc dù vợ là người của phòng ghi chép thành phố Phượng Hoàng, đáng tiếc, người ta lại sắp đi nghiên cứu, Trần Thái Trung muốn đến chỗ cô ta lấy ít tư liệu thì bị Diêm Khiêm uyển chuyển từ chối.
- Thục Phân phải đi rồi, chuyện liên quan tới công việc tôi không tiện vi phạm nguyên tắc. Cậu về đơn vị xin giấy giới thiệu là xong rồi phải không?
Ông tưởng là tôi muốn đi cửa sau chắc! Trần Thái Trung có hơi mất hứng. Tôi muốn làm thế cũng là vì công việc thôi, đến lúc đó chẳng phải văn phòng ghi chép của thành phố cũng có thể có được lợi ích hay sao?
Nhưng mà giáo sư Diêm đã uyển chuyển từ chối thì hắn lại hiểu thêm một vấn đề. Anh cho rằng anh giúp người ta, điểm xuất phát có thể là tốt nhưng ở trong quan trường người khác chưa chắc đã đồng ý phối hợp với anh!
Đương nhiên chuyện người khác không đồng ý cũng có nhiều nguyên nhân. Hiểu thêm điều này, Trần Thái Trung liền hoài nghi: Ý này của mình không phải là có điều gì " không hợp lý" đấy chứ?
Mình phải tìm người hỏi một chút!
Nên tìm ai nhỉ? Hắn suy nghĩ một hồi. Dương Thiến Thiến tuổi còn rất trẻ, chưa chắc đã hiểu nhiều hơn mình lắm; Đường Diệc Huyên thì sao...cô ấy còn đang tìm cách giúp mình, hình như cũng không tiện quấy rầy lắm.
Đến cuối cùng hắn quyết định đi hỏi Trương Tân Hoa. Đây chính là bí thư cũ của mình, lại là người giới thiệu mình vào Đảng, trước đó không lâu lại nhận được không ít thành tích nhờ mình, tương lai khi người ta khảo sát khả năng làm việc của mình hẳn là sẽ còn thông qua văn phòng khu phố. Dù là thế nào thì hắn cũng phải tạo quan hệ tốt với Trương Tân Hoa.
Có đôi khi, đi nhờ vả người khác lại có thể kéo gần khoảng cách giữa hai bên, không còn coi nhau là người ngoài. Trần Thái Trung đối với đạo lý này cũng mơ hồ hiểu được nhưng vẫn chưa rõ ràng lắm. Hắn chỉ tin tưởng là mình đi hỏi Trương Tân Hoa, bí thư Trương nhất định sẽ vui vẻ hỗ trợ.
Chẳng qua Trương Tân Hoa thật sự rất chất phác rồi. Sau khi nghe xong ý nghĩ của Trần Thái Trung, không nói phải làm gì mà lại vuốt cằm:
- À, Tiểu Trần cậu có thể nhanh chóng hiểu được những điều này đúng là không phụ sự kỳ vọng của tôi.
Trần Thái Trung bị giọng điệu kiểu này hành hạ quen rồi. Hắn biết nếu mình cứ đặt câu hỏi thẳng thừng thì chẳng bao giờ nhận được câu trả lời mong muốn.

- Tôi muốn hỏi một chút, đề nghị này nên báo cáo với quận trước để xin giấy giới thiệu, hay là cứ tự mình nghiên cứu một chút trước cho tốt?
Đây là chỗ hắn không nắm chắc. Nếu như báo cáo trước thì tin tức truyền ra, nếu làm việc không tốt thì khó xong việc; còn nếu tự mình lén nghiên cứu thì có thể khiến người ta có cảm giác là mình thu lợi từ việc công hay không?
- Nghiên cứu là nên làm, không có điều tra thì làm sao có quyền lên tiếng.
Trương Tân Hoa đôn hậu cười, thuận tay cầm chén nhấp một ngụm trà.
- Nhưng mà cũng phải xin chỉ thị từ lãnh đạo. Cậu tốt nhất là xin chỉ thị một chút. Làm lãnh đạo thì phải nắm được những tin tức mới thì mới được...
Người này nói một hồi không phải là vẫn như không nói sao? Trần Thái Trung đã hơi bực mình:
- Bí thư Tân Hoa, ông dạy tôi là xin chỉ thị hay không xin chỉ thị vậy?
Xin hay không xin thì cậu phải xem tình thế mà phán đoán chứ! Trương Tân Hoa cũng sắp tức giận. Loại chuyện này không phải người trong cuộc thì ai mà nắm rõ được? Có thể làm, có thể không làm, mấu chốt là phải xem có ai phía sau hậu thuẫn cho không!
Nhưng mà nể Trần Thái Trung còn trẻ tuổi, bí thư Trương không nhịn được thở dài. Hiện giờ người tốt ít thật. Mình không chỉ điểm cho hắn thì ai chỉ cho hắn đây?
- Cậu có thể tự mình lén điều tra một chút, sau khi xác định là có thể sử dụng thì liền báo cáo khiêm tốn với lãnh đạo, thế không phải là ổn quá còn gì?
Đơn giản có hai câu mà sao ông không nói cho sớm đi hả! Trần Thái Trung trong lòng mắng thầm nhưng ngoài mặt thì tươi cười nói:
- Ha, biện pháp lão bí thư chỉ ới đúng là ổn nhất. Tôi biết rồi.
Đợi tới khi rời khỏi văn phòng khu phố, Trần Thái Trung đi trên đường liền cẩn thận cân nhắc ý tứ trong lời nói của Trương Tân Hoa. Đúng vậy, hắn biết là nên có hành động thích hợp. Hắn phải tìm hiểu kỹ càng tại sao bí thư Tân Hoa lại đề nghị như vậy.

Bình Luận (0)
Comment